Web Novel (Chương 160 ~ 200)
Chương 176: Một buổi sáng mãn nguyện
13 Bình luận - Độ dài: 1,662 từ - Cập nhật:
Enjoy!
-------------------------------
Một buổi sáng mãn nguyện
Khi Haruto ngồi dậy khỏi chăn, cậu kiểm tra thời gian trên chiếc điện thoại đặt cạnh gối.
“Chắc là mình ngủ nướng một chút rồi.”
Dường như chuyến đi chơi ở công viên giải trí hôm qua đã khiến cậu mệt hơn mình tưởng, nên hôm nay Haruto thức dậy muộn hơn một chút so với thường lệ.
Sau đó, cậu thực hiện thói quen học buổi sáng của mình rồi đi đến nhà bếp.
Ở đó, Kiyoko đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
“Chào buổi sáng, bà ơi.”
“Chào buổi sáng, Haruto.”
Sau khi chào hỏi nhau, Haruto đứng cạnh bà và cùng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
“Bà dùng cái tạp dề đó luôn rồi ha.”
“Vì đó là món quà quý giá mà Ryouta-kun đã mua cho bà mà.”
Haruto nhìn vào chiếc tạp dề của bà, trên đó có thêu một hình linh vật nhỏ của công viên giải trí mà họ đã đến hôm qua và nói.
Kiyoko nhìn xuống chiếc tạp dề của mình với gương mặt đầy nếp nhăn nhưng rạng rỡ niềm vui.
Trong lúc gọt vỏ khoai tây, Haruto khẽ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của bà.
“Ryouta-kun đã suy nghĩ rất nhiều để chọn món quà cho bà, nên nhớ giữ gìn cẩn thận nhé.”
“Dĩ nhiên rồi. Chiếc tạp dề này là báu vật của bà mà.”
Khi Haruto và Kiyoko đang chuẩn bị bữa sáng với nụ cười trên môi, thì Ayaka bước vào bếp với vẻ mặt còn ngái ngủ.
“Chào buổi sáng, Haruto. Con chào Kiyoko-san.”
“Chào buổi sáng, Ayaka-san. Trông con vẫn còn buồn ngủ nhỉ.”
Haruto vừa chào lại vừa nhìn vào đôi mắt nặng trĩu của cô.
“Ngủ thêm một chút nữa cũng được mà?”
“Không sao đâu, con muốn cùng nấu ăn.”
Ayaka khẽ lắc đầu, rồi tiến đến đứng cạnh Kiyoko.
“Con phải học nấu ăn của từ Kiyoko-san thật nhanh để giữ chặt cái bụng của Haruto mới được.”
Cô nói một cách đáng yêu rồi đứng vào bếp, Kiyoko nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng và tận tình chỉ dạy cô.
“Ayaka-san, nếu ngâm cà tím vào nước muối thì món ăn sẽ có màu đẹp hơn đấy.”
“Vậy ạ? Ơm… dùng bao nhiêu muối thì được ạ?”
“Chỉ một chút thôi là đủ, để không làm ảnh hưởng đến hương vị.”
“Thế này được chưa ạ?”
“Ừ, cỡ đó là vừa.”
Kiyoko vui vẻ truyền đạt hết những kiến thức mình có cho Ayaka.
Ayaka cũng lắng nghe chăm chú và thao tác cẩn thận, mong rằng mình sẽ nấu được những món ăn giống với hương vị của Kiyoko.
Haruto nhìn hai người đang đứng cạnh nhau, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Kiyoko, với vai trò là người giúp việc trong gia đình Toujou, đã dần hòa nhập tốt với mọi người.
Shuuichi và Ikue cũng hài lòng với sự sạch sẽ từ cách dọn dẹp cẩn thận cùng những bữa ăn ngon mà bà nấu, còn Ryouta thì rất quý mến bà.
Gần đây, Ayaka còn cùng Kiyoko học thêm cả đan lát nữa.
Haruto cảm thấy vô cùng biết ơn và hạnh phúc khi thấy Kiyoko – người thân duy nhất mà cậu có – đã được gia đình Toujou đón nhận.
Cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy, Haruto tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Khi cậu vừa hoàn thành món canh miso với khoai tây và rong biển, thì Kiyoko – người đang nấu ăn cùng Ayaka – thở ra nhẹ nhõm “phù” như thể đã mệt một chút sau khi hoàn thành việc nấu nướng.
“Bà có sao không?”
Ayaka lo lắng hỏi, Kiyoko mỉm cười trả lời: “Không sao đâu.”
“Khi lớn tuổi rồi, cơ thể không còn linh hoạt như trước nữa thôi.”
“Vì món kho cũng xong rồi, giờ chỉ cần bày ra đĩa thôi nên bà hãy ngồi nghỉ một lát nhé.”
Ayaka lo lắng cho bà như thể đó là bà ruột của mình vậy.
Kiyoko lắc đầu nhẹ nhàng với vẻ mặt hiền hậu, rồi duỗi lưng: “Vì được nhận một công việc nhiều ý nghĩa như thế này, nên bà vẫn còn muốn cố gắng thêm.”
“Nhưng cũng đừng cố quá sức ạ.”
“Ừ, cảm ơn con.”
Nhìn hai người họ như bà cháu ruột thịt, Haruto cảm thấy ấm lòng và yên tâm.
“Bà không còn trẻ nữa đâu, đừng cố quá rồi lại ngã bệnh đấy nhé.”
“Bà vẫn còn khỏe mà. Bà muốn Ryouta-kun và Ayaka-san ăn thật nhiều món ngon và nở thật nhiều nụ cười cơ.”
“Con rất thích món ăn của Kiyoko-san. Ngày nào cũng được ăn cơm bà nấu, con cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Fufufu, cảm ơn con nhiều.”
Trước lời nói của Ayaka, Kiyoko nở nụ cười từ tận đáy lòng. Nhìn hai người, Haruto cũng thấy lòng mình trở nên rạng rỡ.
Khi ba người đang nấu bữa sáng và chuẩn bị cả cơm hộp trưa trong không khí hạnh phúc và bình yên, thì Shuuichi bước vào phòng khách.
“Chào buổi sáng Kiyoko-san, Haruto-kun! Cảm ơn hai người nhiều vì đã dậy sớm từ sáng sớm nhé!”
Shuuichi tươi cười chào hỏi, rồi quay sang nhìn Ayaka – người đang cùng nấu ăn với Haruto.
“Chào buổi sáng, Ayaka. Trông con đứng nấu ăn cùng Haruto-kun và mọi người trong bếp ngày càng tự nhiên hơn rồi đấy ha.”
“Ba nữa...! Mấy chuyện như vậy đừng nói thẳng ra như thế chứ…”
Trước lời nhận xét của bố mình, đôi má Ayaka đỏ nhẹ, tay bưng món cà tím kho đã dọn ra chén mang đến bàn ăn.
“Nói ra thành lời cũng là điều quan trọng mà?”
“Biết là vậy… nhưng mà ba nói ra thì ngượng lắm nên thôi đi mà…”
“Ahaha, được rồi được rồi. Ồ, món kho này trông ngon quá! Ayaka làm à?”
Shuuichi vui vẻ cười to từ sáng sớm, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy món cà tím kho được bưng đến.
“Vâng, con làm theo sự hướng dẫn của Kiyoko-san.”
“Ayaka-san rất chăm chỉ học nên tôi dạy cũng thấy rất vui.”
Kiyoko vừa bưng khay đựng món dưa muối và đậu đũa trộn mè vừa nói với Shuuichi.
“Vậy sao. Nếu Kiyoko-san là người dạy, thì Ayaka chắc chắn sẽ sớm trở thành master chef thôi!”
Nghe lời Kiyoko, Shuuichi gật đầu chắc nịch rồi quay sang Haruto với vẻ mặt hớn hở.
“Haruto-kun này, bác nghĩ Ayaka chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời đấy!”
“Nè—!! Ba à! Con mới nói là đừng nói mấy chuyện đó mà!!”
Ayaka phồng má tức giận vì ông bố cứng đầu chẳng chịu nghe lời.
“Ayaka, với con bây giờ đã là người bạn gái tuyệt vời nhất rồi. Shuuichi-san nói hoàn toàn đúng đấy ạ.”
Haruto vừa rưới cá bào và nước ponzu lên món salad trứng lòng đào với xà lách và dưa chuột, vừa mỉm cười dịu dàng trả lời.
Hồi kỳ nghỉ hè, cậu từng lúng túng trước sự nhiệt tình của Shuuichi. Nhưng từ khi bắt đầu sống chung và ăn ngủ cùng gia đình Toujou, Haruto đã dần quen với điều đó.
“Mỗi ngày con đều cảm thấy biết ơn vì đã gặp được Ayaka và trở thành người yêu của cô ấy.”
“Trời đất ơi—! Có một người như Haruto-kun làm bạn trai, bác cảm thấy thật tự hào về con gái mình ghê! Nếu con mà trở thành con rể bác thì đúng là tuyệt vời luôn!”
“Con đã bảo là đừng nói mấy chuyện đó rồi mà—!! Ba à!!!”
Ayaka la lên vì ông bố quá tăng động từ sáng sớm.
Cô cố làm vẻ mặt giận dữ để phản đối lời của bố, nhưng lời của Haruto khiến cô hạnh phúc đến mức không kìm được mà nở nụ cười dịu dàng tan chảy.
Bữa sáng náo nhiệt trong ngôi nhà Toujou tiếp tục khi Ikue và Ryouta cũng xuất hiện.
Ryouta được Ikue dắt tay bước vào phòng khách, vừa dụi mắt với vẻ còn buồn ngủ. Nhưng ngay khi thấy Kiyoko đang đứng trong bếp, gương mặt ngái ngủ của cậu bé lập tức sáng bừng lên.
“A! Bà đang dùng cái tạp dề con tặng nè!!”
Khi thấy Kiyoko đang dùng chiếc tạp dề mà cậu và Haruto đã chọn và mua làm quà, Ryouta vui mừng nhảy cẫng lên.
“Cảm ơn con nhé, Ryouta-kun. Nhờ có chiếc tạp dề này mà mỗi ngày bà đều có thêm động lực để làm việc đấy.”
“Ehehe~”
Trước nụ cười hiền hậu của Kiyoko, Ryouta đỏ mặt ngượng ngùng cười khúc khích.
Ikue nhẹ nhàng xoa đầu Ryouta.
“Tốt quá rồi nhỉ. Nào, mọi người đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành rồi, mình ra bàn ngồi thôi con.”
“Dạ!”
Ryouta gật đầu thật mạnh rồi nhanh chóng nhảy lên ghế của mình.
Ikue cũng mỉm cười “Cảm ơn mọi người nhé” với những người đã chuẩn bị bữa sáng, rồi ngồi vào chỗ của mình.
“Ara? Ayaka này, mặt con đỏ lên rồi đấy, có chuyện gì à?”
“…K-không có gì đâu ạ.”
“Thế à~?”
Ayaka tránh ánh nhìn của mẹ mình, lặng lẽ múc cơm từ nồi vào chén.
Haruto cũng bắt đầu múc canh miso vào từng bát rồi xếp lên bàn ăn, vì mọi người đã thức dậy đầy đủ.
Khi bữa sáng đã được bày biện xong và mọi người cùng ngồi vào bàn, Shuuichi chắp tay lại trước ngực.
“Vậy thì, cảm ơn vì bữa sáng tuyệt vời này. Itadakimasu.”
Sau lời nói của ông, mọi người cùng nhau chắp tay và đồng thanh “Itadakimasu”, bắt đầu bữa sáng thường nhật tại gia đình Toujou.
----------------------
Thế là xong, tháng này 3 chap thôi nhé. Lão tác sủi ghê quá =)))


13 Bình luận