Phần 3: Lễ Hội Văn Hóa
Chương 106: Dù Có Chuyện Gì Xảy Ra Đi Nữa
4 Bình luận - Độ dài: 1,956 từ - Cập nhật:
Dưới bầu trời sẩm tối, ánh lửa cam từ đống lửa trại rọi sáng mặt đất.
Kakihara và Nikaido đang đứng gần đống lửa, trò chuyện ngại ngùng.
Xa hơn một chút là Doumoto và Nogi, có vẻ họ cũng đang rất vui.
“Đúng là... tuổi trẻ nên như thế.” (Rintaro)
Tuổi trẻ mà tôi hằng khao khát, chính là khoảnh khắc như thế này.
Một cảm giác trong trẻo, khác hẳn vị đắng tôi từng nếm ở bể bơi hôm nọ.
――――Không.
Có lẽ chính nhờ những khoảnh khắc đắng chát đó, tôi mới cảm nhận được vẻ đẹp của hiện tại.
Những điều chỉ là khái niệm thì rất khó để thấu hiểu. Và tôi nghĩ đây chỉ là một phần trong cái thứ vô hình gọi là “tuổi trẻ”.
Dù chỉ một chút thôi, tôi vẫn thấy vui vì mình đã hiểu được phần nào.
Dĩ nhiên, hiểu rồi thì cũng chẳng làm gì được.
(Mình cô đơn thật đấy.) (Rintaro)
Tựa lưng vào tường khu trường học, tôi một kẻ cô độc chỉ biết lặng lẽ nhìn ánh lửa từ xa.
Yukio hẳn đang khiêu vũ với Miyamoto-san quanh đống lửa lúc này người vẫn quan tâm đến cậu ấy suốt dạo gần đây.
Quanh đống lửa chỉ toàn là những nhóm nam nữ tụ tập.
Những ai không thuộc nhóm nào thì đang quậy phá trong vòng bạn thân riêng.
Với một đứa không có bạn thân hay nhóm riêng như tôi thì việc bị bỏ lại một mình là điều khó tránh khỏi.
“Đi về một mình lúc này trông... thảm thật.” (Rintaro)
Giữa bầu không khí náo nhiệt như vậy mà lủi thủi ra về thì quả thực không khác gì một kẻ thất bại.
Ít nhất cũng có phần đáng thương.
Vậy nên tôi giả vờ như mình đang bình thản tận hưởng không khí ở đây.
Nhưng chán quá, tôi đứng dậy định đi về――――thì.
“...Rintaro.”
“Hmm?” (Rintaro)
Ai đó gọi tên tôi, và tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
Dưới ánh sáng nhạt nhoà, giữa màn đêm mờ mờ, là Rei đã thay lại đồng phục học sinh, đang nhìn quanh như tìm gì đó.
“À, là Rei à. Cậu vất vả rồi.” (Rintaro)
“Mm. Cậu cũng vậy.” (Rei)
Cô ấy có vẻ hơi bối rối, đứng sát bên tôi.
Tôi chẳng hiểu vì sao cô ấy lại thế này, nhưng thành thật mà nói, tình cảnh này khiến tôi thấy bất an.
Chỉ hai đứa đứng cạnh nhau thôi cũng dễ gây hiểu nhầm.
“...Tôi định về rồi, còn cậu? Nếu cậu còn việc thì tôi về trước chuẩn bị bữa tối.” (Rintaro)
“Cũng không có gì đặc biệt. Nhưng...” (Rei)
“Nhưng sao?” (Rintaro)
“Tớ muốn cậu đi với mình một chút.” (Rei)
Vừa nói, cô ấy nắm lấy tay tôi.
“H-hả... Không ổn đâu, nếu bị ai thấy thì...” (Rintaro)
“Cậu hứa sẽ nghe bất cứ điều gì tôi nói còn gì?” (Rei)
“Đúng là có hứa nhưng mà...” (Rintaro)
Lời hứa đó là từ chuyện tôi và Mia hẹn nhau, nhưng tôi không ngờ Rei lại đem ra dùng lúc này, ngay tại đây.
“Tớ muốn đến chỗ không có ai.” (Rei)
“......” (Rintaro)
Tim tôi đập hụt một nhịp.
Tôi không rõ ý cô ấy là gì, nhưng dáng vẻ khác lạ của Rei khiến lòng tôi rối bời.
“Sau toà nhà trường chắc không có ai đâu nhỉ?” (Rei)
“T-tôi nghĩ vậy, nhưng mà...” (Rintaro)
“Vậy mình đi nhé?” (Rei)
Tại sao lại làm tim mình đập thình thịch như thế?
Dù hai đứa ở nhà cũng thường ở một mình, lẽ ra phải quen rồi chứ, vậy mà không hiểu sao bây giờ tôi lại không thể bình tĩnh.
Có lẽ là vì cảm giác “cấm kỵ” giữa khung cảnh đông người này――――
Sau toà nhà trường, ngoài ánh trăng ra thì không có nguồn sáng nào khác, cũng chẳng có ai ngoài hai đứa tôi.
Nơi đây từng là chỗ tôi chứng kiến cảnh Rei bị Kinjou tiếp cận lúc chuẩn bị lễ hội trường, nên vốn không mang lại cảm xúc gì dễ chịu.
“...Tự nhiên cậu bị gì vậy?” (Rintaro)
“Chỉ là tớ muốn ở bên Rintaro một chút, nói chuyện một chút thôi... Cậu thấy phiền à?” (Rei)
“Cậu nói thế thì sao tôi thấy phiền được. Nhưng bị kéo tới đây mà không biết lý do thì hơi... đáng sợ đấy.” (Rintaro)
Không chỉ riêng Rei.
Tôi vốn nhát mấy chuyện như thế này.
“Tớ cũng không có gì cụ thể để nói. Chỉ là... tớ muốn dành thời gian này bên cậu.” (Rei)
“...Cậu nói mấy câu ngượng chết người đấy nhẹ nhàng quá nhỉ.” (Rintaro)
“Cậu thấy ngượng à?” (Rei)
“Ờ, thì có chứ.” (Rintaro)
“...Dễ thương ghê.” (Rei)
“Đừng trêu tôi nữa. Tôi đi về bây giờ đấy.” (Rintaro)
Tất nhiên là tôi không định thật.
Tôi ngồi xuống bậc thềm sau toà nhà và ngước nhìn Rei.
“Xin lỗi nhé. Tớ cũng hơi ngượng.” (Rei)
“Cậu mà nói thế thì hiếm thật đấy.” (Rintaro)
Rei cũng ngồi xuống cạnh tôi, cẩn thận giữ lấy tà váy. Giữa hai đứa chỉ còn một khoảng cách bằng nắm tay.
“...Tớ mừng vì Kakihara-kun tỏ tình thành công.” (Rei)
“Ừ. Hai người xứng đôi thành đôi rồi. Tôi cũng thấy yên tâm.” (Rintaro)
Dưới ánh trăng mỗi lúc một mờ, ánh lửa cam của đống lửa trại vẫn âm ỉ tỏa sáng.
Kakihara và Nikaido đang ngồi cạnh nhau, trò chuyện một cách ngượng ngùng.
Còn Doumoto và Nogi ở xa hơn một chút, có vẻ họ cũng đang tận hưởng khoảnh khắc này theo cách riêng.
“Mọi chuyện kết thúc ổn thỏa rồi, nhưng tôi nghĩ việc tập luyện cho hôm nay thực sự là điều nên làm.” (Rintaro)
Vấn đề tôi băn khoăn bấy lâu cuối cùng cũng được giải quyết, đúng là đáng công sức.
“Nhưng mà, từ tuần sau, trường có khi sẽ náo loạn đấy.” (Rintaro)
“Sao cơ?” (Rei)
“Cậu cũng biết mức độ được yêu thích của Kakihara với mấy bạn nữ rồi đó. Tôi nghĩ sẽ có vài người khóc mất……” (Rintaro)
Tôi cố tình không nói thẳng, nhưng thực tế là, từ trên sân khấu, tôi đã thấy rõ có những cô gái như sụp đổ khi Kakihara tỏ tình thành công.
Những người thích cậu ta đều thất tình cả rồi.
Bản thân Kakihara chắc chẳng hề hay biết chuyện này sẽ khiến cả trường bị chấn động đến mức nào.
“Cũng có khá nhiều nam sinh thích Nikaido nữa, nên cuối cùng, mỗi khi một chuyện tình được toại nguyện, lại là dấu chấm hết của một chuyện tình khác.” (Rintaro)
“Dấu chấm hết... của một chuyện tình.” (Rei)
Rei lặp lại lời đó rồi cúi mặt xuống, trông có vẻ bối rối.
Có lẽ trong lòng cô đang nghĩ đến điều gì đó, còn tôi thì lại thấy xấu hổ vì lời mình bị trích ra đột ngột như vậy.
"Rintaro... cậu có người mình thích không?" (Rei)
“Hả?” (Rintaro)
Câu hỏi đột ngột của cô khiến tôi buột miệng phát ra một tiếng ngốc nghếch.
Người tôi thích.
Tôi bắt đầu nghĩ đến điều đó theo phản xạn và rồi đôi mắt hơi ươn ướt của Rei nhìn thẳng vào tôi.
Người tôi thích――――
(......Mình đang nghĩ cái quái gì vậy!)
Lẽ ra tôi đã phải để lại cảm xúc đó bên bờ biển mùa hè ấy.
Là một kẻ bình thường, tôi không nên nuôi những tình cảm như thế, và càng không được phép bày tỏ một cách liều lĩnh.
Rei――――và Millefeuille Stars, vẫn còn có thể vươn cao hơn nữa.
Tôi không thể trở thành vật cản cho họ.
“Dù có đi nữa, tôi cũng sẽ không nói đâu.” (Rintaro)
“Hở, tại sao chứ?” (Rei)
“Vì xấu hổ chứ sao. Cậu nói được một cách thản nhiên à?” (Rintaro)
“Thì... đúng là hơi xấu hổ thật.” (Rei)
“Thấy chưa? Thế nên đừng nhắc chuyện này nữa.” (Rintaro)
“...Ừm.” (Rei)
Cô ấy có vẻ hơi không hài lòng, nhưng có lẽ vì cũng ngượng nên đã dễ dàng nhượng bộ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vậy, tôi không cho rằng để mọi chuyện mơ hồ như thế này là tốt.
Tôi biết Rei rất được các chàng trai mến mộ, và bản thân tôi cũng đã chứng kiến Kinjou tiếp cận cô ấy.
Không nghi ngờ gì, sẽ còn nhiều người trong giới giải trí muốn trở thành bạn trai của cô.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh Rei mỉm cười với ai đó và trở về nhà cùng người ấy――――
(...Tệ thật đấy, tôi ghét cảm giác này.)
Chỉ riêng cảm xúc đó thôi cũng đã là một câu trả lời rồi, nhưng thôi, giờ chưa phải lúc để đối mặt.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Rei vui vẻ sánh bước bên người khác là ngực tôi đã nhói lên.
Dù tôi không thể có mối quan hệ chính thức với cô ấy, tôi cũng không chịu nổi nếu ai khác có được điều đó.
Cảm xúc này vừa ích kỷ, vừa hèn nhát, và tôi thực sự ghét chính bản thân mình vì như thế.
“......Cậu còn nhớ khi tớ nói tớ muốn ở bên cậu mãi mãi chứ, Rintaro?” (Rei)
Không rõ cô ấy có hiểu được lòng tôi không, nhưng Rei bất ngờ nhắc lại câu nói đó.
“Dĩ nhiên là nhớ chứ……” (Rintaro)
“Cảm xúc đó chưa từng thay đổi. Và tôi nghĩ cũng sẽ không bao giờ thay đổi.” (Rei)
Nên là――――
Rei hít một hơi rồi nói tiếp.
“Tớ vẫn chưa thể diễn đạt rõ bằng lời... nhưng chừng nào cậu còn không từ chối tớ, tớ sẽ luôn ở bên cậu.” (Rei)
Nói xong, giống như buổi trò chuyện bên bờ biển hôm ấy, Rei lại thu hẹp khoảng cách chỉ bằng một nắm tay giữa hai đứa.
Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến nỗi bất an trong lòng tôi tan biến dần.
“...Không đời nào tôi lại từ chối cậu.” (Rintaro)
Tôi đứng dậy, đón lấy ánh trăng chiếu xuống.
Một bài nhạc mới cho điệu múa dân gian vang lên từ sân trường.
Trễ thế này rồi, có lẽ đây là bài cuối.
Nói cách khác, buổi tiệc tổng kết cũng sắp kết thúc.
“Nghe hơi quá, nhưng cậu là nơi quan trọng với tôi. Nếu cậu đã nói thế, thì dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ quay về.” (Rintaro)
“...Rintaro?” (Rei)
Rei nhận ra điều gì đó lạ lạ trong lời tôi, giọng cô ấy xen lẫn chút lo lắng.
Cô ấy đúng là nhạy khi nói đến tôi.
“Cơ hội thế này hiếm có lắm. Nhảy một bài không? …Chỉ hai đứa mình thôi.” (Rintaro)
Tôi là người mời trước, nhưng vừa nói xong đã thấy quê quê, đành đưa tay gãi má.
Rei khẽ cười rồi đứng dậy, bước đến bên cạnh tôi.
“Nếu là cậu mời, mình rất sẵn lòng.” (Rei)
Tôi đưa tay ra, và Rei nắm lấy nó.
Dù chỉ mới nghe bài hát vài lần, hai đứa lại nhảy khá ăn ý.
Không phải vì giỏi, mà là vì... vui.
“Được cậu xem là nơi quan trọng, thật sự khiến mình xúc động đấy.” (Rei)
“Cậu nói quá rồi.” (Rintaro)
“Không đâu. mình thật sự rất vui mà.” (Rei)
Rei nở nụ cười mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Chỉ riêng nụ cười đó thôi... đã dễ dàng chiếm lấy trái tim tôi.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ quay về bên cô ấy.
Phải――――dù là chuyện gì đi nữa.


4 Bình luận