Phần 3: Lễ Hội Văn Hóa
Chương 105: Buổi Tiệc Bế Mạc Lễ Hội Trường 5
2 Bình luận - Độ dài: 1,886 từ - Cập nhật:
Rei Pov:
Sau màn biểu diễn của Rintarou và các bạn cậu ấy, Kakihara-kun đã đứng trên sân khấu và tỏ tình.
Ba chúng tôi im lặng lắng nghe lời tỏ tình đó.
“―――Thanh xuân của tuổi trẻ thật tuyệt nhỉ." (Kanon)
Ngay khoảnh khắc cậu ấy tỏ tình thành công và cả sân reo vang, Kanon buông lời như thế. Giọng điệu nghe cứ như một bà cô già vậy.
“Rei, cậu vừa nghĩ tớ giống bà cô đúng không?” (Kanon)
...Cậu ấy là siêu năng lực gia à?
“Hmph, thôi kệ.” (Kanon)
Kanon hơi bĩu môi rồi ngồi xuống chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn. Không nhìn tôi và Mia, cậu ấy tiếp tục lên tiếng.
“Cậu có thấy ganh tị với họ không?” (Kanon)
Câu hỏi đó chắc chắn là đang nói đến cái gọi là thanh xuân, những gì bọn họ vừa trải qua trên sân khấu.
Tôi liếc nhìn Mia một cái. Cô ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt khó xử, rồi lại quay sang nhìn Kanon.
“...Tớ có. Vì đó là điều mà bây giờ bọn mình không thể trải qua.” (Mia)
Những lời của Mia là thật lòng.
Không ai trong chúng tôi hối hận vì đã trở thành idol.
Chúng tôi hiểu rõ rằng không phải ai cũng có thể trở thành idol, và chúng tôi rất tự hào về điều đó.
Nhưng... dù vậy.
Tôi cũng không thể nói dối là mình không ganh tị.
“Tụi mình trở thành idol và nhận được rất nhiều thứ, nhưng đồng thời cũng đã đánh mất rất nhiều. Dù biết là bản thân tự lựa chọn từ bỏ... nhưng vẫn không thể nào không thấy ganh tị.” (Mia)
“...Người ta bảo đứng núi này trông núi nọ mà. Tớ cũng thấy như vậy.” (Kanon)
Tôi khẽ gật đầu đồng tình với họ.
Chúng tôi đâu có chọn từ bỏ cuộc sống học sinh bình thường vì thích thú gì.
Ngay cả khi phải từ bỏ, là vì chúng tôi có mục tiêu mình muốn đạt được.
“Rei, Mia... hai cậu nghĩ tụi mình sẽ làm idol đến khi nào?” (Kanon)
Cả tôi lẫn Mia đều nghẹn lời trước câu hỏi của Kanon.
Đó là điều chúng tôi đã nghĩ đến từ lâu, nhưng chưa ai từng mở lời bàn đến.
Khi nào, bọn mình sẽ "giải nghệ" đây...
“Tớ... chưa định nghỉ sớm đâu. Sau này tớ muốn làm diễn viên ở nước ngoài, nhưng chuyện đó vẫn còn xa lắm.” (Mia)
Mia sắp có buổi thử vai cho một bộ phim.
Tôi và Kanon đều ủng hộ cô ấy. Tôi tin chắc Mia sẽ đậu.
“Còn cậu thì sao, Rei? Cậu đã nghĩ về chuyện nghỉ chưa?” (Kanon)
“Tớ...”
Ước mơ của tôi là được tổ chức một buổi biểu diễn lớn ở Nippon Budokan.
Từ khi debut đến giờ, ước mơ đó chưa bao giờ thay đổi.
Nếu mơ ước đó thành hiện thực, thì tôi có lẽ sẽ――
“Hử? Vậy là cậu đã có quyết định rồi nhỉ?” (Kanon)
“Hả?” (Rei)
“Chuyện giải nghệ ấy. Nhìn cậu chẳng có vẻ gì là đang do dự cả.” (Kanon)
Quả thật, có thể nói là tôi đã quyết rồi cũng nên.
“Nếu có thể tổ chức live ở Budokan... ít nhất, tớ nghĩ mình sẽ mãn nguyện.” (Rei)
“Budokan à? Với tình hình hiện tại, không chừng chỉ trong một năm nữa là được đấy.” (Kanon)
“Ừ, nhưng――” (Rei)
Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa thể quyết định chắc chắn liệu mình có nghỉ hay không.
Tôi vẫn chưa biết sau khi không còn là idol nữa, mình sẽ còn lại điều gì.
“Rei, cậu thấy ổn chứ?” (Mia)
“Hả?” (Rei)
“Nếu cậu không còn là idol nữa, có khi sẽ không thể chu cấp cho Rintarou-kun đâu đấy?” (Mia)
Tôi ngẩn ra, Mia nói tiếp bằng một vẻ mặt nghiêm túc.
“Ước mơ của Rintarou-kun là làm nội trợ suốt đời mà không đi làm, để chăm lo cho người vợ của mình, đúng không? Nên người làm vợ cậu ấy cần phải có thu nhập ổn định mới được.” (Mia)
“Cái đó... đúng là vậy thật.” (Rei)
“Sau khi giải nghệ, chắc cậu vẫn sẽ tiếp tục làm việc trong ngành giải trí. Nhưng đâu có gì đảm bảo. Có khả năng cậu sẽ mất độ nổi tiếng, rồi mất cả thu nhập nữa.” (Mia)
Tôi... tôi không nói được gì.
Nếu ai đó nói tôi không có quyết tâm, thì tôi cũng đành chịu.
Có lẽ... một phần trong tôi vẫn còn nghĩ mình là trẻ con.
“―――Tớ thì đã có quyết tâm rồi.” (Mia)
Ánh mắt kiên định của Mia nhìn thẳng vào tôi.
Tôi chỉ thấy bối rối, không hiểu được ý nghĩa thực sự trong ánh mắt đó.
“Tớ đã quyết sẽ ở bên Rintarou-kun suốt đời. Tớ sẽ thành công với vai trò diễn viên, để cậu ấy sống cả đời mà không phải bận tâm điều gì.” (Mia)
“C-cậu... cái đó chẳng phải là...?” (Kanon)
Kanon nhìn Mia với ánh mắt không thể tin nổi.
Tôi cũng vậy.
Tôi không ngờ rằng Mia lại có cùng tình cảm như mình...
“...Tớ biết điều này sẽ khiến Rei buồn, nhưng tớ không thể lừa dối bản thân... mà đúng hơn, tớ không muốn che giấu điều đó trước mặt cậu.” (Mia)
“Mia…” (Rei)
“Tớ cũng――” (Mia)
――――yêu Rintaro-kun.
“!” (Rei)
Không phải là tôi chưa từng nghĩ chuyện này có thể xảy ra.
Cậu ấy hơi lười, có chút thô lỗ và khó gần.
Nhưng thật ra lại rất dịu dàng, quan tâm và luôn để ý đến người khác.
Lúc mặc đồng phục quản gia mà chỉnh chu lại một chút thì trông còn điển trai hơn mình tưởng, thân hình cũng rắn chắc nhờ thường xuyên tập luyện.
Nụ cười của cậu ấy trông rất trẻ con và đáng yêu, tay thì to nhưng ngón lại thon dài, rất quyến rũ.
Nấu ăn thì giỏi, việc dọn dẹp giặt giũ cũng không chê vào đâu được.
Và hơn hết――chỉ cần ở bên cậu ấy thôi là tôi đã cảm thấy bình yên.
Với ngần ấy điểm tốt như thế, không đời nào tôi là người duy nhất thích Rintaro được.
Dù vậy… tôi vẫn muốn là người duy nhất biết tất cả những điều ấy.
“Hiện giờ, tớ nghĩ Rintaro-kun vẫn chưa coi tớ là đối tượng để hẹn hò. Vậy nên từ giờ tớ sẽ chủ động hơn. Hơn cả cậu đấy, Rei.” (Mia)
Mia mỉm cười tự tin khi nói ra điều đó, và khuôn mặt ấy chói lóa đến mức khiến tôi thấy nghẹn thở.
Cảm giác lo lắng mà tôi cố kìm nén bấy lâu nay như trào ra và siết chặt lấy tim mình.
“...Làm gì thì làm, nhưng mà nếu vì bất hòa mà dẫn đến tan rã thì quá là ngớ ngẩn đấy. Đừng để chuyện đó xảy ra nhé?” (Kanon)
“Đừng lo, Kanon. Kể cả nếu Rintaro-kun chọn Rei thay vì tớ, tớ cũng sẽ không oán giận gì Rei đâu.” (Mia)
“Ừm, vậy thì... còn cậu thì sao, Rei?” (Kanon)
Ánh mắt của Kanon hướng về phía tôi, khiến tôi không khỏi chột dạ.
Tôi thì sao đây?
Liệu tôi có thể bình thản khi thấy Mia và Rintaro đi cạnh nhau?
(...Chắc là không.)
Ngực tôi đau nhói hơn nữa.
Tôi yêu Rintaro và cũng yêu Mia.
Tôi không muốn cãi nhau với Mia, và càng không muốn MilleSta tan rã.
Liệu tôi có thể mạnh mẽ như Mia không...
“Fufu, một nhóm tan rã chỉ vì một chàng trai… nghe sáo mòn quá ha.” (Kanon)
“Kanon…” (Rei)
“Nghe nhàm đến mức chẳng buồn cười nổi.” (Kanon)
Kanon vừa dứt lời thì cũng vừa hoàn thành việc hóa trang, đứng dậy và đi về phía lối ra.
“Kể cả nếu hai người có bất hòa, tớ cũng không cho phép giải tán đâu đấy.” (Kanon)
“Hả...?” (Rei)
“Cậu thử nghĩ xem, nếu biết MilleSta tan rã vì mình, kiểu gì cậu ta cũng sẽ tự trách rồi tránh mặt bọn mình cho mà xem.” (Kanon)
Với Rintaro thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Chính vì vậy, chuyện tan rã là điều tuyệt đối không thể.
“Có thể... tớ cũng có chút tình cảm với cậu ta nữa… nhưng không mãnh liệt như hai cậu.” (Kanon)
“Cả Kanon cũng vậy à?” (Rei)
“Đừng hiểu lầm nhé, không phải là tớ yêu say đắm như hai người đâu. Chỉ là… trong số mấy đứa con trai, tớ thấy Rintaro là người tuyệt nhất thôi, vậy thôi à.” (Kanon)
Tôi cũng thấy giống tình yêu thật, nhưng nghe Kanon nói thì có vẻ không phải.
Ít nhất thì điều đó khiến tôi thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Mà này, cuộc sống của Rintaro giờ phần lớn là nhờ vào cậu đúng không? Cả tiền thuê nhà cũng do cậu chi trả mà?” (Kanon)
“Ừ.” (Rei)
“Vậy thì tụi mình phải chăm lo cho cậu ấy đàng hoàng, cho đến khi cậu ấy tìm được ai đó khác, hoặc cho đến khi một trong hai cậu có kế hoạch rõ ràng để nuôi cậu ấy cả đời. Ít nhất thì cho đến lúc đó, giải tán là điều không được phép.” (Kanon)
Quả đúng như vậy.
“Giờ tớ không quan trọng chuyện ai thắng ai nữa, nhưng đừng làm gì thiếu trách nhiệm đấy. Tớ tin hai người.” (Kanon)
“...Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Kanon.” (Rei)
“Hmph.” (Kanon)
Kanon quay lưng bước khỏi hậu trường.
Sắp đến lượt nhóm tiếp theo lên sân khấu rồi, nên tụi tôi cũng phải rời khỏi đây.
“Thôi, tớ về đây. Tớ chỉ nán lại vì muốn xem khoảnh khắc tỏa sáng của Rintaro thôi.” (Mia)
“Mia… tớ...” (Rei)
“...Cậu không cần vội đưa ra câu trả lời đâu.” (Mia)
“Ý cậu là sao cơ?” (Rei)
“Khi tụi mình còn là idol, tớ nghĩ Rintaro sẽ không hẹn hò với ai hết. Cậu hiểu rõ điều đó mà, đúng không?” (Mia)
Những lời của Mia hoàn toàn hợp lý.
Rintaro đang nỗ lực hết sức để hỗ trợ tụi tôi, và cậu ấy chắc chắn sẽ tránh bất cứ chuyện gì có thể khiến Mille-feuille Stars tan vỡ.
Có lẽ, “trận chiến thật sự” sẽ bắt đầu vào ngày tụi tôi không còn là idol nữa.
Đến lúc đó, tôi phải tìm ra con đường mới cho bản thân.
“Phew... Hôm nay làm rối mọi chuyện quá, xin lỗi nhé. Xem như tớ đền bù đi. À không, chẳng phải đền gì đâu, chỉ là tớ giao phần còn lại cho cậu.” (Mia)
“Phần còn lại?” (Rei)
“Tiệc bế mạc vẫn chưa kết thúc mà, phải không? Cậu hãy tận hưởng cùng Rintaro-kun đi. Dù tớ không vui lắm đâu, nhưng từ ngày mai, tớ sẽ chính thức hành động.” (Mia)
Mia mỉm cười đầy thách thức rồi rời khỏi hậu trường với bộ dạng hóa trang đơn giản.
Mia đúng là ngầu thật.
Cũng chính vì vậy mà tôi không muốn thua. Từ tận đáy lòng, tôi đã nghĩ như thế.
“...Mình phải đi thôi.” (Rei)
Tôi muốn gặp Rintaro.
Vừa có suy nghĩ ấy, tôi đã lao khỏi hậu trường rồi.


2 Bình luận