• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.

Chap 157 (1)

4 Bình luận - Độ dài: 2,231 từ - Cập nhật:

「Ara, thật là mỹ lệ biết bao!」

Nơi đây là dinh thự của gia tộc Aimi, mặt tiền hướng ra con phố Azuki trong khu phố cũ của kinh thành. Trong một gian phòng được dành riêng cho đoàn thượng kinh của gia tộc Onizuki, bà lão trẻ mãi không già đang hết mực cất lên lời cảm thán thuần khiết. Trước ánh mắt của bà, một thiếu nữ ăn vận lộng lẫy đang đứng yên nơi đó.

「Ano… cảm ơn, người quá khen ạ?」

Khuôn mặt thiếu nữ, Hotoya Tamaki, ánh lên nét biểu cảm khó tả, hòa quyện lẫn lộn giữa bối rối, ngượng ngùng và vui sướng.

Người ta gọi bà là cố vấn,, và vì nàng mà bà không hề tiếc công, cũng chẳng chịu nhượng bộ lấy một phần nhỏ. Đôi đồng tử sắc lam ngọc, mái tóc nhuốm ánh chàm được cắt gọn gàng, làn da trắng ngần khỏe khoắn hồng hào dưới nắng, thân thể mảnh mai dịu dàng mà vẫn mang nét rắn chắc của cơ bắp cân đối… Tất cả đều được bà nghiên cứu tỉ mỉ, để rồi lựa chọn, sắp đặt, tô điểm, chỉ nhằm khiến nàng trở nên mỹ lệ đến tận cùng.

Y phục phối hợp với tóc và mắt, lấy sắc lam cùng trắng làm chủ đạo. Trên nền vải là hoa văn phối hợp giữa hoa cúc và cẩm chướng, đai lưng là họa tiết lưu thủy. Dĩ nhiên đó là gấm vóc dệt bằng tơ tằm hảo hạng, do chính những nghệ nhân phục vụ quan gia được mời về qua sự sắp xếp của tiểu thư Nam Man. Một tuyệt phẩm kết tinh giữa vẻ đẹp và sự cao quý.

Mái tóc được vấn gọn, cài lên đó là chiếc trâm quý, vốn là lễ vật. Màu lam hòa hợp cùng nàng, hình dáng loài hoa bỉ ngạn tượng trưng cho sự ràng buộc, minh chứng của quyết tâm và ý chí.

Phấn hồng điểm nhẹ lên môi, thêm chút phấn trắng phủ mỏng, tuyệt nhiên không có chuyện nhuộm răng hay sơn móng đỏ hủ tục. Ngay cả thuở ấu thơ của chính bà, tập tục ấy cũng đã dần phai tàn. Thời nay, thiếu nữ này hẳn sẽ chẳng ưa chuộng. Dù trong dịp chính lễ cũng không thành vấn đề. Lại nghe rằng Tả Đại thần vốn hiền hòa với con cháu gái, cho phép họ vượt đôi chút khuôn phép. Người tất sẽ thấu hiểu.

「Thật sự, thật sự rất tao nhã… thế này thì ngay cả công nương nhà quan gia cũng chẳng ai nghi ngờ đâu?」

Số tiền bỏ ra không thể chỉ tính bằng trăm hay hai trăm lượng vàng. Với nền tảng vốn đã xuất chúng, giờ đây Tamaki không khác gì mang trong mình huyết mạch cao quý. Ai mà nhận ra nàng chỉ là tiểu thư út của một lãnh chúa làng quê cơ chứ?

「Xin… xin người đừng khen nhiều quá… con thật sự xấu hổ lắm」

Trang phục quá sức sang quý, trang sức rực rỡ khiến Tamaki đỏ bừng cả má, ngập ngừng bối rối. Hẳn nàng chưa hề quen với việc được tô điểm đến như vậy. Trong mắt Kochou, điều đó lại càng khiến người thêm xót xa.

Ấy chính là bi kịch của một người trưởng thành nơi thôn quê, bà nghĩ vậy. Một đứa trẻ yêu kiều đến thế… Vậy mà gia tộc nàng, quê hương nàng, rốt cuộc đã làm gì? Thậm chí cả nỗi phẫn uất cũng trào dâng trong lòng.

「Fufu. Ta chỉ nói lên sự thật thôi mà. Đây lại là dịp được yết kiến Tả Đại thần, nhân cơ hội này quen dần đi cũng hay. Toàn bộ y phục cùng trang sức này, ta sẽ tặng hết cho con đó?」

「Eh!!? Chuyện đó thật không thể nào!?」

Nghe Kochou thản nhiên nói sẽ dâng tặng cả một kho báu khổng lồ như thể chỉ là vật thường nhật, gương mặt đang đỏ bừng của Tamaki lập tức tái xanh.

「Bộ trang phục đắt đỏ thế này… Thật sự không thể đâu!」

「Đừng từ chối chứ. Ở kinh đô, con sẽ có nhiều dịp gặp gỡ các quý nhân. Nếu ăn mặc xoàng xĩnh, chẳng phải sẽ thất lễ với họ sao? Thậm chí, bộ này thôi còn chưa đủ đâu!」

Mỗi lần gặp lại mặc đi mặc lại một bộ, tất sẽ bị thế gian chê cười. Ít nhất cũng phải có thêm dăm ba bộ nữa… nếu muốn chu toàn, mười bộ cũng chẳng thừa. Khéo phối hợp thì không lo bẽ mặt. Bảo bối như nàng, bà tuyệt nhiên không để bị người chê cười.

「Nhưng mà……」

「Không cần từ chối đâu. Nếu con bị chê cười, đó sẽ là lỗi lầm và nỗi hổ thẹn của gia tộc, của ta, người bảo trợ cho con. Hãy nghĩ như thể đang được mẹ nuông chiều và chấp nhận nó đi, được chứ?」

「V-Vâng…」

Tamaki tuy còn ngập ngừng, nhưng dưới lời thuyết phục của Kochou, cuối cùng vẫn cúi đầu nhận lấy, lòng tràn đầy áy náy. Với nàng, vốn chẳng rành kinh thành hay chốn cung đình, chẳng có lý lẽ nào để phản bác lời bà cả.

「…… Con đã hiểu. Vậy xin kính nhận, thật lòng cảm tạ」

「Tốt lắm… Fufu. Con không cần phải nghiêm túc đến thế đâu. Thậm chí cứ nghĩ như thể đang chiều ý ta thì được rồi. Vì trong đó cũng có cả sở thích riêng của ta nữa mà. Con gái được ta chải chuốt, tô điểm, ấy vốn là giấc mơ của một người mẹ đấy?」

「Dạ……」

Trước giọng cười khúc khích như quả cầu lăn tròn kia, Tamaki chỉ có thể mơ hồ đáp lại. Nàng nhớ ra rằng, trong số con cái mà cố vấn từng dưỡng dục, vốn không hề có con gái. Hẳn đây là sự bù đắp cho khoảng trống ấy. Nghĩ vậy, nàng chẳng nỡ phụ lòng.

Cháu gái của bà, hai vị tiểu thư ấy, ắt hẳn chẳng được bà đối đãi thế này… nhưng Tamaki cũng chẳng kịp đặt nghi vấn xa hơn.

「Giờ thì, lần này là do ta chọn cho con… nhưng còn con thì sao? Có kiểu hoa văn nào mà bản thân con ưa thích không? Nào, ta sẽ đưa mẫu cho con xem. Cứ nói cho ta biết nhé?」

Nói đoạn, Kochou bắt đầu chuẩn bị cho bộ thứ hai. Bà lấy từ tủ riêng ra mấy tấm lụa rực rỡ, đem đến cho thiếu nữ lựa chọn. Bộ đầu tiên là do bà định đoạt, nhưng bộ thứ hai, để hợp đạo lý, cần phải tôn trọng sở thích của nàng.

「Ưm…… Con thấy cái nào cũng đẹp, nhưng nhiều quá nên con hơi rối mắt…」

「Không sao đâu. Cứ thong thả, dẫu có mất một hai canh giờ cũng chẳng sao cả. Hãy lựa cho kỹ đi?」

「Ấy, như thế thì e hơi quá…… À mà, y phục hiện tại người đang mặc cũng thật đẹp đó, cố vấn-sama」

Không mấy thiết tha với chuyện chọn lựa trang phục, Tamaki cười gượng đáp, lại nhân cơ hội thoái thác mà buông câu chuyển hướng câu chuyện.

「Ara? Bộ này sao?」

Cố vấn, thừa hiểu ý đồ của nàng, nhưng bà không muốn làm khó nàng.Huống chi, Kochou cũng là nữ nhân, trong lòng chẳng thiếu kiêu hãnh. Bà liền nhân dịp mà khoe khéo.

「Đây là thùng sò và chùm nho, được dáy cả vàng lá và xà cừ dạ quang. Đai lưng thì điểm họa tiết cánh bướm. Fufu, một lão bà tuổi này rồi mà còn khoe khoang thế, chẳng phải quá trẻ con sao?」

「? Con thấy thật sự rất đẹp. Rất hợp với người」

Không hiểu hết ý tứ trong lời bà, Tamaki nghiêng đầu, rồi nhanh chóng chấn chỉnh, thành tâm ca ngợi. Đó là lời tán thưởng từ tận đáy lòng. Bỏ qua tuổi tác, với dung nhan vẫn giữ được vẻ mặn mà, khi kết hợp cùng y phục ấy, trong mắt nàng, Kochou quả thực là sự hòa hợp hoàn mỹ.

…Nhìn phản ứng ấy, Kochou quyết định sẽ từ từ dạy dỗ nàng về nghi thức.

「Bộ trang phục này… con có thể cho những người khác xem được không?」

「Những người khác? Bạn bè… tiểu thư Ako ư?」

「Ơ? Ừm… Cũng có, nhưng mà…」

Kochou hiểu rõ điều ấy, thế nhưng lại cố tình hỏi với giọng trêu ghẹo.

「Ý con là Suzune-san, và cả Iruka-san nữa, phải không?」

「……Vâng ạ.」

Trước sự truy vấn, hay đúng hơn là tra hỏi, của Kochou, Tamaki co rúm người lại, đáp nhỏ đến mức chẳng còn chút khí thế nào. Trông nàng rõ ràng mang vẻ áy náy.

「Tamaki, ta nói điều này có được chứ? Không phải là ta bảo con phải đoạn tuyệt. Tuy nhiên, trên đời luôn tồn tại một khoảng cách thích đáng, một mối quan hệ thích hợp.」

Kết giao quá thân mật với những kẻ không môn đăng hộ đối sẽ khiến người đời chê cười, kéo theo những xích mích vô ích, và điều ấy không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn lan tới cả những người liên quan…… Kochou dịu dàng, kiên nhẫn khuyên nhủ thiếu nữ đáng yêu.

……Đúng vậy. Chính vì thế, phải để chàng ngoi lên cao hơn. Sai lầm như xưa, tuyệt đối không được lặp lại lần thứ hai.

「Điều đó… về lý thì con hiểu. Ngay cả Suzune hay Iruka cũng bảo con nên biết chừng mực ở khoản đó. Nhưng mà…」

Nếu chỉ quanh quẩn trong cái thôn xóm nơi thâm sơn cùng cốc, ngoài cái truyền thống cũ kỹ ra thì chẳng có gì đáng kể, thì có lẽ chuyện ấy cũng chẳng quan trọng.

Thế nhưng, bây giờ nàng đã khác. Là một trừ yêu sư, là người trong danh môn, nàng mang trên vai thứ gọi là thể diện. Đã ở vào địa vị có khi còn phải diện kiến cả chư hầu hay công khanh, thì không thể mãi sống như người bình thường được nữa.

「……」

「……Trong căn phòng này đã được lập kết giới tránh người và ngăn âm thanh. Muốn đón ai đến thì hãy dùng thuật thức, tuyệt đối không được tự thân ra ngoài tiếp đón, nghe rõ chưa?」

Khi thấy Tamaki chỉ im lặng cúi đầu, Kochou khẽ thở dài, rồi như chẳng còn cách nào khác, bà đưa ra một đề nghị dung hòa.

「Cố vấn-sama……!」

「Ta cũng sẽ chuẩn bị thêm bánh kẹo và trà nữa… Fufufu. Trông thấy con buồn bã đến vậy, ta cũng chẳng nỡ nghiêm khắc.」

Nhìn gương mặt Tamaki vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Kochou đưa tay áo che miệng, khẽ cười trong trẻo như tiếng chuông ngân, nụ cười đầy ắp yêu thương.

Trước nay chẳng thể nuông chiều, thì giờ đây ít ra trong khoảng thời gian còn có thể, phải hết mực cưng chiều mới đúng là nghĩa vụ của một『người mẹ』… Trong đôi đồng tử sắc tím đục ngầu kia phản chiếu lại hình bóng『người con gái』đang hân hoan, Onizuki Kochou nở nụ cười dịu dàng đến yêu mị.

Trong tâm trí bà, hiện lên một ảo ảnh, gia đình hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, với chính mình, phu quân và con gái……

「Có cần thêm một đứa em trai hay em gái không nhỉ……?」

Lời thì thầm ấy ngọt ngào đến độ ngấy tận tim gan, dính nhớp bám riết không rời. Thậm chí chẳng cần chọn lựa, mà là cả hai. Không chỉ hai, mà ba hay bốn đứa cũng được… Vì những đứa trẻ này, bà sẽ cùng『phu quân』nỗ lực hết sức. Dù có thể giữa chừng chàng sẽ thấy phiền phức, nhưng chỗ ấy thì tùy thuộc vào sự sáng tạo của bản thân bà. Phải chuẩn bị đủ loại tiểu xảo, những món đạo cụ, ý nghĩ ấy cứ thế tràn ra.

Mê chấp, hoang tưởng, cuồng vọng. Nếu đứa cháu gái đồng chí hay tiểu thư nhà thương gia có trông thấy, ắt hẳn sẽ phải thất vọng não nề.

Nhưng với bà lão này, thì chẳng hề liên quan.

「……Hể?」

Và khi thả thức thần để triệu gọi thiếu nữ không biết thân phận cùng bán yêu kia, bà bất giác thốt ra một tiếng ngơ ngác.

Rồi… run rẩy toàn thân.

「……Tamaki. Ta sẽ tạm rời đi một lát. Kẹo bánh hay y phục con cứ tùy ý dùng, nhưng tuyệt đối không được ra khỏi phòng, nghe chưa?」

「Eh!? D-dạ vâng……!?」

Bất ngờ trước lời Kochou, Tamaki hốt hoảng, song dưới áp lực khó tả ấy, nàng chỉ có thể gật đầu theo bản năng.

「Tốt lắm.」

Kochou mỉm cười, một nụ cười khoác đầy vẻ dịu dàng, rồi mở cánh cửa kéo, bước ra hiên. Bà tiếp tục tiến bước, lặng lẽ hành tẩu bằng ẩn hành.

「Có lẽ phải bàn bạc với Aoi, rồi cả tiểu thư Tachibana… và cả lão già kia nữa chăng?」

Vừa nhớ lại cảnh tượng đã chứng kiến qua thức thần hết lần này tới lần khác, Hắc Điệp Phu Nhân Onizuki khẽ lẩm bẩm.

Và bà khẽ tặc lưỡi vì thất bại của đứa trưởng nữ vô dụng……

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tính ra hina có mỗi 1 mình tại cái tội ko chịu share main cho ai nhỉ? Thế thì khó chi hina ròi
Xem thêm
Tôi lo tamaki gặp tả đại thần
Xem thêm
chà tôi nói thật thằng tả đại thần nó bệnh hoạn vl có khi hơn cả thằng gia chủ luôn :)))
Xem thêm
có vẻ là hina ko bảo vệ đuoc main rồi , kèo này xác định ăn hành ngập mồm
Xem thêm