Vol 8: Công Việc Của Một Ác Quỷ
Chương 01: Công Việc Của Một Ác Quỷ
0 Bình luận - Độ dài: 7,037 từ - Cập nhật:
Phần 1:
Đột ngột quá, tôi bối rối không biết phải làm gì với thứ đang ở ngay trước mặt. Có một "cặp vếu" ngay trước mặt tôi. Đúng vậy, là "cặp vếu" đó. Chắc chắn là một bộ ngực. Hai thứ mềm mại, khổng lồ đang ở trước mắt tôi. Tôi có nên bú nó không...? Không, trước tiên tôi sẽ giải thích tại sao lại có được tình huống này.
Trong giờ thể dục, tôi cảm thấy không khỏe nên đã đến phòng y tế. Thật không may, y tá không có ở đó nên tôi đã lên giường nằm đợi y tá quay lại... Rõ ràng là tôi đã chợp mắt một lúc. Và khi tôi mở mắt ra, có một bộ ngực trắng như tuyết ngay trước mặt tôi.
Tôi đã quen thuộc với "cặp vếu" này. Bộ ngực thật duy nhất mà tôi từng thấy, ngoài của mẹ tôi, thuộc về một người. Tôi ngước lên một chút để xác nhận khuôn mặt của người chủ nhân của bộ ngực này.
"..........zzzzzzzz"
Người đang ngủ ngon lành bên cạnh là Hội trưởng, với mái tóc đỏ rực dài. Chị ấy là "Onee-sama" của tôi.
...Nhưng tại sao Hội trưởng lại nằm cùng giường với tôi... và chị ấy lại khỏa thân...? Ý tôi là, đôi cánh đen của Hội trưởng đang mọc ra kìa. Có phải chị ấy để lộ điểm yếu ra như thế này lúc ngủ không? Không lâu trước đây, đã có một lần Hội trưởng nằm cùng giường với tôi. Tôi sẽ không giải thích về chuyện đó bây giờ, nhưng nó đã xảy ra. Lần đó, Hội trưởng cũng khỏa thân, và tôi đã lưu hình ảnh đó trong đầu. Vâng, nó được lưu vĩnh viễn rồi! Thỉnh thoảng tôi dùng nó để giải tỏa "thanh xuân" bên trong mình! Nhưng tôi không ngờ mình lại được ngủ cùng chị ấy nhanh như vậy... Hơn nữa, có vẻ như chị ấy đang ngủ trong khi ôm đầu tôi... Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của "vếu" chị ấy bằng mũi mình... "vếu" thật tuyệt vời! Chúng mềm mại! Chết tiệt! Nước mắt tôi không ngừng rơi! Có một kho báu ngay trước mặt tôi, nhưng tôi không thể chạm vào nó! Tôi chỉ có thể tận hưởng nó bằng mũi sao!? Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, có vẻ như Hội trưởng đã tỉnh dậy và mở mắt.
".........Ara, Ise. Fuaaaa."
Hội trưởng ngáp.
"...H...Hội trưởng... Ưm... đây là... tình huống... gì...?"
Tôi hỏi chị ấy một câu trong khi tim tôi đập nhanh. Hội trưởng trả lời trong khi xoa đầu tôi, cái đầu mà chị ấy đang ôm.
"Chị cảm thấy hơi mệt. Chị định chợp mắt một lúc trong phòng y tế và thấy em đang ngủ. Thế là chị tự ý vào đây."
"Tự... ý vào..."
Tôi không biết phải nói gì. Vậy ra chị ấy giải thích thế đấy! Chuyện như vậy đã xảy ra trong khi tôi ngủ một chút!
"Chị có làm phiền em không?"
"Không! Tuyệt nhất! Không, không phải vậy! Ưm, em không biết phải diễn tả thế nào..."
Phiền sao!? Tuyệt đối không! Tôi cảm động đến mức nước mắt không ngừng rơi, Hội trưởng-sama!
"Nhưng... nhưng ngủ khỏa thân thì hơi... thoải mái quá không ạ?"
"Chị không thể ngủ mà không khỏa thân được. Sẽ hoàn hảo hơn nữa nếu chị có một chiếc gối hoặc búp bê để ôm."
G... gối. B... búp bê. Ra vậy. Vậy tôi là vật thay thế cho búp bê. Không, không. Thế là đủ tốt rồi! Hội trưởng sau đó nhìn vào mặt tôi. Có chuyện gì vậy, Hội trưởng?
"...Ise. Em có thích ngực con gái không?"
"Vâng! Em yêu chúng!"
Tôi trả lời chị ấy ngay lập tức. Điều đó là hiển nhiên. Đó là cảm xúc thật của tôi. Đây là điều duy nhất tôi không thể nói dối. Tôi là một học sinh trung học sống vì "sự khoái lạc" mà. Nghe vậy, Hội trưởng nở một nụ cười tinh nghịch. Chị ấy đưa mặt lại gần tai tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi gì đó rất dễ chịu từ mái tóc đỏ rực của chị ấy. Mùi hương đó kích thích não bộ của tôi. Sau đó chị ấy tung đòn quyết định.
"Em có muốn chạm vào ngực chị không?"
...!! Có một điều bí ẩn đang chạy khắp cơ thể tôi sau khi tôi nghe thấy điều mà các chàng trai muốn nghe từ các cô gái. Tôi muốn chạm vào nó! Tôi muốn sờ nắn nó! Tôi muốn bú nó! Đây là một trong những giấc mơ của mọi chàng trai! Trong khi đầu tôi đang ở thiên đường, Hội trưởng nói với tôi.
"Vậy em có nghe theo yêu cầu của chị không?"
"Có ạ!"
Em sẽ làm bất cứ điều gì để chạm vào "vếu" của chị, Onee-sama! Em sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào! Hội trưởng sau đó nói với tôi trong khi đầu tôi vẫn còn mơ mộng.
"Vậy thì hãy cố gắng ký được một hợp đồng nhé."
Phần 2:
"Chúng em về rồi."
Asia chào mọi người với một giọng nói tràn đầy năng lượng. Asia và tôi đi thẳng đến phòng câu lạc bộ sau khi bài giảng kết thúc.
"Ara-ara. Ise-kun. Asia-chan. Hai em đến sớm quá. Có muốn uống trà không?"
Akeno-san chào đón chúng tôi với nụ cười trên gương mặt. Mái tóc đen mượt mà của chị lúc nào cũng tuyệt vời như thường lệ, Akeno-san. Và vếu của chị thì vẫn... khổng lồ như mọi khi.
“Vâng, em cảm ơn!”
Ngay khi nghe câu trả lời của tôi, chị ấy bắt đầu rót trà vào tách. Có vẻ như mọi người, trừ chúng tôi, đã có mặt đầy đủ rồi. Hội trưởng cũng đang uống trà một cách tao nhã.
“Này, Koneko-chan.”
Tôi chào cô bé nhỏ đang ngồi ở góc phòng.
“......Chào hai người ạ.”
Fufufu. Nếu bạn kết hợp hai cô gái đó với Hội trưởng và Asia, bạn có thể tạo ra một đội mỹ nhân tối thượng. Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí, nơi toàn là mỹ nhân! Đây đúng là chỗ làm tuyệt vời nhất! Tôi sẽ không nói quá nếu bảo rằng tôi đến đây chỉ vì họ. Aaah. Tôi thật sự rất vui vì đã tham gia câu lạc bộ này! Oxy ở đây thật trong lành và "ngon" đến mức tôi có thể cảm nhận được vị của nó!
“Chào.”
Có một người giơ tay chào tôi... Là Kiba. Một tên đẹp mã với khuôn mặt sáng sủa khiến tôi phát bực. Hắn là kẻ thù của mọi chàng trai trong ngôi trường này. Chết tiệt. Tên đẹp mã đáng ghét.
“Aaah. Ừ, ừ.”
Tôi vẫy tay qua loa, mắt nhắm hờ như chẳng muốn nhìn.
“Vậy là mọi người đã có mặt. Bắt đầu cuộc họp thôi.”
Hội trưởng nói sau khi xác nhận rằng tất cả đã đến. Các thành viên còn lại và tôi cùng ngồi xuống bộ ghế sofa xung quanh cái bàn. Người ngồi ở ghế chính giữa là Hội trưởng-sama, với mái tóc đỏ thẫm. Và cuộc họp của Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí bắt đầu.
Phần 3:
“Chị sẽ đi với Ise để giám sát.”
Khi cuộc họp kéo dài đến tận tối bắt đầu chuyển sang thảo luận về tôi, Hội trưởng đã nói vậy.
Hoạt động của Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí – công việc “bề ngoài” của câu lạc bộ là nghiên cứu về ma quỷ và các hiện tượng huyền bí. Nhưng hoạt động thật sự thì khác. Chúng tôi là ác quỷ. Khi bầu trời tối đi, cũng là lúc công việc thực sự của chúng tôi bắt đầu.
Công việc của ác quỷ là được con người triệu hồi thông qua pháp trận và ký kết hợp đồng. Khi thực hiện điều ước của họ, chúng tôi sẽ nhận được “giá trị”. Giá trị đó có thể là tiền bạc, vật phẩm, đôi khi là cả sinh mạng.
Gần đây, không còn nhiều người tự vẽ pháp trận để triệu hồi quỷ nữa. Vì vậy, các ác quỷ hiện đại tự vẽ pháp trận lên tờ rơi và phát cho những con người có ham muốn mạnh mẽ để họ có thể liên hệ.
Quay trở lại cuộc họp, có vẻ kết quả công việc của tôi rất tệ. Tôi vẫn chưa ký được hợp đồng nào cả....... Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Không phải là tôi không có việc làm nào. Vấn đề là, mỗi khi tôi đến gặp khách hàng thì luôn xảy ra chuyện kỳ quặc khiến hợp đồng không thể hoàn thành.
Tôi trở nên thân thiết với những người triệu hồi tôi....... Nhưng đã là ác quỷ thì phải ký được hợp đồng, nếu không thực hiện được điều ước thì chẳng có ý nghĩa gì dù tôi có thân thiết với họ đến đâu.
Hội trưởng cũng đang lo lắng vì tôi, và đó là lý do chị ấy nói rằng sẽ theo sát tôi. Khiến chị ấy phải bận tâm vì mình... Tôi thật là vô dụng. Mà mấy người triệu hồi tôi thì toàn là mấy tên biến thái. Liệu tôi có thực sự có thể hiện thực hóa giấc mơ trở thành Vua Harem không?
Đúng rồi! Tôi sẽ tiếp tục ký hợp đồng và nhận được tước vị từ Ma Vương! Và khi trở thành ác quỷ cấp cao, tôi sẽ tập hợp toàn bộ mỹ nữ và tạo nên dàn harem cho riêng mình!
Vì giấc mơ đó, tôi đang chịu đựng cuộc sống khắc nghiệt này... Nhưng thực tế thật sự rất tàn nhẫn. Chết tiệt! Tôi muốn được ôm gái trong cả hai tay và bàn luận về chế độ đa thê!
“.......Không được tưởng tượng mấy chuyện biến thái.”
Á! Koneko-chan nói điều đó với ánh mắt nheo lại. Có vẻ em ấy đọc được suy nghĩ của tôi. Dù bình thường ít nói, nhưng những gì em ấy nói ra thỉnh thoảng làm tim tôi đau điếng.
“Fufufu. Cậu vừa cười dâm đãng đó.”
RẮC!
Có gì đó gãy trong đầu tôi và tôi nổi khùng.
“Im đi! Kibaaaaaa! Không giống như cậu, tôi chỉ có thể nổi tiếng trong trí tưởng tượng! Tôi chỉ có thể làm mấy chuyện 18+ trong đầu! Trí tưởng tượng là của tôi! Khốn nạn! Tôi cũng muốn được sinh ra đẹp trai! Tất cả tụi đẹp trai nên biến khỏi thế giới này đi! Bất kỳ tên nào thuộc bộ Linh trưởng mà sở hữu một dàn harem cho riêng mình đều là kẻ thù của tôi!”
Tôi gào lên đầy tức tối, nước mắt rưng rưng.
“Trời ạ. Đừng khóc nữa. Mà bộ Linh trưởng ư? Em muốn biến cả đám khỉ đột và tinh tinh thành kẻ thù của em sao?”
Hội trưởng thở dài rồi xoa đầu tôi.
“Hức... Nếu như em nổi tiếng, em đã trở thành một tay trống như những người ở trong các ban nhạc heavy-metal rồi... Tại sao chúng ta không tiến hóa từ một con khỉ đột chứ...”
Tôi bắt đầu nói ra những điều vô lý. Nhưng cái xoa đầu của Hội trưởng thì đúng là tuyệt vời. Aaaah. Được một mỹ nữ như chị ấy đối xử dịu dàng thế này đúng là tuyệt vời. Cơn đau trong tim tôi như tan biến.
FLASH!
Ngay lúc đó, pháp trận lớn trên sàn bắt đầu phát sáng. Nó làm sáng cả phòng câu lạc bộ bằng ánh sáng trắng xanh. Khi pháp trận phát sáng thế này, nghĩa là ai đó đang cố triệu hồi một ác quỷ. Nói cách khác, chúng tôi đang được con người có ham muốn mạnh mẽ triệu hồi. Chúng tôi sẽ được dịch chuyển đến chỗ của khách hàng bằng pháp trận này, và thực hiện điều ước của họ. Đây chính là cách công việc của ác quỷ bắt đầu.
Akeno-san bước tới pháp trận, đuôi tóc đu đưa theo bước chân. Chị ấy giơ tay lên và kiểm tra gì đó. Sau vài giây, chị ấy quay lại nhìn tôi và Hội trưởng, mỉm cười.
“Hội trưởng. Đây là một điều ước mà Ise-kun có thể hoàn thành.”
Hội trưởng gật đầu sau khi nghe vậy.
“Chị hiểu rồi. Ise, đi thôi.”
Hội trưởng nắm tay tôi và bước về phía pháp trận.
“H..Hội trưởng! Chị thật sự định đi cùng em sao?”
Chị ấy thật sự định giám sát tôi sao? Như thế thì tôi ngại đến mức không thể làm việc bình thường được! Hội trưởng đặt tay lên má tôi và mỉm cười.
“Em là thuộc hạ dễ thương của chị. Nên chị sẽ chăm sóc em. Đi theo chị.”
Uuuu… Hội trưởng, chị thật là gian xảo. Nếu chị nói thế thì ai mà không muốn được cưng chiều cơ chứ?
“Vâng. Mong chị chỉ bảo cho em.”
Mặt tôi đỏ ửng lên.
“Ise-san! Cố lên nhé!”
Trong khi được Asia cổ vũ, tôi và Hội trưởng bước vào pháp trận đang phát sáng.
Phần 4:
Khi ánh sáng chói lòa dừng lại, chúng tôi đã có mặt trong một căn phòng. Nhìn sơ qua thì có vẻ là một căn phòng trong chung cư? Khi tôi quan sát xung quanh, có rất nhiều vật dụng liên quan đến thời Chiến Quốc! Có một thanh kiếm trong bao được gắn lên tường. Trên tường có nhiều áp phích các tòa thành cổ của Nhật. Có cả một tấm cuộn viết “Fuurin-Kazan”. Trên kệ là một chiếc mũ giáp của võ tướng thời Chiến Quốc. Căn phòng hơi tối, nhưng có đèn bàn đang bật sáng.
“Waah!”
Tôi kinh ngạc đến mức phải thốt lên. Dĩ nhiên rồi. Vì ngay trước mặt tôi là một bộ giáp võ tướng. Mấy thứ này đắt tiền lắm đúng không!? Trong một căn phòng tối như thế này thì nhìn nó thật rùng rợn. Nhưng mà… ai mới là khách hàng đây? Ai đã triệu hồi tôi và Hội trưởng? Tôi nhìn quanh khắp nơi mà không thấy ai cả.
“Ưm... ừmmm......”
GASHAN
Bộ giáp võ tướng chuyển động cùng lúc tôi nghe thấy giọng nữ phát ra.
“Uwaaa!”
Tôi bị hoảng sợ và hét lên.
“Có... phải hai người là ác quỷ không........?”
Tôi cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình từ sau lớp mặt nạ của bộ giáp! Áp lực không bình thường chút nào! Nhưng trái ngược với áp lực ấy, giọng nói lại nghe rất đáng yêu! Thật sự là con gái sao…?
“V-vâng. Chúng tôi là ác quỷ.”
Tôi gật đầu, cố giấu sự sợ hãi trong lòng.
“Vậy là tôi đã thật sự triệu hồi được ác quỷ.......”
“X-xin lỗi, nhưng cô là... con gái sao?”
Bộ giáp gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Nhưng tôi thật sự sốc....... Hóa ra ác quỷ có thật........”
Sốc á!? Đó phải là câu của tôi mới đúng!? Trên đời này có cô gái nào lại mặc giáp trong phòng mình không cơ chứ!?
“Tên tôi là Susan. Như hai người thấy đấy, sở thích của tôi là sưu tầm những thứ liên quan đến thời Chiến Quốc.......”
Susan!? Cô ấy là người nước ngoài!? Tôi càng sốc hơn nữa!
“Xin lỗi vì ăn mặc thế này...... Ban đêm nguy hiểm, nên tôi tự bảo vệ mình bằng cách mặc bộ giáp này.......”
Có lẽ tôi không nên nói rằng người nguy hiểm ở đây chính là cô ấy.
“Bước đầu tiên trong việc học văn hóa nước khác là tiếp xúc trực tiếp với họ. Thật tuyệt vời.”
Hội trưởng gật đầu trong khi nói như vậy.
Không, không, điều đó có vẻ... sai sai rồi đấy.
“Nhưng tôi rất vui vì những ác quỷ đến lại trông dễ mến như hai người. Nếu là ác quỷ đáng sợ thì tôi đã rút thanh katana này ra rồi, ‘Kijin-marukuni-shige’......”
Susan đang cầm một thanh kiếm Nhật còn tra trong vỏ trên tay. Đáng sợ quá! Susan thật sự rất đáng sợ!
“V-vậy... lý do cô triệu hồi chúng tôi là gì? Cô gọi chúng tôi đến để thực hiện điều ước của mình đúng không?”
Khi tôi hỏi, cô ấy bắt đầu... khóc.
“......Hức... hức....... Làm ơn hãy đi cùng tôi đến trường đại học nơi tôi đang học trao đổi...... Trường đại học vào ban đêm đáng sợ lắm.........”
Tôi nghĩ người đáng sợ chính là cô ấy. Nhưng tôi không thể nói ra điều đó.
GASHAN GASHAN.
Nửa đêm, và có một bộ giáp đang đi trên đường phố. Đây là một cảnh tượng kỳ quái. Thị trấn của tôi giờ như biến thành phim kinh dị. Hội trưởng và tôi đã chấp nhận yêu cầu của cô ấy, và hiện tại đang hộ tống cô đến trường đại học nơi cô học. Nói thật thì, tôi không nghĩ cô ấy cần người hộ tống đâu...... Susan đang mặc một bộ giáp võ sĩ đạo. Và là giữa đêm khuya. Sao cô ấy còn trông “ngầu” hơn cả chúng tôi – những kẻ là cư dân chính thức của bóng đêm? Trời ạ! Toàn những người kỳ quặc triệu hồi tôi!
Chúng tôi từng đề nghị rằng chỉ cần Hội trưởng và tôi đến trường lấy cuốn sổ của cô ấy là đủ. Nhưng......
[“Không, không. Tôi không thể để mỗi ác quỷ-san đi được. Tôi sẽ đi cùng!”]
Cô ấy nói vậy trong khi nước mắt ngắn dài, rồi cứ thế bám theo chúng tôi.
“Ooooooooooooooon......!”
Susan cứ khóc với giọng trầm như nguyền rủa vậy. Làm ơn đừng khóc kiểu đó nữa, nghe phát ớn! Cô ấy có sức ép khủng khiếp đến mức tôi cũng bắt đầu thấy sợ.
“Thật uổng phí nếu để cô ấy cứ là con người.”
Hội trưởng nhận xét vậy, có vẻ rất hứng thú với khí chất của Susan. Susan à, có một ác quỷ đang để mắt đến cô đấy! Susan thật sự là một cô gái nhát gan, mỗi khi hơi sợ chút là cô ấy rút kiếm ra vung loạn xạ. Cô ấy đã triệu hồi chúng tôi chỉ vì để quên một quyển sổ ghi chép quan trọng ở trường.
Chúng tôi đã nhận được thanh toán. Dù đây không phải điều ước lớn lao gì nên chúng tôi không ngại làm miễn phí, nhưng cô ấy khăng khăng muốn trả công. Cái “giá trị” mà chúng tôi nhận được là một mô hình lâu đài Nhật thu nhỏ. Chắc chỉ để trưng ở phòng câu lạc bộ thôi. Có khi Akeno-san sẽ thích đấy. Chúng tôi đã chuyển nó về phòng câu lạc bộ qua pháp trận rồi.
“Đừng sợ. Chúng tôi đi cùng cô, nên cứ đi tự tin vào.”
“Hức... Cảm ơn cô...”
Hội trưởng vừa đi bên cạnh vừa an ủi Susan. Nhưng Hội trưởng à, một bộ giáp đang lầm lũi đi trong đêm bản thân nó đã đáng sợ rồi...
“Nhưng mà, đi bộ trong khi mặc nguyên bộ giáp vậy không nặng sao?”
Tôi hỏi. Mặc vậy mà đi bộ thì phải tốn sức lắm chứ. Hơn nữa cô ấy còn là con gái. Không mệt sao?
“Không vấn đề gì. Dù trông em thế này, nhưng em vẫn tập luyện mặc giáp mỗi khi rảnh. Dĩ nhiên chỉ luyện trong phòng thôi. Võ sĩ đạo ngày xưa chạy khắp chiến trường mặc giáp mà. Em cũng nên làm được như vậy.”
Cô đang cạnh tranh với ai thế này...... Susan, cô thật sự là người khó hiểu.
Ồ, có vẻ cuộc dạo đêm với võ sĩ đạo sắp kết thúc. Tôi có thể thấy ngôi trường đại học – đích đến của chúng tôi.
“Ah. Đây là trường đại học tôi đang học...... Thấy không? Không khí thật đáng sợ phải không?”
Không, cái khiến nơi này đáng sợ chính là cô đấy. Một người mặc giáp đứng trước cổng trường đại học lúc nửa đêm. Đáng sợ thật sự.
“Chúng ta vào thôi. Aaaaah, đáng sợ quá........”
Một bộ giáp bước vào khuôn viên đại học. Nghĩ đến thôi cũng rùng mình. Cứ thế, chúng tôi hoàn thành công việc.
Chúng tôi trở lại phòng của Susan sau khi lấy được quyển sổ ghi chép của cô ấy. Hội trưởng bắt đầu vẽ pháp trận để đưa chúng tôi về phòng câu lạc bộ sau khi xác nhận nhiệm vụ đã hoàn tất.
“Được rồi. Chúng tôi sẽ quay lại đây.”
Tôi mỉm cười chào tạm biệt Susan. Fufufu. Tôi không thể ngừng cười được. Tất nhiên rồi. Tôi đã hoàn thành công việc một cách trót lọt. Điều này có ý nghĩa rất lớn. Vâng, tôi đã thực hiện lời hứa với Hội trưởng! Và vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được... sờ vếu của Hội trưởng! Khi tôi nghĩ đến chuyện được úp mặt vào bộ ngực đẫy đà và sung mãn ấy, ham muốn trong tôi không ngừng trỗi dậy! Aaaah, ngọn lửa tuổi trẻ trong tôi đang cháy lên! Mắt tôi giờ đã khóa chặt vào bộ ngực của Hội trưởng, không rời ra một giây nào! Đúng rồi, trước tiên là vếu bên phải. Tôi sẽ bóp nó theo chiều kim đồng hồ! Rồi đến vếu bên trái, tôi sẽ đặt tay lên và... lắc nhẹ...…
“Ưm... xin lỗi.....”
Susan rụt rè lên tiếng khi tôi đang mải mê tưởng tượng mấy chuyện ero bằng não bộ của mình. Hửm? Gì vậy? Nhìn một bộ giáp run rẩy thật khiến người ta sởn da gà...
“.....Có thể hơi bất lịch sự....... nếu không quá phiền, tôi có một điều ước nữa muốn nhờ hai người giúp thực hiện.....”
Điều ước? Cô ấy muốn ký hợp đồng thêm nữa sao? Hả!? Tôi muốn quay về để được sờ vếu của Hội trưởng cơ mà...
“Không sao đâu.”
Tôi còn đang nhăn mặt vì không muốn, thì Hội trưởng bên cạnh lại đồng ý. Chờ đã, Hội trưởng! Chúng ta phải nghe điều ước tiếp theo của cô gái đang mặc giáp này sao!? Không để ý đến ánh mắt rơm rớm của tôi, Hội trưởng tắt pháp trận để nghe Susan nói. Hức... vếu của Hội trưởng càng lúc càng xa tầm với... Hội trưởng bỏ mặc tôi đang chết lặng mà tiến lại gần Susan để nghe nguyện vọng tiếp theo. Susan lúc này run rẩy như một thiếu nữ và nói:
“Nói thật là..... tôi đang định bày tỏ tình cảm với một người... học cùng trường đại học với tôi......”
“Hở? Cô định thách đấu với người đó à? Khoan, ‘bày tỏ’ ở đây là kiểu... giết người ta hả?”
“K-không phải!”
Ồ, không phải sao. Nghe cô ấy nói “bày tỏ”, tôi tưởng cô muốn khiêu chiến hoặc khai chiến thật sự gì đó.
“Ưm... ưm... có một chàng trai tôi thích...... Tôi chậm hiểu mấy chuyện tình cảm, nhưng tôi muốn nói ra cảm xúc của mình.....”
Ra vậy. Cô ấy có người mình thích. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một võ tướng thời Chiến Quốc râu ria xồm xoàm. Người mà cô gái mặc giáp này thích chắc là kiểu đó. Có lẽ anh ta còn cười kiểu “Gahahaha!”. Hội trưởng mỉm cười sau khi nghe và gật đầu:
“Đó là một điều ước tuyệt vời. Được rồi. Tôi sẽ giúp cô.”
“Thật sao!? Tôi vui quá! Các ác quỷ đúng là người tốt!”
Susan bắt đầu... nhảy nhót. Đừng nhảy nhót khi mặc giáp như vậy! Trông kinh dị lắm đó!
“Vậy, bây giờ chúng tôi cần làm gì? Cô muốn chúng tôi diễn một màn kịch thật hoành tráng? Hay muốn chúng tôi dùng sức mạnh của quỷ để chiếm lấy trái tim người đó?”
“Không, không! Nếu được, tôi muốn được ở bên anh ấy bằng chính lời tỏ tình của mình..... Nhưng đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện thế này... Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu cả.”
Hmm... Cô ấy không muốn dùng sức mạnh của ác quỷ để ép người kia yêu mình. Nói cách khác, cô ấy muốn chuyện tình này thành thật, bằng chính sức của mình. Nhưng không biết cách bắt đầu. Vậy nên cô ấy mới nhờ chúng tôi giúp.
“Tốt nhất là cô nên nói trực tiếp với người đó.”
Susan lắc đầu dữ dội trước lời khuyên của Hội trưởng.
“Tôi không thể đâu!”
“Vậy... còn thư tình thì sao?”
Hội trưởng gật đầu trước đề xuất của tôi.
“Phải đó. Tôi cũng nghĩ thư tình là một ý hay. Thể hiện cảm xúc qua thư cũng rất tuyệt.”
“Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ viết ngay!”
Susan đi tới một góc phòng rồi bắt đầu lục lọi thứ gì đó. Cô ấy lấy ra một bộ dụng cụ thư pháp. Cô trải tờ giấy thư pháp trắng ra, nhúng bút vào mực, rồi bắt đầu viết.
Khi kết hợp khung cảnh căn phòng cùng vẻ ngoài của Susan lúc đó, khung cảnh trông không khác gì phim kinh dị. Một người mặc áo giáp đang viết thư bằng bút lông trong ánh nến. Cảm giác như cô ấy đang trút nỗi oán hận ngàn năm vậy...... Nhìn cứ như một oan hồn đang hiện hình trong ngôi nhà bị ám. Bộ giáp dưới ánh nến càng trở nên... tà dị. Ai đó gọi ngay thợ trừ tà đi! Căn phòng này bị nguyền rủa rồi!
“Su...Susan...... Cô có chắc là nên dùng bút lông với giấy thư pháp không? Cô định viết gì thế?”
Tôi hỏi, một giọt mồ hôi lăn dài trên má.
“Hửm? Đây là thư tình đó. Tôi vừa viết: ‘Ta gửi bức thư này cho khanh, với mục đích hòa bình.’”
“Khoan đã! Đó là thứ ngôn ngữ gì vậy!?”
Tôi phải hỏi vì ngay từ đầu bức thư đã là một câu văn... không thể hiểu nổi!
“Đó là tiếng Nhật. Có nghĩa là ‘Xin đừng lo lắng, vì không có gì đặc biệt cả’.”
“Không, không! Đừng nghiêng đầu kiểu không hiểu người ta đang nói gì nữa! Không phải vậy! Dù nhìn kiểu gì thì người thời nay cũng không hiểu cái cô vừa viết đâu! Mà ai còn dùng mực tàu bút lông nữa chứ!? Đây là thời Chiến Quốc à!? Thư tình cũng phải theo phong cách Chiến Quốc sao!? Với lại viết rằng ‘không có gì đặc biệt’ trong thư tình thì lạ lắm đấy! Như thể không có chút nỗ lực nào! Nếu cô không bày tỏ tình cảm rõ ràng, thì lá thư này chẳng khác gì... thư nguyền rủa cả!”
Susan ngồi bệt xuống sàn. Có vẻ cô ấy bị sốc bởi những gì tôi nói.
“K...không... Tôi không thể viết thư theo kiểu khác được......”
“Hả!? Cô đến Nhật theo chương trình trao đổi mà không học viết tiếng Nhật bình thường à!? Không thì viết bằng tiếng Anh cũng được vì cô là sinh viên trao đổi! Người nhận thư chắc chắn sẽ cố dịch nó vì muốn biết cô viết gì mà!”
“Nếu vậy thì việc tôi đến Nhật chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Đàn ông Nhật là hậu duệ của các Samurai! Tôi muốn yêu một Samurai-san đàng hoàng để có mối quan hệ nghiêm túc!”
Người này bó tay thật sự! Mình phải làm gì đó nhanh thôi! Cô ấy là kiểu người nước ngoài hiểu sai hoàn toàn về Nhật Bản! Còn tệ hơn cả mấy otaku Nhật nữa! Không thể nào cô ấy học nổi văn hóa Nhật như vậy!
“Chị cũng chưa gặp được Samurai nào từ khi đến đây. Chị nghĩ ít nhất trong thị trấn này cũng phải có một người chứ.”
Thôi xong! Hội trưởng cũng hiểu nhầm! Không có đâu! Nhật Bản – một trong những quốc gia hiện đại hàng đầu thế giới – không có Samurai đi lại ngoài đường! Dù trong căn phòng này có một người sẵn sàng vác kiếm đi khắp phố đấy!
Nhưng rốt cuộc thì cái người mà Susan thích là ai? Loại chiến binh gì mà khiến cô mê mệt thế......?
“Vậy thì cái này không cần nữa rồi.”
Susan thở dài và... rút dây cung!?
“Thư bằng tên!? Susan! Nếu cô bắn tên trong bộ đồ này, chắc chắn sẽ bị bắt ngay! Còn thành vấn đề quốc tế nữa ấy chứ!”
[“Dùng tên để gửi thư! Người mặc áo giáp là một nữ sinh nước ngoài theo chương trình trao đổi!”]
Tôi có thể tưởng tượng rõ ràng dòng tin sốt dẻo xuất hiện đầy mặt báo......
[“Em chỉ muốn bắn thẳng vào trái tim anh ấy......”]
Cô ấy chắc chắn sẽ nói gì đó kiểu vậy với giới truyền thông. Rồi nó sẽ bị biến thành chuyện đùa lan truyền khắp nơi trong nhiều ngày.
“Thật... sao? Tôi cứ tưởng thư tên là bình thường ở Nhật chứ.”
“Ừ thì... có lẽ mấy trăm năm trước thì đúng. Nhưng giờ là thời đại Heisei rồi. Không phải thời Azuchi-Momoyama đâu. Nếu có cỗ máy thời gian thì tôi sẽ gửi cô thẳng về quá khứ!”
Cô ấy đúng là một người sinh nhầm thời và nhầm cả đất nước...... Tôi ôm đầu bất lực, còn Hội trưởng bên cạnh thì thở dài.
“Không còn cách nào khác. Tôi sẽ dạy cô cách viết thư tình suốt cả đêm nay.”
Ngủ lại cùng phòng với một cô gái nghe có vẻ lãng mạn, nhưng người kế bên lại là một bộ giáp sắt. Dù có Hội trưởng ở đây thì tôi vẫn thấy muốn khóc một chút......
Phần 5:
Vài ngày sau.
Tôi và Hội trưởng có mặt tại một công viên. Trước mắt chúng tôi là một “căn cứ” kỳ lạ. Xung quanh treo đầy cờ có cùng một biểu tượng. Ở chính giữa là một võ sĩ giáp sắt đang ngồi trên ghế. Hiển nhiên đó là Susan.
Cô ấy đã hoàn thành thư tình và đưa nó cho người mình thích. Tôi cũng muốn chứng kiến lúc cô ấy trao thư, nhưng có vẻ cô ấy đã làm xong rồi. Và hôm nay, người đó sẽ đến công viên để trả lời lời tỏ tình của cô ấy.
Tôi và Hội trưởng đến đây vì Susan muốn chúng tôi làm “nhân chứng kết quả”. Nhưng mà... lập cả một căn cứ tại nơi tỏ tình thế này thì hơi... khó góp ý thật. Thôi, muốn làm gì thì làm.
“Mẹ ơi, cái đó là gì vậy?”
Mấy đứa nhỏ trong công viên hỏi mẹ.
“Không! Con không được nhìn!”
Cả các bà mẹ cũng lập tức kéo con mình đi khỏi công viên khi cảm nhận được một luồng sát khí kỳ quái.
Vâng, các bé ạ, hãy nghe lời mẹ. Các em không nên nhìn. Nếu nhìn thấy cảnh tượng này, các em lớn lên sẽ thành những người lớn thất bại mất.
“Ôi trời. Có phải là một vở diễn tái hiện thời phong kiến không nhỉ? Bà nghĩ sao hả bà?”
Một cặp ông bà già đang ngồi trên ghế công viên nhìn về phía chúng tôi, chắc đang nghĩ đây là một buổi diễn kịch nào đó. Nhưng tôi lại quan tâm hơn đến người sắp tới. Người mà Susan thích là ai? Có phải một võ sĩ thời chiến quốc không? Còn Susan thì đang run lên nhẹ nhẹ trong bộ áo giáp. Có vẻ cô ấy đang rất căng thẳng, nhưng nhìn vẫn thật đáng sợ. Một hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra ngay giữa ban ngày.
“Có vẻ cậu ấy đến rồi.”
Khi tôi nhìn về hướng Hội trưởng chỉ, ở đằng xa có một người đang tiến lại gần.
GASHAN GASHAN.
Tiếng kim loại va chạm vang lên. Tôi đã từng nghe âm thanh này trước đây. Người đang tiến đến từ xa kia mặc... áo giáp phương Tây!? Cầm một cây thương hình nón ở tay phải và một tấm khiên ở tay trái. Đầu thì đội mũ giáp kín mít nên không thấy mặt...
Tôi rơi bịch xuống đất, ôm đầu. Trời ạ, tôi không nói nên lời! Cái quái gì thế kia!? Cái gì đang xảy ra vậy!? Là một hiệp sĩ biến thái mặc giáp, cầm vũ khí hạng nặng trái phép!
“H... Hội trưởng... Em xin phép về nhà được không ạ?”
“Không. Hãy ở lại xem tiếp đi. Aaaah, tuyệt vời quá. Sự kết hợp giữa Samurai và Hiệp sĩ.”
“Em đâu có muốn xem cái ‘kết hợp’ này đâu chứ!”
Tôi hét lên bên cạnh Hội trưởng – người lại đang hào hứng thưởng thức. Khoan đã, nếu nhìn kỹ... có một mũi tên ghim thẳng vào mũ giáp của hắn!? Đâm trúng thẳng vào đầu! Khoan, khoan! Hắn thành Hiệp sĩ đầu bị tên bắn!?
“Susan! Cái mũi tên kìa! Người đó bị một mũi tên đâm xuyên mũ! Không phải là Samurai thua trận, mà là Hiệp sĩ thua trận luôn rồi!”
“Vâng. Tôi suy nghĩ rất kỹ... và cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để gửi thư... là dùng mũi tên.”
“Đưa bằng tay cũng được mà! Suy nghĩ chút đi chứ! Gửi bằng bưu điện cũng được mà! Cái đó là tấn công đấy! Cô vừa tấn công anh ta! Tấn công chí mạng luôn! Trúng đầu nữa kìa! Là hành hung! Không phải vì thế mà anh ta cầm thương sao!?”
“Cây thương đó... thật tuyệt vời......”
Susan nói một cách ngượng ngùng. Đừng có yêu thích một món vũ khí dùng để đâm thủng người khác chứ! Đó cũng là điểm thu hút của người cô thích sao!?
“Khốn thật! Sao khách hàng của mình toàn là những kẻ kỳ lạ thế này chứ!”
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Hiệp sĩ tiến lại gần Susan. Anh ta bước vào “căn cứ” của Susan, vang lên tiếng kim loại va chạm. Nhìn kiểu gì thì cũng thấy như sắp có chiến đấu. Hiệp sĩ đứng trước mặt Susan. Susan cũng đứng dậy. Không khí thật căng thẳng. Cả khu vực tràn ngập sát khí. Cảm giác như không gian giữa họ bị vặn xoắn vì năng lượng họ tỏa ra. Nhìn cảnh này, chẳng ai nghĩ đây là cảnh tỏ tình. Vì nhìn kiểu gì cũng giống cảnh đối đầu vào sinh tử.
Hiệp sĩ cắm mạnh cây thương xuống đất và rút ra thứ gì đó – là một bức thư.
“......Bức thư này. Tôi đã đọc rồi.........”
“Vâng.........”
Nàng Musha đang run rẩy. Làm ơn đừng run nữa, đáng sợ lắm đấy! Cô đang phản ứng đúng kiểu... thiếu nữ ấy!
“......Đó là một mũi tên thư tuyệt vời. Khiến tôi sơ suất và bị bắn trúng...... Thật là một mũi tên thư tuyệt hảo......”
Hả? Tuyệt vời!? Gì cơ!? Anh hiệp sĩ này bị mất dây thần kinh à?
“Em... em chỉ nghĩ đến việc bắn cung thôi...... Horie-kun.”
“Chỉ nghĩ đến việc bắn”! Nghe cứ như lời kẻ định ám sát ai đó ấy! Khoan đã, Horie-kun!? Thật sao!? Vậy Hiệp sĩ đầu bị tên bắn này tên là Horie-kun!?
“Nếu là tôi... thì tôi rất vui lòng được hẹn hò với em......”
Aararara... Cô ấy nhận được câu trả lời tốt rồi. Hy vọng từ “hẹn hò” ở đây không phải là “đấu tay đôi” thật sự nhé. Nhưng với ánh nhìn từ người ngoài, trông không khác gì chuẩn bị chiến.
“Ho... Horie-kun..... hức..... em mừng quá...... hức.”
Giọng Susan run rẩy như đang khóc. Tôi không thấy được mặt cô ấy do chiếc mũ giáp, nhưng nghe giọng thì chắc chắn là cô ấy đang rơi lệ.
“Susan.....”
Hiệp sĩ phương Tây – Horie-kun – nhẹ nhàng ôm lấy Susan. Hai người ôm nhau trong khi vẫn mặc áo giáp, tạo nên những tiếng kim loại va chạm clank clank. Cái quái gì đang diễn ra vậy!?
“Hãy nói chuyện về cuốn ‘Ngũ Luân Thư’ mà em viết trong thư nhé.”
“Vâng. Em muốn bàn về trường phái Niten Ichi-ryuu của Miyamoto Musashi với anh, Horie-kun......” "Musha và Hiệp sĩ" nắm tay nhau rồi rời đi.
“Cảm ơn hai người rất nhiều!”
Susan vẫy tay chào tôi và Hội trưởng. Hội trưởng mỉm cười đáp lại. Chị ấy có thể bình tĩnh dù vừa chứng kiến cảnh tượng kỳ dị như thế sao. Rias-buchou, chị quả thật quá tuyệt vời...... Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất, là việc tôi vừa tận mắt chứng kiến một cặp đôi biến thái được sinh ra ngay trước mắt mình.
Phần 6:
Sau đó vài ngày, tôi nhận được một bức ảnh – là hình chụp Samurai và Hiệp sĩ. Có vẻ họ đang hạnh phúc bên nhau. Nhưng một vài hôm sau, trên tivi có phát chương trình tổng hợp những hiện tượng kỳ lạ và trong đó có đoạn...
“Vào ban đêm tại một thị trấn nọ, một Samurai và một Hiệp sĩ mặc giáp sắt đi lang thang khắp phố! Người dân nói thị trấn bị ma ám!”
Susan, cô nên ngừng hẹn hò vào ban đêm đi!
Đó là một scandal tôi không bao giờ muốn biết.
Phần thù lao chúng tôi nhận được từ “kế hoạch tình yêu” của Susan là cây thương của Horie-kun. Hiện giờ nó được trưng bày trong phòng câu lạc bộ. Thỉnh thoảng, Kiba – người am hiểu vũ khí phương Tây – lại lấy nó ra thưởng thức.
Dù sao thì, tôi mừng là cuối cùng hợp đồng cũng được hoàn thành an toàn. Mặc dù lúc đầu tôi chẳng biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu...
Nhưng đầu óc tôi bây giờ chỉ tập trung vào vếu của Hội trưởng.
Kể từ khi hoàn thành hợp đồng đó, mắt tôi không thể rời khỏi bộ ngực của chị ấy. Gufufufu. Cuối cùng! Cuối cùng thì tôi cũng có thể sờ vếu của Hội trưởng!
Tôi có thể chạm vào! Thưởng thức!
Aaa, nước miếng chảy ra mất rồi... Gufufufu. Nhưng tôi không thể ngừng cười!
Và hôm nay, chỉ có tôi và Hội trưởng trong phòng câu lạc bộ! Không có thành viên nào khác! Đây là cơ hội của tôi!
Can đảm lên nào, tôi ơi!
Tôi lấy hết quyết tâm và tiến lại gần Hội trưởng.
“Có chuyện gì vậy, Ise?”
Hội trưởng mỉm cười dịu dàng. Uuu, nếu chị cười dễ thương như thế thì tôi lại thấy tội lỗi mất thôi... Nhưng tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm!
“H...Hội trưởng! C-chuyện... lời hứa thì sao ạ!?”
“Lời hứa?”
Nghe tôi hỏi, Hội trưởng mỉm cười tinh nghịch.
Chị ấy biết! Biết rõ tôi đang nói gì!
Uuu, chị ấy đang tận hưởng việc thấy tôi lúng túng...
“C-cái đó ấy! V...V...Vếu!”
“Ufufu. Chị biết mà. Không cần phải làm mặt nghiêm trọng như thế đâu.”
Dễ nói thế thôi, chứ với tôi đây là chuyện sống còn!
Hội trưởng đứng dậy khỏi ghế sofa và bước tới trước mặt tôi.
“Được rồi. Chị sẽ đếm đến năm. Trong thời gian đó, vếu này là của em. Chị bắt đầu đếm nhé. MỘT.”
Waaaaaaaaaaaaaaaaaaah!! Gì vậy trời!? Đếm tới năm!? Dù chị nói vậy...
“HAI.”
Aaaaaaaah!! Đã đến hai rồi!? Nguy rồi! Chưa kịp chuẩn bị tâm lý!
Nếu cứ thế này, mình sẽ không kịp sờ vếu của Hội trưởng!
Tôi bắt đầu hít sâu để giữ bình tĩnh. Nâng cao tinh thần lên, tôi ơi! Tôi đã sẵn sàng rồi!
Sờ! Tôi sẽ sờ nó! Tôi sẽ sờ vếu của Hội trưởng!
“BA.”
Đã đến ba rồi!? Không còn thời gian đâu!
Tay phải!? Hay tay trái!?
Aaaaah! Không đủ thời gian để chọn lựa!
Vậy thì... sờ cả hai luôn!
Tôi giơ hai tay lên chuẩn bị... Và khi định sờ...
CẠCH. – CỬA MỞ RA.
“Ise-san, cậu đến trước tớ à?”
“Xin lỗi, tụi em tới trễ.”
“......Xin chào.”
“Xin lỗi, lau dọn hơi lâu.”
Asia, Akeno-san, Koneko-chan và Kiba – các thành viên câu lạc bộ đã quay lại!
“Ara-ara. Hai người đang làm gì vậy?”
Akeno-san cười nhìn tôi và Hội trưởng.
“Vậy là hết giờ rồi. Tiếc thật đấy, Ise.”
Những lời tàn nhẫn lọt vào tai tôi!
Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeh!?
Hết giờ rồi!? Trong lúc tôi quay sang nhìn các thành viên khác!?
K-không........
Tôi quỵ xuống trong thất vọng tuyệt vọng.........
Hu hu... lần sờ vếu đầu tiên của tôi....... hu hu.......
Các thành viên câu lạc bộ nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Hội trưởng thì chỉ cười khúc khích.......
Aaaaah. Làm sao có thể như thế được chứ.......
Tôi đã trải qua bao chuyện, lập ra một cặp đôi kỳ dị kia mà......
Vậy mà phần thưởng của tôi.... đã.......
Hội trưởng quỳ xuống và xoa đầu tôi.
“Ufufu. Ise đúng là một cậu bé thú vị thật đấy. Em muốn sờ ngực chị đến vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Hu hu hu.......”
ÔM.
Hội trưởng nhẹ nhàng ôm tôi......
Vì điều đó đến quá bất ngờ nên đầu óc tôi trống rỗng mất một lúc.
“Vậy thì... chị sẽ ôm em như thế này một lúc nhé.”
Hội trưởng nói bằng giọng nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con.
Mặt tôi đỏ bừng vì có thể cảm nhận được hơi ấm của chị ấy.
Ý tôi là, các thành viên khác đang nhìn kìa!
“Cố gắng thêm lần sau nữa nhé. Cậu bé đáng yêu của chị.”
Tôi cảm thấy não mình như nổ tung khi nghe điều đó.
Aaaah. Đúng như tôi đã nghĩ. Phải rồi. Hội trưởng là tuyệt nhất.
Tôi sẽ không bao giờ quên hơi ấm này.
Tôi sẽ lập công cho Hội trưởng!
Mang ý chí đó trong tim, tôi để mình được chiều chuộng trong vòng tay của Hội trưởng.


0 Bình luận