Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.
Chap 164
3 Bình luận - Độ dài: 8,124 từ - Cập nhật:
Đối với Onizuki Hina, đó là việc được thực hiện mà chẳng hề có chút do dự hay giằng xé nào. Với nàng, hành động ấy cũng chỉ giống như mọi khi, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng với những kẻ xung quanh thì không phải vậy. Được Hắc Điệp Phu Nhân phụ trợ, sợi dây nàng từng thoát ra lại một lần nữa siết chặt lấy Hina. Không, so với lúc trước, nó càng thêm khốc liệt, ghì chặt đến mức để lại dấu hằn trên làn da mịn màng, áp bức tựa như muốn nghiền nát ngũ tạng lục phủ… Song, với nàng, tất cả cũng chẳng là gì đáng kể.
「Thức thần đâu rồi? Đã xâm nhập thành công chưa?」
Hina cất lời hỏi cựu tiểu đồng đứng lùi ở phía xa. Dù bản thân vốn coi sự hiện diện của hắn chẳng khác nào thứ ô uế ghê tởm, song trong tình cảnh này, cánh tay của hắn lại không thể thiếu được. Vì thế, nàng có thể thản nhiên mở miệng.
「…À. Đám giám sát đã giảm bớt. Chúng phản ứng theo hướng nghi binh, nên chưa phát giác bên này」
Giọng báo cáo trả về lạnh lùng, khô khốc, chẳng nhuốm lấy một tia cảm xúc. Hina và Shirawakamaru đều đã biết, cũng đã nghe nói. Chàng bằng cách nào đó đã lôi kéo bọn Tengu về phía mình. Trong đám giám sát, những những tay lão luyện nhất đã rời đi. Và y theo kế hoạch mà Hina tình nguyện đề xuất, đoàn sứ giả cố tình tiến bước chậm chạp trong cấm địa sao cho lọt vào tầm mắt bọn Tengu. Cuối cùng, với pháp trận bị bó buộc chức năng đến cực hạn để ẩn giấu hành tung… Tất cả những yếu tố ấy gộp lại, chính là tiền đề dẫn dắt chiến lược này đến thành công.
「Giờ thì… Hoàng Diệu, bắt đầu thôi chứ?」
Đáp lại lời gọi, một thực thể xuất hiện từ trên trời. Xuất hiện cùng ánh hào quang thần thánh là một con rồng.
Đại long uy nghi, toàn thân bao phủ bởi lớp vảy vàng lấp lánh… Chính là thần long được ghi chép trong sử sách triều đình, lưu truyền rộng rãi trên những bức họa lừng danh. Là át chủ bài của gia tộc Onizuki, thức thần mà Hina ký kết khế ước, Hoàng Diệu.
『……』
Bình thường, thần long được thả tự do, giờ đáp xuống trước mặt Hina, khép hờ mí mắt, nhìn chủ nhân như thể đang quan sát. Hoặc có lẽ, nó đang bối rối. Dù sao, nhìn dáng vẻ của nàng, điều đó cũng là dễ hiểu.
「Ngươi chịu tới là tốt rồi. Nói thẳng nhé, ta có việc muốn ngươi làm」
Bỏ qua sự bối rối của con rồng như thể đó là điều hiển nhiên, Hina bắt đầu giải thích, giọng điệu vừa uy nghiêm vừa lạnh nhạt. Với loài rồng sống lâu, sở hữu trí tuệ và lý trí vượt trội, hiểu được ngôn ngữ loài người là điều dễ dàng, nhưng lần này dường như là một ngoại lệ.
『……??』
Dù không cất tiếng, con rồng rõ ràng đang rối bời trước lời nói của Hina. Những lời khó hiểu của chủ nhân, kết hợp với dáng vẻ của nàng, khiến nó dao động. Nhưng với Hina, đó là chuyện chẳng đáng bận tâm.
「Không hiểu sao? Vậy thì ta sẽ nhắc lại một lần nữa」
Và Hina tiếp tục giải thích cho thuộc hạ đầu óc chậm chạp của mình. Nhưng từ góc nhìn của con rồng, những lời ấy chỉ càng làm nó rối thêm.
「…Chậc, thôi được. Hoàng Diệu, ta chẳng cầu ngươi phải hiểu. Chỉ cần phục tùng mệnh lệnh. Thế là đủ. Đừng nghĩ ngợi vớ vẩn, hãy tận lực chu toàn chức phận của mình đi」
Trước yêu cầu lạnh lùng đến tàn nhẫn của Hina, con rồng vẫn không nhúc nhích. Nó chỉ chăm chú nhìn nàng tiểu thư, gầm gừ khe khẽ như thể muốn khẩn cầu điều gì.
Song, nỗ lực ấy chỉ hóa vô ích.
「Anh ơi…!! Chờ đã, đó là…!! Anh ơi, nguy hiểm!!!」
Giọng Shirawakamaru, người đang chia sẻ thị giác với thức thần, ban đầu tràn ngập niềm vui, nhưng ngay lập tức biến thành tiếng thét hoảng loạn. Hina chẳng cần hỏi thêm chi tiết cũng hiểu ý nghĩa của nó. Không còn thời gian để hỏi han.
「Hoàng Diệu…!!」
『GƯOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!!』
Lời thúc giục đầy trách móc của Hina sắc bén đến tận cùng. Sát khí bùng lên. Lời cảnh báo cuối cùng. Tiếng gầm vang lên ngay sau đó. Và ngọn lửa nghiệp hỏa bao trùm lấy Hina. Ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, đủ sức khiến cả những bậc thầy trừ yêu cũng phải bỏ mạng…!!
「A, đợi thiếp nhé? Ngay đây thôi, thiếp sẽ đến bên chàng…」
Khoảnh khắc ý thức bị ngọn lửa nuốt chửng, Hina nở nụ cười ngây ngất, đắm mình trong trạng thái mê say. Không màng đến cảm giác lơ lửng và mất mát bao trùm cơ thể, nàng chỉ nhìn vào cánh tay thuận của mình. Nhìn vào bàn tay.
Nhìn bàn tay với ngón út đã bị cắt rời, nabff thì thầm ngọt ngào, ngọt ngào, rồi tan chảy, hòa tan, và dung hợp… trong ánh sáng và hơi nóng, ý thức của nàng biến mất.
Cảm giác quen thuộc đã trải qua vô số lần, Hina chẳng hề thấy chút sợ hãi nào.
…Thế giới xoay vòng. Tầm nhìn bị ngọn lửa xanh nhạt bao phủ. Ngay tức thì, ý thức bừng tỉnh, cảm giác tứ chi vốn tan rã cũng hồi phục.
Trước mặt là khí tức của một thực thể hùng mạnh và tà ác. Chẳng quan trọng. Ánh mắt đau đớn nhìn nàng khiến vùng bụng dưới không khỏi rạo rực. Má nàng nóng bừng hơn cả ngọn lửa, nàng chậm rãi quay lại.
Tái ngộ, tương phùng với người nàng thương yêu nhất, người nàng yêu quý nhất.
「Xin lỗi… Ta đã đến muộn rồi」
Lời thì thầm dịu dàng, nhẹ nhàng.
「Chỗ này để ta đảm nhận. Ngươi hãy lùi lại đi」
Rồi, hướng về phía kẻ cản đường đang áp sát, nàng rút ra thanh đao cũng vừa được tái sinh trong vòng dị năng của mình.
Nàng vung đao chém thẳng vào quái vật. Đồng thời, việc cả thân thể lẫn trang phục, vật dụng đều đã tái sinh, ở tận đáy lòng Hina lại khẽ dấy lên một tia khó chịu…
-
Về cơ bản, các gia tộc trừ yêu sư sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn theo từng thế hệ. Bởi lẽ nhờ hôn phối đời này nối tiếp đời khác mà huyết thống được tích lũy, khiến tổng lượng linh lực truyền thừa cũng ngày một gia tăng.
Ngược lại mà nói, những gia tộc có lịch sử ngắn ngủi thì lượng linh lực kế thừa cũng ít ỏi. Đây là một điểm yếu chí mạng. Yêu quái vốn sở hữu thể chất vượt trội hơn con người. Chúng có sức mạnh siêu nhiên. Sự nhiều ít của linh lực ảnh hưởng đến khả năng cường hóa thân thể, số lượng pháp thuật chú thuật có thể thi triển, cũng như năng lực duy trì chiến đấu. Đó là yếu tố tất yếu.
Cuộc Nhân Yêu Đại Loạn đã khiến vô số gia tộc xưa cũ bị diệt tuyệt, triều đình buộc phải gấp gáp bù đắp vào chỗ khuyết đó. Dù có miễn cưỡng thì chất lượng cũng đành hạ thấp. Tuy vậy, việc sản xuất ồ ạt cũng có giới hạn.
Bởi vậy, triều đình cùng Âm Dương Liêu đã chú ý đến dị năng. Thứ vốn dĩ chỉ được xem là kỹ nghệ phụ thuộc bên cạnh năng lực thể chất và chú thuật, như một 「tài nghệ nhất thời」, nay được đưa vào tiêu chí đánh giá chính thức khi phong làm trừ yêu sư, mở rộng cánh cửa tuyển chọn nhân tài.
Gia tộc Karatsugu, hay cụ thể hơn là Karatsugu Inaba, cũng không ngoại lệ. Nhờ một dị năng đột biến, họ đã bắt đầu con đường trở thành gia tộc trừ tà... nghe đâu là vậy.
『Kushiina』, dị năng ấy có thể gọi là một loại thuật khiển rối, biến thể của thức thần thuật. Bằng cách dùng một vũ khí có hình dạng đặc biệt gây vết thương cho mục tiêu, người sử dụng có thể điều khiển mục tiêu đó. Nói chi tiết hơn, nó cho phép thao túng cơ thể mục tiêu mà vẫn giữ nguyên ý thức của họ.
Tuy nhiên, chỉ có thể điều khiển một mục tiêu trong tầm nhìn của mắt thường, và quyền điều khiển sẽ mất khi vết thương lành lại. Đây không phải là một dị năng dễ sử dụng. Nhưng trong hoàn cảnh bao quanh tôi, nó thực sự có ý nghĩa.
Chỉ dựa vào sợi dây thừng là không đủ để tôi hành động. Thứ đó, nói thẳng ra, chỉ "hỗ trợ" cơ thể. Đáng tiếc, nó chỉ mang tính phụ trợ, nâng cao sức mạnh cơ bản mà thôi. Chỉ với nó, tôi không thể nào hoạt động hết khả năng. Đặc biệt, nếu cần ngay lập tức dụ dỗ đám tengu, thì càng không đủ.
Binh khí của tiểu thư Inaba là một đại côn to lớn tựa như xiên nướng. Cả việc nó to lớn lẫn việc nó thuộc dạng vũ khí đả kích đều nằm trong toan tính. Là để tối đa hóa phạm vi công kích, cũng để che giấu chiến pháp.
Tôi bị đánh bằng cây lao đó. Vết bầm xuất hiện. Và rồi tôi bị điều khiển. Việc chỉ định độ cao cho đám tengu, việc tôi liên tục khiêu khích bằng những lời lẽ ngông cuồng, tất cả đều nhằm đánh lạc hướng. Do đặc tính của dị năng, cô ấy phải luôn ở trong tầm nhìn của tôi. Không thể để cô ấy bị thổi bay bởi một đòn tấn công diện rộng.
「Nhưng nghĩ lại thì thật thảm hại…!!?」
Trong khi dõi theo cuộc ác chiến giữa tiểu thư và con rắn ngay trước mắt, tôi nghiến răng nhổ ra tiếng chửi. Bởi ý thức rõ sự bất lực của chính mình.
Chỉ trong gang tấc. Nếu không có Hina xuất hiện bằng cách nào đó, thì cả tôi lẫn tiểu thư Inaba đều đã chết rồi. Lũ Tengu chắc hẳn cũng bị tận diệt. Ít nhất, sự tham chiến của Hina đã ngăn chặn định mệnh đó. Không gì khác ngoài may mắn.
「Nhưng mình lại chẳng thể vui mừng thẳng thắn được……!!」
Đó là vì mặc cảm tội lỗi, cũng là vấn đề tự tôn, nhưng hơn cả, rốt cuộc chỉ là sự tự thỏa mãn. Dù sao đi nữa, có người đã được cứu. Tôi không có tư cách gì để oán trách về điều đó.
「…Tiểu thư, người nghe thấy không!? Xin hãy trả lời!!」
Xua đi mâu thuẫn trong lòng, tôi hướng về chiếc tù và mà cất tiếng gọi. Hồi đáp cho lời kêu gọi ấy vang đến sau một thoáng.
『Nghe… thấy…』
Giọng nói đục ngầu đặc trưng của tù và, tuy bình thản, vô cảm, nhưng vẫn có thể nhận ra sự run rẩy dù cô ấy đang cố che giấu. Bị con rắn mang thần cách ấy nhìn chằm chằm, chắc hẳn cô ấy không còn cảm giác sống sót nữa.
「Vậy sao. …Hãy lập tức di chuyển đến nơi khác. Hướng tới điểm quan sát dự phòng!」
Khi vị trí đã bị lộ, cô ấy có thể bị nhắm bởi một tia sáng hay bất kỳ đòn tấn công nào. Trước khi bị quét sạch, cô ấy phải di chuyển ngay.
『Vẫn còn… chiến đấu sao? Tiểu thư Onizuki đã đến. Không thể thắng được sao?』
Giọng nói ngắt quãng, nhưng tiểu thư Inaba vẫn đặt câu hỏi. Tôi hướng mắt nhìn. Ở đó, một trận quyết chiến đỉnh cao đã sớm diễn ra.
Tầm nhìn bùng nổ. Một tia sáng bị chặn lại, thổi bay mọi thứ xung quanh. Hina, toàn thân bao bọc trong ngọn lửa xanh, lao qua mặt nước, áp sát con rắn lớn.
『SHAAAAA!!!!』
Tiếng gầm của con rắn là lời đe dọa, đồng thời là tín hiệu tấn công. Từ mặt nước, vô số rắn độc trồi lên. Không màng đến chúng, Hina tiến tới. Ngọn lửa nghiệp hỏa của cô, thứ hủy diệt mọi thứ chạm vào, vô hiệu hóa tất cả.
「HAAAA!!」
『…!!?』
Thanh đao được vung lên. Một phần khuôn mặt của con đại xà bị xé toạc, mảnh thịt văng khắp nơi. Tiếng kêu đau đớn của con quái vật vang vọng.
Dĩ nhiên, tôi chẳng ngây ngô đến mức vui mừng vì điều đó. Tôi đã sớm biết, cũng từng nghe qua. Rằng dưới uy quyền kia, dù là một kích tất sát của Hina cũng……
「Cái gì…?」
Hina nhăn mặt. Trước mắt cô, phần đầu bị cắt rời và cháy xém của con rắn lớn phun ra vô số rắn con. Chúng trồi lên, phân chia và sinh sôi, rồi quấn chặt vào con rắn lớn, hòa quyện với nó… và đồng hóa.
Tái sinh dựa trên điều kiện. Một quyền năng bất công tương tự như của Yamauba. Đó chỉ là một phần của nó.
『SHAAAAA!!!!』
Như thể chế nhạo, con rắn chuyển từ phòng thủ sang tấn công Hina. Nó phun ra dung dịch hòa tan với tốc độ kinh hoàng. Vô số giọt chất độc hóa thành lưỡi dao nước, như đạn rải. Nếu trúng phải, điểm va chạm sẽ bị tan chảy, tạo thành lỗ hổng lớn. Một cơn mưa tử thần.
「Đừng khinh thường ta!!」
Hina gạt phăng tất cả mưa độc đang trút xuống bằng nghiệp hỏa. Cô ấy liều lĩnh xông thẳng bằng dị năng.
《Con khỉ não cơ bắp kia!!》
Ngay lúc đó, một cú quật đuôi đánh tới, hất văng cô. Ngay trước khi bị thổi bay xa, toàn thân cô bùng cháy. Từ trong quả cầu lửa, nữ kiếm sĩ lao thẳng về phía con rắn lớn.
Dĩ nhiên, đuôi rắn bị ngọn lửa từ thân thể Hina bám vào, thiêu cháy dần dần. Bình thường, đáng lẽ đó là khởi đầu của một cái chết chậm rãi không thể thoát. Thế nhưng…… phần đuôi đang cháy ấy lại tự xé rời ra, từ chỗ đứt ấy từng bầy rắn con tuôn trào, kết hợp lại thành khối thịt mới…
「Quyền năng gì đó sao? Nếu vậy, ta sẽ giết ngươi đến khi thần lực của ngươi cạn kiệt!!!」
Nhìn cảnh đó, đại tiểu thư gầm lên. Lời cô nói không sai. Chỉ cần bỏ qua việc thực hiện điều đó gần như bất khả thi.
(Linh lực của Hina sẽ cạn trước……!!)
Dị năng của Hina tiêu tốn rất nhiều linh lực, mà lượng linh lực cô có chỉ tương xứng với cơ thể mảnh mai ấy. Trong cuộc chiến tiêu hao với một đối thủ vượt trội về sức mạnh và không bị ảnh hưởng bởi tấn công, đây rõ ràng là một nước đi tồi.
「Như người thấy đấy. Theo kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ dùng cách đó… Tôi hiểu cảm giác của tiểu thư, nhưng xin hãy hợp tác.」
Hiểu được tâm trạng muốn thoát khỏi chiến trường khốc liệt này, tôi vẫn phải khẩn cầu. Sự hợp tác của cô ấy là điều kiện tiên quyết để vượt qua tình thế này.
『Hiểu rồi. Vậy… trước tiên là bên kia?』
Phản hồi từ chiếc tù và. Gật đầu, tôi ngước nhìn bầu trời. Thật có lỗi với Hina, nhưng trước tiên tôi phải xử lý bên kia đã.
Vừa dõi theo trận không chiến dữ dội mà cũng rực rỡ tựa như một màn diễn võ giữa Tengu và Oni, tôi vừa nghĩ như thế…
-
Khả năng bay lượn tự nó đã là một ưu thế to lớn. Do mối quan hệ với trọng lực, việc tấn công từ trên xuống dưới vốn dễ dàng, ngược lại từ dưới lên trên, đặc biệt là để giáng đòn hữu hiệu, lại vô cùng khó khăn.
Không chỉ có vậy. Việc có thể tự do bay lượn đồng nghĩa với việc có thể nhanh chóng rút khỏi hiểm cảnh. Không phải là địa lợi, mà chính là thiên lợi. Có được nó, cho phép luôn duy trì cho mình một môi trường chiến đấu ưu thế… Trong số đó, Tengu lại càng vượt trội về kỹ năng bay so với vô số yêu điểu hay yêu trùng tầm thường khác.
Không chỉ đơn thuần dựa vào cánh. Đôi cánh của Tengu, từng chiếc lông vũ, đều là một loại pháp cụ thấm đẫm yêu khí dày đặc, có thể hấp thụ linh lực phiêu tán trong không trung, rồi phóng xuất ra để thực hiện lối bay biến hóa tự do với tốc độ cao vốn bất khả thi nếu chỉ dựa vào khí động học.
Akabou của Tengu, Fuuka, dĩ nhiên thừa hiểu điều đó. Bởi lẽ Akabou-gumi vốn chuyên về nhiệm vụ cần dùng tới sức mạnh, lại càng đặc biệt rèn luyện kỹ năng bay, sở trường của Tengu. Đối mặt ngoại địch, chẳng có lý do gì mà không tận dụng ưu thế của chính mình.
Hơn thế, Fuuka trên thực tế còn là một trong năm kẻ bay lượn giỏi nhất trong số Tengu ở Anma. Nếu nói đến kỹ năng bay trong khi đang chiến đấu, hẳn nàng có thể lọt vào ba người hàng đầu. Lại thêm dị năng của mình, có lẽ nàng chính là kẻ xuất sắc nhất.
「Lẽ ra…… phải là vậy chứ!!?」
Ngay khoảnh khắc trước khi bị nghiền nát, tiếng vỗ tay vang lên. Nàng đổi vị trí ra sau lưng oni. Vung dây thừng. Siết cổ. Song lại bị nó lắc đầu, ngược lại ném văng chính mình đi. Vội vàng cắt đứt dây để giữ khoảng cách. Oni vừa rơi xuống liền lập tức đạp nước sôi, bật thẳng lên mặt suối. Từ đó, nó bắt đầu chạy trên mặt nước.
「Khốn kiếp!!」
Fuuka nghiến răng. Oni thì có thể nhảy, nhưng tuyệt đối không thể bay, cũng chẳng thể lượn. Hơn thế, dòng nước sôi đục ngầu còn khiến bước chân nó bị hạn chế, vốn là để giết chết sự linh hoạt của oni… nhưng cách giải quyết lố bịch ấy khiến nàng vừa tức vừa muốn oán thán. Than trách, nhưng đồng thời lại bị sự nóng ruột chế ngự.
Liên tiếp nhiều lần, nàng suýt soát né tránh cú đấm hay lưỡi đao tất sát từ những cú nhảy công kích của oni, tranh thủ từng khe hở ngắn ngủi để lia mắt xung quanh. Rồi bật lưỡi chửi thầm.
『Khốn kiếp, vẫn còn à!! Con khỉ ấy rốt cuộc bao giờ mới giết được con rắn khốn kiếp kia……!!?』
『Đừng than vãn nữa!! Giờ thì chẳng thể quay đầu lại đâu!! Đã thế thì cùng nhau tới tận cùng thôi!!』
『Mẫu thân thì sao!? Mẫu thân thế nào rồi!? Có được cứu chưa!!?』
『Yamabuki trọng thương rồi!! Mau có ai yểm hộ đưa cô lui về hậu phương……!!』
『Chết tiệt!! Tao sẽ làm tới!! Làm tới bến luôn!! Tụi côn trùng khốn kiếp này, xông lên đi!!』
Trên không trung, bầu không khí hỗn loạn tựa như địa ngục sắp mở ra.
Tengu, vốn với tố chất chủng tộc, dù ở mức thấp nhất cũng mạnh hơn trung yêu cấp tầm thường. Không ít kẻ còn sở hữu tố chất chẳng kém gì đại yêu.
Thế nhưng, do xã hội loài này có tổ chức, phân công lại càng phát triển. Không phải tất cả Tengu đều quen thuộc với bạo sự. Ngoại trừ Akabou và Kurobou, phần nhiều chỉ có chút kiến thức phòng thân cơ bản. Dù có tố chất thế nào, nếu không rèn luyện cũng chẳng có giá trị gì. Số lượng bầy rắn tay sai của đại xà cũng góp phần khiến đám Tengu trong làng dần bị áp chế. Chỉ nhờ vào sức mạnh tổ chức cùng ưu thế bay lượn mà chúng chưa tan vỡ tức khắc.
Song sự sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian. Một khi rắn hoặc oni áp sát, tàn sát sẽ lập tức bắt đầu. Thế cân bằng này quả như đứng trên lớp băng mỏng.
「Chết tiệt, mẫu thân……!?」
Nghiến răng, rồi nàng hướng mắt về phía mẫu thân. Khi trông thấy vị Tengu chỉ còn một cánh tay, thương tích đầy mình, đang được 「con chó giữ cửa」 (?) với cánh tay trơn trượt (?) ôm đi xa, Fuuka mới thở phào. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay lại vang, nàng đổi vị trí né thoát lưỡi man đao của oni.
Rồi Fuuka nhìn về phía ấy.
「Tên đó……!!?」
Quay đầu về hướng con đại xà đang quẫy loạn, và ngay tại đó, Tengu chợt ngẩn người. Cuối cùng nàng cũng nhận ra. Ngọn nghiệp hỏa kia.
「Cái đó là……!?」
Hình bóng nữ kiếm sĩ mảnh khảnh toàn thân bọc trong lửa xanh, đang tử chiến cùng đại xà. Cảnh tượng nàng gầm vang như thú dữ, xông thẳng vào kẻ thù, khiến Fuuka trợn mắt. Song rất nhanh, trong trí nhớ nàng đã hiện ra thân phận của người ấy.
「Con ả đó…… chính là kẻ đã xông vào khi ta bắt cóc…… nay đến để báo thù ư?」
Một thoáng bối rối. Nhưng lập tức, nàng nhớ ra còn kẻ quan trọng hơn cần phải chú ý. Ngay khi vừa định tìm kiếm bóng dáng hắn… thì một bóng tối u ám đã áp sát từ sau lưng.
「Khốn……!!?」
Tiếng vỗ tay, dị năng, lần này vì tư thế nên chẳng kịp phát động. Bởi vậy, nàng đành lao thẳng xuống tránh cú bổ man đao. Vừa tránh xong, nhưng ngay lúc định xoay gót trên mặt suối, thì nó đã hiện ra.
「Chết tiệt, lũ tép riu!!?」
Từ dưới mặt suối, lũ rắn biển độc phóng vọt lên. Chúng hoặc cắn, hoặc phun độc, hoặc nổ tung. Nhưng một cái quét cánh đã gạt sạch. Đổi lại, nàng mất đà. Cần vài khoảnh khắc để lấy lại tốc độ. Với oni, chỉ chừng ấy thôi cũng chí tử.
『GUOOOOOO!!』
Hơi rượu nồng nặc gay gắt làm mũi nàng khó chịu. Con oni đã áp sát, hay đúng hơn, nó đã nhảy xổ tới. Hàm răng rộng hoác, trực diện nuốt lấy Fuuka. Khi nàng vừa kịp quay đầu, vô số răng nhọn đã bao trùm nửa thân thể. Tầm nhìn tối sầm, đỏ sẫm trơn trượt. Quả nhiên, lần này vỗ tay cũng chẳng kịp.
Sắp bị xé xác……!! Tự nhủ chí ít cũng liều mạng phản công một đòn, nhưng dòng suy nghĩ dồn dập kia rốt cuộc hóa vô ích.
Tầm nhìn mở ra, như thể vừa được quay ngược. Tiếng 「gập」 vang giòn tan, chính là âm thanh hàm răng khép lại, ngay khi Fuuka được kéo thoát ra khỏi bên trong. Chỉ chậm thêm đôi ba nhịp thôi, nàng đã chết rồi.
「Là…… dây thừng……?」
Nàng nhận ra, thứ cứu mình chính là sợi dây trói đang quấn siết cổ oni từ phía sau, kéo ngược nó lại. Dây thừng ấy buộc chặt vào một thân đại thụ nhô lên từ mặt suối, và ở đó, gã thanh niên quen thuộc hiện rõ. Ngay lập tức, nàng cất cánh bay tới.
「Suýt thì toi mạng……!?」
「Ngươi đấy chứ, vẫn còn sống à!? Tìm mãi không biết ngươi lẩn chỗ nào, ta phải vất vả lắm đấy!!?」
Lời qua tiếng lại. Song Fuuka hiểu rõ, dẫu có chút châm chọc, cũng chẳng hề có ác ý. Chỉ là đôi lời bông đùa mà thôi.
「Hay là… ta trốn đâu đó một lúc?」
「Đừng có ngu xuẩn. Muốn để đồng bọn ta bị tàn sát hết chắc!?」
Sợi dây thừng, vừa ăn sâu vào thịt, vừa quấn chặt từ phía sau, khiến ngay cả oni với sức mạnh kinh hoàng cũng gặp khó khăn trong việc xé toạc, do cả yếu tố lực học lẫn cấu tạo cơ thể. Song rốt cuộc cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chắc chắn nó không chịu nổi trăm nhịp, thậm chí một nửa thôi cũng khó.
「Nghiêm trọng đến thế ư…… Vậy thì, quả nhiên phải nhờ tới tiểu thư thôi.」
Gã thanh niên khoác lớp da người liếc nhìn về phía trận tử chiến giữa xà thần và ngục hỏa. Khung cảnh dữ dội chẳng khác gì địa ngục, song lại rơi vào thế bế tắc. Không, nếu thế này, e rằng thiếu nữ kia sẽ hụt hơi trước.
「Cứ theo đúng kế hoạch ban đầu. Bay đi, ta phải truyền tin cho tiểu thư.」
「Lao vào đó á? Muốn chết à?」
Ngọn hỏa ngục xanh bệch kia, rõ ràng chỉ chạm nhẹ cũng đủ nguy hiểm, vậy mà những tàn lửa lại tung bay tứ phía không chút kiêng dè. Xông thẳng vào giữa đám đó… thật đúng là tên khỉ vô tình.
「Không phải vì ta. Là vì đồng bọn ngươi, và vì mẫu thân ngươi. Hay là… ngay cả kỹ nghệ của ngươi cũng run sợ trước cảnh đó?」
「Haha, bớt đùa!」
Cố tình đón lấy lời khiêu khích cuối cùng, Fuuka siết chặt chàng thanh niên trong sợi dây. Siết, rồi ôm sát, cố định hắn ở ngực, cất cánh. Phần dây thừa nàng tặng lại cho con oni như một món quà. Ngay khi nó gần thoát ra, lập tức dây trói chặt lấy mặt, cổ tay, vai, kìm hãm bước cuối. Thế là đủ kéo dài thêm ít nhiều thời gian. Chỉ mong là thế.
「Ta sẽ lao thẳng đấy! Ngươi phụ trách nói chuyện, nhớ đừng có mà cắn lưỡi!!?」
Ôm chặt gã thanh niên trong ngực, Fuuka hóa thành cơn cuồng phong, quả cảm lao thẳng vào tâm cơn bão lửa…
-
Giữa lúc đại xà, Tengu, oni, kẻ bất tử và những loài dị nhân quần thảo trong hỗn chiến, ở nơi xa xôi ngoài rìa thôn làng của Tengu, một trận chiến khác cũng đang diễn ra.
…Hoàng Hoa Hồ Ly là một yêu hồ điển hình. Ả đi đúng theo chính thống, bước đi trên con đường chính đạo của loài yêu hồ.
Bản chất của loài yêu hồ vốn nổi tiếng với trí tuệ xảo quyệt và tài năng xuất chúng trong ảo thuật. Với trí thông minh cao độ và sự ác ý còn sâu sắc hơn, chúng lừa gạt, mê hoặc và hủy hoại con người. Lũ thú gian trá…
Bởi tập tính đó, so với những loài yêu khác, chúng gây hại cho xã hội loài người gấp bội, nên từ xứ Phù Tang cho đến nhiều quốc gia khác đều xem yêu hồ là đối tượng cần bị đàn áp và trừ khử trước tiên. Và đó quả là một phán đoán đúng đắn.
Loài yêu hồ phần nhiều là cái, lại nổi danh vì vẻ đẹp bạo liệt đến mức nguy hiểm. Nhưng không được phép vì thế mà mắc lừa. Cái gọi là nhan sắc của yêu quái chỉ là vẻ ngoài giả trá, mà riêng yêu hồ, sự giả trá ấy lại càng độc hại hơn nữa.
Mỹ nhân chưa chắc tâm hồn cũng mỹ lệ. Với yêu quái thì lại càng không. Hoàng Hoa Hồ Ly chính là tấm gương chuẩn mực cho điều ấy.
Nàng không thể thi triển trăm ngàn loại pháp thuật vượt ngoài ảo thuật như người từng được tôn thờ là anesama hắc hồ. Cũng chẳng sở hữu sức mạnh bạo liệt vượt trội như em gái bạch hồ đáng ghét kia. Thế nhưng, so với hai dã thú ấy, Hoàng Hoa lại thật sự nổi bật hơn hẳn với tư cách một yêu hồ.
Trong phạm vi thuần túy của ảo thuật, ả Bát Vĩ này vượt qua cả hắc hồ lẫn bạch hồ. Hơn thế, chỉ qua một cử chỉ, một biến đổi thoáng qua trên gương mặt, ả đã có thể đọc thấu cảm xúc và suy nghĩ của đối phương, nắm bắt trước một bước… Với loài yêu hồ từng quyến rũ biết bao nam nhân rồi nhẫn tâm đẩy họ vào diệt vong, việc đó quả là quá dễ dàng.
『Nào nào, oni-san, bên này! Theo tiếng vỗ tay mà tới đây đi nào!! Đùa đấy nhaa!!』
Kyahahaha, con hồ ly nhảy nhót trong khu rừng rồi biến mất. Biến mất khỏi tầm nhìn. Ngay sau đó, Matsushige Botan đánh bật hàng loạt quỷ hỏa bắn ra từ bên hông. Đánh bật chúng, nhưng không nhận ra một trong số đó là con dao găm ngụy trang thành quỷ hỏa.
「Kh…!!?」
Đoản đao găm vào lòng bàn tay, Botan thô bạo giật nó ra. Bởi trên đó có dán bùa nổ. Nàng vội quăng ra nơi vắng vẻ. Tiếng nổ vang rền. Nếu chỉ chậm một nhịp thôi, cánh tay nàng đã nát vụn.
『Hừ!! Phán đoán nhanh đấy nhỉ!! Có phải vì là mộng ma nên mới quyết đoán thế không!』
「Con hồ ly khốn kiếp!!」
Tiếng cười nhạo vọng ra bốn phương tám hướng. Vô số phân thân nhảy nhót quanh quẩn, trêu ngươi không ngớt. Botan nghiến răng, phun lời nguyền rủa, trong lòng thì gắt gỏng. 「Ngươi chắc chắn không có ý khen ta đâu!!」
「Đáng ghét……!!」
Nàng liền kéo mạnh một túi cao su buộc ngang hông. Bên trong chứa thứ sền sệt đậm đặc, rung lên nghe như muốn phát ra tiếng ọc ạch. Botan hút cạn. Khoảnh khắc ấy, lỗ thủng trên bàn tay liền lành lại…… nhưng càng khiến nàng khó chịu hơn.
「Kho dự trữ của ta lại bị hao hụt rồi! Ngươi định bồi thường thế nào đây……!?」
Tập trung cao độ vào năm giác quan, Botan lao vút đi. Nhắm thẳng một khoảng trống giữa khu rừng.
Nàng tung cú đấm. Thân cây vỡ vụn. Không thấy gì, chẳng có gì. Thế nhưng giác quan của Botan nhận ra rõ rệt luồng khí hỗn loạn tại nơi vốn nên là tĩnh lặng. Như thể có gì đó vừa lướt qua. Đích đến là…
「Ở đó hả!!」
『Ồ, nguy hiểm quá!!?』
Một cú vung đuôi, cũng chính là chiếc mông săn chắc khẽ hất mạnh. Vật gì đó xé rách không khí. Hồ ly hốt hoảng rạp mình xuống. Lưỡi dao lướt ngang qua đỉnh đầu. Đó chính là chiếc đuôi dài ngoằng, đầu nhọn như lưỡi kiếm, cái đuôi quỷ khủng khiếp kia. Hơn nữa, nó còn có thể co giãn, sử dụng như một ngọn roi.
「Trượt mất……!! Nhưng mà!!」
Trên cành cây, dáng hồ ly nửa người nửa thú lộ rõ, bò rạp bốn chân. Botan lập tức lao bổ tới. Tung cú đá. Hồ ly vội né. Cành cây to như thân một đô vật sumo vỡ tan thành bụi và mảnh vụn.
『Đồ quái lực!!』
Tiếng chửi rủa. Con hồ ly biến mất. Botan cáu tiết.
Thật là một kẻ kỹ thuật cao! Một con thú mà cũng biết dùng cả ám khí sao…!!)
Về sức mạnh thuần túy, có lẽ… và thật đáng xấu hổ… nàng áp đảo đối phương. Nhưng nếu không trúng, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hoàng Hoa Hồ Ly, đúng chất yêu hồ, cứ thế quấy rối Botan. Năm giác quan, đặc biệt là thị giác, hoàn toàn không đáng tin. Lúc nào cũng là ảo thuật chồng chéo lên nhau. Nếu không nhờ vào siêu cảm giác bắt nguồn từ huyết mạch yêu quái, nàng chẳng tài nào phân biệt được cái thật cái giả. Dù vậy, ngay cả khi có, cũng chẳng thể nhìn thấu hết.
(Không, nếu tập trung, không phải là không thể…!!)
Liếc xéo, Botan bực bội tặc lưỡi. Quả thật, nếu tập trung tuyệt đối, nàng có thể nhìn thấu ảo thuật. Nhưng nàng không thể chỉ dồn toàn bộ ý thức về phía trước. Botan còn có thứ phải bảo vệ.
Nhìn sang tòa dinh thự trên cây, Trung Nạp Ngôn vẫn thảnh thơi ngồi ngắm trận chiến như đang du ngoạn, Botan thoáng khó chịu. Dù bực dọc, nàng vẫn vung bùa hộ thân, chặn đứng quỷ hỏa bất ngờ nhằm vào vị quý nhân kia.
『Có sơ hở rồi nha!!』
「!!?」
Con hồ ly vàng với đôi mắt tinh tường không bỏ qua khoảnh khắc Botan mất tập trung. Từ góc nghiêng dưới, nó bất ngờ đâm tới một con dao găm không biết rút ra từ đâu. Độ trơn trượt của lưỡi dao cho thấy rõ ràng nó được bôi thứ gì đó không lành.
Con dao cắm vào sườn mảnh mai. Là ảo ảnh. Nàng đâm xuyên qua con hồ ly. Nó tan biến. Vài con hồ ly khác xuất hiện. Đồng loạt tấn công. Botan biết, ngoài con ở xa nhất bên trái, tất cả đều là bóng giả.
Đó là một trận chiến ảo thuật. Cả hai lừa gạt và bị lừa, cố mê hoặc, đánh lừa và hãm hại lẫn nhau. Nếu có người ngoài nhìn vào, họ sẽ bị choáng ngợp trước vô số ảo ảnh tràn ngập tầm nhìn.
(Hơi bị áp đảo rồi…!! Kỹ năng của nó vượt trội hơn sao!)
Đó là điều hiển nhiên. Mộng ma tuy giỏi ảo thuật, nhưng Matsushige Botan mới hóa thành mộng ma chưa đầy một năm. Không thể sánh bằng một yêu hồ bẩm sinh. Việc nàng có thể cầm cự đã là kỳ tích. Đó là nhờ kinh nghiệm trừ yêu sư, lời dạy của ông nội, và chất lượng của yếu tố yêu quái nàng hấp thụ.
……Với một yêu hồ, việc bị một kẻ hậu bối non nớt cầm cự ngang ngửa, quả thật là nỗi nhục không gì sánh nổi.
『Chỉ thế này thôi sao!! Dám khinh thường ta à!!!』
Ả hồ ly nâng ảo thuật lên một bậc, không, hai bậc. Dồn dập, chồng chất vô số ảo ảnh để đánh lừa năm giác quan của Botan. Vô số phân thân. Tiếng nói chồng chéo từ mọi hướng. Khứu giác vô hiệu trước trăm mùi hương. Cảm giác nóng lạnh giả tạo bào mòn tinh thần.
Cán cân dần nghiêng, ngày càng rõ rệt. Botan bị dồn vào thế phòng thủ.
…Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Nàng cố tình tỏ ra yếu thế, dụ đối phương khinh suất, kiêu ngạo. Rồi tung ra át chủ bài.
「Ta không muốn dùng đến chiêu này!!」
Xé toạc hai túi cao su quanh hông, nàng cắn nát chúng. Yêu khí bùng nổ. Cơ thể, năm giác quan được cường hóa. Cảm giác toàn năng dâng trào……!!
「Ha, haha!!」
『Nuo!!?』
Cùng với tiếng cười nhạo không thể tin là của chính mình, Botan chuyển sang thế phản công.
Ảo thuật sánh ngang với yêu hồ. Và sức mạnh vượt trội hơn hẳn. Sức mạnh. Sức mạnh. Sức mạnh… Bằng sức mạnh phi thường, nàng phá tan ảo ảnh, đập nát ảo thuật. Ở đây chẳng có chút lãng mạn nào của cuộc so tài phép thuật. Và như thế lại tốt. Con người của Matsushige, những trừ yêu sư, không tìm kiếm thứ xa xỉ vô ích trong công việc. Việc đối đầu trực diện với yêu hồ chỉ bằng thuật thức chỉ tồn tại trong những câu chuyện dân gian.
『Ngươi!!?』
Siêu giác quan vượt lên một tầm so với trước đó vô hiệu hóa ảo thuật, còn sức mạnh thể chất thì đè bẹp bẫy, thuật pháp và mưu mẹo một cách thô bạo. Khi đã đến nước này, yêu hồ vốn thiếu hỏa lực đã mất đi đòn quyết định. Cán cân chiến cuộc nhanh chóng nghiêng hẳn về phía ngược lại so với ban đầu.
「Và, để dứt điểm…!!」
Nàng tiếp tục cắn xé chiếc túi cao su đang đung đưa như túi tiền. Vứt bỏ phẩm giá thiếu nữ xuống cống, Botan dồn ép đối thủ.
『Hỏng rồi… Gabahh!!?』
Hoảng loạn, yêu hồ tung ra vô số phân thân ảo thuật để đánh lạc hướng. Bản thể cố trốn thoát, nhưng vô ích. Nhìn vào lồng ngực, cánh tay mọc từ trái tim. Siêu giác quan nhìn thấu mọi ảo thuật từ những sai lệch nhỏ nhất, dẫn thẳng đến bản thể. Và rồi, đòn kết liễu.
『K…hông thể nào…?』
「Thời gian vừa đủ, nhỉ. Với toàn lực, lượng trong túi nhỏ thế này hết tác dụng ngay lập tức. Hiệu suất kém thật.」
Yêu hồ kinh ngạc. Botan lẩm bẩm thản nhiên. Dường như nàng đã chia nhỏ dung dịch trong túi quá mức, nên giờ đây cả thể năng lẫn siêu cảm giác đều đang dần suy giảm, trở về trạng thái thường. Dù vậy, uy lực ban nãy vẫn là phi thường.
Botan biết đến một loại chất lỏng hiệu quả hơn nhiều, nhưng dĩ nhiên, nàng không có ý định thu thập hay sử dụng nó. Đùa cợt thì thôi, chứ thực sự xin miễn.
「……Tốt rồi. Rút được trái tim khéo léo, nhỉ. May mà đầu không bị nghiền nát.」
Thoáng chán chường, rồi nhanh chóng chấn chỉnh tâm trí, Botan đưa suy nghĩ trở lại quỹ đạo. Nàng vẫn cần đến cái đầu của hồ ly này. Vì muốn moi được nhiều điều sau đó, nàng quyết giữ nguyên vẹn chiếc đầu. Vì thế, Botan tạo thế tay như lưỡi dao, chuẩn bị cắt đứt cổ. Và rồi…
『Con khỉ dâm đãng ngu ngốc!!?』
「!!?」
Tiếng cười nhạo từ phía sau. Vừa ngoảnh lại, tám chiếc đuôi đã quật bay Botan. Nàng bị đánh văng, văng, văng… về phía lầu gác trên cây nơi Trung Nạp Ngôn đang ngồi. Đâm sầm vào, phá tung cả bức vách. Đó chính là sự trả đũa, giống hệt cú đánh lén mà Botan đã giáng xuống hồ ly trước đó.
「Gaa!!?」
Kinh ngạc. Bối rối. Đau đớn tột cùng. Bỏ qua tất cả, Botan đứng dậy. Vội vàng tăng cường sức mạnh cho bản thân. Tay đưa về phía hông.
「!? Túi!!?」
Chiếc túi cao su nàng định lấy để bổ sung, nhưng tay cô lại trượt qua. Và tất cả những túi quấn quanh người nàng tan biến như sương sớm. Nhìn về phía yêu hồ. Trong lòng bàn tay nó là vô số túi cao su bị nghiền nát. Nụ cười đầy ác ý. Bị lừa rồi. Chắc chắn, ngay từ đầu…!!
「Con… kahh!!?」
Khi nhận ra, hai lưỡi dao đã đâm xuyên hai bên sườn. Chắc chắn việc bị dao đâm xuyên cũng là ảo thuật che mắt. Ảo thuật cực điểm còn là một dạng tấn công khái niệm giới hạn. Nó có thể đánh lừa cả thế giới trong khoảnh khắc. Huống chi là che giấu vết thương hay cảm giác đau của một cá nhân, điều đó quá dễ dàng.
「Gu, fu…!!?」
Dù không phải vết thương chí mạng, nhưng nó gần như chí tử. Gần nửa lục phủ ngũ tạng bị lưỡi dao lớn đâm xuyên, tổn thương nghiêm trọng. Việc ngã quỵ tại chỗ là không thể tránh khỏi.
Hơi thở nguy hiểm tiến gần. Botan cố dồn sức vào chân để đứng lên. Không thể. Dù cố thế nào, cơ bắp đã bị xé toạc.
『Ngốc thật, nhỉ? Nghĩ rằng có thể thắng yêu hồ trong trận chiến ảo thuật sao? Kiêu ngạo vừa phải thôi, nhé?』
Tiếng cười nhạo của yêu hồ vang lên với Botan đang ngã quỵ, run rẩy cố đứng dậy nhưng không thành. Dẫu vậy, điều đó có phần bất công và phi lý.
『Cửa sổ yêu hồ』… Quyền năng của con đại yêu quái tiệm cận hung yêu này đơn giản mà rõ ràng, đúng chất yêu hồ.
Tức là, giải trừ cưỡng chế mọi loại nguyền chú và khả năng ảo thuật. Lợi thế của nó là bất chấp chênh lệch thực lực hay đặc tính, nó luôn được kích hoạt ưu tiên hàng đầu.
Cuộc chiến cân sức giữa Botan và Hoàng Hoa dựa trên việc cả hai cùng sử dụng ảo thuật. Nếu siêu giác quan có thể bỏ qua ảo thuật của Botan và tập trung hoàn toàn vào ảo ảnh của mình, Hoàng Hoa đã có thể đánh lừa hoàn toàn. Đối đầu với Hoàng Hoa trong trận chiến ảo thuật đồng nghĩa với thất bại tuyệt đối từ đầu. Tất cả chỉ là một vở kịch.
『Đúng là mắc bẫy đẹp đấy nhỉ? Ảo ảnh biến mất rồi, cường hóa cũng tan rồi, mà ngươi chẳng hề nhận ra, vẫn còn đắc thắng làm bộ mặt tự mãn!! Ahaha!! Nhưng mà, làm trò tiêu khiển thì cũng không tệ đâu nha?』
Nhìn Botan bị đá ngã xuống sàn khi cố đứng dậy, yêu hồ cất tiếng chửi rủa vang dội. Nhan sắc tuyệt mỹ bị bóp méo một cách xấu xí. Con yêu hồ này không giỏi chiến đấu thô bạo, nhưng lòng tàn nhẫn thì thuộc hàng nhất. Đối thủ mà nó chắc chắn thắng, nó cố tình nhường nhịn, để đối phương thấy chút hy vọng, rồi trong khoảnh khắc lôi tuột xuống tuyệt vọng… Cũng chính vì cái tính đó mà xưa kia anesama mới không giữ cho ả ngồi ghế thứ hai, nhưng bản thân nó lại chẳng hề hay biết.
「Khốn… con」
『Không để ngươi làm thế đâu♪』
Trước khi nàng kịp thi triển thuật thức, thanh đao đã ghim chặt vào bàn tay đang chuyển động khả nghi. Đâm xuyên cả sàn, đóng chặt như xiên nướng. Tiếng thét bật ra. Lời cười nhạo nối tiếp.
「Yêu hồ, khốn…!!」
『Lúc nãy ngươi đã mạnh dạn đâm thủng tim ta, nhỉ? Biết không? Nguyền rủa người khác thì tự đào hai cái hố đấy? À, ta là yêu quái cơ mà!!』
Yêu hồ ôm bụng cười lớn, giọng điệu chồng chất hàng chục lần. Nó nhạo báng Botan không ngừng. Botan nghiến răng trong nhục nhã. Với yêu hồ, đó là biểu cảm tuyệt vời nhất.
『Thôi nào, vĩnh biệt nhé♪』
Như một lời chế nhạo, tám cái đuôi của vàng kim của yêu hồ xuyên thủng lồng ngực của dâm ma…
-
『Nào nào. Cuối cùng thì cũng dọn xong kẻ vướng chân rồi nhỉ. Giờ mới là phần chính, là khúc vui vẻ thật sự đây, phải không nào?』
Bỏ mặc thi thể của Botan, yêu hồ ung dung bước vào trong cung điện. Với nó, đó giờ đây là một trong những mục tiêu ưu tiên hàng đầu. Để đạt được mục đích, thứ nó cần là một con mồi, một cái đầu.
『Ở—đây—sao?』
Giác quan sắc bén của yêu quái ngay lập tức nhận ra điều đó. Nó phá tan hai bức tường. Và tìm thấy. Một con khỉ đang thản nhiên rót trà. Bên cạnh là một con Tengu làm vệ sĩ…
「Hử? Ôô, xong rồi đó ư? Quả thật, ta chỉ xem được đến giữa chừng, nhưng phải nói là một trận đấu ảo thuật hào hùng hết sức! Quả thật diệu tuyệt, mê tuyệt!!」
Câu cảm thán của Trung Nạp Ngôn, đối diện với hồ ly đầy sát khí, khiến Hoàng Hoa bực bội. Ả cau chặt đôi mày.
「Nào, sao rồi? Sau từng ấy màn thi thố, hẳn ngươi cũng khát nước lắm nhỉ? Vậy thì, cùng uống chén trà chứ?」
Rồi lão đưa ra chén trà. Một tách matcha nóng hổi, pha từ lá loại trà hảo hạng. Hoàng Hoa vung một chiếc đuôi đánh văng nó đi. Chén trà va vào vách, vỡ nát tung tóe.
「Ồ. Nguy hiểm quá đấy?」
『Chậc. Lão già phản ứng nhanh một cách vô ích nhỉ?』
Nó định đánh bay cả cổ tay, nhưng nhờ thu tay lại kịp thời, Trung Nạp Ngôn tránh được việc mất bàn tay. Quả không hổ danh là một cựu võ quan.
『Dù sao thì, rốt cuộc cũng chỉ là một phàm nhân không có linh lực. Sức mạnh có hạn thôi. …Đừng trách ta nhé? Chỉ là do vị trí của lão không may thôi. Vị trí ấy mà.』
Nếu không phải là sứ giả đối đầu với đám Tengu, có lẽ lão già sắp hết đời này đã có thể sống yên bình. Nhưng giờ đây, sự sống chết của lão mang ý nghĩa vượt xa cuộc đời và sinh mệnh của chính lão. Là chìa khóa để phá hủy hoàn toàn mối quan hệ giữa đám Tengu và xứ Phù Tang… Vì thế, yêu hồ nhắm đến mạng sống của lão.
「Hừm. Thật khó xử. Đừng làm bộ mặt hung tợn thế chứ. Lãng phí dung nhan xinh đẹp như vậy. Chẳng phải nên nở một nụ cười thanh tao hơn sao?」
『Cầu xin tha mạng à? Tiếc thật, nhưng những lời tâng bốc thế này ta đã nghe đến chán rồi, chẳng lay động được ta đâu.』
Cười nhạo những nỗ lực vô ích, yêu hồ tiến tới. Đuôi nó vung lên. Tengu lao ra chặn, đánh trả, né tránh. Nhưng cây naginata vốn được xem là vũ khí xứng tầm đã bị bẻ gãy. Tengu vứt bỏ cán gãy, vào thế thủ.
『Dễ thương thật nhỉ? Đừng ngoan cố, yêu quái với nhau, hòa thuận chút đi? Ara, nguy hiểm đấy!』
Né đòn hỏa thuật được tung ra, yêu hồ vung đuôi. Tengu bị đập vào tường. Không chết, nhưng bị thương nặng.
『Hừ. Rốt cuộc cũng chỉ là đám tạp chủng.』
Ngay khoảnh khắc lời khinh miệt thốt ra, hình ảnh đầu tiên lướt qua trong đầu là dáng vẻ của cô em gái kia, cô em gái lông trắng đó. Nhớ đến đứa em kiêu ngạo được anesama yêu thương nhất, Hoàng Hoa chặc lưỡi, rồi đường hoàng tiến đến trước mặt lão già. Một phần vì lão không bỏ chạy, và dù có chạy cũng sẽ bị tóm ngay lập tức. Dù có thấp kém với tư cách thượng vị yêu quái, nhưng so với phàm nhân thì thể chất vẫn là khác biệt một trời một vực.
『Ngươi muốn chết kiểu nào đây?』
Yêu hồ hỏi, đầy ác ý. Hỏi chỉ để làm ngược lại cách đối phương chọn, đó là một trò xấu xa của con yêu hồ này. Nếu đối thủ khổ sở suy nghĩ, do dự, cố tìm câu trả lời, thì càng hoàn hảo.
「Hừm… Nếu ta nhớ không lầm, điểm yếu của bọn chúng là cái đuôi, đúng không, Dougen?」
Trung Nạp Ngôn quay sang hỏi con chim ruồi đang ngồi nhỏ nhắn trên sàn.
『Đúng vậy. Vậy là như thường lệ?』
「Ừ. Hồi trước, chẳng phải Hibari-dono đã làm thế sao? Xoẹt, một phát. Nhìn mà sảng khoái lạ thường.」
『Haha. Vậy thì nhân dịp này, làm y như thế nhé.』
Lão già và con chim ruồi thản nhiên trò chuyện. Đến lúc này, yêu hồ mới nhận ra.
Lão già này, từ đầu đến giờ, chưa từng nói trực tiếp với nó một lần nào.
『Con chim đó, rốt cuộc là…』
『Vậy đó. Theo ý nguyện của Trung Nạp Ngôn-dono, làm đi. Hiểu chứ?』
Chồng lên lời nói bối rối của yêu hồ, chim ruồi cao ngạo ra lệnh. Hướng về phía sau lưng yêu hồ. Hít một hơi, yêu hồ quay lại.
「Bắt được rồi nhé♪」
Hoàng Hoa chứng kiến cảnh đó. Một dâm ma đang nắm lấy một trong tám cái đuôi lông lá lộng lẫy của nó. Nụ cười méo mó giống như mê muội. Máu đỏ tươi trên khóe miệng càng làm nổi bật vẻ ma mị đầy kinh hãi và quyến rũ.
Ác tâm tràn ngập. Linh cảm xấu hãi hùng.
「Liếm thử nào…Ta có đọc trong sách rồi đấy nhé? Nơi này là yếu điểm, đúng không nào」
Chuẩn bị sẵn, và cắn nát hai chiếc túi cao su. Lưỡi lướt qua chúng một cách đầy khiêu khích, Matsushige Botan cố ý hỏi. Chuyện cái đuôi của yêu hồ là điểm nhạy cảm đã quá nổi tiếng.
Một cơn ớn lạnh kinh khủng, kinh khủng trỗi dậy.
『Ngươi… định làm gì đó!? DỪNG LẠI, NÀY! DỪNG LẠI ĐI…!!!?』
「Không nhé♪」
Trước con yêu hồ toát mồ hôi lạnh và gào lên, nàng cháu gái yêu ma đầy hứng khởi giật mạnh cánh tay đang nắm cái đuôi.
Tiếng xoẹt khoái tai vang lên, hòa cùng tiếng gào thét bi thương của dã thú, chấn động cả khu rừng…


3 Bình luận
Chất lỏng còn hiệu quả hơn à:)) botan mà húp cái đấy thì ngon
tfnc