• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 5: Thiếu nữ Lôi Lang và sự rung chuyển của Vương quốc

Mở đầu

11 Bình luận - Độ dài: 4,562 từ - Cập nhật:

Trans: Echo mệt vl vì cái mở đầu 4k5 từ

===================================

“Thưa các ngài, thật là vinh hạnh cho ta khi hôm nay được ở đây cùng mọi người. Xin tự giới thiệu, ta là Grant Algren.”

Những người đàn ông ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn thẳng người dậy khi nghe ta tự giới thiệu từ chỗ ngồi danh dự. Đêm nay. trong căn phòng bí mật nằm dưới dinh thự trên núi tại cánh rừng ngoại ô Đông đô, những vị chủ nhân quyền lực nhất ở phía đông đã tụ họp. Từ các bá tước, hầu tước, nam tước đến cả các hiệp sĩ Algren ta đây, tất cả quý tộc có thể triệu tập dưới ngọn cờ của chúng ta đều tham dự. Nhẽ ra đây đã trở thành cuộc gặp mặt của lực lượng quân sự mạnh nhất Vương quốc nếu như Haag Harclay và một số quý tộc quân sự không vắng mặt vì bận nán lại Vương đô với lý do là diễn tập quân sự cùng với lực lượng Tử sắc Hiệp sĩ đoàn tinh nhuệ dưới trướng.

Chỉ đến khi đứa em trai lớn nhất của ta đang ngồi một bên gõ ngón tay lên bàn thì ta mới bừng tỉnh khỏi niềm hân hoan trong lòng. Ta hắng giọng rồi tiếp lời.

“Ta rất biết ơn sự phản hồi của các ngài với cuộc họp đột ngột của mình. Hôm nay, tất cả chúng ta có mặt ở đây nhằm thảo luận về một và chỉ một vấn đề… là kế hoạch Đại khởi nghĩa.”

Cơn rùng mình lướt qua cả căn phòng. Đại khởi nghĩa là cuộc nổi dậy của chúng ta để chống lại chính quyền hoàng gia đương nhiệm, những kẻ liên tục tìm cách tước đi quyền lợi của giới quý tộc. Sau nhiều năm lên kế hoạch và chuẩn bị tỉ mỉ, thời khắc để thu trái ngọt đã sắp cận kề.

Ở đầu kia bàn, ngồi đối diện Greck là Bá tước Raymond Despenser đang giơ tay ra hiệu muốn ý kiến. Cậu ấy là một người bạn thân đáng tin cậy của thằng em ta và cả hai đứa sẽ lập tức lên đường đến Vương đô ngay sau buổi họp đêm nay. 

“Thưa Công tước Điện hạ Algren… Ý ngài có phải là sẽ hoãn kế hoạch của chúng ta lại bởi vụ việc gần đây tại Đông đô không?”

“Không, ta không hề có ý đó. Greck.”

“Vâng, thưa Công tước!” 

Greck đáp lại và đứng dậy. Bộ quân phục màu tím sẫm mà đứa em trai của ta đang mặc nhấn mạnh vẻ ngoài của nó – mảnh mai nhưng đầy rắn chắc sau những tháng ngày chỉ huy lực lượng túc trực gần Vương đô. Đã lâu rồi bọn ta chưa nhìn nhau nên khi gặp lại ta chỉ có thể thán phục cái vóc dáng hoàn hảo của Greck. Thật vậy, kẻ đang đứng đây đích thị là người thừa kế hợp pháp của cái tên Algren – vượt xa hoàn toàn hai đứa em nhỏ hơn là Gregory và Gil, những đứa chỉ có phần ít hơn của dòng máu Algren. Greck mở đầu lời giải thích bằng chất giọng to và rõ ràng.

“Mọi người đã nghe toàn bộ sự việc chưa? Gerard từ chối ngồi chờ chỉ thị từ chúng ta và tự mình hành động. Kết quả là lọt vào tay Cận vệ Hoàng gia và Kiếm Nương!” 

Cả căn phòng trở nên ảm đạm. Gerard Wainwright, cựu đệ nhị Hoàng tử của Vương quốc đã luôn là một tên khờ. Thế nhưng khi cha ta, Guido Algren, trong phút mù quáng ra lệnh giam lỏng hắn tại một dinh thự gần Biển Tứ Hùng, ta vẫn giữ chút hy vọng rằng tên hề mang dòng máu hoàng tộc ấy sẽ tỏ ra hữu ích. Kẻ tệ hại nhất trong dòng dõi Wainwright dẫu sao vẫn là một món đồ có giá trị.

Và thế là ta đã bí mật liên lạc với Gerard và tìm kiếm tên tay chân cũ Hắc kỵ sĩ để bảo vệ hắn. Hoàng tử đồng ý trở thành vị vua bù nhìn cho chúng ta một khi kế hoạch thành công. Như để xác nhận giao ước, bọn ta còn trao cho hắn con Dao găm Quỷ Xà và một thuật thức Hỏa Lân được bí mật thu thập bằng cách sao chép từ nhật ký của tên pháp sư tà ác nhất lịch sử tên là Hỏa Quỷ. Theo dự đoán của chúng ta, cả hai báu vật đó vượt ngoài khả năng kiểm soát của hắn nhưng… Gerard đã đập tan hy vọng của ta khi nổi cơn tam bành và bằng cách nào đó thi triển Hỏa Lân nhằm hủy diệt trước tiên là Đông đô và tiếp sau sẽ là Vương đô. Tên đó thật sự là một thằng điên.

Điều bí ẩn duy nhất còn sót lại là hắn đã kiếm đâu ra từng ấy tiền để thuê một đống lính đánh thuê.

Greck tiếp tục, giọng có hơi trầm xuống.

“Và trong nỗ lực ngăn chặn Gerard. Không chỉ có mình Kiếm Nương và chỉ huy Cận vệ Hoàng gia mà cả ngài đại pháp sư Rodde Foudre cùng với Giáo sư cũng đã có mặt tại Đông đô.”

Những lời đó gây ra một cơn chấn động lướt qua căn phòng đầy những kẻ quyền thế. Một số còn bắt đầu tỏ ra khiếp sợ. Những kẻ như Kiếm Nương hay Đại pháp sư từ trước đến nay vẫn luôn được xem như những thực thể có thể một tay xoay chuyển cả chiến trường. Thế nhưng, cái tên Kiếm Nương chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc; khi gặp nhau trên chiến trường, chiến thắng chắc chắn thuộc về ta. Tuy nhiên, hai cái tên kể ra sau mới thực sự là mối nguy. Nếu một trong hai kẻ đó ngửi được mùi kế hoạch của bọn ta, cuộc Đại khởi nghĩa gần như sẽ kết thúc trong thất bại.

Giữa không khi lo lắng đó, Greck tự tin tuyên bố.

“Đừng có sợ hãi! Hiện lực lượng chính của Cận vệ Hoàng gia đã trở nên rệu rã sau khi hứng chịu thiệt hại nặng nề và đã trở về Vương đô! Chúng chưa hề có chút manh mối nào về sự liên kết giữa chúng ta và Gerard! Anh trai ta đã hứa với chúng một khi cha ta khỏe lại, cả hai sẽ đích thân đến Vương đô để đối chất trực tiếp vào đầu mùa thu này. Những hiệp sĩ đã đồng ý và tiếp tục các hoạt động hè thường niên. Kiếm Nương cũng sẽ đi nghỉ dưỡng ở miền nam, cùng với đó là Đại pháp sư sẽ trở về phía tây trong khi Giáo sư đi về phía bắc. Tất cả bọn họ đều đinh ninh rằng mọi chuyện đã kết thúc.”

Ta tiếp lời bằng một kết luận.

“Một khi bọn chúng đã mỗi người một ngả, không kẻ nào có thể cản đường chúng ta tiến tới Vương đô.”

Nói cho chính xác thì chỉ những lời của ta thôi vẫn chưa đủ để thuyết phục Cận vệ Hoàng gia; ta đã phải đưa ra một sự bảo đảm mà các trưởng lão của vương quốc chắc chắn sẽ tin tưởng. Cả Giáo sư và Đại pháp sư đều đã chấp nhận không chút ý kiến.

Giáo hội Thánh Linh hẳn phải sở hữu khả năng làm giả tài liệu ở mức thượng thừa, đến cả những pháp sư tài năng nhất Vương quốc cũng không soi ra một tí gì sai sót cả.  

Gerard đã tặng cho chúng ta chỉ một thứ – một màn khởi đầu. Những kẻ thù ngu ngốc của chúng ta đã tin rằng thế là hết. Đến lúc dạy cho chúng biết sai lầm của bản thân rồi!

Lực lượng chính của Cận vệ Hoàng gia đã áp giải hoàng tử về Vương đô nhưng sự tàn phá của Đại ma pháp đã nghiền nát sự tỉnh táo của hắn. Hắn sẽ không thể phun ra chút gì về giao ước giữa chúng ta. Thế nhưng mối bận tâm vẫn còn: cuộc tìm kiếm trong dinh thự từng thuộc về Bá tước Rupert đã thất bại khi không thể chứng minh mối liên hệ giữa bọn ta và Gerard nhưng thi thể của Hắc Kỵ sĩ và đám thuộc hạ lại không được tìm thấy. Nghe thì có vẻ an toàn khi cho rằng chúng đã trốn thoát nhưng có khả năng chúng sẽ cố liên lạc với chính quyền trung ương, dùng những tài liệu chúng ta không thu lại được để bảo vệ địa vị của chủ nhân cũng như của chúng. Nếu bọn chúng thật sự đến được Vương đô, tất cả chúng ta sẽ tiêu tùng. Thế nên, trước khi chuyện đó xảy ra…

Ta hít một hơi sâu rồi nói.

“Chúng ta sẽ chiến đấu vì cuộc Đại khởi nghĩa.”

Căn phòng chìm vào yên lặng. Rồi toàn nhể những quý tộc tụ họp bắt đầu reo lên.

“Đúng như những lời tôi mong đợi từ Điện hạ!”

“Đả đảo Wainwright! Không thể lấy tài năng mà chà đạp lên trật tự!”

“Nếu để điều luật đó được thi hành mà không thông qua, có thể chúng ta sẽ bị buộc phải cúi đầu trước lũ thường dân, những kẻ nhập cư vô danh hay thậm chí cả đám thú nhân dơ dáy! ”

“Chúng ta sẽ không để chúng dày xéo lên lịch sử của cha ông!”

Tinh thần trong căn phòng dâng cao. Greck và ta gật đầu với nhau, hiểu rằng bọn ta đã có cho mình một nền tảng vững chắc.

Ngay sau đó, một người ngồi bên phải ta, cách khoảng một phần tư chiếc bàn, giơ tay lên. Dù mái tóc đã bạc và tuổi đã cao, ông vẫn giữ một ánh nhìn đầy sắc bén và thứ khí chất khiến mọi người xung quanh phải nín lặng. Giữa bầu không khí lo lắng đang dần trở lại, ông ta hỏi.

“Thưa Grant Điện hạ, liệu ngài có cho phép tôi nói đôi lời?”

“Được thôi, có chuyện gì vậy ngài Heyden?”

Haig Heyden, một trong số vài đại hiệp sĩ của vương quốc và là một trong hai thành viên của Song Dực kiêm chỉ huy của đội vệ binh tinh nhuệ, khóa chặt chúng ta bằng ánh mắt.

“Lực lượng của chúng ta xưa nay đã quen với việc phòng thủ biên giới phía đông. Chúng ta cũng chưa từng thực hiện bất kỳ cuộc tấn công chủ động nào trong suốt hai trăm năm qua – tính ra đã là từ thời Chiến tranh Hắc Vương. Hệ quả là nếu muốn khai chiến ngay bây giờ, chúng ta phải đặc biệt chú ý tới việc khả năng duy trì hậu cần. Tôi tin là mình đã gửi những yêu cầu đó tới Điện hạ. Chưa kể, dựa theo khoảng cách lớn từ nơi này đến Vương đô, tôi đang lo lắng về độ tin tưởng đối với hệ thống liên lạc.”

Người cha già ngu ngốc của ta đã huấn luyện Haag và Haig. Cả hai lão già đó đều đề cao sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Theo lời tự nhận thì hai người tham gia phe chúng ta vì bất mãn với chính sách của Hoàng gia khi đề cao các quý tộc nhỏ, thường dân và thậm chí cả những kẻ đáy xã hội như dân nhập cư và thú nhân dưới cái vỏ chế độ tuyển chọn nhân tài. Nhưng riêng ta thấy lý do đó có phần giả dối. Điều rõ ràng nhất chính là mấy lão già lú lẫn ấy đã từ chối thừa nhận ta kế vị danh hiệu công tước.

“Ngài Grant” ư? Nhảm nhí!

Greck đánh mắt sang chỗ ta; lẽ ra kế hoạch vẫn chưa được công khai đầy đủ nhưng đến nước này thì không thể tránh được. Greck đáp lời lão già.

“Tất nhiên, chúng ta đã tính đến điều này. Grant.”

“Thưa già Haig, mối bận tâm của ngài quả thực rất hợp lý nhưng ta hứa là chúng sẽ không gây vấn đề.”

“Ý của ngài là sao?” 

Lão hiệp sĩ già nhíu mày, nhìn bọn ta bằng ánh mắt sắc lẹm hơn trước.

Biết thân biết phận đi lão già! Ta sẽ sẽ dạy lão biết rằng thời của các người đã hết, cả lão Haag và cha già!

“Thời thế đã thay đổi từ cuộc Chiến tranh Hắc Vương. Hiện nay hệ thống đường sắt đã kết nối nhiều thành phố lớn trong vương quốc. Chúng ta sẽ sử dụng nó làm phương tiện vận tải binh sĩ cũng như hậu cần! Nhiều thương gia lớn ủng hộ và họ cũng đang tích góp hàng hóa. Chưa hết, chúng ta sẽ duy trì liên lạc thông qua sự phủ sóng của các phương pháp viễn thông ma pháp. Những chiến lược này là chưa từng có tiền lệ trên khắp lục địa. Đại khởi nghĩa sẽ mang tới kỷ nguyên mới của chiến tranh! Giờ ngài hài lòng chưa hả, già Haag? Và có cần ta phải nhắc lại rằng bản thân là người thừa kế cả danh hiệu Công tước Algren lẫn cây rìu Thâm Tử không?” [note75925]

Sau một khoảng im lặng, lão hiệp sĩ cúi đầu rồi lại ngẩng lên.

“Thưa Algren Công tước Điện hạ. Xin ngài thứ lỗi vì những lời nhận xét thiếu thấu đáo của tôi.”

Ta cảm thấy có chút thỏa mãn. Bộ não già nua của lão Haah sẽ không bao giờ nghĩ ra được một kế hoạch như thế này. Tâm trạng mọi người trở nên phấn khích, bằng chứng là những cái gật đầu với nhau hay những nắm tay siết chặt.

“Grant, em cũng muốn xác nhận lại một điểm.”

Một thanh niên vóc người mảnh khảnh mang áo choàng xám ngồi ở đầu kia bàn giơ tay lên. Đó là thằng em trai thứ hai của ta, Gregory Algren. Nó vẫn mang nụ cười thường ngày khiến ta cảm thấy hơi bị chọc tức.

“Sao?”

“Kế hoạch chiến đấu của anh đúng là không có một kẽ hở, thực sự hoàn hảo. Em tự tin rằng nó sẽ thành công khi…”

“Thôi dài dòng và vào thẳng vấn đề đi!”

“À, xin thứ lỗi. Câu hỏi của em là liệu chúng ta nên làm gì nếu – dù khó xảy ra – gặp phải sự phản kháng khi đang cố gắng bình định Đông đô. Sự hồi đáp của thú nhân là một câu hỏi còn bỏ ngỏ khiến em bận tâm. Cần nhớ là giữa chúng ta và họ vẫn tồn tại Cổ Thệ và họ tôn sùng Đại Thụ – mục tiêu của chúng ta – như là thánh địa.”

“Ha! Thế thôi hả? Câu trả lời đã quá rõ rồi.” 

Ta cười khẩy rồi lại thả lưng xuống ghế. Sao mà thằng em dù trên danh nghĩa của ta lại dám làm phiền bằng những điều vặt vãnh như thế? Ta nhớ lại sự tiếp đón đầy lạnh nhạt của gã tộc trưởng lang tộc kiêm thủ lĩnh thú nhân Ogi vào lần ghé thăm gần đây. 

Bọn ta quan tâm gì tới cái giao ước mục nát đã phủ bụi từ thời Chiến tranh Hắc Vương cơ chứ?

Chiếc vòng vàng của Giáo hội Thánh Linh trên cổ đung đưa nhẹ khi ta ngẩng cao đầu và dõng dạc tuyên bố.

“Nếu không chống cự, bọn chúng sẽ được chiêm ngưỡng lòng nhân từ của chúng ta khi tha chết cho tất cả, không hơn không kém. Nếu chúng tỏ ra kháng cự dù chỉ là một hành động nhỏ nhất thì những gì nhận được sẽ chỉ là một cuộc thảm sát. Thứ sinh vật thấp kém cần phải biết là không nên chống lại nhân tộc.”

Bên cạnh ta, Greck vỗ tay. Rồi lần lượt, từng người trong căn phòng tiếp nối tràng vỗ tay đó. Sự thù hằn với thú nhân là chưa bao giờ hết; cùng với những quận tự trị rộng lớn của chúng ở phía đông và tây Đông đô, đám thú nhân còn đơn phương kiểm soát Đại thụ và thu lời lớn từ trái, cành và lá của nó. Những kẻ duy nhất không vỗ tay là Haig, thuộc hạ của lão và tên Gregory đang nhăn nhó.

Ta giơ tay lên ra hiệu im lặng.

”Haig, Gregory, các người còn điều gi để lo lắng nữa không?”

Một khoảng im lặng trôi qua rồi Haig cất lời.

“Hết, giờ tôi đã nghe rõ kế hoạch của ngài đối với thú nhân.”

Nhưng trong khi lão hiệp sĩ rút lui, thằng em ngu ngốc của ta vẫn kiên trì.

“Vậy Quân sư của Kiếm Nương thì sao? Em nghe nói tên đó vẫn còn ở lại Đông đô để dưỡng thương.”

Đám đông quý tộc cười giễu cợt.

“Hắn thì sao?”

“Quân sư gì chứ, có mà cái đuôi của Kiếm Nương thì đúng hơn!”

“Một tên hèn hạ không nhà không cửa xin được chút phước từ nhà Leinster.”

Xem ra không một ai nhìn hắn như một mối nguy.

“Thế thôi hả? Nếu tên đó làm ngươi lo lắng thì tự mình xử lý đi!”

“E-Em?” 

Gregory run rẩy đáp. Sao hắn không thể như Greck nhỉ?

“Đúng, chính ngươi. Liệu ta có thể tin tưởng ngươi sẽ làm được chứ?”

Thằng em ngờ nghệch của ta nghĩ một chút rồi định đáp gì đó. Nhưng cuối cùng nó chỉ cúi đầu thật sâu.

“Được thôi. Em sẽ đến chỗ Quân sư của Kiếm Nương.”

Thật là một tên ngốc đáng thương. Nó cứ lo như thể nó và đội cận vệ pháp sư dưới trướng chưa đủ mạnh để đối đầu với một tên thường dân được nuôi dạy bởi lũ thú vật.

Xong xuôi với mấy câu hỏi, ta giơ cao nắm tay, tuyên bố.

“Chiến thắng là của chúng ta! Thất bại là điều không thể! Ngay lúc này đây, những đồng minh hùng mạnh từ phía Đông đang tiến đến để bảo đảm cho khúc khải hoàn!”

“Chiến thắng là của chúng ta! Kết thúc thời đại điên rồ này đi! Công tước Algren vạn tuế!”

*

Sau khi màn ăn mừng của mấy gã đần đó kết thúc, tôi đặt tay lên nắm cửa của căn phòng bí mật và tự giới thiệu.

“Đây là Konoha. Xin hãy cho tôi vào.”

Một thuật thức hiện lên trên cánh cửa, tạo thành hình mẫu rồi tự tháo gỡ như thể bản thân nó có ý thức. Cánh cửa mở ra để lộ dáng vẻ của Gregory Algren trong chiếc áo choàng xám. Tay trái hắn ta đang nghịch ngợm chiếc vòng vàng trên cổ.

“À, Konoha. Ta đang đợi em đây.”

Ở gã đàn ông yếu đuối này có điều gì đó bí hiểm khiến tôi không khỏi rùng mình nhưng nhiệm vụ của tôi yêu cầu không được để cảm xúc làm dao động.

“Ngài cần gì ở tôi? Mệnh lệnh của tôi từ Grant Algren Công tước Điện hạ vẫn chưa hề thay đổi. Nhiệm vụ của tôi là giám sát ngài.”

“Chẳng sao. Đến đây. Cái này mới là thứ thú vị nhất.”

Tôi im lặng tiến đến gần và nhìn về điểm trên bàn tròn mà hắn ta chỉ. Trên đó là tấm bản đồ Vương quốc, được đánh dấu bởi những quân cờ thủy tinh. Tím là đồng minh trong khi đỏ, lam, lục và trắng là kẻ thù. Những quân cờ không màu có vẻ là phe trung lập. Khu vực quanh Vương đô có vài kẻ thù và chỉ có hai quân cờ lớn trong suốt.

“Đây là phân bố lực lượng được dự tính khi chúng ta bắt đầu Đại khởi nghĩa. Vương đô gần như không được phòng thủ; Cận vệ Hoàng gia thì vừa hứng chịu thiệt hại nặng nề sau trận chiến với Hoàng tử Gerard còn đội cận vệ riêng của hoàng gia thì lại quá ít dù rất tinh nhuệ. Chưa kể gia tộc Hầu tước Gardner và Crom nắm giữ lãnh thổ phía đông Vương đô chọn trung lập. Tương quan lực lượng quả thực quá chênh lệch về phía chúng ta. Grant và Greck xem chừng tin chắc rằng chiến thắng là tất yếu.”

Tôi im lặng – nói chuyện với hắn chẳng có chút hấp dẫn nào với tôi – nhưng phải đồng ý là đám ngu đó có lẽ sẽ lấn lướt trong thời gian đầu của cái vở hài kịch chúng tự gọi là Đại khởi nghĩa. Dù sao cũng có Song Dực của Algren chống lưng. Những đại hiệp sĩ không phải là những người có thể bị đánh giá thấp.

Nhưng bọn đần đấy lại mắc một sai lầm chết người khi đánh giá thấp con quái vật đó, Quân sư của Kiếm Nương. Chúng có thể áp đảo bằng số lượng nhưng sự đe dọa cậu ta gây ra vượt xa phạm vi chiến trường. Kết quả điều tra hơn bốn năm qua cho thấy cậu ta đạt được điều không tưởng dễ dàng đến nhường nào.

Đánh đuổi con hắc long được mệnh danh là thảm họa sống, tiêu diệt con quỷ bốn cánh, sống sót ngay cả khi phải đụng độ với ma cà rồng thuần huyết, tất cả đều là những chiến tích vượt-xa-nhân-loại. Và trái với hiểu biết của công chúng, những chiến công đó không thể chỉ được gán cho mỗi sức mạnh của Kiếm Nương, cái đầu lạnh và tư duy chiến thuật xuất sắc của vị Quân sư đó là không thể thay thế. Có hơi miễn cưỡng nhưng tôi xin thừa nhận là việc vị chủ nhân duy nhất của tôi, Ngài Gil Algren, trở nên thần tượng cậu ta là hoàn toàn có cơ sở.

Con quái vật đó đủ khả năng chạm tới sự thật kể cả khi chỉ có một mẩu thông tin vụn vặt trong tay. Cậu ta sẽ mang đến thất bại cho cuộc Đại khởi nghĩa. Cơ mà với những tên ngu dám hất Ngài Gil sang một bên thì tôi chẳng quan tâm.

“Có thể đúng là gia tộc Công tước Lebufera và Đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia quá bận rộn với việc dè chừng quân đội Hắc Vương để có thể can thiệp….”

Gregory nói, lờ tôi trong khi gõ nhẹ quân cờ màu lục xuống phía tây, nam và bắc. 

“...Gia tộc Howard thì đang cảnh giác trước Đế quốc Yustinian trong khi phía Leinster thì vướng phải Thân quốc Atlas và Bazel. Trước khi bất kỳ ai trong số đó có thể trở tay, gia tộc Algren sẽ chiếm lấy Vương đô…” 

Anh ta gom những quân cờ màu tím lại Vương đô rồi chia chúng lên phía bắc và xuống phía nam. 

“...và sau đó là màn đâm sau lưng gia tộc Howard và Leinster trong khi chúng bận đối phó với những kẻ bên kia biên giới. Thế là Vương quốc đã thuộc về chúng ta!”

Gregory ngừng lại một lúc rồi tiếp tục. 

“Nhưng liệu có khả thi? Dự đoán của các anh trai khiến ta bứt rứt vì một kịch bản quá tích cực trong đó.” Một lần nữa, hắn ta lại nhìn tôi và cười. “Cô nghĩ sao, Konoha?”

“Nếu ngài không có yêu cầu cụ thể nào, tôi xin được phép rời đi.”

“Gil có lẽ đang cố chuồn khỏi dinh thự đấy.”

Chủ nhân hiện đang bị quản thúc tại dinh thự Algren ở Đông đô dưới tay tôi, ngoại trừ cách gọi thì gần như là tù nhân. Tôi cần trở về ngay để được ngắm khuôn mặt ngài ấy. Mỗi một lần thấy nụ cười đáng khinh của Gregory thì trái tim tôi lại càng nhớ đến ngài Gil.

Nhưng ngay khi tôi vừa ra đến cửa, giọng Gregory lại cất lên từ sau lưng.

“Gil sẽ không chạy đâu, nhất là khi mạng sống của cha cậu ta đang ngàn cân treo sợi tóc. Ta gọi cô đến đây bởi vì ta đang không hiểu rõ mục đích của cô. Nếu cô lo cho Gil, chẳng phải tạo điều kiện cho một cuộc gặp giữa thằng bé và cậu Allen mới là điều nên làm?”

Tôi quay lại và lườm anh ta. Gã đàn ông đeo chiếc vòng cổ với cái biểu tượng đáng ghét của Giáo hội Thánh Linh biết tôi nói dối ngài Gil. Tôi đã lừa chủ nhân của mình tin rằng việc ngài ấy ngồi im sẽ cứu được Guido Algren trong khi thực tế là vị công tước già hiện đã không thể cứu vãn nổi.

Không gian bị bẻ cong khi hai bóng người mặc áo choàng xám xuất hiện sau lưng Gregory, gương mặt chúng bị chiếc mũ trùm che mất. Một kẻ rõ ràng là nam giới. Kẻ còn lại nhỏ người hơn, có lẽ là một phụ nữ luống tuổi. Cùng với hai kẻ đó là một dáng hình dù có chết tôi cũng không thể quên – một hiệp sĩ Thánh Linh trong chiếc mũ trụ, giống như kẻ đã giết mẹ và chị gái tôi. Cách chúng xuất hiện vượt quá khả năng phán đoán của tôi nhưng có lẽ là một dạng ma pháp bóng tối hay dịch chuyển gì đó. Cả ba rõ ràng là mạnh hơn hẳn tôi.

Chủ nhân Gil là ưu tiên số một của tôi. Tôi thầm nhắc đi nhắc lại điều này trong đầu, cố nén cơn hận của mình trong lòng và đáp, giọng đều đều.

“Sự an toàn của Ngài Gil là mối bận tâm duy nhất của tôi. Và tôi đoán rằng, ở trên cái vùng đất trải dài ngoài những bức tường của dinh thự này, một cơn bão sắp ập tới. Nếu các người nghi ngờ, cứ thoải mái kích hoạt lời nguyền khắc trên trái tim tôi.”

“Ồ, vâng. Tôi hiểu mà. Thằng nhóc đó cũng là cậu em trai yêu quý và tôi ghét phải lôi nó vào mớ lùm xùm này. Cảm ơn cô. Cô có thể đi.”

Hắn ta mong rằng tôi sẽ tin là gã thật sự xem ngài Gil là em trai “yêu quý”? Gã đang âm mưu gì vậy? Tôi chợt để ý mình đã vô thức siết chặt chiếc vòng trên cổ tay trái – kỷ vật của mẹ – nằm dưới lớp áo. Dù kế hoạch của hắn là gì, tôi sẽ giữ cho ngài Gil an toàn, kể cả nếu phải hy sinh mạng sống. Kể cả khi phải đánh nhau với quái vật. [note75926]

Tôi cúi đầu và rời khỏi căn phòng. Trong lúc cánh cửa dần khép lại, tôi thoáng thấy Gregory cười trong sự ngây ngất khi gã ngoảnh sang nhìn hai kẻ mặc áo choàng xám và tên hiệp sĩ. Tôi có thể đọc được khẩu hình của hắn ta.

“Mọi quân cờ đã tề tựu đông đủ.”

===================================

 [note75927]

Ghi chú

[Lên trên]
Halberd: một dạng vũ khí gồm cả giáo, móc và rìu gắn trên một cán dài, chắc ko ai lạ gì đâu nhỉ. T xin tạm dịch là thương
Halberd: một dạng vũ khí gồm cả giáo, móc và rìu gắn trên một cán dài, chắc ko ai lạ gì đâu nhỉ. T xin tạm dịch là thương
[Lên trên]
Đến đây thì chắc cx đoán dc chút nội dung từ đống flag gái cắm rồi đấy nhỉ. Ko bt gái có thọ ko nữa. "Quái vật" "Bỏ mạng" ...
Đến đây thì chắc cx đoán dc chút nội dung từ đống flag gái cắm rồi đấy nhỉ. Ko bt gái có thọ ko nữa. "Quái vật" "Bỏ mạng" ...
[Lên trên]
Từ chương 5, trans đang tính sẽ lập 1 chương thuật ngữ để dễ thống nhất chứ tác xài tên thì nhiều mà đặt tên dở điên. Các tên về sau có thể sẽ là hán việt, thuần việt hoặc hỗn hợp tùy tâm
Từ chương 5, trans đang tính sẽ lập 1 chương thuật ngữ để dễ thống nhất chứ tác xài tên thì nhiều mà đặt tên dở điên. Các tên về sau có thể sẽ là hán việt, thuần việt hoặc hỗn hợp tùy tâm
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

tfnc, hết giờ tình tứ rồi, drama tới chơi
Xem thêm
Bổ phổi đấy
Nhg tôi nghĩ bên hoàng gia ko ngoo mà ko nhận ra đâu. Thấy ông vua đúng kiểu đầu có sạn nên chk kiểu gì cũng cơ cấu hết rồi
Xem thêm
AI MASTER
Thuốc tới 😘
Xem thêm
Cây halberd thì t thấy tạm dịch thành kích sẽ hợp lí hơn. Vì nó cùng có mũi nhọn, thân dài và một đoạn lưỡi ở phần đầu. Trans xem thử có ổn không để dễ hình dung hơn.
Tfnc
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
AI MASTER
cơ bản là cái kích xài ko giống lắm bởi thiết kế cái lưỡi của nó, chỗ đấy lm t cấn
Xem thêm
PHÓ THỚT
TRANS
AI MASTER
có cái mở đầu đã 4k5 từ
deo hiểu kiểu gì
Xem thêm