Di tích thánh đế

Chương 02 : Tỉnh thức

Chương 02 : Tỉnh thức

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Tôi cảm thấy sợ khi ý nghĩ đó xuất hiện lần nữa, kể từ lúc rời khỏi cánh đồng hoa đó tôi đã tiếp tục bước đi, thế nhưng có lẽ vẫn cần thêm nhiều thời gian cho đến khi tôi được nghỉ ngơi. Một lần nữa, có lẽ chỉ một lần nữa thôi, có lẽ chỉ cần vượt qua thêm một lần nữa, vượt qua khu rừng này.

Bóng râm gần như vô tận xen kẽ với những tia nắng xuyên qua tán lá. Trong tầm mắt, luôn là những thân cây, có thể to lớn, có thể nhỏ bé, nhưng thời gian trôi qua những cái cây luôn từ từ được thay thế bởi những cái cây khác.

May mắn thay tôi có học sơ qua về địa lý nên có thể sẽ biết được bản thân đang ở đâu. Trước hết, chắc chắn đây là lục địa II, cánh đồng hoa này là một hệ sinh thái nằm ở phía đông bắc của lục địa II và chỉ lục địa II mới có, nó tên là Yugo Jiku. Vậy tiếp theo, rừng. Khu vực bên ngoài rìa Yugo Jiku, từ hướng Bắc đến hướng Đông Nam chỉ có bờ cát cực rộng, trong khi hướng Tây Bắc lại là khu đầm lầy trải dọc ra biển, địa bàn của Slime.

Không biết bản thân đã vô thức cúi đầu từ bao giờ và trong bao lâu, mặt đất ẩm cùng lớp lá mục, rễ cây đan xen. Cơn đau nhẹ khắp bàn chân, từng bước chân khiến những mảng rêu mỏng và vụn đá nhỏ văng lên, sau bao lâu đôi chân trần của tôi lại được lấm bẩn? Có lẽ ở đây vừa trải qua một đêm mưa muộn, tôi lảo đảo ngước cổ lên, những tia nắng xuyên qua tán lá phản chiếu từng giọt nước đọng, khung cảnh hiện trong mắt tôi như sự xoa dịu sau 1 trận giông bão.

Khu rừng kiểu này gần với rừng rậm hơn rừng thưa, từ hướng Tây đến hướng Nam Yugo Jiku là 3 khu rừng. Trên bản đồ, phía Nam được diễn tả như một hình vẽ da báo, nên có thể giống như một khu rừng xen kẽ với đồng bằng trải dài chứ không phải bóng râm vô tận. Vậy nên nó còn 2 khả năng mà tôi không chắc, 2 khu rừng còn lại ở phía tây. Cả hai đều gần như tương đương nhau, cả về sinh thái và diện tích, nhưng tốt nhất thì tôi không muốn tôi đang ở khu rừng phía Tây Nam, khu rừng của Di tích thánh đế.

Đôi chân tôi không dừng lại, chúng cứ bước và tiến lên như một cỗ máy. Một thói quen đã ăn sâu, một tháng? không có bằng chứng, không có dấu hiệu thời gian mà chỉ là những gì cơ thể từng nhớ. 

Không khí. Tôi thực sự ngửi thấy nó, không chỉ là để hít thở. Tôi cảm nhận được mùi hương, cái mùi nồng của đất ẩm, hương ngai ngái của lá mục và thân gỗ. Tiếng gió vi vu trên những tán lá trên cao, ở đâu đó đằng xa, tiếng chim hót nhỏ bé và vang vọng, gần như lạc lõng. Tiếng bọ, không, rất nhiều âm thanh, những thứ âm thanh từ sinh vật, nhỏ bé nhưng không bao giờ ngớt. Tiếng xào xạc, từ từ và không ngừng, nó là tiếng bước chân của tôi. Thế thì tôi đã thật sự nghe thấy từ khi nào, không một lúc nào ở cánh đồng đó tôi nghĩ mình mất khả năng nghe nhưng có thể tiếng nói của tâm trí đã lấn át những âm thanh dường như quá nhỏ. Phải rồi, lúc đó, tôi nghe thấy tiếng la hét của bản thân

Tầm mắt tôi, vốn chỉ tập trung vào con đường mờ ảo phía trước, giờ bắt đầu lan ra hai bên. Tôi không cần quay cổ, chỉ cần liếc mắt cũng đủ để thấy một cây nấm lớn màu cam rực rỡ nép mình dưới gốc cây. Thấy những mạng nhện, giống như những chiếc lá, những sợi mạng nhện mong manh còn đọng nước, lấp lánh dưới tia nắng.

Dường như tôi đang dần trở nên bình thường.

Dường như mọi thứ đều là sự thật.

Vậy tại sao, tôi lại bị dịch chuyển?

Gia đình tôi, anh Riyuu, thị trấn nơi tôi sinh sống suốt thời gian qua. Theo như kí ức, gần như chắc chắn rằng tôi là người của vương quốc Speci Powel, người của lục địa I. Trong khi Speci Powel nằm ở trung tâm của lục địa I, nên khoảng cách từ quê hương của tôi tới Yugo Jiku ngoài việc cách hàng vạn dặm thì còn cách bởi 1 eo biển hơn ba nghìn dặm, vậy nên việc tôi được di chuyển tới Yugo Jiku sau trận chiến cùng anh Riyuu là không thể, nó quá tốn kém và vô ích.

Đầu tôi đau như búa bổ, tiếng rắc của cành cây vỡ dưới chân tôi phá tan dòng duy nghĩ, để tôi nhận ra tôi đói cỡ nào. Mà cũng khá phi lý, một quãng thời gian quá dài để một con người có thể chết đói, dài hơn rất nhiều lần. Ability tuy rằng là một từ thích hợp nhất để đổ lỗi cho những thứ mà ta không biết, thế nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận.

Tôi cố lục lại trong ký ức, cố tìm kiếm một thứ gì đó khác biệt trong biển hoa đơn điệu của Yugo Jiku. Không có gì cả. Chỉ là một đường chân trời trống trải. Một trụ dịch chuyển, dù có tinh vi đến đâu, cũng là một công trình vật lý, một dấu ấn của ma thuật ngoại lai. Nó sẽ là một nét mực đen kịt trên một trang giấy trắng, không thể nào tôi lại bỏ qua được. Nếu không có dấu vết, không có công trình... thì thứ đã mang tôi đến đây phải là một thứ gì đó vô hình. Nếu như nó là khả năng của một Ability, của tôi hoặc một ai đó.

Cơn đói trong bụng tôi quặn lên, nhưng nó không là gì so với những ký ức đang trào về. Ký ức về việc bị xé nát, bị nghiền vụn. Tôi đã kiệt sức. Tôi đã gục ngã. Tôi đã cảm nhận được cái lạnh lẽo cuối cùng khi sự sống rời bỏ cơ thể, hết lần này đến lần khác. Đó không phải là một vết thương có thể được chữa lành. Phép trị thương thượng cấp, dù có thần thánh đến đâu, cũng chỉ có thể vá lại da thịt, nối lại xương gãy. Nó không thể mang một sinh mệnh trở về từ cõi chết. Nếu như nó là Ability của tôi,nếu như không phải một phép màu, thì nó là một Ability tựa như một quyền năng.

Có thể nó không quá quan trọng lúc này, thế nhưng nếu là Ability, tôi vẫn muốn biết quy luật của nó. Trong suốt thời gian ở cánh đồng hoa, tôi có thể nắm đại khái kết quả của nó, nhưng không nắm được cách hoạt động của nó, và nếu sự dịch chuyển không đến từ Ability của người khác mà là từ Ability của tôi thì sự phức tạp của cách hoạt động còn đẩy lên rất nhiều lần.

Liệu rằng nó có phải một Ability?

Khoảng thời gian để tôi hình thành nhân cách, kí ức là quá dài để tôi chấp nhận một năng lực bẩm sinh như Ability. Tôi gần như đã coi bản thân là người thường.

Đói quá.

Tại sao tôi không dừng lại tìm kiếm thức ăn, có được quả dại hay nấm trong một khu rừng kiểu này không đến mức quá khó khăn, thậm chí có lẽ một vài thứ như thế đã trôi qua tầm mắt tôi vài lần.

Mệt quá.

Tại sao tôi không nằm nghỉ.

Đau đầu quá.

Dòng suy nghĩ của tôi lại bị ngắt dòng. Tôi nhìn nhận một chút, không phải tiếng rắc của cành cây vỡ dưới chân, không còn là những tia nắng mà là những mảng màu vàng lớn chiếu rọi mặt đất xen lẫn với bóng râm. Tôi nhận rõ từng bước đi của mình, có chút vui, có chút nhẹ nhõm.

Tôi cố với tay về về trước

Ánh sáng trắng xóa dội thẳng vào mắt tôi, khung cảnh đằng xa lờ mờ hiện lên mà không còn bị che khuất bởi từng hàng cây xen kẻ. Dãy núi đằng xa, tiếng nước róc rách và một dòng sông trải dài ngoài đó, và tờ mờ đằng xa là nhà cửa thưa thớt. Chỉ còn vài chục bước chân nữa.

Tôi cố nhìn rõ hơn, từng bước chân đều nhanh hơn một chút, tôi bỗng nhận ra được lý do tại sao tôi không hái quả dại hay nghỉ ngơi, có lẽ chỉ đơn giản là tôi không muốn dừng lại, không muốn nán lại thêm một chút thời gian nào. Ánh sáng rõ ràng chỉ gần như trước mắt.

Cơ thể tôi đổ gục xuống.

-

—----------------

-

 

Một âm thanh rền rĩ, đều đặn đập vào đầu tôi. Âm thanh cọt kẹt, tiếng bánh xe gỗ nặng nề nghiến qua đá cuội và đất cứng, một âm thanh đơn điệu kéo tôi từ từ tỉnh giấc. Tôi nghe thấy tiếng lục cục của dây xích, tiếng thở phì phò nặng nề của một con vật lớn, và mùi… mùi rơm khô và da thuộc cũ kĩ. Sau đó một âm thanh làm tôi giật mình gập người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy lồng ngực cố đẩy hơi thở rõ ràng hơn. Âm thanh ngân nga cộc cằn, là của một con người. Mắt tôi cố nhìn rõ, thanh kiếm vẫn dắt ngay lưng nhưng dường như tôi đang trong một cái thùng gỗ vuông vắn.

“Nghiêm túc đấy à… dịch chuyển.”

“Hahahahahaha”

Âm thanh to lớn như một tiếng cười khoan khoái, tôi quay đầu ra đằng sau lưng. Một bóng lưng to lớn vạm vỡ, dày và sạm nắng, ông ta hình như cao hơn tôi rõ rệt. Tôi thử liếc qua nét mặt, có vẻ là một ông bác tuổi trung niên với bờm râu rậm rạp và khuôn mặt khỏe khoắn.

“Hah, dịch chuyển? nhóc con, ta thấy cậu nằm bất động ngoài bìa rừng, chắc là đói đến lú lẫn rồi.”

Lú lẫn?

Cái từ đó vang lên trong đầu tôi. Có lẽ ông ta nói đúng. Một lời giải thích đơn giản, hợp lý cho một tình huống mà tôi đã phức tạp hóa nó lên bằng chính nỗi sợ hãi của mình. Tôi im lặng, không phải vì không có gì để nói, mà vì tâm trí tôi quá mệt mỏi để có thể phản bác lại một sự thật đời thường như vậy.

Trong lúc tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ, một vật thể cứng, được bọc trong một mảnh vải thô, được quăng thẳng vào lòng tôi. Tôi giật mình nhìn xuống.

"Ăn đi"

Giọng ông bác cộc cằn vang lên, không quay đầu lại.

"Trông cậu như sắp chết đến nơi rồi."

Tôi chậm rãi mở mảnh vải ra. Một mẩu bánh mì. Nó khô và cứng, có lẽ là đồ ăn dự trữ cho cả một chuyến đi dài. Nhưng khi tôi đưa nó lên miệng và cắn một miếng nhỏ, vị mặn của bột mì và men nướng lan tỏa trong khoang miệng. Cơn đói mà tôi vừa nhận ra giờ đây gầm lên dữ dội. Tôi ăn ngấu nghiến, không quan tâm đến việc vụn bánh mì rơi vãi khắp nơi.

Tôi đã vội vàng kết luận chỉ vì khung cảnh thay đổi từ khu rừng sang một cái thùng gỗ. Một phản ứng của một tâm trí đã quá quen với điều phi lý, đến mức nó tìm kiếm lời giải thích phi lý nhất trước tiên. Có một chút nhẹ nhõm len lỏi trong tôi, một sự nhẹ nhõm gần như xấu hổ. Ít nhất, việc được một người qua đường cứu giúp sau khi kiệt sức vẫn là một điều có thể hiểu được.

“Cảm ơn…”

“Nhóc kiệm lời quá đấy, tên?” Ông bác từ tốn nói tôi.

“Sakuro Frenga”

“Gaen Burimi” Ông bác đáp lại

Tôi nuốt miếng bánh mì cuối cùng, cổ họng khô khốc.

Chiếc xe vẫn tiếp tục cọt kẹt, một giai điệu đơn điệu gần như ru ngủ. Khoảng lặng kéo dài, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bánh xe và tiếng thở đều đều của con vật kéo xe. Tôi đã giới thiệu tên mình. Một hành động xã giao cơ bản. Nhưng sau đó là gì? Tâm trí tôi trống rỗng, kiệt quệ sau chuỗi suy luận vừa rồi, không còn sức để nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.

"Vậy nhà cậu ở đâu, nhóc Sakuro?"

Giọng Gaen vang lên, vẫn là cái giọng đều đều đó. Một câu hỏi đơn giản, một lẽ tự nhiên. Nhưng đối với tôi, nó lại phức tạp như một bài toán không có lời giải.

Tôi im lặng một lúc lâu. Nhà? Tôi nên nói về Speci Powel, một vương quốc cách xa hàng vạn dặm ư? Hay tôi nên nói về căn nhà nhỏ nơi tôi đã lớn lên, một nơi mà giờ đây cảm giác xa xôi như một giấc mơ? Mọi câu trả lời thành thật đều sẽ dẫn đến nhiều câu hỏi hơn, những câu hỏi mà tôi không có sức lực, và cũng không có can đảm để trả lời.

"...Tôi không biết,"

Cuối cùng tôi cũng lên tiếng, giọng khàn đặc và gần như là một tiếng thì thầm. Tôi vẫn quay lưng về phía ông ta, mắt nhìn vào những tấm ván gỗ trước mặt.

"Nơi này... Tôi không biết bất kỳ địa danh nào quanh đây. Tôi chỉ nhận ra Yugo Jiku ở phía Đông Bắc, tôi chỉ biết những địa điểm lớn mà ai cũng biết."

Lại một khoảng lặng nữa. Lần này, sự im lặng đến từ Gaen. Tôi có thể cảm nhận được cái nhìn của ông ta đang xoáy vào bóng lưng mình, cố gắng giải mã câu trả lời vô lý của tôi. Một người đi lạc sẽ biết tên ngôi làng của mình. Một kẻ chạy trốn sẽ bịa ra một cái tên nào đó. Còn tôi... tôi chỉ đưa ra những đặc điểm địa lý rộng lớn, như thể đang đọc một tấm bản đồ thế giới.

"Thế à,"

Gaen nói, giọng trầm xuống một chút. Ông ta không hỏi thêm về những cái tên xa lạ đó. Dường như, chỉ với câu trả lời lòng vòng và đầy hoang mang của tôi, cùng với đôi mắt có lẽ đã chết lặng của một kẻ sống sót, ông ta đã hiểu được tất cả những gì cần hiểu. Tiếng cười đã hoàn toàn biến mất khỏi giọng nói của ông.

Chiếc xe đi thêm một quãng dài. Con đường bớt gập ghềnh hơn, và tôi bắt đầu ngửi thấy những mùi hương khác lạ - mùi khói bếp, mùi phân gia súc, những mùi của sự sống con người.

"Nghe này nhóc,"

Ông ta bắt đầu, giọng có chút ngập ngừng, phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi.

"Ta có một trang trại nhỏ ở ngoại ô thị trấn. Cũng không dư dả gì, nhưng ít nhất cũng có một mái nhà và vài bữa ăn nóng. Nếu cậu... không có nơi nào để đi..."

Lời đề nghị của ông ta treo lơ lửng trong không khí. Một lời đề nghị của lòng tốt. Nhưng trong tai tôi, nó lại giống như một sợi dây xích. Tôi có lẽ cũng muốn thế, nhưng giờ tôi có quá nhiều điều muốn làm, tôi muốn giải đáp những thắc mắc của bản thân, tôi muốn, tôi muốn rất nhiều thứ. Vậy nên…

"Không cần đâu,"

Tôi cắt ngang, giọng nói có lẽ hơi cộc cằn hơn tôi dự định. "Tôi sẽ tự lo được."

Sự im lặng lại bao trùm, nặng nề và có chút khó xử. Tôi nghe tiếng Gaen thở ra một hơi dài, một âm thanh của sự chấp nhận, có lẽ là cả sự thất vọng.

Xe ngựa bắt đầu đi chậm lại. Khung cảnh hai bên thay đổi. Những ngôi nhà đầu tiên hiện ra, lợp bằng mái tranh và rơm đã ngả màu, tường trát bằng đất và gỗ. Vài đứa trẻ lấm lem đang chơi đùa trên con đường đất, chúng dừng lại và tò mò nhìn theo chiếc xe ngựa của chúng tôi. Một người phụ nữ đang giặt đồ bên một cái giếng chung. Đây rồi, một thị trấn. Nó không có vẻ gì là trù phú, nhưng nó có trật tự, có sự sống.

Gaen cho xe dừng lại ngay trước một cây cầu gỗ ọp ẹp bắc qua con sông nhỏ, lối vào chính của thị trấn. Ông ta lục lọi trong túi áo, rồi chìa tay về phía tôi. Trong lòng bàn tay thô ráp, chai sạn của ông là vài đồng xu bằng đồng, lấp lánh dưới ánh chiều.

"Cầm lấy. Ít nhất cũng đủ cho cậu một phòng trọ và một bữa ăn tử tế."

Tôi nhìn chằm chằm vào những đồng xu. Một sự cám dỗ. Một con đường dễ dàng hơn. Nhưng rồi hình ảnh anh Riyuu hiện lên, hình ảnh những ngày tháng luyện tập gian khổ. Nhận lấy số tiền này cảm giác như một sự phản bội, một sự thừa nhận rằng tôi là một kẻ yếu đuối cần được thương hại.

Tôi chỉ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng đẩy bàn tay ông ta ra. Dứt khoát, không một lời nói.

Gaen khựng lại, có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự từ chối quyết liệt của tôi. Ông ta nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt phức tạp, rồi thở hắt ra, rụt tay lại cất tiền đi. Ông ta không hỏi thêm nữa. Có lẽ ông ta lại nghĩ rằng đây là một phần của sự "lú lẫn", hoặc có thể, ông ta tôn trọng cái triết lý câm lặng của một thằng nhóc kì quặc.

Tôi xoay người, vụng về nhảy xuống khỏi thùng xe. Đôi chân trần tiếp đất một cách lảo đảo. Tôi quay lại, lần đầu tiên thực sự nhìn thẳng vào mắt Gaen, cố gắng truyền tải tất cả những gì tôi không thể nói thành lời.

"Cảm ơn ông... vì mọi thứ." Lời cảm ơn lần này rõ ràng và chân thành hơn.

Gaen không cười. Ông ta chỉ gật đầu một lần nữa, một sự thừa nhận câm lặng. "Giữ lấy mạng mình đấy, nhóc."

Rồi ông ta giật dây cương. Con ngựa lại phì hơi, và chiếc xe cọt kẹt lăn bánh qua cầu, đi vào thị trấn.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!