WN Vol 7

Chương 287 : Để tìm hiểu về quá khứ

Chương 287 : Để tìm hiểu về quá khứ

Đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ của Arnold khẽ cụp xuống. Rishe cũng không lảng tránh mà nhìn thẳng lại anh. Rồi một giọng nói trầm tĩnh cất lên hỏi. 

"…Kể từ khi sinh ra cho đến lúc đính hôn với ta và đặt chân đến đất nước này, em đã bao giờ ra khỏi nước mình chưa?" 

"!" 

Rishe hơi khựng lại trước câu hỏi ấy. Dù vậy, cô cố gắng không để lộ điều đó ra mặt mà thẳng thắn đáp lời. 

"Chưa." 

Lời nói ra vừa là lời nói dối, lại vừa là sự thật. 

"…Chưa một lần nào cả." 

Trước khi trải qua "vòng lặp" này, Rishe chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài. Ngay cả biển cả cũng chỉ biết qua sách vở. Cô chưa từng bước chân ra khỏi lãnh thổ đất nước, chỉ mãi miệt mài học tập và làm việc để chuẩn bị cho ngày trở thành Vương phi. 

(Đối với kiếp này của mình thì Garkhain chính là đất nước đầu tiên mình biết đến ngoài quê hương.) 

Trong những kiếp trước đây, đó là đất nước mà cô chưa một lần có cơ hội đặt chân đến. Vậy mà ở kiếp thứ bảy này, đây lại là nơi gắn bó sâu sắc với Rishe chỉ sau quê hương mình. Tuy nhiên sự thật rằng đối với Rishe thời thơ ấu, nơi đây vẫn chỉ là một trong những đất nước xa xôi diệu vợi. 

"Ta cũng chưa từng đặt chân đến đất nước của em cho đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Đây chính là câu trả lời." 

Quả thực khi đó Arnold đã nói với Rishe rằng: 

"Cô biết ta sao? Đây là lần đầu tiên ta đến đất nước này." 

(… Mình không cảm thấy ngài ấy đang nói dối.) 

Dù lúc đó mới gặp gỡ và chưa thể đọc được tâm tư của Arnold như bây giờ, nhưng cô tin cảm giác này không sai. Có lẽ Arnold thật sự chưa từng đến quê hương của Rishe. 

(Đúng là lời phủ nhận đầy lý trí, đúng phong cách của Arnold điện hạ. Về mặt lý thuyết thì chuyện chúng mình gặp nhau thời thơ ấu là không thể nào xảy ra.) 

Lời giải thích này đáng lẽ thuyết phục hơn nhiều so với việc chỉ đưa ra một kết luận cộc lốc. Thế nhưng, lý do khiến cô không thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý bắt nguồn từ việc cả Answald và Zahad đều đã đặt ra những câu hỏi tương tự. 

(Cha chồng đã hỏi về xuất thân của mình và khả năng hai đứa từng gặp nhau lúc nhỏ. Còn Zahad thì xác nhận xem liệu mình có phải là người đã đưa Arnold điện hạ ra khỏi tòa tháp vào ngày ngài ấy sát hại mẫu thân hay không.) 

Thế nhưng đối với câu hỏi của Zahad, cô có thể khẳng định chắc chắn là nhận nhầm người. 

(Khi Arnold điện hạ chín tuổi thì mình mới chỉ là một đứa trẻ lên năm. Mình tuyệt đối không thể nào dẫn ngài ấy đi được…) 

Cô vô thức siết chặt bàn tay vẫn đang nắm lấy tay Arnold.  

(--Rốt cuộc vào ngày hôm đó, sau cái chết của mẫu thân ngài ấy, chuyện gì đã xảy ra?) 

Zahad biết sự thật về chuyện đó. Và Rishe không muốn ép buộc Arnold phải kể câu chuyện về tòa tháp cho đến khi anh tự nguyện nói ra.  

Hành động thiếu suy nghĩ cũng không phải thượng sách. Nếu để lộ việc Zahad đã nói với Rishe thì Arnold sẽ cấm Zahad mở miệng, khiến việc khai thác thông tin từ anh ta trở nên khó khăn hơn. 

(Những ngày tháng rất lâu trước khi mình bắt đầu "vòng lặp".) 

Tưởng tượng đến những gánh nặng mà Arnold phải mang vác, tim cô lại nhói lên. 

(Cho dù sau này mình có chết đi một lần nữa và quay trở lại ngày đó thì mình cũng chẳng thể nào cứu được điện hạ lúc nhỏ...) 

"…Về phòng thôi." 

Arnold lại giục Rishe. 

"Em hãy đi tắm rồi nghỉ ngơi đi." 

"………"

Đôi mắt xanh trong suốt dưới ánh trăng trông thật tuyệt diệu. 

(Arnold điện hạ đang từng bước chuẩn bị cho việc sát hại phụ thân và phát động chiến tranh.) 

Tại thị trấn kênh đào Bezetoria, Rishe đã thấm thía điều đó. 

(Kể từ khi gặp Arnold điện hạ ở kiếp này, mình cứ ngỡ đã tích lũy được từng chút thay đổi. Nhưng... mình vẫn chưa thay đổi được bất kỳ số phận nào cả.) 

Trong tất cả những kiếp trước đây, chỉ riêng việc lựa chọn tương lai cho bản thân đã khiến cô kiệt sức. Thế nhưng với Rishe của kiếp này, chừng đó thôi không còn được gọi là hạnh phúc nữa. Nếu không ngăn chặn cuộc chiến tranh của Arnold, đồng thời giúp anh đạt được "điều gì đó" mà anh khao khát đến mức phải làm như vậy thì cô sẽ không thể nắm lấy tương lai mà mình mong ước. 

(Để hiểu rõ hơn về Arnold điện hạ, mình cần tiếp cận thêm một người nữa. Một người có góc nhìn khác với Zahad và từng ở trong tòa tháp đó…) 

Rishe dùng tay trái nắm lấy tay Arnold, rồi đưa mắt nhìn viên sapphire trên ngón áp út. 

(--Chính thất của cha chồng, Hoàng hậu Florencia.) 

Mục tiêu đã được xác định. Rishe sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Cô biết rằng nếu không làm vậy thì sẽ chẳng thể có được tương lai mà mình mong muốn. 

(Dù có phải đối đầu với Arnold điện hạ đi chăng nữa.) 

Giấu kín quyết tâm vừa được củng cố trong lòng, thay vào đó Rishe cất tiếng nói với Arnold. 

"... Trông ngài có vẻ đang định dụ em đi ngủ, nhưng đừng hòng qua mặt em nhé! Trông ngài cứ như thể đã khỏi hẳn rồi ấy, nhưng vết thương ở bụng thì sao!" 

"…………" 

Vừa nói, cô vừa ngước nhìn hôn phu của mình, người mới mấy hôm trước đã bị đâm vì che chắn cho cô.  

"Đêm nay em vẫn sẽ kiểm tra, điều trị vết thương và quấn lại băng cho ngài. Tắm xong em sang phòng điện hạ nhé? Hay ngài muốn sang phòng em giống tối qua?" 

"………………" 

"S-Sao ngài lại thở dài với vẻ mặt khó xử thế kia chứ...!" 

Tất nhiên họ đã hạ thấp giọng nên không ai khác nghe thấy được. Thế nhưng, dù Arnold trả lời "Không có gì" nhưng Rishe vẫn cảm thấy anh như muốn nói điều gì đó khiến cô không khỏi nghiêng đầu thắc mắc. 

________________________

Vậy là Phần 2 (Chương 2 Vol 7) đã chính thức khép lại. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!