Ánh sáng.
Một vệt nắng ấm áp, đầy bụi li ti đang nhảy múa, xuyên qua khe cửa sổ và chiếu lên mặt tôi. Nó khiến tôi khẽ nheo mắt. Trần nhà hiện ra, mờ ảo rồi dần rõ nét - những tấm ván gỗ sẫm màu, xếp cạnh nhau một cách thô sơ, với vài đường vân gỗ xoáy sâu như những dấu vân tay của thời gian.
Tôi tỉnh dậy?
Một ý nghĩ lướt qua tâm trí, không phải như một câu hỏi, mà như một sự nhận thức đầy ngỡ ngàng. Phải rồi, tôi vừa mới ngủ. Cảm giác này thật lạ lẫm. Toàn thân có một sự ê ẩm nhẹ, nhưng là một sự ê ẩm của việc nghỉ ngơi, không phải của sự tra tấn. Dư âm của những cơn đau vô tận dường như đã lùi xa, chỉ còn là một tiếng vọng mờ nhạt. Thật kì lạ. Đây có lẽ là lần thứ hai tôi thực sự ngủ kể từ khi rời khỏi cánh đồng hoa đó, kể từ giấc mơ về quá khứ đã khiến tôi bật khóc. Gần như chắc chắn rằng, những lần bất tỉnh vì kiệt sức hay đau đớn trước đây không hề mang lại cảm giác tái tạo này.
Tôi nằm yên thêm một lúc, lắng nghe. Tiếng chim hót líu lo từ bên ngoài, xen lẫn với tiếng bước chân thình thịch trên hành lang gỗ và những giọng nói chuyện xa xăm, không rõ lời. Những âm thanh của một buổi sáng bình thường, của sự sống. Một cảm giác gần như là... yên bình len lỏi trong lồng ngực.
Với một tiếng thở dài, tôi ngồi dậy. Căn phòng nhỏ và đơn giản. Chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế. Mọi thứ đều nhuốm màu gỗ cũ. Tôi vươn tay, theo một thói quen đã ăn sâu vào xương tủy, nắm lấy chuôi kiếm dựng ngay cạnh giường. Sự quen thuộc của lớp da mòn vẹt trên tay cầm là thứ duy nhất không thay đổi.
Tôi đứng dậy, bước về phía cửa. Khi tay tôi vừa chạm vào nắm đấm kim loại lạnh lẽo và kéo cánh cửa hé mở, một mảnh giấy nhỏ, gấp làm tư, kẹp ở khe cửa, tuột ra và nhẹ nhàng rơi xuống sàn.
Tôi cúi xuống nhặt mảnh giấy. Nó cứng và thô. Tôi mở ra.
Trên nền giấy ngà là những dòng chữ được viết bằng mực đen, chi chít gần hết mặt giấy. Nét chữ đều tăm tắp, gọn gàng và rõ ràng đến mức gần như máy móc, không có một nét thừa hay một vệt mực loang. Chính là kiểu chữ của Hagadet, tôi nghĩ vậy.
*Ta viết những dòng này vì có những điều nói trực tiếp sẽ không hiệu quả bằng. Tối qua khi quan sát ngươi, ta nhận ra tình trạng thể chất và trang bị của ngươi đang ở mức báo động. Bộ quần áo đã rách nát và dính đầy máu cũ, nó không chỉ gây khó chịu mà còn là một nguồn bệnh tật tiềm tàng. Bàn chân trần của ngươi cũng đầy những vết xước. Tiếp tục như vậy là một hành động thiếu khôn ngoan.*
*Thị trấn này có vài cửa hàng ở khu trung tâm. Một bộ quần áo bằng vải thô, một đôi giày da cũ và một ít băng gạc là những thứ tối thiểu ngươi cần. Ta đã nói chuyện với chủ quán, ông ta nói cửa hàng ở cuối con phố là nơi có giá cả hợp lý nhất cho những người như chúng ta. Đừng để bị lừa bởi những lời mời chào ở đầu phố.*
*Đây không chỉ là vấn đề về ngoại hình. Một trang bị tươm tất là bước đầu tiên để một cá nhân có thể tự lập và được xã hội chấp nhận. Nó cũng là một cách để tôn trọng chính bản thân mình. Ta đoán rằng ngươi đã sống sót qua những điều kinh khủng, đừng để bản thân gục ngã bởi những thứ nhỏ nhặt như nhiễm trùng hay sự khinh miệt của người khác.*
*Hãy chuẩn bị cho cuộc sống của mình tốt hơn."*
Lúc đầu, tôi chỉ cảm thấy bối rối trước sự chi tiết đến lạ lùng. Rồi một chút gì đó gần như là ấm áp len lỏi vào. Một sự quan tâm, không chỉ là một lời khuyên cộc lốc, mà là một bản hướng dẫn tỉ mỉ. Cậu ta đã để ý, đã suy nghĩ, thậm chí đã đi hỏi thông tin cho tôi. Cậu ta muốn tôi... tốt hơn.
Nhưng khi tôi đọc đi đọc lại, sự ấm áp đó dần nguội lạnh, nhường chỗ cho một cảm giác bất an gai người. Từng câu chữ, dù có vẻ quan tâm, lại được viết với một sự khách quan lạnh lùng, như thể một người thầy đang viết giáo án cho một học trò sắp phải tự mình đi thi. Nó thiếu đi sự kết nối, thiếu đi từ ‘chúng ta’ trong kế hoạch tương lai.
Và rồi tôi đọc lại dòng cuối cùng.
*"Hãy chuẩn bị cho cuộc sống của mình tốt hơn."*
Của *mình*. Không phải của *chúng ta*.
Nó không giống một lời khuyên cho một chuyến đi chung. Nó giống như một lời căn dặn. Một lời tạm biệt. Tại sao cậu ta không nói trực tiếp với tôi? Tại sao lại phải viết một bức thư chi tiết đến mức này? Sự lo lắng xiết lấy lồng ngực tôi, tăng dần với mỗi nhịp tim. Cảm giác yên bình của buổi sáng tan biến như chưa từng tồn tại.
Không. Chắc chắn không phải vậy.
Tôi vò nát mảnh giấy trong tay, không còn cảm nhận được sự cứng cáp của nó nữa.
Một phần trong tôi muốn chạy. Muốn lao ra khỏi phòng, đập vào cánh cửa phòng bên cạnh cho đến khi nó mở ra. Nhưng một phần khác,tôi hiểu rằng sự thật không thể thay đổi bằng việc giận dữ hay bạo lực. Đừng hoảng loạn, tôi đang suy diễn. Mọi chuyện đều có lời giải thích hợp lý. Tôi đang cố tự thuyết phục chính mình, một hành động quen thuộc đến phát ngán.
Tôi bước ra hành lang. Từng bước chân đều có chủ đích, có kiểm soát, một nỗ lực để không để lộ ra sự run rẩy đang bắt đầu từ sâu bên trong. Hành lang gỗ vắng lặng, chỉ có ánh nắng ban mai chiếu xiên qua khung cửa sổ ở cuối dãy, vẽ nên những vệt sáng dài trên sàn.
Phòng của Hagadet ngay cạnh phòng tôi. Cánh cửa đóng kín.
Tôi đứng trước nó, im lặng. Tay tôi giơ lên, định gõ cửa, nhưng rồi khựng lại giữa không trung. Tôi sợ. Tôi sợ cái cảm giác đặc ruột khi nắm đấm của mình va vào một tấm gỗ trống rỗng, không có tiếng đáp lại. Tôi sợ sự im lặng xác nhận cho điều mà tôi không dám nghĩ đến. Mắt tôi dán chặt vào khe cửa dưới sàn, cố tìm kiếm một tia sáng le lói từ bên trong, nhưng chỉ có một bóng tối đặc quánh.
Sự kiên nhẫn của tôi vỡ vụn. Tôi gõ cửa, lúc đầu nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, gần như là đập.
"Hagadet?"
Không có tiếng trả lời.
"Hagadet, cậu có trong đó không?"
Chỉ có sự im lặng đáp lại. Sự im lặng nặng nề, tuyệt đối, thứ đã từng là bạn đồng hành của tôi trên cánh đồng hoa.
Cơn hoảng loạn mà tôi cố kìm nén cuối cùng cũng bùng nổ. Tôi không quan tâm đến việc giữ bình tĩnh nữa. Tôi quay người, bước từng bước đến cầu thang. Những bậc thang gỗ kêu cót két dưới bước chân nặng nề của tôi.
Đại sảnh của hội quán vắng vẻ hơn tối qua. Vài mạo hiểm giả đang ngồi ăn sáng, không khí có phần yên ắng. Chị tiếp tân hôm qua vẫn ở đó, đang ngáp một cái dài, đôi mắt xanh dương có chút ngái ngủ nhưng vẫn cố giữ vẻ chuyên nghiệp.
Tôi tiến thẳng đến quầy, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
"Chào chị,"
Tôi bắt đầu, cố giữ cho giọng mình không run.
"Cậu trai đi cùng tôi tối qua... Hagadet. Chị có thấy cậu ấy đâu không?"
Chị ấy nhìn tôi, chớp mắt vài cái để tỉnh táo hơn.
"A, cậu nhóc mắt trắng đó hả?"
Chị mỉm cười nhẹ, giọng vẫn dễ chịu như ngày hôm qua.
"Cậu ấy đi rồi."
"Đi rồi?"
Lời nói của chị như một nhát búa vô hình.
"Đi đâu ạ?"
"Chị không rõ,"
Chị đáp, giọng đều đều.
"Cậu ấy rời đi khá muộn, khoảng 10 giờ tối qua. Cậu ấy có trả trước tiền phòng cho cả hai em, rồi gửi lại cái này."
Chị cúi xuống dưới quầy và đặt lên một chiếc túi vải nhỏ, buộc dây. Tiếng những đồng xu bên trong va vào nhau nghe lanh canh một cách chói tai.
"Cậu ấy nói, 'Đây là phần của cậu ta. Nói với cậu ta rằng một khởi đầu tốt luôn cần sự chuẩn bị kỹ lưỡng.' Chị chỉ nhớ được có vậy."
Không thể nào tin được.
Câu nói của chị tiếp tân, giọng điệu bình thản của chị, và cả nụ cười mỉm chuyên nghiệp... tất cả đều mờ đi.
Ánh đèn chói lòa từ những ngọn nến trong đại sảnh, tiếng nói và âm thanh vang vọng, và cả những khuôn mặt vô tri đang lướt qua tôi đều biến thành một khối âm thanh và màu sắc vỡ vụn. Tai tôi như đang bị búa bổ, một dòng lửa nóng cuộn lên từ dạ dày rồi nghẹn lại nơi cổ họng, cướp đi hơi thở. Có một sự điên loạn đang cào xé lồng ngực tôi, nó muốn gào thét xuyên qua cổ họng. Dòng chảy trong tâm trí tôi lại hiện hữu, đắm chìm, trói buộc. Tôi như chỉ muốn trốn trong đó, trốn trong sự hỗn loạn đang hiện hữu khiến tôi không còn giữ được vẻ ngoài của một người bình thường mà tôi cố gắng giữ lấy.
Khoảnh khắc túi vải tới ngay tầm tay tôi khiến tôi gạt phăng nó.
"TẠI SAO CHỨ?!"
Tiếng gào của tôi xé toạc không khí yên tĩnh của buổi sáng. Chiếc túi tiền văng ra khỏi quầy, rơi xuống sàn với một tiếng "bịch" khô khốc, vài đồng xu lăn ra ngoài. Chị tiếp tân giật mình, đôi mắt mở to, sự ngái ngủ biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ hoảng sợ. Những mạo hiểm giả đang ăn sáng cũng đồng loạt quay lại nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của chị, cơn điên loạn trong tôi dường như khựng lại. Một cảm giác tội lỗi buốt nhói ngay lập tức dập tắt ngọn lửa giận dữ.
"Xin lỗi... em xin lỗi,"
Tôi lắp bắp, giọng lạc đi. Tôi cúi gằm người xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt chị.
"Em không cố ý... làm ơn, đừng buồn. Em... em xin lỗi."
Tôi không đợi câu trả lời. Tôi không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa. Tôi quay người, lao về phía cửa ra vào. Tôi không nghĩ. Tôi chỉ hành động. Tay tôi đẩy mạnh vào cánh cửa gỗ nặng trịch. Một tiếng RẦM vang lên khi cánh cửa bị một sự không thể kiểm soát đập vào bức tường bên cạnh, bản lề kêu lên một tiếng ken két phản đối. Có vẻ như vài người trong quán giật mình đứng dậy.
Tôi không ngoảnh lại.
Không khí lạnh của buổi sáng lướt qua mặt, gió thổi phần phật bên tai, nhưng tôi không cảm nhận được gì. Những ngôi nhà, những cánh đồng, những người dân ven đường... tất cả chỉ là những vệt màu nhòe nhoẹt lướt qua trong tầm mắt. Chúng không có ý nghĩa gì. Tâm trí tôi bị khóa chặt bởi những câu hỏi không có lời đáp, chúng lặp đi lặp lại như một lời nguyền, theo từng nhịp chân dồn dập.
Ánh sáng ban mai ùa vào mắt, nhưng tôi không cảm nhận được sự ấm áp của nó. Tôi chỉ chạy. Chạy một cách mù quáng qua cây cầu gỗ ọp ẹp, chạy qua con đường đất quen thuộc. Đôi chân trần của tôi giẫm lên sỏi đá mà tôi lại chẳng cảm thấy điều gì đó, sự đau đớn?
Mỗi bước chạy là một nỗ lực tuyệt vọng để bỏ lại phía sau tiếng gào thét trong tâm trí, nhưng đồng thời, nó cũng là một cuộc lao về phía trước. Tìm Hagadet. Phải tìm thấy cậu ta. Hai ý nghĩ đó xung đột, giằng xé, trộn lẫn vào nhau thành dòng mờ nhạt, vô định. Tôi không biết tôi chạy để trốn chạy hay chạy để tìm kiếm cậu ta, hay sự thật rằng mọi ý do đều vô nghĩa?
Tại sao?
Tại sao cậu ta lại bỏ đi?
Lời hứa hôm qua là gì cơ chứ?
Tôi không biết mình đã chạy bao lâu. Thời gian trôi qua nhanh hay chậm, trở nên vô nghĩa.Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính tôi, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, và tiếng chân nện xuống mặt đất. Cơ thể tôi gào thét phản đối, các cơ bắp căng cứng như sắp vỡ ra, phổi bỏng rát vì thiếu không khí. Nhưng tôi không dừng lại.
Và rồi, nó hiện ra.
Ở cuối con đường, một bức tường xanh thẫm, khổng lồ hiện ra, chắn ngang tầm mắt. Khu rừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, một luồng cảm xúc phức tạp ập đến. Hy vọng, bởi vì đó là nơi duy nhất có thể có câu trả lời, là nơi cuối cùng Hagadet nói rằng sẽ đến. Và cả nỗi sợ hãi tột cùng, bởi vì tôi phải quay lại nơi đó một mình, quay lại ngưỡng cửa của Di tích thánh đế, nơi mà cậu ấy nói rằng nó nguy hiểm bậc nhất thế giới. Nhưng lúc này, nỗi sợ hãi đó lại không còn đủ sức để ngăn cản tôi?
Hơi thở của tôi đứt quãng. Tốc độ của tôi chậm dần, từ chạy nước rút thành chạy chậm, rồi lảo đảo và cuối cùng, cơ thể tôi tự động khựng lại ơ nơi có lẽ đã sâu trong rừng. Tôi gập người, hai tay chống lên đầu gối, cố gắng hít từng ngụm không khí vào lá phổi đang bỏng rát. Toàn thân tôi run rẩy không kiểm soát. Kiệt sức. Đây là giới hạn tuyệt đối.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối sâu thẳm của khu rừng. Và tôi thấy nó.
Trong một bụi cây rậm rạp cách đó không xa, một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào tôi. Con ngươi của nó là ba vòng tròn đồng tâm, phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, đầy sát khí. Rồi một cái đầu từ từ ló ra khỏi lùm cây. Một con Horned Wolf khổng lồ với bộ lông xám và một chiếc bờm trắng muốt dựng đứng. Giữa trán nó là một chiếc sừng nhọn hoắt, xoắn ốc.
Nó nhe nanh, gầm gừ, và từ từ bước ra. Theo sau nó, từ những bóng râm khác, hàng loạt những đôi mắt đỏ tương tự sáng lên. Một con, hai con, năm con... cả một đàn gần hai mươi con Horned Wolf lẳng lặng xuất hiện, tạo thành một vòng vây nguy hiểm.
Bàn tay tôi, theo một phản xạ, tự động siết chặt lấy chuôi kiếm. Tôi cố đứng thẳng dậy, vào thế thủ. Nhưng cơ thể tôi không tuân lệnh. Đôi chân tôi mềm nhũn như bún, tầm nhìn mờ đi vì mệt mỏi. *Vô vọng rồi.* Một suy nghĩ lạnh lẽo lướt qua. *Kiệt sức đến mức này thì làm sao có thể...*
Đàn Horned Wolf không cho tôi thời gian để suy nghĩ thêm. Con đầu đàn hú lên một tiếng xé rách không gian, và cả bầy lao tới như một cơn lũ xám.
Nhưng tôi không nhìn thấy chúng nữa.
Tâm trí tôi chìm vào một nơi khác. Một nơi chỉ có tiếng gào thét của chính mình. Sự phản bội. Sự cô độc. Vòng lặp vô tận trên cánh đồng hoa. Cái chết của anh Riyuu. Tất cả những mảnh vỡ của cuộc đời tôi cuộn xoáy thành một cơn bão đen. Tại sao luôn là tôi? Tại sao mọi thứ tôi bám víu vào đều tan biến? Sự tức giận, nỗi đau, sự tuyệt vọng... chúng không còn là cảm xúc nữa. Chúng trở thành một thứ vật chất, một thực thể sống đang cào xé tôi từ bên trong. Tôi không biết tôi có đang chiến đấu với bọn Horned Wolf hay cắm rễ tại địa ngục.
Và rồi... im lặng.
Khi ý thức của tôi từ từ quay trở lại, tiếng gào thét trong đầu đã tắt. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Tôi vẫn đang đứng, lảo đảo, thanh kiếm vẫn nằm trong tay. Xung quanh tôi, trên nền đất ẩm và lá mục, là một bãi chiến trường. Xác của gần hai mươi con Horned Wolf nằm la liệt, nhiều con bị xé toạc, nhiều con chỉ đơn giản là chết bởi một nhát chém, máu đỏ thẫm nhuốm đen cả mặt đất.
Tôi không có ký ức gì về việc đã làm điều này.
Một cơn đau nhói buốt kéo tôi về thực tại. Tôi cúi xuống. Bên sườn bụng trái của tôi, một lỗ thủng sâu hoắm đã bị cắn toạc ra, máu đang rỉ ra, nhuộm đỏ một mảng áo. Vết thương không quá nghiêm trọng, có lẽ không chạm đến nội tạng, nhưng nó sâu và đau buốt.
Và rồi tôi cảm thấy một dòng chảy ấm nóng trên má. Tôi đưa tay lên quệt. Không phải nước mắt. Là máu, đang chảy ra từ chính đôi mắt của tôi.Máu khiến tầm nhìn tôi bị che khuất.
Một giọng nói vang lên.
**"Ngươi chớ có xâm phạm."**
Nó không phải là một tiếng gầm, cũng không phải một tiếng thì thầm. Nó là một âm thanh trầm, rên rỉ, vang vọng từ khắp nơi, như thể chính không khí xung quanh tôi đang run rẩy mà thốt ra lời. Theo logic, đó có thể là giọng của một người nào đó, nhưng không. Có một sự khác biệt nguyên thủy trong âm sắc của nó, một điều mà bất kỳ con người nào cũng có thể nhận ra. Nó không phải là một câu nói được thốt ra từ con người, nó như sự nhái lại âm điệu một cách vô nghĩa, sự bắt chước của một ma thú.
Ngay lập tức, khu rừng bùng nổ trong sự hoảng loạn. Hàng tá con chim đồng loạt vụt bay khỏi tán lá. Gió nổi lên dữ dội, cuốn theo lá cây bay toán loạn, xào xạc như vạn tiếng thì thầm sợ hãi.
Giữa sự hỗn loạn đó, một ánh sáng trắng xóa lóe lên. Nó không thực sự hữu hình, mà giống như một ký ức vừa được cấy thẳng vào tâm trí tôi – một vệt sáng mờ ảo, một bản sao yếu ớt của Tháp Ánh Sáng, tồn tại chỉ trong một khoảnh khắc rồi vụt tắt, nhưng đủ để tôi biết rằng nó đã xảy ra, đủ để tôi hiểu nó vừa xảy ra ngay lúc này.
Tôi lảo đảo bước về phía trước vài bước, xuyên qua bức màn lá cây. Và tôi nhìn thấy nó. Ẩn sâu giữa những thân cây cổ thụ, một ngôi đền đá rêu phong, cổ kính, đang dần hiện ra.
Nhưng không phải ngôi đền đã níu giữ ánh mắt tôi.
Đứng trước đền, là một cô gái. Một khoảnh khắc trước đó, nơi ấy hoàn toàn trống trải. Nhưng ngay sau vệt sáng mờ ảo, cô ấy đã ở đó, tựa như vừa bước ra từ không khí.
Mọi thứ trong tôi dường như ngừng lại. Nỗi đau, sự kiệt sức, cơn hoảng loạn... tất cả đều lùi lại, nhường chỗ cho một sự ngỡ ngàng thuần túy. Cô ấy nhỏ nhắn, chiều cao có lẽ chỉ ngang với Hagadet. Mái tóc đen tuyền của cô ấy được túm lại gọn gàng và trang trí bằng một dải ruy băng có hình thù kỳ lạ, giống như đôi cánh của một con bướm. Cô mặc một bộ trang phục không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy: một chiếc váy liền mảnh, ngắn đến ngang đùi, có màu sắc tươi sáng và họa tiết đơn giản nhưng thoải mái, đẹp đẽ, phô ra đôi chân thon thả được bao bọc trong một lớp vải mỏng màu trắng, mịn màng, liền mạch như một lớp da thứ hai, kéo dài từ bàn chân đi trong một đôi giày nhỏ nhắn, gọn gàng. Làn da cô trắng ngần, và khuôn mặt toát lên một vẻ đẹp trong sáng, thanh khiết đến mức gần như không thuộc về thế giới mà tôi cảm thấy đầy máu me và bùn đất này.
Trong một khoảnh khắc, tôi quên mất mình đang ở đâu. Sự tò mò, sự choáng ngợp trước vẻ đẹp lạ lùng, một thôi thúc bản năng muốn bảo vệ sự thanh khiết đó, không. bảo vệ cô ấy khỏi nơi đây, một khu rừng đầy ma thú, và là nơi của di tích thánh đế có lẽ là ngôi đền ngay trước mắt tôi, ngôi đền mà cô ấy đang đứng chỉ cách vài bước chân.Và cả hình ảnh của Hagadet... tất cả hòa quyện lại, kéo tôi về phía trước.
VỤTTT
Một vệt đen mờ ảo xé rách không khí từ một hướng khuất trong tầm nhìn. Phản xạ của tôi gào thét. Tôi giơ thanh kiếm lên đỡ.
RẮC!
Một lực khủng khiếp, không thể tưởng tượng nổi, va vào lưỡi kiếm. Âm thanh kim loại gãy vụn vang lên chói tai. Thanh kiếm, thứ đồng hành cuối cùng của tôi, vỡ tan trong tay, chỉ còn lại một đoạn chuôi như một mảnh dao dài lởm chởm, nát vụn.
Cú va chạm không dừng lại ở đó. Cái vật thể đó, tựa như một cái rễ cây nhọn hoắt, sượt qua thanh kiếm đã vỡ, đâm xuyên qua bắp tay tôi.
"Ựa...!"
Máu từ miệng tôi phun ra. Tôi nhìn xuống, một mảng thịt lớn ở bắp tay phảphải đã biến mất, chỉ còn lại một cái lỗ trống hoác, máu tuôn ra xối xả.
Thế nhưng...
Thế nhưng đôi chân tôi vẫn không dừng lại.
Bất chấp cơn đau, bất chấp thanh kiếm đã vỡ, bất chấp tất cả.
Một hành động ngu ngốc đến tột cùng.
Tôi vẫn tiếp tục bước đi, từng bước, từng bước một, tiến về phía cô gái ấy.
0 Bình luận