Web Novel (Chương 160 ~ 200)
Chương 163: Em có thể đi cùng hông?
5 Bình luận - Độ dài: 2,109 từ - Cập nhật:
Enjoy!
---------------------
Em có thể đi cùng hông?
Ngày hôm sau, sau khi nhóm Haruto bàn bạc về cuộc thi tiếp sức nam nữ.
Họ tụ họp tại sân trường sau giờ học và bắt đầu luyện tập chạy tiếp sức.
“Lâu lắm rồi mới được chạy hết tốc lực, cảm giác sảng khoái thật đấy.”
Tomoya vừa chạy xong 100 mét, mồ hôi lấm tấm trên trán, dùng tay lau đi và nói.
Nghe vậy, Haruto – người đã chạy 100 mét trước đó – lên tiếng.
“Với thể chất như mày mà lại không tham gia câu lạc bộ nào thì đúng là phí thật đấy.”
“Tao cũng muốn trả lại nguyên câu đó cho mày đấy.”
Tomoya liếc nhìn Haruto với ánh mắt nửa như trách móc.
“Tao có học karate mà. Chính xác thì tao không thuộc ‘câu lạc bộ về nhà’ đâu.”
“Tao cũng đang chơi trong ban nhạc đấy nhé. Với lại giờ đang năm hai, có vào câu lạc bộ cũng sắp đến lúc giải tán rồi.”
“Cũng đúng.”
“Trong thời gian ngắn thế này, tài năng thực sự của tao đâu có cơ hội phát huy được.”
“Thì ngoài việc luyện guitar, mày ghét mọi hình thức luyện tập mà.”
“Mày hiểu tao quá nhỉ.”
Trước lời nói có phần bất lực của Haruto, Tomoya ưỡn ngực trả lời với vẻ đầy tự hào.
Đúng lúc đó, từ điểm xuất phát cách đó 100 mét, giọng của Saki vang lên khe khẽ: “Tớ chạy đây nhé~.”
“Ô, Aizawa-san sắp chạy rồi kìa.”
Tomoya ngừng cuộc trò chuyện với Haruto và quay mắt về phía Saki.
Cô ấy bắt đầu chạy từ tư thế xuất phát kiểu cúi người.
Với xuất thân là cựu thành viên đội điền kinh, dáng chạy của cô rất đẹp, đôi chân chuyển động nhịp nhàng mượt mà.
“Đúng là cựu tuyển thủ điền kinh có khác.”
“Chuẩn luôn.”
Trong khi Haruto và Tomoya cùng trầm trồ khen ngợi, Saki đã nhanh chóng chạy băng qua vạch đích nơi hai người đang đứng chờ.
“Phù~ chắc nửa sau hơi hụt hơi một chút.”
Saki vừa đi bộ đến chỗ Haruto và Tomoya vừa nhìn lại màn chạy vừa rồi của mình.
“Tớ thấy cậu chạy rất đẹp mà.”
“Cảm ơn cậu, Otsuki-kun. Nhưng tớ cảm giác sức bền mình hơi kém đi nên nước rút không tốt lắm.”
Trước lời khen của Haruto, Saki mỉm cười nhưng cũng thừa nhận thể lực của mình đã giảm.
Lúc ấy, Tomoya lên tiếng với giọng vui vẻ.
“Thấy tốc độ của Aizawa-san xong tớ bắt đầu nghĩ đội mình sẽ thắng dễ cuộc tiếp sức này đấy.”
“Cậu lạc quan quá rồi. Có rất nhiều người chạy nhanh hơn tớ đấy.”
Trước lời của Tomoya, Saki quay sang nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghiêm khắc như thể để che đi vẻ thẹn thùng.
“Đã được chọn vào đội tiếp sức thì vừa phải tận hưởng, vừa phải cố gắng hết sức vì lớp mình.”
“Rõ rồi! Mệnh lệnh đã rõ!”
Tomoya đứng thẳng người, giơ tay chào theo kiểu quân đội. Trước phản ứng đó, Saki khẽ nói “Cậu đúng là vẫn nhẹ nhàng kiểu đó nhỉ”, rồi mỉm cười.
“Nhưng cảm ơn nhé. Akagi-kun chạy nhanh hơn tớ tưởng đó.”
“Tớ là thiên tài mà! Ahahahaha!”
Tomoya vừa chống tay vào hông vừa ưỡn ngực cười to, khiến Saki cùng Haruto phải nhìn cậu với vẻ mặt ngao ngán.
Đúng lúc ấy, từ điểm xuất phát nơi chỉ còn một người, Ayaka, vọng lại giọng nhỏ nhẹ: “Ổn chưa? Tớ chạy đây nhé~?”
Haruto giơ một tay lên ra hiệu đáp lại.
Thấy vậy, Ayaka bắt đầu chạy từ tư thế đứng.
Ayaka không phải kiểu người không biết vận động, ngược lại cô khá nhanh nhẹn. Tuy nhiên, vì vừa xem Saki – cựu thành viên đội điền kinh – chạy xong, nên khi nhìn Ayaka chạy sau đó, người ta khó tránh khỏi cảm giác tốc độ có phần chậm hơn.
Nhìn Ayaka đang chạy dần tiến lại gần, Tomoya lẩm bẩm nhỏ.
“Ừm, tớ sẽ không nói rõ là cái gì… nhưng mà, đúng là cách Toujou-san chạy có sức công phá thật.”
“Quá dữ dội luôn.”
Saki, đứng cạnh Tomoya, cũng chăm chú nhìn Ayaka chạy với ánh mắt hơi nheo lại, như thể có điều gì đó cô cảm nhận được với tư cách là con gái.
Trong khi hai người nói chuyện, Haruto đứng ở vạch đích chờ Ayaka với nụ cười khổ trên mặt.
Sau khi chạy hết 100 mét, Ayaka thở hổn hển rồi tiến lại gần cậu.
“Ha... ha... em... chạy có ổn không?”
Có vẻ cô biết mình chậm hơn Saki nên hỏi với vẻ khá thiếu tự tin. Haruto mỉm cười dịu dàng và đáp lại.
“Anh nghĩ không tệ đâu. Chỉ là có vẻ em hơi chúi người quá khi chạy. Lúc chạy thì nên giữ lưng thẳng sẽ tốt hơn đấy.”
Khi Haruto đang đưa lời khuyên thì Saki cũng tiến đến và tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Bí quyết để chạy nhanh là không phải chỉ dùng lực đạp xuống đất mà là tận dụng phản lực từ mặt đất. Để tận dụng phản lực đó hiệu quả, giữ lưng thẳng sẽ tốt hơn đấy.”
“Vậy à... thế này đúng không?”
“Đúng rồi, rồi tưởng tượng như cơ thể tạo thành một trục, dùng trục đó để nhận lực phản từ mặt đất.”
“U~ khó quá à...”
“Đâu thể làm ngay được. Từ giờ đến ngày thi mình luyện tập trong phạm vi có thể thôi. Cảm giác thì... giống như lúc nhảy dây ấy.”
Với kinh nghiệm từ đội điền kinh, Saki dạy rất khéo, đưa ra những lời khuyên chính xác cho Ayaka.
Sau đó, bốn người thay phiên nhau chạy vài lượt 100 mét nữa, rồi kết thúc buổi luyện tập.
Hôm nay Haruto không có tập karate, nên sẽ ngủ lại nhà Toujou. Cậu cùng Ayaka đi về nhà sau khi rời trường.
Ayaka đi sát bên Haruto, dường như có chút lo lắng, khẽ cất tiếng:
“Liệu đến ngày hội thao, em có thể chạy nhanh hơn được không nhỉ?”
“Không sao đâu. Ayaka vốn không phải là người dở thể thao, với lại Aizawa-san dạy cũng rất tốt mà. Anh tin là đến ngày thi, em sẽ chạy nhanh hơn bây giờ nhiều.”
“Ừm, cảm ơn anh, Haruto.”
Ayaka như được tiếp thêm dũng khí từ lời của Haruto, cô nàng mỉm cười và nắm lấy tay cậu.
Hai người cứ thế nắm tay nhau cùng trở về nhà Toujou.
Do luyện tập tiếp sức nên hôm nay họ về muộn hơn mọi ngày. Lúc về đến nơi thì cả Shuichi và Ikue đều đã tan làm, còn Kiyoko cũng vừa nấu xong bữa tối.
Haruto và Ayaka rửa tay, thay đồ xong thì nhanh chóng đến phòng ăn, cùng gia đình quây quần bên mâm cơm.
Món chính tối nay là “gà chảy nước tương” – một món ăn thường thấy trong thực đơn quán nhậu, nhưng đã được Kiyoko biến tấu lại để phù hợp với khẩu vị của Ryouta.
Trong khi Haruto đang thưởng thức món ăn ngon do bà nấu và nở nét mặt rạng rỡ, Ikue mỉm cười tinh nghịch nhìn cặp đôi Haruto – Ayaka.
“Mà này, hôm nay hai đứa về muộn nhỉ? Không lẽ đi hẹn hò sau giờ học à?”
Cô vừa nói vừa cười vui vẻ, còn Shuichi cũng hưởng ứng: “Ồ? Thế à?” – mắt ông ánh lên vẻ tò mò.
Trước sự vui vẻ của bố mẹ Ayaka, Haruto chỉ cười khổ rồi trả lời.
“Không phải đâu ạ. Bọn con tập luyện cho cuộc thi tiếp sức của hội thao thôi.”
“Ara, ra là vậy. Thế nghĩa là Ayaka đi cổ vũ Haruto-kun tập luyện nhỉ?”
“Không phải đâu. Con cũng tham gia tiếp sức nên luyện tập cùng luôn.”
Trước lời khẳng định của Ayaka rằng mình cũng sẽ tham gia thi tiếp sức, Ikue hơi ngạc nhiên, mắt mở to một chút.
“Ara, vậy ư? Ayaka cũng thi tiếp sức à?”
“Vâng ạ.”
“Giỏi quá đi mất!”
Được mẹ khen ngợi với nụ cười tươi tắn, Ayaka đỏ mặt vì xấu hổ.
“C-Con cảm ơn.”
Ayaka ngượng ngùng đáp lại, trong khi Ryouta – người vừa mải mê ăn món gà – quay sang nhìn chị gái mình với vẻ mặt tò mò.
“Onee-chan, chị chạy nhanh được hả?”
“Chị đang luyện tập để chạy nhanh hơn đó.”
“Fu~n. Onee-chan cố lên nha!!”
Ryouta nhiệt tình cổ vũ Ayaka, rồi lại tập trung vào đĩa gà trước mặt mình.
Lúc đó, Shuichi nhìn Ayaka với vẻ mặt đầy tự hào rồi lên tiếng.
“Bố rất muốn được xem Ayaka chạy tiếp sức. Ngày đó bố nghỉ làm để đi xem con nhé?”
“Không cần đến đâu bố! Mà nói chung là hội thao không cho người ngoài vào xem mà!”
Ayaka hốt hoảng ngăn cản ý định đến xem của bố mình. Trường mà Haruto và mọi người đang học không cho phép người ngoài vào xem hội thao.
Haruto nhìn Ayaka đang cố giải thích lý do mà cười khổ, thì bất ngờ câu chuyện bị chuyển hướng sang mình.
“À Otsuki-kun. Chuyện hơi đổi chủ đề tí, nhưng chủ nhật tuần này bác có lịch đi tàu câu cá. Nếu con rảnh thì đi cùng không?”
Shuichi đột ngột mời đi câu cá khiến Haruto nở nụ cười áy náy và trả lời.
“Con xin lỗi ạ. Thật ra chủ nhật này con đã hẹn đi công viên giải trí với Ayaka rồi… Con rất vui vì lời mời nhưng…”
“Ồ, vậy à? Thế thì không sao cả! Chủ nhật đó bác giao con gái cho con đấy, Haruto-kun.”
“Vâng.”
Trong lúc Haruto lễ phép cúi đầu đáp lại Shuichi, cậu cảm nhận rõ ánh mắt áp lực của Ayaka – người đang lo bố mình sẽ lại nói gì thừa thãi.
Rồi bất ngờ, Ryuota – người đã ăn xong món gà – quay sang hỏi Haruto.
“Onii-chan, chủ nhật anh đi công viên giải trí hả?”
“À, ừ… Ryouta cũng muốn đi công viên, đúng không?”
Haruto đoán được mong muốn trong lòng Ryouta nên nhẹ nhàng hỏi vậy.
Ryouta thoáng rạng rỡ mặt mày, nhưng ngay lập tức siết chặt gương mặt lại.
“Công viên là... để anh với chị đi hẹn hò mà, đúng không?”
“Ừ, đúng thế đấy.”
“…Vậy thì… em không đi đâu.”
Ryouta siết chặt nắm tay, lắc đầu, như thể đang cố chịu đựng điều gì đó.
“Em sẽ không làm phiền hai người xây dựng tình yêu đâu.”
Nghe lời nói vừa non nớt vừa đầy ý nhường nhịn của Ryouta, Haruto cảm thấy một tình cảm trìu mến khó tả dâng lên trong lòng, liếc nhìn về phía Ayaka.
Cô cũng có vẻ xúc động vì lời của em trai. Khi chạm phải ánh mắt Haruto, cô khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Haruto nhẹ nhàng lên tiếng với Ryouta:
“Ryouta, em cũng cùng đi công viên với bọn anh nhé?”
“Ể? Em… cũng đi được ư? Em không làm phiền chứ?”
“Không đâu. Có em đi cùng, cả anh và Ayaka đều sẽ vui hơn mà.”
“Đúng rồi đấy. Ryouta cùng đi công viên với bọn chị nhé?”
Được cả hai người nói như vậy, trên khuôn mặt Ryouta liền nở bừng một nụ cười rạng rỡ.
“Thật sao!? Vậy em cũng đi công viên với hai người nha!!”
Nhìn Ryouta rạng rỡ với đôi mắt lấp lánh, Haruto cũng không khỏi mỉm cười theo.
Ryouta cười tươi hớn hở, rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay sang nói với Kiyoko.
“Bà ơi! Món thịt này ngon lắm luôn! Con cảm ơn bà nha!!”
“Ryouta vui là bà cũng vui rồi. Mai mốt bà lại làm cho ăn nữa nha.”
“Dạ!”
Ryouta háo hức vì được đi công viên cùng Haruto và Ayaka, cứ ríu rít suốt bữa cơm.
Bầu không khí nơi bàn ăn nhà Toujou vì vậy mà trở nên ấm áp và chan hòa hơn bao giờ hết.
------------------
Tin mới xác nhận:
Light novel "Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay " sẽ phát hành volume 4
Dự kiến sẽ phát hành vào tháng 6 năm nay.
AE có thể theo dõi ở trang chính thống của tác phẩm trên X để biết thêm chi tiết
https://x.com/kajigaku_GA/status/1911705590067577107


5 Bình luận
Về bờ ko nói nhiều