"Thực sự cảm ơn em rất nhiều, Lily."
Tôi lẩm bẩm.
Với hai hôn thê, tôi không thể nói mình chưa có kinh nghiệm tình trường.
Lily và Fiona, những người đồng đội đã cùng tôi vào sinh ra tử, vượt qua những trận chiến khốc liệt với Thập Tự Quân, và cả những khó khăn, thử thách mà chúng tôi tự tạo ra cho nhau. Có thể nói, tôi đã có những trải nghiệm tình cảm vô cùng sâu sắc.
Nhưng khoan đã, những trải nghiệm đó không có nghĩa là tôi đã trở nên khéo léo trong việc đối xử và chiều chuộng phụ nữ.
Nói một cách đơn giản, tôi không tự tin mình có thể lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò hoàn hảo.
Nghe có vẻ thảm hại, nhưng hãy để tôi giải thích. Đúng là tôi đã từng hẹn hò với Lily và Fiona rất nhiều lần. Nhưng với hai người họ, tôi có thể thoải mái là chính mình.
Chúng tôi không cần phải gượng ép, có thể thoải mái cãi vã mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Không có sự khách sáo, và tôi cũng không cần phải giữ kẽ. Có lẽ đó là hình mẫu lý tưởng cho một mối quan hệ nam nữ.
Nhưng đối Nell lại khác.
Tôi đã chấp nhận tình cảm của cô ấy. Và cô ấy cũng đã chấp nhận tình cảm của tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi có thể ngay lập tức trở nên thân thiết.
Ít nhất là cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với Nell, coi cô ấy là một người bạn quý giá, một công chúa và một người phụ nữ.
Nhưng hôm nay, mối quan hệ đó buộc phải tiến triển. Tôi sẽ mời Nell đi hẹn hò, không phải với tư cách một người bạn, mà là một người yêu.
Vì thế tôi không thể nào đến buổi hẹn hò mà không có kế hoạch. Tôi muốn chuẩn bị thật chu đáo, làm những gì tốt nhất có thể cho cô ấy.
Bất kỳ chàng trai nào cũng vậy. Buổi hẹn hò đầu tiên với người yêu, ai mà chẳng muốn thể hiện.
Đó chính là tâm trạng của tôi lúc này, và tôi đang rất đau đầu vì chưa biết nên lên kế hoạch hẹn hò như thế nào.
Đúng vậy, đã từng.
Lần này, tôi đã định không nhờ vả ai, nhưng nhờ lời đề nghị của Lily về Destinyland, kế hoạch đã được hoàn thiện.
Không cần phải nói, Tokyo Disneyland ở Chiba là một địa điểm hẹn hò lý tưởng. Tôi chỉ mới đến đó một lần khi còn nhỏ, trong chuyến du lịch cùng gia đình. Nếu không bị triệu hồi đến thế giới này, có lẽ tôi đã có cơ hội đến đó cùng Shirasaki…
"..."
Sariel, sao cô lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?
Sariel, trong bộ đồng phục hầu gái, nhìn tôi như thể đọc được hết suy nghĩ của tôi. Hay đó chỉ là ảo giác của tôi?
Bỏ qua ánh mắt của Sariel, Tokyo Disneyland ở Chiba cũng là một địa điểm hẹn hò kinh điển. Quá kinh điển đến mức có thể bị coi là nhàm chán, nhưng chính vì vậy, nó mới là một trải nghiệm không thể bỏ qua trong đời.
Tiếc là tôi chưa có cơ hội hẹn hò với Lily và Fiona ở một nơi sang trọng như vậy, nhưng giờ thì đã đến lúc rồi.
"Hẹn hò đầu tiên ở Destinyland. Và sau đó là một đêm tại khách sạn trong công viên... Một kế hoạch hoàn hảo."
Đừng nói đó là kế hoạch của học sinh cấp 2, cấp 3. Ở thế giới này, nơi không còn tồn tại công viên giải trí thì một công viên theo chủ đề như vậy có thể được coi là một hình thức giải trí tiên tiến. Một trải nghiệm thú vị và mới lạ, mà ngay cả giới quý tộc ở bất kỳ quốc gia nào cũng chưa từng được trải nghiệm!
"Tôi đi đây."
"Vâng, Chủ Nhân."
"Chúc ngài có một chuyến đi chơi vui vẻ, Master."
Sariel và Prim đồng thanh cúi đầu.
"Nếu có chuyện gì, xin hãy liên lạc ngay với chúng tôi qua "Giáp Bạo Chúa Maximilian". Tất cả Homunculus ở Destinyland sẽ sẵn sàng hỗ trợ ngài."
"Ừm, chỉ khi nào tôi gặp sự cố thôi."
Họ tiễn tôi, nhưng không có nghĩa là họ không đi theo.
Sariel và Prim sẽ âm thầm bảo vệ tôi. Ngoài hai người họ, còn có một số người khác cũng sẽ đi theo, nhưng tôi không nhìn thấy họ.
Tôi đã quen với việc bị theo dõi, dù muốn được tự do trong buổi hẹn hò. Đó là điều không thể tránh khỏi do địa vị của tôi.
Cố gắng không bận tâm, tôi đi đến điểm hẹn.
Thực ra, Nell cũng sống ở tầng thứ năm, nên chúng tôi có thể đi cùng nhau ngay từ đầu, nhưng... Tôi muốn buổi hẹn hò bắt đầu lãng mạn hơn, bằng một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Địa điểm hẹn là sảnh chính của Temennigru, tòa tháp khổng lồ ở trung tâm Pandemonium.
Nơi đây vốn là lối vào của Đại mê cung, nơi có Monolith dịch chuyển lớn.
Giờ đây dưới sự trị vì của Nữ hoàng Lily, nơi đây đã trở thành trung tâm của mạng lưới dịch chuyển, và lượng người sử dụng còn nhiều hơn cả thời Karamara. Mỗi ngày, nơi đây đều đông đúc như giờ cao điểm ở Tokyo, nhưng hôm nay, nó lại vắng lặng đến lạ thường. Như thể nó đã biến thành một hầm ngục vậy.
Chắc là do Lily đã sắp xếp.
Giữa không gian yên tĩnh đến rợn người, trái ngược hoàn toàn với sự nhộn nhịp thường ngày, chỉ có một bóng người đang đứng.
Dưới ánh sáng lấp lánh của Monolith đen là bộ trang phục trắng muốt và đôi cánh lớn.
"Xin lỗi Nell, em có đợi lâu không?"
"K-không ạ! Em vừa mới đến!"
Khuôn mặt Nell đỏ bừng, như sắp bốc khói.
Bộ trang phục màu trắng không phải là áo choàng của một Priest. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng tinh khôi, đơn giản nhưng sang trọng. Làn da trắng như tuyết, vóc dáng hoàn hảo, và đặc biệt là đôi cánh trắng sau lưng, khiến cô ấy trông như một thiên thần.
"H-hôm nay, thời tiết đẹp quá nhỉ!?"
"Em không cần phải căng thẳng như vậy đâu."
Cô ấy đang rất bối rối, đến mức nói năng lộn xộn.
Đúng là đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức hẹn hò, nhưng chúng tôi đã từng ở riêng với nhau rất nhiều lần rồi. Khoảng cách giữa chúng tôi khi học ma thuật ở ký túc xá còn gần hơn bây giờ nữa.
"Xin lỗi anh, em..."
"Không sao. Hôm nay chỉ cần chúng ta vui vẻ là được."
Tôi nói, vừa để trấn an Nell, vừa để tự trấn an bản thân. Rồi tôi nắm lấy tay cô ấy.
"Em rất xinh đẹp. Bộ váy này rất hợp với em, Nell."
Một câu nói sến súa mà bình thường tôi sẽ không bao giờ nói ra. Nhưng có những lúc, đàn ông phải nói những lời như vậy.
Mẹ kiếp, tôi mới là người đang căng thẳng đây này. Mặt mình có đỏ không nhỉ?
"V-vâng... Cảm ơn anh, Kurono."
Dù hai má ửng đỏ, nhưng Nell vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
Rồi cô ấy siết chặt tay tôi. Ừm, rm có hơi mạnh tay quá rồi đấy...
"Vậy chúng ta đi nhé. Hôm nay, anh muốn đưa em đến một nơi đặc biệt."
Dù bị Nell siết chặt tay đến mức đau điếng, tôi vẫn cố gắng giữ nụ cười và bắt đầu dẫn cô ấy đi.
—-------------------------------------
"Đã sáng rồi sao..."
Chào buổi sáng. Tôi là Nell.
Tôi đã gần như không ngủ được vì quá hồi hộp.
Là một công chúa, một mạo hiểm giả hạng 5, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, và ngay cả đêm trước trận chiến giải phóng Avalon, tôi vẫn có thể ngủ ngon lành. Nhưng đêm qua, tôi hoàn toàn không thể chợp mắt.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng sẽ thuộc về Kurono!
Thuộc về Kurono-kunnnnnn!!
Vì nó quá quan trọng nên tôi phải nhắc lại hai lần.
Phải, hôm nay, lần này, tôi chắc chắn sẽ thuộc về cậu ấy. Không còn là giấc mơ nữa.
Sẽ không có bất kỳ sự can thiệp nào. Dù là ả tiên nữ, mụ phù thủy, hay con rồng già giả nai, hay bất kỳ ai khác, tôi sẽ không cho phép họ xen vào giữa tôi và Kurono-kun.
Tôi đã từng có rất nhiều cơ hội để đến với anh ấy. Và tôi đã bỏ lỡ tất cả, đó là lỗi của tôi.
Những ký ức về những thất bại thảm hại đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi, nhưng... hôm nay, tôi sẽ vượt qua chính mình. Tạm biệt, tôi của quá khứ. Xin chào, tương lai tươi sáng. Cuộc sống hạnh phúc bên Kurono đang chờ đón tôi, tươi đẹp đến mức tôi không thể tưởng tượng được.
"Hả!?"
Khi tôi tỉnh lại, các hầu gái đã chuẩn bị xong mọi thứ cho tôi.
Họ là những người đã phục vụ tôi từ nhỏ, và ngay cả khi tôi bị giam lỏng trong lâu đài Avalon, họ vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Và bây giờ, họ vẫn tiếp tục chăm sóc tôi ở Pandemonium.
Họ biết hôm nay là ngày trọng đại của tôi, nên họ đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo hơn bao giờ hết.
"Công chúa Nell, ngài thật xinh đẹp!"
“Thực sự... ổn chứ? Có hơi giản dị quá không?"
"Chúng tôi đã lựa chọn trang phục dựa trên sở thích của Quỷ Vương bệ hạ. Hoàn hảo ạ."
"Ngài ấy không thích những thứ quá phô trương. Đơn giản, nhưng vẫn làm nổi bật vẻ đẹp thanh lịch của Công Chúa, chính là chiến lược tốt nhất cho trận chiến lần này."
"Ừm, cảm ơn mọi người. Ta hơi lo lắng một chút."
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về trang phục cho buổi hẹn hò hôm nay.
Chiếc váy liền thân màu trắng tinh khôi, đơn giản nhưng tinh tế, giống như một kiếm sĩ chỉ tin tưởng vào kiếm thuật của mình, mang theo thanh kiếm yêu quý bước vào chiến trường.
"Ta đi đây."
"Chúc Công Chúa may mắn!"
Và tôi bước vào buổi hẹn hò định mệnh.
Chỉ cần dịch chuyển, tôi có thể đến điểm hẹn ngay lập tức. Bây giờ còn 30 phút nữa mới đến giờ hẹn.
Tôi muốn đến sớm hơn một hoặc hai tiếng, nhưng tôi đã bị ngăn cản, vì nếu đến quá sớm, Kurono sẽ cảm thấy áy náy vì đã để tôi phải chờ đợi.
"Hít vào... thở ra..."
Tôi đứng trước tấm bia vắng lặng, hít thở sâu để điều hòa nhịp tim.
Từ giờ trở đi, tôi không được phép mắc bất kỳ sai lầm nào. Tôi phải cư xử như một quý cô hoàn hảo, xứng đáng với Kurono.
Không có ai quấy rầy, đây là cuộc chiến của chính tôi. Tôi sẽ không để cậu ấy phải thất vọng!
Và đêm nay, sẽ là một đêm đáng nhớ... hehehe...
"Xin lỗi Nell, em có đợi lâu không?"
"K-không ạ! Em vừa mới đến!"
Ể, mình vừa nói gì thế này?
Kurono-kun, sao anh lại đến sớm vậy? Vẫn còn 30 phút nữa mà, khoan đã, để em chuẩn bị tinh thần đã...
"H-hôm nay, thời tiết đẹp quá nhỉ!?"
"Em không cần phải căng thẳng như vậy đâu."
Ah, thất bại rồi...
Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Kurono-kun, tôi suýt nữa thì ngã quỵ vì xấu hổ.
Sao, sao mình lại hành xử như vậy chứ...
"Xin lỗi anh, em..."
"Không sao. Hôm nay chỉ cần chúng ta vui vẻ là được - Em rất xinh đẹp. Bộ váy này rất hợp với em, Nell."
Anh ấy mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay tôi. Tôi hoàn toàn bị anh mê hoặc.
Nỗi xấu hổ vừa rồi tan biến, thay vào đó là cảm giác ấm áp, như đang đứng dưới ánh mặt trời. Quá ấm áp, đến mức tôi cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trong tim mình.
"V-vâng... Cảm ơn anh, Kurono-kun."
‘Ah, em yêu anh, yêu anh rất nhiều.
Em không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh.
Đừng buông tay em. Đừng bao giờ buông tay.’
"Vậy chúng ta đi nhé. Hôm nay, anh muốn đưa em đến một nơi đặc biệt."
Vâng, em sẽ đi bất cứ nơi đâu với anh.
Nên hãy mau chóng, mau chóng, mau chóng, chiếm lấy em đi. Tất cả của em, đều thuộc về anh... Ah, em không thể đợi đến tối được nữa.
Tôi nắm tay Nell, cô ấy đang cúi gằm mặt vì xấu hổ, và đưa cô ấy đến một nơi nằm trong "Vực Diệt Thần - Avalon", hiện đang là lãnh thổ trực tiếp duy nhất của Quỷ Vương Kurono.
"Chào mừng đến với vùng đất của những giấc mơ và phép thuật, Destinyland!!"
Giống như lần trước, những linh vật mặc đồ thú bông xuất hiện, nồng nhiệt chào đón chúng tôi.
Lần này tôi sẽ không ném lựu đạn vào chúng. Chúng không phải là bẫy của Lily, mà là những nhân viên công viên, hay còn gọi là diễn viên được đào tạo bài bản bởi Homunculus.
"Ừm, Kurono-kun... Đây là...?"
"Đúng vậy, đây là Destinyland. Em đã từng chiến đấu với Lily ở đây, đúng chứ?"
Nell gật đầu, vẻ mặt vừa bối rối, vừa cảnh giác.
Tôi thường xuyên kiểm tra quá trình khôi phục của Destinyland, nên tôi không thấy gì lạ, nhưng đối với Nell, cô ấy chưa từng đến đây kể từ sau trận chiến với Lily. Vì vậy trong tâm trí cô ấy, nơi này vẫn là chiến trường ác liệt của trận chiến định mệnh đó.
"... Không lẽ nào, em phải đánh bại Lily ở đây thì mới được chính thức đính hôn với anh sao?"
"Không, không phải vậy đâu!"
Tôi vội vàng giải thích, khi thấy Nell bắt đầu toát ra sát khí.
"Đây là một công viên giải trí cổ đại... à thì, là một khu vui chơi giải trí lớn."
"Ra vậy, quả thực nơi này có bầu không khí rất vui tươi, nhưng em cứ nghĩ đó là sở thích của Lily."
"Lily chỉ đang cố gắng khôi phục lại nó giống như ban đầu thôi."
Ánh đèn rực rỡ sắc màu, tiếng nhạc vui nhộn vang lên từ đâu đó. Bầu không khí đúng chất công viên giải trí, và tôi không thấy bất kỳ dấu vết nào của trận chiến với Lily.
Điểm trừ duy nhất là bầu trời đỏ rực, đặc trưng của Vực Diệt Thần. Nhưng thôi kệ, chơi ở công viên giải trí thì đâu cần đến Thánh Hộ.
"Cuối cùng nó cũng được khôi phục rồi. Chúng ta sẽ là những vị khách đầu tiên của Destinyland thời hiện đại."
"Em vui lắm."
"Hơn nữa, ở quê hương của anh, mời bạn gái đến công viên giải trí là một kiểu hẹn hò kinh điển. Anh cũng muốn thử một lần... Ừm, anh nghĩ em cũng sẽ thích nó."
"Cảm ơn anh, anh đã nghĩ cho em nhiều đến vậy."
Nell mỉm cười, vẻ mặt không còn chút cảnh giác nào. Tốt rồi, cuối cùng cô ấy cũng hiểu.
Giờ hãy cùng nhau tận hưởng Destinyland nào.
—-----------------
Thời gian trôi qua như một giấc mơ.
Destinyland. Nơi tôi đã từng thảm bại trước Lily. Lúc đầu, tôi có chút cảnh giác, nhưng khi được Kurono dắt tay đi dạo quanh công viên, tôi đã nhanh chóng bị cuốn hút.
Những tòa nhà đầy màu sắc, giống như trong truyện cổ tích, những khu vực giống như di tích hầm ngục, và cả những khu vườn xinh đẹp.
Một nơi kỳ lạ, tập hợp nhiều cảnh quan khác nhau. Tất cả đều khiến tôi cảm thấy tò mò và háo hức.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thú vị rồi, nhưng cách chơi thực sự ở đây là trải nghiệm những trò chơi được gọi là "attraction"(Đu quay, tàu lượn siêu tốc…).
Chúng được tạo ra bởi công nghệ ma thuật cổ đại, nhưng chỉ lặp đi lặp lại những chuyển động đơn giản như chạy, xoay, rơi, ở những vị trí cố định.
Ban đầu, tôi tự hỏi, tại sao những người cổ đại, với công nghệ ma thuật tiên tiến, có thể tạo ra những thứ khổng lồ bay trên trời, hay dịch chuyển tức thời, lại tạo ra những thứ có chuyển động hạn chế và vô nghĩa như vậy. Nhưng... sau khi trải nghiệm, tôi đã hiểu.
Nói một cách đơn giản, chúng giống như những món đồ chơi khổng lồ. Như một chiếc xích đu được treo trên cây lớn, chúng chỉ đơn giản là để chơi.
Dù những attraction này có chạy nhanh, xoay mạnh, hay rơi tự do đến đâu, thì với khả năng thể chất và võ kỹ của một mạo hiểm giả hạng 5 như tôi, tôi vẫn có thể chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn.
Nhưng, không phải vậy. Không phải như vậy.
Điều thú vị là được thả mình theo chuyển động của những món đồ chơi khổng lồ này.
Chỉ khi trải nghiệm, bạn mới hiểu được. Tôi đã hiểu ý Kurono khi anh ấy nói rằng tôi sẽ không hiểu được nếu không thử. Quả thực, nó có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Tôi say sưa chơi đùa, bị cuốn hút bởi sự hấp dẫn của những attraction và sự phấn khích khi được trải nghiệm chúng cùng với người mình yêu thương nhất.
Tôi không còn bận tâm đến việc đây là nơi tôi từng chiến đấu với Lily, hay những Homunculus trông giống như những con thú bốn chân mặc đồ thú bông. Nơi này thực sự được tạo ra để mang lại niềm vui cho mọi người.
Nắm tay Kurono chạy nhảy khắp nơi, tôi như lạc vào thế giới cổ tích.
Và chính vì vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.
" Nell, tối nay anh muốn mời em đến lâu đài của anh. Em có đồng ý không?"
"Vâng, em rất sẵn lòng."
Sau bữa tối tuyệt vời, Kurono đã mời tôi đến tòa lâu đài trắng nguy nga, sừng sững ở trung tâm Destinyland - lâu đài của Quỷ Vương.
"Tối nay em sẽ không về đâu..."
"Ừ, anh biết."
Kurono mỉm cười dịu dàng, như thể nhìn thấu tâm trạng phấn khích của tôi, và nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đi.
Mỗi bước chân đến gần tòa lâu đài, tim tôi lại đập nhanh hơn.
Hôm nay, đêm nay, cuối cùng tôi cũng sẽ thuộc về anh ấy. Sẽ không có ai, và tôi cũng sẽ không cho phép ai, quấy rầy chúng tôi.
Và rồi, đúng như mong đợi, không có bất kỳ trở ngại nào, tôi đã... đến được chiếc giường.
Tạm biệt, tôi của quá khứ, một cô gái ngây thơ, trong sáng.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ là một người phụ nữ trưởng thành, đã biết đến tình yêu đích thực.
"Nell..."
"Kurono... em yêu anh."
Và rồi, tôi đã trao gửi tình yêu của mình cho Kurono...
—------------
“Ể!?"
Tôi bừng tỉnh.
Cảm giác như vừa tỉnh dậy sau khi ngất đi giữa trận chiến.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Những giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán, chảy xuống cổ, xuống khe ngực, tôi cảm nhận rõ ràng từng giọt mồ hôi.
Tôi nhận ra mình đang nằm trên giường, không một mảnh vải che thân.
"Ah, sáng rồi sao...?"
Tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa dày, chiếu vào căn phòng một thứ ánh sáng mờ ảo.
"Chào buổi sáng, Nell."
Tôi giật mình quay lại, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Kurono đang nằm bên cạnh tôi, cũng không mặc gì cả.
"À... ừm, em..."
Giọng tôi run rẩy, như thể đang lạc giữa bão tuyết.
Và một cảm giác tuyệt vọng, lạnh lẽo hơn cả băng giá, bắt đầu bao trùm lấy tôi.
Khi tôi nhận ra điều đó, mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng tôi không thể không hỏi.
Tôi lấy hết can đảm, hay nói đúng hơn là với một cái đầu trống rỗng, tôi buột miệng hỏi:
"Đêm qua, chúng ta..."
"Nell."
Kurono gọi tên tôi, dịu dàng như một người cha đang dỗ dành con gái.
Rồi anh ấy mỉm cười, nụ cười nhân từ như một vị thánh.
"Đừng bận tâm. Ai cũng có lần đầu tiên mà."
Thất bại rồi.
Thất bại rồi... thất bại...
Thất bại rồi!!??
0 Bình luận