Trans: Chi mang
______________________
Bầu không khí trong phòng dường như càng trở nên lạnh lẽo và nặng nề hơn.
Hoàng đế Answald vẫn tay chống cằm, không nói một lời. Đôi mắt xanh của ông nheo lại, nhìn chằm chằm vào Rishe.
Sự im lặng nặng trĩu, căng thẳng đến mức dường như đang đâm xuyên qua làn da. Rishe vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng cố gắng chịu đựng áp lực khủng khiếp này.
(...Mình đang bị quan sát.)
Đây không phải là ánh mắt dễ chịu của một thương nhân khi lựa chọn khách hàng.
Cũng không phải là cái nhìn của một hiệp sĩ trên chiến trường khi đối mặt với kẻ thù. Ánh mắt ấy không hề dao động, nhìn xuống Rishe từ ngai vàng.
(Đó là ánh mắt của một kẻ thống trị đang đùa cợt suy nghĩ liệu có nên tha mạng cho một kẻ phản nghịch hay không. Một sự tồn tại tuyệt đối, có thể thay đổi số phận của người khác chỉ bằng một ý nghĩ, đang ở ngay đây.)
Mạng sống của Rishe ngay lúc này, chắc chắn đang nằm trọn trong tay của Answald.
(Dù không phải là sát khí rõ rệt, nhưng nó khiến mình nghẹt thở. Nặng nề đến mức như sắp run rẩy...)
Sự căng thẳng bản năng vẫn không thể tan biến, tim cô đập thình thịch.
(Nhưng...)
Không thể hiện ra ngoài, Rishe cố tình nở một nụ cười sâu hơn.
(---Vẫn tốt hơn nhiều so với áp lực khi thực sự bị giết.)
Cô nắm lấy bàn tay Arnold đưa ra, đứng dậy từ tư thế quỳ. Khẽ nhấc gấu váy đen tuyền của mình lên, điều chỉnh cho nó trông thanh lịch nhất, rồi đặt bàn tay trái đeo nhẫn lên ngực.
"Xin đừng trách mắng Arnold điện hạ, thưa cha chồng."
"…………"
Cô đến đây để chiến đấu. Vì vậy, Rishe mỉm cười và tiếp tục, trong khi vẫn đặt tay phải lên tay Arnold.
"Chính thần đã cầu xin Hoàng tử. Thần đã muốn được chào hỏi cha chồng trước lễ cưới bằng mọi giá."
Arnold đứng cạnh Rishe, nhìn chằm chằm vào cha mình.
Dù hành động rất tự nhiên, anh không ngừng chú ý quan sát. Anh vẫn giữ một sự thù địch âm thầm, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì xảy ra.
Đối diện với Arnold như vậy, Rishe vẫn cố ý mỉm cười với anh.
"Phải không, Arnold điện hạ?"
"----……"
Không rõ vì tâm trạng thế nào mà Arnold khẽ nheo mắt lại. Rishe cũng không cố đoán, chỉ một lần nữa ngước nhìn ngai vàng trước mặt.
"Thần đã rất mong chờ được gặp cha chồng."
Cô khẽ rút bàn tay đặt nhẹ trên tay Arnold ra, rồi một mình tiến lên đứng trước mặt Answald, tiếp tục mỉm cười và nói.
"Thần vẫn luôn muốn biết Arnold điện hạ hồi nhỏ là một đứa trẻ thông minh đến mức nào… Hoặc ngài ấy giống phụ thân hay mẫu thân hơn…"
Cô nói bằng một giọng tươi tắn nhưng vẫn cẩn thận quan sát Answald.
(Chắc chắn ông ấy sẽ không chấp nhận việc mình gọi mình là "cha".)
Dù sao thì Answald đã từng chọn lọc những đứa con ruột thịt của mình dựa vào màu mắt và màu tóc.
(Một con người đã giết bỏ những đứa con không mang cùng màu sắc với mình, và dành sự ám ảnh mạnh mẽ cho những ai mang đậm dòng máu của ông ấy.)
Ông ta thậm chí còn bắt đứa con đầu tiên sống sót tham gia vào việc tàn nhẫn giết chính những đứa trẻ sơ sinh.
Arnold đã từng nói với Rishe rằng anh là kẻ cùng loại với cha mình. Anh thậm chí còn từng muốn móc đôi mắt xanh giống hệt của ông ta ra.
(Ngay cả sau khi biết về người cha như này, cảm giác của mình vẫn không thay đổi. Đối với mình màu xanh đó là màu mắt của điện hạ không phải của ông ấy.)
Trên ban công nơi đom đóm bay lượn, Rishe đã từng nói điều tương tự như thế. Và cảm xúc của đêm hôm ấy, đến giờ vẫn chỉ càng thêm sâu đậm.
"Arnold điện hạ..."
Vì thế, Rishe nở một nụ cười rạng rỡ với "cha chồng."
"Trông ngài không giống cha chồng nhiều lắm nhỉ."
"----……"
Lần đầu tiên, nét mặt của Answald thay đổi đôi chút.
(Được rồi.)
Đôi mắt xanh ấy khẽ nheo lại, như muốn xuyên thấu Rishe. Cô đón lấy ánh nhìn đó, với tâm thế chẳng khác gì khi đối diện Arnold trong buổi dạ tiệc đầu tiên.
(Nếu mình cứ tiếp tục nắm quyền chủ động... ông ấy sẽ phản ứng ra sao?)
Trong bầu không khí căng thẳng đến đau nhói, cô ngước nhìn đôi mắt đục ngầu của hoàng đế.
(Dù có chọc giận hay bị ghét bỏ cũng không sao. Nếu mình có thể lay chuyển được cảm xúc của Hoàng đế, mình sẽ tiến gần hơn đến điều bản thân muốn.)
Cảm nhận được ánh mắt của Arnold, Rishe cũng vô thức nâng cao cảnh giác, và ngay sau đó...
"…………Ha."
Answald bật cười.
"Kh...ha...hahaha, hahahah!!"
"…………"
Ông đưa bàn tay thon đẹp che mắt, run vai như thể không thể nhịn cười được nữa. Tiếng cười lớn không đúng lúc trong bầu không khí nặng nề chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng.
Có lẽ, ngay cả điều đó cũng nằm trong tính toán của ông ta.
"À... lâu lắm rồi ta mới được cười sảng khoái như vậy."
(Áp lực này...)
"Đúng là nó có nét giống mẹ nó, nhưng đây là lần đầu tiên ta được yêu cầu kể về con trai trong một buổi yết kiến."
Answald lại chống cằm, nheo mắt với vẻ thản nhiên và nói bằng một giọng trầm.
"Xem ra ngươi chẳng biết sợ là gì nhỉ… --‘tiểu thư’?"
(…………)
Cái giọng điệu lịch thiệp chỉ mang tính hình thức lại nghe như một lời cảnh cáo.
(Chắc chắn ông ấy đã nhìn thấu việc mình cố ý tỏ ra bất kính.)
Ít nhất thì, đây không phải là cách gọi một người được chấp nhận làm vợ của người thừa kế. Rishe cẩn thận giữ cho nụ cười không bị gượng gạo, chú ý đến từng cử chỉ.
Answald, người chắc chắn đã hiểu rõ mọi chuyện, tiếp tục nói với vẻ thờ ơ.
"Tiểu thư là từ vương quốc nào gả sang vậy?"
Đối với Answald, xuất thân của Rishe cũng chỉ là chuyện vặt. Cô đã lường trước được sẽ bị đối xử như vậy, nên liền đáp dứt khoát:
"Là Vương quốc Hermity, ở phía tây ạ."
"Haha. Vậy à, thế thì..."
Ngay lúc đó.
(…………?)
Answald nheo mắt lại với vẻ thích thú.
Một cảm giác ớn lạnh như khi đứng trên chiến trường chạy dọc sống lưng Rishe. Ngay sau đó, một câu hỏi bất ngờ được thốt ra từ ngai vàng.
"Hồi nhỏ, ngươi đã từng gặp Arnold chưa?"
"----……"
Nụ cười trên môi cô bất giác biến mất.
"......Chưa."
Giọng nói của cô khẽ run.
"Chưa từng. Khi còn nhỏ, thần chưa bao giờ có cơ hội gặp Arnold điện hạ..."
"…………Haha."
Đôi mắt xanh đục ngầu đó đang nhìn chằm chằm vào cô.
Rishe khẽ siết chặt cổ tay áo, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói của Answald.
(Ý của ông ấy là gì? ... Tại sao lại hỏi như vậy…)
Cô không thể quay lại nhìn Arnold.
(Làm gì có chuyện mình và điện hạ đã gặp nhau từ rất lâu trước đây. Bởi cả mình lẫn Arnold điện hạ đều chưa từng đặt chân tới đất nước của đối phương… Ít nhất phải là như vậy, thế nhưng...)
Answald vẫn cười, không để ý đến việc Rishe đang nín thở.
"Ta cứ nghĩ để ngươi tự do chọn một người từ một quốc gia nhỏ bé tầm thường làm vợ là một trò đùa… đúng không, Arnold?"
Giọng nói của kẻ thống trị vang lên nặng nề.
"Ta cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao ngươi lại chọn người vợ đầu tiên này."
(…Rốt cuộc là gì…)
Tim Rishe lại bắt đầu đập nhanh.
(Đúng như mình đã đoán, việc Arnold điện hạ cầu hôn mình chắc chắn ẩn chứa một bí mật. Liệu Hoàng đế bệ hạ… đã nhìn thấu chuyện đó? Nếu đúng vậy thì…)
Rishe suýt nữa đã giật mình đề phòng, nhưng ngay lúc đó...
"---Xin thứ lỗi."
Giọng nói lạnh lùng nhưng điềm tĩnh của Arnold chạm vào tai cô.
"Thần không thể hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời bệ hạ nói."
"……Ồ?"
"Thêm nữa, thần xin phép được nói một điều. Cô ấy không phải là người vợ đầu tiên, mà là người vợ duy nhất của thần."
"!"
Arnold nhìn Rishe, người cuối cùng cũng đã quay lại, và tiếp tục một cách bình tĩnh.
"....Cũng có thể gọi là người vợ cuối cùng."
"...Arnold điện hạ..."
Đôi mắt xanh ấy, với Rishe, vẫn là duy nhất mang sắc xanh tuyệt đẹp của biển cả.


1 Bình luận