• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi

Chap 28

4 Bình luận - Độ dài: 6,773 từ - Cập nhật:

Kinh đô của Phù Tang quốc, Nội Kinh... Những dinh thự rộng lớn, xa hoa của các gia tộc quý tộc, đại danh, thương nhân giàu có, cùng các gia tộc Trừ yêu sư xây dựng bao quanh Hoàng cung, đồng thời trong lúc có biến loạn cũng đảm nhận vai trò như những pháo đài bảo vệ nội cung khi có biến.

Tại một dinh thự võ gia nằm gần Tây Kinh trong khu vực Nội Kinh, một thiếu niên đang đi vòng vòng.

Một mỹ thiếu niên mảnh khảnh, nước da trắng trẻo, dung mạo đoan chính... Chàng vừa quan sát khắp nơi trong dinh thự, đến cuối cùng như đã buông xuôi, liền đứng trước một căn phòng, cất tiếng gọi qua lớp cửa kéo.

「Murasaki, em ở trong đó sao? Trả lời đi.」

Thiếu niên cất tiếng hỏi người có thể đang ở phía bên kia cánh cửa trượt, với giọng nói đều đều, khó mà đoán được cảm xúc. Thế nhưng...

「......Ta sẽ mở cửa đấy? Không phiền chứ?」

Dù đã đếm đến cả trăm lần vẫn không nghe thấy hồi đáp, cuối cùng thiếu niên đành lên tiếng như vậy. Đếm thêm mười lần nữa, lại không có lời hồi âm, chàng bất đắc dĩ đẩy cánh cửa trượt ra.

Khác với dự đoán, không có lấy một pháp thuật hay kết giới nào được bố trí, thiếu niên dễ dàng bước vào trong phòng.

Thông thường, con gái trong các gia đình trừ yêu sư đến tuổi này dù là người nhà, cũng sẽ bày ít nhiều cạm bẫy trong phòng để đề phòng nam nhân tự tiện xông vào... Nhưng xem ra chủ nhân của căn phòng này chẳng phải người để tâm đến những chuyện như vậy.

Thiếu niên khẽ xoay cổ, chậm rãi quan sát bên trong căn phòng.

Căn phòng trải chiếu tatami, lấy bức tường treo tranh ở trung tâm làm ranh giới, hai bên trái phải toát ra phong vị hoàn toàn khác biệt.

Nhìn về phía Đông từ bức tường treo tranh, ở đó là những thanh kiếm được bày trí công phu, bộ giáp phủ lên bùa chú nhiều tầng, bàn cờ vây, cờ tướng được đặt ở giữa phòng, trên giá sách chất đầy các loại binh pháp thư cùng các điển tịch ghi chép truyền thuyết và tri thức về yêu quái.

Đúng là phong cách đặc trưng của phòng riêng dành cho một trừ yêu sư lấy vũ khí làm chủ lực.

Thế nhưng, khi thiếu niên đưa mắt nhìn sang phía Tây, trước mắt chàng là một thế giới hoàn toàn khác hẳn.

Một tấm rèm treo giữa phòng, phía sau là bức bình phong tuyệt mỹ.

Trên tường treo bộ kimono mười hai lớp sặc sỡ, trên chiếc bàn trang điểm lớn, bên cạnh chiếc hòm sơn mài phủ vàng chứa đầy y phục quý giá, cùng với những món đồ như lò trầm hương, hộp trang sức, bồn rửa tay được sắp xếp trên chiếc tủ hai tầng.

Và tất cả những thứ đó đều phủ đầy bụi.

「…………」

Trong sự im lặng, thiếu niên đảo mắt quanh dinh thự, lướt nhìn căn phòng, rồi từ những thông tin thu thập được cho đến giờ, bắt đầu suy đoán tình hình.

Không có nữ tỳ hay đầy tớ nào đi theo nàng ấy.

Hơn nữa, trong chuồng cũng mất đi một con ngựa. Điều quan trọng nhất là Yêu đao đã ban cho nàng, tìm khắp nơi cũng không thấy.

Nếu thế, khả năng hợp lý nhất chính là nàng đã ra ngoài. Nhưng…chính vì vậy, sự việc mới trở nên kỳ lạ.

Không dùng ngựa kéo xe, cũng không đi bằng xe bò, mà là trực tiếp cưỡi ngựa, nghĩa là điểm đến chắc chắn không phải là một dinh thự nào đó.

「…Chuẩn bị bản đồ và la bàn.」

「Vâng.」

Một trong những gia nhân đứng hầu bên cạnh lập tức đáp lời, nhanh chóng mang tới cho thiếu niên bản đồ toàn bộ kinh thành cùng một chiếc la bàn.

Nghi lễ được cử hành tại khuôn viên rộng lớn trước dinh thự.

Chất xúc tác liên kết với nàng có thừa.

Nếu như là cha hay trưởng nam, hoặc nàng lớn thêm hai ba tuổi nữa, có lẽ họ sẽ tôn trọng ý chí tự do của nàng hết mức có thể, chẳng đời nào lại đi theo dõi hay tra xét như thế này.

Nhưng hiện tại nàng mới chỉ mười ba tuổi, thêm vào đó, người đang hành động lại là tứ nam nổi tiếng quá mức bao bọc em gái trong số các anh em, huống chi, chỉ vừa mới đây nàng còn gây ra chuyện tại dinh thự người khác... Thành ra mọi chuyện lại khác đi. Vì vậy thiếu niên đã dùng thuật tìm người, và theo một nghĩa nào đó, quyết định này quả thật là「chính xác」...

Con lắc treo lủng lẳng, thông qua 「duyên」 liên kết với chất xúc tác, chỉ ra vị trí hiện tại của nàng.

Thế nhưng………

「…Cái gì…?「

Đầu con lắc hạ xuống chỉ về một địa điểm kỳ lạ.

Nhìn thấy đáp án hiện ra, dung nhan đoan chính của thiếu niên khẽ nhíu lại, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ và bất an. Trầm ngâm một hồi, cuối cùng chàng cũng đưa ra quyết định.

「Tập hợp toàn bộ gia nhân và đầy tớ  có thể điều động. Mặc đồ làm việc. Dẫu chỉ là lo lắng thừa thãi… vẫn nên cẩn trọng thì hơn.」

Sau đó, thiếu niên xoay gót, bước nhanh về phòng mình.

「Ta cũng sẽ đi. Chuẩn bị hành trang. Hủy toàn bộ lịch trình hôm nay. Thị nữ, làm cho ta bữa cháo. Trước khi xuất phát, cần lót dạ đã, mau chuẩn bị đi.」

Thiếu niên vừa ra lệnh cho những người xung quanh, bề ngoài trông như chẳng có gì thay đổi, nhưng chỉ cần tinh ý quan sát sẽ nhận ra trong ánh mắt chàng ngập tràn nôn nóng. Và rồi……

『………』

Tại khuôn viên dinh thự, một tấm thức thần đang lặng lẽ quan sát toàn bộ tình hình đó……

-

Hiệu lực của kịch độc thần kinh dần phai nhạt, cuối cùng tôi cũng lấy lại được ý thức, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là đôi đồng tử ấy. Đôi mắt ấy, đúng theo nghĩa đen, chỉ cách một tấc, chăm chú nhìn chằm chằm vào ta. Đôi mắt rực rỡ ấy, tuy vậy, lại toát ra một bầu không khí rợn người đến lạ…

「………!?」

Chỉ riêng việc bản thân tôi không hét lên hoảng loạn cũng đã xứng đáng được tán thưởng rồi. Nỗi kinh hoàng lúc đó thực sự quá đỗi khủng khiếp. Cũng phải thôi, vẫn còn mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đã mất đi ý thức, để rồi khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đối diện lại là một đôi đồng tử lục bảo như đang xoáy sâu vào vực thẳm, ở khoảng cách gần tới vậy. Đã vậy, trong ánh mắt ấy còn thấp thoáng sắc màu điên loạn không thể lẫn vào đâu được.

「Ara, con tỉnh rồi sao? Thế thì tốt quá. Con cứ ngủ mãi chẳng chịu tỉnh dậy, mẹ còn chẳng biết nên làm thế nào mới phải. Người phàm các con, ai cũng yếu ớt như vậy cả. Mẹ cứ tưởng mấy đứa bé nhà mẹ lỡ tay mạnh quá nên lo lắng lắm đấy?」

Nhận ra tôi đã tỉnh lại, nữ nhân nọ khẽ lùi đầu về một chút, rồi nở nụ cười tươi tắn mà cất lời. Ả ta khoác lên mình một vẻ đẹp lộng lẫy tràn đầy từ ái, chỉ cần nhìn vào là đã khiến bản năng trong tôi cảm nhận được sự dịu dàng đầy mẫu tính.

Mái tóc dài thướt tha buông xuống, mà thân trên kia lại không một mảnh vải che thân. Một thân thể trần trụi khiến người ta cảm nhận được nét quyến rũ cấm kỵ cùng sự lộng lẫy thần thánh quyện hòa vào nhau. Tuy nhiên, chỉ cần dời mắt xuống phần thân dưới thì ấn tượng đó liền thay đổi hoàn toàn.

...Thứ đó là một khối thịt khổng lồ. Một khối thịt trương phình tựa như bánh bao nhân thịt khổng lồ... từ đó mọc ra vô số chi thể mô phỏng các loài sinh vật khác nhau. Cái thân hình dị hợm, gây cảm giác ghê tởm ấy lại càng trở nên gớm ghiếc khi đặt cạnh phần thân trên trắng muốt và mảnh mai kia.

(Đây… là đâu…?)

Bị áp đảo trước dị vật đang ngự ngay trước mắt, tôi trong lúc đầu óc hoang mang vẫn cố hết sức vận dụng tất cả các giác quan để nắm bắt tình hình xung quanh.

Căn phòng mờ tối này ẩm ướt vô cùng, nhưng hơn hết là thứ mùi hôi thối kinh khủng. Một thứ mùi nồng nặc tanh tưởi như trộn lẫn giữa bùn đất mục nát với nước thối, nồng đến mức không thể nào tin nổi nguyên nhân chỉ đơn giản là do nước xả thải dưới cống ngầm.

Không, điều kỳ dị hơn thế chính là bản thân nơi này.

Trên các bức tường, một thứ gì đó trơn nhớt bám dày đặc. Và vô số trứng được đẻ ra chi chít khắp nơi. Không chỉ trên sàn nhà, mà cả trên tường, trần, chằng chịt hàng trăm, thậm chí có thể là hàng nghìn quả trứng… nào là những khối thịt phập phồng sống động như trái tim, nào là những vỏ trứng giống loài chim hay bò sát, lại có cả những thứ trông như ổ trứng côn trùng. Từng đám trứng như trứng ếch cũng nổi lềnh phềnh dưới dòng nước bẩn. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến toàn thân nổi da gà vì cảnh tượng quá sức khủng khiếp.

「Đây là… chẳng lẽ…」

「Fufufu, nơi này ư? Đây là căn phòng dùng để nuôi nấng bọn trẻ con đấy. Mẹ sinh ra những đứa bé dễ thương ở đây, rồi dốc lòng nuôi dưỡng chúng.」

Trước lời lẩm bẩm như tự sự vô thức của tôi, dị vật mang hình dáng nữ nhân nọ trầm ấm ngọt ngào, dịu dàng đến vô tận, thủ thỉ trả lời. Mặc dù trước đó tôi cũng đã đoán được phần nào, nhưng... rõ ràng ả ta không phải là con người. Không, tôi đã từng thấy dáng vẻ này ở đâu đó rồi. Khả năng cao là...

「Hiiiii!? Cứu, cứu với!! Có ai không!? Làm ơn cứu tôi với aaaahhh!!」

Bị tiếng gào thét kia thu hút, tôi lập tức quay đầu nhìn về phía đó. Tại một góc tường, nơi những mảng thịt ghê tởm dính chằng chịt, một nam nhân đang gào khóc.

Hắn ta...

(Khốn kiếp, hắn còn sống à.)

Kẻ đóng vai trò dẫn đường cho chúng tôi, cái tên gầy gò nhất và trông hèn nhát nhất trong ba người bọn tôi, kẻ đã bỏ chạy để mặc chúng tôi bị bầy trùng chỉ tấn công. Giờ đây, thân thể hắn đã bị nhấn chìm một nửa vào trong đám thịt, bị trói chặt không nhúc nhích được. Hừ, đáng đời!

(Còn kia là…)

Tôi đưa mắt nhìn quanh, lập tức phát hiện ra.

Cách tên dẫn đường đang gào khóc một khoảng không xa, Ako Murasaki cũng bị trói buộc y như vậy. Có vẻ thân thể cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, mềm nhũn chẳng hề có sức sống.

「Khục… Chết tiệt, mình cũng vậy sao…!?」

Và rồi, mãi đến lúc này tôi mới nhận ra bản thân cũng đang bị trói buộc bởi thứ chất nhầy như thịt đó. Dù có thể cử động được tay phải, nhưng… những bộ phận khác thì e là khó lòng động đậy ngay lập tức.

(…Không, vấn đề thực sự là sau khi thoát ra khỏi trói buộc này cơ…)

Đúng vậy. Giả sử ta có thể thoát khỏi sự giam hãm này, thì kế tiếp phải làm gì? Giết chết ‘Yêu Mẫu’ trước mắt là chuyện gần như bất khả thi, còn số lượng lũ tiểu yêu dưới trướng ả ta thì cũng chẳng cần phải nói nữa. Hiện tại, dẫu có đưa mắt nhìn đi đâu cũng chỉ thấy độ vài chục tiểu yêu đang chăm sóc trứng như đàn kiến, nhưng… chỉ cần con quái vật kia buông một lời hiệu triệu, chắc chắn vô số dị vật sẽ ùn ùn kéo đến như thác lũ.

(Chết tiệt. Mình đời nào chịu chết ở cái nơi quái quỷ thế này! Phải làm sao đây? Phải làm sao mới được đây…!?)

Cố gắng vận hết công suất suy nghĩ, cuối cùng ta cũng nhớ đến sự tồn tại của lão già trong thức thần. Đúng vậy, nếu là lão, thì nhất định đã phát hiện ra sự hiện diện của con quái vật trước mặt này rồi, tuyệt đối không đời nào lại khoanh tay đứng nhìn. Có thể lão thậm chí đã thu thập được ít nhiều thông tin rồi cũng nên. Trước hết là phải liên lạc với lão thông qua thức thần…

「Ara? Có phải con đang tìm thứ này không?」

Có vẻ nhận ra tôi đang tìm kiếm thứ gì đó, 「Yêu Mẫu「 liền chỉ tay, không hề có ý xấu hay chế giễu, mà thực sự thắc mắc. Cúi mắt nhìn xuống, tôi trông thấy... chỉ là vài mảnh giấy vụn bị xé nát.

「Lúc nãy mẹ bắt được cái gì đó lẩn trốn nên đã vội tay đè xuống. Không ngờ lại làm rách mất. …Mẹ xin lỗi nhé? Nó có phải là thứ quan trọng với con không?」

Trước vẻ mặt lo lắng đầy chân thành của con quái vật, tôi suýt nữa đã bật cười trước sự thảm hại của bản thân trong tình cảnh hiện tại. Haha… chết tiệt, đúng là tồi tệ hết chỗ nói. Có vẻ những thức thần khác do Bích Quỷ phái đi theo dõi cũng đã bị xử lý cả rồi. Ai phái mấy cái thức thần đó đến, giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Thực sự mà nói, giờ tôi đâu còn dư hơi mà bận tâm những chuyện đó.

(Chuyện này… xem ra rất tệ rồi đây…)

Đã lâm vào bước đường cùng… tuy chưa hoàn toàn là tuyệt vọng, nhưng cũng sắp rồi. Đến lúc này, tôi phải thừa nhận sự thật ấy. Sừng sững trước mắt tôi là số mệnh tử đã an bài không thể tránh né, khiến đầu óc tôi choáng váng quay cuồng. Aaah, chết tiệt! Khoan đã, bình tĩnh lại… đúng vậy, đừng tuyệt vọng, đừng để cơn thịnh nộ chi phối. Bình tĩnh nào, nhất định phải còn cách nào đó…!

「Ugh… đâ, đây là…? Hiii!!」

Đúng lúc ấy, Ako Murasaki đã bất tỉnh từ trước, cũng bắt đầu tỉnh lại. Vừa nhận thức được tình cảnh hiện tại, cô lập tức bật ra một tiếng thét kinh hoàng. Quay trái quay phải, rồi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô nàng thoáng hiện vẻ an tâm, nhưng ngay sau đó lại tái nhợt mặt mày trong tuyệt vọng.

「Đâ, đây là…!? Không, không…! Cứu, cứu với…!! Không…!!」

「Bình tĩnh lại đi, Murasaki-sama. Gào thét ở đây cũng vô ích thôi. Trước hết, hãy hít thở sâu và giữ vững tinh thần đã.」

Liếc nhìn tên hướng dẫn viên vẫn còn đang gào khóc cầu cứu ở góc tường, tôi lên tiếng khuyên nhủ Murasaki, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Thực lòng mà nói, chính tôi cũng đang sắp phát điên, nhưng… trớ trêu thay, nhờ Murasaki và tên đó hoảng loạn mà tôi lại giữ được tỉnh táo.

「Ufufu, không sao đâu nhé? Tiếng khóc của trẻ con là dấu hiệu cho thấy chúng còn khỏe mạnh đấy. Đáng mừng chứ, có gì phải ghét bỏ đâu. Con cũng có thể giống như bọn họ, cứ thoải mái mà cất tiếng khóc đi?「

Nhìn tôi như vậy, ‘Yêu Mẫu’ mỉm cười nói. Trước những lời đầy thiện ý thuần túy của ả, tôi gắng gượng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

「Để mụ xác định xem con mồi có khoẻ mạnh hay không à? Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì? Dù sao, nhìn cái cảnh ngươi bày trò đại tu lại cả cống ngầm dưới kinh đô thế này thì cũng đủ biết không phải loại tử tế rồi…」

Tôi cố kéo dài thời gian bằng cách hỏi chuyện. Tiếc thay, trong tình huống tuyệt vọng tới bước đường này, tôi vẫn chưa nghĩ ra được bất cứ phương sách nào khả quan. Hiện giờ, kéo dài được phút nào, giây nào hay phút giây ấy trước khi bị ăn thịt đã là con đường duy nhất và tốt nhất tôi có thể lựa chọn.

「Fufufu, không cần vội đâu. Mẹ sẽ trả lời đầy đủ cho con mà, đừng nôn nóng quá」

Trước những lời lẽ mang ý tứ khiêu khích và dò xét của tôi, con quái vật vẫn chẳng hề tức giận, đúng như dự đoán. Ngược lại, còn xem tôi như một đứa trẻ hiếu động.

「Ừm, đúng vậy. Với một người mẹ, điều tuyệt vời nhất là thấy con cái được khỏe mạnh. Vì thế, hai đứa nhỏ kia rất chi là ngoan, khiến mẹ vô cùng vui mừng. Còn con... vì hơi quá yên lặng nên mẹ cũng có chút lo lắng, nhưng giờ thấy con còn đủ sức chuyện trò như vậy là mẹ yên tâm rồi.」

Con quái vật cất lời với vẻ mặt hết sức hài lòng. Quả thật đúng là đáng mừng đấy, đồ thần kinh!!

「Giờ thì, tới câu hỏi kế tiếp nhỉ? Ừm... Con hỏi mẹ là ai phải không? Như con thấy đó, mẹ chính là mẹ của các con.」

Ồ, hết hiểu nổi. À không, cũng hiểu đấy, nhưng bộ não của mụ ta rõ ràng đã quá mức vặn vẹo rồi.

「Mẹ á? Xin lỗi, nhưng ta không nhớ ta từng ra từ giữa háng của ngươi, cũng chưa từng ký kết nhận ngươi làm mẹ nuôi. Ta hiểu cảm giác tuổi già xương cốt đau nhức nên cần người chăm sóc, nhưng đi lừa đảo nhận làm mẹ thế này thì cũng quá lố rồi đấy...?」

「Dù con có nói gì đi nữa, thì đó vẫn là sự thật. Mẹ thật lòng yêu thương con, cũng như hai đứa trẻ kia. Tất cả sinh linh đều xứng đáng được mẹ ban trọn tình yêu thương. ...Và con cũng không cần phải lo lắng đâu. Mẹ sẽ tự mình chịu đau đớn, rồi ‘sinh lại’ con một lần nữa.「

「...Ồ, cám ơn nhiều nha」

Cái cách nói như muốn an ủi tôi, nhưng chỉ khiến tôi thêm phát bệnh. Dù có buông lời nhục mạ hay khiêu khích, con quái vật trước mặt này cũng chẳng mảy may giận dữ, chỉ đơn giản tiếp nhận rồi đáp lại 「Không có gì」 với nụ cười hiền hòa. Quả đúng là cựu 「Địa mẫu thần」, lòng dạ bao dung đến điên rồ. Nói chuyện thế này chỉ tổ phí lời.

「Cuối cùng, lý do mẹ cải tạo cống ngầm này thành phòng trẻ, con muốn biết phải không? Ừ nhỉ, trước giờ, Sora-chan vẫn luôn dặn mẹ đừng tiết lộ quá nhiều... nhưng mà, giờ chúng ta sắp trở thành 'gia đình' mới rồi, nên hé lộ một chút cũng chẳng sao. ...Ồ, đúng lúc lắm, xem ra một đứa nữa sắp chào đời rồi kìa. Con nhìn đi?」

Mỉm cười, 『Yêu Mẫu』chỉ tay về phía một túi thịt. Khối thịt xấu xí pha trộn sắc vàng và đỏ thẫm khó diễn tả bằng lời ấy phập phồng nhịp đập... Bên trong nó, có thứ gì đó đang ngọ nguậy, nhịp đập ngày càng dồn dập. Rồi…

『Shaaaaaaaa!!!!』

Một con quái vật kinh tởm xé toạc lớp màng thịt chui ra. Toàn thân phủ đầy chất nhầy, nó vừa giống bò sát, lại vừa như một bộ xương người nổi lộ dưới da. Cái đầu phình to dị dạng, cặp mắt hõm sâu to tướng, hàm răng mọc tua tủa như chực cắn xé, tay chân dài ngoằng với móng vuốt nhọn hoắt như móng khủng long, cùng chiếc đuôi rắn uốn lượn sau lưng.

(…Quả là một đứa bé cực kỳ đáng yêu nhỉ.)

Con quái vật ghê tởm đó, toàn thân bốc ra mùi tanh tưởi, dùng ánh mắt trống rỗng không rõ đang suy nghĩ điều gì để nhìn chằm chằm về phía tôi, rồi lao tới bằng tốc độ nhanh như khỉ. Tất nhiên, không chỉ tôi, ngay cả Murasaki và tên dẫn đường cũng bị nỗi sợ ghìm chặt, chẳng ai thốt nổi lời nào, chỉ biết trân trân dõi theo chuyển động của nó.

『Grrrrrrrrr………!!』

Con quái vật đứng trước mắt tôi nghiêng đầu như thể đang nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ, cẩn thận ngó sang phía này. Cái miệng phát ra những âm thanh kỳ quái kéo theo những sợi dịch dính nhớp, mùi hôi thối như cá ươn nồng nặc khiến tôi buồn nôn. Một chiếc lưỡi đỏ bầm, to lớn và dài thượt thè lè ra, khẽ liếm lên má tôi. Da tôi theo phản xạ sởn hết lên. Thật muốn quay mặt đi nơi khác.

Và rồi, con quái vật sau một lúc quan sát tôi, như thể đã quyết định được điều gì đó, há cái miệng to đến mức tưởng như hàm sắp rơi xuống ngay trước mắt tôi……

「Ara ara, không được đâu, bé con. Đứa nhỏ đó không được ăn nhé?」

Giọng nói hiền từ của 『Yêu Mẫu』 vang lên bên cạnh. Nghe tiếng gọi, sinh vật non nớt kia quay đầu lại. Rồi với cơ thể nhỏ bé nhớp nháp dịch nhầy, nó lững thững bước tới chỗ chủ nhân của giọng nói, quỳ rạp bốn chân như một con chó trước mặt ả, vẫy vẫy cái đuôi.

「Ngoan lắm, nghe lời thật là giỏi. Bữa ăn của con ở đằng kia nhé?」

『Yêu mẫu』 xoa xoa cái đầu dính đầy chất nhầy của con quái vật, rồi chỉ tay về phía trước. Ở nơi ả chỉ, là một đống thịt chất  thành núi. Một bãi mồi trông chẳng khác nào lò mổ thịt…… nhìn từ hình dạng xương, rõ ràng thứ thịt đó không chỉ đơn thuần là động vật.

Thứ đó lao vút đi như chó săn, nhào vào đống thịt kèm xương ấy, bắt đầu bữa ăn bằng những âm thanh nhai nhóp nhép kinh tởm. Cả tôi lẫn Murasaki đều không kìm được mà nhăn mặt lại vì thứ âm thanh đó.

「Xin lỗi nhé? Vì mới sinh ra nên có vẻ đói bụng lắm. Trước đây cũng xảy ra chuyện tương tự rồi. Khi đó, bọn nhỏ mà mẹ vất vả hạ sinh lại đã bị bọn bé con này ăn mất, khổ lắm. Phải vội vàng ăn nốt để cứu lấy chút gì còn sót lại… lần này may mắn là không rời mắt khỏi chúng nên mới kịp」

『Yêu mẫu』 vừa nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh vừa thong dong kể ra nội dung chỉ toàn khiến người ta sởn tóc gáy. Dù thế nào, đứng từ góc độ những kẻ bị ăn thịt thì đúng là một câu chuyện chẳng ra gì.

…Mà nhắc mới nhớ, bản manga còn có thêm cảnh mấy Trừ yêu sư bị mấy cái thứ này giằng xé nội tạng rồi đau đớn chờ đợi tới lượt được sinh lại, tất cả vì đã cản trở bữa ăn của chúng nó. Thêm cái cảnh gore đầy chi tiết ấy vào bức tranh vốn đẹp mê hồn, đúng là mấy người làm game này đầu óc có vấn đề.

「…Ta hỏi thử thôi, nhưng, thứ đó vốn là con người sao?」

Tôi run giọng hỏi, nửa như sợ hãi, nửa như đã chắc chắn.

「Đúng vậy đó. Dễ thương ghê nhỉ? Fufufu, gần đây con người tìm đến nơi này rất nhiều, nhờ vậy mà mẹ sẽ còn có thể sinh ra thật nhiều bé con nữa. Chắc chắn nơi này sẽ ngày càng náo nhiệt cho mà xem.」

『Yêu Mẫu』 ánh lên vẻ háo hức đầy mong chờ. Đáng mừng thật đó nhỉ.

(Chắc là nguyên liệu lấy từ đám lính đánh thuê trong đoàn thám hiểm mất tích dạo trước đây…… Trông qua thì chắc cấp trung yêu rồi nhỉ?)

『Tái sinh sản』 của 『Yêu mẫu』――, nói cách khác, năng lực ăn tươi nuốt sống sinh vật khác rồi tái sinh chúng thành yêu quái, chất lượng thành phẩm sẽ thay đổi tùy theo nguyên liệu. Nếu nguyên liệu thấp cấp hoặc số lượng ít, thì sẽ sinh ra sinh vật hạ đẳng… tức là trứng giống như côn trùng, cá, bò sát. Ngược lại, nếu nguyên liệu cao cấp hoặc kết hợp nhiều cá thể, thì sẽ cho ra trứng hình túi thịt lớn hoặc thậm chí sinh trực tiếp theo kiểu thai nhi… ít nhất, trong sách thiết lập đã viết như vậy. Trong một số trường hợp, ký ức của nguyên liệu khi còn là con người thậm chí cũng có thể được giữ lại, như trường hợp của Murasaki, vì nguyên liệu rất tốt nên trong một bad ending, nàng bị sinh ra theo thai sản và kế thừa hầu như trọn vẹn ký ức, cuối cùng còn bị gia đình sát hại trong một bối cảnh cực kỳ u uất.

(Thế thì… hèn gì, bọn nhóc dùng nguyên liệu là người vẫn còn ít.)

Nhìn quanh căn phòng, vẫn còn rất ít loại trứng dạng túi thịt. Nhiều lắm chỉ hai ba chục cái. Còn lại, phần lớn trong hàng trăm, thậm chí hàng ngàn trứng chỉ giống như trứng côn trùng hoặc cá. Với nguồn nguyên liệu từ hệ thống cống ngầm thế này thì cũng dễ hiểu thôi.

Chỉ riêng điểm này thì còn đỡ hơn tình trạng trong bản game gốc rất nhiều. Trong nguyên tác, phải mất khoảng ba năm nữa tính từ thời điểm hiện tại, khi liên tiếp xảy ra các vụ mất tích ở hệ thống cống ngầm, ngoại thành và các thôn làng lân cận, khiến các thương nhân lẫn quý tộc phụ trách quản lý hệ thống cống không thể tiếp tục bưng bít, buộc phải tìm cứu viện bằng mọi giá, mới tới lúc người chơi nhận được quest này.

…Nhân tiện, việc người chơi có thể nhận quest ngay khi vừa đến kinh thành cũng đồng nghĩa với yêu cầu thực hiện rất thấp, nên đám Trừ yêu sư chui và lính đánh thuê cũng ùn ùn đăng ký. Và quest này sẽ không bao giờ không biến mất xét trên góc nhìn toàn năng tức là… à, thì đúng vậy đấy.

(Nhắc mới nhớ, một số nhóm phân tích còn cho rằng đây là chiến thuật cố ý xua quân tốt thí vào.)

Thực lực của đám trừ yêu sư nghiệp dư mới có hai ba đời truyền thừa không thể so sánh với những gia tộc trừ tà chính thống đã tồn tại hàng trăm năm. Đồng thời, thiệt hại khi chết cũng không ở chung mức độ. Triều đình chắc chắn đã mơ hồ nhận ra dưới lòng đất có gì đó rất nguy hiểm từ lúc cho mở quest rồi. Chính vì thế, để tránh mất mát những trừ yêu sư chính tông quý giá vô ích, họ thà đẩy đám nghiệp dư vào trước để thu thập thông tin. Tuy nhiên, mà theo route đó, cuối cùng thì…… chưa kịp lập kế hoạch đối phó, tụi bé con đã mở màn lễ hội trình diễn rồi.

「………Hahaha. Đúng là, không còn gì để nói.」

Tôi thì thầm một tiếng như tự giễu. Là đang nói về tình cảnh này, về lũ quái vật trước mắt, hay về thế giới này, chính tôi cũng chẳng rõ nữa.

Và rồi, vị thần sa đọa kia, không biết đang nghĩ gì, nheo đôi mắt chan chứa tình yêu thương nhìn tôi.

「……Thật đáng thương. Giống như một chú chó con bị bỏ rơi vậy.」

「Hả?「

Một lời nhận xét bất ngờ, đầy lòng thương hại, khiến tôi không kìm được mà thốt lên.

Đối diện với những lời từ con quái vật điên loạn trước mắt, tôi chỉ biết sững sờ.

「Fufufu, mẹ là mẹ của tất cả các con mà. Với con cái của mình, điều gì mẹ cũng biết hết. Và đứa trẻ này…… thực sự rất đáng thương.」

『Yêu Mẫu』 dịu dàng nhìn tôi như muốn soi thấu tận tâm can. Trong đôi mắt ả, khuôn mặt tôi hiện lên, và trong ánh mắt đó, phản chiếu hình bóng quái vật.

「Mẹ đã từng thấy rất nhiều đứa trẻ rồi. Mỗi sinh mệnh chỉ có một, nhưng con người thì mỗi người mỗi khác, được chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng thực sự là một niềm vui.「

『Yêu Mẫu』 liếc nhanh về phía Murasaki và tên dẫn đường đang bị trói chung. Gã dẫn đường thì từ lâu đã phát điên, gào thét điên loạn, còn Murasaki thì chỉ biết nhìn tôi đầy sợ hãi và bất an.

「Nhưng mà đứa trẻ này… có một linh hồn thật sự thú vị.」

Nàng lại quay ánh mắt trở lại, nhìn tôi như xuyên thấu tận linh hồn, khẽ thì thầm. Không, không phải 「như「 nữa, mà thật sự là vậy.

「Thật tội nghiệp. Đau đớn lắm đúng không? Khổ sở lắm đúng không? Đó là lẽ tất nhiên thôi. Bởi vì…… con không phải là một người thiếu hiểu biết.」

Những lời nói đó ngân vang trong tai tôi, thấm sâu vào tận tâm khảm. Rõ ràng đây không còn là lời nói bình thường nữa. Đáng lẽ nên bịt tai lại. Nhưng…… ý thức của tôi như bị lôi kéo vào từng câu từng chữ của con quái vật. Không thể cưỡng lại. Không thể phớt lờ.

「Quả thực, cũng có vô số người từng nếm trải khổ nạn như con, thậm chí còn có những người lâm vào cảnh ngộ thảm thương hơn thế rất nhiều. Thế nhưng, điều thực sự dẫn người ta tới tuyệt vọng chính là biết đến hạnh phúc, biết đến thỏa mãn, rồi lại bị đẩy xuống vực thẳm của tuyệt vọng, chẳng phải như vậy sao?」

Trong một thế giới tràn ngập cái chết, con người sẽ chẳng còn bám víu lấy sự sống.

Trong một thế giới đầy rẫy bất công và phân biệt đối xử, con người sẽ không còn phẫn nộ vì bản thân bị đối xử bất công.

Trong một thế giới mà vết thương của đói nghèo là thường thức, con người sẽ chẳng còn mơ ước đến mỹ thực nữa.

Ấy là lẽ đương nhiên. Bởi vì họ không hề biết.

Nếu không biết đến một thế giới an toàn, một thế giới bình đẳng, một thế giới dư thừa thức ăn, nếu chỉ biết mỗi hiện thực trước mắt mà thôi, thì cũng chẳng thể nào nghĩ đến những thứ như khát vọng hay khao khát ấy, chỉ còn cách tiếp nhận thế giới như nó vốn có mà thôi.

Ít nhất, những kẻ đang chìm trong nỗi khổ đó, thường chẳng có học vấn gì, lại càng khó lòng mà nảy sinh được những suy nghĩ như thế, ắt hẳn chỉ là số ít hiếm hoi.

「Chính bởi vậy, điều bất hạnh nhất, chính là biết được thế nào là no đủ, biết thế nào là hạnh phúc, thế mà lại nhận ra rằng mình vĩnh viễn không bao giờ có thể đạt tới nó, chính là tự mình hiểu rõ rằng bản thân không còn chút hy vọng hay cứu rỗi nào... Chẳng phải vậy sao?」

『Mẹ』 cất tiếng, như đang giảng đạo lý.

Chính bởi có tri thức, con người mới đau khổ.

Những dân đen ngu muội sống dưới đáy xã hội, theo một nghĩa nào đó, lại còn có thể xem là hạnh phúc.

Chịu đựng nỗi đau kiếp này, chờ mong một kiếp sau, hay trông đợi vào cõi cực lạc, cho dù chỉ là trốn tránh thực tại, là những lời mê sảng rỗng tuếch không có lấy chút căn cứ nào, chỉ cần có thể bảo vệ tâm hồn mình khỏi hiện thực địa ngục trước mắt, chỉ cần có thể chống đỡ được, thì như thế cũng đã là hạnh phúc.

Vậy thì những kẻ đến cả điều đó cũng không có thì sao?

「Ah……n-ngươi……ngươi đang nói…gì vậy……không, làm sao ngươi lại……?」

「Một đứa trẻ đáng thương biết bao. Không thể trốn chạy, cũng chẳng thể ngoảnh mặt làm ngơ, càng chẳng thể tìm tới ảo mộng mà trú ẩn. Thế mà lại chẳng được ai thấu hiểu, chỉ có thể cô độc mà sống tiếp... Vì sao con đường sống của con lại đau đớn và tội nghiệp đến vậy chứ?」

Trong từng lời của『mẹ』vang vọng một thứ tình cảm tràn đầy từ bi, xót thương và cảm thông sâu sắc. Một lòng quan tâm dịu dàng đầy chân thành, khiến người nghe không thể nào cưỡng lại mà cảm thấy an tâm, đồng thời mãnh liệt lay động cõi lòng, tựa như muốn cạy mở, muốn phá vỡ đê điều cảm xúc mà tôi đã che đậy suốt bao năm qua.

「Ngoan nào, ngoan nào, con đã vất vả nhiều rồi, phải không? Giờ thì ổn rồi. Giờ con không cần phải cố gắng thêm nữa. Không còn cần phải chịu đựng thêm nữa đâu?」

Chỉ khi ấy tôi mới nhận ra. Không biết từ lúc nào,『mẹ』đã ở ngay trước mặt tôi, dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng.

Chiếc mặt nạ tôi luôn mang theo đã bị vứt xuống sàn từ lúc nào chẳng hay, tôi đang được ôm vào lồng ngực mềm mại ấy, đầu tôi được vuốt ve như đang dỗ dành một đứa trẻ sơ sinh. Đến khi nhận ra tất cả, thì mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi. Tôi không sao biết được mọi chuyện bắt đầu từ lúc nào. Lý trí tôi đang tan chảy, một cơn cuồng phong cảm xúc mãnh liệt sắp sửa bùng trào.

「Ah…uh…?」

Tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nấc nghẹn ở cổ họng, nước mắt đã rưng rưng khóe mắt. Bởi bản năng tôi hiểu, cứ buông xuôi ở đây, tôi sẽ không thể quay đầu lại nữa.

「Fufufu、không cần gắng gượng đâu mà? Cứ dựa vào mẹ cũng được mà? Cứ khóc nhè đi cũng được mà? Bởi lẽ, nghe theo cảm xúc, sống theo bản năng, đó mới chính là lẽ tự nhiên của sinh linh mà. Và với tư cách là『mẹ』con, sao mà mẹ có thể từ chối khi đứa con thơ bé nhỏ muốn tìm đến mà nương tựa chứ?」

Những lời『mẹ』thì thầm vang vọng trong tâm trí tôi, thật dịu dàng, thật ấm áp, tràn đầy lòng bao dung cho những yếu đuối. Một cơn buồn ngủ ngọt ngào và dịu nhẹ từ từ nuốt trọn ý thức tôi. Chỉ muốn từ bỏ tất cả suy nghĩ, chỉ muốn lảng tránh toàn bộ hiện thực, chỉ muốn như một đứa trẻ sơ sinh, nép vào lòng『mẹ』mà vùi mặt nức nở. Từ khóe mắt, từng dòng nước mắt lặng lẽ tuôn trào, hòa quyện giữa an yên và thống khổ.

「Ah…uuuu…ugh…!?」

「Ừ, ừ, ổn rồi mà? Giờ thì ổn cả rồi. Giờ con không cần lo lắng về bất cứ điều gì nữa đâu nhé?『Mẹ』vẫn luôn ở bên con mà, được chứ?」

Trong dòng chảy ngọt ngào, mê hoặc ấy, tôi dần dần khép hờ mi mắt như một đứa trẻ sơ sinh. Bên kia ánh nhìn mờ nhòa, dù run rẩy, Murasaki dường như nhận ra điều gì đó, hướng về phía tôi mà gào thét điều gì đó. Thế nhưng. bộ não của tôi từ chối lắng nghe, cũng từ chối tiếp nhận. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Mệt mỏi với tất cả. Chỉ muốn… chỉ muốn được giải thoát mà thôi.

(À… nếu cứ thế này rồi chìm vào giấc ngủ… chắc hẳn sẽ rất nhẹ nhàng…)

Không còn phải suy nghĩ gì sâu xa nữa, chỉ cần sống, chỉ cần tuân theo bản năng, thuận theo cảm xúc, sống như loài dã thú, thì sẽ thoải mái biết bao nhiêu? Đó chính là bản chất của yêu quái, và nếu giờ ta hoàn toàn giao phó bản thân mình cho『mẹ』, thì điều đó sẽ trở thành hiện thực. Một số phận quyến rũ đến tột cùng.

Vậy nên… vậy nên… vậy nên… vậy nên…

「Nào, đến đây nào. ■■, từ hôm nay con cũng sẽ trở thành『gia đình』của chúng ta rồi nhé?」

「Gia… đình……?」

「Đúng thế. Con sẽ trở thành một thành viên trong số các bé con của ta, trở thành một phần của『gia đình』chúng ta. Sẽ không còn cô đơn nữa đâu. Sẽ không còn phải sợ hãi điều gì nữa cả.」

Đúng thế. Cứ vậy thì sẽ chẳng còn cô đơn. Chẳng còn phải đau khổ. Chỉ cần quây quần bên nhau, tụ tập bên nhau, ăn cùng nhau, sống cùng nhau, thế là đủ rồi. Không còn gì phải phiền não nữa, sẽ được hạnh phúc, được thảnh thơi…

(……Không, khoan đã, hình như… mình đang quên cái gì đó……là gì vậy……?)

Được『mẹ』ôm vào lòng, trong sự êm ái ấy, tôi cảm thấy có gì đó vướng mắc. Phải rồi, có gì đó thật kỳ lạ. Quyết định này, có điều gì đó quá mức sai trái. Gia đình? Gia đình tôi… Gia đình tôi không phải là những kẻ như thế này… Không phải… không phải là bọn họ mà……

『Nii-chan!』

……Trong tâm trí, hình ảnh một cô bé nắm tay cha mẹ và các em, nở nụ cười hồn nhiên kêu gọi tôi chợt hiện lên. Một hình ảnh thân quen đến quặn lòng, một hình ảnh da diết không thể gặp lại, nhưng là một sự thực hiện hữu, một điều không thể chối bỏ………!!

(Đúng rồi, gia đình của ta là… gia đình của ta là…………!!!!)

-

「Đừng có giỡn mặt ta…………!!」

Cùng với tiếng thì thầm nhỏ đó, một âm thanh phập vang vọng khắp căn hầm tối.

Những yêu quái trú ngụ trong tổ đều đồng loạt khựng lại, dõi mắt nhìn về phía đó. Ako Murasaki, vừa nãy còn đang cố gắng gào thét điều gì đó, cũng sững sờ, ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ riêng tên dẫn đường là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ liên tục đưa mắt nhìn quanh.

「A-ara……?」

Con quái vật mang hình dạng con người, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối bởi cơn đau chạy dọc vùng ngực, từ từ buông vòng tay đang ôm chặt. Cắm sâu vào ngực nó là một thanh đoản đao, cán dao làm bằng vàng quỳ và sơn mài, khắc hoa văn anh đào rực rỡ, được chồng chất bao những lớp chú nguyền… và đoản đao ấy đang nằm trong tay người mà nó vừa ôm chặt vào lòng.

「Sao, sao lại……?」

Nó cất tiếng hỏi, không phải với giọng giận dữ, mà đầy hoang mang và buồn bã. Và rồi, như để đáp lại, con người từng được nó ôm vào lòng từ từ ngẩng đầu lên, mở miệng nói.

「Đừng có giỡn mặt ta!! Đừng có mà xóa sạch ký ức về gia đình tao!! Đừng hòng cướp đi gia đình của người khác……!!」

Gương mặt đẫm lệ, giọng run rẩy, nhưng trong đó dồn nén ý chí sát ý, hận thù và cơn phẫn nộ mãnh liệt, chàng thanh niên gào lên. Và rồi... cậu rút mạnh đoản đao đang cắm ở con ngực quái vật ra. Máu đỏ sẫm từ làn da trắng muốt phun trào, vấy lên gương mặt chàng thanh niên. Và…

「Bé con……? Con đang làm gì vậy………?」

「Đừng có làm ra vẻ mẹ ta, đồ quái vật………!!」

Không hề có ý định lắng nghe. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi đao sắc bén trong tay chàng trai liền vung xuống, chuẩn xác đâm thẳng vào mắt trái của vị địa mẫu thần đã sa đọa……

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Mạnh
Dù vẫn đang ăn hành
Xem thêm
suc manh hoi tuong
Xem thêm