Vol 8: Công Việc Của Một Ác Quỷ
Chương 04: Trận Tennis Vếu
0 Bình luận - Độ dài: 7,712 từ - Cập nhật:
Phần 1:
Chào mọi người. Đúng là một mùa hè nóng nực thật.
Hiện giờ tôi đang chăm chú nhìn vào quyển từ điển. Hmmm… Thật sâu sắc. Thứ mà tôi đang tìm kiếm quả thật có một ý nghĩa sâu xa.
“Ise-san, cậu đang tìm gì vậy?”
Asia đến bên cạnh tôi và cũng nhìn vào quyển từ điển.
“À, tớ đang tìm nguồn gốc của từ Vếu.”
“...Vếu sao...”
Asia có vẻ bối rối không biết nên phản ứng thế nào, nhưng tôi nghiêm túc đấy. Điều này luôn khiến tôi trăn trở.
- Vếu.
Nó thật là một từ tuyệt vời. Tôi nghĩ người Nhật đầu tiên nói ra từ này nên được lưu danh sử sách. Không có nhiều từ ngữ có thể chạm đến trái tim của đàn ông. Hai từ duy nhất mà tôi biết có thể làm trái tim tôi rung động là “Vếu” và “Ngực”.
Tôi muốn biết tại sao người Nhật lại bắt đầu gọi bộ ngực phụ nữ là “Vếu”, nên tôi đã tra cứu lý do.
“...Có rất nhiều giả thuyết. Có thuyết cho rằng từ ‘Ngon quá’ đã biến thành Vếu. Có thuyết khác cho rằng người Hàn cổ xưa gọi những thứ để bú là ‘ppai’, nên người ta nghĩ ‘có lẽ đó là nguồn gốc?’. Trong đó, thuyết đầu tiên là khả thi nhất. Cậu nghĩ sao, Asia?”
“D-Dù cậu nói vậy… Tớ nghĩ Vếu là thứ ngon miệng đối với em bé. Nên có lẽ thuyết ‘Ngon quá’ đúng hơn ạ?”
Hở? Cái này có bị coi là quấy rối tình dục không nhỉ? M-Mà thôi, bỏ qua vậy.
Nhưng tôi thực sự nghĩ Vếu là thứ ngon miệng đối với mọi đàn ông ở mọi độ tuổi!
Tôi định nói vậy, nhưng kịp dừng lại. Không được. Tôi không nên dạy Asia – người tin tưởng tôi – những điều kỳ quặc. Phải đổi chủ đề thôi!
“Hội trưởng đi tới phòng hội học sinh mà lâu quay lại quá!”
Tôi chuyển sang chủ đề khác. Rồi…
“Hội trưởng và Hội trưởng Sona có lẽ đang thảo luận vấn đề quan trọng nào đó. Nhân tiện, Ise-kun và Asia-chan có muốn uống trà xanh không?”
Akeno-san rót trà xanh cho tôi và Asia.
Tất cả thành viên Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí đang chờ Hội trưởng quay lại từ phòng hội học sinh.
“Chiếu tướng. Tôi thắng rồi.”
“Muu, tôi hết nước đi rồi. Có vẻ tôi thua rồi.”
Kiba và Xenovia đang chơi cờ Shogi trên bàn gần đó.
“...Vậy là Xenovia đã thua năm ván liên tiếp rồi.”
Người đang theo dõi trận đấu là Koneko-chan.
“Gasper-kun cũng muốn uống trà xanh không?”
Akeno-san nói với cái hộp nằm ở góc phòng.
“T-T-Thật cảm ơn chị nhiềuuu!”
Một giọng nói phát ra từ trong hộp. Đúng vậy, Gasper đang ở trong cái hộp đó.
“Gasper, ra khỏi hộp uống trà đi.”
Tôi thở dài nói, nhưng em ấy chỉ khóc lóc.
“E-Em x-xin lỗi!! Không! Em không ra ngoài đâu!”
Cứ thế này, cậu ta sợ người lạ nên luôn trốn trong hộp. Đúng là một đàn em rắc rối.
“Chị về rồi đây.”
Người bước vào phòng là Hội trưởng.
Với sự có mặt của Hội trưởng, tất cả mọi người đã có mặt đông đủ.
Phần 2:
Trong buổi họp của Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí, Hội trưởng bắt đầu thảo luận với vẻ mặt lo lắng.
“Chị phải nộp báo cáo hoạt động câu lạc bộ.”
“Ể? Chẳng phải chị vừa mới nộp rồi sao?”
Tôi thắc mắc. Lý do Hội trưởng đi vắng là vì chị ấy tới nộp báo cáo hoạt động câu lạc bộ cho Hội trưởng Sona. Hội trưởng thở dài rồi giải thích:
“Bản vừa rồi là báo cáo về hoạt động câu lạc bộ dựa trên đề tài ‘Mối liên hệ giữa UFO và ác quỷ’. Vấn đề là còn bản báo cáo hoạt động với tư cách là ác quỷ. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên chị quên mất. Khác với năm ngoái, năm nay hạn nộp sớm hơn.”
“Báo cáo hoạt động ác quỷ… chị nói vậy ạ.”
Tôi nghiêng đầu khó hiểu với khái niệm lần đầu nghe thấy. Kiba giải thích:
“Hội trưởng là một ác quỷ thuần chủng nên thật ra chị ấy phải học tại trường ở Địa ngục dành cho ác quỷ cấp cao. Việc học tại Nhật là đặc cách. Nếu không tích đủ tín chỉ của trường ác quỷ thông qua học ở Học viện Kuou thì chị ấy sẽ bị bắt quay lại Địa ngục.”
Với các ác quỷ hiện nay, những người có trách nhiệm duy trì giống loài, họ chấp nhận cả những người được tái sinh từ con người. Hmm, Hội trưởng – người sinh ra từ dòng máu thuần chủng – dường như có vị trí khá khó khăn. Akeno-san bổ sung thêm:
“Việc lấy tín chỉ. Trong trường hợp của Hội trưởng, ngoài việc lập giao ước với con người, chị ấy còn có thể lấy tín chỉ bằng cách nghiên cứu các loại quái vật và yêu quái ở Nhật. Thật ra bọn em – những người hầu – cũng được phép giúp chị ấy nghiên cứu trong mức độ nhất định.”
À, ra vậy. Đó là lý do Hội trưởng lập nên Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí.
Vậy nên lý do chúng tôi – những người hầu của chị ấy – có thể sống ở thế giới loài người là vì chúng tôi hoạt động trong câu lạc bộ như là một phần nhiệm vụ. Điều đó có nghĩa chúng tôi cần có vai trò và công việc để tồn tại ở thế giới loài người.
Hội trưởng nhìn mọi người quanh bàn rồi nói:
“Vì vậy chị sẽ viết báo cáo cần nộp cho Địa ngục ngay bây giờ. Chị muốn biết tình hình hiện tại của các quái vật và yêu quái đang sống trong thị trấn này. Như thường lệ, chúng ta sẽ đến hỏi Kappa – người rất hiểu biết – sống ở đầm lầy ngoài rìa thị trấn.”
Kappa? Ý chị là Kappa có cái “dĩa” trên đầu, thích dưa chuột và sống gần sông nước ấy hả?
Kiba giơ tay lên và thông báo cho Hội trưởng:
“Hội trưởng, Kappa đó đã quay về quê nhà rồi. Anh ấy nói sẽ kế thừa nghề gia đình là trồng dưa chuột.”
“…Vậy là cậu ta quay về quê nhà. Cũng là một tương lai ổn định hơn, so với việc cố gắng trở thành rapper.”
Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó, Hội trưởng gật đầu như thể đồng tình với tình hình.
“C-Chuyện gì đây với rapper Kappa vậy?”
Tôi hỏi Kiba:
“Con Kappa đó rời khỏi nhà vì không muốn thừa kế nghề trồng dưa chuột của gia đình và bắt đầu sống ở thị trấn này. Nó rất mê rap. Tôi thường nghe bài hát ‘Shirikodama Rhapsody’ của nó.”
Cái tên thật kỳ quặc... Rhapsody kiểu gì thế này?
“...Ánh sáng của thị trấn làm khô chiếc dĩa trên đầu ta, cơn giận không thể diễn tả, ta chỉ còn biết lấy shirikodama[note77025] của ngươi.”
O-OH! Koneko-chan bất ngờ bắt đầu rap!?
“Koneko-chan là fan của cậu ta đó.”
Kiba nói vậy. Thật luôn à!? Vậy là Koneko-chan thích nhạc rap sao? Nhưng lời bài hát nghe thật lạ... Chắc là vì đó là Kappa nhỉ?
“Nhưng hình như nó đã về quê vì cha nó bị mắc ‘bệnh teo dĩa’. Gia đình nó có một phương pháp trồng dưa chuột kiểu yêu quái cổ truyền rất hiếm, nên nhờ vậy họ có thể tiếp nối truyền thống.”
“Vậy thì có lẽ chúng ta phải hỏi thăm Dullahan – kẻ thích tám chuyện – đang sống trong căn biệt thự cũ ở khu thứ tư.”
“Dullahan?”
Hội trưởng nói một cái tên tôi chưa nghe bao giờ, nên tôi hỏi lại. Xenovia là người trả lời:
“Chị ấy đang nói đến kỵ sĩ bọc thép không đầu. Nó cưỡi một con ngựa to và mang theo đầu của mình trong tay. Nó là sứ giả của cái chết, chủ yếu sống ở châu Âu. Tôi đã từng hạ vài con rồi.”
Quả đúng là cựu trừ tà đến từ Vatican! Có vẻ săn quái vật là sở trường của cô ấy!
Kiba sau đó đặt một quyển sách dày trước mặt tôi.
“Bách khoa quái vật. Khi cậu nói tên con quái vật muốn tra cứu, sách sẽ tự động mở đúng trang. Ví dụ: Dullahan.”
Ngay lập tức quyển sách tự mở ra và các trang bắt đầu tự lật. Ôi trời, phép thuật gì đây! Rồi nó dừng lại. Khi tôi nhìn vào, có một hình minh họa của kỵ sĩ không đầu cùng những ký hiệu mà tôi không đọc được. Chắc đây là chữ của ác quỷ. Tôi vẫn chưa đọc được hết chúng. Dù không hiểu phần mô tả, nhưng tôi đã nắm được đặc điểm của Dullahan qua hình ảnh.
“Con Dullahan đó mới bị thoát vị đĩa đệm vài ngày trước và đang nhập viện.”
Akeno-san vừa đọc tài liệu trên tay vừa nói với Hội trưởng.
Nó không có đầu mà lại bị thoát vị!? Tôi không hiểu nổi! Ý chị là cái đầu mà nó cầm cũng có thể bị thoát vị sao!?
Hội trưởng thở dài sau khi nghe báo cáo của Akeno-san.
“Ra vậy, có vẻ Dullahan cũng đang gặp khó khăn.”
Qua cuộc trò chuyện, tôi đoán họ không liên lạc được với nguồn tin. Tôi chỉ vào cái hộp mà Gasper – bán ma cà rồng – đang trốn trong đó.
“Vậy thì Hội trưởng, sao chúng ta không nộp báo cáo về một trường hợp hiếm có là ‘Ma cà rồng trong hộp’? Em chưa từng nghe có ma cà rồng nào chui vào hộp thay vì nằm trong quan tài cả.”
“S-S-Senpaiiiiiiiiiiiiii! A-Anh đang nói gì vậyyyyyy!”
Chiếc hộp hét lên. Tôi tiến đến gần và gõ nhẹ lên hộp.
“Em là người hầu của Hội trưởng nên phải hợp tác chứ. Em thích loại hộp nào? Cảm giác bên trong thế nào? Có sự khác biệt giữa các loại hộp khác nhau không? Mà khoan, có phải đưa cả hộp này dịch chuyển xuống Địa ngục luôn sẽ nhanh hơn không?”
“Uwaaaaaaaan!! Em... Em sẽ bị Ise-senpai đem đi mất!”
“Ma cà rồng trong hộp. Và sẽ được gửi từ quốc gia nơi nó được sản xuất!”
Khi tôi và Gasper đang đùa giỡn như vậy, Hội trưởng thở dài rồi nói:
“Thôi được rồi, chị hiểu rồi. Hãy tìm cách khác vậy.”
“Cách khác? Chị có ý gì sao?”
Hội trưởng gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Ở học viện này có một người rất hiểu biết về quái vật.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến điều đó.
Phần 3:
TẠCH TẠCH
Tiếng vợt đập vào bóng vang lên từ sân tennis.
Tôi đi theo Hội trưởng tới sân tennis. Có vẻ người mà Hội trưởng tìm đang ở đây.
Nhưng hơn hết! Như tôi nghĩ, trang phục tennis nữ thật tuyệt vời! Và cả quần bó mặc trong váy nữa, tôi còn có thể nhìn thấy từ phía ngoài hàng rào! Dù không phải quần lót, chúng vẫn cực kỳ kích thích! Mà chân của họ! Đùi của họ thật tuyệt vời! Tennis mùa hè đúng là đỉnh của đỉnh!
“Là Dã thú Hyoudou!!”
Uooooo! Tôi bị phát hiện đang lén nhìn từ phía hàng rào, và bị các cô gái la ó! Có lẽ vì tôi là tên biến thái nên các cô ấy rất ghét tôi. Hừm! Không sao cả, vì tôi vẫn hòa thuận với Hội trưởng và Asia mà! Nhưng chỉ nhìn thôi thì nên được cho phép chứ!
“Im đi! Có phải các cậu mất cái gì đâu, thế thì sao mà không được!”
“Bị cậu nhìn khiến bọn tôi thấy như mất đi thứ gì đó rất quan trọng! Muốn nhìn thì dắt Kiba-kun theo đi!”
“Iyaa! Đừng nhìn bọn tôi nữa! Cứu em với Kiba-kun!”
Khốn kiếp! Bọn họ coi tôi như rác rưởi! Các cô mê trai đẹp đến thế cơ à!? Đồ đáng ghét, Kiba! Lần sau đi cùng tôi đấy! Nếu có cậu thì tôi sẽ được nhìn thoải mái hơn!
“Mau lên, Ise. Chúng ta đi thôi.”
Hội trưởng đặt tay lên trán, có vẻ phiền phức với tình huống này. Em xin lỗi Hội trưởng. Có vẻ đầu óc em cứ trôi đi đâu mỗi khi cảm biến biến thái phát tín hiệu...
“Vậy Hội trưởng, người đó có biết chị là ác quỷ không?”
“Tạm thời thì có. Trường này cũng thu nhận những con người có xuất thân đặc biệt và có quan hệ tốt với ác quỷ. Nên họ sẽ được thông báo về những ác quỷ đang dùng ngôi trường này làm căn cứ.”
Tôi và Hội trưởng vừa nói chuyện vừa ngồi trên ghế băng.
Hmm, vậy là ngôi trường này vẫn còn nhiều bí mật mà tôi chưa biết.
Chúng tôi đang đợi ở nơi đã hẹn, nhưng vẫn chưa có ai đến, chắc là vì chúng tôi đến quá sớm.
Tôi vẫn không thể rời mắt khỏi các cô gái, nên cứ nhìn về phía sân. Rồi tôi nghe thấy tiếng vó ngựa.
“Ô hô hô hô! Cô có khỏe không, Rias-san! Hiếm khi cô đến đây đấy! Vậy nên tôi xin chào đón cô!”
Một người phụ nữ xuất hiện với tiếng cười lớn khi đang cưỡi trên một con ngựa to! Cô ta có mái tóc nâu uốn lọn một cách thanh lịch. Khoan đã, cô ta cưỡi ngựa trong trường học này á!?
Tôi biết người này. Chị ấy là đội trưởng câu lạc bộ tennis – Abe Kiyome-senpai. Việc kiểm tra các cô gái xinh đẹp cứ để tôi lo!
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn nữa là người đang cưỡi ngựa phía sau chị ấy! Một kỵ sĩ mặc giáp không đầu! Uwaaaaah, hắn thật sự không có đầu luôn kìa!
Hiheeeeeeeeeeeeeeen!
Tiếng hí của con ngựa! Một con ngựa lông đen tuyền! Đôi mắt của nó phát sáng kỳ lạ! Thở mạnh qua mũi! Cái gì thế này, một con ngựa giống như thuộc về kẻ chinh phạt thời mạt thế!
Abe-senpai xuống ngựa và dỗ dành nó. Cùng lúc đó, kỵ sĩ không đầu cũng xuống ngựa.
“Ufufu, con ngựa này không tệ đúng không? Vài ngày trước, cái đầu của Dullahan – ông Smith – phải nhập viện. Thế nên tôi được nhờ trông hộ nó trong thời gian đó.”
Senpai nói đầy tự hào. Đây là ngựa của một con quái vật à!? Bảo sao nó tỏa ra khí chất kỳ lạ! Nhưng một nữ sinh trung học bình thường sao có thể xử lý nổi!?
“Và đây là thân thể của ông Smith.”
Dù không có đầu, nhưng kỵ sĩ đó vẫn cố cúi đầu chào. Chắc là đang chào bọn tôi. Vậy đây chính là Dullahan. Một con quái vật đang đi lại trong trường học thì có vấn đề chứ!? Tôi nhớ đầu hắn nhập viện vì thoát vị... Nhưng trông cơ thể thì có vẻ ổn. Chỉ nhìn một người mặc giáp giữa mùa hè thôi mà cũng thấy nóng thay. Và hắn còn đang ôm một quả dưa hấu trong tay nữa...
“Ara, mang một con quái vật vào khuôn viên trường là trái với nội quy đấy.”
Hội trưởng nói vậy với Abe-senpai. Theo tôi nghĩ, việc này vượt xa khỏi chuyện nội quy rồi đó, Hội trưởng!
“Trong thời gian cái đầu nằm viện, thân thể-kun vẫn có thể tự hoạt động, đúng không? Thế nên tôi chăm sóc nó cùng với con ngựa. Nhưng nếu chỉ nuôi không thôi thì không hay, nên tôi giao cho họ công việc: làm linh vật cho câu lạc bộ tennis! Dullahan, ‘Honda-kun Không Đầu’! Quả dưa hấu là đầu thay thế! Thấy hợp với mùa hè không?”
Linh vật!? Không không không, không thể nào!? Dù nhìn kiểu gì thì nó vẫn là một con quái vật! Nó không có đầu! Nó di chuyển mà không có đầu! Tôi cũng không hiểu tại sao lại dùng quả dưa hấu làm đầu thay thế! Chờ đã, **Honda!? Chị nói gì mà Honda!?”
Tôi phản đối vậy, nhưng... Hội trưởng lại gật đầu ra vẻ chấp nhận.
“Chịu thôi, nếu là linh vật thì không sao.”
“Hội trưởng!? Eeeh!? Chị thật sự đồng ý à!? Nó không có đầu mà chị biết không!?”
“Đầu không phải vấn đề.”
Là vấn đề đấy, Hội trưởng! Không có đầu mà vẫn được chấp nhận ư!? Dù nhìn kiểu gì thì nó cũng là sinh vật siêu nhiên mà!
“Hội trưởng Sona cũng nói y như vậy và đã đồng ý.”
Senpai cũng nói thế. Không thể nào! Cả Hội trưởng Sona cũng đồng ý!? Dù nó không có đầu!?
“Kyaa! Honda-kun! Bộ giáp châu Âu hôm nay của anh cũng sáng bóng ghê!”
“Linh vật không đầu mang đến cảm giác thật mới mẻ! Dễ thương quá!”
Hắn bắt đầu được các cô gái cổ vũ qua hàng rào! Dullahan vẫy tay lại đáp lại họ.
Uooooooo! Nổi tiếng quá! Dù tôi nghĩ đây là kiểu nổi tiếng sai lệch, nhưng chẳng lẽ kỵ sĩ không đầu lại được lòng các nữ sinh cấp 3 hiện nay!?
“Còn Hyoudou thì chết đi!”
“Tránh xa Rias-senpai ra! Đồ thú vật! Đồ sâu bọ!”
“Honda-kun! Lấy đầu của Hyoudou đi!”
Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeh!?
Vậy là kỵ sĩ không đầu nổi tiếng hơn tôi!? Không thể nào!? Dù nhìn thế nào thì tôi trông còn giống con người hơn hắn!? Dù tôi là ác quỷ, thì tôi vẫn đẹp trai hơn kỵ sĩ không đầu chứ!? Tôi vẫn còn đầu mà!
Kỵ sĩ không đầu – không, Honda! – đặt tay lên vai tôi.
“Hondaaaaaaaaaaaa! Tại sao anh lại nổi tiếng hơn tôi trong khi anh không có đầu!? Chẳng lẽ không có đầu lại được lòng câu lạc bộ tennis hơn à!? Chính là vậy phải không!? Hội trưởng, xin hãy chặt đầu em đi! Nếu phải đánh đổi đầu để nổi tiếng thì đó là cái giá rẻ thôi! Xin hãy chặt đầu em đi!”
“Bình tĩnh lại, Ise. Em sẽ chết thật đấy nếu chị làm vậy.”
Hu hu... Em biết mà. Biết rất rõ... Nhưng mà...
Tôi gục đầu xuống, còn Senpai thì hỏi Hội trưởng:
“Vậy thì, Rias-san. Cô đến tìm tôi có chuyện gì?”
“Đội trưởng câu lạc bộ tennis, Abe Kiyome-san. Xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng tôi có thể phỏng vấn cô– người thuần hóa quái vật– được không? Tôi cũng rất muốn biết thêm về các quái vật và yêu quái mà cô đang quản lý.”
Hội trưởng hỏi, nhưng...
“Không, tôi không muốn.”
Abe-senpai từ chối thẳng thừng.
“Tại sao tôi phải giải thích với một ác quỷ như cô chứ? Tôi biết ơn vì đã được chấp nhận ở trường này dù xuất thân đặc biệt, nhưng chuyện này và chuyện đó là hai thứ khác nhau đúng chứ? Với lại, Rias-san cũng có quan hệ rộng với nhiều người thuộc các giới khác nhau, nên chắc chắn chị không thiếu người để phỏng vấn, đúng không?”
Mggggh, thái độ của chị ấy với Hội trưởng làm tôi phát cáu! Nhưng Hội trưởng vẫn bình tĩnh tiếp tục:
“Vậy thì, nếu có quan hệ với tôi, cô sẽ được lợi đấy chứ?”
Abe-senpai bật cười lớn, che miệng bằng tay.
“Ohohohohohohohoho! Cô tự tin quá đấy! Nhưng nếu có quan hệ với cô, tôi lại thấy sợ hậu quả về sau! Vì thế nên tôi muốn giữ quan hệ tốt với Hội trưởng Sona trong khi giữ khoảng cách với cô. Giao dịch với ác quỷ thì phải cẩn thận, nếu không sẽ mất linh hồn đúng không?”
“..............”
Hội trưởng lặng người trước những lời của Abe-senpai.
Tôi hiểu rồi. Thì ra đây là cách mà người bình thường nghĩ về ác quỷ.
Khi tôi trở thành ác quỷ và hòa nhập vào thế giới đó, lúc nhận ra thì tôi đã sống như một ác quỷ thật sự.
Nhưng với người thường, ác quỷ là biểu tượng của cái ác. Một khế ước đồng nghĩa với việc phải trả giá tương xứng. Nên hợp đồng với ác quỷ bị cho là điều đáng sợ.
Nếu tôi còn là con người, chắc tôi cũng sợ nếu có một ác quỷ đề nghị lập khế ước. Ngay cả Hội trưởng cũng cười gượng.
“Thời nay, bọn tôi không làm mấy chuyện đáng sợ như thế đâu? Tôi chỉ định mời cô uống trà hoặc ăn tối thôi. Vậy cô vẫn không chấp nhận sao?”
“Trà do Akeno-san pha là ngon nhất đấy!”
Tôi cũng lên tiếng ủng hộ lời mời của Hội trưởng. Lúc đó, Abe-senpai có vẻ nghĩ ra điều gì đó và nở nụ cười gian tà.
“Ufufufu, tôi vừa nghĩ ra một điều thú vị. Sẽ chẳng vui nếu chúng ta làm chuyện này miễn phí. Vậy thế này thì sao? Một trận đấu tennis giữa tôi và những con quái vật dưới quyền tôi, đối đầu với Rias-san và Câu lạc bộ Nghiên cứu Huyền bí? Đội thua sẽ phải làm theo bất cứ điều gì đội thắng yêu cầu, miễn phí nhé?”
Này này! Đột nhiên lại có trận đấu tennis à!? Mà điều kiện thắng gì kỳ vậy!?
“Ara, nghe thú vị đấy. Tôi cũng biết chơi tennis mà. Vậy nếu chúng tôi thắng, cô sẽ hợp tác trả lời phỏng vấn cho bài báo cáo của chúng tôi chứ? Còn nếu cô thắng thì cô muốn gì, Kiyome-san?”
Oooo!? Hội trưởng đồng ý luôn kìa!? Đúng kiểu người ghét thua cuộc! Kiyome-senpai sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.
“......Nhân tiện, cậu có phải là [Welsh Dragon] nổi tiếng, cũng chính là Xích Long Đế Vương đúng không?”
“Ể... Vâng, đúng vậy.”
Bình thường được một tiền bối xinh đẹp nhìn như thế tôi chẳng thấy tệ... Nhưng ánh mắt của chị ấy thật đáng sợ... Là ánh mắt của một nhà sưu tầm nguy hiểm...? Tôi chưa từng bị ai nhìn như thế nên thật sự rất sợ.
“Tôi quyết định rồi. Nếu tôi thắng, thì tôi có thể mượn cậu ta chứ? Một con rồng quý hiếm thì quá tuyệt! Vì cậu ta là người hầu của ác quỷ, nên sở hữu thì bất khả thi. Nhưng nếu chỉ mượn một thời gian—”
“Không.”
Hội trưởng lập tức từ chối với một nụ cười. Nhưng nụ cười đó toát ra một luồng khí đáng sợ. Chị đang làm em sợ đó, Hội trưởng!
Hội trưởng là người rất quý trọng người hầu của mình. Đặc biệt là tôi, chị ấy càng nghiêm khắc với những chuyện như thế. Chị ấy kéo tôi lại gần để không bị cướp đi.
“Đây là người hầu quan trọng của tôi. Nếu là điều ước như thế, tôi sẽ không để cô động vào em ấy.”
Thấy phản ứng của Hội trưởng, Abe-senpai thở dài.
“Vậy thì coi như cuộc thương lượng này chưa từng xảy ra—”
“Chúng tôi đồng ý với điều kiện đó.”
Một người bất ngờ đồng ý với điều kiện của Abe-senpai.
Khi tôi quay lại, đó là Akeno-senpai.
“Nếu chúng tôi thắng, Kiyome-san sẽ giúp chúng tôi với bài báo cáo. Nếu Kiyome-san thắng, cô sẽ được mượn Ise-kun tạm thời. Cô chấp nhận điều kiện đó chứ?”
Ể? Không ai hỏi ý kiến tôi à!? Honda vỗ vai tôi tỏ vẻ đồng cảm. À... Honda đúng là người tốt thật…
“Khoan đã Akeno!”
Hội trưởng định phản đối, nhưng Akeno-san nói ngay:
“Hội trưởng, chúng ta chỉ cần thắng. Nếu thắng, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Hội trưởng định nói thêm, nhưng rồi chỉ thở dài và gật đầu. Như tôi nghĩ, chẳng ai quan tâm đến ý kiến của tôi cả!
“Ừ, tôi hiểu rồi.”
Khi nhận được sự đồng ý của Hội trưởng, Abe-senpai cười lớn.
“Ohohohohohoho! Vậy là đã quyết định! Thật ra các người thách đấu với tôi, đội trưởng CLB tennis, là điều rất ngớ ngẩn! Hãy luyện tập hết sức có thể đi! Những con quái vật dễ thương của tôi cũng chơi tennis rất giỏi đấy!”
“Tôi sẽ cho cô thấy đẳng cấp tennis của quý tộc cao cấp. Tôi sẽ không giao Ise dễ thương của tôi cho cô đâu!”
“Tôi rất mong chờ đấy! Ufufu. Nếu tôi có được Hyoudou-kun, tôi sẽ yêu chiều cậu ấy theo một cách rất khác.”
Cả hai đều áp mặt lại gần nhau và cười. Đáng sợ! Dù họ cười, tôi vẫn cảm nhận được sát khí! Hai người họ nghiêm túc thật rồi! T-Tôi... trở thành vật đánh cược rồi! Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây!?
“Xin lỗi, Ise-kun.”
Akeno-san ôm tôi và nói lời xin lỗi. C-cảm giác... V-Vếu!
“Nếu chị không nói vậy, thì mục tiêu của Hội trưởng sẽ không thể tiến triển được. Chị cũng sẽ cố gắng hết sức trong trận tennis.”
“V-Vâng! Em ổn mà!”
Tôi không thể phản đối khi Akeno-san đang ôm tôi!
Mọi chuyện sẽ ổn nếu Hội trưởng thắng, nhưng tôi cũng tò mò điều gì sẽ xảy ra nếu tôi tạm thời thuộc về Abe-senpai. Ánh mắt sưu tầm của chị ấy đáng sợ, nhưng chị ấy rất xinh đẹp. Chị ấy còn nói sẽ chiều chuộng tôi. C-Có khi nào tôi được trải nghiệm chuyện tuyệt vời như tắm chung với chị ấy không!? Tôi không thể ngừng tưởng tượng! Tôi đúng là một kẻ đầy dục vọng, không trung thành với chủ nhân!
Nhưng mà tôi đâu có chơi tennis giỏi đâu.....
Phần 4:
Ngày thi đấu.
“Ufufu. Tôi phải khen ngợi vì các người không chạy trốn.”
Abe-senpai, người đang chờ chúng tôi ở sân tennis, chào đón với nụ cười đáng ngờ. Phía bên kia hàng rào, nhiều loại quái vật khác nhau đang nhìn chúng tôi chằm chằm. Đó là những quái vật và yêu quái dưới quyền kiểm soát của Abe-senpai. Số lượng cũng khá đông. Tất cả đều toát ra khí tức kỳ lạ khiến tôi sợ run!
Linh vật không đầu – thân thể của Dullahan là Honda – vẫy tay chào tôi. Honda! Anh đúng là người tốt!
“Hôm nay chúng tôi sẽ giành chiến thắng.”
Hội trưởng tuyên bố đầy tự tin! Chị ấy thật sự rất hăng hái!
“Sẽ có hai trận đơn và một trận đôi. Đội nào thắng hai trận sẽ chiến thắng chung cuộc. Rias-san và tôi sẽ tham gia. Những người còn lại sẽ bốc thăm để quyết định.”
Việc bốc thăm được chuẩn bị bởi Abe-senpai. Chị ấy chuẩn bị kỹ thật. Nhưng làm ơn đừng rút trúng tên tôi! Tôi không tự tin lắm đâu! Tôi còn cảm thấy nếu tham gia sẽ kéo chân Hội trưởng xuống, nên mong là tên của Akeno-san, Kiba hay Xenovia được chọn! Làm ơn! Nếu đầu phiếu là màu xanh thì là trận đơn, nếu là đỏ thì là trận đôi.
“Trận đơn.”
“Trận đơn.”
Ồ! Tuyệt! Akeno-san và Xenovia sẽ đấu đơn! Đúng như mong muốn của tôi!
“Trận đôi.”
Hội trưởng sẽ tham gia trận đôi!
Làm ơn để Kiba hoặc Koneko-chan làm đồng đội chị ấy! Asia thì không giỏi thể thao, còn tôi thì tệ tennis lắm!
Tôi nhắm mắt và rút thăm. Khi mở ra… đầu thăm là màu đỏ!
“Có vẻ đối tác của tôi là Ise rồi. Cùng cố gắng nhé!”
“Uwaaaaaaah! Thật luôn hả!?”
Hội trưởng thì mỉm cười, còn mặt tôi tái xanh. Tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng! Áp lực quá lớn! Chắc chắn tôi sẽ kéo chân Hội trưởng mất!
Và rồi, trận đầu tiên là trận của Akeno-san. Đối thủ của chị ấy là…
“Cố gắng hết sức nhé.”
Đó là một cô gái quái vật có đôi cánh thay cho cánh tay! Uwaaaaaah! Dễ thương quá! Vậy ra cũng có những quái vật như thế này sao!?
“Đó là một harpy. Là một quái vật có cánh. Phần lớn đều là nữ.”
Hội trưởng giải thích cho tôi! Thật sao!? Thế giới quái vật đúng là đầy bí ẩn, vì có cả những cô gái dễ thương như vậy! Hơn thế nữa, Vếu của cô ấy còn rất to! Dù chân có móng vuốt như chim, nhưng 70% cơ thể là con người! Tôi không thể cưỡng lại nổi!
Harpy-chan cầm vợt tennis bằng đôi cánh và đối đầu với Akeno-san trên sân.
“Akeno-san, cố lên nhé!”
Tôi hét cổ vũ lớn nhất có thể. Và trong lòng, tôi cũng âm thầm cổ vũ Harpy-chan nữa. Đúng là tôi dâm thật! Nhưng biết rằng có những quái vật dễ thương như vậy khiến tôi cảm thấy hạnh phúc! Aaa, tôi bắt đầu nghĩ rằng có một hậu cung toàn quái vật cũng không tệ.
“Ara ara. Em có nhiều sơ hở quá đấy, Harpy-chan~”
“Iyaaan! Chị gái ác quỷ này mạnh quá!”
Trận đấu kết thúc với chiến thắng áp đảo của Akeno-san, và chúng tôi giành được một điểm! Yes! Nếu Xenovia thắng trận tiếp theo, thì đội chúng tôi sẽ thắng chung cuộc! Và tôi sẽ không cần phải ra sân đấu đôi!
“Giờ đến lượt tôi.”
Xenovia bước ra sân, vừa đi vừa xoay cây vợt. Cô ấy nói mình không có nhiều kinh nghiệm chơi các môn thể thao có bóng, nhưng với khả năng vận động thiên bẩm thì chắc chắn sẽ làm được!
“Rất vui được đấu với cô.”
Đối thủ của Xenovia là một cô gái có phần thân dưới là... rắn. Uooooooo! Dù thân dưới là rắn nhưng cô ấy vẫn khá là...! Ngay cả quái vật này cũng rất xinh đẹp! Thật tiếc vì không có đùi, nhưng có Vếu! Thế là đủ với tôi rồi!
“Tộc Lamia à. Như chị nghĩ, phần lớn đều là nữ.”
Cái gì!? Vẫn còn nhiều tộc quái vật mà phần lớn là con gái sao!? Tuyệt vời! Thế giới này quả thật rộng lớn! Có lẽ một ngày nào đó tôi nên đi bắt quái vật. Tôi muốn đến một ngôi làng toàn quái vật nữ!
Tôi bắt đầu mơ mộng và tưởng tượng. Sau đó, Honda – người không đầu – mang dưa hấu ra. Tôi biết ơn, nhưng biến dưa hấu thay thế đầu của cậu ta thành món tráng miệng là sao vậy Honda...
Nhưng nếu đối thủ là một cô gái rắn, thì chẳng phải sẽ khó di chuyển hơn sao? Có lẽ Xenovia sẽ thắng nhờ có thể di chuyển tự do. – Tôi đã nghĩ vậy.
“Mggh! Cô giỏi đấy!”
Xenovia đang gặp khó khăn!
“Bên kia kìa!”
Cô gái rắn mạnh hơn tôi nghĩ! Có thể do phần thân dưới là rắn, nên cô ấy có thể kiểm soát sân mà không cần di chuyển nhiều, chỉ cần vươn người! Và giống như rắn thật, cô ấy dai sức và chịu được các đòn tấn công thông thường! Kiểu người chờ cơ hội để lật ngược thế cờ!
“Em xin lỗi, là do em yếu quá.”
Xenovia xin lỗi Hội trưởng. Sau một trận đấu dài, Xenovia đã thua!
Uwaaaaaah!
Thế là trách nhiệm đè lên tôi rồi, vì tôi phải thi đấu trận cuối cùng!
“Không sao đâu, Ise và chị sẽ giải quyết trận này! Mọi người không cần lo gì cả!”
Hội trưởng tràn đầy khí thế! Vậy tôi cũng phải quyết tâm chứ!?
“Rốt cuộc tôi cũng phải đấu đôi rồi. Đối tác của tôi là... Yuki-onna. Đến đây nào, Yuki-onna-chan dễ thương của chị~!”
Abe-senpai gọi lớn về phía đám quái vật.
Thật sao!? Y...Yuki-onna! Tôi liền tưởng tượng đến một yêu quái xinh đẹp mặc áo kimono mỏng manh!
Bạn đang nói đến Yuki-onna mà người ta gặp khi lạc trong núi, rồi định mệnh dẫn lối, và cô ấy xuống làng sống như người thường đúng không!? Cuối cùng còn trở thành vợ của bạn nữa đúng không!?
Đầu tiên là Harpy, sau đó là Lamia, giờ đến Yuki-onna! Xin hãy đông cứng tôi đến chết đi, Yuki-onna-samaaaaaaaa!
“Hokyooooooooooooooooooooooou!”
Rồi một con khỉ đột trắng gầm lên trước mặt tôi.
BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG BANG!
Nó bắt đầu đập ngực như đánh trống. Abe-senpai giới thiệu:
“Để chị giới thiệu, đây là Christie – một Yuki-onna, còn được gọi là người tuyết giống cái.”
“Christieeeeeeeeeee!?”
Tôi sốc đến mức mắt sắp rớt ra bởi sự thật tàn nhẫn và cái tên quá đời thường!
Eeeeeeeeeh!? Yuki-onna!? Đừng đùa! Đây chỉ là một con khỉ đột trắng to tổ chảng! À, nhưng nó có đeo ruy băng xinh trên đầu! Nhưng thế vẫn không thể tha thứ được!
“Cút ngay! Yuki-onna-sama không phải là thứ đầy lông lá như thế này, lại còn đập trống trên đầu mình! Nó có biết đập trống là gì không!? Đó là hành vi của khỉ đột khi gặp kẻ thù! Và nó đang đập y chang! Đây chính là khỉ đột! CHÍNH LÀ KHỈ ĐỘT!”
Tôi hét lên trong khi rơi nước mắt máu. Abe-senpai nổi giận:
“Đừng ngu ngốc! Christie là một Yuki-onna xuất sắc! Mẹ của cô ấy là một Yuki-onna tuyệt vời, từng xua đuổi những nhóm leo núi để bảo vệ ngọn núi đấy!”
“Tất nhiên người ta phải chạy rồi! Ai mà không chạy khi gặp thứ như thế này!? Thử tưởng tượng bạn đang đi và gặp một con khỉ đột trắng to đùng! Có lựa chọn nào khác ngoài chạy không!? Ngay cả chuối, thứ tưởng sẽ hữu ích, trong núi tuyết cũng cứng như đá! Chỉ có thể dùng để đóng đinh thôi!”
Nhìn kìa, nhìn kìa! Nó đang đi bằng tay đấm đất y như khỉ đột thật! Một con khỉ đột!? Khỉ đột với tên khoa học “Gorilla gorilla”! Một con khỉ tuyết đã xuống thị trấn! Thay vì đông cứng tôi đến chết, nó có khi sẽ đấm tôi chết bằng cơ thể trời phú đó!
“Uho-uho.”
Nó còn kêu “uho-uho”! Đích thực là khỉ đột rồi!
“Ise! Hơi thở đóng băng của Yuki-onna rất mạnh! Nếu trúng phải, em sẽ biến thành tượng băng đấy!”
“Hội trưởng!? Hả!? Đây thực sự là Yuki-onna sao!? Yuki-onna trong sách và trên TV thì xinh đẹp lắm mà! Cái nơ trên đầu nó dễ thương đến mức khiến em muốn giết luôn! Khoan, cái gì là hơi thở đóng băng!? Em chưa bao giờ nghe có khái niệm đó trong tennis cả!”
“Thực tế còn kỳ lạ hơn cả những gì được viết trong sách. Hãy nhớ điều đó, Ise.”
“Khônggggggg! Em không muốn thực tại đó! Em không quan tâm nếu đó chỉ là một giấc mơ! Em yêu những Yuki-onna gợi cảm đó màaaaaaa! Một con khỉ đột có hơi thở băng giá chỉ là một con quái vật thôi! Nó nên được gọi là 'Khỉ Băng Go-ristie' thì đúng hơn! Về nhà đi! Quay lại núi của ngươiiiiiiiii đi!”
“Christie này. Có vẻ cậu ta rất quan tâm đến Yuki-onna đấy, cậu biết không? Sắc đẹp đúng là một tội ác mà.”
Abe-senpai vừa nói một điều rất nguy hiểm! Xin đừng mà! Tôi không có hứng thú gì với khỉ đột cả! Đừng nói mấy thứ kiểu như vậy khiến con khỉ đột chú ý đến tôi chứ!
Nhưng sau khi con khỉ đột nhìn kỹ tôi...
“Uhoho (haha)”
Nó cười và nở một nụ cười như thể đang khinh thường tôi vậy!
TÁCH!
Có gì đó trong tôi bị nứt ra!
Khốn thật! Tôi bắt đầu thấy hăng hái với trận đấu này vì quá tức giận! Christie! Không! Phải gọi là Go-ristie mới đúng!
“Ise-san, chị sẽ cổ vũ cho em! Làm ơn đừng thua Christie-chan nhé!”
“Cố lên, Ise-kun. Tớ đang chờ được thấy mặt tuyệt vời của cậu .”
Asia và Akeno-san đang cổ vũ tôi! Uoooooo! Nếu họ đã nói vậy, thì tôi không thể làm họ thất vọng được! Tôi cảm thấy một nguồn nhiệt huyết trào dâng trong người, vừa vì cơn giận với con khỉ đột, vừa vì lời cổ vũ từ các cô gái!
“Khốn thật! Đến nước này thì tôi phải làm thôi! Hội trưởng, em làm được!”
“Nói hay lắm, Ise! Đúng là thuộc hạ của chị có khác!”
Tôi không tự tin lắm với tennis, nhưng tôi phải làm thôi! Không thể quay đầu lại được nữa! Tôi không thể để các cô gái thấy bộ dạng nhút nhát, kém cỏi của mình! Chính bản năng dâm dục của tôi đã đẩy tôi tiến lên phía trước.
Nhưng có thứ gì đó lọt vào tầm mắt tôi.
BOOOOON!
Tiếng không khí rung lên! Go-ristie đang vung một thứ gì đó khó tin!
“Cái vợt quái gì mà to tổ bố thế kia!?”
Chiếc vợt khổng lồ trong tay Go-ristie! Nó nhìn không khác gì một vũ khí!
Tôi choáng váng đến mức muốn lòi mắt ra, nhưng Abe-senpai lại trả lời như không:
“Đó là cây vợt được chế tạo đặc biệt đấy.”
“Đó là vũ khí cùn thì có! Đó là vũ khí thật sự! To đến mức có thể đập chết cả quái vật khổng lồ! Cái đó không phải là vợt! Ê!? Tôi sẽ bị đập bằng cái thứ đó sao!?”
Nếu thứ đó đập trúng tôi, chắc tôi sẽ bị chém tới tận ruột mất!
Và rồi trận đấu... không, trận tử chiến bắt đầu.
Hội trưởng thắng khi tung đồng xu và chọn quyền phát bóng, còn Abe-senpai chọn bên sân.
BOUNCE BOUNCE
Hội trưởng đập bóng lên sân vài lần, rồi tung lên cao và đánh mạnh!
Quả bóng mà Hội trưởng đánh bật một lần sang sân đối thủ, và Abe-senpai đánh trả lại! Vậy là họ bắt đầu trao đổi bóng.
“Uo! Uwaaah!”
Tôi cố gắng phản ứng với quả bóng, nhưng tôi không theo kịp tốc độ của hai cao thủ kia! Cả Hội trưởng và Senpai đều có thể tiếp tục trận đấu dù bạn đấu của họ không làm gì cả!
……H-Hừm. Dù tôi bắt đầu với khí thế ngút trời, nhưng liệu tôi có cần thiết không? Khi tôi nhìn về phía Go-ristie thì chị ta vẫn không di chuyển, trông có vẻ chán chường. Nhưng vẫn tỏa ra một áp lực đáng sợ.
Không còn cách nào khác, tôi quyết định ngắm chân và quần bloomers của Hội trưởng. Aaaaah, đôi đùi trắng của Hội trưởng! Kích thước đùi của cô ấy đúng là tuyệt nhất!
“Christie! Bóng về phía cậu kìa!”
Abe-senpai hét lên. Có vẻ như bóng bay về phía Go-ristie trong lúc tôi mải mê ngắm chân Hội trưởng. Con Khỉ Tuyết đó ngay lập tức ánh mắt sắc lẹm! Cô ta trông chả giống Yuki-onna gì hết!
“Uho!”
BANG!
Tiếng nổ vang khắp sân, chẳng giống tiếng đánh bóng tẹo nào!
Rồi có thứ gì đó lao vụt qua tôi...
BAAAAAAAAAAAAAAAANG!
Tôi nghe thấy âm thanh gì đó vỡ tung phía sau!
.......Khi tôi quay lại một cách run rẩy... có một hố khổng lồ xuất hiện ở đó...!
Oooooooooooooooi!
Cái sân đấu bị phá hủy rồi!
Tôi biết chắc cú đánh đó là của Go-ristie! Nhưng quả bóng đâu? Bóng đâu rồi!?
“Ise-kun! Cẩn thận! Quả bóng nổ mất rồi kìa!”
Kiba nói vậy. Đúng là [MÃ] Kiba! Thể chất và thị lực đều tuyệt vời!
........Không, không thể nào. Cậu nói quả bóng nổ ư? Thật chứ!? Vậy là cú đánh của Go-ristie không chỉ phá hủy sân mà còn phá hủy cả quả bóng!? Tôi sẽ bị giết mất! Nếu bị đánh trúng bởi thứ đó, chắc tôi chết ngay!
“Về rừng đi! Đồ khỉ đột chết tiệt!”
Trận đấu tiếp tục. Tôi cũng cố gắng đánh trả bóng lại.
“Sai rồi! Quê hương của Christie là dãy núi Alps Nhật Bản!”
“Christie là hàng Nhật á!? Ý chị đang nói là dãy Alps Nhật Bản là của nước ngoài à!?”
Tôi nói với Abe-senpai trong lúc vẫn chơi bóng. Tôi bắt đầu có chút tự tin! Khi tôi đang cảm thấy như thế, Go-ristie mở to miệng...
BUUUUUUUUUUUUUN!
Một cơn bão tuyết thổi ra từ miệng Go-ristie! Trời ơi, lạnh quá! Lạnh chết mất! Đây là hơi thở băng giá sao! Đúng là quái vật thật!
ĐÔNG CỨNG
Ah, tay tôi đang cầm vợt bị đông cứng rồi!
Chuyển động của tôi chậm lại. Đối thủ bắt đầu ghi điểm.
“Ohohohoho! Có vẻ như chiến thắng là của bọn tôi rồi!”
Abe-senpai cười to và đưa tay lên che miệng.
Ku...... Tôi không có cách nào đánh bại con khỉ băng giá đó. Vậy là tôi sẽ thành món đồ chơi của đội trưởng tennis sao..... T-Tuy cũng không tệ, nhưng tôi cảm giác Hội trưởng sẽ ghét tôi mất...... Dạo này, Hội trưởng bắt đầu nghiêm khắc với mấy chuyện kiểu đó lắm....
Tôi đang rất vất vả trong trận đấu thì Hiệp sĩ không đầu tiến lại gần tôi.
“Honda, anh đang làm gì vậy?”
Honda tách bộ giáp ra giữa không trung rồi chỉ vào chúng bằng ngón cái.
“Anh đang bảo tôi mặc giáp vào à?”
Honda giơ ngón tay cái lên, như ra dấu “Đúng rồi đấy.”
“Tại sao? Chúng ta là đối thủ mà?”
Honda lấy ra một tấm bảng nhỏ và bắt đầu viết gì đó bằng bút lông.
[Tôi cũng tức lắm vì Yuki-onna lại là một con khỉ cái. Mặc vào đi! Chúng ta sẽ loại bỏ ả ta!]
---!
Tôi không thể kìm được nước mắt! Hondaaaaaaaaaa! Đúng vậy! Khi chúng ta gặp harpy và lamia thì đương nhiên sẽ tưởng rằng Yuki-onna cũng là mỹ nhân chứ!? Tôi hiểu cảm giác của anh mà Honda! Một con quái vật như vậy không nên tồn tại!
“Honda! Tôi chỉ là một ác quỷ tennis nghiệp dư còn anh là một hiệp sĩ không đầu linh vật! Nhưng!”
[Đúng! Nếu chúng ta kết hợp sức mạnh thì vẫn có cơ hội giành chiến thắng!]
Honda viết đúng điều tôi đang nghĩ lên bảng!
“Đúng thế! Nếu là chúng ta, chúng ta làm được!”
Tôi mặc bộ giáp của Honda vào, và lại đứng lên chiến trường! Chết tiệt, nóng thật! Có lẽ vì đang là mùa hè, cảm giác như ở trong địa ngục vậy! Nhưng tôi sẽ vượt qua được bằng ý chí của mình!
“Hội trưởng! Em vẫn còn đầu đây! Không có gì đáng sợ khi 'chúng ta' có đầu cả!”
“P-Phải, đúng thế.....”
Hội trưởng bị áp lực từ khí thế của tôi làm cho lùi lại.
“Một kỵ sĩ rồng có đầu! Cháy rực lên với nhiệt huyết mãnh liệt!”
“Quả là Ise-senpai! Anh ấy luôn làm mấy trò khó ngờ, như mặc giáp của Dullahan!”
“.......Trông ngầu nhưng cũng hơi kỳ.”
Xenovia và Gasper thì phấn khích với vẻ ngoài của tôi, còn Koneko-chan thì nghiêng đầu bối rối.
“Hãy dạy cho con khỉ băng sức mạnh thật sự của Dullahan có đầu là như thế nào!”
Ngày hôm đó, chúng tôi hòa làm một và cùng lao vào chiến trường...
Phần 5:
“Bọn tôi thua rồi. Không còn cách nào, tôi sẽ tham gia buổi phỏng vấn của cô.”
Abe-senpai nói thế với vẻ uể oải.
Bọn tôi thắng rồi! Sức mạnh khi mặc Dullahan vượt xa tưởng tượng, cùng với cơn giận dữ với con khỉ băng đã mang lại chiến thắng!
“......Honda, không tháo ra được.”
Tôi không thể gỡ bộ giáp ra được. Bàn tay tôi tự động viết gì đó lên bảng.
[Xin lỗi. Do bị nguyền khi mặc vào, nên sẽ không tháo ra được trong thời gian ngắn.]
“Cái quái gì!? Đùa à!? Anh là giáp bị nguyền rủa à!? Sao không nói từ đầu chứ!”
Tôi hét lên, còn Abe-senpai nói:
“Vậy thì rắc rối rồi. Theo thỏa thuận làm linh vật, Honda-kun cần ở lại câu lạc bộ tennis cho đến khi cái đầu Dullahan được chữa khỏi.”
“Thế chị bảo tôi phải làm gì!?”
“Vậy thì, Hyoudou-kun có thể làm việc trong bộ dạng đó luôn. Rias-san, cô thấy sao?”
“Không sao cả, nếu là để giúp câu lạc bộ tennis. Trong tình trạng đó thì Kiyome-san cũng chẳng thể làm gì với Ise, nên tôi cảm thấy yên tâm.”
Hội trưởng gật đầu đồng ý với đề xuất của Abe-senpai. Hội trưởng! Chị quá nhẫn tâm rồi!
“Uho.....”
Tôi rớm nước mắt, còn con khỉ băng thì nhìn tôi với ánh mắt cháy bỏng. Ê...... Cái phản ứng gì thế.....?
“Hình như Christie bị Hyoudou-kun trong bộ giáp hấp dẫn mất rồi.”
Abe-senpai nói ra điều không tưởng! Uooooooo! Thật vô lý! Vậy là ý chí kiên cường của tôi không chỉ mang lại chiến thắng, mà còn đem đến bi kịch sao!?
“Uhoho!”
Goristie tiến lại gần tôi với ánh mắt hình trái tim! Tôi cảm thấy nguy hiểm nên lập tức bỏ chạy! Honda cũng cảm thấy giống tôi nên chúng tôi chạy rất nhanh!
Nhưng Goristie bám theo với tốc độ đáng sợ, chạy kiểu khỉ bằng cả tay và chân! Biến đi! Sao mày lại nhanh như vậy nữa chứ, con khỉ băng chết tiệt!
“KHÔNGGGGGGGG!! TÔI KHÔNG MUỐN MỘT CON KHỈ PHẢI LÒNG MÌNHHHHHHH!”
Và thế là, tôi trở thành linh vật của câu lạc bộ tennis một thời gian, làm việc cùng với Goristie. Đó là địa ngục trần gian vì ánh mắt của Goristie thì nóng bỏng còn bên trong Honda thì cũng nóng nốt! Trong thời gian đó, Hội trưởng đã hoàn thành bài báo cáo của mình một cách an toàn. Thế là tốt.
Nhưng với tôi, đó là một mùa hè với trải nghiệm tồi tệ nhất trong đời.............


0 Bình luận