Pick Me Up! Gacha Vô Hạn!
Hermod (헤르모드) – U-Ne Cho (조우네) – Wasakbasak
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập: Chiến Thôi Nào

Chương 105 : Chiến Thôi Nào (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,404 từ - Cập nhật:

Tôi đi lên tầng ba, bỏ Iselle lại đằng sau.

Từ nhóm đầu tiên đến nhóm thứ ba, đó là khu vực chỉ dành riêng cho những chiến binh chủ lực. Cấu trúc của tầng ba không khác mấy so với tầng hai; điểm dễ nhận biết nhất là lối vào sân huấn luyện rộng hơn một chút.

Tôi bước về phía nơi ở của mình.

Keng! Keng! Keng!

Tôi dừng bước.

Khi đi ngang qua sân huấn luyện, tôi nghe thấy một âm thanh lạ. Đó là tiếng kim loại va chạm nhau. Tôi ghé mắt nhìn vào qua cánh cửa đang hé mở.

“Velkist.”

Ở đó, trước một con búp bê thép hình người, Velkist đang vung kiếm.

Vút! Lưỡi kiếm xé gió tạo thành âm thanh sắc bén, để lại tàn ảnh khi vung ra mọi hướng. Tia lửa bắn tung khi kim loại va chạm.

Toàn thân Velkist ướt đẫm mồ hôi.

“Mày đang làm gì vậy? Đã khuya rồi.”

Tôi nói khi bước vào sân tập.

Thanh kiếm dừng lại. Velkist quay lại nhìn tôi, ánh mắt hẹp lại sắc bén.

“Ồ, là anh à, tiền bối. Đã một tháng rồi.”

“Tôi vừa đến. Có chuyện gì à?”

“Không có gì đặc biệt. Chỉ là đang luyện tập thôi.”

“Nhìn mày như đang trút giận lên cái hình nộm ấy thì đúng hơn.”

“Đừng bận tâm đến tao.”

Velkist liếc nhìn hình nộm rồi tra kiếm vào vỏ.

Cánh tay trần của cậu ấy lấp lánh mồ hôi. Tôi nhìn xuống và thấy tay cậu nắm chặt đến mức rách cả da, máu chảy ra không ngừng. Nhưng gương mặt Velkist vẫn bình thản, như thể chẳng có gì.

“Cho tao một phút. Chỉ một phút thôi. Sau đó, đấu một trận với tao.”

“Tôi định vào nghỉ ngơi rồi.”

“Chỉ một hiệp thôi.”

Tôi đứng thẳng dậy khỏi chỗ đang tựa vào tường.

Ánh mắt Velkist trở nên lạnh lẽo. Tôi không thường thấy biểu cảm này ở cậu ấy từ khi chúng tôi gặp nhau.

Keng! Keng!! Keng!!! KENG!!!!

Cậu ấy liên tục chém xuống hình nộm, và cú chém thứ tư cũng là cú cuối cùng đã làm vỡ một bên vai của con búp bê.

Mảnh kim loại văng tung tóe khắp nơi.

“Sẵn sàng chưa?”

Velkist giơ kiếm lên.

“Xin lỗi vì chưa chào anh sớm hơn.”

“Vậy là chào hỏi đó hả.”

Tôi bật cười, bước vào sân đấu.

Chân mày Velkist hơi giật giật.

“Không mang khiên à? Vứt đi rồi sao? Kiếm gì mà trông lạ vậy?”

“Tháng qua có nhiều chuyện lắm.”

Vút.

Tôi rút Bifrost ra.

Lưỡi kiếm ánh lên vẻ lạnh lẽo dưới ánh đèn của sân huấn luyện.

“Thanh kiếm đẹp đấy.”

“Ghen tị à?”

“Nếu tao nói vậy, anh sẽ đưa nó cho tao chứ?”

“Không có chuyện đó đâu.”

Velkist cười nhếch mép đầy tinh quái.

Sau đó, cậu ấy hít một hơi thật sâu và bất ngờ lao lên.

Chân vừa chuyển động, tay cậu vung kiếm. Thanh kiếm bên tay phải lao tới như mũi tên.

Keng!

Tôi chặn lại bằng cạnh kiếm.

Velkist tiếp tục tấn công. Đâm thẳng, chém lên, chém xiên chéo, các đòn đánh tuôn ra như nước chảy. Tôi vừa đỡ vừa né, vừa nói:

“Có vẻ như cậu đang bực bội chuyện gì.”

“Thì có sao đâu.”

Tôi gạt kiếm đang nhắm vào vùng hạ bộ.

Cậu ấy vẫn không nương tay.

‘Trông cũng lên trình phết.’

Sắc bén và dứt khoát hơn nhiều so với trong ký ức của tôi.

Trong lúc tôi chặn đỡ và né tránh, những đòn tấn công vẫn cứ liên tiếp giáng xuống. Chỉ cần lơ là một chút thôi là máu tôi sẽ đổ ra.

‘Chắc kiếm thuật hạ cấp cũng phải ngót ngét cấp 9.’

Nhờ học từ Ridgion, tôi có thể đánh giá phần nào kỹ năng của Velkist.

Đó là một sự phát triển đáng chú ý. Tuy nhiên,

Tôi siết chặt chuôi kiếm.

Dồn lực vào đầu ngón chân, khom người xuống và vung kiếm.

Vút! Gió gào thét. Không có cách nào né tránh. Velkist đưa kiếm lên đỡ. Khi hai thanh kiếm va vào nhau, âm thanh nặng nề vang lên.

“Chết tiệt!”

Cả Velkist lẫn thanh kiếm bị hất văng vào thanh sắt.

Tôi đỡ lấy Velkist khi cậu ấy sắp ngã.

“Nếu định đấu tay đôi, ít nhất hãy lau mồ hôi đi. Đừng đi gây chuyện khi đã mệt mỏi sẵn; mày sẽ không thể thể hiện hết khả năng đâu.”

“Anh đúng là... Anh mạnh hơn rồi. Có uống thuốc gì không đấy? Tao tưởng tay mình xong đời rồi khi va phải kiếm của anh đáy.”

“Bí mật thì sao bật mí được chứ cu.”

Chúng tôi rời khỏi sân tập.

Velkist tra lại thanh kiếm gần như gãy vào vỏ rồi lẩm bẩm:

“Nhưng mà... đời thật kỳ lạ. Tao chưa từng nghĩ mình sẽ bị đánh gãy dễ dàng trước một thằng nhóc.”

“Nhóc hả?”

“Cẩn thận đi, tiền bối. Chỉ cần nhìn bề ngoài... không, chỉ cần nhìn là anh sẽ biết ngay.”

Lý do Velkist tức giận đã phần nào trở nên rõ ràng. Tôi mỉm cười nói:

“Người mới đến mạnh vậy sao?”

“Bốn người còn lại thì còn chơi được. Nhưng có một người là vấn đề. Anh biết không, trong thời gian anh vắng mặt…”

“Tôi nghe nói họ đã lên đến tầng 25.”

“Vậy thì không cần nói thêm nữa. Gã đó…”

Biểu cảm của Velkist chùng xuống, như thể đang nhớ lại điều gì, ánh mắt đầy khó chịu.

“Nói chung, hãy đề phòng hắn.”

“Hắn đâu phải kẻ thù. Có người mạnh đi cùng thì leo Tháp càng dễ.”

“Họ có thể không nghĩ giống anh. Dù sao thì tao cũng nói xong rồi. Tao đi trước.”

Velkist khoác áo khoác rồi rời khỏi khu huấn luyện.

Khi rời đi,

“Chào mừng trở lại.”

Cậu ấy bỏ lại lời đó rồi đi.

‘Vô nghĩa thật.’

Dù sao cũng cùng đường mà.

Tôi đi theo Velkist.

Khi mở cửa nơi ở, có điều gì đó kỳ lạ đập vào mắt tôi.

“Hừm…”

Một cô gái mặc đồ ngủ đang gật gù ngủ trên ghế sofa.

“Ngủ à?”

“… “

Không có phản ứng.

Eloka ngồi thẳng lưng, đầu hơi nghiêng, ngồi khoanh chân trên ghế.

Tại sao không nằm trên giường mà lại ngồi đây? Tôi mặc kệ cô ấy và đi qua.

Tôi quan sát hành lang khu vực tiếp khách.

Bố cục có chút thay đổi. Nó chia thành ba lối đi.

“Ra vậy.”

Tôi đoán được mục đích.

Tôi đi về phía bên trái. Ngay sau đó, một phòng tiếp khách nhỏ hiện ra trước mắt.

Ở hành lang bên trong, có năm cánh cửa.

‘Cậu ta đã phân loại chỗ ở theo từng nhóm.’

Trước đây, chúng tôi cứ chọn phòng ngẫu nhiên, nhưng giờ thì được phân chia theo nhóm.

Một dạng sống tập thể.

Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách.

Đã hơn 3 giờ sáng. Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Trong năm phòng kia, phòng trống chắc là của tôi.

Tôi bước vào.

Và sáng hôm sau.

Khi tôi bước ra ngoài, cả bốn người họ đã có mặt.

Jenna, Eloka, Velkist, Neryssa. Mục đích đơn giản: chào hỏi và báo cáo tình hình gần đây. Eloka có phàn nàn vì hôm qua tôi phớt lờ cô ấy, nhưng…

“Bà ngủ còn gì.”

“Không, tui đâu có ngủ…”

“Thế bà đang làm gì?”

“Lâu rồi ông mới về, tui đợi để chào đàng hoàng!”

“Rồi rồi, lỗi của tui vì không đánh thức bà dậy.”

Tôi bật cười.

Sau khi chào hỏi xong với Neryssa, tôi chuyển sang chủ đề tiếp theo. Eloka có đề xuất tổ chức tiệc nhỏ, nhưng tôi từ chối. Tôi không đến đây để vui chơi.

“Ông đúng là khô khan thật đấy. Chán chết.”

“Xin lỗi nếu khiến mọi người chán. Dù sao thì, trong lúc tôi vắng mặt, chắc mấy người vui chơi thoải mái lắm nhỉ? Bị kẹt suốt một tháng, chắc ai cũng ngứa ngáy chân tay.”

Nếu hiện tại đang ở tầng 25, thì chúng tôi cần phải nhanh chóng bắt kịp về mặt cấp độ.

Cũng cần khôi phục lại sự ăn ý trong chiến đấu, thứ đã bị ảnh hưởng bởi thời gian dài không thực chiến.

“Buổi chiều sẽ bắt đầu huấn luyện. Khi Master đến—”

Rầm.

Sàn nhà dưới bàn khẽ rung.

Một lúc sau lại im ắng, như thể muốn hỏi: “Cái gì vừa xảy ra vậy?”

“Một con chuột nhỏ đã đến.”

Tôi cười.

Rầm!

Tôi đá mạnh dưới gầm bàn.

Nơi vừa cảm thấy lạnh lẽo sụp xuống, các mảnh gỗ bay tung tóe. Cái bàn gỗ to lật ngược lên không trung.

“Bị phát hiện rồi à?”

“Nếu định trốn thì trốn cho ra hồn.”

Tôi thở dài.

Ngay tại chỗ cái bàn từng đứng, một cô bé đang ngồi xổm.

Tóc đen, mặc váy liền thân làm từ da thú. Trông có thể lớn hơn, nhưng chắc chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Vẫn là trẻ con.

“Hừm, bị phát hiện thì đành chịu thôi!”

Cô bé đứng dậy, hếch mũi lên trời.

“Tôi là Lacari Vikchavi! Một thành viên tự hào của bộ tộc Gió Lốc! Tôi khác biệt hoàn toàn với các người – lũ người phàm tục dơ bẩn!”

Cô bé ngẩng cao đầu, mặt đầy tự tin.

“… ”

Cả năm chúng tôi không ai phản ứng.

“Haha! Câm lặng vì sợ đúng không? Tất nhiên rồi. Ngay từ đầu, tôi đã khác với lũ người các người—Á á á!!”

Vù!

Lacari đột nhiên bị tôi nhấc bổng lên.

“B-bỏ tôi ra! Đồ người dơ bẩn!”

“Cái gì đây? Khỉ à?”

“Là thành viên của tổ đội thứ ba.”

Neryssa lên tiếng.

“Được triệu hồi cách đây một tháng.”

“Biết rồi. Chỉ là không giống như tôi tưởng.”

“Buông ra!”

Lacari la lên, vùng vẫy.

Tôi túm cổ áo con nhóc và lắc mạnh. Như con rối, người Lacari lắc lư.

“Hèn hạ…! Đúng là bẩn thỉu và đáng khinh như loài người!”

“Vậy đến đây làm gì? Muốn gì?”

“Ồn ào quá! Này, anh kia! Kẻ yếu bị chị mình đánh bại hôm qua! Mau cứu tôi ngay!”

Lông mày của Velkist giật nhẹ.

Tay anh ta gần như chạm đến chuôi kiếm. Jenna cười gượng.

“Anh bạn à. Dùng kiếm với trẻ con thì hơi…”

“Trẻ con cái nỗi gì?”

“Hả? Nhưng mà…”

Tôi lùi lại.

Lacari lao vào tôi, đập vỡ cái ghế trước mặt chỉ trong chớp mắt.

“Phù, né được à.”

Lacari phủi tay.

Hai tay cô bé có móng vuốt dài và sắc bén.

“Cái gì vậy?”

“Tổ đội thứ ba toàn nhân thú. Là giống loài cực kỳ hiếm sống ở vùng viễn đông của Đế quốc.”

Lacari nhe răng nanh.

“Hứ, nói nhiều quá! Tới đây đi, loài người! Ta sẽ không chừa đứa nào—”

Bộp!

Vỏ kiếm của Velkist đập thẳng vào sau gáy cô bé.

Lacari ngã gục mà không kịp kêu.

“Ồn ào quá.”

Velkist lẩm bẩm.

“Cách suy nghĩ khác với chúng ta. Có vẻ không ưa loài người. Nhưng tôi thấy cũng chẳng khác mấy.”

“Vì họ là chủng tộc phụ.”

Tôi nhìn xuống Lacari.

‘Cơn gió lốc lướt qua rừng già.’

Đó là tên của mối liên kết được sinh ra khi triệu hồi liên tiếp.

Việc có liên kết nghĩa là cả bốn người – kể cả nhóc này – đều thuộc cùng một chủng tộc.

‘Nhân thú.’

Gần giống con người, nhưng cũng có nét khác biệt.

Tôi nhớ đến vài trường hợp. Thỉnh thoảng, trong những lượt triệu hồi, sẽ xuất hiện các anh hùng không phải con người. Họ có một vài đặc điểm khác biệt so với nhân loại thông thường.

“Bé này trông cưng ghê.”

Jenna chọt vào má Lacari.

Trên má nó vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con.

“Nhưng tính cách thì có vẻ tệ thật.”

“Oppa, anh định làm gì? Đánh thức rồi thả về à?”

Jenna quay sang hỏi tôi.

“Còn chưa biết.”

Cơ thể Lacari khẽ giật. Có vẻ sắp tỉnh lại.

‘Phiền thật.’

Theo lời Velkist thì tổ đội thứ ba có vẻ không hợp tác với chúng tôi.

Tuy có thể hữu ích khi hành động riêng lẻ, nhưng phối hợp chắc rất khó khăn.

“Mấy người ở lại đây. Tôi thử nói chuyện với bọn họ.”

“Anh đi một mình có ổn không?”

“Đi cùng thì làm được gì? Định gây sự chắc?”

Tôi nhấc Lacari lên bằng một tay.

Nặng tầm 30 kg. Nhẹ như không.

“Lúc tôi vắng, mọi người lo mà luyện tập đi.”

“Anh nhớ lời tôi nói hôm qua đấy. Nhóc này thì không đáng lo, nhưng mấy người khác thì không giống vậy.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Bỏ lại các đồng đội, tôi bước ra hành lang.

Ở ngã ba, tôi gặp một người.

“Han…!”

“Dạo này thế nào?”

Là Edis.

“Tiếc là giờ không phải lúc nói chuyện. Tôi đang bận chút.”

Edis liếc nhìn Lacari trong tay tôi.

“Nhóc đó…”

“Nghe nói khó xử lý lắm. Có đúng không?”

“Xin lỗi, tôi có khuyên mà nó không chịu nghe.”

“Có vẻ không hợp tác thật.”

“Nhiệm vụ của chúng tôi là ra ngoài. Nhưng khá kỳ lạ. Thật lòng mà nói, tôi không hiểu lắm.”

Edis lắc đầu.

“Chuyện đó để sau hẵng nói. Gặp lại sau.”

Tôi tiếp tục bước đi.

Vì Edis đi từ hành lang trung tâm, nên tổ đội thứ ba chắc nằm phía bên phải.

Khi tôi tiến gần đến giữa hành lang…

“Hắt!”

Lacari bỗng mở mắt.

Đôi mắt to trừng trừng nhìn tôi.

“Ngươi, ngươi, đồ hèn hạ…!”

“Tỉnh rồi à?”

Lacari vùng vẫy trong tay tôi.

Trước khi cô bé kịp giương vuốt, tôi đã nhanh như chớp tóm lấy cổ tay bé. Nhẹ nhàng.

“Á á á á á á á!”

“Đừng vùng vẫy. Tôi mà lỡ tay là gãy tay thật đấy.”

“Ngươi, ngươi! Dám làm vậy với ta…”

Tôi nắm cổ áo Lacari, lắc mạnh.

Cơ thể cô bé quay vòng vòng như con vụ. Một lúc sau, tiếng hét mới ngừng.

‘Giờ thì yên tĩnh hơn rồi.’

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận