WN Vol 7

Chương 285 : Sapphire và Emerald

Chương 285 : Sapphire và Emerald

(...Có lẽ ngài ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện rồi cũng nên.) 

Cô chợt nhớ đến một đêm quang đãng sau cơn tuyết rơi ở quốc gia tận cùng phương Bắc, nơi sự tĩnh mịch đến đáng sợ bao trùm lấy tất cả. 

Bầu không khí lúc này cũng căng thẳng đến mức ấy. Zahad, người đang phải hứng chịu luồng sát khí hướng về mình khẽ nheo mắt lại. Sự việc xảy ra ngay sau khoảnh khắc Rishe vừa nuốt nước bọt một cái ực. 

"――――Kẻ đang làm người ta sợ hãi chính là ngươi đấy, Arnold!" 

(!!) 

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến sự lạnh lẽo lập tức bị xua tan. Zahad nở nụ cười điềm nhiên, vừa nghiêng ly rượu trên tay vừa thản nhiên nói.  

"Vốn dĩ là lỗi tại ngươi bỏ đi đấy chứ? Đã bỏ mặc Hoàng phi của mình thì còn nói gì nữa." 

"…………" 

Nhìn vẻ mặt cau mày của Arnold, tâm trạng Zahad bỗng trở nên cực kỳ vui vẻ. 

"Ha ha! Có vẻ như cũng tự biết mình làm sai rồi hả."  

"A-Arnold điện hạ rất bận rộn nên xin ngài đừng bận tâm...!" 

Vốn dĩ Rishe đang cùng Arnold ở vị thế tiếp đón Zahad. Theo lẽ thường thì đối tượng mà Arnold cần để tâm không phải là Rishe. Dẫu vậy, Zahad vẫn buông lời như thể muốn khiêu khích Arnold. 

"Trước một viên ngọc hiếm có như thế này, sao có thể rời mắt được chứ… Nhìn thôi cũng thấy bất an rồi." 

(…………?) 

Rishe cảm thấy bối rối trong lòng trước tông giọng nửa đùa cợt đó. Tại sao Zahad lại đưa ra lời cảnh báo đó cho Arnold, cô vẫn không thể hiểu được ý đồ của anh ta. Mặc dù vậy, Zahad vẫn tiếp tục trêu chọc một cách thích thú. 

" Này, Arnold? " 

"Câm miệng." 

Arnold buông lời với vẻ khó chịu, rồi vẫn đứng bên cạnh chiếc ghế dài và đưa tay về phía Rishe. 

"…Em thấy chán rồi à?" 

"K-Không hề ạ…!" 

Được anh đặt ngón tay lên má, cô ngạc nhiên nhưng vẫn chấp nhận. Cái chạm nhẹ vuốt ve đường nét khuôn mặt Rishe ấy thật dịu dàng. Sự sắc bén mà anh dành cho Zahad dường như chưa từng tồn tại ngay từ đầu. 

"Đã muộn rồi. Tiệc rượu kết thúc tại đây, chúng ta về phòng thôi."  

"Ô kìa, sao lạnh nhạt thế! Ta còn cả núi chuyện xưa mà phu nhân chắc hẳn sẽ muốn nghe lắm đấy." 

Arnold khẽ cụp mắt xuống, thốt ra bằng một giọng hiển nhiên. 

"--Vì lễ cưới của chúng ta sắp diễn ra rồi." 

"!" 

Tuy chỉ là một lời nói về sự thật không thể chối cãi, nhưng trái tim Rishe vẫn không kìm được mà đập loạn. 

"Cô dâu thì vất vả hơn trong việc chuẩn bị… Ta muốn để em nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt." 

"... Arnold điện hạ..." 

Những điều mà Rishe thường xem nhẹ thì Arnold lại luôn trân trọng. Chính sự quan tâm ấy khiến lồng ngực trái của cô nhói lên một cách ấm áp. Arnold nắm lấy tay Rishe, tự nhiên ra hiệu để cô đứng dậy khỏi ghế. 

Nhìn Rishe đáp lại Arnold, Zahad tựa cằm lên tay, chống vào tay vịn ghế dài. 

"Thật không ngờ Arnold lại là một người đàn ông yêu thương vợ mình đến mức này." 

"Lời than vãn chỉ đến thế thôi sao? Oliver sẽ đưa ngươi đến phòng khách sau." 

"Hừm. Vậy thì ta đành ngoan ngoãn nghỉ ngơi thôi. " 

Zahad nói, rồi nâng chiếc ly ngang tầm mắt. Có lẽ anh ta đang ngắm nhìn vầng trăng lưỡi liềm bên ngoài cửa sổ, soi bóng vào ly rượu. 

"Một khoảng thời gian thật tốt… Đêm nay, ta sẽ ngủ với giấc mơ về bữa tiệc rượu này." 

Và rồi, đôi mắt màu đỏ như mặt trời ấy nhìn Rishe một cách có phần tinh nghịch. 

"Chúc cho giấc mơ của cô cũng sẽ thật tuyệt vời." 

"… Xin cảm ơn. Chúc bệ hạ Zahad ngủ ngon." 

Ngay cả với Rishe, một người không phải bạn của mình, anh ta cũng quan tâm đến mức này. Cô cảm thấy vui, nhưng cũng đồng thời thấy cô đơn. Rishe mỉm cười, rồi lại nắm lấy tay Arnold. 

"Chúng ta đi thôi, Arnold điện hạ." 

"…… Ừ." 

Sau đó, họ cúi chào Zahad và rời khỏi phòng. 

*** 

"…………" 

Sau khi tiễn Arnold và vị hôn thê của anh, Zahad ở lại một mình trong căn phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc cốc. Anh ta dùng vầng trăng lưỡi liềm phản chiếu trong đó làm mồi nhậu, nhấp ngụm rượu ngọt ngào, tươi mát. Loại rượu mạnh mẽ nhưng vẫn đậm đà hương vị này được cho là thứ mà người dân thường của Garkhain yêu thích. 

Đối với Zahad, đó là một hương vị rất đáng hài lòng. 

"... Tiểu thư Rishe, sao?" 

Đôi mắt cô khi nhìn Arnold giống như viên ngọc lục bảo nhạt. 

Cùng lúc đó, anh ta nhớ lại chiếc nhẫn đang lấp lánh trên ngón áp út của cô. Cô đã nâng niu chạm vào viên đá quý có màu sắc hoàn toàn giống với đôi mắt của Arnold. 

"――――……" 

Viên ngọc đẹp rực rỡ ấy đã in sâu vào đáy mắt Zahad. 

*** 

(Câu hỏi vừa nãy của Zahad…) 

Trong khi được Arnold hộ tống, bước đi trên hành lang của dinh thự, Rishe vẫn tiếp tục suy nghĩ. 

"——Chẳng phải cô là người đã đưa Arnold hồi nhỏ ra khỏi tòa tháp ngay sau khi hắn giết mẫu thân mình sao?"    

(Người đã đưa ngài ấy ra khỏi nơi đó… Zahad biết rõ người ấy có vị trí đặc biệt thế nào trong lòng Arnold điện hạ.) 

Cô hình dung lại sự việc đã xảy ra trong quá khứ, và khẽ nhíu mày vì đau đớn. 

(Mẫu thân của Arnold điện hạ đã đâm vào cổ điện hạ chín tuổi, nhiều lần, rồi cuối cùng cố gắng tự kết liễu đời mình.) 

Đó là chuyện mà Arnold chỉ vừa mới kể cho cô nghe cách đây không lâu. 

(Đối diện với mẫu thân đang đau đớn, Điện hạ dù thương tích đầy mình, vẫn phải giúp mẫu thân đã không thể cứu chữa được nữa… được giải thoát…) 

Cô vô thức siết nhẹ ngón tay đang nắm lấy tay Arnold. Đương nhiên, anh đã nhận ra. Arnold dừng lại và nhìn cô, Rishe cũng theo đó mà dừng chân. 

"Rishe." 

"?" 

Arnold nhìn xuống Rishe và nói với vẻ mặt hiển nhiên. 

"――Ta có thể khiến gã đó sẽ không bao giờ lại gần em được nữa." 

"???" 

Trước lời nói bất ngờ này, cô chớp mắt liên tục. 

"… Không lẽ, ngài đang nói đến bệ hạ Zahad ạ?"  

"Chẳng lẽ còn gã đàn ông nào khác khiến em phải bận lòng nữa ư?" 

(Tất cả mọi rắc rối của mình thì chín phần mười đều bắt nguồn từ chính Arnold điện hạ đấy…!!) 

Để cố gắng điều chỉnh lại hướng suy nghĩ đang lệch lạc của anh, Rishe vội vàng lắc đầu. 

"Ngài có thể đang hiểu lầm, nhưng bệ hạ Zahad thực sự rất tử tế! Ngay cả lúc điện hạ vắng mặt, ngài ấy còn rót rượu cho em, rồi còn khen ngợi em rất nhiều để làm dịu không khí căng thẳng nữa!" 

"………………Thế à." 

"Ngài ấy còn bảo muốn mời cả em tới Halil Rasha thăm nữa đấy! Em cũng thấy rất vui, nên không có vấn đề gì cả…" 

"……………………" 

(T-Tại sao nét mặt của ngài ấy càng lúc càng khó coi vậy!?) 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!