Giống như ngày hôm qua, tôi đeo cây bass sau lưng và rời nhà muộn hơn một chút so với giờ Kanon đã nói.
Thời tiết quang đãng. Dù nhiệt độ khá cao nhưng cũng không nóng gay gắt như đỉnh điểm mùa hè.
Mang theo trọng lượng của cây bass khiến tôi đi chậm lại một chút, tôi tiến về văn phòng công ty quản lý của họ.
Nơi này nằm trong khoảng cách có thể đi bộ, không cần phải đi tàu, nhưng lại hơi xa để đi bộ, hay đúng hơn là ở khoảng cách vừa vặn không quá gần cũng không quá xa.
Tất nhiên, ba người họ thuộc công ty nên được đưa đón bằng taxi hoặc phương tiện khác, nhưng tôi thì không.
Tôi từng nghĩ dùng xe đạp sẽ dễ hơn một chút, nhưng tôi đã lầm, cây bass quá nặng khiến tôi không thể đạp được bình thường.
Tôi có thể cố mà đi, nhưng thà đi bộ còn hơn là té và làm hỏng cây bass.
Khi mồ hôi bắt đầu chảy ra, cuối cùng tôi cũng đến văn phòng Fantasista Entertainment, nơi mà đã nhiều tháng rồi tôi chưa ghé.
Tôi bước vào cửa và đi đến quầy lễ tân.
Người phụ nữ từng giúp tôi lần trước đang đứng ở quầy lễ tân, khi thấy tôi thì lộ rõ vẻ bất ngờ.
“Có phải là cậu Shidou không?”
“Hả? À, vâng, là tôi.”
“Tôi đã được báo trước về cậu. Xin hãy chờ một chút.”
Có vẻ lần này họ đã thông báo trước mọi việc.
Người lễ tân gọi điện, và sau một lúc, một cô gái tóc đỏ quen thuộc mặc đồ tập xuất hiện từ thang máy.
“Này, Rintarou. Đúng giờ ghê.”
“Ừ. Cảm ơn đã báo trước với lễ tân.”
Tôi nhớ lần trước mình đã bị nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
“Từ lúc Rei đến đón ông lần trước, tui đã biết phải chu đáo hơn rồi. Nhất là lần này là chuyện hoàn toàn riêng tư, nên càng phải chú ý xung quanh.”
“Cô chu toàn thật.”
“Đúng vậy. Dù hát hay nhảy có giỏi đến đâu, thì cũng không thể làm idol nếu thiếu sự tinh tế và sức hút.”
Và còn phải có chút láu cá nữa…
Nói xong, Kanon đưa ngón trỏ lên môi rồi nháy mắt với tôi.
Bị sự đáng yêu ấy bất ngờ đánh trúng, tim tôi khẽ rung lên, vội quay mặt đi chỗ khác.
“Úi trời ưi~!? Chẳng lẽ Kanon-chan dễ thương này đã khiến ông say mê rồi sao?”
“Cảm ơn cô, Kanon. Thái độ của cô giúp tôi tỉnh lại rồi.”
“Gì chứ!? Sao ông lại lạnh lùng thế!”
Nếu cô ấy chịu yên lặng, hẳn sẽ là một cô gái dễ thương lắm, nhưng cái tính cách phiền phức đó lại phá hỏng mọi thứ chỉ trong chớp mắt.
Nhưng với tôi thì vậy cũng được. Hoàn toàn ổn.
Tôi cùng Kanon đi qua lối mà tôi mới đi một lần trước đó và bước vào cánh cửa nặng nề của phòng thu riêng của MilleSta. Bên trong, hai cô gái mặc đồ tập đang ngồi trò chuyện với nhau.
“Ồ, cậu đến rồi.”
“Mấy bà chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ. Mình xong hết rồi. Mic của Rei cũng đã set up xong.”
Khi Mia nhìn về một hướng nhất định, ở đó có trống và những chiếc ampli lớn giống như trong phòng thu mà Doumoto từng đưa chúng tôi đến.
Ở giữa có một micro, và Rei tiến về phía đó.
“Rei, lời bài có vấn đề gì không?”
“Mình có cả một đêm, nên không sao.”
“Được rồi. Rintarou, ông cũng chuẩn bị đi.”
Được Kanon nhắc, tôi bước lại gần ampli.
Nó không khác mấy so với cái tôi dùng trong phòng thu hôm qua.
Tôi làm đúng theo hướng dẫn khởi động mà Doumoto đã chỉ, rồi kết nối cây bass.
…Nhưng.
“Kanon, hôm nay trông cô có vẻ phấn khích hơn thường ngày nhỉ?”
“Tất nhiên rồi! Tui luôn muốn được chơi như thế này với ai đó mà!”
Kanon mỉm cười rạng rỡ khi ôm cây guitar. Có lẽ vì câu nói này giống lời của Doumoto nên tôi cảm thấy gần gũi với Kanon hơn thường lệ.
“A~, a~.”
Giọng của Rei vang lên trong phòng thu qua micro. Đó là giọng mà tôi vốn đã quen nghe. Nhưng chỉ cần đi qua một thiết bị, giọng cô ấy bỗng mang không khí của một buổi biểu diễn trực tiếp.
Không cần phải nói, trái tim tôi, vốn bị cuốn hút ngay khoảnh khắc đó, cũng khẽ rung động chỉ vì điều đơn giản ấy.
“Ừ, mình lúc nào cũng sẵn sàng.”
“…Được rồi. Mấy cậu cũng sẵn sàng chứ?”
Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Kanon, và Mia đánh trống mạnh mẽ như để ra hiệu rằng có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
“Được rồi, Mia! Bà đếm nhịp nhé!”
Mia gõ dùi trống, đếm nhịp bắt đầu bài hát.
Phần dạo đầu của bài này mở với giọng hát vào hơi sớm, sau đó mới đến guitar.
Nói cách khác, ở thời điểm bắt đầu, tâm điểm sẽ là Rei và Kanon.
Rei hát, còn Kanon chơi guitar.
Với Kakihara, người vừa phải hát vừa chơi guitar thì hơi mạo hiểm, nhưng vì họ đã chia vai rõ ràng nên chẳng có vấn đề gì.
Hơn nữa… họ cực kỳ giỏi.
(Đương nhiên, chuyện đó rõ ràng rồi…)
Nền tảng của Kanon giống như Doumoto.
Do đã luyện nhạc cụ như một sở thích trong thời gian dài, việc cô ấy chơi trơn tru thế này là điều tự nhiên.
Còn Rei thì là ca sĩ chuyên nghiệp.
Cô ấy thể hiện hoàn hảo bài hát vốn được thể hiện bởi nam ca sĩ.
Tôi không thể không thắc mắc, giọng trầm ấy từ đâu mà ra, dù thường ngày giọng cô ấy nghe trong trẻo và ngân như tiếng chuông.
(Thôi, bây giờ không phải lúc để mải suy nghĩ.)
Sau khi phần song ca của họ kết thúc, đoạn A-melody sẽ bắt đầu từ đây.
Cả Mia và tôi sẽ cùng tham gia từ đây.
Có lẽ nhờ đã từng chơi chung một lần, tôi có thể nhập vào mượt hơn hôm qua.
Mia đánh trống điêu luyện, điều mà ngay cả người nghiệp dư cũng nhận ra.
Nếu trống của Doumoto mạnh mẽ và đầy sức nặng, thì trống của cô ấy lại toát ra sự chính xác không bao giờ chệch nhịp.
Mỗi nhịp đều chuẩn xác, hay nói theo cách của một kẻ nghiệp dư như tôi là vậy.
Nhưng ngay cả đôi tai chưa được rèn của tôi cũng cảm nhận được điều đó.
(―――Vui thật.)
Khi bài hát tiếp diễn, cảm giác đó dâng lên từ sâu trong lòng.
Dù tôi chỉ ở mức vừa đủ để theo kịp, nhưng chơi cùng người khác thật sự rất vui.
Nhất định là vui.
“……”
Khi cảm thấy đoạn điệp khúc cuối đang đến gần, tôi nghiến răng.
Vì chơi cùng những cô nàng này quá vui, nên tôi càng hối tiếc hơn việc đã bỏ lỡ buổi tập với Kakihara và Doumoto.
Khi đó, chắc chắn tôi cũng sẽ thấy vui như vậy.
Khác với công việc hay học hành, chúng tôi chỉ đang đắm mình vào sở thích của mình.
Có sở thích thì chẳng để làm gì nếu không thấy vui.
Khi đoạn điệp khúc cuối bắt đầu, tôi quyết định chơi mạnh mẽ hơn trước.
Dù sao đây cũng chỉ là buổi tập. Có lẽ chơi mạnh như vậy sẽ giúp tôi không hoảng trong buổi diễn thật.
Nhưng khi tôi chơi mạnh hơn, tôi thấy Kanon, đang ở gần, cười nhếch mép.
Và cùng lúc đó nhịp guitar của cô ấy cũng bùng lên.
Tôi nghĩ vì tôi tăng nhịp nên Kanon mới theo, và điều đó khiến tôi thấy vui.
Và khi chúng tôi càng hưng phấn, nhịp của Mia và Rei cũng tự nhiên tăng lên.
Cuối cùng, cả nhóm lao qua bài hát ở đỉnh cao của sự phấn khích.
“Ông chơi tốt lắm, Rintarou. tui không ngờ ông lại dẫn nhịp ngay từ đầu đấy.”
Mà, cậu cũng phạm kha khá lỗi đấy nhé...
Nói thêm như vậy, Kanon cười trêu.
Đúng là tôi nên tự xem lại vì đã mắc vài lỗi dù chơi hăng như vậy.
Thẳng thắn mà nói, không quá lời khi bảo tôi đã tự làm mình lạc nhịp vì đà hứng.
Nhưng nhờ vậy, tôi cảm giác như bản thân vừa được khai thông.
“…Cảm ơn cô, Kanon.”
“Hả? C-cái gì… nghe chẳng giống ông chút nào.”
Nói tôi không giống bình thường chỉ vì tôi thật lòng cảm ơn thì đúng là hơi thô lỗ.
Mà, cô ấy không biết hết hoàn cảnh của tôi, nên chắc cũng đành vậy.
“Hmm, tui không hiểu lắm, nhưng làm lại nào! Lần này, tempo nhanh hơn một chút! tui biết là bà đã giảm nhịp để chiều Rintarou đúng không, Mia!”
“Ồ, bồ nhận ra à?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng không sao, giờ chúng ta biết Rintarou bất ngờ ‘có khả năng’ để theo kịp, nên sẽ ổn thôi, phải không?”
“Đúng vậy. Lần sau mình sẽ đánh ở nhịp bình thường.”
Tôi nghe họ nói vậy, nhưng cũng không thấy lo lắng gì.
Vì sau khi đã chơi hết sức một lần, tôi cảm giác ngón tay mình di chuyển trơn tru hơn bình thường.
…Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với Kakihara ở trường.
Tỏ tình hay gì đó thì không quan trọng.
Dù sao thì tôi cũng sẽ nói để Kakihara có thể vui vẻ chơi cùng chúng tôi.


16 Bình luận