• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Con trai út nhà Bá tước là một Warlock

Chương 40: Thay đổi

0 Bình luận - Độ dài: 3,356 từ - Cập nhật:

― Được! Ratta sẽ liên lạc với số 8 ngay.

Ratta hớn hở vểnh đôi tai nhỏ lên, lẩm bẩm một tràng dài. 

― À, số 8. Số 8. Đây là Ratta.

Đôi mắt của Ratta đảo qua đảo lại một chút rồi bất chợt dừng lại.

― Ratta đã liên lạc được rồi. Lucion hỏi gì cũng được. Ratta sẽ nói hết cho Lucion.

“Hiện tại tình hình của tổ chức như thế nào?”

― Kran đã đầu tư thành công vào cả năm địa điểm mà Lucion đã nói đến.

'Nhanh vậy sao?'

Lucion thoáng kinh ngạc.

Cậu biết Kran là một người có năng lực nhưng việc hoàn thành mọi thứ chỉ trong vòng hai ngày vẫn nằm ngoài dự đoán của cậu.

Đầu tư không phải trò đùa vậy mà anh ta cũng có thể sắp xếp đâu vào đấy trong thời gian ngắn như vậy.

'Còn hơn cả mong đợi.'

[Giá mà thầy cũng có một trợ lý như thế này thì trước danh hiệu thiên tài này đã không phải kèm theo hai chữ “bất hạnh” nữa rồi.]

Russell vô thức nuốt khan, đôi mắt ánh lên chút tiếc nuối.

"Và?"

Lucion thúc giục.

― Số người đã tăng lên, ừm… Stra thì lúc nào cũng canh gác trong nhà, còn Helon… ừm, anh ta vừa tìm được một công việc. À mà, ‘công việc’ nghĩa là gì vậy?

Rata chớp mắt, nghiêng đầu đầy tò mò.

“Là làm việc để nhận tiền.”

― Ồ! Vậy là Hume rồi. Hume!

Dù không rõ vì sao Ratta lại liên hệ chuyện này với Hume nhưng Lucion vẫn chưa hết thắc mắc về chuyện Helon đột nhiên muốn tìm việc làm.

“Tại sao Helon lại đột nhiên muốn đi tìm việc vậy?”

― Anh ta nói là để lấy thông tin.

'Thông tin?'

Lucion khẽ nhíu mày.

Cậu đã chỉ dẫn rõ ràng những nơi cần đầu tư, những người cần chiêu mộ cho Kran. Vậy Helon còn cần thông tin gì nữa?

Tiền bạc và nhân lực.

Ngay cả khi cậu đã cung cấp hai yếu tố quan trọng nhất, vẫn có thông tin mà Helon buộc phải tự mình tìm kiếm sao?

Lucion không khỏi băn khoăn nếu Kran đang có suy tính riêng, điều đó có thể trở thành một vấn đề. Cậu cần phải xác nhận lại.

“Thông tin nào vậy?”

― Ừm… Hóa ra Kran thực chất là hoàng tử của một vương quốc đã sụp đổ, còn Helon và Stra là cận thần của anh ta. À mà, ‘cận thần’ nghĩa là gì nhỉ? 

“Ch-Chờ đã.”

Lucion chết sững.

Kran là hoàng tử của một vương quốc đã diệt vong?

Cậu vừa nghe cái quái gì vậy?

[Lucion này… ánh mắt chọn người của con thật tuyệt vời đấy. Mỗi người con chọn đều không phải hạng tầm thường.]

Russell liếc nhìn Hume.

“Con không hề biết anh ta lại hoàng tử.”

Lucion vội vã nắm chặt vạt áo, vẫn chưa thể tiêu hóa nổi thông tin mình vừa nghe. Nếu biết trước điều này, có lẽ cậu đã không chọn Kran. Bởi cậu không muốn vướng vào những vấn đề chính trị phức tạp như thế.

Lúc này, Ratta lại vui vẻ nói tiếp.

― Vậy nên, bọn họ đang điều tra nguyên nhân khiến quốc gia của mình bị diệt vong?

'Có vương quốc nào sụp đổ gần đây sao?'

Lucion cau mày suy ngẫm.

[Có đấy. Vương quốc Keortia đã sụp đổ cách đây 10 năm trước.]

“Lúc đó con vẫn còn nhỏ. Con nghĩ mình mới…”

[Cũng đúng. Đế quốc chẳng hơi đâu mà ghi nhớ cái tên của một vương quốc nhỏ bé đã bị xóa sổ.]

Lucion bật cười khi thấy Russell ngắt lời mình.

“Vậy sao thầy lại bận tâm đến chuyện tuổi tác của mình thế?”

[Ngay cả hồn ma cũng có tuổi đấy nhé… Khụ. Dù sao đi nữa, vấn đề là con đã vô tư biến một vị hoàng tử thành cấp dưới của mình.]

“Chuyện đó không quan trọng. Con chẳng hay biết gì cả, và Kran vẫn chỉ là Kran thôi.”

Dù Kran có là hoàng tử của một vương quốc sụp đổ hay không, điều đó cũng chẳng thay đổi gì cả.

'Giờ thì mình đã hiểu rồi, vậy ra, việc mở rộng thế lực cũng là vì vương quốc đã mất của anh ta sao?'

Lucion nghĩ rằng điều đó là tốt.

Một khi có động lực rõ ràng để phát triển, Kran nhất định sẽ gắn bó với tổ chức hơn bao giờ hết.

'Nếu muốn kiểm soát Kran, trước tiên mình phải biết anh ta đang muốn tìm thứ gì.'

May mắn thay, bên cạnh Lucion luôn có những hồn ma không biết mệt mỏi, lúc nào cũng tỉnh táo suốt 24 giờ trong một ngày.

'Mình phải tiếp tục chuẩn bị. Liên tục không ngừng.'

Vì hạnh phúc của bản thân, Lucion phải luôn sẵn sàng xây dựng và bảo vệ tất cả những gì cần thiết, để không bị cuốn vào cơn bão sẽ ập đến trong hai năm sắp tới.

'Mình phải tận dụng bữa tiệc ngày mai để thu thập tối đa thông tin.'

Lucion khẽ thở dài.

'Nhưng trước tiên để làm được điều đó, vì ngày mai sẽ rất bận rộn…’

[Lucion.] 

Russell đột nhiên gọi Lucion.

“Vâng, thưa thầy.”

[Đừng có tính toán thêm chuyện gì nữa, cũng đừng tìm cách lẻn ra ngoài. Hôm nay con cứ ngoan ngoãn ở yên đây đi.]

“Con chỉ đang suy nghĩ thôi mà. Dù sao hôm nay con cũng định ở đây rồi.”

Lucion mỉm cười nhẹ nhàng.

'Phù.'

* * *

Ngày thứ ba của bữa tiệc.

Từ sáng sớm, Lucion đã phải trải qua một buổi thử đồ kéo dài không hồi kết. Cậu đứng giữa một loạt quần áo sang trọng, trong khi các nữ hầu thì liên tục bàn tán, tiếc nuối vì không thể khoác lên cậu tất cả những bộ trang phục mà họ đã chuẩn bị.

“Thật không thể tin được, cậu chủ mặc gì cũng đẹp hết.”

“Đúng vậy! Chọn ra một bộ phù hợp cho cậu chủ thật sự quá khó. Giá mà cậu chủ có thể phân thân ra thành vài người thì tốt biết mấy.”

“Ồ, đó đúng là một ý kiến hay!”

Tiếng cười rộn ràng của họ vang vọng khắp căn phòng. Trong khi đó, sắc mặt Lucion mỗi lúc một cứng lại. Cậu bắt đầu cảm thấy một dự cảm chẳng lành. Họ còn định bắt cậu thử thêm bao nhiêu bộ đồ nữa đây…?

― Có nhiều Lucion sao?

Ratt đang mải chơi đùa với quả cầu nhỏ, lập tức dựng thẳng đôi tai lên.

― Quá tuyệt vời! Ratta thích Lucion! Nếu Lucion số 1 bận, mình sẽ nhờ Lucion số 2 chơi cùng mình mỗi ngày.

“Đừng có nghĩ như vậy nữa.”

Lucion bối rối đưa tay lên nhưng ngay lập tức, cậu bị chặn lại bởi những tiếng phản đối mạnh mẽ từ các nữ hầu.

"Không được!"

“Đúng vậy! Tuyệt đối không được!”

Lucion chớp mắt, hơi sững sờ trước sự kiên quyết đến mức này của họ.

― Đúng vậy! Không được! Lucion trông đẹp hơn khi ăn mặc chỉnh tề!

Thậm chí, ngay cả Ratta cũng hùa theo.

'…Chuyện gì đây? Mình chỉ ở đây có vài ngày mà khoảng cách giữa mình với họ lại biến mất nhanh đến thế sao?'

[Con có biết lời đồn con được thần thú ban phước đang lan rộng đến mức nào không? Các hầu gái cũng vì thế mà phấn khích theo đấy. Hơn nữa, cái bức tường dày mà con luôn dựng lên cũng đã sụp đổ phần nào rồi.]

Russell nói, đồng thời đưa tay day nhẹ lên trán, như thể đang bất lực trước cậu học trò của mình.

[Trước đây, lúc nào con cũng giữ vẻ lạnh lùng như vậy nhưng gần đây con đã bắt đầu cười nhiều hơn. Trông con rạng rỡ hơn hẳn, chẳng trách họ lại muốn gần gũi hơn.]

Lời vừa dứt, Russell nhấc tay ra khỏi trán và mỉm cười. Lucion chỉ lặng lẽ chỉ tay vào mình, như muốn xác nhận lại.

[Đúng vậy. Ấn tượng của họ về con đã thay đổi rồi, thế nên các nữ hầu cũng thấy con dễ tiếp cận hơn. Vốn dĩ con…]

Russell đột nhiên cắn môi, ngăn không cho những từ tiếp theo bật ra. Có vẻ như anh ấy không muốn nói ra câu cuối cùng này.

“Xin lỗi, cậu chủ.”

Khi Lucion vẫn im lặng, các hầu gái nhanh chóng nhận ra rằng mình đã vượt quá giới hạn. Họ vội vã cúi đầu xin lỗi.

“Không sao. Cứ làm những gì các cô thích.”

Lucion thở dài và trả lời. Một bữa tiệc lớn thế này không phải lúc nào cũng có, cảm thấy phấn khởi là điều không thể tránh khỏi. Hôm nay, cậu sẽ cho qua tất cả.

“Cảm ơn lòng nhân từ của cậu chủ.”

Lúc này, các hầu gái lại tiếp tục trò chuyện và tập trung vào việc chọn quần áo cho cậu.

Lucion yên lặng ngồi xuống, khẽ nhắm mắt lại. Cậu không tin vào những tiếng cười hay lời nói của họ. Bởi chẳng ai có thể đoán được khi nào những con dao găm giấu trong bóng tối sẽ đâm vào lưng mình. 

* * *

Vừa bước xuống xe ngựa, Lucion cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực mình.

Hàng loạt ánh mắt lập tức dồn về phía cậu.

Những ánh mắt mang theo thiện ý.

Những ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

Những ánh mắt đầy đố kỵ.

'Thật khó chịu…'

'Tránh ra đi.'

Cậu ghét cảm giác này đến mức chỉ muốn hét lên như vậy với bọn họ.

'Mình có nên nói thẳng ra không?'

[Lucion.]

Giọng Russell vang lên đầy gấp gáp, khi nhìn thấy biểu cảm khó lường của cậu, anh lập tức cảm thấy lo lắng.

[Bất kể con đang nghĩ gì thì câu trả lời là không.]

Môi Lucion khẽ nhếch lên nhưng rồi lại nhanh chóng hạ xuống, như thể đã từ bỏ ý định. Thấy vậy, Russell thở phào nhẹ nhõm. Cậu bước sang một bên, nhường đường cho Carson.

Vừa xuống xe ngựa, Carson lập tức chau mày, tỏ vẻ khó chịu.

“Còn ồn ào hơn cả hôm qua nữa.”

“Em không cần thiết phải đến đây đâu, phải không?”

“Tin đồn đang lan rộng, chúng ta không thể làm gì được.”

Carson nhắc đến sự việc liên quan đến Tử tước Horaon.

“Cá nhân em cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cũng có chút tiếc nuối.”

“Em tiếc nuối vì chuyện gì?”

“Nếu một kẻ không phải là hiệp sĩ như em có thể đánh bại một hiệp sĩ thực thụ, chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt vời.”

“Hắn ta không xứng là một hiệp sĩ. Đánh bại hắn ta chỉ tổ làm bẩn danh dự của em thôi. Thế nên kết cục như thế này vẫn là tốt nhất.”

“Anh Heint hôm nay không đến sao?”

“Chuyện đó thì... À không, có vẻ như cậu ta đang bận rộn với công việc của đoàn kỵ sĩ.”

Carson chợt nhớ ra Lucion từng nói rằng muốn thân thiết hơn với Heint, nên lập tức chỉnh lại lời nói.

“Em đi trước đi.”

Carson nhẹ giọng khích lệ Lucion đi trước.

Hôm nay khác với ngày đầu tiên. Hôm nay là ngày mà Lucion sẽ thu hút mọi sự chú ý.

Lucion gật nhẹ đầu trước lời đề nghị của Carson, rồi bình thản tiến lên phía trước.

Người được thần thú ban phước.

Linh mục danh dự.

Hai danh hiệu này giờ đã thuộc về cậu, dù thần điện vẫn chưa chính thức công bố tin tức này. Tuy nhiên, kể từ ngày thần thú khiến cậu bất tỉnh, tin đồn về việc Lucion được thần thú ban phước đã bắt đầu lan rộng ra khắp nơi.

Mỗi khi cậu đi qua, các quý tộc lại xì xào, không ngừng nhắc đến cái tên mới mà họ đặt cho cậu - "Đứa trẻ của ánh sáng" hay "Lucion Cronia, người được thần thú lựa chọn!"

'Xem ra nhũng tin đồn trước đây của mình đã hoàn toàn bị xóa sạch rồi.'

Dù những lời ca tụng kia có phần phiền phức, nhưng thái độ thân thiện của bọn họ lại rất hữu ích. Đó là cơ hội tuyệt vời để cậu khai thác thông tin.

'Một bữa tiệc buffet... buffet thông tin.'

Cậu tự nhủ, ánh mắt sáng lên đầy thích thú. Lựa chọn và sàng lọc những tin tức quan trọng giữa muôn vàn lời bàn tán hẳn là sẽ rất thú vị

[…Gọi một warlock là "đứa trẻ của ánh sáng" sao? Ôi trời, đúng là trên đời có nhiều chuyện khôi hài thật.]

Mặc dù nói thế nhưng khóe môi của Russell lại nhếch lên một cách rõ ràng.

Dù sao đi nữa, khi nghe thấy học trò của mình được khen ngợi vẫn là một điều khiến Russell hài lòng.

* * *

“Bên này, thiếu gia Lucion.”

Ngay khi nhìn thấy Lucion, Tella đã lập tức vui vẻ vẫy tay gọi cậu.

Bữa tiệc ngày thứ ba được tổ chức tại hội trường.

Có vẻ như số lượng linh mục trông coi khu vực này đã được sắp xếp tăng gấp đôi, có lẽ là do lo lắng. Tuy nhiên, năng lượng ánh sáng trong đại sảnh lại yếu hơn so với trước đây, khiến không khí dễ thở hơn một chút.

Nhưng chỉ một chút mà thôi. Nó không có nghĩa là cậu cảm thấy thoải mái khi ở trong này. Cậu cảm thấy cơn buồn nôn vẫn chưa dứt, cảm giác khó chịu vẫn cứ âm ỉ trong lồng ngực.

Lucion hít sâu, cố quên đi sự bất ổn đang lan tràn trong cơ thể mình, rồi quay sang chào hỏi Tella.

“Hân hạnh được gặp cô, tiểu thư Tella.”

Carson cũng lịch sự cúi đầu chào Tella, sau đó lặng lẽ lùi lại, nhường không gian cho hai người.

“Thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ? Hôm nay lẽ ra cậu nên nghỉ ngơi thêm mới phải. Cơ thể cậu ra ngoài thế này có ổn không?”

“Dường như lúc nào gặp tiểu thư tôi cũng đều nghe câu đó. Nhưng hiện tại tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Ngược lại, tôi cảm thấy có lỗi vì đã không thể tham dự vào ngày thứ hai.”

“Không sao đâu. Sau này vẫn còn nhiều buổi tiệc khác mà...”

Tella bỗng khựng lại khi nói đến đây. Dường như ngay cả cô cũng bị bầu không khí xung quanh làm cho bối rối.

Bởi vì lúc này, Lucion Cronia chính là tâm điểm của sự chú ý. Bất kể họ đi đến đâu, ánh mắt của tất cả quý tộc trong sảnh đều dõi theo họ.

“C-Cậu không sao chứ? Nếu cậu thấy không thoải mái, chúng ta có nên đi ra ngoài?”

Tella hạ giọng hỏi.

Không khí bên trong đại sảnh vốn mát mẻ, nhưng cô thấy trên trán Lucion lại lấm tấm mồ hôi. Đây không phải lần đầu tiên cô chứng kiến tình trạng này.

Lần đầu gặp gỡ, lần thứ hai hội ngộ, và bây giờ, ngay trong bữa tiệc này cậu lại ở trong tình trạng như vậy. 

Căng thẳng. Như thể có thứ gì đó đang gặm nhấm cậu từ bên trong.

“Không sao đâu. Tôi ổn mà, hôm nay tôi phải ở lại đây.”

Tella im lặng trong giây lát, cô hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói ấy. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy khá hơn. Cô biết rõ mối quan hệ giữa gia tộc Cronia và Đại Thần Điện, dù cô không đích thân gửi lời mời, thì thần điện vẫn sẽ thay cô gửi thư đến họ. Vậy mà, chỉ vì muốn báo đáp ân tình Lucion, cô lại vô tình ép buộc một người vốn không thích đám đông phải tham dự buổi tiệc này.

“Thiếu gia.”

“Xin tiểu thư cứ nói.”

"Tôi…"

Tella vừa định mở lời thì Lucion đột ngột ngắt ngang.

“Tôi rất dễ bị nóng.”

Nghe Lucion nói vậy, Tella sững người, cô chăm chú quan sát cậu, rồi bất giác mỉm cười. Thật là một người chu đáo. Tella nở một nụ cười đầy tự tin, quyết định không nhắc về chủ đề này nữa.

“Vậy thì... hôm nay, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu một tay. Tôi có đôi tai rất thính đấy.”

“Tôi thực sự mong đợi điều đó đấy.”

Lucion khẽ nheo mắt, nở một nụ cười trên môi.

Những bữa tiệc chính là khoảng thời gian mà thông tin được trao đổi một cách tự do nhất.

Dĩ nhiên, giữa vô vàn lời nói ấy sẽ có không ít những tin đồn thất thiệt, những câu chuyện bị bóp méo hoặc cố tình tung hỏa mù. Nhưng nếu biết cách sàng lọc, thứ thu được sẽ là nguồn thông tin có giá trị cực cao.

Huống hồ, nếu đã có người giúp cậu sàng lọc sẵn, cớ gì cậu lại từ chối cơ chứ?

* * *

“Sai rồi. Chủ mỏ đó là khách hàng của ngân hàng nhà tôi. Tôi biết rõ, không đáng để đầu tư đâu. Anh ta nợ nần chồng chất thì lấy gì mà phát triển?”

“… Hmm. Tin đó chỉ nên tin một nửa thôi. Đúng là họ đang có nợ, nhưng nguồn vốn vẫn ổn. Vấn đề nằm ở chỗ, sản phẩm của họ vẫn chưa được hoàn thiện.”

“À! Vụ này thì ổn đấy. Tôi cũng để ý đến nó từ lâu rồi.”

Tella đang không ngừng phân tích, cẩn thận sàng lọc những thông tin mà cô thu được từ giới quý tộc, chỉ ra đâu là thứ có thể tin tưởng, đâu là thứ nên thận trọng. Cô không chỉ biết tên từng người trong buổi tiệc, mà còn nắm rõ những thông tin cơ bản để có thể trò chuyện với họ.

Vũ khí thực sự của cô chính là con người và thông tin.

Lúc này, Tella tạm thời rời đi, còn Lucion thì nhận lấy ly nước từ Hume, đứng nép vào một góc để lấy lại sức.

Bầu trời bên ngoài đang tối dần, dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy bữa tiệc đã kéo dài suốt nhiều giờ đồng hồ. Sau một ngày không ngừng di chuyển, lòng bàn chân của cậu bắt đầu nhói đau.

'Mình thu hoạch cũng được khá nhiều thông tin đấy.'

Số lượng thông tin thu thập được gần như vượt xa mong đợi của cậu. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, cậu đã biết được tung tích của những nhân vật từng xuất hiện trong tiểu thuyết.

'Những thông tin này thực sự rất cần thiết.'

[Lucion.]

Giọng của Russell vang lên đầy nghiêm túc, đồng thời, anh khẽ nghiêng đầu sang trái. 

'Tưởng đâu hôm nay mọi chuyện có thể yên ổn rồi chứ.'

Lucion dõi theo hướng mắt của Russell. Từ xa, một nhóm người đang tiến về phía cậu.

Dù khoảng cách giữa họ vẫn còn khá xa, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng có thể đoán được những kẻ đó đã uống không ít rượu. Khuôn mặt ai nấy đều đỏ bừng, bước đi loạng choạng trông vô cùng bắt mắt.

'Phải thế chứ. Một bữa tiệc đúng nghĩa sao có thể thiếu những kẻ gây rối được?'

Lucion nở một nụ cười nhạt khi nhìn thấy khuôn mặt của họ. Bởi trong nhóm người đó, có một kẻ vừa khéo lại trùng khớp với thông tin mà Tella đã cung cấp trước đó. 

'Cái cơ sở kinh doanh nào của anh ta đang phát đạt ấy nhỉ?'

Lucion liếc nhìn người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa đang đứng ở giữa đám đông.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận