High School DxD
Ishibumi Ichiei Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8: Công Việc Của Một Ác Quỷ

Chương 02: Yêu Cầu Của Thú Triệu Hồi

0 Bình luận - Độ dài: 7,599 từ - Cập nhật:

Phần 1:

 

Hiện tại tôi đang được chiêm ngưỡng một cảnh tượng tuyệt vời. Ngay trước mắt tôi là khung cảnh các cô gái đang thay đồ!

ĐÚNG VẬY!

Tôi đang ở trong phòng thay đồ của nữ! Tôi đang tận hưởng cơ thể của các nữ sinh năm nhất. Nhìn trộm các đàn em thay đồ…

Cảm giác tội lỗi và sa đọa khiến tình huống này càng trở nên kích thích hơn.

Trời ơi... Dù họ là đàn em của tôi, những người đã phát triển thì thật là tuyệt vời. Ngay cả khi mặc áo ngực, bộ ngực của họ vẫn nổi bật một cách hấp dẫn!

Hử? Tôi đang nhìn trộm từ đâu à? Fufufu, tôi đang ở trong một cái tủ sắt có dán tờ giấy ghi “Không sử dụng”. Tôi đang tận hưởng cảnh tượng xứng đáng được ghi vào di sản thế giới của UNESCO.

Ồ, cô gái đó có đôi chân đẹp thật! Cảm ơn vì đã cho tôi chiêm ngưỡng đôi chân tuyệt mỹ! Tôi thật sự muốn hét lên như thế! Nhân tiện, còn một cái tủ khác cũng có tờ giấy “Không sử dụng”. Bên trong đó, hai chiến hữu Motohama và Matsuda của tôi cũng đang ẩn náu.

[Tao có một chỗ ngồi VIP siêu cấp. Nó có giá trị như ghế hạng S trong buổi hòa nhạc của thần tượng vậy.]

Đó là cách hai tên bạn xấu xa giới thiệu cho tôi! Đúng vậy! Đây đúng là ghế SS-Rank!

Hmm? Có một cô bé thật nhỏ nhắn đằng kia… Này, đó là Koneko-chan! À, thì ra đây là lớp của Koneko-chan! Trùng hợp thật đấy!

Uwa, Koneko-chan thật nhỏ bé! Ở nhiều phương diện!

RÙNG MÌNH.

Tôi cảm nhận được một luồng khí lạ phát ra từ chỗ ngồi VIP của Motohama. Đúng vậy. Hắn đúng là một tên cuồng lolicon thật sự. Hắn không thể kìm nén được sự phấn khích khi nhìn thấy Koneko-chan. Giờ này chắc hắn đang lưu giữ hình ảnh đó trong não mình. Có vẻ như tối nay sẽ bận rộn đây, Motohama!

Không, nhưng Koneko-chan là đàn em quan trọng của tôi. Tôi không nên tận hưởng cơ thể em ấy… Hả? Có khi nào tôi đang thấy thích không? Lạ thật. Tôi đâu phải dạng lolicon…

Các cô gái rời khỏi phòng. Nhưng Koneko-chan không rời đi dù đã mặc đồ xong. Hử? Có chuyện gì vậy? Khó mà thoát ra được...

Khi chỉ còn lại mình Koneko-chan trong phòng, em ấy từ từ đứng dậy và...

DON! Ôoooooooooooooooo!?

Một cú đấm cực mạnh đánh vào cái tủ tôi đang ở! Tôi vừa kịp né sang bên bằng cách vặn người, nhưng nắm đấm của Koneko-chan đã xuyên thủng cánh cửa thép! Đúng là sức mạnh phi thường của em ấy! Đáng sợ thật!

PACHIN!

Cánh cửa bị xé toạc. Vậy thì có cửa thép cũng vô ích! Tôi và Koneko-chan đối mặt nhau.

f1108097-74ec-488c-879a-baf66c7c4753.jpg

“.....C...chào em.”

Tôi cười gượng và giơ tay chào Koneko-chan...

“.....Anh là đồ tồi tệ nhất.”

GOS! DON! DOGA!

“Gufu! Oga! Đợi..! Koneko-chan! Khoan đã nào.....GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

Tôi bị em ấy đè ngửa ra và đấm tới tấp mà không nói một lời! Tôi sẽ chết mất! Đau quá! Tôi sắp chết thật rồi!

Ngày hôm sau, Motohama và Matsuda với khuôn mặt tái xanh đã thú nhận rằng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một vụ “tắm máu” thật sự.

Phần 2:

Sau giờ học hôm đó.

“Đau quá.”

“Cậu ổn chứ?”

Tôi đang được Asia chữa lành khuôn mặt bầm dập trong phòng câu lạc bộ nghiên cứu huyền bí. Asia có vẻ lo lắng.

“......Tự làm thì tự chịu.”

Koneko-chan thì thầm từ ghế sofa cách tôi một chút. Miệng em ấy cong thành hình “n” và vẻ mặt không vui chút nào. Ừ thì, ai chẳng tức giận khi bị nhìn trộm lúc thay đồ. Nhưng đó là một chuỗi đấm liên hoàn và em ấy không hề nương tay. Tôi cứ tưởng mình sẽ chết thật.

“Trời ơi. Sao em lại...”

Hội trưởng thở dài ngao ngán.

“Ara ara. Nhìn trộm lúc con gái thay đồ thì cũng phải có chừng mực thôi chứ.”

Akeno-san, người lúc nào cũng mỉm cười, rót trà cho tôi.

“Em hơi quá đà thật.”

“Tôi sẽ cho cậu xem bất cứ lúc nào tôi thay đồ.”

Người đáp lời một cách “khó đỡ” là Kiba.

“Im đi!! Nhìn đàn ông thay đồ thì vui cái gì! Thậm chí tôi còn không thể tận hưởng khi nhìn một cô gái chưa phát triển đầy đủ!”

“Chưa phát triển.........”

LƯỜM.

Tôi nhận được một ánh nhìn sắc lẹm từ Koneko-chan. Tô...tôi xin lỗi, Koneko-sama!

“Ise-san. Cậu không nên nhìn trộm con gái khi đang thay đồ… N-nếu cậu muốn thấy cơ thể trần truồng của con gái đến mức đó… thì tớ có thể…”

Asia nói điều đó trong khi uốn éo người một cách ngượng ngùng.

“Không, không! Cậu không cần phải gượng ép đâu Asia! Tớ muốn chứ! Nhưng không phải theo kiểu đó!”

Dạo gần đây Asia trở nên táo bạo hơn hẳn. Dễ thương thật, nhưng nếu người con gái mà tôi phải bảo vệ lại nói như vậy thì tôi sẽ bối rối mất.

“Đúng vậy. Nếu em muốn nhìn cơ thể trần truồng, chỉ cần nói với chị là được. Chị có thể cho em xem bất cứ lúc nào, trong bồn tắm hoặc trên giường.”

Hội trưởng-sama nói ra câu đó một cách rất thoải mái! Tôi đang sống cùng Hội trưởng. Mà chị ấy lại nói như vậy với tôi! Tôi thật sự biết ơn! Nước mắt tôi sắp rơi ra rồi đây! Hội trưởng luôn làm mấy chuyện gợi tình với tôi, đến mức cơ thể tôi không chịu nổi nữa rồi! Nhưng tôi cũng không thể làm gì được vì vẫn còn sống chung với bố mẹ. Và hơn nữa…

“.................”

NHÉO. Như thế, Asia lặng lẽ nhéo má tôi với vẻ mặt không vui…

Phần 3:

“Thú triệu hồi…?”

Tôi đáp lại với giọng ngờ vực, và Hội trưởng gật đầu.

“Đúng vậy, một thú triệu hồi. Em và Asia vẫn chưa có.”

Thuộc hạ – Thú triệu hồi – là một tồn tại phục vụ cho các ác quỷ như tay chân. Tôi cũng được nói rằng chúng rất hữu ích cho công việc của ác quỷ. Thông thường, việc phát tờ rơi là nhiệm vụ của thú triệu hồi. Đó cũng là việc dành cho tân binh. Tôi từng đạp xe đi phát tờ rơi thâu đêm…

BON!

Một con dơi đỏ xuất hiện trên lòng bàn tay của Hội trưởng kèm theo một tiếng động.

“Đây là thú triệu hồi của chị.”

Một con dơi có màu giống với mái tóc của Hội trưởng. Chỉ với thế thôi mà nó đã toát lên khí chất quý tộc.

“Còn đây là của chị.”

Thứ Akeno-san triệu hồi trông giống như một con quỷ nhỏ cỡ lòng bàn tay… Là tiểu quỷ?

“.......Đây là Shiro.”

Koneko-chan đang ôm một con mèo con trắng tinh. Vì tên em ấy là Koneko(mèo con) nên thú triệu hồi là mèo con hả. Dễ thương thật.

“Còn của tôi là...”

“Ah. Cậu không cần phải nói đâu.”

“Cậu thật lạnh lùng.”

Kiba cười gượng khi bị tôi từ chối thẳng thừng, nhưng vẫn gọi ra một con chim nhỏ đậu lên vai. Ra vậy. Vậy là tất cả mọi người, trừ tôi và Asia, đều đã có thú triệu hồi. Con dơi của Hội trưởng bay lượn trên đầu tôi.

“Thú triệu hồi là căn bản đối với ác quỷ. Chúng có thể hỗ trợ chủ nhân. Có thể dùng để truyền tin. Có thể dùng để theo dõi. Em và Asia cũng cần một con vì nó sẽ giúp thích ứng trong nhiều tình huống khác nhau.”

Hội trưởng vừa nói vừa xoa nhẹ má tôi. Aaa, được Hội trưởng xoa má khiến mọi nỗi đau hôm nay tan biến hết. Onee-sama của tôi...

Tôi đang chìm trong cảm giác lâng lâng thì ma pháp trận dưới sàn đột nhiên phát sáng. Gì vậy?

“Hội trưởng, chuẩn bị đã xong.”

Akeno-san báo cáo với Hội trưởng. Chuẩn bị đã xong? Tôi và Asia vẫn đang ngơ ngác, thì Hội trưởng mỉm cười nói với chúng tôi:

“Giờ thì, cùng nhau đi bắt thú triệu hồi nào.”

Câu nói đầy quyền lực. Đó chính là chủ nhân của tôi.

Phần 4:

Khi ánh sáng của ma pháp trận dịch chuyển tan biến, tôi thấy mình đang ở trong một khu rừng lạ.

“Trong khu rừng này có rất nhiều người sử dụng thú triệu hồi đang sinh sống. Hôm nay, Ise và Asia sẽ tìm được thú triệu hồi của mình ở đây.”

Khu Rừng Thú Triệu Hồi.

Haa. Ra là vậy. Xung quanh mọc đầy những cái cây khổng lồ, đến mức ánh sáng mặt trời gần như không thể xuyên qua tới mặt đất. Tuy nhiên, mắt của ác quỷ vẫn nhìn rõ trong bóng tối nên không thành vấn đề.

Quả là một khu rừng rậm rạp. Tôi thậm chí không cảm thấy chút hơi nóng nào ở đây, nên nếu có thứ gì bất ngờ nhảy ra thì cũng không lạ.

“Getto daze[note75671]!”

“Cái gì cơ!”

“Kyaa!”

Woah!

Asia và tôi giật nảy mình vì tiếng hét đột ngột và to bất ngờ. Asia thậm chí còn trốn ra sau lưng tôi. Người vừa xuất hiện trước mặt chúng tôi là một chàng trai trẻ mặc đồ rất... lôi thôi.

“Ta là Satooji đến từ thị trấn Madara! Ta là một ác quỷ đang trong quá trình huấn luyện, hướng đến mục tiêu trở thành Bậc Thầy Thú Triệu Hồi!”

Nggh, một tên kỳ quặc đột nhiên xuất hiện. Một ác quỷ? Là hắn sao? Hừm...

“Satooji-san, tôi đã đưa những người mà tôi đã nói đến.”

Hội trưởng giới thiệu chúng tôi với người được gọi là Bậc Thầy Thú Triệu Hồi.

“Hee. Một thằng ngáo ngơ và một cô nàng tóc vàng xinh đẹp hử. ĐƯỢC RỒI! Cứ để ta lo! Nếu là ta thì bất kỳ Thú Triệu Hồi nào cũng sẽ ‘GETTO DAZE’ ngay lập tức!”

Hừm, hắn nhấn mạnh từ “GETTO” ghê thật. Và đừng gọi tôi là “thằng ngáo ngơ” chứ!

“Ise. Asia. Cậu ta là chuyên gia về thú triệu hồi. Hôm nay chúng ta sẽ bắt thú triệu hồi trong khu rừng này với sự hướng dẫn từ cậu ta. Hiểu chưa?”

 “Vâng ạ.”

Asia và tôi cùng gật đầu với Hội trưởng.

Ra vậy. Vậy là tôi cũng sắp có thú triệu hồi. Hừm, không biết sẽ có những loại nào nhỉ? Khi tôi còn đang nghĩ vẩn vơ thì Satooji-san hỏi với vẻ thân thiện:

“Nào, hai người muốn loại thú triệu hồi nào? Loại mạnh? Loại nhanh? Hay loại có độc?”

“Đừng nói cái gì nghe đáng sợ như 'loại có độc' ngay từ đầu như thế chứ. Vậy, anh có gợi ý nào không?”

Satooji-san cười và lấy ra một vật trông giống như cuốn danh sách. Trang mà anh ta chỉ vào là một sinh vật được vẽ với vẻ ngoài dữ dằn và chiếm trọn cả trang giấy.

“Đây là con tôi đề xuất! Một trong các Long Vương! Chaos Karma Dragon, Tiamat! Một con rồng huyền thoại! Và cũng là con cái duy nhất trong số các Long Vương! Cho đến nay vẫn chưa có ác quỷ nào bắt được nó! Mà tất nhiên rồi! Vì người ta bảo nó mạnh ngang cấp Ma Vương!”

Ngay cả khi chưa ai bắt được thì nó vẫn ở cấp Ma Vương! Anh ta điên rồi sao! Nhìn thế nào thì nó cũng giống như trùm cuối trong game ấy!

“Đây không giống cấp của thú triệu hồi đâu! Nó giống như siêu trùm! Trùm cuối luôn ấy! Và chưa ai từng bắt được nó!? Anh có hiểu ý nghĩa của từ 'đề xuất' không hả!? Cảm giác như tôi vừa bị ném thẳng vào tầng cuối mê cung vậy!”

“Nghe hay đấy chứ. Vì cả hai đều là Rồng huyền thoại, có lẽ sẽ hợp nhau. Ise. Em là người hầu đáng yêu của chị, nên nếu em làm được thì cũng tạm chấp nhận được.”

Hội trưởng-sama vui vẻ nói ra một điều thật liều lĩnh. Chị định giết người hầu đáng yêu của mình à!? Dù trong tay trái tôi có sức mạnh của Xích Long Đế Vương, nhưng thế này thì tôi sẽ bị giết thật đấy!

“Không thể đâu, Hội trưởng! Chỉ cần nhìn trong sách là em biết không hợp rồi!”

“Chỉ là do cậu tưởng tượng thôi, Ise-kun. Cậu làm được mà.”

“Im đi, Kibaaaaaaa! Cậu đi mà bắt nó, đồ chết tiệt!!”

Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy điềm xấu rồi! Tôi cố bình tĩnh lại và hỏi lần nữa:

“Ừm, tôi không cần loại thú triệu hồi như thế đâu, có con nào thân thiện và dễ bắt hơn không ạ?”

“Hahaha! Vậy thì con này thì sao? Hydra!”

Anh ta cho tôi xem minh họa của một con rắn khổng lồ với nhiều cái đầu. …Hửm? Tôi không cảm thấy chút thân thiện nào từ bức hình này cả. Dù trông thế thôi, biết đâu nó giỏi may vá hoặc pha trà xanh?

Nó có ánh mắt sắc lẹm, răng nanh nhọn hoắt và trong hình còn có biểu tượng đầu lâu độc dược… Chờ đã, có cả mấy cái sọ người nằm quanh con rắn nữa kìa.

“Con này tuyệt lắm! Có độc chết người! Không có ác quỷ nào trên thế giới chịu nổi độc của nó đâu! Chưa hết, nó còn bất tử! Là sinh vật tệ hại nhất thế giới, đến mức có thể giết cả chủ nhân! Thấy chưa? Rất hữu ích đúng không?”

.......................

Chết thật, tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa.

“Em đấm hắn được không, Hội trưởng? Em có thể đấm hắn không?”

“Bình tĩnh nào, Ise. Hydra rất hiếm nên nếu bắt được thì tuyệt vời lắm. Nếu chị nhớ không nhầm, có một con ở sâu trong rừng này… Chúng ta có thể quay lại trước khi hết ngày.”

b9cbd380-60b7-4bf6-a70d-68c6b702205c.jpg

Hội trưởng nhìn sâu vào khu rừng. Chị ấy thật sự muốn bắt nó!? Tôi sẽ không thể trở về nguyên vẹn được đâu!! Tôi sẽ bị lạc và biến mất ngay lập tức mất! Nếu tệ hơn nữa thì tôi sẽ kết thúc bên trong con Hydra này – sinh vật “hữu ích” và “thân thiện” ấy!!

Satooji-san giơ ngón tay cái lên.

“Hahaha, cậu nên tự mình trải nghiệm chuyến phiêu lưu đi!”

“Thôi đi cho tôi nhờ! Tôi không muốn một con quái vật còn mạnh hơn cả mình!”

“Thằng nhóc này yêu cầu nhiều thật đấy. Vậy, cậu muốn loại nào?”

Satooji-san cứ tỏ ra giỡn cợt. Đúng là tôi muốn dùng con rồng trong người để đấm cho anh ta một trận.

“Không có con thú triệu hồi nào dễ thương sao? Kiểu dạng con gái ấy.”

Ừ, nếu nghĩ kỹ thì chắc phải có loại như thế chứ. Thế mà Satooji lại tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu.

“Đấy, vì vậy mấy tên lính mới chẳng hiểu gì cả. Nghe này. Phải bắt được thú triệu hồi mạnh. Mỗi con có kỹ năng riêng. Nếu muốn trở thành Bậc Thầy Thú Triệu Hồi thì phải bắt nhiều con giống nhau, rồi chọn con đực và con cái mạnh nhất. Sau đó cho chúng phối giống để sinh ra đời sau có năng lực vượt trội. Và còn nữa—”

Hắn bắt đầu giảng đạo lý về thú triệu hồi. Trời ơi, phiền chết đi được.

“Em cũng muốn một con thú triệu hồi dễ thương.”

Asia nói khi vẫn đang trốn sau lưng tôi.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Satooji-san cuối cùng cũng ngưng bài giảng và mỉm cười đáp lại. ……Gì vậy trời? Có vẻ như con đường bắt thú triệu hồi này sẽ còn dài lắm.

Phần 5:

“Nghe này, seirei[note75672] thường tụ tập quanh cái hồ này.”

Satooji-san nói khẽ.

Trước mặt chúng tôi là một cái hồ trong xanh rộng lớn. Mặt nước lấp lánh như pha lê, mang một cảm giác vô cùng thiêng liêng. Chúng tôi đang ẩn mình sau bóng cây gần hồ, cố giữ yên lặng.

“Đúng vậy, seirei hệ nước – Undine – sống ở hồ này sẽ không xuất hiện trước người lạ.”

Theo lời Satooji-san, seirei nước tên Undine là một thiếu nữ có trái tim thuần khiết và cơ thể tuyệt đẹp. Hơn thế nữa, cô ấy còn có thể chữa lành trái tim tổn thương!

Ôi tuyệt quá! Một thiếu nữ! Thuần khiết! Đẹp tuyệt vời! Asia – người mang đầy đủ những phẩm chất đó – lúc nào cũng ở cạnh tôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể có một thú triệu hồi giống như Asia là tôi đã phấn khích lắm rồi!

Fufufu, có vẻ như tôi sắp tiến thêm một bước nữa trong giấc mơ xây dựng dàn harem. Trước hết, tôi sẽ bắt một cô gái dễ thương làm thú triệu hồi của mình. Chắc chắn cô ấy sẽ mặc áo choàng mỏng tang và có mái tóc xanh nhạt óng ánh – một seirei xinh đẹp và thanh tú.

Aaaa, Undine! Undine của tôi! Đúng vậy, tôi sẽ bắt đầu bằng việc xin cô ấy cho tôi nằm gối đùi! Rồi cô ấy sẽ ngoáy tai cho tôi! R-rồi thì cuối cùng sẽ là... vếuuuuuuuuuu!!

Trời ơi! Tôi không thể chờ thêm được nữa!

“H-Hội trưởng, nếu đó là thú triệu hồi của em, em có thể làm bất cứ gì em muốn với nó đúng không?”

Tôi hỏi Hội trưởng để chắc ăn. Đừng nói với tôi là lại có “chính sách cấm quấy rối tình dục” với thú triệu hồi nhé?

“Đúng, em cứ làm điều mình thích. Dù sao thì nó cũng sẽ là thú triệu hồi của em mà.”

Hội trưởng trả lời vậy, và tôi rơi nước mắt vì hạnh phúc. Sắp có một cô gái mà tôi có thể làm bất cứ điều gì với cô ấy! Niềm vui này quá lớn, tôi không thể biểu đạt bằng gì ngoài nước mắt.

“Ồ, hồ bắt đầu phát sáng. Undine chắc sắp xuất hiện rồi.”

Satooji-san chỉ tay về phía hồ. Cuối cùng cũng đến rồi! Tôi liền hướng mắt nhìn về nơi Satooji chỉ, tràn đầy hy vọng. Nào, hãy đưa tôi đến thế giới mộng mơ!

Và thứ xuất hiện là một sinh vật có mái tóc xanh nhạt lấp lánh ánh sáng, đang mặc áo choàng trong suốt phủ lên... một cơ thể khổng lồ.

Bắp tay cuồn cuộn, bắp chân to còn hơn cả eo tôi, ngực trông như có tấm kim loại bên trong, và khuôn mặt đầy sẹo như một chiến binh kỳ cựu.

Vì sự “cua gắt” quá đột ngột, tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi dụi mắt không biết bao nhiêu lần. Mong rằng đây chỉ là ảo giác.

................

Cái quái gìvậyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!!??

“Đó chính là Undine.”

Lời lẽ dữ dội của Satooji-san vang lên trong tai tôi. Đây đúng là kiểu “giả tưởng” nhưng theo hướng... ác mộng!

“Không không không! Nhìn kiểu gì thì nó cũng là một võ sĩ đang trong thời kỳ huấn luyện. Nhìn kìa, bắp tay đó là để phá nát cơ thể người ta đấy! Trông như có thể chinh phục cả thế giới chỉ với cú đấm ấy! Không để lộ chút sơ hở nào luôn. Một chiến binh đích thực.”

“Ừ, Undine lúc nào cũng chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ. Nếu không mạnh thì không giữ được hồ đâu. Thế giới của seirei cũng dựa trên sức mạnh. Nhưng đúng là con seirei này trông rất mạnh. Rất hiếm đấy. Tôi khuyên cậu nên bắt nó. Một seirei nước chuyên về... đấm nhau cũng không tồi đâu.”

Undine chuyên… đấm nhau!?

Cái mô tả kinh hoàng mà tôi không bao giờ muốn nghe! Tôi không muốn nghe mấy từ đáng sợ như vậy!

“Thật kinh khủng! Nó chẳng có gì giống kiểu hồi phục cả! Nó là kiểu sát thủ ấy! Tôi không cần một seirei nước có cú đấm khủng bố đâu!”

Tôi hét lên trong tuyệt vọng. Khủng khiếp! Chưa từng nghe chuyện nào ác mộng đến vậy!

“Nhưng đó là con cái đấy nhé? Và còn rất tiềm năng nữa.”

“Tôi hoàn toàn không muốn nghe điều đó!”

Tôi ôm mặt và bật khóc! Ooooooooooo! Ý mấy người là cái đó là con gái á!? Aaaagh, sự thật quá tàn khốc!

“Ise, thế giới đang thay đổi rồi.”

Hội trưởng vừa đặt tay lên vai tôi vừa gật đầu nói. Tôi không muốn cái kiểu thay đổi đó!

“Nhưng cô ấy có đôi mắt rất trong sáng. Em nghĩ cô ấy là một cô gái có trái tim thuần khiết.”

Asia nói vậy với một nụ cười. Ưmm, Asia, em có thể đừng gọi cái “thứ đó” là cô gái được không? Hử? Kỳ lạ thật. Sao nước mắt mình cứ tuôn ra thế này...

“A, lại có một con nữa xuất hiện.”

Tôi nghe Akeno-san nói vậy, và quay nhìn với hy vọng...

… Và rồi thứ xuất hiện cũng là một seirei tóc xanh nhạt với thân hình y hệt con trước.

.......................

Hức… T-Tại sao lại thế này..........

“U...Uoooooooooooooooooooooooooooooooh.....!”

“I...Ise-kun, cậu không cần phải khóc đến mức đó đâu mà?”

“Kibaaaa. Tôi từng có những giấc mơ đẹp trong thế giới tưởng tượng. Tôi từng mơ về cái đẹp của thế giới này. Vì Hội trưởng – một ác quỷ – lại vô cùng xinh đẹp, nên cậu tin tưởng vào vẻ đẹp trong thế giới giả tưởng. Nhưng rồi sao? Sao lại xuất hiện mấy võ sĩ đô con như thế kia!? Tôi ghét nó! Tôi ghét thế giới giả tưởng!”

“Không sao đâu. Cậu chắc chắn sẽ tìm thấy một giấc mơ phù hợp với mình trong thế giới đó.”

Kiba an ủi tôi và vỗ nhẹ lưng. Tên đẹp trai này khiến tôi ghen tị chết đi được, nhưng đôi khi... tôi cũng thấy hắn là người tốt.

“Nhìn kìa.”

Satooji-san chỉ tay về phía hồ. Khi tôi nhìn theo, hai con Undine đô con đang trừng mắt nhìn nhau. Có thể cảm nhận rõ sát khí giữa hai người bọn chúng, không khí xung quanh còn méo mó bởi sát khí của chúng.

Và rồi...

ĐẤM! ĐẤM! ĐẤM!

Những cú đấm dày đặc xuyên thẳng vào bụng đối phương, hoặc những cú móc hàm làm đối phương bật ngửa. Một trong hai dùng cú đá thấp vào bắp chân khiến phát ra âm thanh như bom nổ, và cú đấm thẳng thì đập sâu vào mặt đối thủ.

Cả hai bắt đầu chảy máu khắp cơ thể. Chúng đánh nhau dữ dội, máu me đầy mình. Hồ nước linh thiêng giờ đã trở thành đấu trường chiến đấu thực thụ.

…Không, cái đó không phải vấn đề chính nữa. Eh? Chúng đang làm cái quái gì vậy!?

“Đó là trận chiến tranh giành lãnh thổ. Và cả hai trông như những chiến binh từng trải.”

Satooji-san lắc đầu như thể đang rất đắm chìm trong cảnh tượng đó.

“Tranh giành lãnh thổ… nhưng chẳng lẽ chúng không thể chiến đấu theo cách nào đó ‘giả tưởng’ hơn à? Không có phép thuật seirei gì hết sao?”

“Cuối cùng thì, bạo lực luôn là câu trả lời.”

“Hội trưởng, em có thể về chưa? Em sắp khóc thật rồi đấy biết không?”

Thực ra tôi đã khóc rồi! Tôi muốn về! Tôi muốn về với Asia! Dù có bắt được thứ đó, nó cũng chẳng dùng được phép thuật gì cả! Cú đấm của nó chắc mạnh hơn bất kỳ phép nào, và làm sao cái thân hình hộ pháp đó lại có thể làm nhiệm vụ? Nó thậm chí còn không thể ẩn nấp trong bóng tối nổi ấy!

“Hahaha! Nhìn đi, nhóc! Kẻ chiến thắng sẽ trở thành thú triệu hồi của cậu! Trận chiến tối thượng giữa các Undine! Một cuộc phiêu lưu tuyệt vời đúng nghĩa! Ồ! Chúng đúng là có kỹ thuật đấm đá hiếm thấy đấy!”

Satooji-san nói một cách thích thú trong khi vỗ vai tôi.

“Hahaha… Cái quái gì cơ! Im miệng lại với cái cuộc phiêu lưu chết tiệt đó đi! Tôi không muốn một cuộc phiêu lưu kiểu như vậy!

“H-Hay là chúng ta đặt tên cho cô ấy là Dine-chan, Undine nhé?”

Asia rụt rè nói khi nhìn trận chiến đang diễn ra trước mắt.

Ê!? Cô ấy thật sự định bắt cái thứ đó làm thú triệu hồi à!?

“Asia, cho dù nhìn kiểu gì thì Dine-chan đó cũng quá sức với chúng ta. Nếu cậu bắt nó làm thú triệu hồi, thì chỉ cần ở gần thôi là cậu sẽ mang thai đấy.”

“Nếu đó là con của Ise-san thì tớ sẵn sàng sinh nó!”

Asia nói dõng dạc.

“Ừ… Cậu đang nói cái gì vậy!? Đó đâu phải vấn đề chính! …Ê!? Cậu thật sự muốn sinh con của tớ à!? Không, đừng lạc đề! Quên cái Dine-chan đó đi! Cậu sẽ không điều khiển nổi nó đâu, Asia!”

“N-Nhưng tớ chắc chắn là Dine-chan rất cô đơn… Tớ cảm nhận được điều đó.”

Hmmmm… cô ấy lại còn đồng cảm với cái sinh vật đó nữa. Nguy hiểm càng tăng cao. Tôi đặt tay lên vai Asia và nói, kèm theo nụ cười nhẹ:

“Cho dù là vậy, thì ‘cô gái’ đó vẫn có thể sống độc lập mà. Nhìn xem, cô ta đã luyện được một cơ thể có thể nghiền nát đối thủ. Mình nên bỏ cuộc với Dine-chan thôi. Mà khoan, ai là Dine-chan vậy!? Đừng đặt tên cho cô ta! Còn nữa, ai trong hai người mới là Dine-chan!?”

“Này, nhóc! Dine-chan đang gặp nguy hiểm kìa! Cô ấy vừa bị quật xuống!”

“Satoooooooooji! Câm miệng lại giùm cái điiiiiiiiiiiiiiii!”

“Haaa… Thôi được rồi. Chuyển chỗ khác thôi. Cứ thế này thì chẳng có tiến triển gì cả.”

Hội trưởng nói trong khi thở dài.

Và thế là, chúng tôi từ bỏ Dine-chan và tiếp tục đến nơi khác.

Phần 6:

“Sprite Dragon?”

Tôi hỏi lại, và Satooji gật đầu.

“Ừ, Sprite Dragon. Đúng như cái tên, nó là loài rồng dùng sấm sét màu xanh.”

Chúng tôi rời khỏi bãi chiến trường của mấy con Undine và đang trên đường đến nơi khác thì được kể về con rồng quý hiếm này.

Nghe nói hiện tại có một con rồng cực kỳ hiếm vừa bay vào khu rừng này. Satooji-san gợi ý rằng có thể đây là cơ hội tốt để bắt nó.

Nhưng nhớ lại vụ bị giới thiệu con rồng cuối game tên Tiamat trước đó, tôi bắt đầu rùng mình vì cái tên đã thấy nguy hiểm rồi.

“Con rồng đó... có mạnh lắm không?”

Tôi vừa run vừa hỏi, Satooji-san mỉm cười:

“Nghe nói hiện giờ nó vẫn còn là rồng con. Nếu muốn bắt thì bây giờ là thời điểm vàng. Khi nó lớn rồi thì không ai có thể bắt nổi nữa đâu. Tuy không mạnh bằng các Long Vương, nhưng nó vẫn thuộc nhóm rồng hạng cao.”

Rồng con à… Có thể tôi sẽ bắt được nó? Hmm, bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy. Rồng hạng cao. Mà tôi còn có sức mạnh của Xích Long Đế Vương nữa, biết đâu lại hợp nhau. Hơn hết, chỉ riêng việc là rồng thôi cũng đủ “ngầu” và mạnh mẽ rồi!

Nhưng... tôi vẫn thích dạng thú triệu hồi kiểu con gái hơn… Hmm, khó nghĩ thật! Đúng là đau đầu thật đấy! Vếu hay là rồng?

Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ sâu sắc thì...

“Owaa!” – Satooji-san la lên. Tôi nhìn theo và thấy...

Một cái vảy phát sáng màu xanh...

Một sinh vật giống rồng cỡ bằng một con đại bàng đang nghỉ trên cành cây.

“Sprite Dragon! Chính là nó đấy!”

Satooji-san hưng phấn cực độ.

...Ôôô... T-THẬT SỰ LÀ RỒNG!? Wow, lần đầu tiên tôi được thấy rồng ngoài đời! Nó nhỏ, nhưng nhìn rất ngầu. Đôi mắt trông cũng đáng yêu nữa!

“Sprite Dragon. Đây cũng là lần đầu chị thấy nó. Bộ vảy thật đẹp. Lấp lánh như kim cương xanh vậy.”

Hội trưởng nhìn nó đầy xúc động. Ngay cả Hội trưởng cũng chưa từng thấy thì chắc chắn nó rất hiếm!

Giờ thì tôi đã quyết định rồi! Có một thú triệu hồi dễ thương thì tốt, nhưng có một con rồng hiếm thì còn tuyệt hơn! Vậy thì, tôi chọn cậu!

- Chuyện xảy ra ngay sau khi tôi đưa ra quyết định.

“Kyaa!”

Tiếng hét của Asia. Khi tôi quay lại…

Một thứ dính dính đang tấn công Asia!?

“Đ-Đây là!”

Tiếng hét kinh ngạc của Hội trưởng! Cả người Hội trưởng cũng bị dính những thứ dính nhớt đó!

Tôi nhìn xung quanh – tất cả các cô gái đều đang bị thứ gel dính tấn công.

RẦM! TÓE NƯỚC!

Thứ gel dính đang rơi từ trên trời xuống – hay từ trên cây? Nó đang di chuyển! Là sinh vật sống sao!?

“Slime.”

Kiba lên tiếng. Ra là slime! Tôi biết nó từ trong game!

Chờ đã! Nó có độc không!? Tôi đang nghĩ đến viễn cảnh nguy hiểm, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, suy nghĩ đó lập tức tan biến.

“Q-Quần áo của mình... đang tan chảy!”

Đúng như Asia hét lên, sinh vật dạng gel bắt đầu làm tan chảy đồng phục của các cô gái!

Toàn bộ đồng phục biến mất, chỉ còn lại nội y lộ ra!

Tôi bắt đầu chảy máu mũi! Đúng là một khung cảnh tuyệt vời!

Nhưng slime chưa dừng lại! Nó tiếp tục làm tan cả nội y!

Uooooooooo! Khung cảnh này quá sức chịu đựng! Tôi không thể rời mắt được!

90a6b67e-ba7b-402e-b5f8-e0360c7b496d.jpg

BỐP!

Koneko-chan đấm tôi trong khi cố che những chỗ quan trọng.

“Gufu!”

“......Làm ơn đừng nhìn.”

N-Nhưng mà... Những slime này có thể nguy hiểm mà.......

Aaaaaa, tôi cũng thấy Hội trưởng, Asia, và cả Akeno-san nữa! Ghi nhớ! Ghi vào não luôn!

Kiba có vẻ thấy tội lỗi nên quay mặt đi.

Đúng là một quý ông thật sự.

Còn tôi? Tôi sẽ nhìn, không một chút do dự.

Rồi, từ thân cây, một thứ giống xúc tu xuất hiện, quấn lấy các cô gái!

“K-Khônggggg!”

Asia hét lên. Xúc tu quấn quanh chân cô ấy, rồi bắt đầu bò lên trên. Nó chui vào giữa lớp áo rách và... chuyển động.

Chân của Asia! Vếu! Mông! Tất cả đều đang bị xâm phạm!

Nhìn sang chỗ khác, Hội trưởng và các cô gái khác cũng đang bị quấn lấy ở những vị trí nhạy cảm.

D-Dù cảnh tượng này có vẻ bất chính, nhưng nó quá đỗi tuyệt vời!

Satooji-san cũng đang nhìn một cách say mê, máu mũi rỉ ra và nói:

“Loại này không có tên, chỉ là slime tan chảy quần áo thôi. Còn cái xúc tu thì chỉ là xúc tu bình thường. Hai thứ này thường phối hợp để tấn công con mồi. Dù bị gọi là quái vật, slime chỉ nhắm vào quần áo, còn xúc tu thì nhắm vào dịch tiết của phụ nữ, nên về cơ bản… không gây hại gì…”

---!

……C…ái…gì cơ? Tôi không tin vào tai mình.

Slime làm tan quần áo!? Xúc tu ăn dịch tiết của phụ nữ!?

“Chúng không phải loài hiếm, chỉ gây phiền toái khi điều tra rừng thôi. Tốt nhất là dùng lửa để tiêu diệt—”

“Hội trưởng! Em muốn hai loài slime và xúc tu này làm thú triệu hồi của em! Tan chảy quần áo! Ăn dịch tiết của phụ nữ! Đây chính là những gì em luôn tìm kiếm!”

Tôi hét lên, mắt sáng rực, cắt ngang lời giải thích của Satooji-san!

Fufufu. Tìm thấy rồi. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy! Thú triệu hồi của tôi! Chỉ của tôi mà thôi!

Hội trưởng thở dài, rồi đốt sạch đám slime và xúc tu bằng lửa.

Khôngggggggg, Slime-chan và Xúc tu-chan của tôi! Chúng đang bị thiêuuu cháyyyyyy!

“Ise này, thú triệu hồi là thứ rất quan trọng với một ác quỷ đấy. Em nên suy nghĩ kỹ.”

“Vâng ạ.”

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu suy nghĩ.

...............

“Em nghĩ rồi. Em vẫn sẽ chọn chúng làm thú triệu hồi của mình!”

“Ise, mới chỉ có ba giây trôi qua từ lúc em bắt đầu suy nghĩ thôi đấy.”

Ngay bên cạnh Hội trưởng, Akeno-san đang thiêu rụi những con slime và xúc tu! Aaaaaaaah! Của tôi......! Những bé thú triệu hồi của tôi đang được tiễn lên thiên đàng! Chúng đang bị thiêu cháy rất nhiệt tình!

Koneko-chan cũng đang xé các xúc tu ra rồi ném đi như thể đang xử lý lũ côn trùng gây hại vậy.

Làm ơn đừng như thế! Đừng bắt nạt Xúc tu-chan của tôi!

“Tránh ra, Ise. Phải đốt sạch lũ sinh vật vô dụng này. Em đang cản đường đấy.”

Hội trưởng không có chút đồng cảm nào cả. Tàn nhẫn quá!

“Không đời nào! Khôngggg đời nàoooo! Em sẽ biến những con slime và xúc tu này thành thú triệu hồi của mình!”

Tôi lắc đầu điên cuồng trong khi che chở cho bọn chúng, đang lượn lờ trên người Asia.

“Em sẽ bảo vệ bọn chúng bằng cả mạng sống của mình! Đây là những người đồng đội quan trọng của em! Thú triệu hồi là bạn! Bọn chúng là chiến hữu của em, Hội trưởnggggggggggg!”

Một đám thú triệu hồi háo sắc như thế này! Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội bắt lại đâu!

“Chúng chính là những gì em luôn tìm kiếm! Em muốn bay tới thiên đường cùng bọn chúng! Em muốn vươn tới đỉnh cao!”

Bọn chúng chắc chắn sẽ cực kỳ hữu ích trong việc xây dựng dàn harem! Rõ ràng là bọn chúng có thể áp dụng được trong rất nhiều tình huống ero!

“Ise-san, umm...... anh đang ôm em hơi chặt đấy ạ......”

Asia đỏ bừng cả mặt. Làm ơn hãy chịu đựng một chút, Asia. Tớ phải bảo vệ bọn slime và xúc tu này. Có những thứ, tớ nhất định phải bảo vệ!

“Hức, Surataro...... Shokushumaru.... Các chiến hữu quan trọng của tớ.... Tớ sẽ bảo vệ các cậu....”

Tôi vừa ôm lấy chúng và Asia, vừa rơi nước mắt trong đau khổ.

“Ara ara, hình như em ấy đã đặt tên cho chúng rồi.”

Akeno-san nói với vẻ vui vẻ. Đúng vậy, tôi đã đặt tên cho bọn chúng.

“......Đây là lần đầu tiên tôi thấy một ác quỷ lại mê mẩn đám slime và xúc tu đến mức này..... Thật sự rất bất ngờ. Thế giới này đúng là rộng lớn, phải không Gremory-san?”

Satooji-san thốt lên, khuôn mặt thật sự kinh ngạc.

“Tôi xin lỗi..... Thằng bé này sống thật với ham muốn quá nên không suy nghĩ kỹ lưỡng được.....”

Hội trưởng trông như thể đang nhìn một kẻ thảm hại, gương mặt đầy tiếc nuối.

Hức. Tôi sẽ không về nhà nếu chưa bắt được bọn chúng làm thú triệu hồi!

Tôi quyết tâm không nhúc nhích dù chỉ một chút, thì bỗng nghe thấy tiếng gì đó đang bay đến. Khi nhìn lên… một con rồng nhỏ có vảy màu lam đang lơ lửng trên không. Sprite Dragon. Không biết từ lúc nào mà nó đã xuất hiện.

BUZZ BUZZ

Luồng điện xanh chạy dọc khắp cơ thể con rồng nhỏ.

......Hả? Đừng nói là……

SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK

Không kịp tránh, một dòng điện cực mạnh chạy xuyên qua người tôi!

“AGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGH!!”

........Cả người tôi tê liệt...... Nếu đây là phim hoạt hình, chắc chắn là bộ xương tôi đã hiện ra ngoài rồi.......

“U-Umm, Ise-san.....? Cậu có sao không?”

......Asia, người tôi đang ôm lấy, vẫn ổn... Cái quái gì vậy.....?

“Sprite Dragon chỉ gây sát thương điện cho những ai nó xem là kẻ địch. Nên chắc nó cho rằng cô gái không phải kẻ thù.”

Satooji-san – người cũng bị sét đánh cháy đen bên cạnh tôi – giải thích. Chính ông cũng ăn không ít đòn còn gì! Đợi đã, với lời giải thích đó thì rõ ràng là nó coi tôi với ông là kẻ địch còn gì! Kiba cũng bị sét nhẹ, đang cố gắng cười nhưng tôi cảm nhận rõ là cậu ta đang rất muốn giết con rồng đó.

Hả!? Khi tôi nhìn lại, slime và xúc tu trên người Asia đã hóa thành tro bụi!

“Suratarooooooo! Shokushumaruuuuu! Uwaaaaaaaaaaaaaah!!”

Tôi ôm chặt lấy xác của các chiến hữu và khóc oà. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy! Thế giới này đúng là tàn nhẫn mà!

“Hình như con rồng đó đã tiêu diệt đám slime và xúc tu đang tấn công Asia. Có lẽ nó là rồng đực. Tôi nghe nói rồng đực đôi khi cũng thích các giống cái khác loài.”

Hội trưởng vừa xoa đầu con rồng con vừa nói. Quả thật con rồng này sống rất thật với cảm xúc của nó.

Nhưng mà đau lòng quá. Surataro và Shokushumaru của tôi...... đã ra đi rồi......

Tôi bàng hoàng. Khốn thật! Là rồng mà cũng háo sắc! Vậy nên mấy cô gái không bị thương còn Kiba thì bị thiêu cháy đen! ........Mà thật ra, tốt lắm vì đã nướng Kiba thành than! Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ!

Surataro và Shokushumaru tuy dâm tặc nhưng không phải sinh vật xấu xa! Có thể lắm chứ! Bọn chúng sống rất nghiêm túc với lý tưởng của mình!

Tôi lau nước mắt và đứng dậy. Rồi tôi tiến tới đứng đối diện con rồng con.

“........Surataro và Shokushumaru... Họ là những người tốt...... là chiến hữu số một của ta...... Và mày đã thiêu rụi họ thành tro tàn......”

Tôi bắt đầu run lên vì tức giận. Đúng vậy, tôi sẽ không tha thứ! Tôi sẽ là người báo thù cho họ!

“Gaa.”

Con rồng con thở dài.

SNAP!

Một thứ gì đó trong tôi đứt đoạn và tôi mất kiểm soát. Một luồng khí mỏng tỏa ra bao bọc cơ thể tôi. Cường độ áp đảo đẩy lùi cả các thành viên xung quanh.

“......Giờ ta thật sự giận rồi đấy. SPRITE DRAGONNNNN!”

Cùng với luồng khí mãnh liệt bộc phát, tôi chỉ tay về phía nó. Những cái cây xung quanh bắt đầu phát ra tiếng kêu do áp lực từ tôi.

“Kinh ngạc thật. Một luồng ma lực mạnh đến mức mình chưa từng cảm thấy trước đây! Ise-kun vẫn còn tiềm năng đang ngủ trong người. Không ngờ lại được đánh thức bởi chuyện này!”

“Khí tức áp đảo! Ise, sao em không dùng năng lượng đó cho việc có ích hơn đi!”

Akeno-san và Hội trưởng vừa sốc vừa thán phục. Xin lỗi hai chị gái thân yêu của em. Vì lòng tham và dục vọng bị tước đoạt, nên cơn thịnh nộ trong em mới trỗi dậy.

“Lòng tham dâm dục và ước muốn nguyên thủy... Khi những hy vọng ấy bị phản bội, cơn giận dữ đã khiến Ise-kun bộc phát.”

Kiba phân tích tình hình với vẻ điềm tĩnh. Đúng vậy, tên đẹp mã! Không ai có thể ngăn cơn thịnh nộ này!

“........Chỉ đơn giản là siêu dâm long nổi điên thôi.”

Đúng rồi Koneko-chan! Câu trả lời của em chính xác nhất!

Sprite Dragon! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!

Slime làm tan chảy quần áo – Surataro!

Xúc tu ăn dịch của con gái – Shokushumaru!

Những sinh vật mà tôi đã yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Vậy mà ngươi lại......

Ngay cả Hội trưởng và Akeno-san cũng không thể ngăn tôi lúc này! Không! Làm ơn đừng ngăn em! Vì đàn ông...... có những điều đàn ông nhất định phải làm!

“Tối thượng! Bất bại! Quyền lực của rồng được mệnh danh là mạnh nhất thế giới! Hãy nhận lấy sức mạnh đó và tiêu diệt đi!”

Tôi gào lên câu thoại của Raiser Phoenix, và đưa tay bọc đầy ma lực lao về phía con rồng.....

HUG

“Không được bắt nạt cậu ấy.”

Asia nói với giọng như đang dạy bảo, trong khi ôm lấy con rồng nhỏ.

.........Tôi dừng tay ngay trước khi đánh vào con rồng.

......Sụt sùi. Nếu Asia – người giống như em gái của tôi – đã nói vậy, thì tôi không thể làm gì được rồi......

Tôi trừng mắt nhìn con rồng, nhưng nó có vẻ đang quấn quýt lấy Asia, như thể đang làm nũng vậy.

“Nghe nói Sprite Dragon sẽ mở lòng với những người có trái tim thuần khiết. Có vẻ như nó thật sự rất quý cô gái đó.”

Satooji-san giải thích. Vậy nghĩa là con rồng đó đã hoàn toàn gắn bó với Asia rồi. Mà cũng đúng thôi, Asia là người rất thuần khiết. Cô ấy là một cô gái tốt.

“Có vẻ như Ise đã thua rồi nhỉ.”

Hội trưởng mỉm cười, đặt tay lên vai tôi.

Haa........ Ma lực trong người tôi biến mất, tôi thở dài một hơi.

“U-umm, em có thể biến con rồng này thành thú triệu hồi của mình được không ạ?”

Asia hỏi.

“Chắc là chuyện đó sẽ phụ thuộc vào Ise. Em thấy sao, Ise?”

Hội trưởng hỏi tôi. Mọi người đều nhìn tôi.

Uu, rõ ràng tôi giống như phản diện vậy. Không, tôi đúng là phản diện. Tôi đã phát điên vì ham muốn xác thịt. Đó không phải lỗi của con rồng. Ngược lại, nó còn giúp Asia khi cô ấy bị slime và xúc tu tấn công.....

“Vâng, cứ để Asia quyết định đi.”

Surataro, Shokushumaru, tôi đã không thể báo thù cho các cậu.

Tôi rơi những giọt nước mắt tiếc nuối.

Phần 7:

“...Nhân danh A-Asia Argento, ta ra lệnh! N-Ngươi sẽ trở thành thú triệu hồi của ta và đáp lại khế ước này!”

Chúng tôi đã quay lại lối vào khu rừng. Asia đang mở một ma pháp trận màu xanh lục ngay trước mặt. Sprite Dragon đứng giữa trận pháp, và nghi lễ khế ước giữa Asia và thú triệu hồi đang được tiến hành.

Tất nhiên, vì Asia là người mới nên Akeno-san đang hỗ trợ cô ấy. Nhưng có vẻ như nghi lễ đang tiến triển rất suôn sẻ. Akeno-san trông cũng đã yên tâm phần nào. Asia đúng là có tài làm quỷ hơn tôi rất nhiều.

“Thông thường Sprite Dragon là loài rồng không chấp nhận khế ước với ác quỷ, nhưng có vẻ cô gái này có trái tim rất thuần khiết. Chuyện thế này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng có vẻ sẽ kết thúc suôn sẻ.”

Satooji-san nói vậy.

Hmm, vậy là Asia đã thành công thu phục một con rồng quý hiếm theo cách vô cùng hiếm hoi. Quả nhiên cô ấy thật tuyệt.

Ánh sáng từ ma pháp trận dần dần nhạt đi. Bởi vì khế ước đã hoàn tất, con rồng con bay đến chỗ Asia và bắt đầu nô đùa với cô ấy.

1e673574-4044-4d80-a4d2-f78581937522.jpg

“Ufufu. Nhột quá đi. Rasse-kun à.”

“Rasse?”

Tôi tò mò về cái tên mà Asia vừa gọi con rồng.

“Vâng. Tớ đặt tên cho cậu ấy là Rasse – từ ‘Raigeki’ (Lôi Kích), vì cậu ấy là rồng dùng sấm sét. Và tớ cũng muốn dùng tên của Ise-san nữa. Dù cậu ấy sử dụng điện, nhưng tớ muốn cậu ấy hoạt bát giống như Ise-san. ......Liệu như vậy có phiền Ise-san không ạ?”

“Không, không sao đâu....... Ừ thì, không thành vấn đề. Làm quen nào, Rasse—”

Khi tôi định tiến lại gần thì cơ thể con rồng bắt đầu phát sáng màu xanh dương....

BUZZ! SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK SHOCK!

“Agaaaaaaaaaaah, Gggggggggga!”

......Gough...... Ư-Ưmmm, Rasse-kun, tôi tự hỏi tại sao tôi lại bị giật điện vậy......

“Tôi quên không nhắc, nhưng rồng đực thì ghét đám đực thuộc loài khác.”

Satooji-san, người giờ cũng đã cháy đen như tôi, cung cấp thêm thông tin. Sau lưng ông ta, Kiba cũng bị sét đánh đen thui nhưng vẫn nở một nụ cười tươi tắn.

Ra là, nếu là con trai thì dù là ai nó cũng giật cả đúng không, Rasse-san?

“Rasse nghịch lắm đấy.”

Nghịch quá mức rồi đó, Hội trưởng....

“Ufufu. Cái khoản ghét đàn ông thì đúng là giống Ise-kun thật.”

Akeno-san, ý chị là nó cũng ghét người cùng giới như em đúng không....?

“......Biết vậy em cứ giữ Surataro và Shokushumaru còn hơn......”

Dù tôi có hối hận thế nào, họ cũng không thể quay lại. Hức, tại sao hai cậu lại bỏ tôi mà ra đi!?

“......Đồ biến thái thì nên chết đi.”

Vâng, đúng như lời Koneko-sama nói.

Xem ra hành trình tìm kiếm thú triệu hồi của tôi vẫn còn xa vời lắm.

Nhưng mà, Asia đã có được thú triệu hồi của mình, nên chắc đây là một “Good End” rồi cũng nên.

Ghi chú

[Lên trên]
Getto daze có nghĩa là bắt được 1 cái gì đó rồi
Getto daze có nghĩa là bắt được 1 cái gì đó rồi
[Lên trên]
Tinh linh
Tinh linh
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận