Con trai út nhà Bá tước là một Warlock
Chương 42: Thay đổi (3)
0 Bình luận - Độ dài: 3,365 từ - Cập nhật:
[…]
Russell khẽ thở dài, đưa tay lên vuốt mặt. Mọi chuyện tưởng chừng đã khép lại gọn gàng, đâu vào đấy rồi. Nhưng rốt cuộc thì…
“Tên khốn ngu ngốc.” Lucion gằn lên từng tiếng, rồi không chút do dự, dốc toàn bộ ly nước còn đang uống dở trong tay lên đầu Domen, kẻ đang nằm sõng soài trên sàn.
Hóa ra, việc cậu cứ liên tục mỉm cười, cứ cố gắng nhẫn nhịn để duy trì một hình ảnh đẹp đẽ, lại khiến lũ người ngu ngốc kia lầm tưởng rằng cậu là một kẻ dễ bị bắt nạt.
“Xong rồi. Chúng ta quay về biệt thự thôi.” Lucion cười, giọng nhẹ bẫng.
Con người thì phải đối xử với nhau như con người. Nhưng với chó chỉ có thể dùng cách của chó để dạy dỗ chúng.
‘Lẽ ra, mình nên làm như vậy ngay từ đầu.’
“Cái thứ đang lủng lẳng trên vai em... không cần phủi xuống sao?”
Carson bất ngờ lên tiếng ánh mắt lạnh tanh lướt qua đầu Domen.
“Không cần đâu anh, hôm nay là một ngày đẹp trời, sẽ là điều không may nếu nó bị máu làm bẩn.”
Lucion khẽ đảo mắt nhìn lướt qua đám quý tộc vẫn luôn khinh thường mình, không nói thêm một lời và rời đi. Lời cảnh báo đã được đưa ra rõ ràng, việc tiếp theo… là để gia tộc Fizat thật sự sụp đổ.
[Tất cả… đều do máu mủ trong nhà mà ra.] Russell thầm rủa, lại lần nữa đưa tay lên xoa mặt.
Anh đã nghĩ ít nhất thì Carson sẽ lên tiếng ngăn cản em trai mình.
“Lucion,” Carson lên tiếng, Russell vô thức liếm môi, “Em làm tốt lắm.”
[Thấy chưa.] Russell bật cười trước lời khen của Carson.
“Anh thấy biên cảnh mấy năm nay quá yên bình rồi nên có những kẻ ngu ngốc không biết sợ là gì cứ thế mà khiêu khích chúng ta, khiến anh ngứa mắt mãi. Anh tin là em sẽ xử lý tốt chuyện này, Lucion.”
“Em nghe nói gia tộc Fizat hiện đang sở hữu một khu kinh doanh phát đạt, đúng không anh?” Lucion không bỏ lỡ cơ hội này, quay sang Carson thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình.
Chỉ bằng vài câu nói khéo léo cùng thái độ cứng rắn, Lucion đã dễ dàng lấy được một khu kinh doanh béo bở mà không tốn chút công sức nào.
“Được. Anh sẽ giao nó cho em. Cha cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Anh định xử lý như thế nào?”
“Chúng ta không cần phải làm gì cả.”
“Ý anh là chúng ta không cần phải làm gì cả sao?”
“Đó là sức mạnh của cái tên Cronia.” Carson hơi nhướng mày, giọng đầy tự hào. Lucion cảm thấy tim mình cũng bất giác đập nhanh hơn khi thấy rõ vẻ tự hào của anh trai.
Hai người cùng lên xe ngựa.
“Về chuyện của Hầu tước Sprika…”
“Em không cần phải không cần bận tâm đến chuyện đó,” Carson ngắt lời, không đợi Lucion nói hết câu.
'Anh nói vậy thì em lại càng muốn biết.' Lucion khẽ mím môi.
Cho tới hiện tại, ngoại trừ việc gia tộc Sprika sẽ thay thế Cronia để bảo vệ biên giới khi gia tộc cậu lụi bại, nhưng lại không có thêm bất kỳ thông tin nào khác về gia tộc này nữa.
“Em có nghe nói rằng Đại thần điện đang chuẩn bị công bố về việc em đã nhận được phước lành của Thần thú không?” Carson hỏi, sau một thoáng im lặng.
“Vâng, Veros đã thông báo cho em rồi.” Lucion gật đầu nhớ lại, ngay giữa bữa tiệc, Veros đã gọi cậu lại và lặng lẽ thông báo về chuyện đó, kèm theo cả lời xin lỗi từ Thần thú như một món quà bất ngờ.
“Anh cũng đã báo với cha rằng em sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa.”
“Anh đã nói với cha rồi sao?”
“Ừ. Và cha đã yêu cầu anh chuyển lời nhắn này cho em,” Carson mỉm cười dịu dàng khi anh lặp lại lời của cha họ, “Lucion, cha rất tự hào về con.”
Lucion ngạc nhiên đến mức vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, quên cả khép miệng, đôi mắt mở to đến mức quên cả chớp.
Thình thịch… Thình thịch…
Tiếng tim đập của cậu vang vọng mạnh mẽ trong lồng ngực, khóe môi chậm rãi cong lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Lucion có được sự công nhận từ cha mình.
Cậu vui đến mức các đầu ngón tay run lên khe khẽ, như thể cả cơ thể đang bị mất kiểm soát.
Giây phút ấy, cuối cùng cậu đã thực sự nhận ra rằng bản thân mình đã hoàn toàn thay đổi.
“À, nhắc mới nhớ, suýt chút nữa thì anh quên nói điều này.” Carson vẫn nhìn Lucion, trầm giọng nói, trong mắt anh ánh lên một sự tự hào mãnh liệt, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày. “Em chịu đựng rất giỏi. Thật sự, Lucion, em kiên trì một cách phi thường.”
Mình rất kiên trì.
Anh đang nói gì thế?
Lucion không thể thốt ra được bất kỳ lời nào, đôi mắt cụp xuống, cậu chỉ có thể im lặng cúi đầu.
* * *
“… Vì thế, Đại thần điện đã gửi thư tới hoàng cung, trong đó bày tỏ mong muốn được cùng hoàng gia chính thức công bố danh tính người nhận được phước lành của Thần thú.” Nghe Cetyl báo cáo đến đây, hoàng đế bật cười như thể đang nghe một câu chuyện thú vị.
Một người được thần thú chúc phúc đã xuất hiện. Rõ ràng đây là một sự kiện rất thiêng liêng và quan trọng đối với Đại thần điện.
Việc đề nghị cùng công bố một sự kiện quan trọng đến vậy với hoàng gia, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã là một lời cầu cứu rõ ràng từ Đại Thần điện, dù nó chưa từng được thốt ra.
“Cái nơi từng ngạo mạn đến mức chẳng thèm cầu xin ai ngoài vị thần của họ, vậy mà giờ đây lại phải cúi đầu cầu xin ta giúp đỡ sao. Đúng là sống lâu rồi mới thấy đủ chuyện lạ trên đời.”
“Chẳng lẽ họ muốn chúng ta giúp họ che đậy vụ việc vừa rồi chăng?”
"Con nghĩ sao, Cetyl?" Hoàng đế hỏi.
Cetyl hiểu rất rõ đây không phải là một câu hỏi bình thường. Nó là một bài kiểm tra như một thử thách vua cha dành cho anh.
“Con cho rằng đây là thời điểm lý tưởng để đạp Đại thần điện vào dưới gót giày của hoàng thất.”
“Vì sao con lại nghĩ như vậy?”
“Thánh quốc Nevast đang ngày một lớn mạnh. Dù phần lớn các linh mục trong đế quốc là người của chúng ta, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng ảnh hưởng của Nevast đã len lỏi vào tận sâu trong hàng ngũ của họ.”
“Ý con là… nhân cơ hội này, chặt phăng bàn tay của Nevast đang thò vào Thần điện?”
“Vâng, bệ hạ. Chừng nào đại tư tế và các linh mục còn đặt chân trên đế quốc này thì họ đều phải là người của bệ hạ. Không thể có ngoại lệ.” Cetyl cúi đầu tiếp tục nói, “Cậu Lucion Cronia, người được Thần thú ban phước, giờ đây đã trở thành một nhân vật có vị trí đặc biệt quan trọng đối với cả Đại Thần điện lẫn vương quốc Nevast.”
“Nhưng điều đó cũng đúng với chúng ta. Xưa nay Thần thú vốn không ban phước lành một cách tùy tiện; vậy mà, một sự kiện vốn không thể xảy ra theo dòng chảy của lịch sử thế giới lại đã xảy ra ngay trong vương quốc của chúng ta.”
Thần thú vốn đã là một sự tồn tại vượt lên mọi lý giải thông thường, vậy thì con người được nó chọn để ban phước còn đặc biệt đến nhường nào?
“Bệ hạ, bây giờ chính là dịp thích hợp để cho dân chúng thấy rằng hoàng thất luôn đứng trên Đại Thần điện.”
“… Chỉ tiếc rằng người đó lại là người của gia tộc Cronia. Ta không nghi ngờ lòng trung thành của gia tộc ấy, nhưng vẫn còn nhiều yếu tố phải cân nhắc.” Hoàng đế khẽ nhíu mày, rồi đưa tay vuốt nhẹ hàng râu.
Vùng biên giới và hoàng thất, dù ngoài mặt vẫn duy trì quan hệ hữu hảo, nhưng trong chính trị, không một thế lực quý tộc nào có thể được phép vượt khỏi tầm kiểm soát để duy trì sự cân bằng quyền lực.
Thế nhưng còn cơ hội nào tốt hơn cơ hội này để đè bẹp sự ngạo mạn lâu năm của Đại Thần điện?
“Cetyl.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Ta quyết định chấp nhận lời khẩn cầu tha thiết của Đại Thần điện.”
* * *
“Chào buổi sáng, Lucion.” Heint cất tiếng chào khi trông thấy Lucion đang từ tốn bước xuống bậc thang.
“…Mắt em có hơi sưng lên thì phải?”
“Công việc của anh vẫn tiến triển tốt chứ ạ?” Lucion không chút do dự tự nhiên cắt ngang lời nhận xét ấy.
“À. Mọi chuyện vẫn ổn. Hôm qua anh đã đến gặp cha anh. À mà, em có nghe tin gì từ Carson không?”
Thấy Lucion không trả lời, Heint bật cười lau mồ hôi, có vẻ như anh ta đã chăm chỉ luyện tập từ sáng sớm.
“Không sao đâu. Dù em có biết cũng chẳng sao cả. Dù gì thì anh cũng nổi tiếng vì từng bị tống khỏi không biết bao nhiêu đoàn kỵ sĩ rồi còn gì.”
“Thật may mắn khi lần này mọi việc diễn ra suôn sẻ với anh.” Lucion chân thành nói.
Giờ đây, khi Heint đã được thu nhận vào Đội Kỵ sĩ Hoàng gia, chẳng còn lý do nào để anh ta bị đuổi khỏi đó nữa và tất nhiên, cũng không có lý do gì để Đội Kỵ sĩ Hoàng gia phải đến vùng biên giới của Cronia cả.
Thế nhưng tại sao sợi chỉ đỏ kia vẫn chưa bị cắt đứt?
Cảm giác đó thật khó chịu.
“Nghe nói em được thần thú ban phước. Tuy đã muộn, nhưng… chúc mừng em nhé.” Heint nhẹ nhàng vỗ tay.
“Cảm ơn anh,” Lucion nói, “nhưng em không chắc chuyện này có thật sự đáng để ăn mừng đến vậy không nữa.” Quả thực, cậu rất vui khi biết mình nhận được sự bảo hộ từ thần điện, thế nhưng cái cách mà mọi người xung quanh cứ rộn ràng, tò mò về việc ấy lại khiến cậu cảm thấy thật kỳ lạ.
Ngay từ đầu, trong tiểu thuyết nguyên tác cũng chẳng có lấy một nhân vật nào từng nhận được phước lành từ Thần Thú, vì vậy Lucion cũng chẳng biết chi tiết về việc này.
[Cái gì? Con không biết thật sao?]
“… Em thật sự không biết tầm quan trọng của việc này sao?”
Russell và Heint gần như đồng thanh lên tiếng.
“Em không biết thì không được sao?” Giọng của Lucion hơi cao lên.
Vì dị ứng với ánh sáng nên từ nhỏ Lucion đã phải sống tách biệt hoàn toàn với thần điện. Những gì cậu biết chỉ là các kiến thức cơ bản.
[Đúng rồi, cũng phải thôi. Con không biết là chuyện bình thường. Không biết mới là hợp lý.] Russell thay đổi tư thế và gật đầu.
“Đúng, đúng rồi. Không biết cũng không sao cả. Ừm… đại khái là đối với thần điện, chuyện này là vô cùng quan trọng ấy.” Heint lúng túng giải thích, hơi tránh ánh mắt của Lucion.
“Lý do là gì vậy ạ?”
“Bởi vì Thần Thú vốn dĩ… không ban phước lành.”
“...Hả?” Lucian chậm rãi đưa tay lên xoa nhẹ cánh tay mình với cảm giác chuyện này vô cùng khó tin.
Thần thú không ban phước lành ư? Vậy thì… ai đã ban phước cho cậu?
Từ những điều mà Lucion từng đọc trong tiểu thuyết, cậu biết rõ sức mạnh của Thần Thú khủng khiếp đến nhường nào. Nó là một thực thể với khả năng chữa lành gần như vô hạn, chỉ cần phần đầu còn giữ lại, dù cơ thể có bị chém đứt hay xuyên thủng đến đâu thì Thần Thú vẫn có thể hồi phục lại tất cả.
Ngay cả những vết thương nặng nhất cũng có thể chữa khỏi một cách hoàn toàn, và với những vết thương nhẹ hơn, ánh sáng từ Thần Thú thậm chí có thể đồng thời chữa trị cho hàng trăm, hàng nghìn người. Chính vì lẽ đó, năng lực ấy luôn được ca ngợi như một phép màu – một phép màu thực sự.
Hơn nữa, sức mạnh ấy không chỉ mang tính chất hồi phục. Ánh sáng chữa lành có thể trở thành một đòn tấn công khủng khiếp. Với sức mạnh đó, Thần Thú hoàn toàn có thể một mình đối đầu với hàng vạn quân lính.
Thế nhưng, vì ánh sáng của nó quá thuần khiết nên nó cũng rất dễ dàng bị bóng tối lấn át. Chính điều này đã khiến Thần Thú trở thành mục tiêu ưa thích của các warlock.
“Người ta thường gọi thứ ánh sáng mà Thần Thú tạo ra là phước lành, nhưng thực chất không phải như vậy. Nó chỉ là ánh sáng thôi.” Heint vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào trán Lucion, “Có thể… em chính là người đầu tiên nhận được phước lành từ thần thú đấy.”
“Thật vậy sao?” Lucion gượng gạo nhếch môi, cố gắng nhấc khóe miệng đang khẽ run lên.
Cậu không hề vui một chút nào. Ngược lại, cậu thậm chí còn suýt buột miệng văng ra một câu chửi thô tục.
'Phải rồi lý do mà trong tiểu thuyết không hề nhắc đến người từng được Thần Thú ban phước là bởi vì… Thần Thú vốn dĩ chưa bao giờ ban phước cho ai cả hay sao?'
Cậu thấy bản thân thật ngây thơ và chủ quan.
Chỉ vì một phút buông lỏng cảnh giác, cậu đã bị đẩy vào vị thế ngang hàng với một vị thánh khiến đầu cậu giờ đây đau như muốn nổ tung.
'Mình đâu có mong bị chú ý đến mức này đâu cơ chứ… Cái đồ khốn khiếp kia, Thần Thú chết tiệt!'
Hôm qua, lúc đối diện với Thần Thú, thay vì tha thứ đáng lẽ ra cậu nên giật sạch bộ lông của nó cho hả giận thì hơn!
Giờ thì hiểu tại sao khi Thần thú thấy cậu lại mỉm cười rồi.
"Lucion?" Heint lo lắng gọi tên cậu, khi nhận ra sắc mặt của cậu bất chợt tái đi.
“Có cần anh gọi bác sĩ đến không?”
“Em không sao, em có chút việc cần ra ngoài trước.”
Lucion chào tạm biệt Heint và bước nhanh về phía cổng chính.
“Đây không phải là một chuyện đáng mừng sao, thưa cậu chủ?” Hume hỏi.
Điều khiến Lucion lo lắng nhất chính là viễn cảnh thân phận warlock của mình bị vạch trần.
“Xét cho cùng thì kết quả lần này cũng không đến nỗi tệ, nhưng ta tuyệt đối không ưa những chuyện ồn ào như thế này.”
Lucion gọi một người hầu tình cờ đi ngang qua.
“Vâng, thưa cậu chủ,” người hầu cung kính cúi đầu, “Cậu có chuyện gì cần tôi làm ạ?”
“Hãy cử người đến Đại Thần Điện. Nói với họ là ta cử người đó đi. Như vậy, họ sẽ để người đó vào.”
“Vậy tôi nên chuyển lời gì đến Đại Thần Điện, thưa cậu chủ?”
“Hãy nói rõ ràng rằng ta không ưa những chuyện phô trương rùm beng. Vì vậy, ta mong buổi lễ sẽ được tổ chức kín đáo, càng ít người biết càng tốt. Đây không phải là một lời thỉnh cầu mà là điều kiện để ta chấp thuận tham dự.”
Lucion biết rất rõ, nếu mình vắng mặt trong buổi lễ tuyên bố về người được Thần Thú ban phước thì Đại Thần Điện chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn. Đó là lý do khiến họ buộc phải gật đầu chấp thuận điều kiện của cậu, biến nó thành một buổi lễ riêng tư với sự tham dự của số lượng người hạn chế đến mức tối thiểu.
'Chỉ cần đến mức đó thôi là đủ.'
“Tôi đã rõ, thưa cậu chủ. Tôi sẽ lập tức phái người truyền đạt lời của cậu tới Đại Thần Điện.”
Nghe thấy câu trả lời ấy, Lucion mỉm cười hài lòng.
“Ta sẽ ra ngoài một lát.”
“Vâng. Cậu đi cẩn thận.”
* * *
Chiếc chìa khóa mà Devia đưa cho cậu cuối cùng đã dẫn họ tới một quán trọ ở trung tâm. Nơi ấy không quá xa so với biệt thự, do đó cậu và Hume quyết định cải trang rồi nhẹ nhàng chạy đến đó, tránh mọi sự chú ý không cần thiết.
― Ratta muốn dùng 'shoong' cơ, nhưng chạy như thế này lại vui hơn!
Ratta trong hình dáng một con cáo mập mạp tròn trịa, vừa cười toe toét vừa chạy bên cạnh Lucion.
Kỹ thuật dịch chuyển trong bóng tối đúng là một kỹ năng tuyệt vời như món quà ngọt ngào từ thiên đường, nhưng cái giá phải trả lại không hề nhỏ. Việc sử dụng nó tiêu tốn một lượng lớn bóng tối, đến mức hiện tại Lucion vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ lượng tiêu hao chính xác cho từng lần thi triển.
Cũng chính vì muốn kiểm chứng hiệu quả của kỹ năng ấy, cậu đã dùng nó trong lần bắt giữ Devia, và hậu quả là cậu đã bị chảy máu.
“Chỉ được dùng nó khi về đến nhà.” Lucion đáp, việc thi triển nó ở bên ngoài là điều quá mạo hiểm.
― Hoan hô! Hoan hô! Ratta sẽ dùng 'shoong' khi về đến nhà!
Nghe lời cho phép, bước chân của Ratta nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Vì đã vài ngày không chạy nên Lucion cũng cảm thấy cơ thể cứng đờ của mình dần được thả lỏng.
'Từ ngày mai, phải bắt đầu luyện tập trở lại mới được.'
Bữa tiệc đã kết thúc. Trước khi quay về biên giới, khoảng thời gian tạm ngừng huấn luyện cũng nên chấm dứt.
Đã đến lúc học phép thuật mới từ Russell.
[Con nên điều khiển cả bóng tối cùng lúc chứ.] Theo lời nhắc của Russell, Lucion bắt đầu điều chỉnh nhịp độ, giảm dần tốc độ chạy, đồng thời bắt đầu dẫn dắt bóng tối trong người hòa vào chuyển động.
“Cậu chủ.” Hume gọi Lucion.
Rõ ràng họ vừa cùng chạy đường dài, vậy mà nhịp thở của anh ta lại không hề có lấy một chút gấp gáp hay mệt mỏi.
'Quá đáng thật đấy.'
Lucion nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu Carson đã đề nghị tôi nên bắt đầu huấn luyện thể chất.”
"Anh trai ta sao?" Khóe miệng Lucion bắt đầu giương lên, Hume vốn đã sở hữu một sức mạnh vượt trội nhưng nếu rèn luyện thêm, anh ta chắc chắn sẽ trở thành một chiến binh thực sự.
“Tôi đã đồng ý học. Bởi vì… tôi cũng cần có sức mạnh.” Nghe đến đó, Lucion bất giác dừng lại.
Khao khát sức mạnh là vì anh ta muốn bảo vệ một điều gì đó.
Và ngay khoảnh khắc ấy, như một dấu hiệu mờ nhạt nhưng rõ ràng từ vận mệnh, một sợi chỉ xanh lặng lẽ xuất hiện giữa hai người, kết nối Lucion và Hume, khác hẳn với hình ảnh trong tiểu thuyết nguyên tác.
Một luồng chảy tốt đã bắt đầu thổi đến.
Khi Hume thay đổi, cậu cũng thay đổi theo.


0 Bình luận