• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.

Chap 159

5 Bình luận - Độ dài: 7,984 từ - Cập nhật:

「Quả nhiên… người đi đến đâu cũng gặp phải chuyện phiền toái nhỉ? Có khi nào bị nguyền rủa rồi không vậy?」

「Dạo gần đây tôi thật sự đã nghĩ đến chuyện nhờ tiểu thư làm lễ cầu siêu đấy……」

『(●´Д`●) Ừm mè~! Ừm mè~!』

Đó là lời than thở từ tận đáy lòng hướng đến tiểu thư nhà Matsushige vốn đã vô cùng chán nản. Còn con nhện ngốc thì vẫn thản nhiên cắn chặt cánh tay tôi mà thưởng thức bữa ăn.

……Nhân tiện, tuy yooi nói qua loa thế thôi, nhưng với địa vị hiện tại, nếu muốn thì có lẽ thật sự có thể đến một ngôi chùa khá lớn để nhờ trừ tà.. Nhưng kết quả của buổi cầu nguyện có khi sẽ là lớp vỏ ngụy trang bị lột trần, rồi bị bọn tăng binh xúm lại đánh hội đồng cũng nên. Không, thế thì hỏng bét rồi còn gì.

「Mà rắn, là rắn sao……」

「Tiểu thưi biết gì về nó không?」

「E rằng cũng chẳng khác mấy so với ngươi đâu. Truyền thuyết diệt trừ thì nổi tiếng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ bị xem như ghi chép trong quá khứ. Nếu thật sự đã bảy lần bị chém giết, thì đúng là một câu chuyện kỳ quái…」

『( ´・_ゝ・) Quả là chuyện quái lạ của thế gian?』

Bỏ ngoài tai lời lảm nhảm của con nhện ngốc, Botan đưa tay che miệng, vẻ mặt nghi hoặc suy tư. Quả thật, một con thần xà dù có bị chém giết vẫn sống lại thì chắc chắn sẽ để lại ghi chép. Nếu đã bị giết đến bảy lần, thì trong sử sách lẽ ra cũng phải có ghi chép lại mới đúng.

Khả năng lớn nhất có lẽ là trò che đậy của bọn Cứu Yêu Chúng……?

「……Tiểu thư nghĩ sao? Về yêu cầu của bọn Tengu ấy」

「Đúng nhưngươi nói, chuyện này quá đỗi đột ngột. Nhưng cũng chẳng thể nói là hoàn toàn bịa đặt. Trên đường đến đây, ta cũng phát hiện một vài dấu vết kỳ lạ. Chắc chắn có một loài quái vật nào đó đang ẩn náu ở khu vực này, và bọn Tengu thì đang đối đầu với nó.」

『(-∀・) Quả nhiên là em gái của ta!』

Hình như cô ấy cũng đã tự mình thu thập tin tức trước khi đến đây. Nhưng nhện ngốc kia, sao tự dưng lại làm cái bộ mặt đắc ý thế?

「Đương nhiên, vì lời nói từ bọn Tengu, cho nên đáng tin đến mức nào thì thật khó nói. Không chỉ chuyện này, những việc khác cũng vậy, tuyệt đối đừng lơ là, hãy cẩn trọng. Đến khi cần thiết… ngươi đã nắm rõ về cái đó rồi chứ?」

「Cái đó sao…… tất nhiên. Tôi vẫn giữ, chưa bị đoạt mất. Dùng để ném, đúng không?」

Nhớ lại thứ đã lặng lẽ xuất hiện trong người ta từ sau lần chạm mặt ở Sekimachi, tôi liền hỏi lại. Tôi biết phần ký ức bị xóa đi là biện pháp đối phó của vợ chồng Onizuki. Chuyện đó thì thôi, nhưng vấn đề là cách dùng vật ấy.

「Ngươi hiểu nhanh như vậy thì tốt rồi. Nếu không phải đối thủ quá mạnh thì ít ra cũng đủ câu giờ. Nhưng hãy cẩn thận, đừng để nhiều người chứng kiến. Sau khi xong việc nhớ thu lại. Ta sẽ tìm cơ hội để tiếp xúc lấy lại… nếu cần, bên ta cũng có thể tự mình thu hồi.」

Botan thản nhiên chỉ ra cách sử dụng. Nếu tôi đoán không lầm thì quả thật vật ấy không nên để ai thấy. Kẻ khác sẽ dễ sinh lòng nghi kỵ.

「Còn đối sách với con rắn…… bây giờ hỏi cũng vô ích sao」

Tôi định hỏi, nhưng trong lòng đã nửa phần bỏ cuộc. Đối thủ ngoài dự liệu, cho dù có hỏi ngay lúc này cũng chẳng thể có lời khuyên nào hữu hiệu.

「……Bị coi thường thế này, thật sự khiến ta không vui đâu đấy?」

Bịch, cái đuôi đen của cô ấy cáu kỉnh quật mạnh xuống sàn. Âm thanh đầy vẻ tàn nhẫn như roi da vang vọng trong không gian.

「Vậy ngươi có mưu kế gì không?」

「……Ngoài đoản đao của phu nhân thì có lẽ chỉ còn chiếc tay xoay. Những trang bị khác nhiều lắm cũng chỉ để kiềm chế, chẳng hữu dụng mấy. Thậm chí mang theo mấy quả bom khói còn có khi tốt hơn.」

Lời đề xuất có vẻ được nghĩ ra ngay tại chỗ, nhưng chẳng có gì ngoài những thứ tôi đã tự nghĩ tới từ trước.

「Ra vậy……」

「Ta thấy rõ vẻ thất vọng kia rồi đấy. Thật là tên láo xược.」

「Hahaha, đâu có, làm gì có chuyện đó…」

Botan phụng phịu chu môi, cái đuôi lại quật xuống sàn liên tiếp. Tôi khẽ tránh ánh mắt cô ấy dưới lớp mặt nạ… Cái đuôi ấy trông thật sắc bén.

『(^ω^) Churu churu churu (^ω^U) Ợ~! (・`ω・´) Này! Không được than phiền với papa nhé!』

「「Ai là papa chứ!?」」

Cả tôi lẫn Botan đồng loạt phản bác lại lời mắng của con nhện ngốc sau khi nó ăn uống no nê, mặt mày hớn hở. Thật đấy, tôi cứ thắc mắc mãi cái khái niệm gia đình của mình nó đã thành cái gì rồi?

「Đầy tớ…… hay gia nhân à? Ngươi nên giáo dục lại cho đàng hoàng đi thì hơn đấy?」

「Nếu làm được thì tôi đã làm rồi… nhưng thần cách vốn dĩ là như vậy thôi. Tự tôn tuyệt đối, không thể dùng giá trị quan của con người để đo lường được đâu.」

Ví dụ điển hình chính là Yêu Mẫu yêu thương vạn vật bình đẳng. Bản chất vốn đã định sẵn, chẳng thể thay đổi. Thuyết phục hoàn toàn vô nghĩa. Có khi so với thần cách thì yêu quái còn dễ nói chuyện với nhân loại hơn, đến mức có kẻ từng cho rằng vậy.

「Những lời ngụy biện như thế…… thôi, đúng là cũng có lý.」

Botan nhíu mày định chất vấn, nhưng rồi dừng lại. Tôi đoán được lý do khiến cô ấy đồng thuận. Dạo gần đây hẳn cũng vừa có thành viên tương tự gia nhập. Hẳn là cô cũng đang khổ sở. Thần cách vốn không phải thứ để「nuôi dưỡng」. 『(・`ω・´) Thật là đứa con hư hỏng!』 Ngươi thì có tư cách nói chắc!?

「…Nói gì thì nói, lần này lại là một nhiệm vụ vô cùng vô lý nữa rồi. Có khi tôi chết vì bị thần ghét mất thôi?」

「Nhưng… cho dù ngươi muốn bỏ trốn thì ta cũng chẳng hợp tác đâu đấy?」

「Nếu có thể liều chết cùng nhau thì lại càng tốt.」

「Ta cũng nghĩ thế.」

Quả là cơ hội tuyệt hảo để trừ khử cùng lúc kẻ mang yếu tố Yêu Mẫu lẫn con nhện ngốc. Thậm chí còn có thể kỳ vọng kịch bản ả Oni nào đó nổi điên rồi lao vào sào huyệt Tengu. Một kiểu suy nghĩ chuẩn mực của một cái đầu trừ yêu sư. Dù rằng chính cô cũng đã nửa phần thành yêu.

「Muốn ăn đòn sao?… Dù sao ta cũng sẽ ngầm hỗ trợ. Bọn Tengu thì cứ lợi dụng cho khéo. Nếu có thể thì hãy giảm bớt số lượng chúng, rồi dẫn con rắn về tận sào huyệt của chúng thì càng tuyệt.」

「Khoản cuối cùng xin miễn, còn có con tin đấy… Nhưng nghĩ lại, nếu bọn chúng đã lợi dụng tôi, thì tôi lợi dụng lại cũng chẳng sai gì.」

『(^ω^U) Kẻ có quyền lợi dụng là kẻ đã chuẩn bị tâm thế bị lợi dụng!』

Tiểu thư Inaba là người bị cuốn theo. Trung nạp ngôn nếu có mệnh hệ gì, gia quyến hẳn cũng sẽ lo lắng. Với Matsushige thì đó là cái giá rẻ nhất để đạt hiệu quả cao nhất, nhưng tôi tuyệt đối không muốn con tin rơi vào nguy hiểm. Tôi cũng chẳng ưa gì bọn Tengu, nhưng việc báo thù có nên kéo kẻ vô tội vào hay không lại là chuyện khác.

Vả lại, muốn làm cũng chẳng chắc đã làm được.

「Chuyện đó tùy thuộc vào ngươi. Đừng khiến ta thất vọng.」

Botan nói lạnh nhạt rồi xoay gót rời đi.

「……Không xóa ký ức sao?」

Tôi tưởng cô ấy sẽ xóa dấu vết của lần tiếp xúc này, nên hơi bất ngờ khi thấy không phải vậy.

「Giờ mà xóa, ngươi sẽ rối trí mất. Đừng lo, khi vụ này xong, ta sẽ xóa sau.」

「Vậy à, cảm ơn nhiều… Mà tôi bắt đầu thấy đau đầu rồi đấy. Nhân tiện, lần trước tiểu thư xóa ký ức bằng cách nào vậy?」

「Ai mà biết?」

Nàng giả vờ ngây ngô trước câu hỏi. Ừ, chắc chắn là đau đớn lắm. Một cách thức đau đớn. Nghĩ đến thôi đã thấy u ám rồi…

「Vậy thì…」

「…?」

『(´・ω・`)?』

Vừa định bước đi, Botan bỗng khựng lại. Thân thể cô ấy run rẩy khe khẽ. Tôi nghiêng đầu khó hiểu, cảnh giác xung quanh, đề phòng có đòn công kích nào mang tính chú thuật.

「Không. Không phải vậy. Vấn đề không nằm ở đó.」

Giọng cô ấy như đang cố nén lại.

「Vậy thì……?」

「Gia nhân.」

Cùng lúc với câu hỏi, cô ấy chậm rãi quay đầu. Dù trong bóng tối, tôi vẫn thấy rõ khuôn mặt cô đỏ bừng. Ánh mắt đầy bất mãn mà nhìn tôi, rồi cô ấy cất lời cầu khẩn.

「Cho tôi hút thêm lần nữa… được chứ?」

「A, vâng.」

『(〃´ω`〃) Tham ăn thật đấy!』

Yêu cầu tưởng như là khẩn cầu ấy quá mức đáng thương, khiến tôi chẳng thể nào nỡ lòng từ chối……

-

「Nha…Nfufu… Nn… Fuu… fuuu!」

Bữa ăn kéo dài hơn lần đầu, cô ấy hút mạnh mẽ, liên tục, hết lần này đến lần khác… Hình như là để dự trữ? Cô liên tục nhổ máu vào một thứ gì đó giống như túi.

Một túi lại một túi lần lượt đầy tràn. Cô ấy lập tức niêm phong lại, rồi tiếp tục rót vào túi tiếp theo. Khi tôi hỏi,「Đó là gì vậy?」, thì nhận ngay câu trả lời cộc lốc,「Im đi」. Quả thật không thể hiểu nổi. 『(・`ω・´) Hãy biết nghĩ đến tâm hồn thiếu nữ của người ta đi chứ, papa!』 Ai là papa của ngươi hả.

「Nn…nn… fuu…」

Đã trải qua bao lâu rồi nhỉ? Rốt cuộc, có lẽ cơn xung động cũng lắng xuống, Botan dừng lại việc hút máu. Cảnh cô ấy liên tục liếm vết thương, mút lấy dòng máu còn sót lại trông chẳng khác nào kẻ đang liếm sạch cái đĩa, thật sự vô cùng thất lễ. Cùng lúc ấy, dòng máu chảy ra dần chậm lại, chẳng lẽ trong nước bọt của cô ấy có chứa thành phần chữa trị nào đó sao? Đúng là một tập tính khó hiểu.

「Haa… haa… haa… hừ…」

Cô ấy khẽ lau khóe miệng, hơi thở nặng nề đầy mị hoặc, rồi hung hăng lườm tôi. Như thể đó là sự chán ghét chính mình, ghét bỏ hành vi của bản thân.

「……Thất lễ rồi. Thật sự lần này là hết.」

「Nói thế chứ… người có ổn không? Cần thêm chút nữa chứ?」

「Không cần. Ta đã dự trữ đủ rồi.」

Lời hỏi han xuất phát từ sự thương cảm trước bộ dạng quá đỗi thảm hại khi hút máu kia lập tức bị cự tuyệt. Tôi đưa mắt nhìn xuống ngang hông cô. Trong bóng tối khó nhận rõ, nhưng dường như có nhiều chiếc túi nhỏ được cột và treo bên hông. Đại khái cũng cả chục cái.

……Nếu đã tích trữ được từng ấy, chắc là cũng cầm cự được một thời gian dài?

「Ngươi thôi nhìn nhiều như thế được không?」

「Ah, xin lỗi…」

Không hiểu sao, không chỉ cô ấy mà nhiều người khác cũng thế, dù tôi đã đeo mặt nạ nhưng vẫn nhận ra ánh mắt của tôi. Chẳng lẽ ta biểu lộ quá rõ ràng sao?

「Chừng này thì ít ra cũng đủ dùng trong vòng… hai, ba tháng.」

「Hai, ba tháng……」

『(-∀・) Tiết kiệm ghê!』

Nghĩa là sau khoảng ấy, tôi lại phải tiếp tục bị hút máu như vừa rồi. Cơn đau lúc đầu còn gắng chịu được, về sau dường như có cảm giác tê liệt như thể có thuốc tê, nhưng… thật chẳng thú vị gì. Nhìn bề ngoài có vẻ được lợi lộc, nhưng chẳng thấy chút ích lợi nào hết.

「Nn… vậy là xong.」

Trong lúc tôi đang nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó, Botan chỉnh lại bộ y phục đang xộc xệch. Dây vai màu đen lấp lánh, lộ ra từ phần xương đòn, trông khá nhạy cảm, nên tôi nghĩ tốt nhất là không nên nhắc đến.

Botan lùi lại một bước. Đôi cánh ác quỷ mọc từ eo cô ấy khẽ vỗ một lần, như thể để phủi bụi hơn là để bay. Rồi cô nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng như thường lệ…

「Khụ. Vậy thì, ta cáo từ. ……Hãy khéo léo che giấu đi.」

「Vâng?」

『(*>∇<)ノ Bai bai ki~n!』

Khi tôi chưa kịp phản ứng với lời của Botan, cô đã biến mất. Không một dấu hiệu báo trước, có lẽ là nhờ Magamata che giấu hành tung. Và rồi… từ phía sau, tiếng kêu cót két vang lên khi cánh cửa trượt được kéo ra.

「…!?」

『(>ω<。) Hoảng quá! Papa!?』

Tôi giật mình quay đầu lại. Không rõ là do ngủ không yên hay do còn mơ màng, tiểu thư Inaba hiện ra với bộ y phục hơi xộc xệch, đôi mắt lờ đờ chỉ hé nửa. Tôi lập tức nhét con nhện ngốc vào lồng tre, giấu đi, rồi xoay người đối diện với cô.

「À… chào buổi sáng?」

「……Nhưng vẫn còn là ban đêm mà?」

Lời chào chắp vá nhằm che giấu tình huống bị cô ấy sắc bén chỉ trích bằng giọng ngái ngủ. Ừ, đúng vậy, rõ ràng vẫn còn là đêm khuya.

「……Ngươi vừa nói chuyện với ai đó?」

Tiểu thư đảo mắt nhìn quanh, nghi hoặc hỏi. Vậy mà cũng nhận ra sao.

「Không, người có nghe thấy tiếng ai sao?」

「……Linh cảm thôi?」

「Linh cảm à……」

Ý cô ấy là「trực giác phụ nữ」sao? Nếu phủ nhận toàn bộ liệu có gây nghi ngờ hơn không?

「Tôi chỉ lẩm bẩm một mình thôi… Nói đúng ra là than phiền.」

「Than phiền?」

「Vâng, than phiền đấy.」

「……」

Tiểu thư Inaba nửa tỉnh nửa mơ khẽ nhíu mày. Rõ ràng gương mặt thoáng hiện sự khó chịu. Có lẽ cô ấy nghĩ mình vừa bị trêu chọc.

「……Được rồi.」

Không rõ cô ấy hiểu thế nào, nhưng Inaba quyết định chấm dứt câu chuyện. Tôi cũng không muốn nói thêm mà lỡ lộ sơ hở, nên liền gật đầu thuận theo.

「……」

「……」

「……Này. Ngươi có thể tránh sang bên một chút không?」

「Vâng.」

Chúng tôi lặng lẽ đối diện nhau giây lát, rồi iooi nghe theo yêu cầu của tiểu thư, nép sang mép hành lang. Cô ấy rảo bước, gần như chạy nhỏ để đi ngang qua.

「Đi đâu vậy?」

「……i」

「Xin lỗi, người nói gì?」

「…Đi nhà xí.」

「…Thành thật xin lỗi.」

Dù cố giữ vẻ mặt vô cảm, cô ấy vẫn đáp lại với giọng hết sức ngượng ngùng. Tôi chỉ còn biết dồn hết thành ý mà nói lời xin lỗi.

Trời ạ, thế này chẳng phải quấy rối tình dục sao…

-

「Thật không hiểu nổi ngươi đang làm cái gì nữa……」

Từ khung cửa sổ, nàng dõi mắt nhìn xuống vở hề thảm hại của kẻ vừa là quân cờ, vừa là cộng sự, vừa là đồng minh, và bất đắc dĩ thay cũng là phụ thân của mình. Ánh nhìn đầy khinh bạc, rồi nàng lặng lẽ quay gót, thân ảnh ẩn mình trong lỗ hổng của thế gian…

『Này. Có gì để ăn không? Miệng ta trống rỗng chịu chẳng nổi』

『Lại nữa à. Đây, cầm lấy mà nhấm nháp đi』

『Mận giấm à… Chậc. Vẫn còn hơi chua quá』

「……」

Botan rơi tự do, lướt qua ngay sát bầy Tengu tuần tra. Chúng vừa bay vừa tán gẫu, chẳng chút hay biết đến sự hiện diện của nàng. Dĩ nhiên, làm sao chúng có thể nhận ra cho được.

Magatama, một trong Tam Chủng Thần Khí, dẫu chỉ là bản sao chép nhưng vẫn là pháp cụ cực kỳ quý hiếm. Thêm vào đó là những pháp cụ chuyên dụng cho việc thâm nhập, cộng với thuật ẩn hành của Botan, rồi đặc tính bán yêu của nàng, tất cả hòa hợp lại tạo thành một lớp ngụy trang hoàn hảo.

Muốn giấu cây thì phải giấu vào rừng. Bằng cách chuyển hóa linh lực thành yêu lực, khí tức của Botan lẫn vào giữa vô số Tengu. Vốn là mộng ma, nàng lại càng sở trường về ảo thuật.

(Thêm vào đó…… đám này hình như khá ỷ lại vào thị giác. Đã là loài chim mắt đêm kém, quả nhiên là ngu xuẩn)

Khinh miệt lũ phi nhân, song Botan cũng mau chóng xua đi sự chủ quan. Nghĩ đến màn ứng chiến xuất sắc của chúng khi đoàn sứ giả bị tập kích, nàng hiểu rõ coi thường chúng e rằng lại chính là kế hoạch của đối phương.

(Thế nhưng…… so với những gì được truyền thuyết lưu lại thì khác biệt quá lớn)

Vừa sải cánh lướt qua thôn làng của Tengu, Botan vừa lấy làm khó hiểu. Dù nắm giữ thông tin vượt xa dân thường, nhưng nơi đây so với kiến thức mà nàng từng biết lại hiện rõ những sai lệch không hề nhỏ.

Đây rốt cuộc là sao? Do người chép truyền thuyết năm xưa kém cỏi, hay sau này nơi này đã thay đổi, hay là…

(Vụ con rắn kia cũng vậy…… thông tin đã bị thao túng?)

Ý niệm lóe lên trong đầu nàng là bóng dáng kẻ thù hận đồng thời cũng là sư phụ đáng nguyền rủa kia. Nếu là hắn, có làm trò gì đó cũng chẳng lấy gì làm lạ.

(……Dù sao đi nữa, tiếp theo là phải đến chỗ Trung nạp ngôn mới được)

Nén cơn phẫn nộ, nghe theo lệnh của ông nội, Botan vỗ cánh lấy lại độ cao đã hạ xuống.

Đôi cánh lớn mọc từ eo, dù giống mà không giống đám Tengu, dường như cũng khác biệt tinh tế so với cách bay của nhiều yêu quái chim khác. Để tiết kiệm sức, Botan cố gắng lướt nhiều nhất có thể. So với những quái vật chuyên về bay lượn, Botan, với cơ thể biến đổi nửa vời, đáng tiếc là kém hơn về kỹ thuật bay.

……Nếu cấp bách thì nàng cũng có sẵn cách để tăng cường năng lực, song thực lòng chẳng muốn phải dùng đến, với đủ thứ hệ lụy đi kèm.

「Nếu trên không phải giao chiến thì chỉ còn nước chạy trốn thôi. Dùng để di chuyển thì tiện thật đấy」

Nàng thì thầm, gần như tự giễu. Nửa vời, đúng là bản chất tồn tại của nàng. Gia thế, bản thể, hành vi, tất cả mọi thứ…

『Câu đó là châm chọc à?』

「!?」

Thanh âm vang lên khe khẽ mà như tan biến, chỉ nhờ ác ý và sát ý dữ dội kèm theo mà Botan mới kịp nhận ra. Quay đầu lại, không dựa vào mắt mà bằng tri thức và trực giác, nàng liền nhìn thấu bản chất kẻ vừa xuất hiện.

Và nàng hiểu ra. Chính mình đã bị gài vào trong một「Khung cửa sổ」.

「!? Huyễn thuật…… bị phá giải!?」

Ẩn hành, pháp cụ, ảo thuật, tất cả đồng loạt bị triệt tiêu không chút báo trước. Nhận ra thân ảnh mình đã hoàn toàn phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật, Botan lập tức lao xuống rừng, gắng không để Tengu phát hiện. Vừa bay vừa dõi mắt tìm quanh, mong tìm ra kẻ đã giăng「cửa sổ」hãm hại mình. Nhưng…… chẳng thấy đâu!

「Chết tiệt, cái loài tiện thú đáng nguyền rủa!!?」

Nàng lao qua rừng, xuyên qua đám cây cối, nhưng từ những bóng cây, những con yêu quái côn trùng khổng lồ xuất hiện. Từng con tỉnh giấc trước sự hiện diện của con mồi, lao vào tấn công Botan.

「Chậc……!?」

Tất cả đều là đại yêu. Với chênh lệch thể hình, số lượng, và tình huống, việc tiêu diệt từng con là hạ sách. Chỉ có chạy trốn…!!

「Khhhhh……!!?」

Bay, bay, bay. Né, né, né. Xuyên qua những khe hẹp giữa lũ dị hình đang nhào đến, như kim xỏ qua lỗ chỉ.

「Đông quá!! Đây là mai phục……!?」

Một con từ bên sườn lao tới, nàng liền ném Kunai giấu sẵn, rồi dùng chân đá tan trong lúc nó còn lảo đảo, thậm chí biến xác nó thành bậc đạp. Dậm mạnh lên cái thây văng đi, Botan nghiến răng chửi rủa.

Ngay trước mặt, một yêu quái chuồn chuồn khổng lồ xuất hiện……!!

(Nếu thi triển thuật thức, vị trí sẽ bị lộ chính xác!! Trong tình cảnh này thì……!!)

Quyết định trong đau đớn, nàng chộp lấy một túi nhỏ đeo bên hông. Túi run lên lắc lư, nàng đưa thẳng vào miệng. Cắn nát.

Hương vị tanh ngòm mùi sắt nóng hổi tràn ngập khoang miệng. Và rồi… khóe môi Botan cong lên, méo mó dữ tợn.

Nụ cười tà ác, ngập tràn khoái lạc. Chuồn chuồn rõ ràng đã thấy, ngay trước mắt nó.

『Gi…!?』

Một phần ba khuôn mặt con chuồn chuồn bị xé toạc. Không hiểu chuyện gì xảy ra, nó rơi xuống đất. Ngay lập tức, lớp vỏ dày của con côn trùng cắn xé bị đập vỡ bởi một cú đánh. Sóng xung kích vang vọng. Con ve sầu, sợ hãi trước cảnh tượng đó, nhìn thấy hình ảnh một ác quỷ mặc y phục âm dương sư, mọc cánh, ngay trước khi chết.

「Haa, haa, haa……!! Thứ này đúng là khiến cơ thể bị bào mòn ghê gớm!!」

Rời khỏi khu vực chiến đấu ngay lập tức, đáp xuống thân một cây đại thụ, Botan thở hổn hển. Mồ hôi túa ra, vai nàng rung lên liên tục. Chiến đấu tay không mà không dùng linh thuật hay yêu thuật. Chỉ thuần túy là bạo lực vật lý nhờ tăng cường thể chất… đó là toàn bộ những gì vừa xảy ra.

Nàng biết là khả thi. Nhưng để vừa giữ tỉnh táo, vừa không để bị sức mạnh ấy nuốt chửng, thì quả là cần đến ý chí sắt đá.

「Ta vốn chẳng thích cận chiến……!!!?」

Chưa kịp lấy lại hơi, toan rời đi, thì ngay trước mắt, bóng đen kia lại loang rộng hiện hình.

『Tekeriiiii!!!』

「Tiếng gào này…… hình như ta từng nghe đâu đó rồi……!!」

Con quái vật vô định hình cất lên tiếng kêu kỳ dị, Botan nghiến răng chửi rủa, đồng thời lập thủ thế.

Và rồi…

-

「Hãy vui mừng đi. Quyết định chính thức đã được ban xuống rồi, khỉ à? Yêu cầu của ngươi đã được đáp ứng toàn bộ. Cứ yên tâm mà đi gặp thần chết đi.」

「Khoan đã, sao lại mặc định ta sẽ chết thế hả!?」

Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương chỉ vừa ló dạng trên đường chân trời, trong khung cảnh thần thánh rực rỡ ấy, tôi lại phải tiếp nhận một tin tức chẳng vui vẻ gì từ con Tengu thủ lĩnh tên Akabou. Một câu chuyện thật lãng phí cái nền cảnh đẹp kia. Ít nhất cũng nên nói khéo một chút chứ?

「Ồ? Ngươi còn hy vọng sống sót sao? Thế thì tốt. Ta nhất định sẽ mong chờ một màn anh hùng hoành tráng đấy?」

「Ta biết rõ là nếu không liều mạng đại chiến thì còn chẳng có tư cách bước vào điều kiện tiền đề của cuộc thảo phạt nữa là.」

Dù chưa cần trực diện đối mặt, nhưng từ kinh nghiệm trước nay tôi đã thừa hiểu lần này cái nhiệm vụ này có độ khó khốn kiếp đến mức nào.

(Vì gia đình… nên mình không thể trốn tránh được.)

Trong nguyên tác cũng chẳng rõ ràng thế nào. Bởi chẳng có lời đề cập nào cả.

Dù vậy, ngay cả chỉ là một phần tám của con Yamata no Orochi thôi thì cũng không thể buông mặc. Lại thêm sự uy hiếp của Trung Nạp Ngôn, cộng với việc nếu con rắn khốn kiếp kia nổi loạn thì ai dám bảo đảm rằng gia đình của tôi sẽ không bị vạ lây? Theo truyền thuyết, khả năng nó hướng đến phương Bắc là thấp, nhưng chẳng có gì tuyệt đối. Huống chi em gái tôi vẫn đang ở trong kinh đô.

Magoroku, Mari, Mikage và những người khác… không chỉ gia đình, số phận của họ cũng không biết sẽ ra sao. Ngay khoảnh khắc này, con rắn cũng có khả năng hướng về phía sứ đoàn. Không còn đường lui nữa.

「Haha. Thôi nào, đừng căng thẳng thế. Giờ thì… trước tiên ta phải thực hiện lời hứa đã nhỉ?」

「Này!? Đừng có ném lung tung như thế chứ!?」

Một bọc vải lớn bị ném tới đầy cẩu thả. Tôi vội đón lấy, mở ra xem thì đó là giáo, đoản đao, bom khói, tay xoay, cùng vô số trang bị… chính là những món đồ từng bị tịch thu. Nhưng xen lẫn trong đó lại có vài thứ lạ lẫm…

「Của ta.」

「Uo!? Tiểu thư ở đó từ khi nào vậy!?」

Giọng nói vang lên sau lưng khiến tôi kinh hãi. Lạnh lùng, lặng lẽ, vị tiểu thư của gia tộc Karatsugu không chút biểu cảm, lẳng lặng nhặt lại những món vũ khí vốn thuộc về mình trong đống đồ.

Khi tôi ra tiếp đón Tengu, cô ấy vẫn còn đang ngủ. Từ lúc nào mà đã dậy rồi tới đây chứ.

「Tengu, cái này là…?」

「Không có nguyền rủa hay gì cả, cứ yên tâm. Với lại… này, ký huyết văn vào đây đi.」

Cảm giác chẳng lành khiến tôi định hỏi dồn, nhưng trước khi kịp mở miệng, một phong thư đã bị dúi thẳng trước mặt, buộc ý thức của tôi phải dồn vào đó.

Một tờ giấy cứng được mở ra. Nét bút cổ xưa, viết bằng văn tự Phù Tang, toàn bộ là chữ đỏ, xung quanh được đóng dày đặc huyết ấn… một bản khế ước. Tôi nhận lấy, đọc kỹ từng chữ.

Nội dung thoạt nhìn không có kẽ hở rõ ràng. Thậm chí còn có bảo chứng chắc nịch về phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ… Sẽ không phải một trò lừa kiểu Mino-Owari đấy chứ?

「Cái đó là sao?」

「Ý ta là phần thưởng không phải chính là cái chết đấy chứ.」

「Ngươi lo xa quá. Không tin ta đến vậy sao?」

「Đây là khế ước với Tengu mà?」

Chẳng cần đến bối cảnh, ngay cả nông dân cũng biết. Tengu nổi tiếng với trí xảo quyệt và thích lừa người. Dù có cẩn thận đến đâu cũng chẳng bao giờ là quá.

「Ngươi lo bị gài bẫy đến mức ấy sao. Yên tâm đi. Chuyện đó thì… đọc kĩ đi. Chính ở điều thứ ba kia kìa, trái ngược với điều ngươi lo lắng đấy. …Ngươi đọc được chứ?」

Đang giải thích, ả chợt nghi hoặc tôi mù chữ. Tôi chẳng đáp, chỉ chuyên chú đọc. Chậm rãi, cẩn trọng. Không chỉ nội dung, mà cả chữ viết cũng có thể bị yểm chú hay không. Tôi cảnh giác đề phòng mình bị dẫn dắt tư tưởng.

(「Tất cả Tengu ở núi Anma cam kết rằng, chừng nào đối phương không gây hại, thì sẽ không làm điều bất lợi, cũng không gây đau khổ thể xác lẫn tinh thần trong phạm vi núi.」 …Tức là, chỉ cần rời khỏi núi thì có thể giết tùy ý sao.)

Tôi liếc về phía Akabou. Ngay lập tức, vẻ bề ngoài như một mĩ nữ độ tuổi xuân thì kia cong môi nở nụ cười. Một nụ cười gợi liên tưởng tới thú dữ, con sói xảo quyệt.

…Ả đã đoán ra tôi nhận ra chỗ bất ổn nào rồi.

(Cùng nhau vui vẻ à… dù tôi không làm được, nhưng bảo Inaba và những người khác chạy trốn ngay thì khó mà khuyến khích được.)

Sứ đoàn, triều đình, đều cần có người ra nghênh tiếp. Nếu bị tập kích thì hai người họ chẳng thể chống nổi. Xét tới khả năng chiến tranh toàn diện với Phù Tang, đó hẳn là hành động liều lĩnh, nhưng… không nên phán đoán theo suy đoán chủ quan.

「…Người đóng huyết ấn chính là thủ lĩnh sao.」

「Các ngươi biết được đến đâu thì ta chẳng rõ… nhưng nếu phải giải thích, thì cũng như kẻ đứng đầu cai quản một nhóm trong làng vậy.」

Theo lời giải thích, tùy theo chức năng và vai trò mà chúng tập hợp thành từng nhóm, gọi là Bogumi(坊組). Kẻ đại diện nhóm gọi là Bogumicho, hoặc Bocho. Tổng cộng có sáu người, đúng bằng số huyết ấn. Ả Tengu đã từng bắt cóc tôi này cũng là một trong số đó.

「Này, xem đi. Đây là tên ta.」

Thủ lĩnh Akabou, Mashubou Fuuka, tên được viết bằng nét chữ bay bướm cùng một dấu huyết ấn bên dưới. Tôi đọc tên, nhìn Tengu. Ả cười nhếch mép. Nghĩ lại thì, tôi chưa từng biết tên ả trước đây.

「…Ý ngươi là ta cũng nên xưng tên?」

「Dù sao thì cũng chẳng thể mãi gọi ngươi là ‘tên kia’ được, đúng không? Cả tiểu thư bên cạnh ngươi cũng vậy.」

「……」

Tôi nhìn sang tiểu thư Inaba. Cô ấy vừa kiểm tra vũ khí của mình, ngẩng lên nhìn tôi, rồi lập tức dửng dưng tiếp tục công việc. Ý rằng, tùy ngươi.

「Ta là Tomobe. …Còn đây là tiểu thư Karatsugu. Về phần Trung Nạp Ngôn thì không cần ta phải nói thêm nhỉ?」

「Họ giả, tên giả, chức danh giả. Cẩn trọng quá nhỉ.」

Ả Tengu nhún vai khi thấy tôi không dùng danh xưng thật. Tất nhiên thôi. Với đám yêu quái, chẳng có lý do gì để cung kính báo ra chân danh. Đó chỉ mang lại hiểm họa.

「Đương nhiên. Chính vì thế nên bản khế ước mới ghi như vậy.」

Tôi đáp lại đầy châm chọc, chỉ vào phần lời mở đầu. Nội dung ghi: 「Sau đây, những kẻ đóng huyết ấn dưới đây sẽ được gọi chung là Ất. (Bên B)」 Ít nhất, kẻ soạn bản khế ước này xem ra còn chu đáo hơn ả Tengu trước mặt. Hóa ra bọn chúng cũng có người làm thư ký khá giỏi.

「Được khen ngợi ta thật vinh hạnh. Bản khế ước đó do thuộc hạ đáng yêu của ta soạn cả… Mà với ngươi, đó chẳng phải là tin đáng mừng đâu nhỉ.」

Tức là, có khả năng khế ước đã được khéo léo gài bẫy. Dù không nói thẳng, nhưng ý của Tengu đã quá rõ.

(Nếu huyết ấn này là thật thì còn có thể yên tâm phần nào…)

Nghĩ vậy, tôi nhìn dấu ấn của một lão già được đóng trước.

Vốn dĩ, giới quý tộc nơi này đã nổi tiếng xảo trá. Nhất là những kẻ cấp cao phải xử lý khế ước mang tính ràng buộc thuật pháp. Đám công khanh Phù Tang kia coi việc viết những bản hợp đồng gian trá như nghề chính của chúng. Nếu một kẻ như vậy cũng đóng ấn, tôi muốn tin rằng ít nhất có sự bảo đảm nhất định…

(Hay là bị ép buộc, khống chế tinh thần, cưỡng bức ký? …Ấn này, chẳng phải dạng dấu vết của việc chặt ngón tay đâu nhỉ?)

Vì chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh đóng ấn, nên độ tin cậy đối với dấu ấn đó vốn chẳng cao. Cuối cùng, tôi chỉ còn cách cẩn thận đọc kỹ từng ý trong văn bản.

「Tránh ra.」

「Tiểu thư, người làm gì vậy…!?」

Chưa kịp ngăn, tiểu thư Inaba đã cắn ngón tay cái của mình, ép lên giấy. Huyết ấn đỏ tươi liền in thành một dấu mới.

「Tiểu thư…」

「Dù thế nào đi nữa, không làm vậy thì cũng chẳng thể tiến lên được… đúng không?」

Lời trách cứ của tô, cô ấy vẫn thản nhiên tiếp nhận như chẳng có gì. Nên nói là dứt khoát, hay là do tuổi trẻ liều lĩnh đây…

「……」

Một lần nữa, tôi cẩn thận đọc lại từng dòng chữ, rồi rốt cuộc đành buông xuôi, cắn ngón cái để điểm huyết ấn. Máu thấm lên giấy… và rồi huyết ấn bất ngờ nổi lên khỏi mặt giấy.

「……!」

Máu vẽ thành vòng cung, tựa như một sinh vật sống bật tung khỏi tờ giấy. Ấn của tô trở về với tôi. Ấn của ả Tengu trở về với ả Tengu. Ấn của tiểu thư Inaba cũng nhập về cơ thể cô. Còn lại một dấu ấn thì bay thẳng lên trời, biến mất vào hư vô.

「Kh…!!?」

Một cơn đau nặng nề, tựa như có vật gì xuyên thấu tim khiến tôi rên lên. Tôi cố lấy lại bình tĩnh, hít sâu, quỳ gối, rồi mới vạch ngực ra xem.

Một nguyền ấn khắc ngay tại vị trí trái tim.

「Tiểu thư Inaba, người ổn chứ…?」

「……」

Tôi vội nhìn sang, đỡ lấy thân thể tiểu thư Karatsugu đang ngồi bệt trên sàn. Đỡ cô ấy ngồi dậy, quan sát tình trạng. Cô gái tuổi còn quá trẻ, ôm ngực, chỉ lặng lẽ gật đầu mấy lần. Thật đau lòng khôn xiết.

「Yếu xìu. Chút đau đớn cỡ này mà đã gục rồi sao.」

「Vậy là, nếu vi phạm khế ước thì sẽ có gì đó xảy ra với tim… đúng chứ?」

Tôi nhìn ả Tengu đang xoa ngực mà hỏi.

「Ngươi thử nhìn vào đầu hắn ta xem. Hễ thất hứa, thì ngay lập tức một chiếc kim máu sẽ cắm phập vào tim đấy.」

「Ra là loại nguyền rủa hệ ‘ngàn kim châm’…」

Lại chọn cái trò cổ lỗ sĩ ấy sao.

「Được rồi! Thế là khế ước đã kết xong! Cho dù thời gian chẳng dài lâu gì, nhưng xin cứ chiếu cố nhé?」

Một nụ cười vô cùng thản nhiên, hướng về kẻ vừa bị định sẵn làm vật tế. Tinh thần đúng là tà quái. Bất giác, tôi lại nhớ đến Bích Quỷ… Con ả đó, chắc hẳn đang quan sát ở đâu đó. Hoặc có lẽ đã dời sự chú ý sang nhân vật chính mất rồi.

「…Rồi sao nữa? Giờ ngươi sẽ đưa bọn ta đến chỗ con rắn à?」

「Khoan đã nào. Trước hết… xem đây.」

Khi tôi hỏi chuyện sắp tới, Tengu liền chìa ra một chiếc giỏ. Bên trong nhồi đầy thức ăn, có cả cá thịt tươi ngon.

「Các ngươi còn chưa dùng bữa sáng đúng chứ? Vậy thì ăn trước đã… Có thực mới vực được đạo. Vừa ăn vừa bàn kế hoạch thôi.」

Thản nhiên đến mức khó tin, Tengu ném ra lời đề nghị như thế.

-

「Vậy thì. Ừm…… nếu phải nói về nó, thì ấn tượng đầu tiên là cực kỳ lanh lợi đấy nhỉ」

Sau khi lo xong việc bếp núc, chuẩn bị xong cơm nước, đúng lúc đang bữa ăn. Ả Tengu vừa nhai răng rắc cánh gà, cả xương cũng nghiền nát, vừa cất lời kể.

Có vẻ như ả ta đã từng tham gia trận thảo phạt con rắn kia. Bởi vì nhóm Akabou vốn chuyên đảm nhận việc đánh nhau trong số Tengu, nên đó là một sự bổ nhiệm hiển nhiên. Khi ấy địa vị của ả ta là Tsujibo, tức ghế thứ hai trong nhóm… Và hình như đã trải qua một phen thảm hại.

「Tưởng rằng ở trên không thì sẽ không bị tấn công cơ đấy? Tên đó vừa nhanh nhẹn vừa biết bật nhảy, lưỡi lại dài nữa. Gã bên cạnh ta bị nó quấn bằng lưỡi rồi bị nuốt chửng mất…… phải rồi, kiểu như thế này」

Ả ta nhón một quả mâm xôi từ cái đĩa trên bàn, bỏ thẳng vào miệng. Nghiến một cái vang lên tiếng nát bấy. Khi hé miệng, bên trong chỉ còn lại thứ thịt quả đỏ tươi dập nát. Ả ta dùng lưỡi đùa nghịch với tàn dư trong chốc lát… rồi nuốt gọn.

「Ăn uống gì mà thiếu lịch sự.」

「Ta đang dạy cho ngươi đấy thôi? Kết cục khi bị nó nuốt mất ấy」

Đáp lại lời tôi chỉ trích, Tengu cười hả hê mà nói. Một cuộc trò chuyện trong tình huống thực sự kỳ lạ. Tôi và tiểu thư Inaba đang cùng ăn cơm với Tengu trong một gian của ngôi nhà trên cây, nơi vốn dùng làm chỗ giam giữ.

… Dạng bữa ăn không phải chia sẵn từng phần mà tự lấy từ đĩa lớn thì tôi vốn quen rồi, chẳng vấn đề gì. Cái khiến tôi bối rối hơn nhiều chính là hành vi của Tengu kia.

(Chẳng phải nghe nói chúng có lòng kiêu ngạo ngu ngốc đến cực độ sao)

Nếu là để phân biệt đẳng cấp trong bữa ăn, nhằm làm rõ địa vị thì còn dễ hiểu, chứ việc ngồi ăn cùng một nồi cơm như thế này, thật là chuyện khiến người ta ngạc nhiên. Hơn nữa trong món ăn cũng không có vẻ gì là bị bỏ thứ kỳ quặc vào.

(Do ràng buộc của khế ước, nói rằng không thể gây hại thì cũng đúng……)

Nếu vậy thì lại càng chẳng có lý do gì phải cùng ăn. Thật chẳng hiểu nổi.

「Này này. Đừng nói những lời lạnh nhạt thế chứ? Ta là bạn đồng hành của ngươi mà? Hay là ngươi định cuốc bộ đường núi để tìm đến chỗ con rắn thối tha kia sao?」

「Ai là bạn đồng hành… à. Thì ra là vậy」

Hỗ trợ… Có vẻ trong cuộc họp, cô ta đã được giao nhiệm vụ làm phương tiện di chuyển. Có lẽ vì vai trò vốn chuyên về việc liều mạng. Đúng là chẳng có lý gì phải lãng phí sức lực vào chuyện di chuyển cả.

「Không chỉ di chuyển thôi đâu. Chiến đấu thực sự ta cũng sẽ cùng ngươi… Nói thẳng ra thì với tốc độ phản ứng của ngươi, sẽ bị nuốt gọn trong nháy mắt thôi」

Tengu nhếch mép cười nhạo, tiếp tục gặm cánh gà nướng muối. Nghĩ kỹ thì chẳng phải đây là ăn thịt đồng loại sao? Ừ thì, chim ăn thịt chim trong chuỗi thức ăn cũng là chuyện bình thường… nhưng, không, vấn đề không phải vậy.

「Đến mức đó sao」

「Phải… Cái lần dọn đường núi ấy. Không biết có phải ngươi xem nó là con át chủ bài không, nhưng ngay cả vậy cũng chẳng ăn thua đâu」

Khi ấy tôi đã phải giữ chừng mực vì có người theo dõi, nhưng dẫu vậy cơ thể cũng đã được cường hóa kha khá. Thế mà vẫn không đủ sao.

「Còn ngươi thì phản ứng được ư?」

「Thì ta vẫn sống sót toàn vẹn đây thôi, lại còn được phong vị trí Akabou nữa đấy」

Ngẩng cao mặt ra vẻ đắc thắng, Tengu vừa nói vừa gặm một miếng măng. Miếng măng cắt mỏng, quét tương rồi nướng, tỏa hương thơm phức khiến khứu giác bị khơi gợi.

「…… Nói đến rắn thì là độc, nhưng có cần lưu ý điều đó không?」

「Có kẻ bị cắn đến mức không nhúc nhích nổi. Nghĩ là nó không có thì quá lạc quan rồi. Bề ngoài thì chẳng nhận ra được gì. Lỡ dại mà lại gần thì sẽ bị thân hình khổng lồ kia đè bẹp」

「Đã có người bị đè chết à」

「Năm kẻ cùng nhau xông vào, rồi cùng nhau bẹp dí cả」

「Nghe xong thì ta lại càng mất tự tin……」

Tôi cắn nửa quả trứng luộc, nuốt một hơi rồi thở dài. Hẳn là một thân hình khổng lồ lắm. Nghe qua thì có vẻ to lớn hơn cả rồng con.

「Này này, đừng có rầu rĩ ra vào lúc này chứ… Ừm, với cái trang bị nghèo nàn kia thì cũng phải. Lát nữa ta sẽ chọn trong kho cho ngươi ít nhiều, hãy còn hy vọng đấy」

Có vẻ phía Tengu còn định hỗ trợ trang bị cho tôi. Quả là một nỗ lực cay đắng để tăng thêm đôi chút cơ hội sống sót…

「Không chỉ khế ước, đến cả trang bị cũng lo liệu. Các ngươi đã bị dồn đến mức này sao」

「… Nói thẳng nhé. Thực ra bọn ta cũng cực kỳ khó khăn」

Trong buổi nghị sự mà tôi xen vào, bọn chúng tỏ ra rất mạnh miệng, nhưng ả Tengu lại thẳng thừng thừa nhận rằng từ trên xuống dưới ai nấy đều đang ngầm lo lắng.

「Từ khi áp dụng chế độ công nghị, chuyện ý kiến chia rẽ vốn không hiếm, nhưng lần này tranh cãi dữ dội lắm. Dù sao cũng là lúc sinh tử của cả sơn trại. Có cả những đề xuất khó lòng chấp nhận」

「Đó là lý do ngươi bày cái màn kịch kia sao?」

「Chuẩn rồi. Là khỉ mà đầu óc cũng nhanh nhạy ra phết nhỉ?」

「Đừng có mà khinh người. Chỉ cần nghe thế thì cũng đoán được rồi」

Ả ta hẳn đã lợi dụng tôi cho mục đích chính trị của mình. Biết đâu cả vụ tập kích sứ đoàn cũng là tự ý của ả. Có lẽ ả ta chính là một trong số những kẻ cứng rắn nhất trong phe chống đối con rắn kia. Phe chủ trương chiến đấu đến cùng.Thậm chí còn phải dựa vào và nhượng bộ một 「con khỉ」 như tôi…

(Trong nguyên tác thì bọn chúng đã khuất phục con rắn sao?)

Không hề có miêu tả trực tiếp, chỉ nhắc đến việc Tengu đi xâm lược. Là bọn chúng khuất phục, biến thành tay sai cho con rắn, hay đã vứt bỏ cả sơn trại để tìm miền đất mới như một nước cờ liều chết… không, chẳng rõ được.

「…… Tiểu thư Inaba. Tôi rót cho người chút nước nóng nhé?」

「……」

Đang mải nghĩ ngợi, chợt quay sang thì thấy thiếu nữ bên cạnh vẫn dán mắt nhìn chén trà trong tay. Sau khi gật đầu đáp lại, tôi cầm ấm trà rót nước nóng vào chén rỗng cho cô.

(Ăn chẳng được bao nhiêu)

Nhìn vào đĩa nhỏ trước mặt nàng thì biết ngay cô ăn bao nhiêu. Hầu như chỉ động đến trái cây. Ít ra cũng chẳng đụng đến món nào có thể gọi là món ăn. Nghĩ đến kẻ đã nấu ra thì cũng dễ hiểu thôi. Dù cô ấy bảo đó không phải cha mình…

(Còn có cả vụ ném đũa… nhưng, thôi, chẳng nên xen vào chuyện gia đình nhà người khác)

Điều tôi có thể làm là đưa cô ấy trở về sứ đoàn hay bất cứ nơi nào an toàn càng sớm càng tốt. Đó chính là trách nhiệm của tôi. Việc đã lôi cô ấy vào vòng xoáy này… dù có thể là tôi hơi tọc mạch.

「…… Được rồi. Vì triều đình, vì chủ gia, vì đại nghĩa. Ta sẽ để cho các ngươi lợi dụng. Vậy tính sao đây? Khi nào ra tay? Hôm nay ư? Ngày mai ư?」

Tôi đặt câu hỏi trọng tâm khi bữa ăn đã gần tàn, cũng là để kiềm chế sự bồng bột của vị tiểu thư bên cạnh.

「Khoan nào, đừng nóng vội… Sau khi chuẩn bị trang bị, ta sẽ cho ngươi tập dượt một phen. Ngươi chưa từng có kinh nghiệm vừa bay vừa đánh nhau chứ gì? Dù chỉ là vội vã thì cũng nên trải qua trước đã. Ngươi không thấy vậy sao?」

Nói xong, ả Tengu nâng chén trà lên, uống cạn một hơi. Khoác lại áo ngoài, đứng bật dậy.

「Ta sẽ chờ bên ngoài. Chuẩn bị xong thì ra đi. Ta sẽ chở đến tận kho… Ừm, còn giờ thì tranh thủ mà thân mật với nhau đi, khi chưa có ai dòm ngó」

Cuối cùng, buông một lời trêu chọc, Tengu ung dung bỏ đi. Đôi cánh sau lưng rung lên hiên ngang…

「……Tiểu thư. Tuy đã có khế ước nên chắc là không sao, nhưng xin người vẫn hãy đề cao cảnh giác」

Tôi đưa lời khuyên với tư cách kẻ ở lại trông coi.

「……Ở lại?」

「? Ờ thì…… vâng. Việc này do một mình tôi đảm nhận」

Nghiêng đầu trước lời tiểu thư Inaba ngước mắt nhìn tôi nói ra, nhưng ngay lập tức hiểu được ý tứ nên tôi gật đầu xác nhận.

Cô ấy hẳn đã nghĩ bản thân cũng sẽ tham chiến. Quả thật vũ khí của cô ấy cũng đã được trả lại.

「Thẳng thắn mà nói, với tuổi của tiểu thư thì nhiệm vụ này vẫn quá sớm. Nguy hiểm lắm」

「Ta là trừ yêu sư」

「Chính vì thế, nên để tôi đi. Tôi là đầy tớ」

Đi trước mở đường, rồi trở thành kẻ hi sinh để dò xét chiến pháp và năng lực của đối thủ… Việc đầy tớ đi trước trừ yêu sư vốn là lẽ thường. Nhất là trong trường hợp lần này.

「Nếu tôi hạ được nó thì tốt. Còn nếu không, lấy thất bại của tôi làm bài học để tiểu thư tiến lên. Nếu có thể đồng quy vu tận thì xin hãy phó thác sự bảo hộ cho Trung nạp ngôn-sama」

「Hai người thì vẫn hơn một người」

「Nhưng nếu gặp phải đòn giết ngay từ lần chạm trán đầu, cả hai sẽ bị quét sạch đấy」

「Ưm……」

Bằng lập luận dựa trên lẽ thường của trừ yêu sư, tôi đã hoàn toàn khắc chế lời của tiểu thư. Nếu là Aoi hay Botan thì hẳn sẽ cãi lại khéo léo hơn… nhưng với cô ấy thì vẫn còn mang nét trẻ con, hay có lẽ là chưa hoàn toàn quen với cách nghĩ của một trừ yêu sư.

(Quả nhiên, chỉ là người tạm thay thế……)

Tôi vừa đồng cảm với hoàn cảnh của gia tộc Karatsugu thiếu nhân lực, vừa đồng cảm với chính cô, rồi đứng dậy.

「Karatsugu hẳn là đang thiếu nhân lực lắm nhỉ? Vì gia tộc, xin người hãy quý trọng bản thân. Chưa kịp thành tài mà đã gục ngã thì đó chính là tổn thất cho cả gia và triều đình」

「Còn ngươi thì sao?」

「Tôi là đầy tớ được coi như gia nhân đời đầu, nên chẳng có gì để bảo vệ cả」

Ít nhất, tôi không mang gánh nặng của một 「gia tộc」. Dù có gia đình mà tôi muốn bảo vệ, nhưng… để làm được điều đó, ngay cả trong tình cảnh khốn khổ này, tôi vẫn thấy đáng để đánh cược mạng sống.

「……Hèn nhát」

「Với người lấy việc trừ yêu làm kế sinh nhai thì đó ngược lại là vinh dự đấy…. Vậy thì, xin cáo lui」

Trước lời ném ra với vẻ khó chịu của tiểu thư, tôi chỉ khẽ gạt đi. Rồi giống như đuổi theo sau Tengu, tôi cũng rời khỏi gian phòng.

「……Chẳng có gia tộc nào để bảo vệ cả」

Tiếng thì thầm nhỏ bé, rất nhỏ bé của tiểu thư ấy, tôi đã không thể nghe rõ ràng……

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Trans quay lại rồi hẹ hẹ
tfnc
Xem thêm