Phần 3: Lễ Hội Văn Hóa
Chương 101: Buổi Tiệc Bế Mạc Lễ Hội Trường 1
1 Bình luận - Độ dài: 1,641 từ - Cập nhật:
“Otosaki-san nổi tiếng ghê ha?” (Yukio)
Đứng cạnh tôi, Yukio lẩm bẩm khi nhìn về phía đám đông đang tụ tập ở sân trường.
Ở chính giữa đám đông đó là thần tượng của chúng tôi — Otosaki Rei.
“Cỡ này chắc hiệu ứng quảng bá phải đỉnh lắm chứ gì?” (Yukio)
“Mày nói đúng.” (Rintaro)
...Dù tôi nghĩ là hơi bị làm quá rồi đó.
Hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội trường.
Quán hầu gái và quản gia của chúng tôi được phép hoạt động bình thường vì sự cố hôm qua không bị làm lớn chuyện.
Còn người gây ra vụ đó, Kinjou, thì có vẻ cũng không bị kỷ luật gì nặng, một phần vì tôi không làm lớn chuyện với thầy cô.
Dù vậy, tôi nghe nói hắn bị đình chỉ học khoảng một tuần, và cũng không tránh được việc bị báo cáo lên công ty người mẫu nơi hắn ký hợp đồng.
Có lẽ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới hoạt động nghệ thuật sau này của hắn, nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn dính vào một vụ án hình sự.
[Otosaki-san dễ thương ghê…]
[Bộ hầu gái của Rei nhìn như đồ hàng limited luôn á…]
[Tớ muốn hẹn hò với cổ… thật đấy…]
[T-tớ có thể xin chụp hình chung với cổ không!?]
Khi tụi tôi tiến gần về phía đám đông, tiếng ngưỡng mộ dành cho Rei vang lên từ cả anh chị khóa trên, bạn cùng lớp lẫn đàn em.
Tôi cảm thấy vui như thể mình mới là người được khen vậy.
Nhưng――――tận sâu trong lòng, không hiểu sao… lại có chút nhói.
“...Mà này Rintaro, cuối cùng cũng tới hôm nay rồi ha.” (Yukio)
“Hmm? À… ừ. Dạo này loạn quá nên tao vẫn thấy chưa thật lắm.”
Sau lễ hội hôm nay, bữa tiệc bế mạc sẽ bắt đầu.
Đó là nơi để trình diễn thành quả luyện tập, và đồng thời… cũng có thể là bước ngoặt trong cuộc sống học đường của Kakihara ―――― thậm chí cả cuộc đời cậu ấy.
Có khả năng cao là cậu ấy sẽ không tỏ tình, nhưng dù có hay không, chuyện đó vẫn sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai cậu ta — tôi không hề nói quá.
Có lẽ cơn bạo bệnh gần đây đã làm cậu ấy thay đổi, nên giờ trông cậu ấy bình tĩnh hơn hẳn.
Ít nhất thì cũng không còn thấy căng thẳng thái quá nữa, thế là tôi yên tâm phần nào.
“Lần đầu tao làm chuyện kiểu này, nên phải giữ bình tĩnh.” (Rintaro)
“…Cố lên, Rintaro.” (Yukio)
“Ờ.” (Rintaro)
Yukio chắc chưa từng nghĩ tôi sẽ đứng lên sân khấu.
Mày nghĩ thế cũng đúng thôi, nhìn mặt tao đâu có vẻ hợp.
Nhưng cái cách Yukio cười, lại là nụ cười đầy mong đợi.
Đó là sự kỳ vọng của thằng bạn thân nhất. Và vì vậy, tôi không muốn khiến nó thất vọng.
(Tôi đã cố gắng hết sức rồi...)
Nhìn xuống lòng bàn tay, tôi thấy các đầu ngón tay mình đã chai lại.
Đó là bằng chứng cho tất cả nỗ lực tôi đã bỏ ra. Kết quả của một điều tôi bắt đầu làm từ mùa hè — vừa vui, vừa khổ.
Người ta hay bảo "có công mài sắt, có ngày nên kim", nghe thì sáo rỗng thật, nhưng khi nhìn lại, tôi mới thấy những gì mình bỏ ra không hề uổng phí.
Dù thế nào, tất cả những cố gắng này sẽ là chỗ dựa cho tôi từ giờ về sau ――――.
“Thôi, giờ thì lo xong việc hôm nay cái đã. Lễ hội mà không kết thúc tốt đẹp thì làm sao vui nổi ở buổi tiệc bế mạc.” (Rintaro)
“Chuẩn bài luôn!” (Yukio)
Tôi vẫn còn một ít việc bếp núc cần làm.
Làm cho xong lẹ rồi chuẩn bị cho buổi chiều thôi.
◇◆◇
“Mọi người! Hai ngày qua vất vả rồi!” (Yuusuke)
"""Làm tốt lắm!!!"""
Làm theo hiệu lệnh của Kakihara, tụi tôi cùng nâng cốc giấy lên cao.
Buổi chiều, sau khi hoàn tất công việc mà không gặp rắc rối gì, chúng tôi cầm theo phần nước còn lại và chúc mừng nhau vì đã nỗ lực hết sức.
Do vụ Kinjou, doanh thu lúc chúng tôi hóa thân thành quản gia trong ngày đầu tiên có hơi sụt nhẹ, nhưng sang ngày thứ hai thì gần như không ảnh hưởng gì.
Nếu có thì hiệu ứng quảng bá từ Rei còn mạnh quá mức, nên dù không có khách ngoài trường, doanh thu vẫn chẳng khác gì hôm trước.
“Tiệc bế mạc sau lễ hội là tùy chọn, nên từ giờ ai muốn đi đâu thì đi nha. Mọi người, thật sự cảm ơn vì đã cố gắng đến hôm nay.” (Yuusuke)
“Ê ê! Các cậu sẽ lên sân khấu trong tiệc bế mạc đúng không? Tớ nhất định sẽ xem xong rồi mới về đó nha.”
Nhìn mấy đứa bạn trong lớp cười cười trêu chọc, Kakihara gãi đầu ngượng ngùng.
“T-tớ hiểu rồi… Tớ, Ryuuji với Rintaro đã luyện tập rất chăm chỉ, nên nhớ tới xem tụi tớ nha.” (Yuusuke)
“Đừng có thẹn thùng nữa!”
Nhìn cảnh tụi con trai đùa nghịch kéo kéo Kakihara, tôi cũng không kìm được mà bật cười.
Giữa lúc đó, Nikaidou và Nogi bước lại gần tôi.
“Này, Shidou-kun. Cây bass của tớ có hữu ích không đấy?” (Honoka)
“Ừ. Tôi đã dùng nó rất cẩn thận.” (Rintaro)
“Ừm ừm, nghe vậy là tớ yên tâm rồi.” (Honoka)
Nogi cũng có vẻ hơi vui và hài lòng.
Chắc cậu ấy cứ lo cây đàn quý của mình bị bỏ xó không dùng đến.
“Nikaidou-san với Nogi-san có tới xem tiệc bế mạc không? Nếu được thì tôi muốn mời hai cậu tới xem.” (Rintaro)
“Tụi tớ sẽ đi chứ! Phải tận mắt chứng kiến khoảnh khắc toả sáng của các cậu chứ còn gì!” (Honoka)
Nogi vui vẻ trả lời, còn Nikaidou thì khẽ xoắn tay lại, mặt hơi ửng đỏ, lí nhí nói:
“Chuyện đó… Kakihara-kun tha thiết muốn tớ đến xem nên… vậy đó.” (Azusa)
――――Ồh, làm tốt lắm đó, Kakihara.
“…Vậy thì càng phải tới chứ nhỉ!” (Honoka)
Nogi vẫn giữ nguyên gương mặt rạng rỡ, nắm tay Nikaidou lắc lắc.
Bị kéo đi bất ngờ, Nikaidou có hơi lúng túng, nhưng cuối cùng cũng không tỏ ra khó chịu gì — giống hệt Kakihara.
(Tôi hiểu rồi, Kakihara. Cậu đã quyết tâm thật rồi nhỉ.)
Việc cậu ấy trực tiếp mời Nikaidou đến xem có lẽ là vì đã chuẩn bị tỏ tình.
Dù chắc chắn đã phải đau khổ rất nhiều, việc giờ đây cậu ấy có thể giữ gương mặt tươi tắn như mọi khi chứng tỏ cậu ấy đã vượt qua được chuyện đó bằng cách nào đó ―――― dù tôi không biết là bằng cách nào.
Không hiểu sao tôi cũng thấy hồi hộp lây.
Ừ thì… nói ra nghe hơi quê thật.
“Hmm… Hả?” (Honoka)
“Sao vậy, Honoka?” (Azusa)
“À thì… Otosaki-san đâu mất rồi nhỉ?” (Honoka)
Nogi vừa nói xong, tôi mới để ý: đúng là không thấy bóng dáng Rei trong lớp.
Dù trước đó tôi cũng đã nhận ra, nhưng tôi cứ nghĩ là chắc cô ấy đang ở nhà vệ sinh hay gì đó.
Ngay lúc ấy, loa phát thanh của trường bất ngờ vang lên từ dàn loa trong lớp.
[Alo, alo, thử mic.]
Giọng kiểm tra mic vang lên, nghe rất quen.
“Hả, Otosaki-san…?” (Azusa)
Đúng như Nikaidou nói, đó chắc chắn là giọng của Rei.
Trong khi các bạn trong lớp còn đang ngơ ngác, giọng nói của cô ấy vẫn tiếp tục truyền qua loa.
[Umm… Xin chào, tôi là Otosaki Rei. Gửi đến toàn thể học sinh trong trường, cảm ơn mọi người đã nỗ lực để lễ hội trường thành công.] (Rei)
Nghe thấy giọng cô ấy có chút run rẩy, cả lớp học và hành lang đều trở nên yên lặng để lắng nghe tiếp.
[Trong suốt thời gian chuẩn bị, tôi đã không thể tham gia lễ hội trường nhiều. Vậy mà tôi nghe nói có tin đồn rằng các bạn trong lớp tôi đã gặp rắc rối vì tôi.] (Rei)
Không khí trong lớp hơi rì rầm.
Vì trước đó cả lớp đã thống nhất là không kể vụ Kinjou cho Rei biết, nên bây giờ hẳn ai cũng thấy khó xử.
Nhưng điều họ không biết là… cô ấy đã có mặt ở đó và suýt bị liên lụy. Vì vậy, việc cô ấy biết là chuyện hiển nhiên.
[Hôm nay, tôi muốn chuộc lỗi, nên mới mượn phòng phát thanh thế này.] (Rei)
Hãy nhìn ra sân trường ――――
Nghe lời Rei nói, chúng tôi đồng loạt hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ lớp học.
Trước sân trường là sân khấu được chuẩn bị cho tiệc bế mạc và một đống củi cho đốt lửa trại.
Và ngay trên sân khấu đó có hai bóng người.
“Hả?! Đó chẳng phải KANON và MIA sao?!”
“Không thể nào?! Thiệt đó hả?!”
Sự phấn khích lan ra khắp lớp.
Hai người đó không lẫn vào đâu được chính là Kanon và Mia.
Khi cả hai thấy tụi tôi đang nhìn xuống, họ liền vẫy tay về phía toà nhà.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ ngôi trường như nổ tung trong tiếng reo hò.
[Như một màn mở đầu cho buổi tiệc bế mạc, chúng tôi, Millefeuille Stars, xin phép mượn sân khấu một chút. Mong mọi người hãy tận hưởng.]
Kết thúc bằng lời tuyên bố ấy, bản tin phát thanh dừng lại.
――――Không cần nói cũng biết, cả lớp đồng loạt ùa ra ngoài trong tích tắc.


1 Bình luận