WN Vol 7

Chương 288 : Đóa hoa lộng lẫy

Chương 288 : Đóa hoa lộng lẫy

hong biet noi gi

________________________________

"Điện hạ! Hôm nay ngài cũng đã vất vả chỉ đạo đội cận vệ từ sáng sớm rồi." 

"…………" 

Sáng hôm đó, sau khi ăn sáng và sửa soạn xong, Rishe đang tiến hành "xác nhận" lịch trình trong phòng làm việc của Arnold. 

"Buổi sáng là cuộc họp về công tác phòng vệ biên giới, sau đó là xử lý giấy tờ chủ yếu liên quan đến bộ phận tài chính, đúng không ạ?" 

"Ừ." 

"Giữa chừng còn có cuộc họp giải quyết các vấn đề trong bản kế hoạch sơ bộ của dự án đúc tiền, đối soát tuyến đường vận chuyển vật tư cho chính sách hỗ trợ khu ổ chuột, cùng các cuộc họp ngân sách liên quan đến nghiên cứu chung với vương quốc Coyolles."  

Đứng bên cạnh Arnold đang ngồi tại bàn, cô lần lượt đếm lại các mục trong trí nhớ. Có vẻ Arnold đang xem qua xấp tài liệu mà tể tướng đã gửi đến ngay đầu giờ sáng. 

"Sau đó là bữa ăn cùng bệ hạ Zahad và bá tước quân vụ Grainer. Em nhớ là buổi chiều sẽ có buổi 'ngoại giao' với bệ hạ Zahad, nhưng mà Arnold điện hạ..." 

Dường như Arnold đã đoán được ý định trước khi Rishe kịp nhìn sang. Vừa ký tên bằng nét chữ tuyệt đẹp anh vừa trả lời. 

"Nếu em rảnh thì cứ tự do đi tham quan đi." 

"Cảm ơn điện hạ!" 

"Nhưng..." 

Arnold đặt bút xuống bàn và xác nhận lại. 

"Em định đến chính cung đúng không?"  

Lúc nãy vừa có "thông báo" từ người của Hoàng đế Answald gửi đến. 

"… Vâng." 

Rishe mỉm cười, nói dứt khoát như thể đó là chuyện bình thường. 

"Em muốn diện kiến Hoàng hậu Florencia, chính thất của phụ hoàng." 

"――――……" 

Sáng nay, Rishe khoác lên mình một chiếc váy xanh lam đậm, mang lại ấn tượng trưởng thành và điềm tĩnh.  

Phần váy được buộc bằng ruy băng ở vị trí cao hơn eo một chút, phần tà váy xòe ra tạo nên dáng vẻ thanh lịch với ít nếp gấp. 

Tay áo hình chuông loe rộng dần về phía cổ tay, phần cổ dựng vừa mát mẻ lại vừa duyên dáng tuyệt đẹp. 

Mái tóc màu san hô được buộc nửa đầu và tết nhẹ, đôi tai đeo khuyên ngọc trai đơn giản. Cô không đeo dây chuyền hay vòng tay để làm nổi bật vẻ thanh lịch của chiêc váy.  

Viên đá quý duy nhất tô điểm cho Rishe lúc này là chiếc nhẫn sapphire do Arnold tặng. 

"Điện hạ thấy sao? Trang phục này có thất lễ khi đến chào Hoàng hậu không ạ?" 

"Không cần bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó. Em cứ mặc những gì mình thích là được." 

"Ara~" 

Trước ý kiến đầy chiều chuộng ấy của Arnold, Rishe mỉm cười. 

"Việc thay đổi trang phục phù hợp với hoàn cảnh cũng là một niềm vui đối với em mà?" 

Nghe vậy, Arnold chống cằm lên tay vịn ghế, cười châm chọc nhẹ. 

"Ra vậy. --Đúng là phong cách của em." 

"Fufu!" 

Được nói như vậy, Rishe vui vẻ nở nụ cười rạng rỡ.   

"Hơn nữa, nếu có thể thì em rất mong được thân thiết với Hoàng hậu!" 

"‘Quan hệ với gia đình là điều khổ sở nhất trong hôn nhân’ sao?" 

"Đúng vậy. Chính vì thế mà em đã xin Arnold điện hạ chuẩn bị ly cung để ở riêng." 

Điều mà Arnold nhắc đến chính là lời Rishe đã nói trước đây. Khi được Arnold cầu hôn, một trong những điều kiện "vòi vĩnh" mà cô đưa ra để trở thành hôn thê là được sống ở nơi khác với cha của Arnold. 

(Lý do thực sự là mình muốn tách Arnold điện hạ tránh xa về mặt vật lý khỏi "người cha mà ngài ấy sẽ giết trong tương lai" thôi.) 

Bây giờ Rishe đang tự nguyện đi gặp Hoàng hậu của đất nước này. Để hiểu sâu hơn về Arnold, những điều mà nếu cứ như hiện tại thì cô sẽ không thể nào biết được. Cô cần phải có thêm càng nhiều quân bài chủ lực càng tốt để ngăn cản cuộc chiến tranh của anh. 

"Rishe." 

"Vâng, thưa điện hạ." 

Thấy Rishe nghiêng đầu mỉm cười, Arnold cầm tập tài liệu tiếp theo lên. 

"Ta không nghĩ đó là người mà em không thể đối phó được, nhưng nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta khi cần thiết." 

Arnold không phải người sẽ nói những lời như vậy chỉ vì lo lắng vu vơ. 

(Mình từng nghe nói chủ tiệm kim hoàn chế tác nhẫn cho mình đã bị xa lánh khỏi hoàng cung... là do xích mích với Hoàng hậu Florencia.) 

Rishe vừa chạm vào chiếc nhẫn vừa hỏi Arnold. 

"Bà ấy là người đáng sợ sao ạ?"  

"Ai mà biết được. Ít nhất bà ta cũng không bị người đàn ông đó giết, và cũng không chọn cách tự kết liễu đời mình." 

Đôi mắt xanh lam khẽ cụp xuống. 

"Bà ta là người duy nhất còn sống sót trong số những phi tần mà phụ hoàng đã đón về." 

Rishe lặng lẽ đón nhận sức nặng trong từng lời nói của Arnold. Sau đó, cô lại mỉm cười với anh. 

"Em rất mong chờ được gặp bà ấy." 

"…………" 

Nếu không tự mình bước tới thì sẽ chẳng thể có được thứ mình muốn. Cô chỉnh lại tư thế, cúi chào Arnold một cách nghiêm trang. 

"Sau buổi diện kiến, em sẽ cùng Theodore điện hạ đi ra ngoài như đã được phép. Xong việc em sẽ đến thao trường của ngài." 

"..." 

Rishe mỉm cười, lập tức rời khỏi phòng làm việc và đi về phía chính cung. 

*** 

"Thật ngại khi phải hỏi Hoàng phi tương lai điều này, nhưng thần xin phép xác nhận lại lần cuối. Người không mang theo vật nguy hiểm như dao nhọn vào nơi này chứ ạ?" 

"Vâng. Tất nhiên rồi!" 

Rishe mỉm cười đáp lại lời xác nhận cuối cùng của người hiệp sĩ. Bảo vệ chính cung là những hiệp sĩ nằm ngoài quyền quản lý của Arnold. Sau khi gật đầu trước câu trả lời của Rishe, họ cúi chào và rời đi. 

(Quả nhiên an ninh ở chính cung nghiêm ngặt hơn bất cứ đâu trong hoàng cung. Nhờ danh phận hôn thê của Arnold điện hạ mà mình không bị lục soát người, nhưng mà...) 

Rishe thận trọng chỉnh lại tà váy để không lộ hình dáng chiếc thắt lưng quấn quanh đùi dưới lớp váy. Trong khu vườn trung tâm của chính cung nơi chỉ còn lại mình cô, tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước vang lên. 

(Đây là tác phẩm điêu khắc truyền thống của đại cường quốc Zeldia... quê hương của Hoàng hậu Florencia.) 

Đứng trên nền đá lát lần đầu ghé thăm, Rishe bắt đầu chờ đợi người đó. 

(Một cường quốc quân sự thống trị lục địa phía Đông bên kia đại dương, ngang hàng với Garkhain. Trước đây nó từng là cường quốc vượt mặt Garkhain, thậm chí một phần khu vực của lục địa này cũng từng là lãnh thổ của Zeldia.) 

Chính Garkhain đang bành trướng thế lực khi đó đã lật ngược tình thế và đẩy lùi Zeldia về lục địa phía Đông. 

(Mười lăm năm trước, phụ hoàng trong quá trình mở rộng lãnh thổ bằng chiến tranh đã chinh phục các nước chư hầu giáp ranh lãnh thổ Zerdia. Sau đó tiến quân vào phần lãnh thổ Zerdia trên lục địa này và giành chiến thắng áp đảo.) 

Phong cách chiến đấu của Hoàng đế Answald gợi nhớ đến Arnold trong tương lai. Arnold tự nhận mình và cha là "cùng một giuộc" chắc hẳn là ở điểm này. 

(Hai nước đã ký kết hòa bình, và Hoàng hậu Florencia đã được gả đến làm chính thất của phụ hoàng vào dịp đó.) 

Cảm nhận được có người đang đến gần, Rishe nâng tà váy và thực hiện tư thế hành lễ. Cô cúi đầu và cất tiếng chào người phụ nữ đó. 

"Lần đầu được diện kiến người ạ." 

Một làn gió nhẹ thổi vào khu vườn ngập tràn ánh nắng chói chang giữa mùa hạ. Thoang thoảng mùi nước hoa quý phái và hơi ngọt. Nếu mình nhớ không lầm thì đây là mùi của loài hoa rực rỡ cánh to chỉ nở vào mùa đông ở lục địa phía Đông. 

"Tuy bản thân còn nhiều thiếu sót, nhưng thần lại nhận được vinh dự được gia nhập vào Hoàng tộc. Thần tên là Rishe Irmgard Weitzner."  

Cô từ từ ngẩng đầu lên và nhìn về phía người đó. 

"Hoàng hậu Florencia." 

"…………" 

Xuất hiện trước mắt Rishe là một người phụ nữ yểu điệu, dùng chiếc quạt che đi khuôn miệng trên gương mặt xinh đẹp.  

Mái tóc màu xanh lục thẫm óng ả như lụa. Đôi mắt mang vẻ u sầu nhưng cũng đầy sự thâm trầm của một người phụ nữ trưởng thành. Bộ váy màu ngọc bích bà đang mặc có đường nét uốn lượn tuy mảnh mai nhưng vẫn tôn lên vẻ vừa kín đáo vừa lộng lẫy. 

(Một người thật đẹp. Chính bản thân Hoàng hậu cũng giống như một đóa hoa lộng lẫy…) 

Làn da trắng trẻo trong suốt tựa như gốm sứ. Thu hút ánh nhìn ngang với nhan sắc của bà là chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh trước ngực. 

"----……" 

Hoàng hậu Florencia của Garkhain chậm rãi khép chiếc quạt lại. Khoảnh khắc tiếp theo, bà mở lời với Rishe. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!