Web novel (Chương 192 ~~~~ )

Chương 192: Khởi đầu mới

Chương 192: Khởi đầu mới

Vì tác chia bộ này thành 3 phần nên tui cũng sẽ chỉnh sửa lại chút cho giống vs ý định của tác, nhưng mà đang hơi nhác nên sẽ chỉnh từ từ =)))

Phần 1: Kỳ nghỉ hè (chương 1 ~ chương 86)

Phần 2: Kỳ học mới (chương 87 ~ chương 191)

Phần 3: chưa bt đặt tên ntn (chương 192 ~~)

Enjoy!

-------------------------------

Khởi đầu mới

Gió sớm dịu mát len qua khung cửa sổ mở toang, khẽ lướt ngang má Haruto.

Ánh mắt cậu vô thức dõi theo làn gió ấy ra ngoài.

Khu phố yên bình đang dần được nhuộm bởi sắc nắng ban mai dịu nhẹ.

“Chắc đến lúc chuẩn bị bữa sáng rồi nhỉ.”

Haruto gập quyển sách tham khảo lại, cất bút vào hộp rồi đứng lên, vươn vai thật dài.

“Hmm… hôm nay nên làm gì nhỉ?”

Vừa bước đến bếp, cậu vừa nghĩ xem món nào sẽ khiến mọi người trong nhà Toujou cảm thấy vui.

Trong tủ lạnh, vẫn còn mấy miếng cá bạc má và cá mòi cậu đã câu được mấy hôm trước.

“Ừm… cá mòi thì làm chả viên nấu canh đi. Còn cá bạc má … được rồi, làm hamburger cá vậy.”

Ý tưởng đã rõ ràng, Haruto bắt tay ngay vào chuẩn bị.

Cậu lấy cá cùng củ cải, cà rốt, hành lá ra đặt lên bàn bếp. Vừa định lấy máy xay để băm nhuyễn cá mòi thì Ayaka liền xuất hiện.

“Chào buổi sáng, Haruto.”

“Chào buổi sáng.”

“Dậy sớm quá ha.”

Ayaka vẫn mang theo chút ngái ngủ dịu dàng, mỉm cười rồi vòng tay qua lưng Haruto, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau.

“Cảm ơn vì bữa sáng nhé.”

“Ừm, sao nhỉ… có cảm giác làm bữa sáng ở đây đã thành một phần cuộc sống của anh rồi.”

Haruto mỉm cười trước vòng tay ấm áp ấy. Nhịp tim cũng theo đó mà lỡ một nhịp. Trong đầu, âm hưởng của từ “anh yêu” mà cô gọi cậu hôm trước lại mơ hồ vang lên.

“Để em giúp. Chà… canh chả cá mòi phải không?”

Ayaka đeo tạp dề, động tác mượt mà quen thuộc, khiến Haruto không khỏi nhìn theo.

“Ừ. Còn cá bạc má thì anh sẽ làm hamburger.”

“Vậy canh để em làm nhé?”

Haruto gật đầu. Trình độ nấu ăn của Ayaka đã tiến bộ không ít nhờ sự chỉ dạy của bà cậu – Kiyoko. Canh chả cá chắc chắn sẽ ngon thôi.

Haruto liền chuyển sang chuẩn bị phần hamburger cá. Cậu băm nhuyễn miếng cá bạc má, trong khi bên cạnh Ayaka đang bận rộn xắt rau củ.

Âm thanh lưỡi dao lách cách của cả hai hòa quyện thành một nhịp điệu ấm cúng trong căn bếp nhà Toujou.

Đúng lúc ấy, Shuichi bước vào.

“Chào buổi sáng, hai đứa.”

“Chào buổi sáng ba.”

“Chào buổi sáng… thưa ba.”

Cách gọi “ba” của Haruto vẫn còn chút vụng về và ngại ngùng. Nhưng Shuichi lại nở nụ cười đầy tự hào và trìu mến.

“Cảm ơn đã chuẩn bị bữa sáng nhé. Hôm nay là… canh chả và…”

Haruto hơi cong môi khi bắt gặp ánh mắt háo hức từ Shuichi.

“Hamburger cá bạc má ạ.”

“Ồh! Nghe ngon quá. Ba mong chờ đấy.”

Shuichi vui vẻ ngồi vào bàn.

Ayaka vo tròn từng viên chả cá vào nồi rồi quay lại hỏi:

“Còn chút thời gian, ba uống cà phê nhé?”

“Vậy cho ba một tách.”

“Được ạ.”

Vừa ninh nồi canh, Ayaka vừa bật ấm nước.

Haruto thì trộn cá bạc má đã băm với hành tây, lá tía tô, rồi thêm đậu phụ, gừng bào, một ít miso và bột khoai. Cậu nhào đều bằng đôi tay quen thuộc.

“Ồ, con cho cả đậu phụ vào nữa à?”

Shuichi hỏi trong lúc Ayaka chuẩn bị cà phê.

“Vâng, có đậu phụ thì miếng hamburger sẽ mềm và nhẹ hơn ạ.”

Sau khi nặn thành năm miếng và cuốn thêm lá tía tô bên ngoài, Haruto đặt chúng lên chảo. Hương thơm thanh dịu lan tỏa khắp gian bếp. Ayaka đang hòa miso trong nồi canh cũng mỉm cười:

“Thơm thật đó.”

“Chỗ miso này được chưa? Haruto, nếm thử giúp em với.”

Cô múc một muỗng canh, đưa đến môi Haruto.

“Nóng đó, để em thổi đã.”

Ayaka đưa muỗng lại gần, “phù—phù—” thổi nhẹ.

Haruto nhìn mà tim hơi loạn nhịp.

Kiyoko từng nói:“Con phải biết cách giữ lấy trái tim và cả dạ dày của Haruto đấy.”

Có lẽ… ngày đó không còn xa nữa.

“Ừm… ngon lắm.”

“Thật à? Tốt quá.”

Ayaka khẽ cười, ánh mắt cong lên dịu dàng đến lạ. Đến mức Haruto phải quay đi để giấu sự bối rối trong lòng.

Shuichi nhấp cà phê, gật gù.

“Ha ha… đúng là không khí của vợ chồng son nhỉ.”

“—!!”

Haruto giật bắn lên. Màu đỏ lập tức lan đến tận đầu tai.

Haruto và Ayaka đã quyết tâm cùng nhau bước tiếp trong cuộc đời này, tựa vào nhau mà sống. Họ đã nói điều đó với Shuichi và Ikue.

Dù vì tuổi tác mà họ vẫn chưa thể đăng ký kết hôn, chỉ mới ở dạng “đính hôn” mà thôi. Thế nhưng, lời Shuichi nói khi nãy, cũng chẳng phải sai.

Có lẽ vì thế mà Ayaka – người thường sẽ đỏ mặt mắng “Ba đừng nói linh tinh!” – hôm nay chỉ khẽ cúi đầu, đôi tai nhuộm sắc hồng, lặng lẽ múc canh chả cá ra từng chiếc bát.

Haruto bật cười nhẹ trước lời trêu ấy. Cậu bào củ cải, rồi rưới lên miếng hamburger cá bạc má vừa chín tới, cuối cùng chan thêm chút ponzu, hương thơm thanh nhẹ lan ra.

Đúng lúc đó, Ikue dắt Ryouta bước vào phòng khách.

Cậu bé còn dụi mắt ngái ngủ, nhưng chỉ cần hít một hơi, đôi mắt đã sáng lên như mặt trời ló dạng.

“Thơm quá!!”

“Hôm nay có canh chả cá mòi và hamburger cá bạc má đó.”

“Hamburger!? Tuyệt quá!!”

Ryouta reo lên sung sướng, khiến Ikue phải nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu nhóc.

“Được rồi, trước tiên đi rửa mặt đã nào.”

“Vâng ạ!”

Cậu nhóc chạy vụt đi như một chú sóc nhỏ. Ikue gọi theo:

“Nhớ rửa sạch đấy nhé?”

“Con biết rồi mà—!”

Tiếng đáp vọng từ xa khiến Ikue bất giác bật cười:

“Cái thằng bé này…”

Haruto mỉm cười nhìn cảnh ấy.

“Ryouta-kun lúc nào cũng tràn đầy năng lượng nhỉ.”

Ikue cũng cười, rồi đưa mắt đến bàn ăn đã dọn sẵn.

“Haruto, Ayaka. Cảm ơn hai con đã chuẩn bị bữa sáng. Mẹ thật sự biết ơn.”

“Dạ không có gì… thật ra… mọi người đều là gia đình của con. Nấu ăn cho gia đình, với con, là điều tự nhiên thôi ạ.”

Haruto nói hơi ngượng. Ikue lập tức đáp lại bằng một ánh nhìn ấm áp vô cùng.

“Ừ. Chúng ta là gia đình. Vì thế, bất cứ lúc nào khó khăn, cứ dựa vào chúng ta, được chứ?”

“Vậy thì… khi nào con mệt, con sẽ nhờ ạ.”

Ikue tinh nghịch nháy mắt:

“Đừng chỉ ‘khi nào mệt’ nhé?”

“Mẹ à~! Đừng làm Haruto bối rối nữa.” Ayaka mang đĩa ra và thở dài một tiếng.

“Ara, đây là sự giao lưu tình cảm giữa mẹ và con rể tương lai mà.”

“…Thôi được rồi, mau phụ con dọn bàn đi.”

“Vâng ~”

Khi mọi người đã ngồi vào bàn, bữa sáng bắt đầu.

Ryouta cầm đũa lên là cắn ngay miếng hamburger cá đầu tiên. Vừa cắn vừa tròn mắt sáng như đèn:

“Ngon quá!!” rồi tiếp tục ăn như một chú hamster cất hạt hướng dương.

Haruto trộm mỉm cười hài lòng.

Đúng lúc ấy, Shuichi đang uống canh chả nói:

“Haruto này. Bác muốn nói chuyện chút liên quan đến công việc của Kiyoko-san.”

Haruto lập tức đặt đũa xuống, tập trung lắng nghe.

Shuichi tiếp lời, giọng nhẹ mà chân thành:

“Bác rất biết ơn khi con nấu bữa sáng thế này. Thật sự rất vui. Nhưng nếu con làm vậy vì nghĩ mình phải thay Kiyoko-san khi cô ấy đang nhập viện… thì con không cần phải gánh nặng ấy đâu.”

Ánh mắt Shuichi mềm như nước.

“Chúng ta vui vì con xem mình là một phần của gia đình và giúp đỡ. Nhưng tuyệt đối đừng biến việc chăm sóc nhà cửa thành nghĩa vụ. Như Ikue đã nói, con có thể dựa vào chúng ta bất cứ lúc nào.”

Ikue cũng gật đầu:

“Nếu cứ để hai đứa lo hết, rồi mẹ sẽ quên cách nấu ăn mất.”

Shuichi mỉm cười kết lại:

“Cứ coi đây là nhà của con. Thả lỏng mà sống. Khi mệt thì nghỉ. Khi khó thì nói. Chúng ta ở đây.”

Haruto cảm thấy lòng ngập tràn ấm áp.

“Dạ… con hiểu rồi. Khi bận học hay mệt mỏi, con sẽ nhờ mọi người.”

“Ừ. Con và Ayaka đều vậy nhé.”

“Vâng, cảm ơn ba.” Ayaka đáp.

Haruto thầm cảm nhận sâu sắc: Được trở thành một phần của gia đình này… là hạnh phúc lớn đến nhường nào.

Bữa sáng kết thúc. Khi Haruto và Ayaka đang rửa chén, Shuichi – nay đã thay xong áo vest – bước trở lại phòng khách.

Hôm nay ông có vẻ chuẩn bị đi sớm hơn thường lệ, khiến Ayaka hơi nghiêng đầu thắc mắc…

“Ơ, ba đi làm sớm vậy?”

“Hôm nay ba có một cuộc họp quan trọng từ sáng. Ba muốn đến công ty sớm để chuẩn bị trước.”

“Vậy à… Ba làm việc cố gắng nhé.”

“Ừ. Ayaka, Haruto, hai đứa cũng đi học vui vẻ. Còn Ryouta thì… thoải mái chơi ở nhà trẻ nhé.”

Haruto tạm ngừng rửa bát, quay lại cúi nhẹ đầu.

“Chúc ba đi làm thuận lợi.”

“Chúc ba đi làm vui vẻ—!!”

Ryouta vẫy tay mạnh đến mức cả người lắc lư.

Ikue đưa cặp cho Shuichi.

“Anh đi nhé.”

“Ừ, anh đi đây.”

Shuichi vòng tay ôm eo Ikue, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ rồi mới rời phòng khách hướng ra tiền sảnh.

Haruto lặng lẽ dõi theo.

Gia đình này… thật đúng là hình mẫu lý tưởng của một mái ấm.

Cậu liếc sang bên cạnh — nơi người sẽ trở thành vợ mình đang đứng.

Ayaka vẫn cầm miếng bọt biển trong tay, nhưng ánh mắt thì dõi theo mẹ mình đầy chăm chú.

Tiếng nước chảy hòa cùng tiếng thì thầm nho nhỏ:

“…Vợ chồng bình thường sẽ như vậy ư…”

Sau khi rửa bát xong, Haruto thay đồng phục chuẩn bị đi học.

Một lát sau, Ayaka cũng bước ra phòng khách trong bộ đồng phục quen thuộc.

“Mẹ ơi, bọn con đi học nhé.”

“Ừ, đi cẩn thận nha.”

“Onii-chan, Onee-chan! Đi học vui nha!!”

Được Ikue và Ryouta tiễn ra cửa, cả hai đi đến tiền sảnh.

Haruto đang cúi xuống xỏ giày thì nghe giọng gọi khe khẽ:

“Này, Haruto…”

“Hmm?”

Cậu ngẩng lên— và thấy Ayaka đứng ngượng ngùng, hai má hồng phớt như cánh hoa đào sớm xuân.

“Nếu… đã đính hôn rồi… tức là sau này chúng ta sẽ thành vợ chồng, đúng không?”

“Ừ… đúng vậy.”

“Thì… làm những chuyện ‘của vợ chồng’ là chuyện bình thường đúng không?”

“…Ừm… đúng.”

Haruto lập tức nhớ lại mùa hè năm ấy.

Cái thời mà Ayaka cứ nói: “Người yêu bình thường thì…”

Rồi hành hạ lý trí của cậu không biết bao nhiêu lần.

Và bây giờ, câu đó đã nâng cấp thành: “Vợ chồng bình thường thì…”

Linh cảm không lành chạy dọc sống lưng.

“Nếu vậy thì… trước khi ra ngoài, phải chào nhau đúng cách chứ. Vợ chồng bình thường đều làm thế mà.”

—Trúng ngay dự đoán.

Haruto chỉ có thể thở ra một tiếng cam chịu:

“…Ừ, phải rồi.”

“Ba và mẹ em cũng làm như vậy mà.”

“Ừ… đúng.”

Ayaka nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở dưới nắng đầu ngày.

“Vậy thì… em làm đây nhé?”

“Ừ… ừ…”

Biết trước còn hồi hộp hơn bị tấn công bất ngờ— Haruto thầm nghĩ.

Ayaka bước đến gần, rất nhẹ, rất gần.

“Đi nhé… anh yêu.”

“—A… ừ, anh đi đây.”

Tiếng “anh yêu” vẫn khiến tim Haruto nhảy loạn trong lồng ngực, dù đây đã là lần thứ hai cô gọi cậu như vậy.

Haruto quay mặt đi, cố giữ bình tĩnh, nhưng Ayaka vẫn không rời ra.

Cậu nhìn lại.

Ayaka hơi ngẩng mặt, đôi mắt như đang chờ một điều gì đó.

“…Nè.”

Chỉ một tiếng nhỏ, nhưng Haruto hiểu ngay.

Mặt đỏ bừng, nhưng cậu vòng tay ôm nhẹ eo cô và đặt lên môi cô một nụ hôn thật khẽ.

Ayaka mỉm cười — một nụ cười mềm như ánh nắng trong trẻo rơi qua rèm cửa sáng sớm.

Haruto ho nhẹ, giọng hơi cao hơn bình thường.

“N-này… mang giày đi, nếu không sẽ trễ học đó.”

“Ừ~”

Ayaka nắm tay Haruto, hạnh phúc tràn ra từ bước chân.

Và Haruto chỉ có thể âm thầm cầu mong:

Mong rằng định nghĩa “vợ chồng bình thường” trong đầu Ayaka… là loại bình thường theo chuẩn xã hội.

Chứ nếu không… chắc chắn tim cậu sẽ không chịu nổi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!