• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.

Chap 152 (1)

3 Bình luận - Độ dài: 2,384 từ - Cập nhật:

「Ồ, thật là một nghi thức trà đạo tuyệt vời!」

「Vô cùng vinh hạnh, cảm tạ công tử đã quá khen.」

Trước lời ca ngợi không chút tiếc nuối dành cho hương vị trà mình dâng lên, Aoi kính cẩn đáp lại. Trên môi là nụ cười nhã nhặn, nhưng trong mắt nàng chỉ đọng lại sự lạnh lẽo băng giá xen lẫn nét khinh miệt chán chường…

(Quả là một buổi tiệc tẻ nhạt hết sức.)

Từ ngày kế tiếp sau khi đoàn thượng kinh của gia tộc Onizuki đặt chân tới kinh đô, những buổi tiệc tiếp đón liên tục được thay phiên tổ chức, thực chất chẳng khác nào các buổi xem mắt trá hình với đám công tử quý tộc. Aoi chỉ lạnh nhạt dõi theo những màn trò chuyện cùng lời tán tỉnh ấy.

Nàng thừa biết, sẽ chẳng có chuyện gã gia chủ ấy lại phí công chọn lựa nhân duyên cho nàng với chút suy tính về hạnh phúc hay sự hòa hợp. Rõ ràng những buổi gặp gỡ này đều là sắp đặt mang tính chính trị. Thậm chí còn tầm thường hơn thế.

(Chúng nghĩ ta dễ dàng bị cuốn trôi bởi trò hề này sao?)

Ngay cả gia chủ kia, dẫu có thể khi còn bé thì không nói, nhưng giờ đây hẳn cũng hiểu rằng chẳng thể nào đường đường chính chính phế truất nàng khỏi vị trí và trục xuất khỏi gia tộc Onizuki được nữa. Thế nên hắn mới giở trò vòng vo, định gả nàng cho một gia tộc nào đó để đẩy ra khỏi cửa… Một vở kịch rẻ tiền quá rõ ràng.

(Nhưng đã tính sai rồi. Những nhân vật chủ chốt không có mặt, chỉ còn lại toàn hạng hai hạng ba… Với chừng này thì hắn chẳng thể cưỡng ép được đâu.)

Danh gia vọng tộc của Tây thổ như Ako, Enshuin, của Nam thổ như Kirigiri, và nhiều gia tộc khác vốn định thượng kinh dịp này… lại đồng loạt hoãn lại, đặc biệt là các gia tộc thế gia.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc danh sách ứng viên vốn được chuẩn bị từ trước nay đã thủng lỗ chỗ. Quả nhiên, khi xem lịch trình ở kinh đô mà gia chủ đưa cho Aoi, nàng nhận ra rõ rệt những khoảng trống kỳ lạ chen giữa các buổi tiệc trà, yến tiệc hoa viên, hay hội ngâm ca. Ý nghĩa của những khoảng trống ấy, nàng chỉ liếc qua đã thấu suốt. Và bởi đa phần chỉ toàn gia tộc hạ phẩm, nên nàng hoàn toàn có thể lấy cớ phép lịch sự gặp mặt một lần rồi dứt khoát cắt đứt quan hệ.

Dù là gia chủ, hắn cũng chẳng thể nào ép buộc chọn một kẻ vô danh làm chồng cho người kế vị chỉ định, phớt lờ cả ý kiến của các trưởng lão. Nàng đã xây dựng được đủ phe phái và thanh danh để không ai dám xem thường. Ngược lại, kẻ kia sau thời gian dài nằm liệt giường, quyền thế trong gia tộc vẫn chưa hề vững chắc. Chỉ nghĩ đến việc hắn cố nén cơn bực tức sau bộ mặt điềm tĩnh thường ngày, Aoi thậm chí còn thấy khoái trá.

「Thật sự… nàng đẹp đến nao lòng…」

Hoàn toàn không hay biết Aoi đang nghĩ gì, công tử kế thừa trực hệ gia tộc Takizaki, một gia tộc trừ yêu trung lưu ở Tây thổ, chỉ không ngừng ngợi khen nàng. Nào là dung nhan, nào là học vấn… Nhưng tất cả đều bị nàng nhìn thấu tận xương tủy.

「Fufufu. Xin công tử đừng nói quá. Khen nhiều thế này cũng chẳng được gì đâu?」

Nàng khẽ lấy tay áo che môi, cất tiếng cười ríu rít như chim hót. Một nụ cười thoáng qua để gạt đi, còn trong lòng chỉ chất chứa sự khinh bỉ.

(Vô nghĩa.)

Ai nấy cũng chỉ lặp lại cùng một điệp khúc. Nhàm chán, vô vị, nhạt nhẽo. Không một ai trong số chúng mang sức hấp dẫn khiến lòng nàng rung động.

Người ta nói tình yêu là mù quáng. Quả đúng là trong lòng nàng đã sẵn có một người, nhưng đó chưa phải lý do duy nhất khiến trái tim Aoi chẳng hề rung động. Với trí tuệ sáng suốt, nàng hiểu rõ vấn đề, chúng vốn chẳng hề nhìn vào con người nàng. Thứ chúng thấy chỉ là học thức, quyền lực, tài năng, chức vị, hay dòng dõi. Không một ai chạm đến trái tim nàng. Chỉ là những câu văn khuôn sáo sáo rỗng lướt qua bề mặt con người mang tên Onizuki Aoi… À, đôi khi ánh mắt chúng lại đảo xuống ngực hay mông nàng. Dù sao thì, cũng chỉ có thế.

Rốt cuộc, chỉ là một lũ toan tính, bợ đỡ để được trèo cao mà thôi.

(Khác xa hoàn toàn với chàng…)

Những ngày ở Cấm Chú Thâm Lâm, chàng hoàn toàn khác. Có kẻ sẽ nói hoàn cảnh khác nhau, nhưng không, sự khác biệt nằm ở một tầng sâu hơn thế. Trong tình thế tuyệt vọng ấy, chàng thật sự đã chạm đến trái tim nàng, đã nghĩ cho nàng, đã che chở nàng, và hơn hết là muốn kề bên nàng. Dù chính bản thân chàng cũng đang phải gồng mình đến kiệt sức.

Và rồi, chàng đã từ bỏ tất cả. Từ bỏ mọi thứ chỉ để chọn nàng. Chính vì thế…

「…Nếu là Takizaki-sama, công tử sẽ làm thế nào?」

「Hm? Ý tiểu thư là sao?」

Chàng trai, vẫn đang gật gù lễ phép trước tiểu thư, bất giác nghiêng đầu mỉm cười khi nghe câu hỏi đột ngột kia.

「Đây là một câu chuyện ta từng nghe được ở đâu đó, có liên quan đến tâm thế của một trừ yêu sư. Nghe nói có một trừ yêu sư cùng bằng hữu gia tộc khác đi trấn áp quái vật. Thế nhưng, đối tượng lại hoàn toàn khác xa so với những gì được báo trước, là một quái vật vượt xa khả năng của họ. Thế là hắn hoảng hốt đi trốn.」

Bằng giọng nói ngọt ngào như rót mật, nàng chậm rãi kể. Ngừng một nhịp, quan sát phản ứng chàng trai, rồi nở nụ cười rạng rỡ tiếp lời.

「Rắc rối hơn nữa là tình cảnh trước mắt. Từ chỗ ẩn náu nhìn ra, hắn thấy bạn mình bị thương nặng, sắp bị nuốt chửng đến nơi. Khi ấy, trừ yêu sư ấy đã phải băn khoăn khổ sở, liệu mình nên làm gì…」

Aoi cất giọng như đang ngâm thơ. Tông giọng thanh tao như thiên nữ. Bởi thế, dù câu chuyện chẳng khác nào lạc đề, chàng trai vẫn bị hút vào lắng nghe, thậm chí còn để lộ vẻ mặt trầm ngâm nghiêm túc.

「…Rồi kết cục thế nào?」

「Ta cũng không rõ. Nhưng, với tư cách đồng nghiệp chung nghề trừ yêu, ta thấy câu chuyện ấy thật thú vị. May thay, ta chưa từng gặp phải tình huống đó. Nhưng giả như là một nam nhân, ngài sẽ quyết định thế nào? Ta chỉ chợt nghĩ đến và muốn hỏi thử vậy thôi.」

Nàng khẽ thì thầm như một câu hỏi ngẫu hứng, vô thưởng vô phạt. Chàng trai bèn chìm vào suy nghĩ. Aoi dõi theo ánh mắt hắn, tỉ mỉ quan sát từng biến chuyển nhỏ nhất trên nét mặt. Dòng chảy tư duy trong đầu hắn, nàng đoán được như thể nhìn thấy rõ ràng.

「…Xin tiểu thư yên tâm. Với tôi, không bao giờ có chuyện trái ngược với đạo lý của một trừ yêu sư. Tôi sẽ không để cảm xúc chi phối mà phạm sai lầm.」

Hắn ta tiếp lời, rằng vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ hấp tấp lao tới. Trước tiên sẽ không khinh suất, sẽ để mồi nhử tiến lên trước để có sự chuẩn bị… Chàng trai đáp bằng giọng đầy khí thế, sảng khoái.

「…Ra là vậy sao.」

Không có chút ngạc nhiên, thất vọng hay bất ngờ nào. Tất cả đều nằm trong dự liệu. Lời nói, suy nghĩ, tất cả.

Đôi mắt của Aoi đã nhìn thấu mọi thứ. Rõ ràng gã đàn ông này đang tính toán. Cả hệ giá trị của hắn, cả ấn tượng mà hắn muốn để lại, tất cả đều được cân nhắc để đưa ra đáp án có thể thu được thiện cảm. Và rồi câu trả lời mà hắn chọn… quả nhiên, thật tầm thường. Nhạt nhẽo. Một kẻ tục phàm.

(Cả hai đều không đạt)

Nếu trong giá trị nội tâm của hắn còn có chút nhân từ thì đã khác. Nếu lời nói hắn chọn có chút tình cảm thì đã khá hơn. Thế nhưng thực tế, hắn lại cất lên một câu trả lời lạnh lùng, đặt nặng toan tính lên trên hết. Trong mắt hắn, có lẽ đó là câu trả lời tối ưu với tư cách gia chủ một gia tộc trừ yêu. Như thể hắn đang tuyên bố, bản thân sẽ không bao giờ chọn lựa dại dột, sẽ không khiến gia tộc sụp đổ bởi một cái chết vô nghĩa.

Không đạt. Hắn chắc chắn là loại người vì gia tộc, vì bản thân, mà có thể thản nhiên bỏ rơi cả vợ. Một cô gái trẻ bị ám sát trong rừng ư? Với hắn, chẳng khác nào một món đồ thừa thãi, dễ dàng vứt bỏ. Chỉ cần nhìn phản ứng trước câu hỏi vừa rồi, Aoi đã hoàn toàn thấy rõ. Không có gì khác biệt với tất cả những kẻ từng đối đáp với nàng trước đây.

「Quả là… một câu trả lời đáng tin cậy nhỉ.」

Nàng nở một nụ cười rỗng tuếch với vẻ đẹp tựa tiên nữ. Nụ cười ấy, nàng hoàn toàn ý thức được sức mạnh của nhan sắc mình. Phần lớn đàn ông đều bị như thế mà lừa gạt. Câu hỏi kỳ lạ và tầm thường nàng vừa ném ra, chẳng mấy chốc sẽ bị chúng quên sạch. Đấy, ngay lúc này đây, gã trước mặt đã há hốc miệng ra như một tên ngốc.

(Quả nhiên, chỉ có chàng ấy…)

Qua bao năm tháng giao du cùng đủ hạng người, chỉ để bảo vệ quyền lực của bản thân, chỉ để giữ vững địa vị của bản thân, Onizuki Aoi càng thêm vững tin. Chỉ có chàng ấy thôi. Không phải bất kỳ ai khác. Người đã cứu nàng trong ngày đó, chỉ có chàng ấy. Nếu không phải là chàng, thì nàng hẳn đã chẳng còn tồn tại ở đây.

Càng nghĩ, nàng càng cảm nhận rõ sự ràng buộc của định mệnh. Ngày hôm đó, được cùng chàng trải qua địa ngục ấy, ắt hẳn là thiên mệnh. Nàng không sao ngăn được ý nghĩ rằng, dù là kiếp này, kiếp trước, hay cả nhiều kiếp trước nữa, hai người vẫn luôn là vợ chồng. Dẫu có rơi vào súc sinh đạo, họ cũng chắc chắn là đôi bạn đời. Aoi đã tin tưởng như thế.

Đúng vậy, chẳng khác nào bị sợi chỉ đỏ định mệnh buộc chặt vào nhau…

「Haa…」

Chỉ vừa nghĩ đến mối liên kết sâu nặng ấy với anh, Aoi đã buông ra một tiếng thở dài mơ màng, bất giác trở nên đầy mê hoặc. Nàng khẽ vén lọn tóc bên tai, duyên dáng đến nỗi chàng trai đối diện chỉ biết ngẩn ngơ nhìn. Nhưng với Aoi, hắn đã chẳng còn nằm trong phạm vi quan tâm nữa rồi.

Đúng vậy. Nàng có một mối gắn kết với chàng. Sợi dây tình cảm được bồi đắp qua những ngày tháng khốn khổ ấy. Niềm tin. Sự tín nhiệm. Chính vì thế, những ý chí không lời chàng bày tỏ, Aoi là người đầu tiên có thể hiểu và cảm nhận được. Và việc được phép trở thành một phần giúp chàng thực hiện nó… chỉ như thế thôi cũng đã khiến nàng hạnh phúc đến mức có thể chết mà không hối tiếc. Tất cả ý nghĩa sống của nàng, chỉ là để tiếp tục tận tâm tận lực vì chàng.

(Vì thế nên…)

Vì thế, để không bỏ lỡ bất kỳ hành động nào của chàng, để luôn có thể đáp lại những gì chàng cần, Aoi đã chọn 「quan sát」. Chia sẻ thị giác. Thức thần nàng phái theo dõi bên cạnh chàng mỗi khi chàng ra ngoài. Nàng chia sẻ một nửa tầm nhìn với nó. Chỉ cần thấy bóng lưng vững chãi ấy trong mắt thôi, Aoi đã đắm chìm trong hạnh phúc. Đối đáp với chàng trai trước mặt chỉ bằng hai phần mười ý thức, còn lại tất cả nàng dành cho chàng.

Một cuộc đàm thoại xã giao giả tạo. Vừa mỉm cười, vừa ngán ngẩm, vừa hồi hộp phấn khích, nàng đưa tay nâng chén trà lên, định nhấp một ngụm…

「Ơ?」

Ngay sau đó, thị giác của thức thần tối sầm lại. Bị phá hủy. Aoi thoáng chấn động, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi nàng đã cảm nhận được một tia khí tức mơ hồ, và lập tức hiểu ra kẻ thủ phạm là ai.

Lão già đó. Chẳng lẽ lại phải ra tay giết vào lúc này? Không, mục tiêu có lẽ là… Tốt thôi. Nếu là vậy, nàng chỉ cần chờ đợi. Bởi vì nàng tin tưởng phu quân mà nhẫn nại chờ đợi, đó chính là bổn phận của một hiền thê lương mẫu.

「…Đúng vậy. Bổn phận… của một người vợ.」

Tự nhủ như thế, Aoi khe khẽ thì thầm. Nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, giữ cho bản thân bình thản. Nàng phải điềm đạm, đoan trang, là tấm gương cho hình mẫu phụ nữ Phù Tang biết khiêm nhường, luôn theo ba bước sau chồng. Vậy nên, nếu đó là lựa chọn của chàng, nàng tuyệt đối không có lý do để chen ngang…

Rắc!!

「Hyahhii!?」

Cuộc trà đàm kết thúc bằng tiếng vỡ giòn chát của chén trà, cùng với tiếng thét thảm thiết của chàng trai ngất lịm dưới áp lực linh khí dày đặc…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Không thể kiềm chế được nữa rồi :))
Xem thêm
aoi sao đánh lại gia chủ đây , ko biết sau này main win gia chủ như nào hay là bỏ trốn nhỉ
Xem thêm
3 chap 1 tối, trans làm tôi cảm động quá
Xem thêm