Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart
Ngoại truyện 24: Mọc đằng Tây, Lặn phía đông
4 Bình luận - Độ dài: 7,399 từ - Cập nhật:
*Chú thích:Một số nhân vật tái sinh đã được điều chỉnh lại tên theo bản manga chính thức của The Death Mage. Konoe Kyuuji giờ là Konoe Miyaji, Rikudou Akira là Rikudou Hajiri, và Akaki Akiko là Akaki Shouko.
Một người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô, sống mũi cao và thẳng, đang quỳ gối với vẻ căng thẳng hiện rõ trên nét mặt.
Trước mặt anh ta là pho tượng của Vida—nữ thần của sự sống và tình yêu—được một nghệ nhân phục dựng lại trong thời gian ngắn. Bên cạnh là vị Đại giám mục của Thánh điện Vida, được phái đến từ Vương quốc Orbaume, đang mỉm cười hiền hậu.
Bao quanh là các quý tộc và hiệp sĩ, tất cả đều dõi theo khoảnh khắc lịch sử này, không ai dám chớp mắt.
“Ta, Rudel Sauron, xin thề sẽ trở thành một trong mười hai công tước, dùng thanh kiếm của mình phụng sự cho muôn dân” người đàn ông cất giọng tuyên thệ.
Vị Đại giám mục khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc vương miện từ một tu sĩ đứng gần đó. “Vậy thì, ta công nhận người là Công tước Sauron. Nguyện phúc lành của nữ thần sẽ luôn ở bên người” ông trịnh trọng tuyên bố.
Rudel tiếp nhận chiếc vương miện—biểu tượng chỉ dành riêng cho một trong mười hai công tước có quyền thống trị. Khi anh đứng dậy, đám đông quý tộc liền hò reo vang dội.
“Công tước Rudel Sauron muôn năm! Công quốc Sauron muôn năm!”
“Vinh quang thuộc về Đức Công tước Rudel!”
Có người ca tụng, có người rơi lệ xúc động. Hầu hết đều là quý tộc, hiệp sĩ và những người phục vụ họ—những kẻ từng cầm vũ khí kháng cự đế quốc Amid xâm lược.
Họ đã sống lặng lẽ suốt bao năm trời, chỉ chờ đợi ngày này đến. Buổi lễ đăng quang của Rudel—con trai của cố công tước—không chỉ là biểu tượng cho sự phục hưng của công quốc từng thịnh vượng trước cuộc xâm lăng, mà còn đánh dấu kết thúc của chiến tranh.
“Ta đã khiến mọi người phải chịu nhiều khổ sở. Nhưng cảm ơn các vị đã tin tưởng và đi cùng ta đến tận bây giờ. Mong rằng các vị sẽ tiếp tục ủng hộ ta như đã từng ủng hộ phụ thân ta” Rudel nói, giọng điềm tĩnh, gật đầu đầy phong thái.
Một lần nữa, đám quý tộc vỡ òa trong cảm xúc, tiếng hoan hô vang dội khắp đại sảnh. Chính công tước mới đã đích thân thừa nhận công lao của họ và bày tỏ kỳ vọng cho tương lai. Đây là lời đảm bảo rõ ràng cho một thời kỳ phục hưng và phát triển tiếp theo.
Tuy nhiên, cũng có những người chỉ mỉm cười xã giao, đứng ngoài sự náo nhiệt, bình thản quan sát.
“Xin chúc mừng, Công tước Rudel.”
“Nhưng phần khó khăn thực sự mới chỉ bắt đầu. Bởi giờ đây, người sẽ phải cai trị những vùng đất đã bị đế quốc tàn phá.”
“Tất nhiên, chủ nhân của ta cũng gửi lời nhắn rằng ngài ấy sẽ toàn tâm ủng hộ người.”
“Chúng ta hãy hợp tác vì sự phồn vinh của toàn vương quốc.”
Đó là những sứ giả do các công tước và đại quý tộc từ các công quốc khác phái đến, những người đã chọn đứng về phía Rudel.
Họ vui mừng khi thấy người mà mình ủng hộ giành được chiến thắng trong cuộc tranh quyền mà không gặp bất trắc gì. Nhưng đối với họ và chủ nhân của họ, những chuyện thực sự quan trọng vẫn còn ở phía trước.
Lợi ích ngầm từ các dự án tái thiết Công quốc Sauron, chính sách phòng thủ mới, việc ưu tiên cho con cháu mình—những đứa con thứ—trở thành quan chức, và đặc quyền trong các giao dịch thương mại.
Họ đang mong chờ vô vàn quyền lợi dành riêng cho phe mình.
“Tất nhiên rồi” Rudel đáp. “Ta còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, nên mong các vị chiếu cố giúp đỡ.”
Anh vẫn cần sự hậu thuẫn từ những vị chủ nhân đằng sau các sứ giả kia.
Tái thiết vùng đất, xây dựng chính sách phòng thủ mới, và cải tổ quân đội công quốc đều cần đến một nguồn ngân sách khổng lồ. Dù đế quốc Amid đã rút lui, quân số hiện tại vẫn không đủ để bảo vệ biên giới.
Không có sự hỗ trợ ấy, Rudel chẳng thể tiến xa.
So với chuyện đó thì vấn đề này có vẻ nhỏ nhặt hơn—nhưng anh sẽ sớm cảm nhận hậu quả của việc đánh mất gần như toàn bộ người thân mà anh có thể tin tưởng trong cuộc tranh giành quyền lực.
Phụ thân và người anh cả đã ngã xuống nơi chiến trường. Chị gái và em gái đã được gả vào các gia tộc lớn ở những công quốc khác. Anh đã đánh bại người anh thứ ba và thứ tư, còn mối quan hệ với người em thứ năm—đối thủ cuối cùng trong cuộc tranh đoạt—thì đã rạn nứt tới mức không thể cứu vãn.
Cô em út tuy cũng bị anh đánh bại, nhưng có thể sẽ hữu dụng. Nếu cô muốn, Rudel hoàn toàn có thể gả cô cho một gia tộc danh giá, nhưng dường như cô lại có lòng kiêu hãnh khó hiểu đang níu giữ bản thân. Dù sao thì con ngoài giá thú vẫn luôn là vấn đề rắc rối.
Giờ nghĩ lại… hình như mình còn một người anh em ngoài giá thú khác nữa, nhưng hắn cũng chết rồi. Mà thôi, việc đó quan trọng gì. Giờ là lúc phải nỗ lực hết mình. Không ngờ cuối cùng lại phải học theo gương của Chichi-ue* như thế này… Con nuôi chẳng hữu dụng được bao nhiêu.
*Chú thích: Chichi-ue là cách gọi trang trọng, cổ kính dành cho “phụ thân”.
Trong đầu Rudel, Raymond Paris—người từng lãnh đạo quân đội phục quốc Sauron và đã qua đời—hoàn toàn biến mất.
Cảm giác khó chịu trỗi dậy khi nhận ra bản thân phải “xây dựng lại” chính gia tộc mình, sau khi phần lớn thế hệ cùng trang lứa đã bị cuốn trôi bởi dòng chảy quyền lực và chiến tranh.
Ngày xưa quá đông anh em đã khiến việc kế vị trở thành cuộc chiến đẫm máu. Nhưng giờ quá ít người lại khiến việc cai trị trở nên bấp bênh. Nếu có chuyện gì xảy ra với đương kim Công tước, hệ thống quản trị vừa được khôi phục sẽ lại lung lay.
Thậm chí, rất có thể những người anh em từng thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực đang âm thầm mưu sát Rudel. Hiện tại anh chưa có con, nên nếu chẳng may gặp chuyện gì, ngôi vị công tước sẽ rơi vào tay bọn họ.
“Giờ thì, thưa Công tước, xin ngài hãy ra chào dân chúng” vị Đại giám mục nhắc nhở.
Gạt đi nỗi bất an trong lòng, Rudel bước ra ban công, vẫy tay chào những người dân đang tụ tập bên dưới, chỉ để được tận mắt nhìn thấy vị Công tước mới.
-----------------------------------------------
Rudel ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng làm việc—nơi từng thuộc về cha anh, trong lâu đài vừa được tái chiếm—và thở ra như thể trút sạch hơi thở cuối cùng trong phổi.
“Cái vương miện và áo choàng đó, nhìn thì lộng lẫy mà sao đè nặng vai ta thế không biết. Đau cả vai rồi đây” anh càu nhàu.
Trong phòng lúc này còn hai người nữa.
“Chỉ là do cơ thể cậu căng cứng vì hồi hộp thôi. Nửa năm nữa là quen ngay ấy mà” một người trong số họ nói, giọng lão luyện trong việc tung hứng lời khen. Đó là một người đàn ông có mái tóc lưa thưa và gương mặt đầy nếp nhăn cười. Nếu bên cạnh ông ta có một gã trông dữ tợn và một quý bà khoác váy áo lộng lẫy, hẳn ai cũng sẽ nghĩ ông là một tên hề trong đoàn hát rong.
Tên ông ta là Fatherick Dolmad. Một vị hầu tước danh dự đến từ trung tâm vương quốc Orbaume, hiện là thống lĩnh quân đội—Thống chế Dolmad.
“Tôi quen đến mức đôi khi còn quên mất phải mặc lễ phục và áo choàng có huy hiệu gia tộc cơ đấy” ông cười hề hề.
“Nghe thôi cũng thấy không ổn rồi. Mới vừa nãy, lính gác còn tưởng ngài là một viên quan hành chính tầm thường đấy” người kia lên tiếng với giọng khó chịu.
Người vừa nói là một nam Elf tham gia vào cuộc trò chuyện giữa hai quý tộc quyền thế. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không mang dáng vẻ thanh tao, mảnh mai như hình ảnh thường thấy của tộc Elf.
Dù sở hữu nét mặt tuấn tú, biểu cảm của anh lại trầm uất. Dáng người cao nhưng khi ngồi trong ghế, anh cong người như mèo, trông chẳng khác nào người bình thường. Tóc dài buông xuống tận vai, cằm thì lún phún râu. Thân hình gầy nhưng rắn rỏi, khoác trên người bộ giáp da thô sơ mà tân mạo hiểm giả thường mặc. Bên hông là một dãy dao găm kiểu phổ thông—loại mà các cửa hàng vũ khí bán theo lô.
Nếu không tính đến đôi tai nhọn, trông anh ta chẳng khác nào một tên lính đánh thuê trung niên, kiệt sức vì năm tháng. Ít nhất thì vẻ ngoài ấy không khiến người ta tin được anh thuộc tầng lớp đủ cao để có mặt trong văn phòng này.
Thế mà, người đàn ông đó vẫn tiếp tục cằn nhằn với Thống chế Dolmad, mắt thì dán vào bàn tiếp khách trước mặt. “Ngài là một hầu tước, lại là người ủng hộ quan trọng của tân Công tước Sauron, vậy mà chỉ cần đi dạo quanh phố cũng bị nhầm thành quan chức cấp thấp. Ngài định đuổi hết lính tráng và gia nhân trong lâu đài vì tội thất lễ với quý tộc chắc?”
“‘Quan chức vô dụng’—Ngươi nói nghe cay độc quá đấy. Mà dù vậy, ta nghĩ ngoại hình của ngươi cũng chẳng khá hơn đâu, Randolf ‘Chân Chính’-dono,” Dolmad cười đáp.
Nam Elf—một trong những mạo hiểm giả hạng S của vương quốc Orbaume, Randolf “Chân Chính”—khịt mũi. “Giờ ngươi cũng biết mỉa mai rồi đấy, nhóc Fatherick.”
Nghe tới đó, Rudel có cảm giác nhiệt độ trong phòng chợt tụt xuống.
Không phải người thường...
Nếu anh trai không bị Đế quốc Amid sát hại, có lẽ giờ này Rudel đã trở thành đại tướng quân của công quốc Sauron. Nhờ vậy mà hắn thành thạo hơn hẳn các quý tộc khác trong khoản thực chiến, từng bước qua chiến trường thực thụ chứ không chỉ những vũng lầy chính trị.
Vậy mà ngay cả khi được Dolmad giới thiệu, hắn vẫn không thể đo lường nổi sức mạnh của Randolf.
Hắn biết rõ—dù có dốc toàn lực thì cũng không thể thắng nổi người này. Chắc chắn là không.
Randolf—người từng đạt đến hạng S hơn trăm năm trước, được cả nước ngợi ca là “Mạo hiểm giả chân chính. (True adventurer)” Nghe bảo còn vượt cả Heinz “Lam hỏa kiếm”, dù cả hai đều là hạng S.
Dường như không nhận ra Rudel đang hoảng sợ trong lòng, Randolf chẳng có vẻ gì là bận tâm, cũng như Dolmad. Cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ông ta lôi ra một bình rượu nhỏ từ túi áo rồi nhấp một ngụm.
“Trước khi nhận lời, ta muốn xác nhận lại” Randolf nói với Dolmad, người đang thuê ông. “Không có quy định về trang phục, việc ta cho mượn chỉ là cái tên. Trừ khi xảy ra biến cố cực kỳ hiếm hoi, còn lại thì ta chỉ cần có mặt ở đây. Đúng chứ?”
Thực ra, Randolf đã giải nghệ từ lâu. Hay nói đúng hơn, ông đã tuyên bố từ bỏ danh hiệu mạo hiểm giả hạng S.
Một ngày nọ, ông nói với Hội trưởng của chi nhánh Hội Mạo hiểm giả mà mình thân thiết: “Ta không nhận yêu cầu nữa đâu. Giờ ta chỉ tự đi săn trong Tổ quỷ để sống qua ngày” rồi cố đưa lại Thẻ Hội.
Nếu không còn là mạo hiểm giả, Randolf sẽ không thể để Hội Mạo hiểm giả thu mua các vật phẩm hoặc nguyên liệu từ Tổ quỷ hay Dungeon, như bằng chứng tiêu diệt quái vật chẳng hạn. Ông sẽ phải tự bán chúng cho thương nhân bên ngoài, hoặc tự tay mang đi bán.
Nhưng Randolf là một mạo hiểm giả hạng S—dù chỉ là “cựu” trên danh nghĩa. Không có danh hiệu hay địa vị xã hội, ông vẫn còn sức mạnh và kinh nghiệm như xưa. Chỉ cần vậy thôi, bất kỳ thương nhân nào cũng sẽ muốn làm ăn với ông.
Hơn nữa, Randolf chẳng mấy quan tâm đến xa hoa vật chất. Như nhiều Elf khác, ông thành thạo cách sinh tồn giữa rừng. Hoàn toàn có thể sống mà không cần lui tới thành phố.
Một con người có thể thỏa mãn chỉ với việc săn mồi, tự dệt vải từ cây cỏ, làm rượu từ trái cây hái được—vậy là đủ.
Ông từng được phong làm quý tộc danh dự trong vương quốc, nhưng lại nói: “Tôi không cần, tiền trợ cấp cũng không.”
Không chỉ Hội trưởng, mà cả các quan chức cấp cao của vương quốc Orbaume khi ấy đều hoảng hốt.
Một mạo hiểm giả đại diện cho cả quốc gia lại chọn rút lui khi vẫn còn sức mạnh. Nếu Đế quốc Amid dụ dỗ được ông ta, thì đó sẽ là tai họa thực sự.
Vấn đề lớn nhất là... không có cách nào ngăn cản được ông ấy.
Thế nên họ đành đồng ý mọi yêu cầu của Randolf, chỉ cầu mong ông tiếp tục để lộ ra ngoài rằng Randolf “Chân Chính” vẫn còn sống và hoạt động, dù không còn ra trận nữa.
Vậy mà vừa rồi, ông lại ngang nhiên tự đặt điều kiện cho công việc sắp tới.
“Tôi hiểu rồi” Dolmad gật đầu. “Và hiện tại, cái ‘biến cố cực kỳ hiếm’ đó sẽ không xảy ra đâu. Dường như cái tên của ngài đã phát huy tác dụng.”
Đế quốc Amid sau khi rút quân hiện đang im hơi lặng tiếng, chỉ quan sát từ phía biên giới Khiên quốc Mirg. Không có dấu hiệu nào về gián điệp trong khu vực Sauron, cũng chẳng có gì bất thường đáng chú ý.
Thống chế Dolmad lạc quan cho rằng tình hình hiện tại là vô cùng thuận lợi.
Và cũng như ông, Rudel đang dồn sự cảnh giác vào chiến trường chính trị giữa các công tước, lẫn đấu đá quyền lực với chính Dolmad. Dù hai bên là đồng minh quan trọng, hắn cũng chẳng có ý định trở thành con rối của họ.
Nhưng Randolf thì lại có suy nghĩ khác.
“Này nhóc Fatherick, ngươi chắc mấy kẻ kháng chiến không gây chuyện đấy chứ? Còn cậu kia, định làm gì với vùng đất cũ của tộc Scylla vậy?” ông quay sang hỏi Rudel.
Mặt Rudel hơi giật nhẹ khi bị gọi kiểu đó.
Nhưng Dolmad thì chỉ mỉm cười nhã nhặn. “Không cần lo. Chúng tôi hoàn toàn đủ khả năng xử lý chuyện đó.”
Dựa vào mạng lưới tình báo của vương quốc, Dolmad và Rudel đã phái không ít gián điệp đến vùng Sauron, âm thầm thu thập tin tức trong suốt một thời gian dài.
Trong số đó, có báo cáo ghi lại rằng vào ngày ‘Tốc quang kiếm’ Rickert thất bại, một cột sáng bị gãy đổ cùng một vụ nổ dữ dội đã được chứng kiến tại chiến trường.
Thêm vào đó là tình hình hỗn loạn trong quân đội của Công tước Marme, thông tin được công bố từ phía đế quốc, cùng với những biến động của phe kháng chiến sau đó… Sau khi phân tích, Dolmad và Rudel đi đến kết luận rằng: hiện tại, tổ chức kháng chiến mang tên Mặt trận Giải phóng Sauron gần như đã bị xóa sổ, chỉ còn lại vài kẻ sống sót đang tìm cách liên lạc với thân nhân.
Không, thật ra Dolmad đã hoài nghi về sự tồn tại của Mặt trận Giải phóng Sauron từ rất lâu rồi.
Theo kết quả điều tra, lãnh đạo tổ chức này – “Công chúa Kỵ sĩ Giải phóng” – rất có thể là Iris, con gái độc nhất của gia tộc hiệp sĩ Bearheart. Tuy nhiên, từ một thời điểm nào đó, toàn bộ tổ chức kháng chiến, bao gồm cả chính Công chúa Kỵ sĩ, đều trở nên quá đỗi khác lạ.
Sự thay đổi đó không thể chỉ được lý giải bằng việc họ là tàn dư của quân đội Công quốc Sauron tái sinh.
Trước tiên, họ chiến thắng liên tiếp ngoài mong đợi. Và đây không phải là những thắng lợi nhờ chiến lược cao siêu hay thao túng thông tin – mà là những trận thắng giành được bằng sức mạnh thuần túy. Họ mạnh lên một cách đột ngột, như thể đã trở thành những con người hoàn toàn khác.
Hơn thế, lượng vật tư họ sử dụng rõ ràng đã giảm đi trông thấy. Dù Dolmad đã điều tra kỹ lưỡng những người bị tình nghi hỗ trợ phe kháng chiến, cũng như tổn thất của quân chiếm đóng và số hàng hóa bị đánh cắp, kết quả vẫn không ăn khớp.
Lực lượng chính của kháng chiến dưới trướng Iris gần như không sử dụng thuốc men, bình hồi phục, vũ khí hay lương thực gì đáng kể.
Bên cạnh đó còn nhiều chi tiết kỳ lạ khác – chẳng hạn như số thành viên đeo biểu tượng thánh của Vida ngày càng nhiều, hay việc Công chúa Kỵ sĩ Giải phóng đã thôi không còn xướng những châm ngôn của Alda như trước.
Từ tất cả những điều này, Dolmad đi đến giả định rằng những thành viên chủ chốt của Mặt trận Giải phóng Sauron đã bị thay thế – và lực lượng mới này hoàn toàn không cần đến nguồn viện trợ từ bên ngoài, cũng không cần đánh chiếm vật tư từ quân địch.
Nói cách khác, ông ta nghi ngờ rằng cả Mặt trận Giải phóng Sauron lẫn quân đội Công quốc Sauron tái sinh đều đã bị quân chiếm đóng của Đế quốc Amid tiêu diệt, và những kẻ mạo danh đã thế chỗ họ.
Rất có thể mục tiêu của nhóm thế thân đó là làm mồi nhử, tập hợp toàn bộ những kẻ có tư tưởng phản kháng trong vùng Sauron vào một chỗ, rồi sau đó diệt gọn. Thực tế thì họ đang được quân chiếm đóng âm thầm tiếp tế, nên mới không cần đến vật tư riêng.
Cũng có khả năng tộc Scylla đã bị quân chiếm đóng giết sạch, hoặc bị đẩy lùi sâu vào dãy núi Biên Giới.
Tất cả những điều này là một vở kịch quy mô lớn, được dựng lên nhằm mục tiêu cuối cùng: dụ quân đội vương quốc Orbaume sa vào bẫy. Việc phái mười lăm thành viên của “Thập Ngũ Phá Tà Kiếm” cũng chắc chắn là một phần trong âm mưu đó.
Nhưng rồi, mọi toan tính đều bị phá tan khi một Undead cực kỳ mạnh mẽ, vượt qua dãy núi Biên Giới đúng vào thời điểm then chốt, xuất hiện và quét sạch tất cả.
“Hiện vẫn còn vài kẻ liên lạc sót lại, nhưng có lẽ họ chỉ là những kẻ may mắn sống sót cuối cùng thôi. Họ không còn đủ sức ảnh hưởng gì cả. Chúng tôi đã lên kế hoạch lần theo dấu vết để bắt hết bọn họ. Chỉ cần tuyên bố rằng họ đã chết, rồi đem mấy người không biết gì huấn luyện thành anh hùng hay hiệp sĩ trong các làng mạc – thế là xong” Dolmad nói.
“Nghe thật tiện lợi... và bẩn thỉu” Randolf khịt mũi. “Ông chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện đúng như lời họ nói à?”
“Chưa từng” Dolmad đáp không chút do dự. “Tôi không tin nổi việc đám kháng chiến có thể bình an vô sự sau một trận chiến nơi một Undead đã tiêu diệt cả đội ‘Thập Ngũ Phá Tà Kiếm’ – nhóm chiến binh có sức mạnh tương đương mạo hiểm giả hạng A.”
Người ta đã ghi nhận những vụ nổ dữ dội và hai tia sáng chói lòa có thể thấy rõ từ chân núi. Lãnh địa Scylla khá rộng, nhưng không thể tưởng tượng rằng phe kháng chiến lại thoát khỏi toàn bộ giao tranh đó.
“Không phải tôi hỏi chuyện đó. Ý tôi là – nếu lỡ như kháng chiến thật sự vô tội, ông định làm gì?” Randolf tiếp tục chất vấn.
Nhưng lúc này, Rudel xen vào với vẻ mặt cứng đờ: “Randolf-dono, xin thứ lỗi, nhưng đó là loại chuyện chính trị mà ngài vốn không ưa. Tôi xin phép không tham gia.”
Như Eleanora và Miles đã dự đoán, Rudel từ lâu đã quyết định sẽ ban đất cho con cháu thứ của các cận thần và tướng lĩnh trung thành. Đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng Iris và những người cùng chí hướng với cô có thể trở thành chướng ngại cho quyền lực của mình sau này.
Nếu cưới Iris, hắn có thể giành được lòng dân. Nhưng khi ấy, khó có chuyện cô chấp nhận việc các đồng đội bị lờ đi hay gạt bỏ.
Do đó, tốt hơn là cứ giả vờ rằng họ đã hy sinh – rồi sử dụng danh nghĩa “anh hùng đã khuất” cho mục đích riêng.
Dù không nói cho Randolf, nhưng trong tay Rudel có một số thư tay từ các thành viên kháng chiến gửi về nhà – và đã được xác minh bằng chữ viết. Dù là người kháng chiến thật hay kẻ phản bội đầu hàng quân địch thì cũng chẳng quan trọng.
Kế hoạch đã lên sẵn: dẫn dụ họ lộ mặt, bắt giữ, moi hết thông tin, rồi cho “biến mất”. Sau đó sẽ tiến hành điều tra vùng lãnh thổ Scylla.
Nếu những kẻ ủng hộ hay tàn quân nổi dậy khác dám làm loạn, thì cũng sẽ bị xử lý thẳng tay.
Randolf hẳn cũng đoán được điều này.
“Ra vậy. Dùng mọi thứ làm khiên chắn và vũ khí cho vương quốc Orbaume, tất cả chỉ để giữ ổn định cho Công quốc Sauron và duy trì thịnh vượng cho vương quốc” ông nói, uống thêm một ngụm rượu rồi đứng dậy.
“Ngài định đi đâu?” Rudel hỏi.
“Đi đâu đó thôi” Randolf đáp. “Tôi sẽ ở lại thành phố này một thời gian. Dù sao cũng nợ cụ cố của cậu ít nhất chừng đó.”
“Nếu ngài muốn tự mình xác nhận thì sao? Lãnh thổ cũ của Scylla hiện đang bị phong tỏa, nhưng nếu là ngài thì lại là chuyện khác” Rudel nói với lòng tin rằng Randolf “Chân Chính” sẽ xử lý được ngay cả khi phải đối đầu với hàng trăm, hàng ngàn Undead, kể cả kẻ đã tiêu diệt nhóm “Thập Ngũ Phá Tà Kiếm.”
Nhưng Randolf chỉ lười biếng vẫy tay ra sau vai. “Tôi không định làm gì gây chú ý đâu. Tôi cũng sẽ không hỏi ngài định làm gì. Nhưng tốt nhất là hãy cẩn thận với tên Dhampir đó.”
Nói rồi ông bỏ đi.
“… Một người tính khí thất thường. Và ngây thơ hơn tôi nghĩ” Dolmad nhận xét.
“Tôi từng nghe ông tôi kể rằng cụ cố tôi từng lẩm bẩm: 'Hắn định bỏ nghề mạo hiểm giả vì không chịu nổi những chuyện như thế này'” Rudel nói. “Thế mà giờ đây, ông ta mạnh đến mức không thể nào tránh khỏi dây dưa với chính trị. Có vẻ như tài năng không phải lúc nào cũng mang lại hạnh phúc.”
Dù mang vẻ mỏi mệt và cam chịu, nhưng Randolf vẫn luôn có thể chen miệng vào đúng lúc. Với Rudel, ông ta còn nguy hiểm hơn cả bọn kháng chiến hay lũ Undead vượt núi.
“Hắn nói tới tên Dhampir nào vậy?” Rudel hỏi Dolmad, cố che giấu căng thẳng trong giọng. “Tôi chỉ biết về một Dhampir tên là Selen, đang được ‘Lam hỏa kiếm’ Heinz bảo vệ thôi.”
Dolmad bật cười. “Là tin giả do đế quốc tung ra. Hẳn là ông ta đang nói đùa thôi.”
Nhưng trái ngược với Rudel, Dolmad lại biết rõ – từng có một Dhampir được sinh ra giữa một Vampire phụ thuộc và một Dark Elf tại Khiên quốc Mirg. Cũng chính Dhampir đó từng xuất hiện ở thành phố Niarki, công quốc Hartner.
Ông ta cũng biết rằng Đế quốc Amid đã từng dốc sức để không bỏ lỡ thời điểm tên Dhampir vượt qua dãy núi Biên Giới.
Tuy vậy, Dolmad vẫn nghi ngờ thân phận thật của tên Dhampir đó. Dẫu đúng là một Dhampir, thì làm sao tin được rằng một đứa bé mới ba tuổi lại có thể dẫn theo hàng trăm Ghoul vượt qua dãy núi biên giới, rồi biến cả đội quân viễn chinh của Khiên quốc Mirg thành Undead?
Bản thân thông tin ấy ngay từ đầu đã quá phi lý.
Việc hắn là thủ lĩnh của bọn Ghoul chỉ dựa vào lời khai của đúng một mạo hiểm giả. Còn chuyện hắn dẫn quân vượt núi chỉ được suy ra từ dấu vết để lại – chẳng ai tận mắt thấy cả.
Việc quân viễn chinh của Mirg bị đánh tan cũng chỉ là suy đoán. Không ai sống sót. Không có nhân chứng.
Tổng hợp lại, Dolmad cho rằng đúng là từng có một Dhampir được sinh ra tại Khiên quốc Mirg, và hắn đã xuất hiện ở công quốc Hartner khoảng hai năm trước. Nhưng chuyện hắn dẫn dắt bọn Ghoul vượt qua núi thì hoàn toàn bịa đặt.
Ông ta tin rằng đây là một trò bịp do Đế quốc Amid dựng nên – một âm mưu nhằm loại bỏ những quý tộc phản trắc trong nước, triệt hạ thế lực quân sự của các nước chư hầu có ý định độc lập, đồng thời đánh lạc hướng các tình báo viên của vương quốc Orbaume.
“Ra là vậy” Rudel khẽ nói sau khi nghe xong. “Nhưng” hắn nói tiếp, “liệu đế quốc có làm ra trò lố bịch đến thế không? Thành thật mà nói, tôi còn dễ tin rằng mặt trời mọc ở phía tây và lặn ở phía đông hơn. Nếu họ định bịa chuyện, chẳng lẽ không chọn cái gì đáng tin hơn một chút sao?”
“Chính là như vậy đó, Rudel-dono” Dolmad nói. “Âm mưu của đế quốc là khiến chúng ta tin rằng cái hoang đường ấy là thật, để rồi chính bản thân ta bắt đầu nghi ngờ mọi thứ. Đó mới là điều họ thật sự muốn.”
Dolmad hoàn toàn tin tưởng như thế.
Dù từng có tin đồn rằng Bá tước Thomas Palpapek của Khiên quốc Mirg không ưa gì Đế quốc Amid, nhưng trong chíên trường chính trị, những kẻ bị đồn như vậy lại thường là người có quan hệ mờ ám sau lưng.
Với địa vị và quyền lực của một nguyên soái, việc sai khiến mấy tên mạo hiểm giả hay gián điệp dựng chuyện giả mạo lời khai là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cũng có thông tin rằng công tước Hartner hiện tại – Lucas – vốn đã cảnh giác với một tên Dhampir. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chỉ đơn giản lợi dụng thông tin từ đế quốc để đổ mọi sai sót, sự cố trong lãnh địa lên đầu Dhampir mà thôi. Mảnh vỡ của Ma Vương bị phong ấn – được cho là đã bị một tên trộm đánh cắp – cũng đầy nghi vấn.
Không chừng bọn chúng đã cố chế tạo một món trang bị của Ma Vương, rồi thất bại, khiến cả lâu đài đổ sập. Còn tên trộm chỉ là cái cớ để che đậy toàn bộ vụ việc.
Nghĩ như vậy hợp lý hơn nhiều. Không, phải nói rằng những kẻ không nghĩ như vậy đã đánh mất khả năng suy luận tỉnh táo rồi.
“Rudel-dono, ngài cũng phải cẩn thận, đừng để mất đi sự bình tĩnh khi suy xét và ra quyết định.” Dolmad cất lời. “Nếu không, ngài sẽ bị cuốn theo những câu chuyện vô lý và rồi sẽ phải hối hận.”
“T-Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó” Rudel đáp lời.
Lời cảnh tỉnh đó không chỉ dành cho Rudel, mà còn là nhắc nhở chính bản thân Dolmad: luôn phải giữ sự cảnh giác cao độ.
“Đó mới đúng là thái độ của một công tước vùng Sauron, Rudel-dono.”
Người đàn ông tên Fatherick Dolmad này là một chính khách lão luyện, đầu óc đầy hoài nghi nhưng rất tỉnh táo. Một người không bao giờ tin rằng mặt trời có thể mọc ở phía tây rồi lặn ở phía đông. Chính vì vậy, ông ta mới là một chính trị gia đáng gờm.
-----------------------------------------------
Ba người đang ngồi quanh một tấm bản đồ, thở dài và nhìn nhau đầy trăn trở.
“Hắn… rút lui về dãy núi rồi.”
“Thật không ngờ. Tôi cứ tưởng hắn sẽ chiếm luôn vùng Sauron bằng vũ lực cơ.”
“Có lẽ… hắn không định đi xa đến mức đó.”
Ba người đang tụ họp trong căn phòng trọ này – “Clairvoyance” Tendou Tatsuya, “Ifrit” Akaki Shouko, và “Mage Masher” Minami Asagi – đồng loạt ngồi thẳng dậy trên ghế.
Kể từ khi chuyển sinh đến thế giới này, cũng đã mấy tháng trôi qua. Cả ba đang sống ở một thành phố nào đó trong lãnh địa Hartner, hoạt động dưới vỏ bọc mạo hiểm giả.
Họ đã đăng ký và nhận chức nghiệp tại chi nhánh Hội Mạo Hiểm Giả ở một thị trấn nằm dọc theo quốc lộ, sau đó lên hạng E và đổi chức nghiệp lần nữa tại một thành phố xa hơn. Để tránh bị chú ý vì thăng tiến quá nhanh, họ liên tục chuyển địa điểm.
Do thế giới Lambda chưa phát triển hệ thống liên lạc, chỉ cần di chuyển giữa các thành phố xa nhau là đủ để che giấu thân phận. Hội không thể tra hỏi mọi tân binh về quá khứ tại thành phố cũ được.
Nhưng một khi đã lên tới hạng C, họ sẽ bắt đầu bị chú ý vì “ba kẻ lạ mặt cứ liên tục chuyển chỗ.”
Dù sao đi nữa, lúc này cả ba đang họp chiến lược để phân tích hành động tiếp theo của Vandalieu.
Với Kỹ năng độc nhất mang tên 【 Target Radar 】, họ có thể cảm nhận vị trí của những kẻ sở hữu một lượng Mana hệ tử vong nhất định trở lên.
Nhờ đó, họ biết được phương hướng và khoảng cách đến vị trí của Vandalieu. Dựa trên tín hiệu ấy và bản đồ vẽ từ ký ức về lục địa Bahn Gaia – từng nhìn thấy khi còn ở Thần giới của Rodcorte – họ đang phỏng đoán hành tung của cậu.
… Mà nói thật, độ chính xác của bản đồ ấy rất đáng nghi. Nhưng trong thế giới này, bản đồ không phải là thứ được tạo ra từ vệ tinh nhân tạo hay gì đó, mà còn được xem như bí mật quân sự. Với mục đích sử dụng cá nhân thì như vậy là đủ rồi.
Muốn có bản đồ chuẩn hơn, họ chỉ còn cách… trộm của một nhà công tước nào đó thôi.
Tendou – nay là Tatsuya Tendou sau khi chuyển sinh – dù vẫn giữ được 【 Clairvoyance 】 nhưng năng lực ấy không phải là vạn năng.
“Tendou, cậu không thể dùng 【 Thấu thị 】 để tìm ra hắn sao?” Asagi hỏi.
“Không thể.” Tendou lắc đầu. “Cũng như ở Origin, năng lực ấy không giúp tớ thấy được tất cả mọi thứ. Mà nếu nhìn trực tiếp vào hắn, rất có thể ta sẽ bị phát hiện… giống như vụ với Death Scythe lần trước.”
“Bị phát hiện trong lúc hắn ở rất xa cũng không đảm bảo là chúng ta sẽ an toàn. Có vẻ hắn còn có thể 【 Dịch chuyển 】 nữa.” Akaki thêm vào.
Từ tín hiệu của 【 Target Radar 】, họ đã chứng kiến vài lần Vandalieu đột ngột dịch chuyển tức thời. Cả nhóm cho rằng đó là một dạng dịch chuyển không gian.
Hiện tại có vẻ như Vandalieu không thể tùy tiện dịch chuyển, nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu chỉ đang “diễn”.
“Nhưng các ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì tiếp theo?” Shouko Akaki nghi hoặc. “Không tin được là hắn chỉ rút lui rồi ở yên một chỗ.”
Cô không biết gì về Vandalieu trước khi chuyển sinh… như bao người khác trong nhóm chuyển sinh.
Tuy nhiên, cô có nắm được thông tin về cậu sau khi đến thế giới này.
Theo những gì biết được, Vandalieu luôn phản công mỗi khi bị động chạm – bất kể kẻ đó là quốc gia hay thần thánh.
Vậy mà lần này lại lặng lẽ rút lui. Shouko cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Tendou cũng gật đầu đồng tình.
Nhưng Asagi… Minami Asagi lại có suy nghĩ khác.
“Không, chắc là vì hắn giờ đã có nhiều thứ để bảo vệ hơn nên mới bình tĩnh lại thôi. Với lại hắn vốn không phải kẻ xấu. Nếu không bị cơn giận lấn át, thì để mọi chuyện êm xuôi cũng chẳng có gì lạ” hắn khoanh tay gật gù.
Shouko và Tendou nhìn nhau, cười khổ.
“Công nhận là tôi cũng không nghĩ hắn vốn là người xấu, nhưng…” Tendou chậm rãi nói.
Ở Trái Đất, Vandalieu từng là một học sinh bình thường. Cậu chết vì tự nguyện lao ra cứu một bạn nữ cùng lớp. Ở Origin, sau khi trở thành Undead, cậu đã cứu Pluto và những người khác – cũng là vật thí nghiệm như mình.
Xét trên mặt này, cậu xứng đáng được xem là người tốt.
“Nhưng nếu hắn là ‘người tốt’ thì đã không tàn sát sáu ngàn quân lính – kể cả những kẻ đã đầu hàng – rồi biến họ thành Undead, thả về quê nhà làm loạn, đúng không?” Tendou đáp.
“Asagi, trường mình đâu dạy bài ‘không cần bắt tù binh’ đâu” Shouko bồi thêm.
Asagi cau mày, nhớ lại cách Vandalieu đối xử với quân đội của Khiên quốc Mirg – cả những binh lính đã đầu hàng.
“Cái đó… chắc lúc ấy hắn đã làm hết sức mình rồi. Hiện tại, hắn xem cả thế giới – trừ đồng đội – là kẻ thù. Nên mới chọn sống chung với Undead và quái vật. Nhưng thật ra hắn biết điều đó là sai, nên vẫn cố gắng giúp đỡ người sống. Hai người cũng nghĩ vậy mà, đúng không?”
“Không biết.” Cả hai đồng thanh đáp.
“Nhân cách và ký ức từ Trái Đất đáng ra phải chiếm ưu thế từ lâu rồi, nhưng phần lớn hành động của hắn lại cực đoan và kỳ quặc đến mức tôi chẳng đoán nổi tâm lý hắn ra sao.” Shouko nói.
“Thậm chí… nghĩ rằng hắn sẽ hiểu được ta mới là điều kỳ lạ. Nhưng mục tiêu của chúng ta trước hết là cho hắn biết, trừ Murakami ra thì không ai trong nhóm này định giết hắn” Tendou nói tiếp. “Asagi, phần thuyết phục hắn để sau đi.”
“Ngươi lải nhải đủ rồi. Ta biết mà.” Asagi thở dài. “Tạm thời cứ tiếp tục hoạt động trong các công quốc dọc dãy núi biên giới, chờ hắn ra mặt.”
Cả ba vẫn chưa rõ chi tiết sự kiện xảy ra sau khi họ chuyển sinh, ví dụ như việc các thành viên của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm đã bị Vandalieu đánh bại.
Nhưng họ biết Vandalieu đang hậu thuẫn công chúa giải phóng – Iris Bearheart – thủ lĩnh của lực lượng kháng chiến vùng Sauron. Chừng nào còn có hắn, Iris sẽ không chết. Dù vương quốc Orbaume tuyên bố cô đã tử trận, họ cũng chỉ cho rằng vương quốc đã làm điều gì đó khiến Vandalieu bất mãn.
“Sau đó… chắc ta sẽ canh thời điểm thích hợp rồi tiến vào Dungeon. Nếu dùng 【 Phân thần giấng trần 】 ở tầng không có người – như phòng Boss – thì sẽ chẳng ai hay biết” Asagi nói.
Họ vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin nào từ các đồng đội đã trở thành Quyến thần trong Thần giới của Rodcorte.
Kế hoạch ban đầu là dùng kỹ năng 【 Phân thần giáng trần 】 để đưa một người – hoặc một tinh linh có mang theo tin tức – xuống trần.
Nhưng do cột sáng giáng linh quá gây chú ý, họ vẫn chưa thực hiện được. Dù sao thì đó cũng không phải là kỹ năng mà một tân mạo hiểm giả nên có.
“Ừ. Biết đâu lại thu được gì đó… Nhưng Dungeon quanh đây đều là Dungeon hạng D dễ, người lúc nào cũng đông. Ta cần tìm Dungeon khác thôi” Tendou nhận xét.
--------------------------------------------
Trong lúc đó, ở ngoài cánh đồng, một nông dân gầy rộc vẫn lặng lẽ cấy lúa giữa bùn lạnh lẽo mà chẳng mảy may để tâm.
“Kakakakah.”
Không, đó không phải là một lão nông gầy gò. Đó là một Skeleton mặc áo quần rách rưới. Hắn đang cẩn thận sửa sang lại lối đi giữa các ruộng lúa.
Một nhóm Wraith đứng gần đó, đang gieo hạt giống xuống ruộng.
“Uooo... trồng lúa nào~” một tên rên rỉ.
“Cày ruộng thôi...” tên khác than thở.
Nhóm người trung niên đến cao tuổi, bao gồm cả Cubas, được hộ tống đi vòng quanh khu vực.
“Không ngờ lại có ngày bọn mình phải dạy Undead làm nông… Tộc trưởng Cubas, liệu mọi chuyện có ổn không vậy?”
“Đừng than thở nhiều thế. Bọn Undead còn làm việc không một lời ca thán, sống như mình thì nên học theo đi!”
“Nhưng mà… khó lắm. Dạo gần đây Goblin với mấy con quái khác xuất hiện nhiều hơn thì phải, không phải nguy hiểm lắm sao?”
“Đàn ông con trai gì mà than vãn suốt! Đã được trả công rồi thì im miệng lại mà làm đi!”
“Bà ơi, im miệng rồi sao dạy được đám Undead kia…”
Vùng đất từng thuộc về Scylla giờ đã được giao cho đám Undead thô sơ, vốn là lính đánh thuê và binh sĩ dưới trướng Công tước Marme, để quản lý và canh tác. Tuy nhiên, nói gì thì nói, bọn chúng vẫn chỉ là đám Undead “chế đại”, kinh nghiệm làm nông thì gần như bằng không. Trong khi đó, đám Goblin và mấy loài quái khác cũng bị kéo theo vào ma pháp trận nên vẫn còn lảng vảng quanh đây.
Chúng đúng là chuyên gia trong việc canh phòng, nhưng cầm cày cầm cuốc thì chẳng khác gì dân nghiệp dư.
Trước khi Mặt trận Giải phóng Sauron tan rã và di cư đến Talosheim, Iris cùng các đồng đội của cô nhất quyết không thể bỏ lại làng của Cubas cùng những người dân từng giúp đỡ lực lượng kháng chiến.
Chuyện Cubas và người làng tiếp tục sống tại vùng Sauron cũ gần như là điều không thể, bởi họ đã bị các hiệp sĩ dưới quyền Công tước Sauron mới cấm tiệt chuyện nhắc đến phong trào kháng chiến.
Tệ nhất, Rudel Sauron cùng thuộc hạ có thể sinh nghi trước sự “bốc hơi” của lực lượng kháng chiến và bắt bớ, tra tấn rồi thủ tiêu toàn bộ dân làng để bịt miệng, rồi đổ vấy cho bọn cướp làm.
Vì thế, Vandalieu đã đi cùng các thành viên kháng chiến đến từng ngôi làng, vừa thuyết phục người dân, vừa chữa bệnh, giống như những gì cậu từng làm ở các làng khai hoang thuộc Công quốc Hartner.
Dân làng Cubas vốn đã không tin tưởng gì Công tước Sauron mới, nên việc thuyết phục chỉ mất vài ngày.
Từ đó, người dân nơi đây được giao nhiệm vụ hướng dẫn sản xuất nông nghiệp tại vùng đất Scylla cũ.
“Ông bà ơi, coi chừng trơn trượt đó ạ” một trong vài Scylla được cử đến đây lên tiếng nhắc nhở.
Những Scylla này vốn là cư dân cũ của vùng đất này. Trong khi đó, các Undead như Living Armor – vốn không hợp làm việc trong ruộng nước – thì được phân công làm nhiệm vụ canh gác.
Vùng lãnh thổ này cũng đã được bao quanh bởi các Golem đá và vòng tròn đá đã được sửa chữa. Hiện có khoảng hai ngàn Undead chế đại sẵn sàng làm việc đồng áng. Bên cạnh đó, còn có cả Undead Sleygar – một cựu thành viên của “Thập Ngũ Phá Tà Kiếm” – cùng thuộc hạ trấn giữ khu vực.
Ma pháp trận tạo ra Undead tự động vẫn còn tích tụ Mana, nên có lẽ nó sẽ còn hoạt động thêm một thời gian nữa.
Vandalieu còn đang tính điều động cả những Undead bay được, như Wyvern, đến khu vực lân cận để sẵn sàng nghênh chiến nếu có không chiến xảy ra.
“Nhưng sao lúa lại mọc được giữa mùa đông thế này?”
“Chắc là nhờ giống lúa tụi mình mang từ ruộng ở Tổ quỷ mới về. Mà nè, không chỉ có Goblin đâu, còn nhiều quái khác nữa. Đừng đi xa khỏi bọn tôi hay mấy Undead gác cổng đó” một Scylla nhắc nhở.
Và mặc dù không một ai để ý – kể cả Vandalieu – thì vùng đất Scylla này, từ bao giờ, đã trở thành một Tổ quỷ.
Tổ quỷ – “Vùng đất ma quái” – là những nơi bị ô nhiễm Mana, nơi lũ quái vật sinh sôi như nấm.
Những cột đá, vòng tròn đá, trận chiến dữ dội với nhóm “Thập Ngũ Phá Tà Kiếm”, cộng với số lượng lớn Undead sinh ra từ ma pháp trận...
Với từng ấy Mana cuồn cuộn lan tỏa, chuyện vùng đất này trở thành Tổ quỷ là điều hiển nhiên.
Nhưng nếu tình trạng này kéo dài, đám quái vật – trừ lũ Undead – sẽ bị săn sạch. Dù môi trường có lý tưởng thế nào, chúng cũng không sống nổi nếu không còn thức ăn hay nơi trú ẩn.
Sớm muộn gì, quái vật cũng sẽ rời khỏi vùng Scylla để tìm chỗ sống khác.
Và vì những sự kiện kỳ lạ – như việc mất liên lạc với lực lượng kháng chiến, hay dân làng Cubas và các làng khác bỗng nhiên biến mất – Rudel cùng Dolmad buộc phải khởi động cuộc điều tra sớm hơn dự kiến. Thế nhưng, khi họ hành động, đồn trú tạm thời gần vùng Scylla đã phải hứng chịu liên tiếp các cuộc tấn công của lũ quái.
Thế là Rudel Sauron chẳng những không thể kiểm soát vùng Scylla cũ, mà còn mất luôn quyền kiểm soát vùng đất lân cận.
Tính ra, diện tích đất bị mất cũng chẳng đáng kể nếu so với toàn bộ vùng Sauron. Nhưng chỉ cần vùng Scylla cũ chưa được “thanh tẩy”, lũ quái vẫn sẽ tràn ra không dứt, khiến Tổ quỷ ngày càng mở rộng thêm.


4 Bình luận