Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 3: Lễ Hội Văn Hóa

Chương 90: Cảm Nghĩ Chân Thành 1

11 Bình luận - Độ dài: 1,401 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, sau buổi luyện tập trong studio cùng Rei và mấy cô gái kia.

Tôi đến trường, quyết tâm sẽ nói chuyện với Kakihara và Doumoto.

Tuy nhiên―――

“Ể, cậu ấy chưa đến à?”

“Ừ. Tớ hơi lo, vì vẫn chưa nhận được liên lạc gì từ cậu ấy cả.”

Tôi sang hỏi Doumoto vì Kakihara không có trong lớp, nhưng tất cả những gì biết được là hôm nay cậu ta nghỉ học.

Cả Nikaidou lẫn Nogi dường như cũng không biết lý do, và trên mặt họ cũng hiện rõ vẻ lo lắng giống Doumoto.

“Yuusuke, cậu ấy ổn chứ? Bố mẹ cậu ấy đang ở nước ngoài đúng không? Nếu sức khỏe không tốt mà không có ai chăm sóc thì nguy hiểm lắm……”

Nghĩ lại thì tôi nhớ đã nghe chuyện này khi họp ba bên.

Nếu cậu ấy đang khó chịu trong người, khả năng cao là sẽ không thể trông chờ được sự giúp đỡ từ ai.

“Rintaro, sau giờ học đi cùng tớ một chút nhé?”

“Được thôi. Cậu định đến thăm cậu ấy phải không?”

“Ừ. Dù cậu ấy không phải người yếu ớt gì, nhưng phòng khi có chuyện……”

Có thể việc nghỉ học còn có lý do khác.

Nhưng tôi nhớ dạo gần đây trông cậu ấy hơi khác.

Sắc mặt không tốt, tinh thần cũng có vẻ xuống dốc.

Với những yếu tố đó, khả năng cao là cậu ấy đang không khỏe thật.

“Dù hôm nay tôi không thể tham gia chuẩn bị, nhưng Nikaidou-san ổn chứ?”

“Ừ. Mọi người đều chủ động làm việc, nên một ngày cũng dư chút thời gian. Xin lỗi vì phải để Kakihara-kun cho cậu lo. Vì cậu ấy không ở đây nên mình phải chịu trách nhiệm chỉ đạo…”

Nếu Kakihara, thành viên của ban chấp hành lễ hội trường, nghỉ học, thì việc Nikaidou trợ lý của cậu ấy đứng ra chỉ đạo mọi người là điều không tránh khỏi.

Vì công tác chuẩn bị cho lễ hội cần tiến hành đều đặn, nên sẽ rắc rối nếu cô ấy cũng phải đi thăm cậu ấy.

“Hôm nay tớ sẽ giúp Azu-rin. Nếu cậu ấy thực sự không khỏe thì tớ nghĩ không nên đến thành một nhóm đông. Mà nếu bọn tớ ở lại trường, biết đâu cũng làm được gì đó.”

“Ừ, vậy cũng được. Thế thì tớ với Rintaro sẽ ghé qua hiệu thuốc trước khi đến nhà Yuusuke.”

Tôi gật đầu đáp lời Doumoto.

Mua nước thể thao với thuốc khi đi thăm cậu ấy chắc chắn sẽ không thừa.

Khi câu chuyện khép lại, chuông báo tiết một vang lên.

Chúng tôi chào nhau vài câu ngắn rồi quay lại chỗ ngồi.

Trong lúc ngồi một mình suy nghĩ trong giờ học, một cảm giác bất an khó tả trào lên trong tôi.

(Mong là cậu ta đừng bị thế này đúng vào ngày lễ hội trường…)

Tôi mở bàn tay trái ra, nhìn các đầu ngón tay.

Dù mới chỉ hơn một tháng, nhưng đã xuất hiện những vết chai là minh chứng cho việc luyện bass mỗi ngày.

Vết phồng xuất hiện từ ngày đầu tiên bị vỡ ngay ngày hôm sau, có lúc còn chảy máu.

Khoảng thời gian tôi tích lũy trong thời gian ngắn này, tất cả đều gói gọn ở đây.

Có lẽ tôi thấy khó chịu là vì cảm giác tất cả thời gian đó sẽ uổng phí.

◇◆◇

Tôi giải thích tình hình cụ thể cho Yukio, người đang lo việc chuẩn bị lễ hội trường, rồi rời trường cùng Doumoto.

Đi theo cậu ấy, chúng tôi lên tàu, xuống ở ga thứ năm.

Nơi này cách ga trường không xa, tôi đã đi bộ đến vài lần. Nhưng ký ức về khu vực này không đủ để nói là quen thuộc, và dĩ nhiên tôi cũng không biết nhà Kakihara, nên phải dựa vào Doumoto.

“…Tới rồi. Vẫn to như mọi khi.”

“O-oh……”

Chúng tôi đi bộ qua khu dân cư khoảng năm phút.

Nơi Doumoto chỉ, sừng sững một căn biệt thự ba tầng.

So với các căn nhà xung quanh, nó lớn hơn hẳn.

Có vẻ chuyện cả bố lẫn mẹ cậu ấy đều làm việc ở nước ngoài đúng là thật.

Chúng tôi mở cánh cổng song sắt cao ngang vai rồi đứng trước cửa chính.

Khi Doumoto bấm chuông ở bảng liên lạc cạnh cửa, tiếng chuông vang lên từ trong nhà.

Tuy nhiên, đợi một lúc vẫn không thấy ai ra.

“…Cậu ấy không có nhà à?”

“Nếu cậu ấy mệt thì khả năng cao đang nằm trên giường.”

“Haizz… Thôi, vậy cũng đành chịu.”

Doumoto lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, cắm vào ổ khóa cửa chính rồi xoay.

Với một tiếng “tách” nhẹ, cửa mở dễ dàng.

“Tớ cũng quen mẹ của Yuusuke. Họ tin tưởng tớ, nhưng vẫn đưa chìa khóa dự phòng phòng khi cậu ấy ngất ở nhà một mình. Xem ra lúc này đúng là lúc cần dùng tới nó.”

Doumoto mở cửa, chúng tôi bước vào nhà.

Tôi tưởng rằng một cậu con trai sống một mình trong căn biệt thự như thế này sẽ bừa bộn đôi chút, nhưng ngược lại, nơi này gọn gàng đến mức vượt ngoài mong đợi.

Theo lời Doumoto, mỗi tuần sẽ có một người dọn dẹp được thuê đến lau dọn nhà cửa.

“Đây là phòng của Yuusuke.”

Chúng tôi đi lên tầng, Doumoto chỉ vào cánh cửa ở cuối hành lang.

Nhân tiện thì tôi đã thấy giày của Kakihara ở lối vào, nên biết chắc cậu ấy đang ở trong nhà.

“Này, Yuusuke! Ông có ở đó không?”

Doumoto gọi lớn hơn một chút về phía căn phòng, rồi bên trong vang lên tiếng sột soạt.

“Hmm… Ryuuji à?”

“Ừ. Tớ vào được chứ?”

“Ừ… vào đi.”

Giọng nói vọng ra đúng là của Kakihara, nhưng chẳng còn chút khí thế hay sự hoạt bát thường ngày.

Rõ ràng là cậu ấy đang không khỏe.

“Vậy tớ vào nhé.”

Bước vào phòng, đập vào mắt là chiếc giường, bàn học, TV và một chiếc máy tính đặt trên bàn.

Nhìn chung gọn gàng, và không có nhiều mùi đặc trưng của con trai.

“Rintaro cũng ở đây à… xin lỗi vì tớ không liên lạc trước.”

“Không sao đâu, chuyện này cũng đâu tránh được, phải không? Mà… giờ cậu thấy ổn hơn chưa?”

“Sáng nay tớ bắt taxi đi khám, tình hình không nghiêm trọng. Bác sĩ nói chắc là do mệt mỏi tích tụ thôi, không có bệnh gì cụ thể. Dạo này tớ bận quá mà.”

Mệt mỏi, à.

Xem ra điều tôi lo lắng trước đó đã trở thành sự thật.

“Bao nhiêu việc như thế thì cơ thể chịu không nổi cũng dễ hiểu.”

Doumoto vừa nhìn chồng giấy in trên bàn học vừa lẩm bẩm.

Những tờ giấy đó đầy thông tin về ngân sách và lịch trình của lớp.

“Ừ… mấy anh chị khóa trên bảo thử giảm ngân sách chút, nên tớ đang tính xem có thể cắt chỗ nào. Đặc biệt là phần trang phục tốn khá nhiều, nên tớ đã gọi cho bên cung cấp để thương lượng… Haha, giá mà làm tốt hơn được thì hay biết mấy.” 

Kakihara nói với vẻ hơi áy náy.

Nghe vậy, Doumoto nhăn mặt, siết chặt nắm tay rồi cúi đầu.

“Yuusuke… xin lỗi vì lần đó đã quát cậu. Tớ quên mất rằng cậu đã nỗ lực rất nhiều trong ban chấp hành.”

Nhận lời xin lỗi chân thành, Kakihara gãi má, trông có chút ngượng ngùng.

“Tớ cũng xin lỗi… Dù có mệt đến đâu, tớ cũng không nên tỏ thái độ qua loa với mấy cậu, những người đã giúp đỡ tớ.”

Nhưng…

Ngừng lại, Kakihara nhăn mặt đầy bực bội.

“Tớ lo lắm. Dù mấy cậu đã giúp tớ nhiều như vậy, nhưng nếu tớ tỏ tình mà bị từ chối thì sẽ thấy có lỗi kinh khủng… Không, thành thật mà nói, tớ nghĩ mình thật sự rất sợ điều đó xảy ra"

Kakihara cố cười để che đi nỗi lo, trông cậu ấy lúc này chẳng còn giống hình ảnh một người hướng ngoại nổi bật mà tôi từng nghĩ, mà chỉ là một chàng trai nhút nhát.

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
TRANS
tks trans
Xem thêm
"Xảy" ra chứ sao lại là "sảy" ra ? Chữ sảy chỉ dùng trong từ sảy thai thôi
Giầy cũng vậy nữa, giày mới đúng
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
đã sửa
Xem thêm
8 tháng là 1 khoảng thời gian đủ dài để quên phần lớn tên nhân vật rồi.
Mà sao thấy nó cứ gay cấn kiểu j ấy nhỉ, 3 thg đực vào nhà nhau nói chuyện nhỏ nhẻ, xưng là "tớ-cậu" thấy sida quá
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Nói thật là sau khi quên hết nv, đọc chương này t ko bt ai đực ai cái luôn
Xem thêm
thanks for new chapter
Xem thêm