• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Ký ức về quá khứ vốn dĩ sẽ luôn được tô điểm đẹp đẽ hơn.

Chap 134

10 Bình luận - Độ dài: 10,401 từ - Cập nhật:

「……vậy thì tiếp theo, thử nghiệm ứng dụng của dị năng ấy xem sao?」

「Vâng!」

Tại một góc trong khu dinh thự của gia tộc Onizuki, nơi có võ trường dành cho trừ yêu sư, thầy trò hai người đang đứng đối diện. Trước tiếng gọi ôn nhu của người thầy, lời đáp mạnh mẽ của cô bé hãy còn non trẻ vang vọng trong trẻo khắp không gian.

「Theo kết quả những thí nghiệm trước đây thì bản chất dị năng của con là biến chất. Trộn lẫn linh khí mang thuộc tính Thủy độn và Thổ độn, rồi truyền vào đối tượng để ăn mòn. Dưới hình thức của sự bào mòn, thối rữa đấy」

Chàng thanh niên tuấn tú với dáng vẻ mảnh khảnh ngồi xuống, hạ tầm mắt để giảng giải cho ngang hàng với môn đồ. Cô bé, tuổi tác e rằng cũng chỉ vừa chớm tuổi thiếu niên, chăm chú lắng nghe từng lời dạy. Như thể không cho phép bản thân bỏ sót dù chỉ nửa câu, nửa chữ.

Bởi với nàng, vị thầy trước mặt là ân nhân duy nhất đáng để đặt trọn niềm tin. Và những lời được cất lên kia chính là chìa khóa không thể thiếu để chế ngự sức mạnh bản thân.

Hơn thế nữa, dùng dị năng này để phụng sự cho sư phụ chính là thiên mệnh tối thượng của nàng. Vì vậy mà từng cử chỉ, từng thái độ đều hết sức thành kính, vô cùng thuần khiết và tận tâm……

「Từ đó mà suy, dị năng của con không chỉ phát huy khi trực tiếp chạm vào, mà còn có thể…… chờ một chút. Có chuyện gì thế?」

『Yaho』

Lời giảng bị cắt ngang, sư phụ liền đứng dậy. Trước khi cô bé kịp thốt lên, y đã ngoảnh lại, kéo theo ánh mắt của cô bé cũng chuyển hướng.

Kia là một thiếu niên, trạc tuổi mười lăm mười sáu, khoác hắc phục và che mặt. Một đầy tớ trong số những bộ phận được trừ yêu sư sai khiến. Trong tay ôm vài cuộn trục thư, khom người chờ đợi.

「Xin lỗi vì đã thất lễ. Tôi được lệnh từ Yunshoku mang những văn bản đã xử lý đến trình. Xin được giao lại cho Sukeshoku-dono……」

『Giao cho ta á~?』

Thiếu niên cúi đầu cung kính cất tiếng. Hành động ấy khiến cô bé dâng lên cảm giác khó chịu.

Việc một kẻ xa lạ, chẳng buồn để tâm không khí, lại chen vào không gian vốn chỉ dành riêng cho nàng cùng sư phụ, chỉ riêng thế thôi đã khiến nàng không thể dung thứ. Khóe mắt nàng liền nhướng lên, trừng ánh nhìn sắc lẻm. Vậy mà phía đầy tớ kia lại không chút phản ứng, sự thờ ơ ấy càng khiến nàng bực bội. Cảm giác bản thân bị coi rẻ làm nàng nhớ đến những kẻ năm xưa từng khinh thường mình, khiến lòng tức tối bùng lên.

Thật nực cười.

Nàng biết đó chỉ là giận cá chém thớt, nhưng dù có hiểu lý, sự hiện diện của thằng nhãi trước mặt vẫn khiến nàng chán ghét. Cái thứ thấp kém dám làm vẩn đục thế giới giữa nàng và sư phụ, tiểu thư nhà Miyamizu, Miyamizu Shizuka, chỉ thấy tên nhóc kia thật đáng khinh.

「……Được rồi. Khổ công rồi, cứ để đó đi. Ta sẽ xem qua sau」

「Vâng」

『Đừng nhìn chàng ấy bằng ánh mắt đó chứ』

Sau vài giây lặng im, sư phụ lên tiếng, hạ lệnh. Thiếu niên đầy tớ vâng mệnh, khom người lần nữa rồi đặt cuộn trục vào nơi được chỉ định. 「Cút ngay đi…」Shizuka âm thầm rít lên trong lòng khi dõi theo cảnh tượng ấy. Nhưng đáng tiếc, nguyện vọng ấy không thành.

「……Còn chưa đi sao?」

Sukeshoku, tức sư phụ nàng, lên tiếng hỏi thiếu niên đầy tớ vẫn đứng nguyên tại chỗ. Tựa như chờ sẵn khoảnh khắc ấy, cậu mở miệng.

「Thưa Sukeshoku-sama… tiểu nhân có điều muốn dâng ý kiến, liệu có được không ạ?」

「!!? Vô lễ quá đáng!! Đường đường chỉ là đầy tớ hèn mọn, chức phận chẳng có, lại dám mở miệng nêu ý kiến…!!」

『Nóng nảy ghê ha?』

Sự hỗn xược đến từ một tên đầy tớ còn chẳng phải đội trưởng khiến Shizuka không kìm được bật quát. Nàng thấy như địa vị của sư phụ mình bị xem nhẹ. Nhục nhã, phẫn uất, nàng chỉ muốn đứng ra quở trách thay thầy. Song lời ấy chưa kịp thành câu đã bị cắt ngang.

「Shizuka, ta không nhớ là từng cho phép em cất lời đâu nhé?」

「…!!」

『Bị mắng rồi』

Tiếng sư phụ vang lên cũng là khoảnh khắc nàng nghẹn lặng. Miệng không thể động đậy, đôi môi mím chặt. Shizuka lập tức hiểu ra, đó là ngôn linh thuật.

Một dạng linh thuật chú nguyền, điều khiển một phần thần kinh não bộ thông qua âm thanh. Người tinh thông có thể thao túng đối phương bằng cuộc trò chuyện thoáng chốc, thậm chí điều khiển cả thú dữ, côn trùng, hay yêu tà không hiểu ngôn ngữ. Nghệ xảo của sư phụ khiến Shizuka không khỏi vừa kính phục, vừa kinh hãi, vừa khâm sợ.

…Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nàng lại xoáy chặt vào tên đầy tớ thất lễ trước mắt.

「Nêu ý kiến sao. Ngươi đã cân nhắc thân phận của mình chưa?」

「Tiểu nhân tự biết bản thân vô lễ. Nhưng xin ngài hãy lắng nghe…」

『Sắp bị chém đầu ư?』

Đáp lại lời xác nhận của sư phụ, đầy tớ quỳ gối, tha thiết thỉnh cầu.

「…Cứ nói nội dung xem nào.」

「Tạ ơn ngài!」

『Chỉ nghe thôi đó?』

Cúi rạp người, gần như quỳ lạy, tên đầy tớ cất lời. Có vẻ cậu ta bất mãn với nhiệm vụ được giao gần đây.

「Xin phép được nói, Nhị tiểu thư vốn mang xuất thân cao quý, là trực hệ của gia tộc Onizuki. Nếu muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối, tôi cho rằng việc để một kẻ còn non trẻ như tôi đi theo là quá sức…」

「Ồ, ngươi lo cho an nguy của Nhị tiểu thư đến vậy sao. Vậy tức là, với cương vị trợ lý Yunshoku, ngươi cho rằng bản thân có nghĩa vụ đặc biệt lo lắng cho tiểu thư ấy à?」

「…!!」

『Gorilla!!』

Ngay khi tên đầy tớ vừa nêu ý kiến, sư phụ lập tức vạch trần chỗ sơ hở. Trước câu hỏi ấy, cậu ta thoáng bối rối thấy rõ. Shizuka càng thêm cảnh giác.

Nàng không nắm rõ chi tiết, nhưng cũng biết trong gia tộc Onizuki hiện vẫn tồn tại nhiều ứng cử cho ngôi vị gia chủ kế nhiệm. Chưa từng được định đoạt dứt khoát, nên mâu thuẫn không ngừng. Chính sư phụ nàng cũng từng một thời là một trong các ứng cử viên ấy…

「Ý này, liệu cũng là ý kiến của Yunshoku chăng? Hay chỉ là phán đoán riêng của ngươi?」

「…Là quyết định của tiểu nhân ạ」

『Độc thân!』

Trước sự truy vấn của sư phụ, đầy tớ lặng đi một khắc rồi bình thản đáp. Shizuka vẫn chẳng buông lơi cảnh giác. Ý đồ thực sự của hắn là gì? Thật lòng muốn tăng cường bảo vệ cho Nhị tiểu thư, hay ngược lại? Hoặc có khi mục tiêu vốn dĩ chính là cuộc đối thoại này? Là nhận lệnh từ ai? Nếu như chút bụi trần nào định vướng vào sư phụ, thì dẫu còn non dại, nàng cũng sẵn sàng dốc toàn lực để gạt bỏ.

「…Đó là lệnh danh dự từ Gia chủ cùng các trưởng lão. Không phải điều ta có thể can dự. Nếu có dị nghị, ngươi hãy tìm người khác mà thưa trình」

「Rõ. Tiểu nhân đã hiểu ạ」

『Bị từ chối rồi nhé』

Trước lời giải thích của sư phụ, tên đầy tớ đáp bằng cách dập trán xuống đất, rồi cúi đầu lui đi trong bộ dạng nhún nhường.

『Trông tội nghiệp ghê~』

「Thưa sư phụ…」

Shizuka khe khẽ gọi, và nhận ra ngôn linh thuật trói buộc mình đã được hóa giải từ lúc nào.

「…Đã để em đợi rồi. Giờ thì tiếp tục luyện tập thôi nhé?」

Ngước nhìn đồ đệ, Sukeshoku của Hạ Nhân Chúng, Onizuki Shisui, nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt hai sắc màu, cùng nụ cười bất biến như thể dán chặt trên khuôn mặt ấy…

-

「Hahaha, rồi bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc chứ gì?」

「……Chuyện này chẳng buồn cười chút nào đâu đấy?」

『Thiếp thì sẽ không từ chối đâu nha?』

Cuối cùng của tận cùng những vòng đường vòng, nơi chốn là gần kho chất củi được dựng ở góc đất nơi san sát các xưởng của các chú cụ sư. Trước gã đàn ông cứ cười to không dứt, tôi chu môi đáp lại.

「Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Đây vốn là chuyện chỉ có thể cười cho qua thôi. Ngay lúc ấy mà cái đầu không bay mất đã là may mắn lắm rồi」

『Sụp!』

Một người quen từ thời tôi còn làm tạp dịch. Gã bạn xấu hơn tuổi. Kuga Sarujirou, tiểu đầu lĩnh của nhóm ba trong chú cụ chúng, đang ngồi xếp bằng trên đống củi, miệng thì thao thao thuyết ra cái lý lẽ chẳng hợp với bộ dạng chút nào. Là kẻ nổi tiếng giỏi nghề rèn nhất trong nhóm chú cụ sư trẻ phục vụ gia tộc Onizuki, y vừa nhún vai, vừa lấy cánh tay chai sạn cứng rắn xoa cằm, xoa rồi cúi xuống nhìn tôi mà ngẫm nghĩ. Rồi tiếp lời.

「……Nhưng mà ngươi cũng lạ thật nhỉ? Được đi theo vị tiểu thư ấy cơ mà? Lẽ ra phải khóc vì mừng chứ? Nói thẳng ra thì khuôn mặt người ta cũng xinh đẹp lắm đấy?」

「Còn tính cách thì thế nào?」

「Ta hèn mọn như thế này, sao dám bàn luận được chứ」

「Lại đánh trống lảng rồi……」

『Thiếp vừa dễ thương vừa dịu dàng hơn mà?』

Sarujirou cười mỉm, cái điệu cười nửa bí hiểm nửa giễu cợt. Đúng là「không nói là hoa, im lặng là vàng, tai vách mạch dừng」. Cái loại lời gièm pha chí mạng có thể gây nguy cho bản thân thì y không bao giờ nói ra. Quả là tay khéo sống.

「Ngươi chỉ là quá vụng về thôi, đồ ngốc. Ví dụ như hồi còn làm tạp dịch ấy. Được ngồi cạnh tiểu thư là cơ hội trời cho mà lại tự tay phá hỏng hết, cuối cùng ra nông nỗi này. Thế nào? Cơm chan đầy mồ hôi có ngon không?」

「Tôi đã thấy cơm mặn chát lại trở nên ngon miệng rồi đấy」

『Thiếp ghét cay』

Chuẩn xác thì nên nói là vị giác đã quay về. Như cái thời còn làm đồng ở thôn quê. Từ lúc thành tập sự tạp dịch, toàn phải ăn cơm nhạt thếch. Nhớ ngày còn ăn cùng Hina, cô ấy luôn mè nheo than thở cơm chẳng có chút vị gì, khiến tôi bao lần phải vụng trộm bỏ thêm muối hay xì dầu vào…… Tôi thì quen lưỡi từ hồi làm tạp dịch, ngược lại khi mới đày xuống làm đầy tớ, cơm được dọn lên lại mặn đến không chịu nổi. Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên khi thấy vị giác con người dễ đổi thay đến vậy. Tuy nhiên rồi cũng quen nhanh thôi.

「Nghe kể lại thì, nhị tiểu thư tuy chính thức vẫn chưa từng tham chiến, nhưng tài năng quả thực chẳng hề tầm thường đâu. Còn phi chính thức thì đã chém giết bao nhiêu đại yêu, ném tới ném lui nghe thật đã tay. Lại còn là kiểu mang lòng kiêu hãnh cao, cầu toàn đến khắc nghiệt. Bởi vậy công việc chắc chẳng đến tay đám dưới như các ngươi đâu. Thành thật mà nói, ta thấy còn dễ hơn nhiều so với nhiệm vụ thường ngày ấy chứ……?」

『Ngươi cũng nghĩ vậy à?』

Sarujirou khoanh tay, nghiêng đầu khuyên nhủ tôi. Lời anh ta không sai. Tôi cố sống cố chết trốn tránh mệnh lệnh lần này, đương nhiên trong mắt anh ta thành ra kỳ lạ.

「Tôi hiểu rất rõ điều đó」

『Nực cười!』

Chính mắt tôi từng thấy cảnh một đại yêu bị diệt trong chớp mắt. Tay nghề ấy chẳng thể nghi ngờ. Nhưng vấn đề không nằm ở đó. Hoàn toàn không phải chỗ đó. Mà là căn nguyên khác.

『Đúng là một gã nực cười nhỉ?』

Chỉ cần Onizuki Aoi còn khao khát tình yêu từ cha mình, còn đặt lòng tin nơi hắn, thì cho dù cô ta có sở hữu bao nhiêu linh lực, có thiên tư ra sao… tất cả đều vô nghĩa……

「Vậy mà vẫn không chịu sao?」

「Vẫn thế.」

「Có thể nói ra lý do không?」

「Xin tha cho tôi…… Thông tin thì phải giữ bí mật mới có giá trị mà?」

『Bí mật giữa thiếp và chàng』

Không thể viện cớ kiểu「vì có tri thức nguyên tác」được. Đành giả bộ úp mở để lấp liếm. Trong dinh thự Onizuki vốn đầy rẫy âm mưu, thì như vậy lại dễ ăn nói hơn nhiều. Mà hiếu kỳ là thứ giết chết mèo. Với người như Sarujirou, vốn lấy né rắc rối làm ưu tiên, hẳn cũng sẽ giữ ý mà không truy cứu.

「……Lại tự mình ôm hết vào người nữa rồi」

「Sao cơ?」

「Ta lẩm bẩm thôi.…… Mà sao? Định dùng rượu mua bằng chút tiền còm này để làm gì ta? Hử?」

『Thiếp không thích rượu đâu』

Nghe anh ta lầm bầm, tôi thoáng phản ứng. Còn Sarujirou thì cầm lấy bình rượu bên cạnh, lắc lắc soi xét hai ba lần, rồi cau mặt hạch hỏi tôi.

『Kẹo bánh thì còn đỡ』

「Hahaha…… Giờ giả ngu cũng vô ích thôi. Khi tôi đem hối lộ thì anh biết rõ tôi muốn gì rồi còn gì」

『Mùi tham nhũng nồng nặc!』

Những mối quan hệ tôi đã chật vật gầy dựng nên từ thời còn làm tạp dịch, dù phần lớn tan nát, vẫn còn sót lại đôi ba. Một trong số đó chính là gã chú cụ sư trước mắt. Giờ đây anh ta đã từ tập sự thành chú cụ sư chính thức. Với anh ta, tôi khéo léo gợi ra mục đích, dùng những giao dịch lẻ tẻ trước kia làm ám chỉ.

「Nhưng này, muốn ta sắp xếp cho ngươi đồ nghề thì…… hàng xịn thì chỉ chủ gia hoặc hầu cận mới có, ngươi không với tới được đâu?」

『Bỏ cuộc đi』

Người quen chú cụ sư nhăn mặt xác nhận. Đồ pháp cụ do họ làm ra, loại nhất phẩm đương nhiên đều là đặt riêng cho Onizuki và các gia tộc chư hầu. Không dư hàng tồn, hơn nữa còn đặc chế theo đặc tính từng cá nhân, nên tôi cũng chẳng dùng nổi. Hàng để bán cho thường dân tuy có thể lấy, nhưng hiệu năng thì khỏi nói.

「Không sao. Dù chỉ là đồ thừa, dùng tạm cũng được. Chỉ cần có thêm một quân bài phòng thân thôi. Xin nhờ anh, tôi van anh……!!」

『Thiếp sẽ giấu vài món. Như lần trước ấy』

Tôi cúi đầu thật sâu, vô cùng sâu. Khẩn nguyện. Cầu xin. Gần như chẳng khác gì kẻ cầu mạng sống, mà thực tế cũng hơn nửa là đặt cược sinh mệnh.

『Không sao đâu, chàng thuộc về thiếp mà』

Trận xuất chinh chính thức đầu tiên của nhị tiểu thư Onizuki. Cuộc viễn chinh diệt trừ hang ổ bọn yêu quái…… Với đám nhân vật quần chúng, đó rõ ràng là death flag. Tôi, kẻ bị nhét vào hàng ngũ, chẳng còn nhiều chọn lựa để sống sót.

『Rốt cục cũng nằm trong tay thiếp thôi』

Cách chắc chắn nhất, là làm sao đó để rút khỏi đội hình tham chiến…… nhưng hiện tại, khả năng ấy quá mong manh. Tôi đã dốc hết mối quen biết ít ỏi để chống đỡ, nhưng chỗ nào cũng đóng kín cửa. Vai trò phụ tá giả hiệu của tôi thì chỉ có thể bám vào cái danh để bịa lý do mà tìm cách tiếp xúc, nhưng ngay cả diện kiến cũng khó.

『Chỉ có thiếp và chàng thôi』

Chưa kể, từ Onizuki Shisui, Sukeshoku Hạ Nhân Chúng, tôi còn nghe thêm một chuyện chẳng mấy hay ho. Thật ư? Bị cái thằng cha tâm thần ấy đích danh chỉ định sao? Gahaha, thế là toi rồi! Mau vào sẵn quan tài thôi!

『Vĩnh viễn』

……Không, khoan đã. Sao mà dai dẳng thế nhỉ? Từ trước tới nay bỏ mặc tôi bơ vơ, giờ lại muốn trả thù cho con gái cưng à? Nghĩ cũng có lý nên lại càng đáng sợ. Không, chắc chỉ là món phụ kèm theo cái「Gorilla loli」kia thôi.

『Trường cửu』

「Nếu đã tuyệt vọng đến thế, sao không thử khóc lóc nhờ vả tiểu thư Hina xem sao? Ta có thể tìm cách nói giúp một chút đó?」

「Cái đó thì……」

『Hina-chan sao?』

Nghe lời gợi ý của Sarujirou, tôi chau mày. Giờ không còn chọn lựa, nhưng cầu cứu cô ấy thì thật quá hèn hạ rồi. Cô ấy sẽ nghĩ thế nào, hay dù có thành công…… cũng chỉ là hoãn họa chứ chẳng giải quyết được gì. Khéo còn mất đi đường tính tiếp theo. Quả là nước cờ tệ.

『Không bao giờ nhường chàng cho Hina đâu』

「……Không, tôi muốn tránh cách đó. Đây là chuyện liên quan tới nhị tiểu thư. Nếu nhờ Hina-sama ra mặt, chẳng khác nào tự rước lấy sóng gió」

『Chẳng cần đến sự giúp đỡ của con bé đó』

Trong nguyên tác, cái bẫy mà loli gorilla sập phải cũng có nhắc sơ qua. Không biết có trùng khớp hoàn toàn không, nhưng đã biết thì còn có thể ứng phó. Dù kết cục ra sao thì cũng còn cách thảo luận. Nhưng để Hina nhúng tay vào, chi bằng tôi tự lao vào bẫy còn hơn.

 『Nó ở ngoài cuộc là đủ』

「Thế còn vị thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng thì sao? Ngươi vốn nịnh nọt khá nhiều mà? Nghe nói được kỳ vọng lắm đấy…… nhờ chút tình xưa, chắc sẽ lo liệu được ít nhiều chăng?」

「Kỳ vọng ư…… đi kèm theo đó, thất vọng cũng chẳng nhỏ đâu」

Gầy dựng được lòng tin thì khó, nhưng đánh mất nó chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nhất là khi tính cách của lão debu…… của vị thủ lĩnh Ẩn hành chúng ta vốn đã như vậy rồi. Cũng phải, bảo sao mới thấy cái gia tộc ấy đúng là cha nào con nấy: gã cha tâm thần, ả bà già trẻ mãi không già nhưng đầu óc vặn vẹo. Chỉ có điều, so với nguyên tác thì cách miêu tả ở đây còn khá dịu dàng.

『Thiếp đã cùng Hayama đi ra ngoài rồi』

Mà, có phân tích thêm cũng chẳng ý nghĩa gì.

『Chính xác hơn là thiếp đã đuổi hắn đi ra ngoài』

「Nghe nói thủ lĩnh Ẩn hành chúng hiện đang vắng mặt đấy? Hình như vừa rồi có đi đến Shirooku」

『Chuẩn bị kỹ lưỡng lắm nhỉ?』

Tôi đem thứ tin tức chẳng mấy giá trị đào bới được trong dinh phủ kể lại cho gã chú cụ sư. Cũng chỉ là trùng hợp may mắn mà biết thôi. Đám chăn bò đang tụ tập trong chuồng, vừa uống rượu vừa tán nhảm, lỡ miệng nói ra. Hình như vị thủ lĩnh kia để lại xe bò của mình, rồi lén mang theo vài thuộc hạ bí mật rời khỏi.

『Đúng là hạng dai như đỉa』

……Mùi âm mưu vảng vất trong dinh thự Onizku thì tôi đành làm ngơ. Hy vọng là chẳng dính dáng gì đến mình.

「Thật à? Chết tiệt, ta không biết gì đâu nhé…」

『Ghen tuông của đàn ông mới đáng sợ cơ』

Sarujirou nghiêng đầu, tỏ vẻ ngờ vực. Đến kẻ tai mắt nhạy bén như anh ta còn chẳng hay biết, thì chắc hẳn quả thực vị thủ lĩnh ấy đã lặng lẽ rời thung lũng. Đáng tiếc, miệng thế gian thì làm sao bịt hết. Dù thượng tầng có giữ bí mật chặt đến mấy, thì chuyện bọn thuộc hạ dại dột lỡ lời cũng vô số kể. Chính vì là đầy tớ mới nắm được vài tin tức, chỉ vậy thôi.

「Thế thì kế tiếp…… Không, chẳng phải đã hoàn toàn bế tắc rồi sao」

『Bỏ cuộc đi!』

Định nói gì đó, nhưng Sarujirou lại khựng lại một thoáng, chau mày. Tôi vừa thấy chút khác thường, nhưng còn chưa kịp hỏi thì anh ta đã mở lời.

『?』

「Được rồi. Nể tình xưa, lần này ta sẽ giúp một phen. Nhưng có một điều kiện」

「Điều kiện?」

『Bươm bướm?』

Tôi nhắc lại, còn y thì gật đầu tiếp tục.

「Ngươi muốn ta sắp xếp tiện nghi cho ngươi, đúng chứ? Có hối lộ đi nữa, thì chỉ thế thôi không đáng đâu. Cho nên…… ngươi cũng phải giúp ta thăng tiến」

「……Một tên đầy tớ cỏn con thì có thể kỳ vọng gì ở tôi chứ?」

『Con mụ già ấy』

Anh ta ghé sát thì thầm, tôi cũng thấp giọng đáp lại.

「Cho ta mượn cái đầu ngươi. Từ hồi tập sự tạp dịch, ngươi vốn nghĩ ra nhiều thứ lạ lắm. Để làm Hina-sama vui, ngươi chế ra đủ trò chơi phải không? Cứ để ngươi nghĩ, ta chế tạo. Hợp tác như thế đi」

「……Chỉ là đồ chơi thôi đấy?」

『Thì thầm bên tai』

Tôi chau mày, đáp lại. Quả thực là từng có nhiều trò: nào là đồ chơi đơn giản, nào pháo chuột, ống thổi trở lại, thậm chí cả chiếc phi cơ động lực bằng cao su mất nửa năm mới xong, rốt cục lại bị Hina nghịch quá đà, phá nát trong ngày…… khiến tất cả người tham gia chế tạo hôm ấy hóa thành mèo vũ trụ hết.

『Đáng ghét』

Hiển nhiên, tất cả đều do tôi gợi ý từ ký ức kiếp trước. Đó là những lần hiếm hoi ký ức ấy hữu dụng. Nhưng chung quy vẫn chỉ là trò chơi mà thôi.

「Chính chỗ đó mới cần bọn ta trổ tài. Giới thợ thủ công vốn nặng nề tôn ti trật tự. Nếu cứ đấu trên cùng một sân với sư phụ hay đàn anh, thì đến bao giờ mới vượt được. Vì thế phải dùng lối đánh vòng, hiểu không?」

「Nếu tôi dùng nó lập công, thì cả hai cùng hưởng lợi?」

「Còn nếu thất bại thì chỉ cần nói đó là một đầy tớ bày trò càn quấy. Chẳng phải ý tệ đâu?」

「Đúng hơn nên nói…… tôi chẳng còn lựa chọn nào khác?」

『……Được thôi』

Tôi trả lời, Sarujirou nở một nụ cười tươi rói. Cười mà chẳng nói gì…… Thật là một người bạn tốt. Chỉ còn nước giơ tay đầu hàng thôi.

『Sẽ lấy trộm quần lót của chàng』

「Nếu đã có ý tưởng thì dù thô sơ cũng được, gom lại trong vòng một hai ngày đi. Trước ngày xuất chinh đâu còn bao lâu?」

「Dù sao thì tôi cũng chưa từ bỏ hy vọng」

『Đáng đời』

Thứ tôi nhờ Sarujirou, chẳng qua chỉ để phòng hờ trong tình huống xấu nhất. Cho dù mong manh đến mấy, tôi cũng không được bỏ hi vọng. Như một tác phẩm nổi tiếng từng nói,「Một khi bỏ cuộc, trận đấu coi như kết thúc」.

「Thế thì ráng mà cố.…… Nhưng nhớ kỹ, đến lúc đường cùng thì phải bỏ hết cả sĩ diện, liêm sỉ mà cầu cứu đấy. Mạng còn thì mới tính tiếp được」

『Cứ run rẩy đi』

Có lẽ anh ta ám chỉ Hina. Sarujirou tin rằng chỉ cần khóc lóc nhờ vả cô ấy thì còn xoay sở được. Tất nhiên, y đâu biết cái thằng cha đáng sợ của cô ấy ghê gớm đến nhường nào.

『Đồ tự cao』

「Tôi hiểu.…… Lúc nào cũng vậy thôi」

「……Vậy thì, ta đi đây」

『Chính vì thế chàng mới đánh mất người quan trọng đấy』

Lời đáp của tôi, anh ta vẫn tỏ ra chưa hẳn hài lòng. Nhưng rồi chỉ cầm lấy chai rượu, nói dứt gọn, cắt đứt câu chuyện. Trước bóng lưng khuất dần, tôi khom mình tạ ơn.

「……Hm?」

『Rồi lại mất đi nữa thôi』

Tôi thoáng thấy ở nơi khóe mắt, một cánh bướm tím sẫm khẽ bay qua. Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại, chẳng thấy bóng dáng gì…

『Kusukusukusu』

-

「Giờ thì… sau cùng, còn nơi nào có thể nhờ vả được không đây…?」

『Cố gắng ghê nhỉ?』

Từng bước một, tôi lần lượt tìm đến những người cần gặp, nhưng phần lớn chỉ uổng công hoặc đổi lại chút lợi ích nhỏ nhoi. Giờ tôi đang nghĩ xem bước kế tiếp nên tìm đến ai. Đám quan lớn của Hạ Nhân Chúng… không, bọn đó càng không ổn. Nếu để lộ việc tôi chạy ngược xuôi khắp nơi, e rằng sẽ bị tống khứ ngay. Vậy thì…

『Ngồi mãi mà, sắp mệt rồi đó』

「Eh!?」

「Kya!?」

『Kyaa!?』

Vì mải mê suy nghĩ, tôi đã không nhìn phía trước. Đến khi nhận ra thì đã đâm sầm vào người đối diện. Cả tôi lẫn đối phương đều ngã ngồi xuống đất. Chết tiệt!? Nếu đối phương là người bề trên thì rắc rối to…!?

『Đau quá…』

「Xin lỗi, có bị thương… H-Hisame, sao?」

「Cậu là… chắc hẳn là Tomobe-san, phải không?」

『Uuu, ngã ngửa cả lưng rồi…』

Vội vàng cất lời xin lỗi, tôi cũng nhận ra thân phận đối phương, liền khẽ gọi tên cô. Bên kia vừa đưa tay xoa trán đau nhức, vừa nửa nghi ngờ nhìn lại tôi rồi gọi tên tôi. Cũng phải thôi, khác đội lại còn là tân binh mới ra hiện trường thì làm sao biết rõ.

『Hừm』

「Xin lỗi nhé. Tôi hơi lơ đễnh mất rồi… cho tôi được đỡ cô dậy chứ?」

「A, cảm ơn anh」

『Nhìn chỗ khác là không được đâu nha~?』

Tôi đứng dậy trước, đưa tay ra. Cô ấy có chút ngập ngừng nhưng vẫn nhận lấy. Tôi kéo cô đứng lên. Hisame vỗ vỗ bộ phục sức đen kịt khó mà nhìn ra vết bẩn, phủi đi lớp cát bám. Lúc ấy tôi mới nhận ra gói đồ cô đang ôm trong tay.

『Kéo thiếp lên nữa đi nào~』

「Đó là gì vậy?」

「Eh? À… chỉ là chút đồ thăm bệnh thôi」

『Hửm, thơm ngọt ghê?』

Câu hỏi bật ra khiến tôi thấy hơi thất lễ, song Hisame chỉ thoáng ngập ngừng rồi đáp thật thà. Không rõ đó là bản tính, hay vì ý thức thứ bậc, hoặc do giáo dưỡng của một đầy tớ. Nhưng mà…

『Có vẻ là đồ ngọt rồi!』

「Đồ thăm bệnh?… Chẳng lẽ, cho đội trưởng Kuchinashi?」

『Chia cho ta nữa đi!!』

Trước lời đoán mò của tôi, Hisame khẽ gật đầu…

『Nếu không cho kẹo ta sẽ nghịch phá đó nha?』

-

「Cái gì đây? Trong thiên hạ bao nhiêu người, lại là hai đứa bây rủ nhau cùng mò tới tận cửa, rốt cuộc là gió độc nào thổi vậy hả? Muốn xé xác ta ra làm tám mảnh à? Hả!?」

『Mở tiệc à?』

Người đàn ông kia, cựu đội trưởng đội đầy tớ, Kuchinashi, vừa mất gấp đôi thời gian người thường mới xong việc cuốc đất ruộng được phân cho, cất lời như thể trước mặt y chỉ toàn khách không mời mà đến.

Nơi này ở ngoài khuôn viên gia trang chính của gia tộc Onizuki. Đi quá dãy núi phía sau, nơi la liệt mồ hoang vô chủ, sẽ đến một thôn nhỏ. Dân số hơn ba chục, chẳng ai còn nguyên vẹn cả. Sự thật là chính Kuchinashi đang độc miệng giữa ruộng kia, cũng có một chân vặn vẹo đến kì dị.

Đây là chốn lưu đày của đám cựu đầy tớ, những kẻ dù không chết trong nhiệm vụ nhưng đã vĩnh viễn tàn phế, mất đi khả năng tái chiến. Bọn họ bị đưa đến mảnh đất vốn nhờ linh mạch mà phì nhiêu nhưng lại khó cày cấy, được phát cho những căn lều tạm và ít nông cụ, ép phải sống đời tự cấp tự túc. Dù nhìn qua như bị bỏ rơi, nhưng thực ra giám sát vẫn liên tục. Lời nguyền thời đầy tớ vẫn tiếp tục ràng buộc, một khi có dấu hiệu bất thường thì xà chú sẽ lập tức phun nọc.

Tên làng là Anyo, còn nếu lấy danh nghĩa tổ chức thì là Viện Anyo. Về ngoài mặt, đó là một bộ phận ngoại vi của hạ nhân chúng, lập ra để「phúc lợi」cho đầy tớ. Phúc lợi sao…?

「Đội trưởng-dono, nói vậy thì quá đáng rồi. Chúng tôi cất công vượt núi đến thăm bệnh mà… huống hồ tôi cũng chỉ là kẻ đi theo thôi」

『Ta cũng vậy mà』

Trước cái miệng vẫn không đổi, tôi chỉ biết cười gượng, rồi đưa mắt nhìn sang Hisame. Nữ tân binh khép nép bên cạnh liền lúng túng đưa gói đồ ra trước mặt.

「Ah, cái này… chỉ là chút quà mọn, xin ngài nhận cho!」

「…Cái quái gì thế?」

『Đoán xem là gì nào?』

Cựu đội trưởng căng mắt cảnh giác nhìn gói đồ được bọc trong furoshiki. Ánh mắt y hết đảo từ gói đồ sang Hisame, lại sang tôi, rồi vòng đi vòng lại. Sau đó chợt buông lời.

「Này, Tomobe. Chính ngươi mở ra đi」

『Khai mở nào?』

Bàn tay y siết chặt cái cuốc đang làm gậy chống. Quả là cảnh giác tận cùng… chính nhờ vậy mà y mới còn sống tới giờ.

「Nhìn cái gì? Ghê rợn quá」

「Ghê rợn thì… thôi được rồi, tôi hiểu. Hisame, có được không?」

『Được ăn chưa?』

Trước lời hắn, tôi đáp nửa bất lực nửa chán chường rồi quay sang hỏi ý Hisame. Cô ấy gật đầu khẽ. Thế là tôi mở furoshiki. Một chiếc hộp gỗ hiện ra. Lại mở hộp.

『Mở tiệc!!』

Bên trong đầy ắp karinto, chính là loại kẹo giòn phủ mật ong khoai ngọt. Mùi hương ngọt ngào lan khắp không gian.

「…Cái quái gì thế này?」

「Nhìn thì rõ rồi còn gì, karinto khoai ngọt đấy」

「Ta không hỏi cái đó. Ta hỏi tại sao mày lại mang thứ này tới đây?」

『Cống phẩm dành cho ta』

Nghe tôi đáp, Kuchinashi gắt gỏng, giọng tràn ngập nghi kị. Thứ cảm giác này so với khi y còn là đầy tớ dường như càng rõ rệt hơn.

「Ngài có biết Nhà Hanamizuki chứ? Nghe nói tiểu thư nơi đó đã bắt đầu tập tành làm bánh ngọt rồi. Vì nhắm đến số lượng chứ chẳng phải chất lượng, nên cô ấy cứ làm ra hàng đống, bất kể thất bại」

『Ra vậy à』

Thực tế trong hộp, hình dáng chẳng cái nào giống cái nào, lại còn có cái bị cháy đen.

「Nhờ vậy với đồng lương rẻ mạt của bọn tôi vẫn mua được kha khá loại rẻ nhất đấy」

「Này, đừng có giỡn mặt nữa được không? Ai hỏi cái đó chứ!?」

『Thế lần tới lén đi ăn thử nha』

Tôi vừa kiên nhẫn giải thích, y đã trừng mắt sắc như dao. Thật là, khó chiều hết sức.

「Ah…!!」

『Hửm?』

Cảm thấy không khí giữa tôi và hắn bất ổn, Hisame vội kêu lên. Khi tôi và Kuchinashi cùng lúc nhìn về phía cô, cô hoảng hốt lùi lại một bước, cả người co rúm.

「K… không phải… Là, vì hôm trước tôi vừa nhận được tiền công lần đầu… nên muốn có quà thăm đội trưởng-dono… Chẳng lẽ… làm phiền ngài sao?」

『Lương đầu tiên!』

Cử chỉ run rẩy, giọng nhỏ tưởng như tắt lịm, cô cũng gắng gượng giải thích xong. Có vẻ đó vốn là bản tính nhút nhát. Tôi và Kuchinashi im lặng nhìn cô, rồi sau một hồi hắn khẽ tặc lưỡi.

「Có nước sôi thì pha được chứ gì. Vào đi… Mang quà tới thì mấy đứa khác cũng chẳng nỡ hắt hủi đâu」

『Hối lộ à?』

Sau lớp mặt nạ, y khẽ nhếch môi đắng chát lẩm bẩm. Còn Hiusame thì rạng hẳn nụ cười đến mức tôi cũng thấy rõ sau mặt nạ. Cô ấy nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu. Cả hai cùng theo sau hắn.

『Đi thôi nào!!』

Dẫn đầu là Kuchinashi, đưa chúng tôi đến căn lều… quả nhiên rách nát như đã nghe trước. Y hệt nơi đầy tớ thường bị nhốt chung, một căn nhà cũ kỹ rộng thênh nhưng gió lùa bốn bề. Hắn gò lưng kéo tấm cửa kéo ọp ẹp, loạng choạng một hồi mới mở ra được.

『Tệ quá』

「Này, chuẩn bị nước sôi mau. Dọn chỗ đi nữa. …Không nhanh thì chẳng có phần đâu?」

『Không phần đâu』

Bên trong đúng như vẻ ngoài, hỗn độn và hư hại. Kuchinashi gào lên với những kẻ đội mặt nạ đang sống trong đó.

Ai nấy đều mang thương tích. Chân tay cong vẹo vẫn còn nhẹ, có kẻ mất một hay nhiều chi, có kẻ quấn băng kín mắt, thậm chí có kẻ đủ hết những điều ấy. Bọn họ đang nằm, hoặc bày trò gì đó, đồng loạt quay phắt ánh mắt quái dị nhìn đám kẻ lạ xông vào.

「…Kuchinashi? Sao đột ngột vậy. Hai đứa kia là ai? Chẳng lẽ lại có tân binh?」

「Ngớ ngẩn. Ít nhất một đứa do ta dạy dỗ, chưa kịp hỏng đâu… Chúng nó mang đồ ăn đến thăm bệnh đấy」

『Cống phẩm của ta』

Trước lời của gã đàn ông cụt một tay đang ngồi đánh cờ tướng, Kuchinashi liền cười khẩy đáp, tiện tay giật hộp gỗ từ Hisame, mở ra cho mọi người xem. Mùi ngọt bốc lên khiến bọn trong phòng đổi hẳn thái độ.

「Ôi, cái đó thì…」

「Nói lại lần nữa cho rõ nhé? Muốn có phần thì động tay động chân đi!」

『Làm việc đi』

Theo hiệu lệnh lần hai, đám còn động được đều tất bật lao vào chuẩn bị.

「Này, chuẩn bị củi đi. Đun nước nào!」

「Đưa cái hốt rác đây! Dọn sạch chỗ đó mau!」

「Còn lúa mạch rang mà nhỉ? Đã có tiệc thì đem ra luôn!!」

『Nhớ phần của ta nữa đó?』

Cả bọn hỗn loạn lo liệu cho một bữa「trà chiều」. Dù chả có trà thật.

Chẳng mấy chốc, căn phòng được dọn gọn ghẽ, những người còn cử động được xúm thành vòng quanh hộp gỗ. Trên tay là chén nước nóng pha lúa mạch rang. Người lĩnh xướng tất nhiên là Kuchinashi.

「Nghe rõ đây, lũ bay. Lần này có được đãi ngộ này là nhờ nhân đức của ta cả đấy. Phải không, Hisame!?」

「V-vâng!!?」

『Cống phẩm dành cho ta』

Trước lời gần như nửa ép buộc đó, Hisame giật nảy người, rụt rè đáp lại. Kuchinashi chỉ khịt mũi cười khẩy, lại quét mắt nhìn khắp xung quanh một lần nữa.

『Hãy ca ngợi ta đi』

「Hiểu chưa? Từ giờ mà còn có kẻ mang đồ thăm nom tới đây thì cũng là nhờ ơn ta cả. Việc ta có chia phần hay độc chiếm cũng do một lời ta quyết định. Chớ có quên điều đó!!」

「Không đổi chút nào…」

『Mạnh mẽ ghê』

Trước cách y phô trương, tôi buột miệng lẩm bẩm. Ngay cả khi còn là đầy tớ, hắn cũng luôn miệt mài nâng cao quyền lực cho bản thân. Không phải kẻ bất tài, nhưng hạ tiện và khát vọng thăng tiến quá lớn. Chính cái tham vọng ấy mới khiến hắn bị gạt khỏi vòng xét duyệt thăng chức… nhưng bản thân hắn liệu có tự giác được bao nhiêu?

「Thế thì ăn thôi, lũ bay!!」

『Itadakimasu』

Câu hô của Kuchinashi vang lên như hiệu lệnh khai tiệc, lập tức đám người ùa vào hộp gỗ. Tiếng nhai giòn tan xen lẫn với tiếng húp nước nóng, cả bọn bắt đầu ồn ào.

『Rốp rốp rốp rốp……』

「Này này, bọn bây cũng đáng khen đấy. Chẳng mấy ai chịu gửi đồ cho chúng ta đâu. Giúp nhiều rồi」

「Đúng đó. Phải biết kính trọng tiền bối chứ. Còn trẻ mà coi bộ có triển vọng đấy!!」

『Đúng rồi, kính trọng người lớn đi!』

Các cựu đầy tớ vừa nhai karintou rộp rộp, vừa lè nhè như say rượu. Rõ ràng là không có rượu, vậy mà hơi thở toàn mùi men… À, rốt cuộc có người mang cơm rượu ra rồi. Chắc chắn có ai đó nấu rượu lậu.

『Ghét mùi rượu quá』

「Này, đừng nói nữa. Đây là niềm vui hiếm hoi còn lại của bọn tao. Không uống thì sao chịu nổi」

「Cũng chẳng ai thèm mò tới điều tra đâu. Nhờ thế mới được tự do chút ít」

『Liberty là đây sao?』

Biết tôi đã nhận ra, bọn họ cười nhạt, giọng trộn lẫn chua chát và mỉa mai. Đây là nơi đám đày tớ bị phế bỏ trôi dạt về, gần như bãi rác. Ấy vậy mà cuối cùng, họ mới có được chút tự do nhỏ nhoi để tận hưởng. Dù chẳng hề dễ dàng.

『Freedom, giành lấy tự do』

Cuộc 「trà hội」ngày càng náo loạn. Những người vừa sớm gác cuốc xong cũng lục tục gia nhập, vừa ca cẩm vừa tán nhảm, còn có kẻ lôi ra nhạc cụ cũ rích, tấu lên chẳng ra điệu gì. Hisame bị vây quanh, trở thành chỗ để người ta tuôn hết những lời than vãn.

『…Nói cho có vậy thôi』

Mà thật ra… tôi cũng chẳng khá hơn.

『Thiếp cũng muốn tự do』

「Này, cho thêm đi, có dưa chuột không?」

「Cho ta nữa. Cà rốt nhé」

「Tự đi mà lấy!!」

「Có thịt khô đây, ai ăn không?」

『A, ta ăn』

Karintou ở giữa từ lúc nào đã hết sạch. Nhưng chẳng hiểu từ đâu lại xuất hiện thêm dưa muối, cứ thế tiếng nhai rốp rốp lại vang lên… Này thì trà hội cái nỗi gì.

『Ngấu nghiến ngấu nghiến……』

「Này, Ichiyo. Ăn đi. Quà từ đám hậu bối đấy.」

「A, ừm……」

『Tên đó chắc chẳng còn sống được lâu?』

Đang làm cái tai cho đủ thứ lời phàn nàn, chợt khóe mắt tôi bắt gặp cảnh tượng ấy. Ở một góc phòng, vài cựu đầy tớ còn lành lặn đôi chút đang đỡ những thân thể đã gục ngã, cho họ uống nước nóng, nhét vào miệng ít karintou hay dưa muối. Những người chẳng khác gì sâu đo, chẳng còn nhúc nhích nổi, chỉ có thể thì thầm gì đó vào tai người chăm sóc.

『Ừ thì, con người ai rồi cũng chết thôi mà』

「……」

「Này, Tomobe」

「Eh? Ối!!?」

『Chết rồi thì để thiếp ăn xác nhé?』

Có lẽ vì tôi lơ đãng mà không nhận ra sự hiện diện ngay sát bên. Chỉ đến khi y gọi, tôi mới giật mình thấy Kuchinashi đã đứng cạnh.

『Hửm?』

「À, cái đó…?」

「Ra ngoài nói một lát đi. …Như thế cũng tiện cho mày hơn」

『Cho mượn cái mặt nạ?』

Chưa kịp mở lời, câu nói đó đã buông xuống. Mà tôi cũng chẳng có sự lựa chọn nào để từ chối…

『Thiếp cũng đi theo nhé?』

-

「Ừ thì. Ầm ĩ thế kia, nói chuyện ở đây chắc cũng chẳng ai nghe thấy đâu.」

『Tai vách mạch dừng!』

Vòng ra phía sau căn lều, Kuchinashi ngồi phịch xuống một gốc cây mục rồi cất lời. Vừa nói, y vừa lấy ra một chiếc tẩu thuốc cũ kỹ.

「Đồ xài lâu năm đấy. Là của tên sếp cũ… đội trưởng cho ta. Nghe đâu nó cũng được truyền lại từ đội trưởng đời trước. Toàn đồ đã qua tay người khác cả.」

『Ta thì chẳng được ai cho đồ cũ nào cả.』

Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, Kuchinashi vừa giải thích vừa nhét thuốc lá trộn, cắt thô vào trong bát tẩu. Y búng tay. Lửa bùng lên nhờ linh thuật. Rồi ngậm tẩu vào miệng, hắn thong thả rít một hơi.

「Ngươi tới đây… chẳng phải chỉ để làm kẻ đi theo thôi, đúng chứ? Hửm?」

「…Ngài đã biết tới mức nào rồi?」

『Đến mức đó thôi!』

Trước lời gặng hỏi của Kuchinashi, tôi chậm rãi mở miệng.

「Lấy câu hỏi đáp lại câu hỏi thì không hay đâu. Chỉ vì người ta bỏ chức đội trưởng mà dám tỏ vẻ lấc cấc à. Gan to đấy.」

『To như củ cải à?』

Tôi hơi lảng ánh nhìn, Kuchinashi liền khẽ cười khan khô khốc.

「Tiếc là ta chẳng biết gì. Nhưng cái việc ngươi chẳng ưa ta thì ta rõ. Ta cũng ghét ngươi. Mà ngươi cũng đâu thân thiết gì với Hisame cho cam, vậy thì việc ngươi mò đến đây, nghĩ là có mưu đồ trong bụng cũng phải thôi, nhỉ?」

「…Ngài đoán chẳng sai.」

『Ai cũng toàn mưu đồ cả thôi.』

Thế là tôi bắt đầu kể. Lý do tôi đến nơi này. Lý do tôi muốn gặp hắn. Nghe xong, phản ứng mà tôi nhận lại lại giống hệt như Sarujirou vậy.

「Ngươi cũng ráng bỏ công vô ích ghê. Công việc thảnh thơi thế kia, sao không nhận đi cho rồi. May ra còn là cơ hội ngàn vàng để lọt vào mắt tiểu thư nữa chứ?」

『Đã lọt vào mắt thiếp rồi đó nha』

Kuchinashi lầm bầm, rằng y ước gì được đổi chỗ với tôi.

『Từ lâu rồi đấy?』

「Xin ngài đừng nói như thể chuyện ấy nhẹ nhàng thế chứ. Tôi đã bảo rồi, những người tiến cử tôi là ai. Gốc gác và những lời đồn về tôi… nếu cộng lại, khó mà nghĩ đến điều gì vui vẻ cho nổi.」

『Đúng thật nhỉ?』

Kuchinashi biết tôi từng là tập sự tạp dịch, cũng từng là người hầu của Đại tiểu thư. Y hẳn cũng nghe việc gia chủ từng mê mệt mẹ của Đại tiểu thư, và quan hệ giữa ông ta với chính thất, tức là mẫu thân của Nhị tiểu thư, cũng chẳng mấy êm ấm. Những gì có thể suy ra từ đó… đâu phải hắn không lường được.

『Một cái bẫy tàn nhẫn đang chờ đó.』

「Nếu là âm mưu thì cũng được thôi. Khéo xoay sở thì chẳng phải cơ hội để leo lên đó sao. Nghe đâu Nhị tiểu thư vốn đã là một thiên tài vượt quá tuổi, hay phải gọi là kỳ tài mới đúng. Con bé ấy đâu dễ sa bẫy.」

『Cái kết lại càng thú vị nhỉ.』

Chính là sẽ sa bẫy thôi… Dù rằng, quá trình cụ thể thì cũng chẳng được miêu tả rõ ràng cho lắm.

『Con nhóc ngộ nhận đó chứ gì?』

「Với lại, có gặp ta thì cũng vô ích thôi. Khi ta còn ở đó, có chút nịnh nọt thì mới bấu víu vào mà tới đây. Nhưng tiếc thay, bọn họ lại lạnh nhạt lắm cơ.」

『Ngày ngày đếm từng ngày, khổ sở lắm đó!』

Phun một làn khói dày đặc, Kuchinashi thở dài, thú nhận rằng y đã bị bỏ rơi vì trở nên vô dụng.

『Cố hết sức để được khen cơ mà!』

「…Thật vậy sao?」

「Ở đây nói dối thì có ích gì? Cơ hội tốt thế cơ mà.」

『Đúng là ngu ngốc mà!!』

Khi tôi ngờ vực hỏi lại, Kuchinashi gạt phắt nghi ngờ của tôi như thể coi tôi là kẻ ngốc.

『Rồi sẽ tự khắc hiểu thôi.』

「Cơ hội?」

「Cho dù có mưu đồ đi nữa. Nếu ngươi khéo xoay sở thì sẽ tạo được mối quan hệ. Khi ấy, ta cũng có cơ hội để đứng dậy lần nữa」

「Thật mạnh mẽ nhỉ…」

『Chỉ là gã hề mà thôi!!』

Quả thực là mạnh mẽ. Bởi hắn chẳng có ý định an phận ở nơi này. Đến nỗi, tôi phải ngưỡng mộ.

『Chỉ là kẻ ngốc mà thôi!!』

「Đồ ngu. Chính vì đây là cái nơi thế này đấy. Hừ, viện Anyo cái quái gì chứ. Chỉ là bãi rác mang cái tên hoa mỹ thôi. Cơm nước, vật dụng đều phải tự lo. Chẳng có ai giúp cả. Nếu bệnh thì chỉ còn nước chờ chết thôi.」

『Khi nhận ra thì đã muộn rồi!!』

Kuchinashi kể lể không dứt những tật xấu của nơi ở mới. Nghe cũng phải khâm phục hắn lắm lời, nhưng đồng thời, tôi chẳng thể không gật đầu đồng ý. Quả nhiên, môi trường ở đây rất tệ.

『Chàng cũng thế thôi.』

Ba người bị ném vào nơi này khi còn đang trọng thương thì có đến hai người chết trong vòng nửa năm. Không phải nộp thuế, nhưng cũng chẳng ai lành lặn để làm đồng áng, nên việc cày cấy tiến triển chậm chạp. Không có cả vũ khí, muốn có thịt thì phải đặt bẫy. Người yếu ớt nhiều, nên năm nào cũng có tang ma. Ngay cả việc mang hài cốt vô danh đến nơi an táng cũng phải tự tay làm. Giải trí thì chẳng có gì.

『Nỗ lực cũng vô ích thôi.』

May mà bây giờ vẫn tạm ổn. Nhưng chỉ như đi trên lớp băng mỏng. Nghe nói khoảng mười năm trước, từng có thời kỳ thiếu lương thực, dịch bệnh lan tràn, đến nỗi xảy ra cảnh xử tử và giảm bớt miệng ăn. Quá mức sống động.

『Ước gì chàng sang đây sớm hơn.』

「Những gì ta biết về chuyện của bề trên, bí mật này nọ thì ta kể được đôi chút. Đừng mong nhiều hơn. Có ơn thì nhớ trả.」

「Chẳng muốn trả chút nào…!!」

『Vậy thì mãi bên nhau thôi.』

Trước những lời không nể nang, chẳng chút thương tình của Kuchinashi, tôi cũng chẳng còn giữ được vỏ bọc ngoài, chỉ để lộ tiếng lòng chân thật. Dù sao, có còn hơn không… nhưng mà!!

『Vui thế cơ mà!』

「Ồn ào quá đấy, nhãi con. …Haa. Xem ra ta đã lo hão rồi.」

「…Lo hão, là sao?」

『Sao cứ cố chống lại làm gì nhỉ?』

Trong lúc tôi còn chán nản, lời thoát ra từ miệng Kuchinashi khiến tôi chẳng đoán nổi ẩn ý, liền nghiêng đầu. Đáp lại, hắn bắt đầu giảng giải cặn kẽ bằng giọng điệu dường như chẳng còn căng thẳng nữa.

『Chàng cũng sống khổ sở chẳng kém gì.』

「Ngươi vốn là một thằng nhãi khó tin. Không chỉ do gốc gác, mà cả cái tốc độ ngươi luồn cúi vào lòng Yunshoku, rồi cách tạo dựng vị thế nữa. Ngay cả thằng Shirato cũng từng cảnh giác ngươi cơ mà. Thế mà giờ lại hóa ra thương hại ngươi.」

「Khoan, đội trưởng Shirato… đã từng cảnh giác tôi sao…?」

『Thế còn xung quanh, có phải đồng minh không?』

Một sự thật mà tôi chẳng hề muốn biết. Đến mức khiến người ta hoài nghi nhân tính.

『Trên đời đầy rẫy bất công.』

「Quá khứ thôi, yên tâm đi. Ngươi là kẻ lạc loài, nên bị đối xử như thế là bình thường. Chấp nhận đi.」

「Chuyện đó thì… cũng phải.」

『Ước gì chàng buông bỏ cho nhẹ nhàng.』

Từng là tập sự tạp dịch, rồi được làm người hầu của Đại tiểu thư… với đám đầy tớ, xuất thân ấy quá vượt trội. Đến khi gây chuyện rồi bị giáng xuống làm đầy tớ thì tất nhiên sẽ bị dè chừng. Còn bị nói là 「trừng phạt quá nhẹ」nữa.

『Sao lại cố bám víu thế nhỉ?』

Quả thực, chỉ cần là kẻ có chút đầu óc cũng sẽ phải nghi ngờ có ẩn tình phía sau.

『Phải chịu thêm nhiều khổ cực nữa thì mới chịu bỏ cuộc sao?』

「Việc các đội ngươi tham gia lần lượt tan rã cũng lạ lắm đấy. Đặc biệt tổ của Tokusa bị tận diệt… chỉ còn mình ngươi sống sót. Yunshoku thì tin tưởng đến mức giao cho ngươi hầu hạ trong nhà, chứ trong mắt ta, ngươi chẳng khác nào yêu quái khoác lốt người. Nói thật, cái việc mọi người xung quanh lại tin ngươi phần nào, mới là điều khiến ta thấy rợn gáy.」

「Tôi chẳng còn gì để biện hộ…」

『Lần này sẽ ra sao đây nhỉ?』

Cũng giống như lần trước khi định biến tôi thành mồi nhử, Kuchinashi luôn giữ thái độ lạnh lùng với tôi. Nhưng nghĩ kỹ, có lẽ đó cũng là cách hắn nghĩ cho đám đầy tớ.

「Giờ vẫn còn giữ nguyên cảm giác đó sao?」

「…Ngươi có từng ra nghĩa địa vô chủ không?」

『Xem tài xoay sở của chàng thôi?』

Câu đáp hắn đưa ra hoàn toàn khác với điều tôi dự liệu. Dưới lớp mặt nạ, tôi không khỏi sững sờ.

「……Ngài đã biết rồi sao?」

「Từ khi ngươi đến đây thôi. Mấy kẻ đến trước bảo trông thấy ngươi ở nghĩa địa vô chủ. Cũng ra dáng đấy nhỉ? Hửm?」

「Ban đầu là do Yunshoku dẫn tôi đi. Dọn dẹp, phụ giúp bày lễ. Lúc Yunshoku bận thì tôi đi một mình… nói cho cùng cũng chỉ là nghĩa vụ của kẻ chung sống dưới một mái nhà thôi.」

『Nghĩa vụ à.』

Tôi không hề nói dối. Sau khi đội đầu tiên của tôi bị diệt sạch, Yunshoku dẫn tôi lên nghĩa địa vô chủ sau núi, coi như để cúng tế cho vong hồn. Giờ thì chỉ là tôi đi một mình dọn dẹp để giảm bớt gánh nặng cho cô mà thôi.

『Yêu thương cô ta đến vậy sao?』

Mà vốn cũng có lão sư già thi thoảng đến quét dọn, nên không phải việc nặng nhọc gì. Còn lễ vật thì cũng chẳng phải lúc nào tôi cũng bỏ tiền túi cả.

『Còn thiếp thì chẳng ai dâng cho lấy một nén nhang.』

「Ngươi biết Shikae thích gì à?」

「…Vâng」

『Ghen tỵ thật đấy.』

Bị chỉ ra điểm đó, tôi đã phải im lặng một lúc mới trả lời được. Tôi không giữ trọn lời hứa. Việc tôi làm, chỉ là để trả cái ân nghĩa đã nợ mà thôi.

「Ra là vậy. Nghĩa vụ, hử.」

『Thế thì hãy trả nghĩa cho thiếp nữa.』

Nghe câu đáp của tôi, Kuchinashi chỉ gọn gàng đáp lại, rồi cúi đầu ngậm tẩu, rít một hơi, sau đó ngước mắt nhìn sang phía tôi.

「……Trong số những đứa ta từng dẫn dắt, Hisame là đứa non trẻ nhất. Với cái tính cách đó, đừng mong nó hữu dụng trong đánh trận chính diện. Được cái, nó cũng khá trong việc dò xét. Dùng thì đừng quên điểm này.」

「Đội trưởng Kuchinashi…?」

『……』

Nghe y đột ngột giải thích, tôi đã vô thức gọi hắn là đôi trưởng. Trước dáng vẻ đó, Kuchinashi lại một lần nữa tỏ thái độ khinh khỉnh, chẳng biết là lần thứ bao nhiêu rồi.

『……』

「Với cái kiểu sống bám víu bằng mọi giá như ngươi thì cũng có thể leo đến chức tổ trưởng thôi. Nếu việc lần này thành công, có khi còn cao hơn… Dù thế nào, một khi đã nắm vai trò dẫn dắt thì phải tính đến cả thực lực lẫn tính nết của từng đứa. Đó là lẽ tất nhiên, đúng chứ?「

「Điều đó thì đúng… nhưng ý ngài giờ tôi phải lo cho Hisame sao?」

「So với bọn khác, con bé đó đúng là một đứa ngốc có khi chết yểu sớm nhất. Đống kẹo karintou đó, nó chẳng phải đã xài hết sạch đồng lương đầu tiên sao?」

『……』

Dự đoán của Kuchinashi hẳn đã đúng. Dù có mua giảm giá đi nữa thì đồng lương ít ỏi của đầy tớ cũng chắc chắn chẳng còn dư. Dẫu rằng ăn mặc ở được tối thiểu thì vẫn có phần nào được bảo đảm…

「Vào tay đội khác chắc cũng chẳng biết dùng thế nào. Nếu ta còn tại ngũ, ta đã lo cho nó đến khi trưởng thành… Coi như dịp thuận lợi đi. Đã có mối quen biết, thì cứ thế mà chăm sóc nó đi.」

「Thật sao…?」

「Coi như tiền công cho thông tin. Ta tin rằng mình vừa cho ngươi thứ đáng giá đến thế cơ mà.」

『……』

Trong lòng, tôi chẳng khỏi cau mặt dưới lớp mặt nạ trước tình thế phiền toái. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Những quân bài tôi nắm vốn chẳng nhiều.

『Thiếp sẽ cướp đi hi vọng.』

Mà thôi, thông tin hắn cho quả thực không phải vô giá trị. Xin cảm tạ ngài, cái đồ súc sinh.

『Tương lai đó, thiếp nhất định sẽ cướp lấy.』

-

Khi tôi cùng Hisame quay về dinh thự Onizuki thì trời đã xế chiều. Trong bầu trời hoàng hôn, lũ quạ mặc sức gào thét inh ỏi.

Đúng vậy. Chính là hoàng hôn. Khoảnh khắc cuối ngày đã gần kề.

「Tới đây thôi, nhỉ?」

『Về nhà đi』

Chia tay với Hisame, tôi ngẩng nhìn bầu trời đỏ thẫm và khẽ lẩm bẩm. Suốt từ nãy đến giờ tôi cứ phải đi khắp nơi chào hỏi, nhưng kéo dài đến tận đêm thì đúng là khó mà chấp nhận được. Tôi đã di chuyển quá nhiều, có người bắt đầu nghi ngờ cũng chẳng có gì lạ…… nhưng đâu cần thiết phải tự đẩy mình thêm vào chỗ hiểm.

……Hơn nữa, còn phải lo bữa tối cho Yunshoku nữa.

『Đói bụng rồi』

「……Về thôi」

『Ừ!』

Không có đêm nào là không tàn. Mặt trời rồi sẽ lại mọc. Việc hôm nay đã xong, phần còn lại để mai làm cũng được. Tôi dùng lý lẽ ấy để thuyết phục chính mình, gạt bỏ sự nôn nóng cùng bao tâm tư hỗn loạn trong lòng, rồi xoay gót hướng về căn lều của Yunshoku. Tôi chẳng hề muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của sư phụ, chỉ biết vòi vĩnh vì bụng đói……

『Hử?』

「Vậy à. Thế thì từ giờ hãy đi với ta một chuyến nhé?」

『Chạy mau』

Một giọng nói trong trẻo, non nớt mà ngạo nghễ vang lên sau lưng, gọi tôi lại.

「Hả?」

『Tách khỏi lưng!』

Khoảnh khắc tôi vừa quay lại cũng là lúc cái bóng nhỏ bé áp sát. Không, kẻ đó còn nhanh hơn một chút. Đôi mắt sắc tựa mãnh thú ánh lên trong thoáng chốc. Một thứ gì đó hút lấy, lao thẳng về phía đầu tôi.

「……!!!?」

『Thoát chết trong gang tấc!』

Nhờ bao năm khổ luyện, cơ thể tôi tự động rút đoản đao bên hông ra. Lưỡi đao giơ lên chắn lấy thứ vừa bổ xuống. Đoản đao lập tức cong oằn như kẹo đường. Đã nằm trong dự liệu.

Khoảng khắc tiếp xúc ấy chỉ đổi lấy chút thời gian ngắn ngủi. Cùng lúc, chấn động truyền từ cánh tay khiến thân thể tôi bị hất văng. Nếu trúng trực diện, e rằng sọ não đã nát vụn. Việc tôi vận linh lực vào tay để siết chặt chuôi đao quả là quyết định đúng đắn. Đây không phải ý nghĩ nảy ra trong chốc lát, mà vốn dĩ đã là kỹ thuật mà Yunshoku truyền dạy, dùng để đối phó khi gặp đòn tấn công không thể tránh cũng chẳng thể đỡ.

「Chết, nguy rồi!!?」

『Cố lên』

Tôi xoay người, liên tục bật nhảy để triệt tiêu chấn động bị hất văng. Đồng thời, như động tác phản xạ, tôi ném luôn đoản đao cong quẹo về phía đối thủ, coi như thủ thế. Những hành động này vốn không qua suy nghĩ, tất cả đều là phản xạ được rèn đến tận xương tủy, nếu không thì làm sao kịp xoay sở trong tình cảnh ngặt nghèo.

……Nhưng vấn đề là, liệu chừng đó có đủ tác dụng hay không, thật quá đáng ngờ.

「Sau lưng!?」

『Bị đoạt vị trí rồi!!』

Một bóng ảnh loé qua trong thoáng chốc. Tôi không cần biết đối tượng là gì, lập tức tung cú đấm phản đòn. Không kịp nghĩ đến lễ nghi hay vô lễ, cũng chẳng đủ dư thời gian để cân nhắc. Tôi chỉ chắc chắn rằng, chỉ một khắc chậm trễ cũng sẽ dẫn thẳng đến cái chết.

「Ồ, không ngờ cũng phản ứng khá đấy?」

「Không thể nào…… gaa!!?」

『Hiệu quả cực mạnh!!』

Kèm theo tiếng cười mỉa mai, còn thoáng chút tán thưởng. Cùng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng vọng lên từ phía sau, kinh hãi đến bật tiếng kêu đau. Đó là một cú hích cùi chỏ. Một cú hích nhẹ thôi, nhưng lại giáng thẳng vào mạng sườn tôi.

Nhẹ… nhưng sức chấn động ấy đủ làm nội tạng tôi run rẩy.

(Guh!? Rõ ràng tôi đã cảm nhận được khí tức, xoay người phản đấm ngay tức thì…… Vậy mà tại sao vẫn bị áp sát sau lưng!!?)

『Tốc bộ khủng khiếp!!』

Cơn đau làm ý thức chấn động, khiến tôi trào ra chút dịch vị. Nhưng tôi cố sức níu giữ không để bản thân gục xuống, gắng gượng thoái lui ra sau.

『Ta mà cũng chẳng kịp thấy đấy!』

「Ồ, còn gượng được sao? Dai sức thật」

Tiếng cười trêu chọc vang lên. Cái bóng lao tới để lại tàn ảnh chập chờn. Tôi dồn hết tâm trí, dồn linh lực vào các khớp xương, vận dụng trọng tâm, đòn bẩy và lực ly tâm để né tránh với cử động tối giản. Một lần, hai lần, ba lần……!!?

『Hư chiêu!!』

「Né……!!?」

Lần thứ ba, tôi tin rằng mình đã tránh được, nhưng sự thật thì đã chấm dứt từ trước đó. Đòn thứ ba chỉ là giả. Tôi mắc bẫy vì phản ứng vào chiêu dừng lại giữa chừng kia. Khoảnh khắc lộ ra kẽ hở, thực sự mới là đòn thứ ba giáng xuống. Cơ thể vốn đã vặn vẹo đến cực hạn để né tránh, tôi không còn nước cờ kế tiếp. Đã vào thế cờ vây hãm.

『Tiến lên, Gorilla!』

「……Fufu」

「!!?」

Ngay giây khắc đòn ấy sắp giáng xuống, cuối cùng tôi mới kịp nhận ra diện mạo đối thủ. Một thiếu nữ áp sát, gương mặt nở nụ cười. Một nụ cười chế nhạo.

Và tôi đã chắc chắn. Tất cả đều nằm trong kịch bản cô ta sắp đặt. Đã nương tay. Đã dẫn dắt. Tôi chỉ là con rối trong lòng bàn tay của cô ta mà thôi…

「Gaaaa……!!?」

『Nhìn kìa, cứ như cọng rác vậy!!』

Ý thức tôi chợt tắt lịm, rồi bừng tỉnh trong cơn quay cuồng vô tận. Thị giác xoay tít, lộn vòng bất tận. Ngay sau đó tôi mới hiểu, mình vừa bị đánh văng như một trò hề trong truyện tranh. Ý niệm vừa kịp định hình thì cơ thể đã đâm sầm vào hàng rào cây, phá tan rồi xuyên thẳng qua.

「Uwoaaa!!?」

「Cái, cái gì thế……!!?」

『Tiểu tốt nhập sân khấu!!』

Tiếng kêu thất thanh vang lên, thuộc về đám đầy tớ. Bên kia hàng rào, hai tên gia nhân đang chuyện trò thì tôi bất ngờ bay tới, khiến chúng sững sờ trong vài nhịp, chẳng hiểu ra sao cả.

「Đầy tớ? Tại sao lại…… khoan đã, chẳng lẽ ngươi là kẻ vô liêm sỉ……!!??」

Trong cơn hỗn loạn, một tên chợt nhận ra thân phận tôi, lập tức trừng mắt, gần như phô bày trọn vẹn sát ý.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để để ý. Không, là không thể để tâm. Trước mặt con nhỏ kia, nào có thứ gì khác đáng để tôi lưu ý.

『Chậmmm quá!!』

「Chết tiệt……!!?」

Bản năng sinh tồn thúc giục, tôi mặc kệ những tiếng nói sát bên, lập tức bật dậy. Ngẩng nhìn thẳng phía trước. Thân thể khựng lại. Tôi chắc chắn rằng đó là「tử vong」.

『Gorilla thị uy!!』

Thiếu nữ ấy đang ở đó. Vẫn là con nhỏ khi nãy, giờ đang nhìn tôi từ trên cao. Nụ cười tàn khốc khắc lên gương mặt, chẳng khác nào con sói vờn mồi khi tóm được chú nai con.

『Gia nhân ngã quỵ vì sợ hãi!!』

Tiếng quát tháo inh ỏi khi nãy đã im bặt. Tôi liếc sang bên, thấy hai tên gia nhân đã quỳ sụp xuống đất, gần như phủ phục, thân hình run rẩy chẳng khác nào đang hành đại lễ.

「Còn dám ngoảnh đi chỗ khác sao, cũng ung dung quá nhỉ?」

「Kh……!!?」

『Ah』

Cùng với một tiếng xé gió, chiếc mặt nạ tôi đang đeo bị hất văng sang tận hướng khác. Vội vàng, tôi cố giữ bộ mặt vô cảm. Mồ hôi lạnh chảy dài từ trán, để tôi, với gương mặt chẳng khác nào để trần, đối diện với cô ta.

『Chơi fukuwarai à?』

「Chỉ là một đầy tớ hèn mọn, vậy mà dám chạy loạn khắp dinh thự, còn buông lời ngạo mạn khắp nơi sao?」

『Ngạo mạn?』

Những lời cô ta buông ra vừa non nớt, vừa đáng yêu, lại vừa ngọt ngào mà kiêu căng. Đến khi tôi kịp nhận ra thì ở cổ đã thoáng hiện cảm giác lạnh buốt. Một chiếc quạt xòe rộng, rực rỡ, chỉ cách da thịt tôi chưa đầy một sợi tơ.

『Thích nhỉ』

……Trong khoảnh khắc, như đèn lồng ký ức lướt qua, tôi thoáng thấy hình ảnh y hệt cảnh trong trò chơi. Thoáng qua trong đầu chỉ có hai từ,『chặt cổ』 và 『dây chuyền』.

「Này. Thân phận còn chẳng bằng hòn đá ven đường, mà lại dám vọng tưởng tới cái vinh dự được đứng hầu bên cạnh ta, cúi đầu phục dịch…… ngươi không thấy vô lễ đến quá mức sao, hạng chuột cống?」

『Vì cái tính cách đó nên mới chẳng có bạn bè đấy』

Nhị tiểu thư gia tộc Onizuki, làm bộ nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ, nhưng từng lời nói, từng cử chỉ đều tỏ rõ sự kiêu ngạo tột bậc, ép buộc tôi phải gật đầu đồng ý……

『Dù sao thì cái vẻ hống hách đó cũng chỉ duy trì được lúc này thôi』

『Bởi lẽ, đến trong chính gia tộc ngươi cũng chẳng có ai thật sự yêu thương ngươi đâu』

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

hèn gì anh nhà cay chị này phết
Xem thêm
Chuyến đi no hope quá
Xem thêm

Dù gì đó cũng là lý do a main spam gorilla từ đầu đến giờ :)))
Xem thêm
Chơi nguyên chương như vậy đi ad. Chia ra đọc mất hay.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
hứng thì làm lười thì chia
Xem thêm
má nhìn aoi ở chương này xong nhìn aoi ở chương 9 không biết nói gì ngoài cười :)))))))
Xem thêm
uay chương này 10k chữ , chắc chương sau bắt đầu vào chuyện chính rồi đây
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
comment 2
Xem thêm