• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1

Chương 09 - Linh Tuyền Dưới Giếng

0 Bình luận - Độ dài: 4,450 từ - Cập nhật:

Chương 9: Linh Tuyền Dưới Giếng

Bầu không khí trong hậu viện của Trưởng lão Vương luôn phảng phất một mùi hương kỳ lạ - sự pha trộn giữa mùi cổ xưa của gỗ đàn hương, vị cay nồng của một số dược thảo khô, và một thứ gì đó âm ẩm, ngọt lợ, thoáng qua như máu khô. Đối với Lăng Vô Tâm, mùi hương đó ghim sâu vào khứu giác, một lời nhắc nhở liên tục về sự đánh đổi mà nàng đã thực hiện.

Thân phận mới của nàng - một đệ tử ngoại môn được Trưởng lão Vương đặc biệt chiếu cố - là một chiếc mặt nạ bằng vàng. Nàng được chuyển đến một gian phòng nhỏ, sạch sẽ ở góc viện của lão, không còn phải ở chung trong khu nhà tập thể ồn ào, hôi hám. Nàng không còn phải gánh nước, giặt quần áo cho cả đám đệ tử, hay bị sai đi làm những công việc nặng nhọc như trước kia. Nhiệm vụ hàng ngày của nàng giờ đây là quét dọn sân nhỏ, tưới nước cho vài chậu linh thảo tầm thường, và... chờ đợi chỉ thị.

Sự đãi ngộ đặc biệt này, dĩ nhiên, đã thổi bùng lên ngọn lửa ghen tị và những lời bàn tán xì xào. Những ánh nhìn của các đệ tử khác giờ đây càng thêm phức tạp: hoài nghi, tò mò, thèm muốn, và cả sự khinh bỉ được giấu kín. "Con tì nữ của Trưởng lão Vương" - nàng biết họ thì thầm với nhau như vậy. Nhưng dưới uy quyền của Trưởng lão Vương, không một ai dám lên tiếng chất vấn trực tiếp. Sự im lặng đó càng đáng sợ hơn cả những lời chế nhạo công khai.

Lăng Vô Tâm mặc kệ những ánh mắt ấy. Nàng đi qua sân viện với dáng vẻ cúi đầu, vẻ ngoài ngoan ngoãn, nhưng mọi giác quan của nàng đều căng ra như dây đàn. Nàng biết rõ, sự "chiếu cố" này chỉ là lớp vỏ bọc mỏng manh cho một giao dịch đen tối. Mỗi lần Trưởng lão Vương nhìn nàng, ánh mắt của hắn không hề giấu được sự săm soi, đánh giá, như một người thợ săn nhìn con mồi đã vào tròng, hay một người thợ gốm nhìn cục đất sét quý hiếm - đầy vẻ tham lam và tính toán. Ánh nhìn đó khiến làn da nàng nổi gai ốc, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Cửu U, kẻ đồng hành bất đắc dĩ trong thức hải nàng, cũng trở nên trầm lặng khác thường kể từ sau cuộc gặp với Trưởng lão Vương. Nó ít khi lên tiếc châm chọc hay thúc giục, nhưng mỗi khi bóng dáng Trưởng lão Vương xuất hiện, Lăng Vô Tâm đều có thể cảm nhận được một sự căng thẳng, một sự cảnh giác sâu sắc phát ra từ Cửu U, tựa như một con mãnh thú đang nhìn thấy đối thủ tiềm tàng.

"Lão già đó..." Một ngày nọ, giọng nói già nua, khàn đặc của Cửu U vang lên, phá vỡ sự im lặng kéo dài, mang theo một tông giọng hiếm thấy: ngưng trọng và đầy cảnh giác. "Trên người hắn có mùi của 'Cựu Thức'."

Lăng Vô Tâm đang giả vờ nhặt cỏ dại trong sân, khẽ giật mình. "Cựu Thức? Là gì vậy?"

"Một thứ mà ngươi bây giờ không cần biết." Cửu U lảng tránh nhanh chóng, giọng điệu trở nên gắt gỏng. "Chỉ cần nhớ kỹ, đừng hoàn toàn tin tưởng hắn. Hắn ta không đơn giản chỉ là một lão già tham lam trong một cái am nhỏ này. Và..." Giọng nói của nó trở nên gấp gáp hơn, "Nhanh chóng tìm ra Linh Tuyền, tăng cường thực lực. Trong thế giới này, chỉ có sức mạnh nắm trong tay mới là vốn liếng thật sự để ngươi sống sót."

Lời cảnh báo đó khắc sâu vào tâm trí Lăng Vô Tâm. Nàng gật đầu nhẹ, trong lòng càng thêm nôn nóng muốn tìm ra nguồn Linh Tuyền mà Cửu U đã nhắc đến - chìa khóa để nàng thoát khỏi sự kìm kẹp hiện tại.

Theo những chỉ dẫn mơ hồ, đứt quãng từ Cửu U và sự quan sát tỉ mỉ của chính mình, nàng dần dần khoanh vùng vị trí của nguồn linh khí tinh khiết đó. Nó không nằm trong tòa tiểu viện cũ kỹ kia, càng không phải trong phòng tu luyện được canh gác cẩn mật của Trưởng lão Vương. Mà nó dường như... đến từ một nơi bất ngờ: một cái giếng cũ nằm trong khu vườn nhỏ phía sau viện.

Cái giếng trông vô cùng bình thường, miệng giếng được ghép bằng những phiến đá xanh đã phủ rêu, nước trong vắt, thường được dùng để tưới cây và rửa ráy. Không có gì đặc biệt. Nhưng mỗi lần nàng đến gần, đặc biệt là vào lúc đêm khuya thanh vắng, Cửu U trong thức hải nàng lại trở nên kích động một cách khác thường.

"Ở dưới đáy! Rõ ràng là ở dưới đáy giếng!" Cửu U thì thầm như gió rít, giọng nói mang theo sự thèm khát và sốt ruột. "Khí tức tinh khiết nhất tỏa ra từ dưới đó! Ta chắc chắn! Có lẽ có một địa mạch, hoặc một mạch nước ngầm đặc biệt!"

Nhưng làm thế nào để xuống dưới đáy giếng mà không bị phát hiện? Đây là một thách thức không nhỏ. Giếng không sâu lắm, nhưng việc lặn xuống rồi lại leo lên ắt sẽ để lại dấu vết. Và quan trọng hơn, nàng không biết dưới đó có gì.

Cơ hội cuối cùng cũng đến. Một tuần sau, Trưởng lão Vương thông báo sẽ phải ra ngoài vài ngày để xử lý một số việc cho tông môn. Trước khi đi, hắn giao cho Lăng Vô Tâm một nhiệm vụ đặc biệt - chăm sóc một bồn hoa quý giá trong phòng tu luyện tối tăm của hắn.

Đó là một chậu hoa lan kỳ lạ. Lá của nó màu đỏ thẫm, tựa như được tẩm máu, trong khi những bông hoa lại có màu đen tuyền, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào đến ngột ngạt, xen lẫn một chút tanh nhẹ. Nó trông vừa đẹp một cách ma mị, vừa gợi lên một cảm giác đầy bất an.

"Đây là 'Huyết U Lan'." Trưởng lão Vương giải thích, ánh mắt không rời khỏi đóa hoa, như thể đang ngắm nhìn một bảo bối. "Mỗi ngày, nó cần được tưới bằng nước có linh khí tươi mới và... ba giọt máu tươi của người tu luyện." Hắn quay sang nhìn Lăng Vô Tâm, nụ cười trên mắt nhưng không đến miệng. "Ngươi tu luyện Cửu U Đoạt Linh Thuật, khí huyết của ngươi dồi dào sinh cơ, lại mang một tà khí đặc biệt, là thứ dinh dưỡng tốt nhất cho nó. Đừng để ta thất vọng."

Lăng Vô Tâm cảm thấy một cơn buồn nôn. Dùng máu tươi để nuôi hoa? Đây rõ ràng là tà thuật! Nàng khẽ liếc nhìn khuôn mặt già nua, đầy vẻ tính toán của Trưởng lão Vương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an và ghê sợ. Nhưng nàng không dám từ chối, chỉ có thể cúi đầu, dùng giọng điệu run run để tỏ vẻ tuân lệnh: "Vâng... đệ tử tuân mệnh."

Sau khi Trưởng lão Vương rời đi, bầu không khí trong viện dường như nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng áp lực trong lòng Lăng Vô Tâm lại càng nặng nề. Nàng biết mình phải hành động nhanh chóng.

Đêm đó, trời tối đen như mực, không một vì sao. Gió lớn thổi qua khe núi, tạo ra những âm thanh rên rỉ đầy ai oán. Đây là thời cơ hoàn hảo.

Nàng lẻn đến bên giếng, đôi mắt cảnh giác quét qua bốn phía, xác định xung quanh không có bóng người. Sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, vận chuyển linh lực, khẽ nhảy xuống, hai tay bám chắc vào những khe hở giữa các phiến đá ẩm ướt, lặng lẽ trèo xuống.

Nước giếng lạnh buốt, xuyên thấu qua lớp áo mỏng. Nàng nín thở, lặn xuống đáy giếng tối om. Đáy giếng phủ đầy bùn và đá cuội trơn trượt. Theo chỉ dẫn của Cửu U, nàng dùng tay sờ soạng trong bóng tối, cảm nhận sự khác biệt về linh khí. Cuối cùng, ngón tay nàng chạm vào một tảng đá lớn, có vẻ lỏng lẻo so với những tảng xung quanh.

Dùng hết sức đẩy tảng đá ra, một lỗ hổng đen kịt, chỉ vừa đủ cho một người chui qua, hiện ra. Một luồng khí tức tinh khiết, mát lạnh và dày đặc ào ra, khiến tinh thần nàng tỉnh táo hẳn!

Quả nhiên có địa mạch!

Nàng không chút do dự, chui vào trong.

Địa mạch hẹp và dài, tối om, chỉ có thể dò dẫm mà đi. Nhưng càng đi về phía trước, không gian càng rộng mở. Ánh sáng nhàn nhạt, phát ra từ những tinh thể phát quang tự nhiên trên vách đá, bắt đầu xuất hiện, cùng với tiếng nước chảy róc rách văng vẳng.

Cuối cùng, nàng bước vào một hang động đá tự nhiên, không quá rộng nhưng tràn ngập linh khí.

Giữa hang động, một dòng suối ngầm màu trắng bạc, lấp lánh dưới ánh sáng của những tinh thể, đang chảy lặng lẽ. Nước suối trong vắt, tỏa ra khí tức linh khí cực kỳ tinh khiết và nồng nặc - chính là Linh Tuyền mà Cửu U đã nhắc đến!

Xung quanh Linh Tuyền, trên những mô đá ẩm ướt, còn mọc lên vài cây linh thảo không tên, lá tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, hấp thu linh khí dồi dào nơi đây.

Dưới ánh sáng lấp lánh của các khối tinh thể, dòng Linh Tuyền như dải lụa bạc chảy trôi yên ả, khí linh nồng nặc đến mức ngưng kết thành sương mù. Những khóm linh thảo kỳ dị tỏa ánh sáng nhẹ, im lặng hấp thụ tinh hoa của đất trời.

"Chính là nơi này! Nhanh! Hấp thu hết! Biến nó thành của ngươi!" Giọng Cửu U trong thức hải gào thét, khàn đặc vì kích động và thèm khát, như kẻ hành khát nhìn thấy suối nguồn.

Lăng Vô Tâm cũng vô cùng phấn khích, tim đập nhanh. Nàng bước nhanh đến bờ suối, định ngồi xuống vận chuyển Cửu U Đoạt Linh Thuật.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt nàng bỗng dừng lại ở một góc tối trong hang động, nơi ánh sáng từ Linh Tuyền khó với tới.

Nơi đó... lờ mờ một bóng người ngồi dựa vào vách đá.

Tim nàng nhảy một cái, lập tức đề phòng. Nhưng sau một lúc, không có động tĩnh gì. Nàng cẩn thận tiến lại gần, và khi ánh sáng rọi tới, nàng kinh hãi nhận ra đó không phải là người sống, mà là một... bộ xương khô!

Bộ xương đã khô quắt, mặc trên người bộ đồng phục đệ tử nội môn của Lôi Vân Tự đã rách nát và mục nát. Tư thế ngồi dựa lưng vào vách đá, đầu cúi thấp. Nàng tạm thời không quan tâm đến nó, bắt đầu ngồi xuống.

Nhưng rồi như phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Cạch... rẹt...

Âm thanh khô khốc, chói tai vang lên từ góc tối. Lăng Vô Tâm toàn thân giật mình, quay phắt lại. Trong ánh sáng mờ ảo, bộ xương kia đã đứng dậy! Những đốt xương va vào nhau phát ra tiếng ma sát rợn người. Đầu lâu chậm rãi ngẩng lên, hai hốc mắt trống rỗng bùng cháy hai đốm hồn quang xanh lè, oán khí băng hàn ngập tràn, khóa chặt lấy nàng.

Nó vung tay xương khô, năm ngón tay nhọn hoắt như dao, mang theo âm phong tà ác, hung hăng bổ tới! Tốc độ kinh người.

"Tiểu nha đầu, cẩn thận!" Cửu U hét lên kinh hãi.

Lăng Vô Tâm trong lòng run lên, phản xạ lùi nhanh về sau. Mũi nhọn xương trắng thoáng qua trước ngực, xé rách không khí, mang theo sát khí khiến người ta run rẩy. Nàng vừa định rút kiếm, nhưng bộ xương kia như có linh trí, tay xương lần nữa biến chiêu, hóa trảo thành chưởng, âm hàn chi lực như sóng triều ập tới, đánh thẳng vào yếu hại của nàng.

Ầm!

Lăng Vô Tâm tránh không kịp, đành ghì chặt chân đinh, đưa hai tay lên ngăn cản. Một cỗ lực đạo cực mạnh xuyên qua cánh tay, khiến nàng khí huyết sóng sánh, thân thể nện mạnh vào vách đá phía sau, đau điếng. Hàn khí xâm nhập, khiến đầu ngón tay nàng hơi tê dại.

Nàng nghiến răng, rút kiếm ra. Nàng biết né tránh không phải cách, trong mắt lóe lên quyết đoán. Cửu U Đoạt Linh Thuật - trong nháy mắt vận chuyển!

Nhưng lần này, nàng không dùng nó để hấp thu Linh Tuyền, mà dẫn dắt dòng lực lượng tà ác, âm hàn đó... trực tiếp nhập vào thanh đoản kiếm!

Thanh đoản kiếm trong tay nàng run lên bần bật, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Một làn khí âm lạnh lẽo, tối tăm bỗng bao phủ lấy thân kiếm, khiến ánh sáng của nó trở nên âm trầm, lạnh lẽo, tựa như ngưng tụ từ vực sâu âm ti. Những đạo văn lạ màu đen đỏ giống như mạch máu khô lần theo thân kiếm, phảng phất mùi máu tanh.

Kiếm quang lóe lên, chém mạnh vào cánh tay xương đang một lần nữa lao về phía nàng.

Keng! Một tiếng vang chói tai, như chém vào thiết thạch cứng rắn nhất, chỉ để lại một vết trắng! Bộ xương này sau khi được linh tuyền và oán khí trong hang động cùng bồi dưỡng qua nhiều năm, đã trở nên cứng rắn dị thường!

Bộ xương bị một chưởng kích, dường như càng thêm phẫn nộ, hai đốm hồn quang bùng cháy dữ dội, toàn thân bộc phát ra âm khí nồng nặc, lại lần nữa lao tới. Hai tay xương vung lên, tấn công như mưa, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo oán niệm điên cuồng và sát ý, hoàn toàn không có chút phòng thủ nào, chỉ biết công kích điên cuồng.

Lăng Vô Tâm nhíu chặt mày, cắn răng chống đỡ. Nàng thân pháp biến ảo, tránh né những chỗ hiểm yếu, đồng thời không ngừng tìm kiếm điểm yếu của đối thủ. Kiếm phong của nàng sắc bén, nhưng mỗi lần chạm vào xương cốt đều chỉ có thể gây ra một chút tổn thương nhỏ, không thể nào trúng được yếu hại.

Hai bên giằng co kịch liệt. Âm phong cuồng thổi, làm loạn cả dòng Linh Tuyền yên ả. Lăng Vô Tâm dần dần cảm thấy sức lực không còn đủ, hàn khí xâm nhập vào cơ thể càng lúc càng nhiều, khiến thân thể nàng càng thêm nặng nề. Nhưng trong ánh mắt nàng không hề có chút nao núng nào, ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Đúng lúc bộ xương dùng toàn lực, hai tay như trảo, hung hăng bổ xuống đỉnh đầu nàng, Lăng Vô Tâm bỗng thân hình khẽ động, như một chiếc lá khô xoay người, né qua một bên trong chớp mắt. Đồng thời, nàng đưa kiếm lên đâm mạnh, không nhắm vào xương cốt, mà thẳng vào một trong hai đốm hồn quang màu xanh lè trong hốc mắt!

Xèo!

Một tiếng vang nhẹ, như nước đổ vào dầu sôi.

"Rẹt...!" Bộ xương phát ra một tiếng kêu thảm thiết không phải là tiếng người, thân hình run rẩy dữ dội, đốm hồn quang bị kiếm khí xuyên thủng kia lập tức ảm đạm, rồi tắt ngấm. Oán khí quanh thân nó lập tức tán loạn một nửa!

Lăng Vô Tâm thừa thắng xông lên, không chút do dự, kiếm phong chuyển hướng, lại lần nữa đâm vào đốm hồn quang còn lại!

Phốc! Đốm lửa xanh cuối cùng cũng tắt lịm. Bộ xương đang giơ cao tay lập tức đơ cứng, sau đó toàn thân xương cốt run lên bần bật, rồi ầm một tiếng đổ sập xuống đất, hóa thành một đống xương khô vụn nát, không còn động đậy nữa. Oán khí trong hang dần dần tan biến.

Lăng Vô Tâm thở hổn hển, dựa vào vách đá, toàn thân đau nhức. Nhưng nàng không vội nghỉ ngơi, ánh mắt lại lần nữa rơi vào đống xương khô kia. Lần này, nàng nhìn thấy rõ ràng hơn, trong đống xương vụn nát, những ngón tay xương khô quắt của bộ xương kia vẫn còn duy trì tư thế nắm chặt lấy một vật - một ngọc giản màu đen, tối om!

Trong lòng nàng nảy một nhịp, cầm lấy ngọc giản một cách thận trọng. Thần thức dò vào, một dòng chữ lờ mờ hiện lên trong đầu, tựa như lời trăn trối cuối cùng đầy bi thương và phẫn nộ:

"Kẻ hậu lai, nếu ngươi có thể thấy được lời này, chứng tỏ ta đã thất bại... Ta là Trần Nghiên, đệ tử nội môn Lôi Vân Tự. Vô tình phát hiện sư phụ Vương Thiên Hành (tức Trưởng lão Vương) dùng tà thuật luyện chế 'Huyết U Lan', dùng máu và linh khí của đệ tử để nuôi dưỡng nó, mưu đồ luyện chế một thứ đan dược tà ác để đột phá cảnh giới... Ta định tố cáo lên chấp sự điện, nhưng bị hắn phát hiện, truy sát đến tận đây... May mắn phát hiện Linh Tuyền này, dùng nó để trị thương, nhưng trọng thương khó lành, mệnh không dài... Nhắc nhở người sau, Vương Thiên Hành là ma đầu giả danh chính đạo, cẩn thận hắn ta và đóa Huyết U Lan..."

Chữ viết đến đây là hết, nguệch ngoạc, dường như được viết trong lúc sinh mệnh sắp tàn, thấm đẫm sự bất đắc dĩ, phẫn nộ và bi thương.

Lăng Vô Tâm đọc xong, toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh vã ra. Mọi manh mối rời rạc trước đây giờ đây đã được nối liền, hiện ra một bức tranh toàn cảnh đáng sợ.

Vương Thiên Hành! Trưởng lão Vương! Hắn quả nhiên là một tên ma đầu! Không chỉ nuôi Huyết U Lan bằng máu tươi, mà còn trực tiếp giết hại đệ tử của mình để bịt đầu mối!

Và nhiệm vụ hắn giao cho mình... rõ ràng là muốn dùng máu của mình, một người tu luyện Cửu U Đoạt Linh Thuật, để làm thức ăn cho đóa hoa quỷ dị kia. Có lẽ, khi hoa nở, chính là lúc hắn sẽ thu hoạch, và ... cũng là lúc hắn sẽ xử lý nàng, giống như đã từng làm với vị sư huynh Trần Nghiên xấu số này!

May mà nàng đã phát hiện sớm! May mà nàng không hoàn toàn tin tưởng!

"Bất quá là một tiểu ma đầu tham lam, tầm nhìn hạn hẹp." Cửu U chê bai, giọng đầy khinh miệt, nhưng vẫn không giấu được sự sốt ruột. "Chỉ tiếc là làm hỏng chuyện tốt của ta. Đừng phí thời gian nữa, nhanh chóng hấp thu Linh Tuyền! Chỉ có sức mạnh mới giúp ngươi sống sót!"

Lăng Vô Tâm hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những tạp niệm và nỗi sợ hãi trong lòng. Cửu U nói đúng. Hiện tại, chỉ có tăng cường thực lực mới là con đường sống duy nhất. Nàng quay lại bên bờ Linh Tuyền, ngồi xếp bằng, toàn lực vận chuyển Cửu U Đoạt Linh Thuật!

Oành!

Một luồng lực lượng hút khủng khiếp, tà dị bỗng xuất hiện, như một con quỷ đói vừa được thả cửa! Linh khí tinh túy, thuần khiết trong Linh Tuyền bị một lực vô hình cực mạnh hút lấy, không còn chảy nhẹ nhàng nữa mà ào ạt như thác đổ, điên cuồng chui vào các kinh mạch của Lăng Vô Tâm!

Tốc độ này, so với việc hấp thu linh thạch nhanh gấp trăm lần! Cảm giác no nê về sức mạnh lập tức tràn ngập toàn thân nàng.

Linh lực trong cơ thể nàng ào ạt dâng trào, không ngừng nén ép, thuần hóa, làm đầy từng ngóc ngách kinh mạch!

Luyện Khí tầng tám đỉnh phong... rồi đại viên mãn!

Bình cảnh Trúc Cơ - cánh cửa đầu tiên của con đường tu chân - đã hiện ra trước mắt, gần trong tầm tay! Chỉ cần một chút thúc đẩy cuối cùng!

"Tốt! Rất tốt! Tiếp tục! Một lần nữa đột phá đi! Xuyên thủng nó!" Cửu U gào thét trong thức hải, giọng điệu cuồng nhiệt.

Nhưng đúng lúc này, biến cố bất ngờ ập đến!

Có lẽ vì động tĩnh trận chiến lúc nãy quá lớn, hoặc có lẽ vì mực nước Linh Tuyền hạ xuống nhanh chóng làm thay đổi áp suất, một cơ quan ẩn giấu tinh vi trong hang động bỗng bị kích hoạt!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Vô số mũi tên độc phủ đầy linh quang xanh lét bắn ra từ những khe hở trên vách đá, bao phủ toàn bộ không gian hang động một cách vô cùng khó đoán! Đồng thời, một tấm cửa đá nặng nề, dày đặc, được ngụy trang khéo léo, bắt đầu ầm ầm rơi xuống từ trên cửa vào, định phong kín lối thoát duy nhất!

Lăng Vô Tâm giật mình, bản năng sinh tồn trỗi dậy, buộc nàng ngay lập tức ngừng hấp thu. Thân hình nàng như một làn khói, thi triển toàn lực để né tránh những mũi tên chết người!

Đinh đinh đinh đinh! Những mũi tên đâm vào đá, phát ra tiếng vang chói tai, đầu mũi tên lóe lên ánh sáng màu xanh lục âm độc, rõ ràng là đã tẩm kịch độc!

May mắn thay, tốc độ và phản xạ của nàng sau khi tăng cường đã vượt xa trước kia. Nàng như một con én liệng trong cơn mưa tên, né tránh một cách ngoạn mục. Nhưng cửa đá đã hạ xuống được hơn một nửa! Ánh sáng từ bên ngoài dần bị thu hẹp.

"Chết tiệt! Là cơ quan tự hủy! Nhanh lên! Thoát ra ngoài!" Cửu U hét lên, giọng điệu lần đầu tiên mang theo một chút hoảng hốt thật sự.

Lăng Vô Tâm nghiến răng, toàn lực thi triển thân pháp, lao về phía khe hở đang ngày càng thu hẹp. Nàng như một tia chớp, lăn mình ra ngoài trong tích tắc cửa đá khép sầm lại!

Ầm!

Một tiếng vang lớn chấn động cả đáy giếng. Cửa đá đóng sập hoàn toàn, khớp nối hoàn hảo, không còn một khe hở. Hang động Linh Tuyền đã bị phong kín hoàn toàn.

Lăng Vô Tâm nằm dưới đáy giếng, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm, không biết là nước giếng hay mồ hôi lạnh. Tim đập như trống đánh.

Chỉ chậm một giây, một cái chết đã chờ đợi nàng!

Nhưng... nàng vẫn chưa kịp hoàn toàn hấp thu hết Linh Tuyền. Tu vi của nàng dừng lại ở Luyện Khí tầng tám đại viên mãn, ngưỡng cửa Trúc Cơ gần trong tầm tay nhưng giờ đây lại trở nên xa vời.

"Tiếc quá! Chỉ còn một chút nữa! Chỉ một chút nữa thôi!" Cửu U tiếc nuối gầm lên, giọng đầy bực bội. "Nhưng... cũng không sao. Thu hoạch đã không nhỏ. Ngươi đã tiến rất xa. Nhanh lên, rời đi trước! Động tĩnh vừa rồi không nhỏ, có lẽ đã kinh động người khác!"

Lăng Vô Tâm vội vàng leo lên khỏi giếng, về phòng, nhanh chóng thay quần áo khô và giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng ổn định khí tức hỗn loạn trong người.

Quả nhiên, không lâu sau, có người tìm tới — là một đệ tử chân truyền của trưởng lão Vương.

"Ta cảm nhận được dao động linh khí trong viện, có chuyện gì xảy ra sao?" Y hỏi, giọng lạnh lùng, "Có chuyện gì xảy ra sao? Có thấy kẻ đáng ngờ nào không?" Ánh mắt nghi ngờ quét khắp người nàng.

Lăng Vô Tâm cúi đầu, giả vờ run run, giọng đầy sợ hãi: "Đệ tử... đệ tử không biết. Đệ tử đang ngủ, nghe thấy một tiếng động nhỏ... có lẽ... có lẽ là yêu thú tấn công? Hoặc... hoặc sét đánh?"

Đệ tử chân truyền nhíu mày chặt hơn, ánh mắt sắc bén như dao, dường như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Y đi một vòng quanh viện, đặc biệt kiểm tra kỹ cái giếng, nhưng cuối cùng không phát hiện điều gì bất thường, đành rời đi với vẻ mặt không mấy hài lòng.

Lăng Vô Tâm đóng cửa lại, dựa vào cửa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn run.

Đêm đó, nàng ngồi trên giường, cảm nhận dòng linh lực dồi dào gần như tràn trề trong cơ thể, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng tâm tư lại vô cùng nặng nề.

Trưởng lão Vương là ma đầu. Dưới giếng có xác chết và cơ quan. Bản thân nàng đang ở trong nguy hiểm. Tất cả những điều này đều cho thấy nơi này thật sự là một hang quỷ.

Nhưng nàng cũng sắp chạm đến ngưỡng cửa của Trúc Cơ, một cột mốc mà trước đây nàng không dám mơ tới.

Chỉ cần một chút cơ hội nữa... một nguồn năng lượng thuần khiết và dồi dào nữa...

Nàng đưa mắt nhìn về hướng phòng tu luyện của Trưởng lão Vương, nơi đó, đóa Huyết U Lan quỷ dị kia vẫn đang đợi nguồn "dinh dưỡng" từ máu tươi của nàng.

Một kế hoạch mạo hiểm, điên rồ, nhưng cũng có thể mang lại cơ hội, dần dần hiện ra trong đầu nàng.

Có lẽ... nàng có thể lợi dụng chính đóa hoa quỷ dị đó, hoàn thành bước nhảy vọt cuối cùng.

Và đồng thời... trả một món nợ máu cho vị sư huynh xấu số kia.

Ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lùng và kiên định, sắc bén như lưỡi dao.

Dù trước mặt có là vực thẳm, nàng quyết phải biến nó thành bước đệm để vươn lên.

Bởi vì đây là con đường duy nhất của nàng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận