Vol 8: Công Việc Của Một Ác Quỷ
Chương 03: Hồi Ức Về Ngực
0 Bình luận - Độ dài: 2,638 từ - Cập nhật:
Phần 1:
MIN-MIN.
Đó là buổi đầu hè. Ngoài trời ve sầu kêu inh ỏi. Tôi đang ngồi cạnh cửa sổ phòng sinh hoạt câu lạc bộ nhìn ra ngoài. Hôm nay tôi nhìn ra ngoài với một tâm trạng đang bị chùng xuống.
“Ise~Em đang làm gì vậy?”
ÔM.
Người ôm tôi từ phía sau là Hội trưởng. Thường thì tôi sẽ nói “Oa! Hội trưởng! Em sẽ gặp rắc rối nếu chị đột nhiên ôm em vì cảm giác ngực của chị chạm vào lưng em!” Nhưng tôi hiện tại thì... chỉ có thể thở dài thườn thượt.
“...Có chuyện gì vậy? Không giống em chút nào.”
Hội trưởng dựa mặt vào vai tôi và hỏi với giọng nghi ngờ. Cô ấy có vẻ thấy chán vì tôi không phản ứng lại.
“Em xin lỗi Hội trưởng. Em chỉ đang suy nghĩ một chút về quá khứ của mình thôi.”
“Quá khứ?”
“Vâng.”
Đúng vậy, cuộc chia ly buồn bã mà tôi đã trải qua khi còn học cấp hai.
“Khi còn nhỏ, em đã mất đi một thứ quý giá vào mùa này trong năm.”
Tôi nhìn ra ngoài với đôi mắt buồn bã. Hội trưởng nhận thấy đó không phải là một bầu không khí bình thường nên chị ấy trở nên bối rối. Chị ấy nhẹ nhàng hôn lên má tôi và nói.
“Kể cho chị nghe đi. Chị sẽ lắng nghe em.”
“Được ạ. Em cũng muốn mọi người cùng nghe.”
“Em chắc chứ? Được rồi. Mọi người tập trung lại.”
Các thành viên câu lạc bộ tập trung theo lời hướng dẫn của Hội trưởng.
“Có chuyện gì vậy?”
Asia nghiêng đầu hỏi.
“Ara ara. Chuyện gì vậy?”
“…Em cũng tò mò.”
Akeno-san và Koneko-chan.
“Quá khứ của Ise-kun ư? Em muốn nghe những nỗi lo lắng của cậu ấy với tư cách là bạn của cậu ấy.”
“Những chuyện như thế này cũng là một phần của hoạt động câu lạc bộ sao? Tôi không hiểu phong tục của Nhật Bản.”
Kiba và Xenovia cũng đã tập hợp lại. Mọi người ngồi xung quanh tôi. Ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ sau khi thấy tôi buồn bã. Sau đó tôi kể cho họ một câu chuyện từ rất lâu rồi.
Khi tôi 7 tuổi… Có một nơi tôi thường ghé thăm mỗi khi tan học. Một công viên trong khu phố. Ở đó có một Occhan[note75969] chuyên kể chuyện bằng tranh cho những người đến đó. Tôi luôn mong chờ những buổi kể chuyện bằng tranh của Occhan. Occhan rung chuông báo hiệu bắt đầu câu chuyện. Có rất ít khán giả. Tất cả đều là trẻ con. Có những lúc chỉ có mình tôi. Dù vậy Occhan vẫn kể chuyện cho tôi nghe một cách cẩn thận. Tôi yêu Occhan.
“Ngày xửa ngày xưa. Ở một nơi nọ, có một Lão Già và một Bà Lão sống ở đó. Một ngày nọ Lão Già lên núi cắt cỏ. Bà Lão ra sông giặt đồ. Khi Bà Lão đang giặt đồ ở sông…”
Tôi đang chờ đợi diễn biến tiếp theo với trái tim đập thình thịch. Occhan chuyển sang bức tranh tiếp theo trong khi nhìn tôi với nụ cười.
“Một Bộ Ngực trôi xuống.”
Cái tôi nhỏ bé đã rất phấn khích khi nhìn thấy bức tranh bầu ngực được vẽ chi tiết trên toàn bộ tờ giấy và trông rất thật. Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng mình muốn sờ một bộ ngực như vậy. Tôi cũng rất ngưỡng mộ bức tranh chi tiết mà Occhan đã vẽ.
“Mềm mại. Rung lắc. Dù nhìn thế nào đi nữa, đó là một bộ ngực khổng lồ to hơn cả cỡ G-cup. Kích thước của nó. Hình dạng của nó. Đó là bộ ngực đẹp nhất.”
Trái tim tôi đập thình thịch khi nghe một câu chuyện về ngực từ rất lâu rồi trong khi tôi đang ăn một chiếc bánh pudding hình bầu ngực. Con quỷ bị đánh bại bởi ngực. Lão già trở nên hạnh phúc nhờ ngực. Một thanh niên nhận được sự trừng phạt của thần linh bởi ngực. Con chó đào ngực. Nghe những câu chuyện về bầu ngực từ rất lâu rồi, tôi đã học được về Thế giới. Tôi hỏi Occhan, người đang chuẩn bị về nhà sau khi kết thúc buổi biểu diễn.
“Occhan cũng đã sờ ngực sao?”
Occhan trả lời tôi với nụ cười.
“Đúng vậy, ta đã sờ chúng. Rất nhiều. Con trai. Ngực không phải là thứ mà con chỉ sờ. Con có thể mút nó.”
“…Ơ? Nhưng như vậy thì chẳng khác gì một đứa trẻ sao?”
Cái tôi ngày đó, nghĩ rằng bầu ngực chỉ để sờ. Nhưng tôi đã sai.
“Một cậu bé sẽ chưa hiểu được vì con vẫn còn là một đứa trẻ. Con sẽ hiểu khi lớn lên. Ham muốn mút nó. Một người đàn ông trưởng thành vẫn sống cuộc sống hàng ngày để chống lại ham muốn đó.”
Lúc đó tôi không biết Occhan đang nói gì. Nhưng tôi chỉ hiểu rằng những gì Occhan đang nói là một điều gì đó rất ngầu.
“Nghe đây con trai. Con hãy mút nó như thế này.”
Occhan bắt đầu mút món bánh pudding hình bầu ngực từ đầu của nó. Pudding biến mất vào miệng Occhan ngay lập tức.
“Tuyệt….Tuyệt quá!”
Trái tim non nớt của một cậu bé trong tôi trỗi dậy khi chứng kiến cảnh đó.
“Đây. Ta sẽ tặng con vài cái bánh pudding hình bầu ngực này. Về nhà mà luyện tập.”
Occhan nói như thể đang truyền nghề cho người kế nhiệm của mình. Tôi mang bánh pudding về nhà và lén lút luyện tập mút nó thật mạnh trong khi trốn tránh bố mẹ. Nhưng tôi không thể mút được như Occhan. Tôi bắt đầu nhận ra Occhan vĩ đại đến mức nào mỗi khi tôi thất bại.
Vào một ngày hè nóng bức nọ. Tôi đạp xe đến công viên quen thuộc với sự háo hức. Hôm nay là ngày có câu chuyện mới! Occhan đã viết một câu chuyện mới về ngực! Sẽ là câu chuyện như thế nào? Một câu chuyện vui? Một câu chuyện buồn? Lần này ngực sẽ to? Hay nhỏ? Tôi không thể kìm nén được sự phấn khích của mình. Thứ xuất hiện trong tầm mắt tôi sau khi đến công viên là…
“Nhanh lên, chúng ta đi thôi. Trời ạ. Trưng bày những thứ như thế này cho trẻ con xem từ trưa.”
Đó là Occhan đang bị một cảnh sát dẫn đi. Không thể nào! Tại sao Occhan lại bị…? Ông ấy đâu có làm gì xấu! Đối với tôi, một đứa trẻ, Occhan là tất cả. Tôi chạy đến bên cạnh Occhan đang bị dẫn đi.
“Occhan! Occhan! Tại sao! Tại sao!”
Tôi bị một cảnh sát khác giữ và không thể cứu Occhan.
“Không! Con không được đến gần ông ta! Ông ta là người xấu đã cho bọn trẻ xem những thứ không nên xem!”
“Occhan không xấu! Occhan đã dạy con về ngực! Occhan! Occhan!”
Tôi vừa khóc vừa hét. Tôi đã được Occhan dạy rất nhiều điều. Ông ấy không phải là kẻ ác. Ông ấy chỉ là một kẻ biến thái. Occhan mỉm cười với tôi và nói nhỏ.
“Con trai. Một ngày nào đó hãy sờ ngực. Rồi mút nó.”
Đó là lời cuối cùng của Occhan.
“Này, ông đang nói gì với một đứa trẻ vậy!? Nhanh lên, chúng ta đi thôi!”
“Occhan! Occhan! Câu chuyện mới!? Thế còn câu chuyện mới thì sao!?”
Occhan bị thế lực nhà nước bắt đi. Tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn viên cảnh sát đang dẫn Occhan đi. Tôi không thể nghe được câu chuyện mới. Đó là câu chuyện như thế nào? Tôi chỉ cảm thấy thất vọng khi nghĩ về nó. Trả lại Occhan của tôi! Trả lại ngực của tôi! Của tôi… Tại công viên nơi ve sầu kêu vang vào mùa hè. Tôi… Tôi đã mất đi một thứ quý giá.
“...Vậy ra là như vậy.”
Quá khứ của tôi. Tôi nghĩ nó thật bạo lực. Tôi đã mất đi Occhan quan trọng của mình. Tôi, người đang cảm thấy buồn bã, nhìn sang mọi người. Mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc. Vô lý… Tôi sốc trước phản ứng của mọi người. Dù nghĩ thế nào đi nữa, đó cũng là một câu chuyện sẽ khiến bạn khóc nức nở! Asia là người duy nhất dường như không hiểu và có một khuôn mặt đầy câu hỏi…
“Ara ara. Vậy ra ham muốn tình dục của Ise-kun đến từ đó.”
Akeno-san đang mỉm cười bình tĩnh.
“Vâng. Em đã bị kích động. Hơn nữa, người đó bị bắt đi vì ông ấy là một tên biến thái.”
Kiba nở một nụ cười cay đắng. Không! Occhan không phải là một tên biến thái! Ông ấy là một vị thần!
“…Tôi thực sự không thể hiểu được người Nhật.”
Xenovia nhún vai và đứng dậy khỏi ghế.
“Không, Xenovia. Điều đó thật thô lỗ với những người Nhật khác. Người Nhật không phải là những người vô giá trị như thế này…”
Kiba cố gắng ủng hộ tôi. Nhưng tôi có vô giá trị không!?
“………Người đàn ông nói những điều tục tĩu với một đứa trẻ… Một tên biến thái thực sự. Câu chuyện tồi tệ nhất từ trước đến nay.”
Koneko-chan với ánh nhìn khinh bỉ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Mọi người sao vậy!? Em của hiện tại tồn tại là nhờ Occhan!”
Tôi nói với đôi mắt đẫm lệ. Hội trưởng đặt đầu tôi lên ngực chị ấy và ôm đầu tôi trong khi dỗ dành tôi.
“Chị biết, Ise. Người đã định hình em trở thành thành em cảu hiện tại chính là người đàn ông đó. Nhưng chị nghĩ sẽ không ổn nếu em đưa nó vào câu chuyện của một quý ông.”
“Nhưng tớ không thể tưởng tượng Ise-kun không biến thái. Chỉ khi Ise-kun nhìn phụ nữ với anh mắt dâm đãng mới chính là em ấy.”
“Ừ, cậu nói đúng Akeno. Ise mà không quan tâm đến ngực phụ nữ thì không phải là Ise. Khi tớ nhìn thấy Ise nhìn vào ngực của mình, tớ nghĩ rằng ‘Cậu bé này hôm nay cũng khỏe mạnh’ và tớ có thể cảm thấy nhẹ nhõm.”
Hội trưởng và Akeno-san dường như đang nói về tôi. Mắt tôi dâm đãng đến thế sao!? Chắc chắn tôi đang tận hưởng hết mình khi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Hội trưởng và Akeno-san!
“.......Senpai mà không phải là tên biến thái..........”
Koneko-chan nghiêng cổ trong khi thể hiện vẻ mặt nghiêm túc. Hả!? Tôi không dâm đãng lại khó tưởng tượng đến thế sao!? Khoan đã! Ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được! Đó là ý muốn của Occhan rằng tôi đang tận hưởng cảm giác bộ ngực của Hội trưởng với khuôn mặt như thế này! Chết tiệt! Bộ ngực của Hội trưởng là tuyệt nhất!
Bây giờ là buổi tối. Trên đường về nhà sau hoạt động câu lạc bộ. Hội trưởng và Asia đang đi bên cạnh tôi. Vì chúng tôi sống cùng nhà nên chúng tôi về nhà cùng nhau. Có vẻ như hôm nay là một ngày tồi tệ nhất. Tôi đã nói về quá khứ của mình nhưng không ai thông cảm cho tôi. Vậy thì cứ thế đi! Ký ức về Occhan là của riêng tôi! “…..Hội trưởng-san. Ise-san có vẻ đang có tâm trạng tồi tệ.”
“Asia. Lúc như thế này tốt nhất là cứ để mặc em ấy.”
Cả hai người họ dường như đang nói gì đó, nhưng ai quan tâm chứ. Tôi phải làm gì với cảm giác mà tôi đang có lúc này sau khi ký ức của tôi bị đem ra cười cợt? Tôi đang đi trên đường với một cảm giác phức tạp. Sau đó tôi nghe thấy “âm thanh” quen thuộc đó.
ĐING ĐING. ……! Sau đó tôi nhìn về phía phát ra âm thanh. Tôi biết mắt mình đã mở to vì sốc. 10 năm… Vâng 10 năm.
ĐING ĐING. Đó là tiếng chuông báo hiệu bắt đầu câu chuyện. Tôi thấy một người đàn ông quen thuộc đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn tại công viên mà tôi đi ngang qua.
“……!”
Khi tôi nhận ra, tôi đang đi về phía người đàn ông đó. Chắc chắn là ông ấy. Khuôn mặt đó. Ông ấy trông già hơn nhiều nhưng tôi không nhầm đâu!
“Có phải là Occhan không…?”
Tôi rụt rè hỏi người đàn ông trung niên. Người đàn ông chú ý đến tôi. Ông ấy nhìn vào mặt tôi một lúc rồi mỉm cười với tôi.
“Cháu là… À. Cháu đã lớn rồi, cậu bé.”
À… Anh ấy… Anh ấy thực sự là…!
“Occhan, ông còn sống!?”
Thật là một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc! Occhan! Tôi chưa gặp ông ấy kể từ ngày đó! Ý tôi là ông ấy thực sự đã nhớ tôi khi tôi đã lớn đến thế này! Nước mắt tôi rơi vì tôi quá hạnh phúc! Occhan, ông có nhiều nếp nhăn hơn rồi…
“Ừ, nhờ cháu. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Khoảng 10 năm? Hahaha. Cậu bé, cháu đã lớn rồi. Cháu có sờ ngực không?”
…! Tôi có thể đã chờ đợi câu hỏi này suốt 10 năm qua. Khi nghĩ như vậy, nước mắt tôi lại rơi xuống má. Sau đó tôi gật đầu với một nụ cười. Lặp đi lặp lại.
“Vâng. Cháu đã sờ nó! Cháu đã sờ nó! Ngực thật tuyệt vời! Người này là người đầu tiên cho cháu sờ!”
Sau đó tôi giới thiệu Hội trưởng, người đã đến bên cạnh tôi. Hội trưởng đang băn khoăn không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng làm ơn hãy để tôi được tận hưởng hết hôm nay. Nghe vậy, Occhan gật đầu như thể ông ấy hài lòng.
“Thế à? Ta mừng. Vậy là cậu bé đó sẽ có bạn gái sau 10 năm. Một cô bạn gái với bộ ngực tuyệt vời thật. Cháu phải sờ chúng khi còn trẻ. Vậy thì sao? Cháu có hiểu những gì ta đã nói khi đó không? Cháu muốn mút ngực phải không?”
“Vâng, cháu muốn mút nó! Occhan! Cháu muốn mút ngực!”
Occhan nở nụ cười sau khi tôi nói điều đó.
“Cậu bé. Con có muốn xem buổi kể chuyện mà con không thể xem lúc đó không?”
Những gì ông ấy lấy ra từ chiếc xe đạp của mình là… Sự tiếp nối của “giấc mơ” của tôi mà tôi không thể nhìn thấy vào ngày đó. Điều ước của tôi không thể được ban tặng vào ngày hè đó. Tôi lau nước mắt và trả lời ông ấy với một nụ cười lớn.
“Vâng!”
ĐING ĐING. Tiếng chuông bắt đầu buổi biểu diễn. Vâng. Sự tiếp nối của câu chuyện từ ngày đó.
“Vậy thì bắt đầu. Ngày xửa ngày xưa. Ở một nơi nọ. Có một lão già chuyên đào ngực…”
Giống như 10 năm trước, tôi cầm món bánh pudding hình bầu ngực trên tay. Tôi ngồi dưới đất lắng nghe. Cũng có cuộc trò chuyện từ hai người phía sau tôi. Tôi muốn hai người này cũng được nghe điều này.
“Ưm, Hội trưởng-san…? Em nên làm gì đây…?”
“Asia. Cứ để mặc em ấy như vậy. Nhưng nếu Koneko ở đây, em ấy sẽ nói… Koneko? Em ở đây à?”
“…Anh ta là tệ nhất.”
Tôi cứ mặc kệ những lời lẽ gay gắt nhắm vào mình, và tôi lắng nghe lão già nói về ngực.


0 Bình luận