Web Novel (Chương 160 ~ 200)
Chương 165: Quyết tâm của Toujou Ayaka ⑤ - Phần 1
4 Bình luận - Độ dài: 2,037 từ - Cập nhật:
Enjoy!
-----------------------
Quyết tâm của Toujou Ayaka⑤ - Phần 1
Tôi vừa mang đống bát đũa của bữa tối đã ăn xong vào bếp vừa nói lời cảm ơn với Kiyoko-san người đã nấu những món ăn tuyệt vời hôm nay.
"Kiyoko-san, hôm nay đồ ăn cũng rất ngon ạ"
"Con ăn ngon miệng là tốt rồi"
Bữa tối hôm nay là món tempura xà lách mùa hè.
Tempura do Kiyoko-san chiên món nào cũng tuyệt cả.
Vỏ ngoài của cà tím thì giòn rụm mà bên trong lại mọng nước còn tempura đậu bắp thì ngon tuyệt vời Tôm thì vừa giòn vừa dai cá kisu thì mềm tơi.
Lần sau mình nhất định phải nhờ Kiyoko-san chỉ cho bí quyết chiên tempura ngon mới được.
Khi tôi đang quyết tâm như vậy thì bố mẹ đứng dậy khỏi bàn.
"Kiyoko-san cảm ơn bà vì bữa tối rất ngon"
"Chỉ là món ăn đơn giản thôi mà"
"Xin lỗi cô nhé, con phải lên thư phòng làm việc một chút"
"Em cũng còn chút việc chưa xong nên em cũng lên thư phòng đây Cảm ơn cô vì bữa tối"
Hai người họ cùng nhau lên thư phòng.
Vì cả hai đều là người điều hành công ty nên lúc bận rộn thì thực sự rất vất vả.
Tôi nhìn theo bóng lưng hai người và gọi với theo "Cố lên nhé"
Ngay sau đó Ryouta cũng ôm cái ghế nhỏ và nói "Bố mẹ cố lên nhé" rồi mang chiếc ghế bước về phía bếp.
"Bà ơi con giúp rửa bát nhé"
"Ara cảm ơn Ryouta-kun nhé, lúc nào con cũng giúp đỡ"
Kiyoko-san mỉm cười đáp lại lời đề nghị của Ryouta.
Từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Haruto, Ryouta đã hăng hái tuyên bố sẽ tiết kiệm tiền cho đám cưới của bọn tôi và mỗi ngày đều tích cực phụ việc nhà.
Việc giúp việc nhà là rất tốt và với tư cách là chị gái tôi thực sự thấy vui vì tấm lòng của Ryouta nhưng cũng hơi xấu hổ một chút.
Tôi nhìn Ryouta đang chăm chỉ lau khô đống bát đĩa mà Kiyoko-san đưa rồi quay sang gọi Haruto đang lau bàn ăn.
"Nếu ở công viên giải trí mà Ryouta lại nổi hứng quá thể nào tụi mình cũng lại bị trêu chọc cho xem"
"Hahaha đúng thật Nhất là Shizuku chắc chắn không bỏ qua đâu"
"Chứ sao, Shizuku-chan chắc chắn sẽ chọc rồi Saki cũng hùa theo nữa"
"Ừ thì, tụi mình chỉ còn cách quen với chuyện đó thôi"
Haruto vừa gấp chiếc khăn lau bàn xong vừa cười nhẹ như thể đã chấp nhận số phận vậy.
Đúng lúc đó có vẻ Ryouta cũng đã hoàn thành việc phụ rửa bát.
"Cảm ơn con nhé Ryouta-kun. Vậy bà cho con tiền công giúp việc nè."
"Vâng ạ"
Ryouta gật đầu vui vẻ rồi ôm chặt cái hộp tiết kiệm đám cưới đặt trên kệ trong phòng khách và chạy tới chỗ Kiyoko-san.
"Con cảm ơn vì hôm nay nữa ạ"
Vừa nói Kiyoko-san vừa bỏ một đồng 50 yên vào chiếc hộp tiết kiệm tự làm mà Ryouta cầm.
Tiếng keng vang lên, Ryouta nở một nụ cười rạng rỡ tràn đầy niềm vui.
"Cảm ơn bà ạ"
Sau khi cảm ơn Kiyoko-san, Ryouta lại ôm chặt chiếc hộp tiết kiệm và chuẩn bị mang nó trả về chỗ cũ.
Nhìn dáng vẻ của em ấy khi ôm chiếc hộp có vẻ nặng nề một chút tôi bỗng tò mò không biết em ấy đã tiết kiệm được bao nhiêu.
"Nè Ryouta, cho chị xem cái hộp tiết kiệm một chút được không"
Tôi lên tiếng vì tò mò.
Nhưng Ryouta lập tức ôm chặt hộp tiết kiệm vào ngực như để bảo vệ nó khỏi tôi.
"Không được"
"Ể? Chị xem một chút thôi mà"
"Không được!!"
Tôi vừa đưa tay định chạm vào thì Ryouta quay ngoắt người lại hoàn toàn che giấu hộp tiết kiệm khỏi tôi.
Rồi em ấy quay lại nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghiêm túc.
"Cái này là để tặng Onee-chan và Onii-chan khi hai người kết hôn. Bây giờ thì chưa được"
"Nhưng chỉ nhìn thử xem em đã tiết kiệm được bao nhiêu cũng được mà"
"Cái đó cũng không được"
Tôi vẫn cố gắng nài nỉ để biết được số tiền trong hộp nhưng Ryouta lắc đầu nguầy nguậy.
"Nếu Onee-chan chịu kết hôn với Onii-chan ngay bây giờ thì em sẽ đưa hộp này cho"
"Ể? Không, kết hôn ngay thì hơi…"
Nghe lời của em trai, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng rồi đưa mắt nhìn về phía bếp. Ở đó, Haruto đang vừa cười vừa trò chuyện với Kiyoko-san vừa rửa chiếc khăn lau bàn
"Kết hôn thì, chắc phải chờ thêm một thời gian nữa"
"Vậy thì không được"
"Muu, Ryouta keo kiệt"
Tôi bĩu môi trách nhẹ thằng bé cứng đầu không chịu cho tôi xem hộp tiết kiệm, thì Ryouta lại như thể muốn dạy đời tôi, bắt đầu thuyết giảng.
“Anoe, Onee-chan. Trong này có rất nhiều tiền đó.”
“Nhiều tiền…”
“Đúng vậy! Vì trong này có cả đồng năm trăm yên cơ mà!”
Quả thật, với Ryouta – một đứa trẻ mẫu giáo – thì năm trăm yên đúng là một khoản tiền lớn.
“Tiền nhiều quá sẽ khiến con người thay đổi đó. Người tốt cũng có thể trở thành người xấu vì bị mờ mắt bởi tiền bạc. Vì vậy, em không thể đưa cái này cho chị được. Em muốn Onee-chan mãi mãi là một người chị tốt.”
“Ừ… Chị hiểu rồi. Chị sẽ không đòi xem nữa. Cảm ơn em, Ryouta.”
“Ưm! Chiếc hộp tiết kiệm đầy tiền này sẽ do em chịu trách nhiệm quản lý!”
“Nhờ em nhé.”
Mou, không biết thằng bé học mấy lời này từ đâu nhỉ? “Mờ mắt vì tiền bạc” – đâu phải dễ nghe thấy từ đâu đó đâu? Chẳng lẽ có câu chuyện nào như vậy trong sách tranh à?
Tôi vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn trước khả năng học từ của một đứa bé năm tuổi.
-------------------
Ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc buổi học, bọn tôi ra sân để luyện tập chạy tiếp sức phối hợp cho đại hội thể thao.
“Hôm nay luyện tập chuyền gậy thử nhé?”
Saki, người có kinh nghiệm điền kinh, vừa khởi động nhẹ vừa đề nghị.
Lúc đó, Akagi-kun nghiêng đầu khó hiểu.
“Ể? Cái đó cũng phải luyện à? Chỉ là đưa gậy cho người sau thôi mà?”
“Thắng thua trong chạy tiếp sức là nằm ở cái động tác ‘chỉ là đưa gậy cho người sau’ đấy.”
“Thật á?”
Akagi-kun tỏ ra nghi ngờ lời Saki. Ngay lúc đó, Haruto cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Ngay cả ở Olympic hay giải điền kinh thế giới, có những đội cá nhân 100m không mạnh lắm, nhưng khi thi tiếp sức lại đoạt huy chương. Đó là kết quả của việc luyện tập kỹ thuật chuyền gậy tới mức hoàn hảo để giảm thiểu tối đa thời gian thất thoát.”
“Đúng rồi đó.”
“Ồ, vậy à~”
Nhờ lời giải thích của Haruto, Akagi-kun có vẻ đã hiểu ra.
Nghĩ lại thì, không biết Haruto có thích xem thể thao không nhỉ? Lần sau phải hỏi thử mới được.
Nếu được cùng Haruto xem Olympic chắc vui lắm nhỉ? Vừa ăn bánh, vừa uống nước ngọt, rồi cổ vũ cho các tuyển thủ đại diện quốc gia… chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy háo hức rồi.
Khi tôi đang mơ mộng như thế, Haruto quay sang hỏi Saki về cách luyện tập chuyền gậy.
“Luyện tập kiểu gì vậy?”
“Ừm… thật ra cũng không có gì to tát đâu. Chủ yếu là xác nhận lại thời điểm bắt đầu chạy khi nhận gậy thôi. Chứ học chuyền kiểu underhand thì thời gian không đủ.”
“Underhand pass là cái chi?”
Chưa từng nghe từ đó bao giờ, nên tôi hỏi Saki.
“Underhand pass là cách chuyền gậy chú trọng vào việc tăng tốc cho người chạy sau. Nói đơn giản thì là người nhận gậy đưa tay xuống dưới và vừa chạy vừa nhận gậy.”
“Chỉ vậy thôi mà nhanh hơn được sao?”
“Nếu luyện thành thạo thì sẽ nhanh hơn đấy.”
Vì Saki là người từng học điền kinh, nên chắc chắn là đúng như vậy rồi.
Tôi vừa gật gù đồng tình thì Akagi-kun đã sáng rực mắt.
“Underhand pass nghe ngầu quá nhỉ? Tụi mình dùng cách đó trong tiếp sức đi!”
“Không được đâu! Cái đó khó lắm! Không phải người không chuyên điền kinh mà học được trong ngày một ngày hai đâu!”
“Nhưng nếu làm được thì sẽ nhanh, đúng không?”
“Thì đúng vậy… nhưng nếu làm dở dang thì ngược lại sẽ rất chậm đó!”
“Vậy thì chỉ còn cách luyện tập thôi!”
Akagi-kun ưỡn ngực tuyên bố, làm Haruto chỉ biết nhìn cậu ấy với vẻ mặt bất lực.
“Trong số chúng ta, người ghét luyện tập nhất chắc chắn là mày đấy, biết không?”
“Không đâu! Tao đã thay đổi rồi! Kể từ hôm nay, tao sẽ trở thành Anderhand Pass Tarou!”
“Tên quái gì thế? Méo thông nổi luôn…”
Haruto bình thản phản bác tuyên bố đầy tự tin của Akagi-kun, khiến tôi bật cười vì thấy hai người họ quá buồn cười.
“Cả Toujou-san cũng muốn thử kiểu chuyền gậy underhand đúng không?”
“Ể? Tớ á… Không biết nữa…”
Vì Saki đã nói là không đơn giản chút nào, nên chắc hẳn nó khó thật đấy.
“Không biết có kịp trước ngày hội thể thao không nhỉ?”
Tôi nhìn sang Saki, như thể để kéo sự chú ý của Akagi-kun ra chỗ khác.
“Haa… Vậy thì, thôi thì cứ thử luyện tập, coi như đánh cược vậy. Nếu thấy không ổn thì quay lại kiểu chuyền thông thường cũng được.”
“Oi Tomoya, nhớ là không được trốn luyện tập đấy nhé?”
“Aye aye sir~!”
Haruto cảnh cáo Akagi-kun, đúng lúc đó, từ phía toà nhà, một nhóm bốn học sinh trông như học sinh năm nhất đi tới.
“Ô chà, chẳng phải là nhóm Haru-senpai sao? Tập luyện tiếp sức đấy à?”
Từ trong nhóm bốn người đó, Shizuku-chan bất ngờ ló ra chào hỏi.
“À, lớp anh gồm có Tomoya, Ayaka, Aizawa-san, bốn người cùng thi đấu.”
“Thế à. Nhưng tiếc quá nhé, vì năm nay, phần chạy tiếp sức phối hợp chắc chắn sẽ là chiến thắng áp đảo của tụi em, lớp 1-B đóa.”
Shizuku-chan tuy khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại tuyên bố một cách vô cùng tự tin.
“Vì trong đội tiếp sức của tụi em… có Yoshida-kun này!”
Vừa nói, Shizuku-chan liền túm lấy cánh tay cậu trai đứng bên cạnh rồi đẩy mạnh cậu ấy ra phía trước nhóm bọn tôi.
Bị đẩy ra bất ngờ trước mặt chúng tôi, Yoshida-kun tròn mắt nhìn Shizuku-chan, như thể đang sốc lắm.
“D-Doujima-san!?”
“Thật ra, tên đầy đủ của Yoshida-kun là Yoshida Usain Bordeaux Keita, trong người cậu ấy chảy dòng máu của một vận động viên chạy nước rút thực thụ.”
“Ể!? Thật á!?”
Sự giới thiệu bất ngờ đến khó tin của Shizuku-chan khiến Akagi-kun trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cùng lúc đó, chính Yoshida-kun cũng không giấu nổi vẻ sốc và sửng sốt.
“Khoan đã!? Cái cốt truyện gì thế!? Bố mẹ tớ đều là người Nhật chính gốc mà!?”
“Hửm? Thật vậy à? Vậy thì người tiếp theo là Yamamoto-kun.”
Shizuku-chan lại đẩy thêm một nam sinh khác ra trước mặt chúng tôi.
“Yamamoto-kun đây là một huyền thoại sống – người được sinh ra đã mang theo đôi giày chạy bộ.”
“Cái truyền thuyết gì vậy chứ!? Tớ chưa bao giờ nghe cả!? Với lại, tớ tên là Motoyama chứ không phải Yamamoto nhé!?”
“Hửm? Vậy thì xin lỗi.”
Trước màn giới thiệu đội hình đầy bí ẩn và quái dị của Shizuku-chan, tôi chỉ biết thầm cảm phục. Shizuku-chan đúng là luôn giữ vững phong cách của mình trong mọi hoàn cảnh thật…


4 Bình luận
còn nhiều đoạn chưa có chấm phẩy gì