WN Vol 7

Chương 283 : Cảnh quan sa mạc

Chương 283 : Cảnh quan sa mạc

(Nếu như, chúng ta đã gặp nhau từ hồi còn nhỏ...) 

Lý trí cô chuyển sang suy nghĩ dựa trên tiền đề đó. Thế nhưng, cô vẫn không sao hiểu nổi.  

(Tại sao, mình lại không có ký ức đó cơ chứ...?) 

Cô nắm chặt chiếc váy Halil Lasha được may bằng nhiều lớp vải mỏng. Arnold lặng lẽ đặt chiếc ly xuống. Nguyên nhân hẳn là vì anh cảm nhận được một người đang tiến lại gần bên ngoài căn phòng. 

Ngay khi Arnold vừa đứng dậy, tiếng gõ cửa vang lên bốn lần. 

"Xin thứ lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của ngài. —Thưa chủ nhân."  

(Oliver-sama.) 

Có vẻ như người này không phải đến để mang rượu hay món ăn mới. Khi đang đi về phía cửa, Arnold vươn tay về phía Rishe, người đang ngồi trên ghế dài. 

"Cứ tiếp tục đi." 

"!" 

Nói rồi, anh xoa đầu cô một cách rất tự nhiên. 

Tim cô bất chợt đập mạnh. Bởi lẽ, cách anh chạm vào cô cứ như thể đang nói rằng: một khi Rishe đã ở vị trí đó, việc xoa đầu là điều hiển nhiên. 

Anh dịu dàng nhìn xuống, như đang khuyên bảo, khiến cô phải thẳng lưng lên, giống như một chú cún ngoan ngoãn. 

"……Vâng." 

Tai cô nóng bừng, liệu giờ đây còn có thể đổ lỗi cho hơi men được nữa không. Arnold khẽ nheo mắt, sau đó đi đến mở cửa. Anh không rời khỏi phòng, mà bắt đầu nói chuyện với Oliver ngay tại lối vào, cách Rishe và những người khác một quãng. 

(Có phải là về chuyện của phụ thân ngài ấy không nhỉ?) 

Có lẽ vì Rishe đã được phép gặp mặt, nên đã có những diễn biến không hay. Dù lòng trĩu xuống vì suy đoán đó, nhưng do Arnold đang quay lưng lại, việc thu thập thông tin sẽ khó khăn. 

(Mình luôn phải lựa chọn cách sử dụng những cơ hội hiếm có này.) 

Quyết định như vậy, Rishe nhắm mắt lại. 

(Nhân lúc này, mình phải nói chuyện với Bệ hạ Zahaad một chút. Có những thông tin chỉ có thể lấy từ Zahad, nhưng ở kiếp này, mình vẫn chưa thiết lập được bất kỳ mối quan hệ nào. Chính vì thế, trước hết, để ngài ấy tin tưởng con người mình...) 

"――――……"  

Cảm nhận ánh nhìn từ Zahad, Rishe ngẩng mặt lên. Rồi khẽ chớp mắt một cái. 

"Bệ hạ Zahad?" 

"...Ừm." 

Đôi mắt đỏ như ánh mặt trời ấy đang ánh lên tia nhìn đầy hứng thú ,và đang chăm chú nhìn Rishe. 

"Phu nhân quả thật là một người phụ nữ kỳ lạ." 

"!" 

Lời nhận xét đó có thể nói là một từ ngữ còn xa mới đạt tới sự tin tưởng.  

(...Trong suốt kiếp làm thương nhân, mình chưa bao giờ bị Zahad nói như vậy.) 

Trong lòng cô dâng lên một chút căng thẳng. 

(Mình đã thất bại ở điểm nào sao...?)  

Zahad là một vị vua tài giỏi trong việc chinh phục lòng người và luôn đồng cảm với dân chúng. Khả năng cao là dù chỉ một dao động cảm xúc nhỏ của Rishe cũng có thể bị Zahad nhìn thấu. 

Có lẽ vì thế, Zahad khẽ nheo đôi mắt đẹp như mắt mèo, mỉm cười như thể muốn trấn an Rishe. 

"À, thứ lỗi nhé! Ta định khen thôi, nhưng hình như lời lẽ hơi thô lỗ thì phải." 

"Không đâu ạ. Xin đừng bận tâm, bệ hạ Zahad." 

Zahad uống cạn ly rượu, từ từ đặt nó xuống bàn, rồi một lần nữa đối diện với Rishe. 

"Nói lại lần nữa, trận diễn tập hôm nay làm ta kinh ngạc thật. Dĩ nhiên là ta đã nghĩ mình sẽ thắng rồi." 

(...Zahad là người duy nhất trên thế giới mới có thể nói ra lời này với sự tự tin và cơ sở chắc chắn rằng mình sẽ thắng.)  

Lực lượng cận vệ do Hoàng tử của Đế quốc Garkhain dẫn dắt hiếm có đội nào có thể địch lại. Có lẽ Arnold cũng nghĩ như vậy nên mới đồng ý tham gia trận đấu tập với đội của Zahad. Hai người bạn thời thơ ấu ấy đã cùng nhau rèn giũa như thế này từ khi còn rất nhỏ. 

"Khi cô xuất hiện trước mặt ta, ta đã nín thở theo đúng nghĩa đen. Kiếm pháp rực rỡ của cô thật xứng đáng với điệu múa của tinh linh." 

"Fufu. Được đức vua vĩ đại của Halil Rasha, bệ hạ Zahad, khen ngợi như vậy quả là vinh dự quá lớn đối với tôi." 

Ngôn từ đi kèm với phép xã giao cũng rất đúng chất Zahad, cô mỉm cười. Với cảm xúc hoài niệm về người bạn thân yêu thích những thứ lộng lẫy và rực rỡ, cô rót rượu cho anh. 

"Cử chỉ lúc đó của cô cũng thực sự tuyệt vời. Ở nước ngoài, hẳn là không có nhiều người có thể thực hiện hoàn hảo động tác lễ nghi kiểu Halil Rasha."  

"Chính vì nền văn hóa của quý quốc quá đỗi tuyệt vời nên tôi cảm thấy vô cùng hứng thú khi được học hỏi. Lịch sử được tô điểm bởi truyền thống lâu đời càng khiến tôi háo hức hơn khi tìm hiểu." 

"Ồ! Cô thật sự nghĩ vậy sao?" 

Zahad vui vẻ cười và nheo mắt lại với màu đỏ hơ nơi khóe mắt. 

"Nếu vậy, ta mong muốn một ngày nào đó sẽ mời cô đến thăm Halil Rasha. Mặc dù Arnold chắc sẽ gạt đi vì không có hứng thú."  

"Ngài ấy có lẽ sẽ nói thế với tất cả các quốc gia... Nhưng mà..."  

Rishe khẽ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Arnold, người đang nói chuyện với Oliver.  

"Tôi cũng muốn được cùng Arnold điện hạ đến thăm quốc gia của bệ hạ một lần." 

"...Ồ."  

"Tôi chỉ mới tưởng tượng qua nội dung sách vở và lời kể của lữ khách mà thôi, nhưng..." 

Cô nói dối nhẹ một câu như thế, rồi nhớ lại khung cảnh thân thương.  

"Sa mạc bao la. Cảnh tượng cát mịn trải dài đến tận chân trời, vẽ nên những con sóng vàng óng, và bầu trời trong vắt... Một vùng đất với sự hùng vĩ như thể chấp nhận mọi thứ, dù phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt." 

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Zahad lần nữa, lồng vào đó khung cảnh của nơi cô từng đặt chân đến. 

"Sự rạng rỡ, tươi tắn của những người dân sống ở đó, sự sôi động tràn ngập các khu chợ. Cả ánh mặt trời gay gắt, hay không khí trong lành của đêm lạnh giá... Tôi muốn cho Arnold điện hạ thấy tất cả những điều đó."  

"............" 

Cô muốn những gì Arnold nhìn thấy qua đôi mắt xanh biếc không phải là một thế giới nhuốm màu chiến tranh, mà là một thế giới được tô điểm bằng văn hóa và cảnh sắc phong phú.  

(Chính vì vậy, mình mới…)  

Đúng lúc cô tự thề nguyện trong lòng, thì khoảnh khắc đó. 

"...Cô yêu Arnold à?" 

"…………!?" 

Bị hỏi một câu bất ngờ, má cô lại nóng bừng lên. 

"Chuyện đó...!" 

"Ha ha!" 

Nhìn thấy Rishe không thể che giấu được sự bối rối và đỏ mặt, Zahad không hiểu sao lại mỉm cười. Sau đó, anh nhìn thẳng vào Rishe và nói bằng một giọng trầm thấp, có phần chân thành. 

"----Thật là tuyệt đẹp." 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!