Vol 8: Công Việc Của Một Ác Quỷ
Chương 05: Giáo viên đến từ địa ngục – Azazel
0 Bình luận - Độ dài: 7,427 từ - Cập nhật:
Phần 1:
Xin chào mọi người.
Trường học vừa bước vào kỳ nghỉ hè! Tôi cảm thấy như muốn tận hưởng kỳ nghỉ dài này.
Tôi cảm thấy như vậy, nhưng đầu tôi thì cúi gằm xuống vì cảnh tượng trước mắt.
“Iche, bế em lên.”
Cô bé tóc đỏ thẫm yêu cầu tôi bế lên.
“Uu, bế em...”
Bên cạnh là một cô bé tóc vàng đang khóc.
Hai cô bé trông giống hệt Hội trưởng và Asia đang đứng trước mặt tôi, còn Hội trưởng và Asia thật thì chẳng thấy đâu trong nhà!
Sáng nay khi tôi tỉnh dậy, cả hai người họ đã biến mất, và thay vào đó là hai bé gái nhỏ khiến tôi vô cùng bối rối...
Nhưng mà... hai cô bé này, tôi biết nghe thì thật điên rồ, nhưng chẳng lẽ là... Khi tôi còn đang nghi ngờ về tình huống này...
KNOCK KNOCK
Ai đó gõ cửa phòng tôi.
“Ise-kun, Rias, Asia-chan, sáng rồi đấy biết không?”
Người bước vào là Akeno-san.
“Ara-ara... sao lại có nhiều trẻ con thế này.”
Đó là phản ứng của Akeno-san khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“U-Um, Akeno-san, em thật sự không hiểu gì cả...”
Tôi đang bị hai cô bé kéo má và rối tóc. Akeno-san đặt tay lên má, suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười nói:
“Mặc dù là kỳ nghỉ hè, nhưng hãy gọi toàn bộ thành viên câu lạc bộ đến nhà đi.”
Thế là, một cuộc họp khẩn cấp của Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí được triệu tập.
Phần 2:
Với một cuộc gọi duy nhất từ Hội phó Akeno-san, các thành viên của Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí đã tập trung ở phòng khách nhà tôi.
Mọi người đều nhìn các cô bé với vẻ mặt khó hiểu. Cô bé trông giống Asia đang trốn sau lưng tôi, còn cô bé giống Hội trưởng thì đang ngồi trên đùi tôi. Có vẻ như cả hai đã trở nên thân thiết với tôi.
“Nhưng đúng là trông giống Hội trưởng và Asia thật đấy.”
Xenovia nghiêng đầu nhìn hai bé gái.
“Không chỉ là giống đâu, tôi nghĩ họ thật sự là Hội trưởng và Asia-san đấy.”
Kiba lên tiếng.
“Thật hả, Kiba? Vậy là hai người này thật sự là Hội trưởng và Asia à?”
“Ừ.”
Kiba gật đầu xác nhận chắc chắn.
Thật ra tôi cũng có cảm giác mơ hồ là vậy. Dù nhìn thế nào thì cũng là Hội trưởng và Asia. Nhưng tại sao họ lại biến thành trẻ con? Tôi còn cảm thấy như họ bị mất ký ức nữa. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là họ mất hoàn toàn trí nhớ vì họ vẫn gọi tôi là “Iche”...
“...Em nhớ hình như có một kỹ thuật khiến người ta biến thành trẻ con.”
Koneko-chan lặng lẽ nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Koneko-chan, thật sự có kỹ thuật như thế à?”
“Có. Vì ác quỷ có thể thay đổi ngoại hình tùy theo sức mạnh quỷ thuật của họ.”
Người trả lời thay là Akeno-san, người đang rót trà. Chị ấy tiếp tục giải thích thêm cho tôi.
“Em có biết trong truyền thuyết thường nói rằng ác quỷ xuất hiện dưới hình dạng bà lão hoặc trẻ con không? Điều đó hoàn toàn đúng đấy. Khi đạt đến một mức độ nhất định, ác quỷ có thể thay đổi ngoại hình theo ý muốn. Việc một phụ nữ trung niên có ngoại hình trẻ trung là chuyện bình thường trong thế giới ác quỷ. Ngược lại, đa số đàn ông vẫn giữ nguyên ngoại hình thật của họ.”
Ra là vậy. Tùy vào cách sử dụng ma lực mà có thể thay đổi ngoại hình theo ý muốn.
Vậy thì Hội trưởng và Asia đã dùng ma thuật để biến thành trẻ con... nhưng họ định làm gì cơ chứ?
“Dù vậy, trong những trường hợp như thế, thường thì sẽ không bị mất trí nhớ...”
Akeno-san đặt tay lên trán, tỏ vẻ bối rối.
“Đây là tác dụng phụ do kỹ thuật phản đòn.”
Azazel-sensei nói trong khi đang uống trà.
“Tác dụng phụ?”
Sensei gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Ừ. Khi ai đó sở hữu lượng ma lực mạnh nhưng lại sử dụng một kỹ thuật chưa quen, đôi khi sẽ gây ra lỗi lớn. Kỹ thuật đó sẽ phản lại chính người dùng.”
“Vậy là Hội trưởng đã thất bại khi sử dụng thuật này? Có vẻ họ còn bị mất ký ức nữa.”
“Có vẻ là vậy. Do phản đòn của kỹ thuật, ký ức của họ cũng bị phong ấn và tạm thời trở thành trẻ con. Nhưng với một ác quỷ như Rias mà lại phạm lỗi như thế... Có lẽ cô ấy đã tưởng tượng điều gì đó quá mạnh khi kích hoạt thuật này. Dù sao thì để họ trở lại bình thường, hoặc là phải chờ một thời gian, hoặc cần người có khả năng giải thuật.”
Hội trưởng mà thất bại kỹ thuật sao... Thật sự là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngay cả khi tôi nhìn vào mini-Hội trưởng đang ngồi trên đùi mình, chị ấy chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Iche, mặt anh trông kỳ kỳ.”
Nhưng mà, thật sự rất dễ thương! Đây chính là Hội trưởng lúc nhỏ đúng không? Bảo sao anh trai chị ấy lại yêu thương chị ấy đến vậy!
“Uu, Asia cũng muốn ngồi...”
Từ phía sau, mini-Asia với đôi mắt ngấn lệ nói trong khi nhìn mini-Hội trưởng ngồi trên đùi tôi với ánh mắt ghen tỵ. Aaaaah, bé này cũng dễ thương không kém! Dễ thương đến mức khiến tôi trỗi dậy bản năng làm cha! Thật kỳ lạ. Tôi đâu có sở thích gì với loli mà...
Chẳng lẽ đây là tình cảm của người cha dành cho con gái? Hay là tình cảm của anh trai với em gái? Dù là gì đi nữa, mini-Hội trưởng và mini-Asia là những cô bé có sức công phá quá lớn đối với tôi!
“H-Hội trưởng và Asia-senpai... dễ thương quá...”
Người khẽ thốt lên điều đó là Gasper.
“Ừ, Gasper. Thử làm hai bé đó cười xem sao.”
Tôi nói như một người đàn anh thực thụ. Gasper có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi từ từ gật đầu.
Em ấy lục tìm trong cặp... và lấy ra một cái túi giấy. …… Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
ZUN!
Gasper dùng ngón trỏ và ngón giữa đâm thủng hai lỗ trên túi giấy...
PỤT!
Và rồi đội nó lên đầu! Biết ngay mà!
“Nhìn này, Hội trưởng, Asia-senpai. Là túi giấy đấy~. Khi đeo cái này, chị sẽ có dũng khí gấp trăm lần.”
Hai con mắt đỏ lấp lánh ló ra từ hai lỗ thủng trên túi giấy, đang nhìn thẳng vào hai cô bé.
“.........Fue.”
“.........Iya.”
Mini-Hội trưởng và Mini-Asia bám chặt lấy tôi, người thì run rẩy! Biết ngay mà! Họ sợ rồi! ‘Gasper đội túi giấy’ là cấm kỵ!
Nhân tiện, ‘Gasper đội túi giấy’ là hình thức “nâng cấp sức mạnh” mà tôi đã đặt cho cậu ma cà rồng hikikomori bị ám ảnh sợ người khác. Khi đội túi giấy, tim cậu ấy trở nên mạnh mẽ hơn và có thể đối mặt với người khác!
Nhưng ngoại hình thì lại trông như một tên biến thái, và trở thành một con quái vật khiến người khác sợ phát khiếp! Hết phần giải thích!
“Heeeeeeeeeeeey! Này! Gaspeeeeeer!”
Tôi đá bay tên biến thái đội túi giấy! Tất nhiên rồi! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả!?
“Anh đang làm gì vậy chứ......!?”
Gasper phản đối như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải là ‘Anh đang làm gì’! Mà em đang định làm gì khi tiếp cận Hội trưởng và Asia trong hình dạng đội túi giấy đó hả!? Họ sẽ sợ đấy! Trông em thật sự đáng sợ với thứ đó!”
“K-Không... Em chỉ muốn nói với họ rằng khi đội túi giấy thì sẽ tràn đầy dũng khí thôi mà.”
“Không có đâu! Trong mắt người khác thì em chỉ là một tên biến thái đang tiếp cận mấy bé gái thôi đấy! Chết tiệt! Anh đúng là ngốc khi nhờ em!”
“..... Uu, đáng sợ quá.”
“Tớ không sợ đâu! Rias không bao giờ khóc!”
Asia thì đang run rẩy còn Hội trưởng thì cố tỏ ra mạnh mẽ, cả hai vẫn bám lấy tôi. Dễ thương quá mức luôn!
“Ồ, không sao đâu. Bây giờ ổn rồi, vì em đã xử lý xong Gasper~”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cả hai.
“Uu, Senpai thật tàn nhẫn. Em sẽ trốn vào hộp thôi!”
‘Ma cà rồng bìa carton’ là trạng thái cố định của Gasper. Khi cậu con trai hay mặc đồ nữ với trái tim thuần khiết - người bị chứng sợ xã hội - gặp chuyện gì đó, cậu ta sẽ chui vào hộp bìa carton và trốn trong thế giới riêng! Đừng học theo nhé mọi người! Kẻo lại bị xuất khẩu nhầm đấy!
“Tuy nhiên, Hội trưởng và Asia-chan thực sự rất dễ thương. Có lẽ nếu Ise-kun và chị cùng nuôi hai người họ thì cũng được đấy.”
Akeno-san nói điều đó với vẻ thích thú.
“Em và Akeno-san á?”
“Đúng vậy. Ise-kun sẽ làm cha, còn chị sẽ làm mẹ. Như vậy thì bọn mình là vợ chồng.”
“Vợ chồng!?”
Nghe thấy từ khóa đó, tôi bắt đầu tưởng tượng ra một cảnh tượng trong đầu.
[Anh về rồi đây.]
Tôi trở về nhà sau giờ làm.
[Ara-ara, mừng anh về nhà, anh yêu.]
Người ra đón tôi ở cửa là Akeno-san mặc tạp dề!
[Cha ơi! Mừng cha về nhà!]
[Cha ơi, chơi với con đi!]
Người chào đón tôi là mini-Hội trưởng và mini-Asia.
[Này, hai đứa. Cha mệt sau khi làm việc rồi, nên đừng nghịch quá nhé?]
[Không~! Con sẽ chơi với cha!]
[Asia đã ngoan ngoãn chờ cha về đó!]
[Akeno, không sao đâu. Giờ thì, các con yêu, chúng ta cùng chơi nào. Hahahaha.]
[Mou~ Anh lúc nào cũng nuông chiều hai đứa quá đấy.]
........Tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt vời. Tôi thực sự ngưỡng mộ viễn cảnh ấy. Một cuộc sống như vậy có vẻ rất tuyệt!
“......Ise-senpai, anh đang chảy nước dãi với ánh mắt dâm dê kìa. ....... Hình như anh đang đi vào thế giới riêng rồi.”
“Hahaha, chắc cậu ta vừa sống trong giấc mơ đó trong đầu. Ise-kun thỉnh thoảng hay rời khỏi thực tại mà.”
Koneko-chan và Kiba nói như vậy. Ah, dù chỉ là trong phút chốc, tôi đã tưởng tượng ra một cuộc sống tuyệt vời.
Trong lúc tôi còn mơ mộng, Azazel-sensei đứng dậy rồi nói,
“Được rồi, ta sẽ đi tìm cách để giải trừ tình trạng này. Mấy đứa cũng đi tìm hiểu đi. Để tình trạng này tiếp diễn sẽ phiền lắm đúng không? Khi có gì mới thì liên lạc nhau nhé, giờ chia nhóm ra thôi.”
[Rõ]
Tất cả thành viên câu lạc bộ, trừ tôi, đều đồng thanh đáp lại thầy.
Ara? Tụi mình chia ra sao? Tức là chưa có cách giải quyết liền à?
“Chị sẽ bắt đầu bằng việc kiểm tra lại dấu vết ma lực của Rias. Chị sẽ kiểm tra phòng Ise-kun – nơi đã kích hoạt kỹ thuật đó.”
Akeno-san nói rồi tiến thẳng tới phòng tôi.
“Vậy, Koneko-chan và tớ sẽ tìm hiểu ở những nơi khác nhé.”
“Vâng.”
Kiba và Koneko-chan cũng rời khỏi phòng!
“Fumu. Tôi không rành về ma lực. Vậy thì tôi sẽ huấn luyện Gasper. Này, ma cà rồng kia. Ra khỏi hộp bìa ngay. Nếu không tớ sẽ chém đấy.”
“AAAAAAAAAAAA! Xenovia-senpai bắt nạt em!”
Xenovia rời phòng trong khi bế theo cái hộp bìa đang la hét.
“Vậy thì, tạm thời nhờ cậu trông hai đứa bé này nhé, Ise.”
Sensei cũng rời đi! Vậy là tôi bị bỏ lại một mình trong phòng khách với hai bé gái.
“.........V-Vậy là em đang làm bảo mẫu sao.”
“Iche, chơi với em đi.”
“.....Bế em lên.”
Tôi bế cả hai đứa lên, hoàn toàn không biết phải làm gì với tình huống hiện tại.
Phần 3:
“Mèo kìa!”
“Dễ thương quá.”
“Ừ, đúng là dễ thương thật.”
Tôi đang đi ngoài đường, nắm tay cả hai đứa. Bất cứ thứ gì xuất hiện trước mặt cũng khiến chúng thích thú, rồi kéo tôi đi khắp nơi.
Chúng nài nỉ tôi rằng “Em muốn ra ngoài!”, nên cuối cùng tôi đành dẫn chúng ra ngoài... Nhưng thật ra, rốt cuộc hai đứa này muốn làm gì cơ chứ...?
Trước mắt, điểm đến của chúng tôi là cửa hàng tiện lợi gần nhà. Tôi nghĩ có lẽ chúng sẽ hài lòng nếu tôi mua kem cho.
Dù là Hội trưởng cao quý thường ngày hay Asia trầm lặng, giờ đây đều trở thành những cô bé nhỏ nhõng nhẽo và nghịch ngợm.
Nhưng mà, chúng đáng yêu nên cũng không sao cả! ......Mà tôi cũng nhận ra, việc nuôi con thật sự rất vất vả.
“Ah! Là Ise kìa!”
Tôi nghe thấy một giọng quen thuộc từ phía khác. Khi quay lại nhìn, tôi thấy hai thằng bạn là Matsuda và Motohama.
Vì đang là kỳ nghỉ hè nên tụi nó chắc định ghé qua nhà tôi từ trưa. Nhưng thật xui xẻo khi lại gặp đúng hai tên phiền toái...
“Mày đang làm gì thế...~Khoan, trẻ con hả!?”
“Nè nè, mấy đứa nhỏ đó là sao vậy!?”
Cả hai đều ngạc nhiên khi thấy Hội trưởng và Asia thu nhỏ. Cũng dễ hiểu thôi.
“Đ-Đừng nói với tôi là... đó là con của Ise sao!?”
“Nhìn màu tóc thì giống Rias-senpai và Asia-chan thật đấy...?”
Chúng nó bắt đầu suy đoán! Và đi đến kết luận rằng đó là con tôi!
“Không đời nào tao đã có con được!”
Tôi còn chưa từng ‘làm chuyện đó’ thì sao mà có con được chứ! Tôi định nói ra như vậy, nhưng lại thôi. Vì đang sống cùng mấy mỹ nữ, tôi muốn giữ hình tượng là kẻ khiến người khác ghen tị!
Tôi định biện minh, nhưng tụi nó vẫn tiếp tục tưởng tượng.
“Nhìn vẻ ngoài thì chắc khoảng 3–4 tuổi... Ise hiện tại 17 đúng không? .......Vậy là vẫn có khả năng à?”
“Thật á!? T-Tên này lúc nào cũng giả vờ như chưa có kinh nghiệm gì, hóa ra lại cười thầm tụi mình sau lưng sao...?”
Matsuda và Motohama nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc khó tả.
“Đ-Đợi chút đã! Tụi mày... đang tính toán gì vậy!? Đang tưởng tượng cái gì thế!?”
“Cuộc họp khẩn cấp! Là tôi đây! [Trường hợp D] đã xảy ra! Là [Trường hợp D] đó!”
Matsuda gọi điện cho ai đó sau khi la lên! K-Kêu cho ai vậy!? [Trường hợp D] là cái gì!?
TÓE SÁNG!
Motohama chụp ảnh mini-Hội trưởng và mini-Asia! Êêêêê! Mày chụp cái gì vậy!?
“Matsuda! Có bằng chứng rồi! Giờ thì đến hội trường của [Ủy ban Tiêu diệt Ise] nào!”
“Quá tuyệt! Ise! Hãy chuẩn bị tinh thần sau buổi họp nhé! Tụi này luôn mong mày chết đi cho rồi!”
Hai thằng bạn tôi chạy biến đi! Tôi cố gọi chúng lại!
“Này! ‘Ủy ban Tiêu diệt’ là sao!? Với lại ‘mong tôi chết đi’ là cái quái gì!? Khoan! Tụi mày tính bỏ bạn thân lại đây à!?”
[CHẾT ĐI!]
Thứ tôi nghe được từ phía xa là một từ thật lạnh lùng.
Phần 4:
......Tôi nghĩ là mình hơi kiệt sức rồi. Tôi mệt rã rời khi nằm dài trong phòng khách sau khi trở về từ cửa hàng tiện lợi.
“Lạnh quá.”
“Ngon ghê.”
Mini-Hội trưởng và mini-Asia đang ăn kem một cách ngon lành. Nhưng mà, đúng là rắc rối thật. Tôi lo rằng sau kỳ nghỉ hè, trong lớp tôi sẽ lại lan truyền thêm tin đồn kỳ quặc nào đó!
Khi tôi đang vò đầu bứt tai, Azazel-sensei xuất hiện trước mặt tôi.
“Ta đã tìm ra cách giải thuật rồi.”
Sensei ăn mặc như một nhà thám hiểm. Ông ấy đưa cho tôi một thanh kiếm kiểu phương Tây và một chiếc khiên thép. Hả? Gì đây?
“Chúng ta sẽ thu thập nguyên liệu có chứa năng lượng bóng tối. Có một loại thuốc giải được tạo ra bằng cách pha trộn các nguyên liệu đó, nó sẽ hóa giải được lời nguyền. Vậy nên, Ise, đi thôi!”
Azazel-sensei chỉ về một hướng với vẻ hào hứng.
“Hả? Đi á? Đi đâu cơ?”
Tôi vẫn còn đầy nghi ngờ thì Kiba bước vào và giải thích.
“Bọn tôi đã tìm ra cách để đưa Hội trưởng và Asia-san về lại bình thường. Trước tiên là tìm ra loại phép thuật từ dấu vết ma lực còn lại trong phòng của cậu, sau đó sẽ giải ngược phép đó. Trong tài liệu mà Sensei mang đến cũng có nhắc đến, nên chỉ cần Akeno-san hoặc tôi ở đó là được. Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
Ra là vậy. Phép thuật mà Hội trưởng sử dụng có thể giải được à.
Sensei tiếp lời.
“Vậy cũng đủ rồi, nhưng chúng ta quyết định làm thêm một loại thuốc để giải lời nguyền nữa. Nhưng cần nguyên liệu, nên ta và cậu sẽ cùng đi thu thập.”
“Thầy nói đi thu thập nguyên liệu nhưng định đi đâu chứ?”
“Đến nhiều nơi khác nhau. Akeno, em cũng đi. Nếu em và tôi đi cùng thì có thể hỗ trợ Ise.”
Akeno-san cau mặt khi bị Sensei gọi. Có vẻ như chị ấy không hòa hợp lắm với thầy.
“.......Dù nghe câu đó từ thầy khiến em khó chịu, nhưng vì Hội trưởng, Asia-chan và Ise-kun, em sẽ đi cùng.”
Akeno-san đồng ý trong khi khoanh tay. Ôi, khuỷu tay chị ấy đang chạm vào ngực kìa!
“Sensei, còn em thì sao?”
Xenovia hỏi trong khi đang kéo Gasper đi. Gasper… Hóa ra em ấy đang bị cô ấy huấn luyện à.
“Em huấn luyện Gasper đi.”
“Rõ!”
“Đi nào, Gasper. Tiếp theo, chúng ta sẽ luyện cách né đòn sóng chém của thánh kiếm Durandal.”
“KHÔNGGG! Lần này chắc em sẽ bị hủy diệt thật luôn mất!”
Xenovia kéo Gasper với gương mặt tái mét đi ra ngoài. Xenovia, trông cô có vẻ đang rất tận hưởng chuyện này. Gasper, cố mạnh mẽ lên nhé.
“Iche, chúng ta đi đâu vậy?”
“...Đừng bỏ tụi em lại.”
Hội trưởng và Asia níu ống quần tôi. Hmm, phải làm gì đây ta...
“Chà, dẫn họ đi cùng vậy. Ta cũng sẽ đi, nên sẽ không gặp phải tình huống nguy hiểm lắm đâu.”
Chắc chắn rồi, có Thống đốc-sama bất bại đi cùng thì an toàn được đảm bảo...
Thế là chúng tôi bắt đầu thu thập nguyên liệu, sử dụng pháp trận dịch chuyển tầm xa theo phong cách thiên thần sa ngã.
Cuộc hành trình bắt đầu, nhưng...
“GAAAAAAAAAAAAAO!”
Một tiếng gầm nguy hiểm vang lên nhắm thẳng vào tôi!
Giữa một dãy núi ở một quốc gia nào đó, tôi đang đối đầu với một con quái vật khổng lồ, tay cầm kiếm và khiên!
Kẻ địch là Minotaur—một con quái hình người có đầu bò! Cao khoảng 4 đến 5 mét! Tay và ngực cực kỳ to! Dù có đầu bò nhưng lại có răng nanh! Không phải động vật ăn cỏ đâu! Rõ ràng là bò ăn thịt!
Và người duy nhất gặp tình huống nguy hiểm chết người là tôi!
VÙ!
Một âm thanh xé gió vang lên! Cái rìu chiến của Minotaur còn to hơn cả người tôi! Và nó vừa mới vung xuống! Tôi sẽ chết mất! Nếu trúng đòn đó, tôi sẽ bị chém làm đôi chỉ trong một cú!
Nguyên liệu đầu tiên. Nghe nói là gan của Minotaur! Nhưng hình như gan của tôi mới là thứ đang bị săn!
“Này, Ise, dốc toàn lực đi!”
Người nói vậy là Sensei, người đang chuẩn bị cho món lẩu nabe!
“Sensei! Em sẽ chết mất! Không đời nào em có thể đối đầu với con quái vật này!”
Tôi gào lên cầu cứu! Đương nhiên rồi! Ai mà đánh thắng được con bò quái vật với mỗi thanh kiếm thế này chứ!?
“Cậu nói gì vậy? Hãy thể hiện tình yêu với Rias và Asia đi~. Ta sẽ quan sát cậu bằng ánh mắt ấm áp từ đây.”
Thống đốc-sama vừa nói vừa nếm nước dùng dashi cho nồi lẩu! Cái quái gì thế này!? Ông ấy còn dựng cả bàn và bếp ra nữa kìa!
“Azazel-sensei, em đã cắt xong nguyên liệu rồi.”
“Ồ, cảm ơn Akeno. Giờ chỉ còn chờ thằng ngốc kia đánh bại con bò thôi. Lấy gan nó là được. Còn lại mình ăn phần thịt vậy.”
“Em chưa từng ăn thịt Minotaur trước đây.”
“Minotaur ở vùng này ngon lắm. Ăn một lần là nghiện luôn đấy. Ta còn thấy nó không thua gì thịt bò Matsusaka. Này, Rias và Asia, lấy đĩa của các em đây.”
“Thịt!”
“Bò-san!”
“ƠIIIIIIII! Sao mọi người lại có một buổi tiệc gia đình vui vẻ ngay bên cạnh trong khi tôi đang phải chiến đấu sống còn vậy hả!? Tôi sắp bị con bò Matsusaka này giết chết rồi!”
Tôi cố né các đòn tấn công của Minotaur trong tình thế nguy hiểm tột độ!
“Rias, Asia, người làm thịt sẽ mang thịt đến ngay thôi. May cho hai đứa quá nhỉ~”
“Sensei! Người làm thịt sắp chết rồi đây! Em sắp bị bò giết mất! Nó mạnh quá! Em sẽ chết trước khi lấy được gan cho mọi người!”
Uwaa! Cái rìu vừa bổ xuống tạo ra một cái hố to đùng trên mặt đất! Tôi không chặn nổi dù chỉ một đòn!
“Giúp em với! Dù chỉ một chút cũng được! Thầy là ‘Thống đốc của Thiên thần sa ngã’ kia mà, chẳng phải giống như trùm cuối trong phim à!?”
“Ờ, ta mạnh lắm. Nếu là game RPG, ta sẽ là boss ẩn xuất hiện sau khi phá đảo game. Mà người như thế lại là đồng minh của cậu, thế nên mấy đứa đúng là may mắn.”
“Vậy thì giúp em đi! Một mình em không đánh nổi quái vật này đâu!”
“Nhưng thế thì nhàm chán quá~. Nếu ta dùng tay bắn ra tia sáng và tiêu diệt nó, thì trong tiểu thuyết chỉ tốn vài dòng là xong mất.”
Azazel bắn ra một tia sáng từ tay.
Con bò chết.
Đã nhận được vật phẩm.
“Đó, thấy chưa. Chỉ tốn vài dòng. Nhàm chán quá.”
“Nhàm chán cũng được mà! Thống đốc-sama mạnh hơn em cả triệu lần! Xin thầy tha cho em đi màaaa!”
Trong khi chúng tôi nói chuyện vậy, tôi nghe thấy tiếng đất rung chuyển từ xa!
Nhìn lại thì... một bầy Minotaur đang lao về phía này!
Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Một bầy bò Matsusaka đang lao đến đây! Có phải chúng tới để giúp đồng bọn khi thấy nó đang bị đánh không!? Lần này tôi sẽ chết thật! Tôi sắp bị bò ăn thịt!
“Ara-ara, tới theo bầy luôn rồi kìa.”
Akeno-san trông có vẻ rối rắm! Còn Sensei thì làm vẻ phiền phức.
“Chậc, ồn ào quá.”
Ông ấy giơ tay chỉ về phía đàn bò...
PI!
Một tia sáng bắn ra từ ngón tay ông ấy và...
ĐOÀNGGGGGGGGGGG!
Một vụ nổ khổng lồ xảy ra, bầy Minotaur và cả khu vực xung quanh bị thổi bay!
Quá điên rồ! Đúng là đòn tấn công của trùm cuối!
“Hmph. Chướng ngại đã dọn xong rồi, Ise. Giờ hãy chiến đấu hết mình đi.”
Sensei giơ ngón cái lên! Không phải vậy! Ý tôi không phải vậy mà! Nếu đã có nhiều như vậy, ông có thể lấy bao nhiêu gan cũng được! Vậy mà ông lại thổi bay tất cả thành tro bụi! Thật sự chỉ mất vài dòng thôi!
“Chùm tia khi nãy, thầy không thể bắn thêm một cái về phía này sao!? Trận đấu sẽ kết thúc ngay lập tức đấy! Với lại, trong đám lúc nãy có vài con còn to hơn cả con mà em đang đánh đây này!?”
“Cứ đánh đi. Thầy Last-Boss à!!”
Tôi không biết mình may mắn hay xui xẻo nữa. Con Minotaur đã sợ hãi sau đòn tấn công vừa rồi! Tôi hiểu cảm giác đó! Đáng sợ phải không!? Nếu có một người như trùm cuối trong phe địch thì chắc chắn rất khủng khiếp rồi!
Nhưng tôi đè nén lòng cảm thông lại và chém tới, nghĩ rằng đây là cơ hội.
Phần 5:
Bằng cách nào đó tôi đã lấy được gan Minotaur và bọn tôi đến một quốc gia khác.
Trước mặt tôi là Akeno-san, mặc một bộ trang phục mỏng manh!
“Thế này được chứ?”
Cơ thể quyến rũ ấy làm tôi kích thích! Aaaa, đúng như tôi nghĩ, vếu của Akeno-san thật to! Đùi trắng lộ ra từ khe áo! Đôi chân tuyệt đẹp của chị ấy thật tuyệt vời!
“Ừ, kỳ lân chỉ đến với những cô gái đồng trinh thuần khiết.”
Giống như Sensei nói, lần này chúng tôi đến để lấy sừng của kỳ lân. Chúng tôi đang ở trong một khu rừng, trước một hồ nước tuyệt đẹp. Có vẻ như kỳ lân sẽ xuất hiện trước những cô gái hoàn toàn thuần khiết, không vấy bẩn.
Vì thế, Akeno-san được chọn đóng vai trò đó, còn chúng tôi thì nấp trong bóng tối, nín thở chờ kỳ lân xuất hiện. Bộ trang phục mỏng kia là thứ giữ lại năng lượng quỷ, do Azazel-sensei chuẩn bị vì nghĩ rằng kỳ lân có thể sẽ không đến gần một nữ quỷ. Akeno-san đứng trước hồ, còn chúng tôi nhìn cô ấy từ phía sau. Hội trưởng và Asia thì ngồi trên đùi tôi, im lặng. Ừ, hai em là những cô bé ngoan.
Sensei thì thầm:
“Ừm, nghe từ miệng thầy thì hơi kỳ, nhưng thầy thấy Akeno có thân hình khá gợi cảm đấy.”
Sensei nói trong khi nhìn Akeno-san một cách nghiêm túc. Không phải là ánh mắt háo sắc, mà là ánh mắt đầy tình cảm như đang tự hào vì sự trưởng thành của con gái hoặc em gái.
“Em đồng ý. Sao chị ấy lại có thân hình quyến rũ đến thế?”
“Akeno cũng mang dòng máu thiên sứ sa ngã. Rất nhiều phụ nữ sa ngã có thân hình cực kỳ gợi cảm.”
“Thật sao!?”
Đúng là những thiên sứ sa ngã mà tôi từng gặp trước đây đều rất quyến rũ.
“Ừ, quyến rũ đàn ông của các loài khác là một phần công việc của họ. Cơ thể họ sẽ trở nên hấp dẫn đến mức đàn ông không thể cưỡng lại. Nhưng mà, ngay cả khi so sánh, Akeno vẫn là đặc biệt. Này, nếu em có thể có được em ấy thì hãy nắm lấy cơ hội.”
“N-Nếu có thể thì em chắc chắn sẽ làm thế.....”
“Ừ. Dù trông thế này nhưng thầy cũng có trách nhiệm quan sát và bảo vệ em ấy. Nghe em nói thế thầy thấy yên tâm.”
Sensei bắt đầu gật đầu một mình. Có chuyện gì vậy trời.....
“? H-Haa, vậy sao....”
“Iche, mặt cậu dâm quá~”
“Biến thái~”
Tôi bị hai bé gái kéo má. Có vẻ như họ đang giận. Chuyện gì xảy ra với hai cô bé này vậy.....
“Uu, đừng kéo nữa.”
“Có vẻ cậu sẽ gặp nhiều rắc rối đây. –Ồ, nó xuất hiện rồi.”
Khi tôi nhìn ra, một con ngựa da trắng xuất hiện gần hồ! Thật sự có một cái sừng mọc trên đầu nó.
“Từ thời xưa, sừng kỳ lân được xem như là một loại thuốc chữa bách bệnh. Nó cũng có tác dụng hóa giải phép thuật. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ lấy nó.”
“Có ổn không? Sừng có mọc lại không?”
“Không sao, vì chúng ta sẽ bôi thuốc lên, nên nó sẽ mọc lại.”
À, vậy là cả việc chăm sóc hậu kỳ cũng được làm cẩn thận.
Con kỳ lân tiến đến gần Akeno-san. Khoảnh khắc tay Akeno-san chạm vào nó....
“Ha!
Akeno-san chém vào cổ con kỳ lân! Vì mất cảnh giác, con kỳ lân ngã xuống ngay tại chỗ.
Sau khi xác nhận, chúng tôi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Xin lỗi nhé kỳ lân.
Dù trông như thế nhưng Akeno-san là một quỷ.
Đầu tiên là bò, giờ là ngựa. Có lẽ mục tiêu tiếp theo sẽ là heo.
Thật là......ngu ngốc.
Phần 6:
Nguyên liệu chúng tôi cần lấy lần này.....là thứ tồi tệ nhất!
GOBAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Ngay trước mắt tôi, một con quái vật cao hơn 15 mét gầm lên. Một con rồng có vảy đỏ, hai cánh dang rộng.....một con rồng lửa!
“Đây là Rồng lửa. Một con rồng đại diện cho lửa. Vảy mọc trên lưng nó là nguyên liệu cuối cùng mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Sensei giải thích, một cách điềm tĩnh!
Không thể nào! Không thể nào! Nhìn thế nào thì cũng là quái vật! Uwaaaaaah! Rồng trưởng thành to đến vậy sao!? Tôi đã từng thấy rồng con trước đây! Con rồng nhỏ của Asia là một mini-dragon. Nhỏ đến mức có thể bế trên tay. Còn con này thì chẳng thể nào bế nổi!
Cái kiếm này chẳng khác gì tăm xỉa răng đối với nó cả!
“......S-Sensei..... Cái này thì hơi......”
“Con rồng đang cư ngụ trong em còn mạnh hơn con này nhiều. Cho thầy thấy em có thể làm được gì đi.”
Bên trong tôi là con rồng huyền thoại......sức mạnh của Xích Long Đế Vương đang tồn tại trong tôi. Điều đó đúng! Nhưng tôi vẫn chưa thể sử dụng sức mạnh ấy thành thạo, và sẽ là bất khả thi nếu tôi phải đấu với thứ này!
GOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!
Con rồng phun ra một luồng lửa khổng lồ từ miệng!
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Tôi chỉ có thể vừa chạy vòng quanh vừa khóc! Nếu dính một đòn thôi là tôi sẽ cháy thành than mất!
"Em sẽ bị nướng cháy mất! Thật sự nóng luôn! Mà khoan, tại sao hôm nay em lại gặp nhiều tình huống cận kề cái chết thế này!?"
"Ê, Sensei! Nghĩ kỹ lại thì, hôm nay thầy và Akeno-san đi cùng em là để hỗ trợ em đúng không!?"
Tôi chắc là thầy đã nói như vậy trước khi chúng tôi đi khắp nơi! Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa nhận được sự hỗ trợ nào cả!
"Trước đó, cậu đã thấy Akeno trong bộ dạng gợi cảm rồi đúng không?"
"Đúng vậy!"
Tất nhiên, tôi đã lưu hình ảnh đó vào não rồi!
"Vậy là công việc của bọn ta kết thúc."
"Thật sự luôn á!?"
Mắt tôi sắp lồi ra khi nghe những gì thầy vừa nói! Thật sao!? Vậy thôi á!? Tôi đã vui, và đúng là rất tuyệt vời! Nhưng mà!
"Sensei, dù nghĩ kiểu gì thì chuyện này cũng quá tàn nhẫn."
Akeno-san lên tiếng phản đối! Aah, đúng là Akeno-san! Chị ấy thật tốt bụng!
"Ai quan tâm chứ. Cô cũng muốn thấy mặt ngầu của Ise mà đúng không?"
".............T-Thì... đúng là vậy, nhưng..."
Hở? Akeno-san định chấp nhận lý do đó thật á!?
Tôi vừa né lửa rồng, vừa né đuôi quật, trong khi vẫn còn sốc vì chuyện đó! Nhưng ngay cả việc né đòn cũng cần sức mạnh! Chết tiệt, tôi sắp kiệt sức rồi!
"Sensei! Con rồng này sẽ giết em mất! Em hết sức rồiiiiiiiiiiiiii!"
Có lẽ lời cầu khẩn tuyệt vọng của tôi đã đến tai thầy, nên Sensei lắc đầu và nói "Được rồi!" như thể không còn cách nào khác!
"Không còn cách nào rồi! Xuất hiện điiiiiii!"
Azazel-sensei búng ngón tay, và một ma pháp trận khổng lồ hiện ra dưới mặt đất. Một vật thể cực lớn xuất hiện từ đó, phát ra những luồng năng lượng đen tối!
"Cái quái gì thế này!?"
Từ ma pháp trận, một siêu robot hình người với kích cỡ ngang ngửa con rồng xuất hiện!
Khoan, robot á!? Cái thế giới quan của tôi vừa bị đảo lộn!
"Nó đến từ đâu!? Ngoài không gian à!?"
"Từ tầng hầm bí mật bên dưới hồ bơi của Học viện Kuou! Đó là cài đặt chuẩn luôn đấy!"
Sensei nói trong khi nháy mắt một cái!
"Đừng có tùy tiện tuỳ chỉnh trường học của tụi em như thế chứ!"
Thì ra thầy đang chế tạo cái này ngay bên dưới hồ bơi mà tụi tôi thường bơi!? Nếu Hội trưởng mà phát hiện ra — người nắm quyền của trường — chắc chắn sẽ nổi giận!
"Đây là robot hỗ trợ ác quỷ, ta chế tạo nó bằng công nghệ của Thiên thần sa ngã! Tên nó là Maouga! Sirzechs nhờ ta tạo ra đấy! Nguồn năng lượng của nó là sự thù hận của loài người đang tràn ngập khắp thế giới! Hấp thụ sự hận thù quá nhiều nên có thể gọi đây là thân thiện với môi trường!"
Sensei, đang đứng trên vai robot, giải thích như vậy.
"Ma-Maougaaaaaaaaaaaa!? Nó chắc chắn là từ một bộ truyện khác! Xuất hiện nhầm truyện rồi! Mà khoan, cái gì mà năng lượng là thù hận chứ!? Nghe là thấy tà ác rồi! Tại sao Sirzechs-sama lại nhờ thầy — một người đáng ngờ như thầy — làm cái này chứ!?"
"Mấy chi tiết nhỏ không quan trọng. Quan trọng là mạch truyện và cách triển khai. Đi nào, Maouga! Hấp thụ thù hận của nhân loại đi! Ngươi là kiệt tác do thế giới bóng tối tạo ra!"
Maouga nhắm cánh tay về phía con rồng. Như tôi đã nghĩ, trí tưởng tượng của Sensei thật tà ác!
"Đón lấy này! Rocket punch!"
Khi Sensei hét lên...
BAAAAAAAAAAAAAAAAAANG!
Cánh tay của robot phun lửa và bay thẳng về phía trước! Đúng là rocket punch luôn!
GOOOOOOOOOOOOOO......
Cú đấm tên lửa lao đi cực nhanh... nhưng lại bị con rồng né một cách dễ dàng, và bay mất hút về phía bầu trời xa xa.
..............................
Hả? Vậy là hết rồi? Mà quan trọng hơn là...
"Sensei. Ơ... Em chỉ muốn hỏi một điều thôi..."
"Cái gì?"
"C-Cú đấm tên lửa vừa bay đi đó... nó không quay lại à?"
Sensei nhắm mắt lại một lúc trước khi trả lời câu hỏi của tôi.
".............. Thế là sự hận thù trong thế giới này đã biến mất."
Thầy đáp lại với nụ cười vô cùng tươi sáng!
"Em không hiểu thầy đang nói cái gì cả! Khoan đã, cú đấm tên lửa đó vẫn đang bay sao!? Như vậy không gọi là thân thiện với môi trường!"
Nó bay tới đâu vậy!? Đừng nói là nó rơi xuống một quốc gia nào đó nha!? Aaaaaaa, gửi lời xin lỗi đến những người dân ở đất nước đó giùm tôi! Tôi xin lỗi vì có một nắm đấm khổng lồ bay ngang qua trời không báo trước!
"Thật buồn. Rốt cuộc thì robot cũng chỉ là vũ khí thôi... Sirzechs, ngài có nghe thấy không? Chúng ta còn phải nhúng tay vào bao nhiêu tội ác nữa để thoát khỏi lối sống này đây.......?"
"Đừng có nói mấy lời kiểu đó với cái mặt buồn rầu như vậy chứ! Mà tiện thể hỏi luôn, ai mạnh hơn giữa Maouga và thầy?"
"Tất nhiên là ta!"
Sensei tự tin chỉ vào mình!
"Vậy thì đừng chế tạo nó nữa! Lãng phí tiền bạc! Thầy mạnh hơn chỉ cần bắn chưởng là đủ rồi!"
"Ta cũng có những ngày không thể dùng chưởng được."
"Thầy vừa dùng nó ban nãy còn gì!"
Trong khi tôi và Sensei đang cãi nhau, con rồng lại gầm lên “Gaaaaaao!” và lao đến tấn công!
"Im ngay!"
PIII!
Một luồng sáng phát ra từ tay của Sensei – lúc này đang nổi giận!
DOOOOOOOOOOOOOON....
Con rồng khổng lồ đổ rầm xuống đất chỉ với một đòn duy nhất! Thấy chưa! Rốt cuộc tôi cũng chẳng cần thiết! Maouga cũng đâu có cần thiết!
"Hừm. Một con rồng hoang dã như thế thì làm sao có thể chạm được vào ta chứ."
Và như thế, nhờ vào—không, phải nói là nhờ vào Sensei mà tất cả nguyên liệu đã được thu thập đầy đủ.
Thật lòng mà nói thì chỉ cần mỗi mình Sensei là đủ rồi, vậy mà tại sao tôi lại thành ra tơi tả thế này cơ chứ...?
Phần 7:
Bằng cách nào đó, tôi cũng về được nhà.
Chúng tôi đã thu thập xong nguyên liệu. Tôi thì mệt rã rời. Cả thể xác lẫn tinh thần.
Tôi đã nghĩ mình sắp chết không biết bao nhiêu lần trong ngày hôm nay rồi...
Từ những gì tôi nghe được thì Hội trưởng và Asia đã thực hiện một nghi thức trong phòng tôi, nhưng thất bại, khiến cả hai biến thành trẻ con.
Lần này, để đảo ngược lại nghi thức đó, người ta quyết định thực hiện một phép giải từ chính loại ma pháp đã sử dụng.
Chúng tôi để Hội trưởng và Asia ngồi vào trung tâm của vòng tròn giải ấn, rồi cho họ uống dung dịch chứa các nguyên liệu đã nghiền nát.
"Đắng quá~"
"Ueeeen~"
Cả hai đều rưng rưng nước mắt khi uống dung dịch đó.
"Giờ thì chỉ còn lại việc kích hoạt ma pháp để đưa hai người họ trở lại bình thường."
Akeno-san truyền ma lực vào vòng tròn phép, và nó phát sáng.
Ồ, vậy là Hội trưởng và Asia sẽ quay trở lại như cũ. Cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi...
Tôi thở phào nhẹ nhõm, và Sensei nói với tôi:
"Này, Ise."
"Dạ?"
"Nếu thuốc giải và dung dịch chỉ đủ để đưa một người trở lại bình thường thì sao?"
Sensei hỏi như thế. Tôi không nghĩ gì nhiều và trả lời ngay lập tức:
"Em sẽ nhân đôi nó bằng Boosted Gear, làm cho nó mạnh gấp đôi để cứu cả hai người!"
Nghe vậy, Sensei cười lớn:
"Hahahaha! Trả lời không cần suy nghĩ luôn nhỉ! Tốt lắm! Đúng là như vậy. Cậu hoàn toàn có thể làm được điều đó. Nếu cậu là một con rồng huyền thoại, thì cậu có thể cứu cả hai người."
"?"
Tôi bối rối, nhưng đúng là tôi sẽ cứu cả hai dù có chuyện gì xảy ra.
"AAAAAAA! Ise-senpai! Làm ơn cứu em với! Em sắp bị Xenovia-senpai giết rồi~!"
Người đột nhiên xông vào phòng là Gasper. Có vẻ cậu ấy đang bị Xenovia đuổi theo...
"Mu! Đừng chạy! Chị chỉ muốn em uống nước ép bổ dưỡng có nhiều tỏi thôi mà!"
Xenovia đuổi theo sau Gasper, tay cầm một ly nước ép có màu sắc đáng sợ.
—Khoan đã! Gasper đang chạy về phía này!
"Ise-senpai cứu emmmmmmm!"
C-Cậu ta sắp đâm vào tôi rồi......
ĐÙNG!
Tôi bị đẩy ngược vào vòng tròn phép bởi cú va chạm của Gasper và Xenovia!
CHÓI LÓA!
Vòng tròn phát sáng và phát ra một luồng sáng.
Sau đó, ở trung tâm của vòng tròn hiện lên hình ảnh quen thuộc của Hội trưởng và Asia.
".....Có vẻ như chúng tôi đã trở lại bình thường rồi."
"Auuu, em đã quay lại bình thường rồi."
Tốt quá! Cả hai người đã trở lại như trước! Hội trưởng với vòng một đầy đặn và Asia dễ thương!
"Vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra?"
Sensei hỏi họ. Hội trưởng và Asia nhìn nhau một cách ngại ngùng, rồi nói:
".....Dạo gần đây, em và Asia rất tò mò về Ise hồi nhỏ. Và tụi em tìm được một câu thần chú có thể biến người thành trẻ con trong một thời gian ngắn..."
"Hai người thử nó và bị phản ngược lại hả. Trời đất."
Sensei thở dài như thể đang bất lực. Hội trưởng và Asia cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
Khoan đã, vậy là họ định biến tôi thành con nít hả. À, nếu tôi nhớ không nhầm thì cả hai đã phát cuồng lên khi thấy cuốn album cũ có ảnh tôi hồi nhỏ. Ra là vậy.
"Chị xin lỗi."
"Em xin lỗi."
Cả hai cùng cúi đầu xin lỗi.
"Không sao đâu. Em mừng vì cả hai đã trở lại bình thường."
Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
"Ise........ Bọn chị vẫn còn nhớ những ký ức khi bị biến thành trẻ con."
"Vâng. Ise-san đã đối xử với bọn tớ rất dịu dàng."
"Cậu đã cố gắng rất nhiều cho bọn tớ, dù đến mức bị đánh tơi tả....."
"Chị đã rất hạnh phúc......"
Á á, có vẻ như họ đang nhìn tôi với ánh mắt long lanh? Nếu họ làm thế, tôi mới là người cảm thấy xấu hổ đây.
Khoan? Hình như Hội trưởng và Asia... trông to hơn thì phải?
Cả xung quanh cũng vậy...... Mọi người có luôn to thế này không? Tôi lúng túng chưa biết phản ứng sao thì Sensei cười và nói:
"Vậy, lần này đến lượt cậu rồi nhỉ. Hahahaha, nhìn cậu kìa, nhỏ xíu luôn!"
"Hả?"
Tôi phát ra tiếng ngớ người. Cảm thấy bất an, tôi nhìn vào tay mình và..... nó nhỏ xíu!?
Tôi nhìn vào gương trong phòng, và người phản chiếu trong đó—là tôi trong hình dạng của một đứa trẻ!!
“Cái gì thế nàyyyyyyyyyyyyy!?”
Tôi hét lên và Sensei nói với nụ cười tinh quái:
“Vừa nãy, khi em bị đẩy vào ma pháp trận, có vẻ như một loại ma thuật kỳ quái đã được kích hoạt.”
“Eeeeeeeeeeeeh!? Vậy lần này là em á!? Nhưng em vẫn còn ký ức!?”
“Có vẻ như phép thuật đã có hiệu lực với em đúng cách đấy. Rias, Asia, hai em may mắn rồi.”
Tất cả các thành viên câu lạc bộ đều tỏ vẻ vui mừng khi nghe lời của Sensei!
“Iyaaan! Ise! Em đúng là dễ thương như chị nghĩ mà!”
Hội trưởng ôm chầm lấy tôi! Em không phải búp bê đâu nên đừng có kêu “Iyaaan!” như vậy!
“H...Hội trưởng-san! Xin hãy để em ôm cậu ấy nữa!”
“Ara ara, vậy thì hãy để chị sau Asia-chan nhé.”
Cả Asia và Akeno-san cũng xúc động mạnh!? Mắt hai người họ đang sáng lấp lánh!
“Ise, tôi cũng nghĩ cậu dễ thương lắm.”
“Em...em cũng thấy như vậy.”
Xenovia và Gasper – thủ phạm vụ này – nói với vẻ ngượng ngùng và giơ tay lên! Xin lỗi đi! Hãy xin lỗi tôi ngay lập tức! Nếu tôi nhỏ thế này, thì sao mà ra ngoài được! Tôi sẽ nói thế nào với bố mẹ đây! Chuyện này là một vấn đề lớn đấy!
“Thế thì, em cứ ở trạng thái đó một thời gian cũng không sao đâu. Có vẻ như Rias, Asia và Akeno đều vui vẻ mà. Không ai là bất hạnh cả.”
Sensei nói một điều thật khủng khiếp! Nhưng có vẻ như người bất hạnh duy nhất chính là tôi!
“Khoan đã! Còn mấy nguyên liệu đó thì sao!?”
“Không còn nữa.”
Sensei trả lời với một nụ cười tinh quái! Cái gì chứ! Sao thầy có thể vô tình như vậy!?
“Sensei! Xin hãy đi lấy nguyên liệu đi! Với sức mạnh của thầy thì làm ngay được mà!?”
“Không muốn. Hôm nay thầy vui lắm rồi. Em cứ chịu đựng ở trạng thái đó một thời gian đi. Thầy về đây.”
Sensei thật tàn nhẫn! Rõ ràng hôm nay thầy ra ngoài là để vui chơi! Còn tôi thì chỉ toàn gặp xui xẻo!
“Thế thì, tôi về trước đây.”
“......Tôi cũng phải làm đề tài nghiên cứu nên sẽ về luôn.”
Kiba và Koneko-chan cũng về nhà luôn sao!? Chuyện này là gì thế!? Đây đúng là một câu chuyện buồn chỉ dành riêng cho tôi!
“Khôngggggg! Em không muốn thế này! Ai đó làm ơn cứu em vớiiiiiiiii!”
Kỳ nghỉ hè của chúng tôi mới chỉ bắt đầu. Nhưng thật đáng sợ vì có vẻ tôi sẽ là người duy nhất gặp toàn chuyện xui xẻo!


0 Bình luận