• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart

Chương 155: Kiếm Cốt và Mười công quốc còn lại

3 Bình luận - Độ dài: 7,745 từ - Cập nhật:

Bone Man đã bước trên con đường chiến đấu được khoảng mười năm—một quãng thời gian không hề ngắn nếu so với tuổi thọ của một con chuột, vốn chỉ khoảng một phần năm quãng ấy.

Trầm ngâm về quá khứ, hắn cưỡi lên lưng chiến mã—một con Skeleton Horse được tạo thành từ hài cốt ngựa được biến thành Undead—tiến về phía kẻ địch.

“Ra là Undead thật, đúng như tin đồn! Một Skeleton Knight mặc giáp đen!”

“Phía sau còn có cả Zombie với Living Armor nữa. Có khi là một tên Tướng đấy! Đừng lơ là cảnh giác!”

Bone Man được chủ nhân Vandalieu giao nhiệm vụ bảo vệ khu vực này. Vậy mà, bất chấp các cảnh báo ở bên ngoài, một nhóm lính đánh thuê—chừng một trăm tên, mặc trang bị đồng bộ—vẫn ngang nhiên xâm nhập.

Theo lời các Undead từng phục vụ trong quân đội Công tước Marme, thì đây là một nhóm lính đánh thuê tên gọi “Lữ đoàn Thiết Sa”—một cái tên từng gieo rắc nỗi sợ trong giới lính đánh thuê, nổi tiếng là sẵn sàng nhận bất cứ chiến trường nào nếu giá đủ cao. Tuy quân số có vẻ đông, nhưng đâu đó một phần ba đến một nửa có thể chỉ là lính đánh thuê tạm thời mới gia nhập.

Cái tên “Thiết Sa” của chúng được cho là bắt nguồn từ mùi máu tanh của vô số kẻ địch từng gục ngã dưới tay, khiến cả bọn lúc nào cũng sặc mùi sắt hoen rỉ mỗi khi xuất hiện trên chiến trường.

“Kakah.”

Một cái tên phô trương quá mức. Thật chẳng xứng với những gì chúng thể hiện. Bone Man cười khẩy, hàm răng va vào nhau lách cách. Hắn trông thấy linh hồn những người mà đám lính đánh thuê này từng giết—hầu hết đều chỉ là dân thường.

Kakakah, guguh, kukekeh. Tiếng cười ma quái lan ra khắp bọn Undead dưới trướng hắn.

“Bọn nó… đang cười à?” một tên lính đánh thuê lắp bắp.

“Đừng để tâm! Cùng lắm Rank 4 hay 5 thôi! Với kỹ năng và số lượng của chúng ta, bọn này chẳng là gì cả!” một tên khác quát lên.

Đúng là bọn Thiết sa chẳng xứng với danh tiếng của mình, nhưng về kỹ năng thì không thể xem thường.

Nếu so theo hệ thống phân cấp của Hội Mạo Hiểm Giả, tất cả bọn chúng ít nhất cũng ở mức D-class, còn những tên cốt cán thì tương đương với C-class.

Điểm mạnh nhất của chúng là tác chiến tập thể. Khi phối hợp đúng cách, bọn này thậm chí có thể hạ cả Earth Dragon.

Để duy trì trình độ, tinh thần và trang bị, chúng còn giả dạng làm sơn tặc khi thời bình.

Cũng chính vì vậy mà khi nhận được khoản thù lao lớn để “giải cứu” Công tước Marme khỏi tay kháng quân, chúng lập tức đồng ý—dù biết rõ mình chỉ là mồi nhử, tạo điều kiện cho gián điệp và trinh sát thâm nhập.

Bọn lính đánh thuê chẳng hề định hy sinh như con tốt trên bàn cờ. Nhiệm vụ cũng không cụ thể đến mức bắt chúng phải liều chết. Chỉ cần bắt được vài tên kháng quân sống sót, moi được chút thông tin hay dấu vết liên quan đến công tước là đủ coi như “thành công”.

Chúng biết mình chỉ là quân mồi, nên cũng chẳng trông mong gì vào sự ghi nhận. Chỉ cần đạt chút thành quả, giữ được thể diện là xong.

Và bọn chúng tự tin mình làm được điều đó.

Chúng đã nghe chuyện một ngàn binh lính tinh nhuệ của Công tước Marme bị tiêu diệt, rằng nhiều nhóm lính đánh thuê khác cũng bị diệt gọn.

Nhưng thì sao?

Một ngàn tên lính “tinh nhuệ” chỉ quen đánh dẹp nội bộ theo lệnh quý tộc thì bị diệt cũng dễ hiểu. Mấy nhóm lính đánh thuê nhỏ lẻ khác bị tiêu cũng chẳng liên quan. Những kẻ chiến đấu thực sự như bọn chúng thì khác.

Chúng từng chém giết quái vật không khác gì mạo hiểm giả, và đã chuẩn bị đầy đủ trang bị chuyên dùng chống Undead.

Chúng tin rằng mình không thể thua.

“Giơ khiên lên! Giữ vững đội hình” Bone Man ra lệnh cho những Undead thô sơ dưới trướng, bảo chúng lập thế phòng thủ.

Còn bản thân hắn thì cưỡi ngựa xông thẳng vào đám lính đánh thuê tự tin kia.

“Bắn! Khoan dùng kỹ năng chiến đấu!” một tên lính hét lên.

Thấy Bone Man hành động ngu ngốc, bọn lính đánh thuê lập tức bắn tên bạc vào hắn, tin chắc hắn sẽ bị hạ gục ngay tức thì.

Và đúng là Bone Man đổ gục. Hộp sọ, hai cánh tay, lồng ngực và toàn bộ phần thân trên của hắn vỡ vụn cùng với bộ giáp, tan rã trong chớp mắt.

Tên thủ lĩnh lính đánh thuê bật cười: “Hah, tưởng gì, chỉ là con té…p?!”

Nhưng những mảnh xương vỡ không hề chạm đất—chúng lơ lửng giữa không trung.

“JUOOOH!”

Ngay khoảnh khắc đó, chúng bay vụt tới như đạn pháo, lao thẳng vào đội hình lính đánh thuê.

Chúng vội nâng khiên, múa kiếm hòng đập văng mảnh xương. Nhưng các phần thân thể của Bone Man uốn lượn né tránh một cách điêu luyện, mũi nhọn ghim vào cổ và mắt kẻ địch, giáp trụ hóa thành vũ khí nghiền nát đầu và ngực bọn chúng.

Dù không thể so sánh với Adamantite hay Mythril, trang bị của đám lính đánh thuê vẫn thuộc hàng chất lượng cao. Thế nhưng, với đặc kỹ 【 Cốt kiếm (Bone Blades) 】, xương của Bone Man đã biến thành những lưỡi kiếm và mũi nhọn sắc bén vượt cả thép.

“Khi ta bị Ravovifard làm cho phát điên, sát ý và bản năng hủy diệt bị đẩy lên mức cực đại, ta đã tách toàn bộ cơ thể thành từng mảnh để tấn công. Khi ấy ta đã nhận ra—đây mới chính là trạng thái chiến đấu lý tưởng của ta!”

Khi bị thần tà ác của sự giải thoát làm cho mất trí, Bone Man đã phân tách mọi khớp xương trong cơ thể, vận dụng tối đa hiệu quả của các kỹ năng 【 Thể linh hồn 】 và 【 Điều khiển từ xa 】, sử dụng từng mảnh xương làm vũ khí tấn công—một cách chiến đấu vốn không nên tồn tại với loài Skeleton.

Kết quả, dù có thể làm chậm bước Ravovifard, tất cả xương của hắn, trừ hộp sọ, đều bị nghiền nát mà chẳng kịp gây thương tích đáng kể.

Tuy vậy, sau trận chiến đó, Bone Man đã ngộ ra: đây chính là phong cách chiến đấu mạnh nhất dành cho hắn. Từ đó, hắn dồn toàn lực rèn luyện.

“Đừng chùn bước! Nghiền nát hắn đi!”

“Đồ ngốc! Hắn đã bị nghiền nát sẵn rồi!”

Vì Bone Man đã tự chia nhỏ thân thể, những đòn tấn công vốn hiệu quả với Skeleton—như phá khớp—giờ trở nên vô dụng. Ngược lại, hắn gieo rắc hỗn loạn trong hàng ngũ đối phương.

Quan trọng hơn, việc phân tách cơ thể giúp Bone Man gia tăng đáng kể số lượng và kiểu thức đòn đánh.

“【 Tứ trùng thích 】, 【 Nguyệt vũ trảm 】, 【 Cuồng phong thích 】!”

Từng tên lính đánh thuê ngã gục dưới những cú đâm liên hoàn bằng xương sườn sắc nhọn, đòn chém mưa rào từ cánh tay và những nhát kiếm như cuồng phong từ thanh kiếm nơi tay phải của hắn.

Dù có nâng khiên lên, dù có trang bị kháng Undead và bùa hộ thân, tất cả chỉ như tờ giấy mỏng trước cơn bạo loạn mang tên Bone Man.

“JYUOOOOH! Linh hồn và thịt các ngươi sẽ là lễ vật dâng lên Danna-sama! 【 Cốt kiếm thuật (Hollow Bone Swordsmanship) 】, chiêu thức—【 Tán cốt (Scattered Bones) 】!’”

Giờ đây, Bone Man đã là Skeleton Blade Duke cấp 10, lĩnh hội một dạng cao cấp thức tỉnh của kỹ năng Kiếm thuật: 【 Cốt kiếm thuật 】. Đòn kỹ năng tung ra mưa đâm hỗn loạn từ vô số lưỡi xương, nghiền nát đầu và ngực thủ lĩnh đội Thiết sa, bắn tung máu cùng mảnh xương ra sau như một vụ nổ.

Bọn lính đánh thuê ấy, đối với Bone Man, thậm chí không đáng gọi là tép riu. Chúng chẳng khác gì đàn cừu đang bị đồ tể truy lùng, không thể phản kháng ra hồn.

“R-rút lui! Rút lui mau!” một tên trong bọn la hét.

Chúng ném nước thánh vào người Bone Man, khiến xương hắn bốc khói trắng, nhưng khi nhận ra những đòn tấn công của hắn chẳng hề suy suyển, chúng cuối cùng cũng hiểu rõ khoảng cách sức mạnh giữa hai bên.

Khoảnh khắc thủ lĩnh của chúng bị đánh bại, niềm tin vào bản thân của lũ lính đánh thuê cũng sụp đổ. Chúng bắt đầu bỏ chạy tán loạn, chỉ lo giữ lấy mạng. Dù là những kẻ đủ năng lực để vừa rút lui vừa duy trì đội hình trong một trận thua, giờ đây, bản năng sinh tồn đã xóa sạch kỹ năng đó—trước nỗi kinh hoàng mang tên Bone Man.

Và Bone Man cũng chẳng còn hứng thú với chúng. Dù là đám tép riu, ít ra nếu chúng dám đối mặt thì còn có thể dùng để luyện tập. Nhưng những kẻ quay lưng tháo chạy thì không đáng để nương tay.

“Dọn dẹp sạch sẽ đi” Bone Man ra lệnh.

Tuân theo mệnh lệnh ấy, đám Undead sơ sài cầm khiên đứng chờ lệnh liền gào lên tiếng hô chiến trận, lập tức đuổi theo những kẻ tháo chạy.

Bọn Undead thô sơ dưới trướng Bone Man chỉ tầm Rank 3 là cùng. Nhưng chúng đang cực kỳ hăng máu. Vì nếu lập công ở vùng đất cũ của tộc Scylla này, chúng sẽ được chính thức công nhận là công dân của Talosheim.

Ngay cả những kẻ từng là binh lính hèn nhát trong quân đội Công tước Marme giờ đây cũng trở thành lũ chó săn khát máu. Bọn lính đánh thuê bỏ chạy sẽ trở thành điểm kinh nghiệm cho chúng, còn thịt và trang bị sẽ dùng để tạo ra những Undead sơ sài đời tiếp theo.

“Jyuuh… Nếu dân vùng Sauron có thể chấp nhận chúng ta—Undead, thì Danna-sama đã chiếm lấy vùng đất này từ lâu rồi” Bone Man thở dài.

“Không, kỳ vọng như thế là hơi tàn nhẫn rồi” Sam lên tiếng khi tới nơi thu gom thi thể.

“Sam-dono, thời gian của Danna-sama là hữu hạn. Ngài ấy dự định sẽ vượt qua Thử thách của Zakkart vào năm sau. Nếu vương quốc không nhanh chóng tái chiếm vùng Sauron và công nhận quyền lợi của chúng ta, e là mọi chuyện sẽ rắc rối mất.”

“Phải nói chính xác thì—là quyền lợi của Mặt trận giải phóng Sauron mới đúng.”

Ngay cả ở Vương quốc Orbaume, chuyện Vampire hay Undead được công nhận là con người vẫn là điều khó xảy ra. Hiểu rõ điều đó, Vandalieu, Chezare và các thành viên kháng chiến đã bàn bạc kỹ: sau khi tái chiếm vùng Sauron, phe kháng chiến sẽ đòi vương quốc và tân Công tước Sauron công nhận thành tích, đồng thời cấp đất cho họ.

Thứ họ muốn—là vùng đất cũ của tộc Scylla, nơi Vandalieu đã đóng quân. Trên danh nghĩa, người sở hữu vùng đất sẽ là quý tộc đời sau hoặc nhận nuôi trong hàng ngũ Mặt trận giải phóng Sauron —những kẻ đã bị gia tộc vứt bỏ khi Đế quốc Amid xâm lược. Nhưng xét về mặt hình thức, họ vẫn là quý tộc chính thức.

Dù lãnh thổ cũ của tộc Scylla khá rộng, phần lớn là vùng đầm lầy chỉ có Scylla mới sống nổi, cùng với núi non mà ngay cả Scylla cũng không dùng đến.

Duy nhất chỉ có một Dungeon cấp D, các tầng của nó cũng toàn là đầm lầy và địa hình dưới nước, rất khó vượt qua nếu không phải Scylla.

Giờ đây, tộc Scylla đã rời đi, vùng đất chẳng còn người ở.

Khó mà nói đây là mảnh đất sinh lời.

Đối với tân Công tước Sauron, đó là mảnh đất mà ông ta sẵn lòng từ bỏ. Thân tộc của các thành viên Mặt trận giải phóng Sauron cũng sẽ không phản đối việc nhường lại vùng đất này.

Việc ấy sẽ giúp Vandalieu và đồng minh có được vị trí trung gian giữa hai thế lực—vùng ảnh hưởng của Đế quốc Amid và Vương quốc Orbaume. Họ sẽ nắm trong tay vùng đất mà Orbaume khó lòng can thiệp, đồng thời vì là quý tộc chính thức của vương quốc, họ cũng có thể tham gia chính sự từ bên trong.

Lý tưởng nhất là sau này, Vandalieu sẽ có thêm đồng minh, xây dựng địa vị đến mức không thể bị gạt ra khỏi xã hội, khiến các quốc gia trong Dãy núi Biên Giới được công nhận là những quốc gia thực sự, từ đó giao thương cùng các quốc gia khác.

“Jyuooh… Nếu vương quốc có thể chấp nhận chúng ta, những Undead, thì đâu cần vòng vo đến vậy” Bone Man thở than.

Quả thực, nếu Undead được công nhận là người, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều. Vandalieu và đồng minh chỉ cần tập trung đối đầu với Đế quốc Amid, tổ chức một cuộc phản công toàn diện vào một quốc gia duy nhất.

“Ừ, ta cũng nghĩ vậy” Sam gật đầu, rồi lắc đầu nhẹ. “Nhưng đó chính là bản chất của con người. Đừng quên, những kẻ sống trong Dãy núi Biên Giới là ngoại lệ hiếm hoi.”

Người dân của các quốc gia trong Dãy núi Biên Giới đã dễ dàng chấp nhận Bone Man, Borkus và các Undead khác, vì khác với những Undead hoang dã, Undead dưới trướng Vandalieu có thể giao tiếp.

Hơn nữa, vùng này vốn đã quen với việc xem quái vật như Noble Orc hay High Goblin là con người. Nhưng yếu tố quyết định nhất vẫn là Vandalieu—người được các vị thần công nhận là “Thánh Tử của Vida” và “Chiến thần”.

Nhờ thế, Borkus, Bone Man và các Undead của Talosheim đã được các quốc gia như Zanalpadna hay vương quốc Noble Orc công nhận là con người.

Thế nhưng, kỳ vọng điều đó ở dân vùng Sauron là điều phi lý. Lịch sử nơi này cho thấy tín ngưỡng Vida có mạnh hơn Alda, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách với các chủng tộc của Vida như Scylla, thậm chí đẩy họ đến vùng đất riêng biệt.

Khác với Thú nhân hay Titan, người dân ở đây không quen với những chủng tộc có ngoại hình khác biệt hoàn toàn với con người. Việc chấp nhận Undead là điều không tưởng.

Hơn nữa, 【 Dẫn lối: hắc quỷ đạo 】 cũng không thể trông cậy được, bởi hiệu quả dẫn dắt lên người sống còn tùy thuộc vào bản thân họ.

Thực tế, Vandalieu vẫn thường xuyên gặp Công tước Marme và các thuộc hạ từng bị bắt cóc cùng ông ta, nhưng dù vậy, khi còn sống, họ hoàn toàn không bị dẫn dắt.

“Nếu có người của kháng chiến làm cầu nối thì vẫn còn hy vọng, nhưng…” Bone Man buồn bã nói.

“Rất ít người có mối liên kết đủ sâu với kháng chiến” Sam đáp.

Ngay cả danh hiệu Công chúa kỵ sĩ giải phóng hay thành tích của Mặt trận giải phóng Sauron cũng không đủ sức xóa bỏ nỗi sợ hãi về Undead đã ăn sâu hơn trăm ngàn năm trong lòng dân vùng Sauron.

Bone Man cúi đầu chấp nhận rằng mọi chuyện cần tiến từng bước vững chắc. Sam thì cố gắng động viên hắn. Đám Undead sơ sài trở về, bắt đầu thu gom xác và chiến lợi phẩm cùng sự hỗ trợ từ phân thân của Knochen.

Đột nhiên, một trong số Undead sơ sài vừa tiến hóa vọt lên chạy đến hối hả.

“Khẩn cấp! Khẩn cấp! Xin hãy trở về bên Bệ Hạ ngay lập tức!”

“Có chuyện gì vậy? Đừng nói là Thập Ngũ Phá Tà Kiếm lại kéo đến?”

Thế nhưng tin báo mà tên sứ giả Undead mang tới lại vượt ngoài dự đoán.

“Vùng Sauron—dường như đã được Vương quốc Orbaume tái chiếm!”

“…Hả?”

Trận chiến tưởng như còn nằm ở phía trước để tái chiếm vùng Sauron—vậy mà đã kết thúc sớm hơn cả dự kiến.

Quân đội Vương quốc Orbaume, do con trai của cố Công tước Sauron dẫn đầu, đã giành lại vùng đất công quốc từng bị Đế quốc Amid xâm chiếm suốt nhiều năm trời.

Đây là chiến thắng mà Mặt trận Giải phóng Sauron và những người ủng hộ họ đã chờ đợi từ rất lâu. Thế nhưng, bên trong pháo đài Knochen ngụy trang lại trầm mặc như một đám tang.

“Thật sự… tôi thật sự xin lỗi!”—một người đàn ông đang ở độ tuổi sung mãn bật thốt, gần như gào lên. Tên ông ta là Cubas. Dù không phải thành viên kháng chiến, nhưng ông là trưởng làng đã luôn đứng về phía Iris và các đồng đội từ trước khi họ lập ra Mặt trận Giải phóng Sauron. Trước kia, làng của ông đã nhiều lần được George—cha của Iris—cứu giúp, và bản thân Cubas cũng là một người ủng hộ có thể xem như một thành viên không chính thức của kháng chiến. Vì thế, ngay cả khi Iris và những người đồng hành được Vandalieu hậu thuẫn và dời căn cứ về lãnh địa cũ của tộc Scylla, ông vẫn tiếp tục đồng hành cùng những người cốt cán.

Tất nhiên, ông biết về Vandalieu, biết chuyện George đã trở thành một Cursed Weapon, và rằng Iris đã hóa thành Majin.

Trưởng làng Cubas vừa kể lại chuỗi sự kiện khó tin xảy ra ở vùng Sauron. Một vài thành viên kháng chiến đứng cạnh ông đang lặng lẽ lau nước mắt vì ấm ức. Borkus thì quỳ gối, mắt nhìn vô hồn vào khoảng không, còn Bone Man thì… vẫn chưa buồn nhặt lại hàm dưới rơi lăn lóc dưới đất. Nhân tiện, lý do khiến Bellmond quay lưng lại với Cubas cùng mọi người, mặt đỏ bừng, không phải vì giận dữ hay tủi nhục gì cả—chỉ là cô đang bị Vandalieu không ngừng chải lông mà thôi.

“Ờm… Trước mắt, việc vùng Sauron quay lại với Vương quốc Orbaume là chuyện tốt mà, phải không? Với lại, Cubas-san, xin ông hãy đứng dậy đi” Vandalieu nói.

“Ừm, chắc chắn là chuyện tốt rồi. Và ông ấy đâu có lỗi gì trong việc này đâu” Eleanora nói, hướng ánh mắt về phía Debis và Haj.

“Ờ… chắc cô nói đúng” Debis gật đầu.

“Phải rồi nhỉ” Haj cũng tán thành.

Vandalieu cũng gật đầu theo, vẻ mặt vẫn còn thất thần.

“Chúng ta đã mơ về ngày này suốt bao năm, vậy mà… kết cục lại thế này, thật chẳng ra sao. Nhưng Cubas, Bệ Hạ và Eleanora nói đúng đấy, xin ông hãy ngẩng đầu lên” Iris lên tiếng an ủi Cubas, dù chính nàng cũng đang buông vai xuống, chiếc đuôi rũ rượi.

“Cubas… chuyện này không phải lỗi của ông” George nói.

Là một Majin, Iris không thể trực tiếp tham chiến giành lại vùng Sauron. Dù đã lên kế hoạch yểm trợ từ hậu phương, việc không thể ra tay vẫn khiến nàng thấy bản thân vô dụng.

“Nhưng George-sama, Ojou-sama… tôi cảm thấy mình thật kém cỏi, thật nhục nhã…” Cubas bật khóc.

“Trước tiên, hãy sắp xếp lại tình hình đã” Saria đề nghị.

“Bọn em cũng đã pha trà rồi” Rita tiếp lời.

Thế là Vandalieu cùng những người còn lại bắt đầu thảo luận về tình hình hiện tại ở thủ phủ vùng Sauron và xung quanh họ.

Mọi chuyện bắt đầu khi Vương quốc Orbaume nhận thấy sự rối loạn trong quân đội của Công tước Marme, liền lập tức tiến hành chiến dịch tái chiếm vùng Sauron. Họ ra tay rất nhanh, khả năng cao là vì đã chuẩn bị từ trước, chỉ là không thông báo gì cho Mặt trận Giải phóng Sauron. Bỏ ngoài tai đề xuất hợp tác từ kháng chiến, họ đánh úp quân chiếm đóng của Đế quốc Amid và nhanh chóng giành lấy thắng lợi.

Sau đó, một trong những người con còn sống sót của cố Công tước Sauron—Rudel Sauron, người con thứ hai—đã được các công tước trong vương quốc ủng hộ lên làm công tước mới vùng Sauron. Hắn ta tuyên bố sẽ cai trị và bảo vệ vùng đất này thay cha, cùng với các hiệp sĩ và “Công chúa Kỵ sĩ Giải phóng”—người đã đứng lên chống lại sự tàn bạo của Đế quốc Amid cho đến hơi thở cuối cùng. Lễ đăng quang của hắn có lẽ sẽ được tổ chức suôn sẻ trong vài ngày tới.

Đúng vậy, tại vương quốc hậu thuẫn Rudel Sauron, “Công chúa Kỵ sĩ Giải phóng” đã được tuyên bố là đã chết.

Còn lãnh địa cũ của tộc Scylla thì bị gán mác “Quỷ giới nguy hiểm”, nơi có quái vật bí ẩn đã đánh bại “Tốc quang Rickert” đang ẩn náu, cùng vô số Undead đáng sợ. Thậm chí, mạo hiểm giả cũng bị cấm bước vào cho đến khi điều tra kết thúc.

“Vương quốc rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ? Thần chẳng thể hiểu nổi” Bellmond lẩm bẩm, chiếc đuôi xoắn lại, hai má đã không còn ửng đỏ.

Dù vẻ ngoài không thể hiện, thực chất cô đã dành chín phần mười trong mười ngàn năm cuộc đời chỉ để canh gác sào huyệt của chủ nhân trước kia, nên đối với thời cuộc, cô khá ngây thơ. Việc không hiểu được cách đối xử của vương quốc dành cho kháng chiến cũng không có gì lạ.

“Trước hết, có lẽ là để tránh phải ban thưởng công trạng cho kháng chiến—dù là trong quá khứ hay hiện tại” Eleanora nói. Dù chỉ là một Vampire chưa sống tới trăm tuổi, cô từng làm gián điệp.

“Tân công tước có lẽ không muốn chia bớt phần thưởng cho thuộc hạ mới của mình” Kimberley thêm vào—hắn từng là trinh sát cho Đế quốc Amid khi còn sống.

Đa số người trong phòng đều đoán được đến đây. Tuy nhiên, Bellmond, Công chúa Levia, Orbia và cả Vandalieu vẫn chưa cảm thấy thỏa đáng.

“Chỉ vì thế mà họ nỡ làm đến mức này sao?” Levia hỏi, đôi mắt đầy hoài nghi.

“Ừ, bọn họ chỉ cần yêu cầu hỗ trợ là xong, đơn giản hơn nhiều” Orbia tiếp lời.

“Ta không rành chuyện chính trị, nên xin hãy giải thích kỹ hơn” Vandalieu nói.

“Ờm… đúng ra thì, thần nghĩ vương quốc đánh giá cao vai trò của Mặt trận Giải phóng hơn chúng ta tưởng. Họ sợ rằng nếu công nhận công lao, thì ít nhất cũng phải phong tước, ban đất cho các thủ lĩnh kháng chiến” Eleanora phân tích.

Kháng chiến đã chiến đấu suốt nhiều năm, làm hao mòn lực lượng quân chiếm đóng, khuấy đảo hàng ngũ địch, lại còn được dân chúng ủng hộ. Nếu không công nhận họ, tân công tước sẽ bị dân chúng quay lưng.

“Ban đầu, chúng ta cũng định xin lãnh địa cũ của Scylla làm đất phong, đồng thời cho vài người thăng tước mà…” Vandalieu nói.

“Boss à, nhưng vương quốc với tân công tước đâu biết mục đích của tụi mình. Một số thành viên của ta là quý tộc—quý tộc chẳng thể thừa kế hay nhận đất vì thứ tự thừa kế thấp hoặc do bị gả đi vì mục đích chính trị. Đó có lẽ chính là chỗ hớ của tụi mình” Kimberley phân tích.

Con người thường dùng tiêu chuẩn của bản thân để đánh giá người khác. Tân công tước và vương quốc đã nhìn những thành viên kháng chiến bằng lăng kính đó—những người xuất thân hèn kém hoặc con nuôi nhà quý tộc, vốn chẳng thể có cơ hội nào khác. Vì thế, họ nghĩ rằng đám này chắc chắn sẽ muốn được làm quý tộc “thực thụ”.

Hơn nữa, vùng đất cũ của tộc Scylla lại không có giá trị cao. Dĩ nhiên, họ nghĩ rằng bọn kháng chiến sẽ nhắm đến những vùng dễ cai trị hơn.

“Thực tế, nhiều dòng dõi quý tộc ở Công quốc Sauron đã bị tuyệt tự trong chiến tranh trước. Khi các gia tộc từng phản bội về phe quân chiếm đóng bị xử lý, việc lập ra mười hay hai mươi gia tộc quý tộc mới là chuyện đơn giản thôi. Dù không phải ai cũng có đất phong. Có lẽ họ tưởng ta nhắm đến cái đó” Miles nhếch mép.

Công chúa Levia chớp mắt. “Nhưng cho dù vậy… họ cứ lờ ta đi và giả vờ như bọn ta đã chết sao? Chẳng phải vẫn còn đủ chỗ cho mười, hai mươi gia tộc mới hay sao?”

“Chắc là vương quốc đã chia sẵn đất đai và tước vị rồi. Ta từng ở phe vương quốc nên có nghe loáng thoáng vài chuyện—tranh giành gay gắt lắm. Giữa đám con của cố Công tước Sauron ấy—con thứ hai Rudel và con thứ năm Veedal” Miles nói.

“Nghĩa là, mỗi người anh em trong nhà đều tập hợp bè phái bằng cách hứa hẹn ban thưởng để giành lấy sự ủng hộ” Sam nói—ông từng là quản gia cho một quý tộc.

Đối với các gia tộc quý tộc ở các công quốc khác, vùng đất Sauron nằm quá xa, nên chẳng mấy ai muốn trực tiếp lấy làm lãnh địa. Nhưng lại rất phù hợp để con thứ hai, thứ ba trong nhà đến làm quý tộc cát cứ, nhờ đó mà nâng cao vị thế gia tộc mẹ.

Vì thế, đất đai và tước vị đã được phân chia hết, chẳng còn phần cho kháng chiến.

Đáng lý ra, họ chỉ cần ban cho kháng chiến vùng đất cũ của Scylla là xong, nhưng… tân công tước lại sợ bị dân chúng chỉ trích vì “ban vùng đất xa xôi, hẻo lánh” cho những người anh hùng.

Vậy nên, cách tiện nhất… là tuyên bố họ đã chết.

Khi lời giải thích sơ bộ kết thúc, một trong những người kháng chiến đang nức nở—một tiểu thư nhận nuôi từ gia tộc quý tộc, người vốn được chọn để thay Iris trở thành “Công chúa Kỵ sĩ Giải phóng”—lên tiếng.

“Chưa hết đâu! Họ không chỉ khó chịu đâu—mà là sợ! Sợ phải thừa nhận rằng ta giỏi hơn họ!” cô gào lên.

“Chuyện mấy tên trong nhà ta muốn cản trở quyền thừa kế thì không có gì lạ,” một cậu trai—con thứ năm của một gia tộc nam tước—cất lời. “Chính bọn họ đã bỏ rơi ta mà chạy sang công quốc khác… giờ chắc hổ thẹn lắm.”

“Họ sợ ta sẽ oán hận rồi trả thù sau khi trở về vùng Sauron. Nhưng có ai từng viết gì như thế trong thư đâu chứ!” cậu út của một gia tộc bá tước gằn giọng.

Hai người này là thành viên đã cố gắng kết nối với Vương quốc thông qua thân nhân của họ – những người đã trốn khỏi vùng Sauron. Họ kể cho gia đình nghe một phần sự thật pha lẫn đôi chút bịa đặt, rằng Nữ kỵ sĩ Giải phóng và Mặt trận Giải phóng Sauron vẫn còn hoạt động mạnh mẽ, rằng dù một phần lãnh địa cũ của Scylla đã trở thành Tổ quỷ (vùng quỷ cư, nơi có quái vật và Undead trú ngụ), thì họ đang lợi dụng điều đó để tự bảo vệ khỏi quân chiếm đóng.

Tuy nhiên, kết quả của việc trao đổi tin tức với người thân lại khiến họ bức xúc. Bởi lẽ họ đã cung cấp cho Vương quốc Orbaume thông tin rằng quân chiếm đóng đang hỗn loạn, và đến giờ vẫn chưa có viện binh từ Đế quốc Amid hay các quốc gia chư hầu. Chỉ điều này thôi cũng khiến họ cảm thấy như bị phản bội nặng nề.

Những điều này, Vandalieu hoàn toàn có thể hiểu được. “Ra là vậy” cậu khẽ gật đầu.

Bởi cậu biết rất rõ rằng con người – bao gồm cả chính mình – là những sinh vật dễ trở nên tàn nhẫn khi bị cảm xúc chi phối.

Đám quý tộc, vốn là thân nhân của các thành viên kháng chiến, hẳn đã đóng vai trò quan trọng trong chiến dịch tái chiếm Công quốc Sauron. Thế nhưng họ lại giả vờ như không hề có sự tồn tại của nhóm kháng chiến. Có lẽ họ không muốn những đứa con ruột hay con nuôi bị họ bỏ rơi giành được công lao, hay trở nên đủ mạnh để đe dọa quyền lực gia tộc sau này.

Nếu không phải vậy, chí ít họ cũng đã nên nói với các quý tộc trong lực lượng kháng chiến rằng: “Chúng ta sẽ loan tin rằng Nữ kỵ sĩ đã chết, còn các người sống sót một cách kỳ tích, vậy nên hãy rút khỏi kháng chiến và đến gặp chúng ta.”

…Tuy kết quả có được chấp nhận hay không lại là chuyện khác.

“Ờm, đám quý tộc mà Rick liên hệ… không phải là cùng bọn với mấy người kia đúng không? Nhưng mà xét tình hình này thì, chắc công tử thứ hai của công tước cũng chẳng khá hơn” Orbia nhận xét. Cô là người từng bị lợi dụng trong âm mưu biến tộc Scylla thành lực lượng chiến đấu chống lại quân chiếm đóng.

“Quý tộc Vương quốc đáng sợ thật” Công chúa Levia đồng tình. “Nhưng ở đây thì không ai như vậy cả.”

“Công nhận là hiếm ai ra hồn thật…”

Giờ nghĩ lại, Vandalieu cảm thấy trừ các thành viên của Mặt trận Giải phóng Sauron, hầu như tất cả quý tộc của Vương quốc đều tồi tệ. Gia tộc Hartner, hay nhà Paris – nơi Rick và Raymond xuất thân...

Một sự đối lập rõ rệt với các quý tộc bên Đế quốc Amid như Kurt Legston hay Cuoco Ragdew. Cái nhìn của Vandalieu dành cho Vương quốc Orbaume lại tụt thêm một bậc nữa.

“Dù vậy, không hẳn là tôi muốn bào chữa cho họ đâu… Nhưng có khả năng là họ thực sự tin rằng lực lượng kháng chiến đã bị tiêu diệt rồi” Eleanora lên tiếng. “Vì thành viên của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm đã chết, và cả quân đội cùng lính đánh thuê được cử đến sau đó cũng không ai trở về. Tất cả đều bị đổ lỗi cho một con quái vật mạnh đã vượt qua dãy núi biên giới.”

“Giờ em nhắc mới nhớ… cũng hợp lý nếu họ nghĩ là chỉ còn vài người sống sót,” Vandalieu gật đầu. Với sức chiến đấu thông thường của nhóm kháng chiến, việc vẫn còn tồn tại đúng là không thể tin nổi.

“Xin lỗi… Là tại tôi… nổi máu quá…” Borkus rầu rĩ nói, mặt ngẩn ra, cúi đầu như sắp đổ gục.

Nhờ ảnh hưởng từ chức nghiệp 【 Dẫn lối: Hắc quỷ đạo 】 của Vandalieu, Borkus đã mạnh lên quá mức và nổi điên trong trận đánh với quân của Công tước Marme. Tiếng gầm và âm thanh long trời lở đất từ đòn chém của ông vang vọng khắp cựu lãnh địa Scylla. Đã thế còn để lại vài người sống sót, khiến hình ảnh của ông bị phía quân chiếm đóng và cả Vương quốc Orbaume ghi nhận.

Biết được có một Undead bất thường đang lộng hành trong vùng mà lực lượng kháng chiến sử dụng làm căn cứ, thì việc cho rằng nhóm này đã bị tiêu diệt cũng chẳng có gì lạ.

“Nhưng rõ ràng có biển cảnh báo do người dựng lên ở ngoài kia mà” Bellmond chỉ ra.

“Chẳng phải người ta sẽ nghĩ là kháng chiến bị tiêu diệt sau khi làm biển sao? Với lại Bellmond, chúng ta đang bàn đến trường hợp lý tưởng là đám quý tộc hành động không vì ác ý cơ mà” Kimberley nói xen vào.

Thực tế thì trong đám quý tộc Công quốc Sauron và phần còn lại của Vương quốc, hẳn có cả những kẻ loan tin kháng chiến đã chết vì họ là chướng ngại vật, lẫn những kẻ thật sự tin rằng họ đã bị quái vật giết sạch.

“Bỏ qua chuyện đó, từ giờ chúng ta nên làm gì đây?” Vandalieu hỏi.

Tuy kết quả hiện tại khiến cậu và đồng đội khó chấp nhận, nhưng vùng Sauron đã bị Vương quốc Orbaume tái chiếm, và một đứa con mồ côi của cố Công tước Sauron đã lên kế vị. Với phần lớn dân cư Công quốc, đây là tin mừng. Lực lượng kháng chiến giờ không còn lý do để tiếp tục chiến đấu – bởi kẻ xâm lược đã không còn ở đây.

Dĩ nhiên, họ vẫn có thể tuyên bố rằng Nữ kỵ sĩ Giải phóng và Mặt trận Giải phóng Sauron vẫn còn tồn tại, phủ nhận lời tuyên bố của tân Công tước và nói ra sự thật. Nhưng có vẻ Iris không định làm vậy.

“Bệ Hạ… thần nghĩ không cần phải tạo ra một Nữ kỵ sĩ Giải phóng mới để thay thế thần nữa” nàng nói. “Nếu tiếp tục hành động, chẳng những các đồng đội của thiếp, mà cả Cubas và dân làng từng giúp đỡ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thật đau lòng, nhưng nếu cứ cố chấp, chúng ta sẽ không còn là kháng chiến, mà chỉ là quân phản loạn.”

“Ojou-sama! Chúng tôi không màng điều đó!” Cubas thốt lên.

“Bình tĩnh nào, Cubas… Thật vui vì ngươi nghĩ vậy, nhưng dân chúng sẽ không ủng hộ chúng ta” George nói xen vào.

Đúng như Iris và George nói, kể cả có nói thật, đa phần dân chúng cũng chẳng tin. Nữ kỵ sĩ Giải phóng là biểu tượng ẩn danh của kháng chiến. Dù họ có khẳng định người ấy còn sống, dân cũng chẳng thể phân biệt thật – giả. Và tất nhiên, tân Công tước Sauron cùng chính quyền mới sẽ lập tức tố cáo nàng là kẻ giả mạo, phạm tội.

“Cubas, chẳng phải cậu đã bị cấm nói về chúng ta rồi sao?” Iris hỏi.

Biểu cảm của Cubas cho thấy cậu quả thực đã bị quân đội Vương quốc Orbaume cấm đề cập đến việc này. Có thể cho rằng những người khác từng giúp đỡ họ cũng gặp tình cảnh tương tự.

Borkus, vốn đang ngồi ngẩn ngơ, đột ngột bật dậy. “Chết tiệt! Nếu đã đến nước này thì ta sẽ đập chết tên Công tước Sauron mới luôn cho rồi!”

Như thể câu nói ấy là mồi châm lửa, một phần lực lượng kháng chiến – gồm Rita, Saria, đại diện của tộc Ghoul tại Tổ quỷ vùng Sauron, Bone Man, Knochen và đám Undead sơ sài – đồng loạt nổi dậy.

“Đúng rồi! Không thể để yên thế này được!”

“Bọn ta cũng tham gia!”

“Đi nào mọi người!”

“UOOOOOH! Hãy dâng đầu chúng lên cho Quốc Vương!”

“Ta sẽ rửa mối nhục này bằng máu, ruột và dịch tủy sống của Rudel Sauron!”

“UOOOOOHN!”

Vandalieu lần đầu sau một thời gian dài phải dùng đến kỹ năng 【 Thảm hống 】.

“XIN LỖI NHƯNG MỌI NGƯỜI IM HẾT CHO TÔI!!!”

Nếu không ngăn lại, vùng đất Sauron này có khi đã biến thành một địa ngục ghê rợn.

“Sao lại ngăn bọn tôi, nhóc?!” Borkus hét lên.

“Nếu làm vậy, chẳng phải chúng ta sẽ phải thống trị vùng Sauron bằng vũ lực sao? Quan hệ với Vương quốc Orbaume chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ hơn” Vandalieu đáp. “Giờ chúng ta đã tuyên chiến với Đế quốc Amid, không thể vừa đối đầu với cả Vương quốc Orbaume nữa.”

Nếu cộng tất cả lực lượng ở đây với các quốc gia trong dãy núi biên giới, kể cả Talosheim, thì đúng là không phải không thể đối đầu cả hai thế lực lớn. Nhưng tổn thất sẽ cực kỳ nặng nề. Mà Vandalieu cũng đâu thèm vùng Sauron đến mức đó.

Iris và đồng đội chiến đấu chống lại Đế quốc Amid vì tình yêu với quê hương, chứ không phải để giành quyền cai trị vùng đất này. Ngay cả Vandalieu cũng không muốn cùng lúc đối đầu với các thành viên còn lại của Thập Ngũ Phá Tà Kiếm, nhóm tương đương trong Vương quốc Orbaume, mạo hiểm đối đầu với mạo hiểm giả hạng S Randolf “Chân Thực” hay Ngũ Sắc Kiếm của Heinz.

Chưa kể các cá nhân tái sinh chắc chắn sẽ can dự vào.

“Đại khái là vậy đó” Vandalieu nói. “Dù gì mục tiêu chính là chuẩn bị điều kiện để tập trung vào Thử thách của Zakkart cũng đã hoàn thành. Ta hiểu mọi người bức xúc, nhưng hãy dành nó cho cơ hội tiếp theo. Hai vùng trong mười hai vùng không được, nhưng vẫn còn mười vùng khác, ta sẽ tận dụng chúng để gỡ lại.”

Vương quốc Orbaume có mười hai công quốc. Trong đó, Vandalieu quyết định từ bỏ Hartner và Sauron. Chỉ cần chọn được một đồng minh tốt từ mười vùng còn lại, tăng cường giao lưu quốc tế cho Talosheim và khiến những kẻ đã xem thường mình phải hối hận là được.

Đó là kế hoạch của Vandalieu… nhưng có vẻ Cubas lại hiểu theo nghĩa khác. Cậu ta tái mặt, lần nữa phủ phục xuống nền đất. “X-xin người! Xin hãy tha cho đám dân thường chúng tôi!”

“… Ta nói ‘từ bỏ’ không có nghĩa là sẽ xử lý gì đâu mà” Vandalieu nói.

Cubas tuy thân quen với Vandalieu, nhưng có vẻ hoảng hốt vì chứng kiến cả đám Undead to lớn kéo đến. Đám Undead sơ sài kia vốn được hứa rằng nếu lập công và tăng Rank thì sẽ được công nhận là công dân. Nhưng giờ cơ hội ấy không còn, nên cả đám nhìn Vandalieu bằng ánh mắt của những chú chó con bị bỏ rơi (dù trong mắt người khác thì chỉ là xác chết trừng trừng).

“… Bọn tôi sẽ ra sao đây?”

“Gegigih…”

“Lập… công…”

Saria và những Undead khác cũng u sầu theo. Bone Man thì trông càng thê thảm hơn. Vừa tỉnh thức kỹ năng cấp cao và nhận được Đặc kỹ, hắn đã rất hào hứng, vậy mà cơ hội lập công lại bị trì hoãn.

“… Lại hụt mất cơ hội lập công rồi” Saria thở dài.

“Ngay lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà tụi mình lại bị gác qua một bên sao?” Rita bực bội.

“Jyuooh…” Bone Man rên rỉ. Lần này không chỉ có cái hàm, mà cả hai bả vai của hắn cũng rơi rụng xuống đất.

“Nhưng vẫn còn Thử thách của Zakkart mà” công chúa Levia lên tiếng động viên.

“Kháng quân ở lại vùng Sauron cũng không ổn đâu. Hay là để họ di cư về Talosheim nhỉ? Nếu Cubas và dân làng của ông ấy gặp khó khăn khi sinh sống ở đây, sao không mời họ đến cùng luôn?” Miles đề xuất.

“Để đám Undead thô sơ canh giữ vùng Scylla cũ thì hợp lý đấy” Eleanora gật đầu. “Dù sao chúng cũng được tạo ra để phòng thủ, bỏ mặc mấy thửa ruộng lúa thì phí quá.”

“Nào, Danna-sama, em giao việc dỗ dành Rita và mấy người kia cho ngài nhé” Bellmond nói.

“Ừ” Vandalieu đáp. “Này, đừng có rớt cả hàm lẫn vai thật như thế chứ, giữ dáng cho ra hồn chút đi” cậu nhắc nhở Bone Man.

*Ghi chú: Đây là một trò đùa dựa vào cách nói tiếng Nhật — “rớt vai” mang nghĩa chán nản, buông xuôi. Trong trường hợp của Bone Man thì... vai và hàm hắn đúng là rơi thật.

Và thế là, Vandalieu chính thức từ bỏ vùng công quốc Sauron.

Vẫn còn mười công quốc nữa trong Vương quốc Orbaume.

------------------------------------

Giải thích thêm về danh hiệu:Demon King (Ma Vương)

Danh hiệu do các vị thần ban tặng. Có hiệu quả tương đương với các danh hiệu “Ma Vương Tái Thế” và “Dị hình”, đồng thời tăng trưởng và phát triển cho lũ quái vật tuân phục người mang danh hiệu, cũng như tăng cường khả năng tạo ra quái vật mới. Khi danh hiệu này được ban bởi các vị thần thuộc phe Alda, thì cả chủng tộc Vida cũng bị tính là “quái vật” và nhận được hiệu ứng tăng cường.

Tuy nhiên, sát thương mà người mang danh hiệu này phải nhận từ vũ khí tạo tác (Artifact), kể cả vũ khí làm từ Orichalcum, sẽ gia tăng. Nếu người sở hữu danh hiệu là một champion (chiến thần), sát thương nhận vào còn tăng mạnh hơn nữa. Những kẻ có ban phước (Thần hộ - divine protection) từ các vị thần đã ban danh hiệu này cũng sẽ nhận được buff khi chiến đấu với người mang danh hiệu.

Ngoài ra, có một hiệu ứng mà Alda cùng các tín đồ không lường trước được: những mảnh vỡ của Ma Vương chưa từng tiếp xúc với Vandalieu cũng tự động công nhận cậu là thân thể chính của chúng.

Tuy nhiên, do người mang danh hiệu đã thu hút quá nhiều sự chú ý từ các vị thần ban danh hiệu, nên hiệu ứng “Quái vật dị thường” bị giảm đi, số linh hồn nơi cõi âm bị thu hút bởi danh hiệu “Ma Vương” là cực kỳ ít (có thể vì nó quá khó tin, hoặc vì Vandalieu đã được công nhận như một quái vật mang hình người). Và do Hệ thống Kỹ năng vẫn phân loại Vandalieu là một “người”, hiệu ứng giúp dễ thu phục thuộc hạ cũng không được kích hoạt.

----------------------------------------

Tên: Người xương

Hạng:  10

Chủng tộc:  Công Tước Kiếm Xương

Cấp: 3

Kỹ năng bị động:

o Dạ Nhãn

o Siêu Sức Mạnh: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Cường Hóa Giá Trị Thuộc Tính (Lòng Trung Thành): Cấp 9 (Lên cấp!)

o Thể linh hồn: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Cường Hóa Giá Trị Thuộc Tính (Gắn Kết): Cấp 3 (Lên cấp!)

Kỹ năng chủ động:

o Hư Cốt Kiếm Thuật: Cấp 1 (Thức tỉnh từ Kiếm thuật!)

o Khiên Kỹ: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 6

o Ám Bộ: Cấp 3

o Phối Hợp: Cấp độ 5 (Lên cấp!)

o Chỉ Huy: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Giáp Kỹ: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Cưỡi Ngựa: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Điều Khiển Từ Xa: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Hào Quang Sợ Hãi: Cấp độ 2 (Lên cấp!)

Đặc Kỹ:

o Kiếm Cốt (Mới!)

o Thánh Hộ của Xerx (Mới!)

---------------------------------------

Giải thích thêm về quái vật:Skeleton Blade Duke (Cốt Công Tước Kiếm)

Bone Man – một Skeleton Duke cấp bậc Rank 9 – đã từng giao chiến với Ravovifard, ác thần của sự giải thoát, và từ đó lĩnh ngộ được một Kỹ năng Kiếm thuật cao cấp vượt trội. Đồng thời, hắn còn nhận được ban phước từ Xerx – thần của chiến kỳ. Qua những bước tiến đó, Rank của hắn tăng lên, và hắn đã tiến hóa thành một Skeleton Blade Duke.

Nếu đi theo con đường tiến hóa thông thường, hắn lẽ ra đã trở thành Skeleton King (Cốt Vương), nhưng sức mạnh hiện tại của hắn đã vượt xa một vị Vương cùng cấp độ.

Trên thực tế, việc các quái vật, kể cả loại á nhân (demi-human), thức tỉnh các Kỹ năng cao cấp liên quan đến chiến đấu hay ma thuật là cực kỳ hiếm. Ngoại lệ duy nhất là những kỹ năng tăng cường thể chất như 【 Monstrous Strength (Sức mạnh Quái vật) 】. Số quái vật sở hữu năng lực như vậy gần như đếm trên đầu ngón tay. Một ngoại lệ nhỏ là những chủng tộc có trí tuệ gần tương đương con người như Noble Orc hay High Goblin – chúng có khả năng lĩnh hội những kỹ năng vượt trội này. Ngoài ra còn có vài trường hợp đặc biệt là những kẻ vốn sở hữu kỹ năng cao khi còn sống rồi sau đó trở thành Undead.

Thế nhưng Bone Man không thuộc nhóm nào ở trên. Hắn khởi đầu chỉ là một Living Bones Rank 1 – bộ xương người bị quỷ hồn chuột chiếm giữ. Vậy mà giờ đây, hắn đã đạt đến Rank 10 và sở hữu một Kỹ năng cao cấp đã thức tỉnh. Một trường hợp hiếm có đến mức xứng đáng được ghi lại trong sử sách.

--------------------------------------

Giải thích thêm về kỹ năng: Bone Blades (Cốt Kiếm)

Một kỹ năng cho phép người dùng sử dụng toàn bộ xương trên cơ thể mình như những lưỡi kiếm. Không chỉ đơn thuần là đâm chém, các đòn tấn công từ kỹ năng này còn nhận được cộng hưởng từ các kỹ năng chiến đấu khác và có thể kích hoạt chiêu thức võ kỹ.

Bone Man còn có thể sử dụng kỹ năng 【 Điều Khiển Từ Xa 】 , cho phép tách rời từng khúc xương rồi điều khiển từng cái một để tấn công kẻ địch.

Tương tự như 【 Biến đổi hình thể 】, đây là một kỹ năng cho phép thay đổi hình dạng cơ thể người dùng, nhưng chuyên biệt hóa cho việc sử dụng dưới dạng vũ khí lưỡi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

"Họ đã cung cấp thông tin cho Orbaume quân chiếm đóng đang hỗn loạn,và ko có viện binh từ đế quốc Amid hay các nước chư hầu."
Amid là nước chiếm Sauron mà nhể
Xem thêm
"Họ sợ ta sẽ oán hận rồi trả thù khi về Sauron.Nhưng CÓ AI TRONG TA từng viết như thế trong thư."
Xem thêm