• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Chương 160 ~ 200)

Chương 178: Nỗi sợ hãi ập đến

17 Bình luận - Độ dài: 1,733 từ - Cập nhật:

Drama thì phải đăng từ từ cho ae hít cho đã hẹ hẹ

Enjoy! méo nổi

---------------------------

Nỗi sợ hãi ập đến

Haruto hoảng hốt chạy đến chỗ Kiyoko, quỳ xuống và cúi người nhìn vào gương mặt bà.

“Bà ơi!!”

“Ư...”

“Bà thấy tức ngực sao!? Có đau không!?”

“Kh...”

Trước câu hỏi dồn dập của Haruto, Kiyoko chỉ có thể phát ra những tiếng rên ngắn.

Trán bà rịn mồ hôi lạnh, có vẻ như cơn đau đang hành hạ bà dữ dội.

Thấy Kiyoko ngã xuống, Shuichi cũng vội vàng chạy tới.

“Ikue! Gọi xe cấp cứu đi!”

“Vâng!”

“Kiyoko-san! Nghe thấy con không!?”

Shuichi cất tiếng gọi, Kiyoko khẽ gật đầu.

“Cô thở được chứ? Có chỗ nào đau không?”

“Ư...ng...ngực...”

Kiyoko cố gắng thều thào trả lời, ngắt quãng vì đau đớn.

Ikue vừa giữ điện thoại trên tai vừa truyền đạt tình trạng của bà cho đội cấp cứu.

“Bà ấy nói bị tức ngực... vâng, đúng vậy. Vâng, bà ấy đột ngột ngã xuống... vẫn còn tỉnh, nhưng có vẻ đau dữ dội và rất khó nói chuyện. Vâng... tôi hiểu rồi.”

Ikue rời điện thoại khỏi tai một chút và thông báo cho Shuichi.

“Xe cấp cứu đang trên đường đến. Họ nói sẽ tới trong vòng 10 phút.”

“Hiểu rồi. Cảm ơn em.”

Nghe thấy vậy, Haruto cảm thấy một nỗi lo lắng và sợ hãi tột độ dâng trào trong lòng.

Cậu lo lắng vì muốn đưa bà đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Và sợ hãi đến tột cùng khi nghĩ rằng bà có thể sẽ ra đi mãi mãi.

Một cảm xúc khổng lồ, đáng sợ như muốn nuốt chửng cậu tràn tới.

Haruto cố gắng gạt nó ra khỏi tâm trí, liên tục gọi tên bà.

“Bà ơi! Xe cấp cứu đang đến rồi! Chỉ một chút nữa thôi, cố lên!”

Haruto gào lên đầy tuyệt vọng.

Shuichi đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Haruto-kun, con có biết thẻ bảo hiểm của Kiyoko-san để ở đâu không?”

“Thẻ bảo hiểm... hình như trong chiếc túi nhỏ ở phòng bà ạ.”

“Còn sổ theo dõi thuốc thì cũng ở trong đó à?”

“Vâng.”

Vì Kiyoko đã lớn tuổi nên bà luôn để những thứ cần thiết vào một chiếc túi nhỏ để có thể lấy ra ngay khi có chuyện.

Nghe Haruto nói vậy, Shuichi quay sang Ayaka – người đang đứng chết lặng vì sốc – và lên tiếng.

“Ayaka, con có thể vào phòng Kiyoko-san lấy cái túi mà Haruto-kun vừa nói được không?”

“D-dạ!”

Bừng tỉnh bởi lời nói của Shuichi, Ayaka vội vã rời khỏi phòng khách.

Từ bầu không khí ấm áp, nhộn nhịp và tràn đầy hạnh phúc, phòng khách nhà Toujou bỗng chốc bị bao trùm bởi sự hỗn loạn và căng thẳng tột độ.

Ryouta đứng lặng tại chỗ, hai tay nắm chặt vạt áo của mình.

Khi Ikue đến gần, cậu bé cất tiếng run rẩy hỏi mẹ bằng giọng đầy bất an.

"Bà, bà bị sao vậy mẹ? Bà bị bệnh ư?"

"Không sao đâu. Xe cấp cứu sắp tới rồi, chắc chắn sẽ ổn thôi. Không sao đâu, không sao mà."

Ikue lặp đi lặp lại từ “Không sao” như để trấn an cậu bé.

Đúng lúc đó, Ayaka quay trở lại phòng khách, tay cầm theo chiếc túi nhỏ.

"Em mang đến rồi! Là cái này đúng không!?"

Ayaka vừa nói vừa đưa chiếc túi cho Haruto.

Haruto tay run rẩy mở túi ra xem bên trong, xác nhận rằng những thứ cần thiết đều đã có đủ.

"Ừm, cảm ơn em."

Thấy Haruto gật đầu với khuôn mặt tái mét, Ayaka liền ngồi sát bên cậu như muốn ở cạnh an ủi.

Từ hơi ấm truyền đến từ cô, Haruto cố gắng chống chọi lại nỗi sợ như muốn làm đôi chân cậu khuỵu xuống.

Haruto từ lâu đã chuẩn bị tinh thần. Rằng một ngày nào đó, khoảnh khắc ấy cũng sẽ đến với bà mình.

Thế nhưng, dù đã chuẩn bị đến đâu, nếu nó đến bất ngờ thế này, thì trái tim cậu cũng không thể chịu nổi.

Chỉ nhờ có mọi người trong nhà Toujou, Haruto mới có thể giữ được tinh thần, liên tục gọi tên bà trong tuyệt vọng.

"Bà ơi! Không sao đâu! Xe cấp cứu sắp tới rồi! Ổn thôi, đến bệnh viện rồi bà sẽ ổn lại mà!"

Tiếng hét tuyệt vọng của Haruto vang vọng khắp phòng khách.

Trong tiếng hét ấy, âm thanh còi xe cấp cứu bắt đầu vang lên từ xa.

"Xe cấp cứu đến rồi!! Xe cấp cứu đến rồi!!"

Tiếng còi ngày càng to dần, khiến gương mặt nghiêm trọng từ nãy đến giờ của Shuichi cũng dịu đi đôi chút, tỏ ra nhẹ nhõm.

Khi xe cấp cứu đến gần, Ikue lập tức chạy ra mở toang cửa chính. Ngay sau đó, nhiều nhân viên cấp cứu tiến vào phòng khách.

Haruto và những người đang ngồi cạnh Kiyoko lập tức nhường chỗ cho các nhân viên.

“Bà ơi! Bà nghe thấy không!?”

“...”

Trước lời gọi của nhân viên cấp cứu, Kiyoko có chút phản ứng, nhưng yếu ớt hơn lúc đầu.

Một nhân viên khác tiến đến hỏi Haruto và Shuichi một số thông tin:

"Người bệnh tên là Otsuki Kiyoko, 78 tuổi, đúng không?"

"Vâng, đúng vậy."

"Không có bệnh nền nào đặc biệt đúng không?"

"Vâng."

"Trước giờ chưa từng mắc bệnh nặng hay phẫu thuật gì?"

"Vâng."

"Không có thuốc phải uống thường xuyên?"

"Vâng."

"Bà ấy đột ngột ngã xuống và kêu đau ngực, đúng không?"

"Đúng rồi."

Nhân viên cấp cứu xác nhận lại những gì Ikue đã báo trước đó.

Trong lúc đó, các nhân viên khác nhanh chóng xử lý tình trạng của Kiyoko.

“Lấy cáng lại đây.”

“Rõ!”

“Kiểm tra sinh hiệu.”

“Đã hiểu.”

“Kiyoko-san, chúng tôi sẽ đo mạch của bà nhé.”

Vừa gọi tên bà, nhân viên vừa bắt mạch. Sau khi bắt mạch cả hai tay, nét mặt của người nhân viên bỗng trở nên nghiêm trọng.

"Nhịp mạch hai bên tay không đều…! Liên hệ ngay với bệnh viện tuyến cao cấp tiếp nhận cấp cứu! Nhanh lên!"

"Rõ!"

Không khí trở nên căng thẳng hơn qua từng lời nói giữa các nhân viên cấp cứu.

Thấy vậy, lòng Haruto càng thêm rối bời.

"Xin hỏi... bà tôi có sao không?"

Dù đang cố kiềm nén cảm xúc lo lắng đang dâng trào, Haruto vẫn lên tiếng hỏi.

Nhân viên cấp cứu trả lời dứt khoát bằng giọng điềm tĩnh.

"Chúng tôi sẽ làm mọi cách để đưa bà ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Cậu có mang theo thẻ bảo hiểm và sổ thuốc không?"

"Dạ... dạ có."

"Cảm ơn cậu đã hợp tác."

Trong lúc họ đang trao đổi, Kiyoko được đặt nhanh chóng lên cáng và đưa ra xe cấp cứu.

"Xin mời người nhà đi cùng với bệnh nhân."

"Haruto-kun."

Trước lời của nhân viên, Shuichi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Haruto, rồi quay sang nhìn Ayaka.

"Ayaka, con hãy ở bên cạnh Haruto-kun nhé."

"Vâng, con hiểu rồi."

"Ikue, anh sẽ lái xe theo sau xe cấp cứu. Nhờ em trông Ryouta giúp."

"Em hiểu rồi."

Haruto lên xe cấp cứu cùng Kiyoko. Bên cạnh cậu là Ayaka – người luôn đồng hành sát cánh.

Chiếc xe cấp cứu lập tức lăn bánh.

Tiếng còi hụ của xe cấp cứu và tiếng nhân viên gọi điện cho bệnh viện vang lên bên tai Haruto.

Cậu nắm chặt tay bà bằng cả hai tay, như để kìm lại nỗi sợ đang trào dâng trong lòng.

"Bà ơi… bà ơi…"

Nỗi lo lắng và sợ hãi ập đến.

Trong đầu Haruto lại hiện lên ký ức khi cậu mất ông nội.

Lại nữa…

Cậu sắp lại mất đi một người thân yêu nữa ư.

Nỗi cô đơn như một khối sợ hãi khổng lồ làm Haruto nghẹt thở.

Nhìn gương mặt đau đớn của bà, cậu cảm thấy tim mình quặn thắt.

Cảm xúc hỗn loạn đến mức khiến cậu thở không ra hơi.

Khi ấy, Ayaka nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên tay Haruto.

"Không sao đâu. Kiyoko-san chắc chắn sẽ ổn thôi."

"Ừm… ừm…"

Được Ayaka tiếp thêm sức mạnh, Haruto tiếp tục nắm lấy tay bà.

Xe cấp cứu đến bệnh viện và đi thẳng đến lối vào dành riêng cho cấp cứu.

Kiyoko được đưa vào một căn phòng đầy thiết bị y tế, nơi các bác sĩ đã chờ sẵn.

Ngay lúc đó, một y tá đến chỗ Haruto.

"Xin lỗi, người đi cùng vui lòng đợi ở phòng bên này ạ."

"Dạ… vâng…"

Haruto và Ayaka được y tá dẫn vào một phòng chờ nhỏ.

Ở giữa phòng có một bàn tròn và vài chiếc ghế.

Nhưng Haruto không thể ngồi yên, cứ đi vòng vòng trong không gian chật hẹp.

Tiếng bước chân hối hả vang lên từ phía bên kia cánh cửa, càng khiến Haruto thêm lo lắng.

Một lúc sau, cánh cửa phòng chờ vang lên tiếng gõ "cộc cộc".

Haruto cảm thấy tim mình đập mạnh bất thường, liền lên tiếng: "Vâng!"

Sau đó, Shuichi được y tá dẫn vào.

"Kiyoko-san sao rồi?"

"Bà ấy hiện đang được các bác sĩ khám."

"Vậy à…"

Shuichi gật đầu, nét mặt nghiêm trọng, rồi nhìn thẳng vào gương mặt tái xanh của Haruto.

Ông bước đến gần, đặt hai tay lên vai cậu, giữ thật chặt.

"Haruto-kun, Kiyoko-san sẽ ổn thôi. Con phải vững vàng lên nhé."

"…Vâng, con cảm ơn bác."

Được Shuichi động viên tinh thần, Haruto gật đầu liên tục, gương mặt như sắp sụp đổ.

Lúc đó, lại có tiếng gõ cửa. Bác sĩ cùng một y tá bước vào.

"Cậu là người nhà của bà Otsuki Kiyoko đúng không? Mời cậu ngồi."

Được mời ngồi, Haruto và mọi người ngồi xuống ghế.

Bác sĩ ngồi đối diện, Haruto run giọng hỏi.

"Xin bác sĩ cho biết… bà tôi sao rồi ạ?"

"Kiyoko-san đang trong tình trạng vô cùng nguy kịch. Để cứu sống, chúng tôi cần phải tiến hành phẫu thuật khẩn cấp."

Nghe đến đó, Haruto cảm thấy như cả thế giới trước mắt mình sụp đổ.

Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

Trans dịch nhanh nhanh đi 🤕
Xem thêm
Tôi cx đau tim quá
Xem thêm
Biến căng biến căng
Mé tôi quên mất mình đang đọc truyện anh em ạ :(((
Xem thêm
t đau tim k khác gì bà nó ;-;
Xem thêm
nhanh nhanh còn có dev, t bật sẵn nhạc đám ma r
Xem thêm
2 steps ahead 🗣️🗣️🗣️
Xem thêm
Haruto honest reaction
images?q=tbn:ANd9GcTjV8xjHKkGOjo5pJ7rzQklyG7hZ18RrtG8xQ&s
Xem thêm
TRANS
fffffffffffffffff😩😩😩
Xem thêm
Drama nhiều hơn đê
Quá nhiều ngọt rồi :vv
Xem thêm
đồng ý 2 tay 2 chim luôn
Xem thêm
Tưởng chờ đến tháng sau ai dè mới vô, căng vl 🔥
Xem thêm