• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1

Chương 07 - Hồi Ức Tan Vỡ

0 Bình luận - Độ dài: 3,947 từ - Cập nhật:

Chương 7: Hồi Ức Tan Vỡ

Bóng đêm, như một tấm vải nhung dày đặc, trùm lên Lôi Vân Tự. Gió từ đỉnh núi tràn xuống, gào rít qua những khe đá, âm thanh tựa như tiếng quỷ vật vật vờ than khóc, che đậy hoàn hảo mọi âm thanh nhỏ bé khác. Trong túp lều tồi tàn nơi góc núi, Lăng Mộng Tuyên co quắp trên tấm phản gỗ mục, toàn thân run rẩy.

Cơn đói.

Không phải cơn đói cơm áo thông thường, mà là một sự thèm khát đến cùng cực, một sự trống rỗng tựa như vực thẳm đang gặm nhấm từng tế bào trong cơ thể nàng. Đó là hệ quả của Cửu U Đoạt Linh Thuật - một thứ công pháp ma đạo dùng sức mạnh cướp đoạt để trưởng thành, và một khi đã nếm được mùi vị ngọt ngào của nó, nó sẽ trở thành một con ma đói vĩnh viễn không thể nào thỏa mãn, không ngừng đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Tu vi Luyện Khí tầng bảy viên mãn trong người nàng lúc này giống như một con thú bị nhốt đói lâu ngày, gào thét, giằng xé, đòi hỏi được cho ăn. Mấy ngày qua, những con thú nhỏ, những khóm linh thảo yếu ớt trong rừng sâu giờ đây chỉ như những hạt vừng rắc trên miệng một con sói đói, hoàn toàn không thể làm dịu cơn thèm khát đang thiêu đốt nàng.

"Con nhỏ kia... còn chần chừ gì nữa?" Giọng nói khàn khàn, đầy mê hoặc của Cửu U vang lên trong đầu nàng, tựa như tiếng thì thầm của ác quỷ. "Linh khí ở những nơi hoang dã quá tạp nham, quá ít ỏi. Ngươi cần nhiều hơn, thuần khiết hơn... để đột phá, để mạnh mẽ hơn. Và ta... ta cũng cần một chút linh khí tinh túy để hồi phục. Chỉ khi ta khỏe hơn, ta mới có thể giúp ngươi 'nhìn thấy' rõ ràng hơn cái lồng giam đang trói buộc linh căn thực sự của ngươi."

Lồng giam... Phế Linh Căn giả tạo kia. Lời nói của Cửu U như mũi kim châm vào chỗ yếu nhất của nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt mơ hồ dần trở nên sắc lạnh. Sự do dự và yếu đuối của Lăng Mộng Tuyên bị đè nén xuống, bản năng sinh tồn sắc bén và ý chí đoạt lại thuộc về mình của Lăng Vô Tâm trỗi dậy.

Mục tiêu lần này không còn là thứ lẻ tẻ nữa. Nàng nhắm đến Linh Điền của Lôi Vân Tự - nơi trồng Ngọc Mễ và các loại linh thảo cấp thấp, do một tên Trưởng lão họ Vương quản lý, thường xuyên có đệ tử Nội môn lui tới tuần tra. Đó là một mạo hiểm cực lớn, nhưng cũng là nơi duy nhất trong tầm với có thể cung cấp đủ lượng linh khí nàng cần.

Đêm đó, trăng tắt, sao thưa. Gió lớn thổi qua, tạo nên bức màn âm thanh hoàn hảo cho những bước chân lén lút.

Lăng Mộng Tuyên, hay giờ đây nên gọi là Lăng Vô Tâm, tựa như một cái bóng hòa làm một với bóng đêm, thân pháp nhanh nhẹn và khéo léo vượt qua những khu vực canh gác lỏng lẻo, hướng về phía Linh Điền. Mùi thơm nồng nàn của linh khí phát ra từ những đóa linh thảo sắp nở, những bông Ngọc Mễ sắp kết hạt khiến lỗ chân lông trên người nàng giãn ra, kích thích cơn thèm khát sâu thẳm đang gào thét, khiến hai mắt nàng dường như phát ra một thứ ánh sáng đỏ ngầu khát máu trong bóng tối.

"Bên trái," giọng Cửu U hướng dẫn, mang theo một chút phấn khích khó tả, "nơi đó có mấy khóm 'Ngọc Mễ' do một gốc linh mạch nhỏ cấp thấp nuôi dưỡng, sắp chín. Linh khí trong đó còn đậm đặc hơn cả linh thạch hạ phẩm. Hấp thu chúng!"

Lăng Vô Tâm khẽ gật đầu, thân hình uốn lượn như rắn, nhanh chóng tiến về phía đó. Tay nàng vừa chạm vào một bông Ngọc Mễ tỏa ra hào quang nhàn nhạt, còn chưa kịp vận công, thì một tiếng hét giận dữ đã xé tan màn đêm yên tĩnh:

"Kẻ nào dám trộm cắp Linh Điền?!"

Một bóng người từ trong lều canh cách đó không xa xông ra. Dưới ánh sáng lờ mờ của các viên Dạ Minh Châu bố trí xung quanh, có thể nhìn thấy rõ đó là một đệ tử Nội môn mặc trang phục màu xanh lam, khuôn mặt còn trẻ nhưng đầy vẻ kiêu ngạo, tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng. Linh lực quanh người y bộc phát, rõ ràng đã đạt tới Luyện Khí tầng tám!

Ánh mắt của y lập tức khóa chặt Lăng Vô Tâm, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành khinh miệt và tức giận. "Là ngươi? Đồ nô dịch nhà họ Lăng? Ngươi dám lén lút đến đây trộm linh thảo? Đúng là không biết sống chết!"

Lời còn chưa dứt, Lăng Vô Tâm đã động thủ!

Bản năng sinh tồn và sự thèm khát sức mạnh điên cuồng khiến nàng không chút do dự. Cửu U Đoạt Linh Thuật toàn lực vận chuyển! Một luồng khí tức âm lãnh, tà dị, mang theo sắc thái đen xám tựa như khói độc, phát ra từ lòng bàn tay nàng, như một con rắn độc khổng lồ, bắn thẳng về phía đệ tử Nội môn kia!

Tên đệ tử nội môn cười khẩy, "Yêu thuật tiểu tặc!" Kiếm hoa trong tay y lóe lên, linh lực dồn về lưỡi kiếm, định một chiêu chém đứt luồng khí tức quỷ dị kia. Nhưng y đâu biết được sự quỷ dị của Cửu U Đoạt Linh Thuật! Luồng khí tức đen xám kia dường như có sinh mệnh, tại thời điểm sắp chạm vào lưỡi kiếm, bỗng nhiên phân tán, hóa thành vô số sợi nhỏ mảnh như tơ, vòng qua kiếm phong, nhanh như chớp đâm vào các huyệt đạo trên người y!

"Cái gì?!" Y kinh hãi, cảm nhận rõ ràng một luồng hàn khí xâm nhập vào cơ thể, và tu vi trong người đang nhanh chóng trôi qua theo luồng hàn khí đó, như nước chảy xuôi dòng! Cảm giác trống rỗng khủng khiếp khiến tim y đập loạn nhịp! "Ngươi... ngươi tu luyện ma công?!"

Y vội vàng lui lại mấy bước, khuôn mặt trẻ trung giờ đã tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và khó tin. Một nô dịch Luyện Khí tầng bảy, lại có thể khiến y, một đệ tử Nội môn tầng tám, chịu thiệt thòi chỉ trong một chiêu?

Lăng Vô Tâm cũng không thoải mái chút nào. Một kích toàn lực đó tiêu hao gần một nửa linh lực hỗn tạp trong người nàng. Hơn nữa, linh lực bạo ngược vừa đoạt được từ đối phương giống như một luồng nước lũ hung hãn, giằng xé trong các kinh mạch vốn đã không mấy rộng lớn của nàng, đau đớn đến mức muốn nổ tung, khiến nàng suýt nữa đã thốt lên kêu rên.

"Giết hắn! Nhanh lên! Hắn đã nhìn thấy ngươi, đã nhận ra ngươi! Để hắn sống, chuyện hôm nay sẽ lộ ra, ngươi sẽ chết không toàn thây!" Giọng Cửu U gầm lên trong đầu nàng, thúc giục điên cuồng, mang theo một sự phấn khích tàn bạo.

Lăng Vô Tâm nghiến răng, ánh mắt dữ tợn lóe lên, gạt bỏ đau đớn, lần nữa lao tới! Nàng biết Cửu U nói đúng. Từ khi động thủ, đã không còn đường lui.

Tên đệ tử nội môn đã sinh lòng sợ hãi, không dám khinh thường nữa. Vừa lui về phía sau lều canh, y vừa vội vàng rút từ trong ngực ra một tấm linh phù màu vàng, trên đó vẽ những đạo văn phức tạp, tỏa ra ba động linh lực sắc bén — rõ ràng là một tấm Kim Quang Phù cấp thấp, có thể phóng ra một đòn công kích mạnh mẽ tương đương với một kích toàn lực của Luyện Khí tầng tám!

"Con ma nữ điên cuồng! Chết đi!" Y hét lên, dồn linh lực còn lại vào kích hoạt linh phù!

Oanh!

Một đạo kim quang chói lóa, sắc bén vô cùng, mang theo tiếng gió rít, như một mũi tên vàng xé rách bóng đêm, bắn thẳng về phía Lăng Vô Tâm! Tốc độ cực nhanh, khí thế hung hãn, khóa chặt mọi đường lui của nàng, căn bản không kịp né tránh!

Trong tích tắc sinh tử, Lăng Vô Tâm trong lòng hoảng loạn, bản năng giơ hai tay lên trước ngực, toàn bộ linh lực hỗn tạp trong người không giữ lại chút nào, dồn hết về phía trước, định đón đỡ một kích kinh khủng này! Nàng thậm chí đã ngửi thấy mùi tử vong!

Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng ngoài dự kiến xảy ra!

Chiếc Gương Đồng trong ngực nàng, nơi tiếp xúc với da thịt, đột nhiên nóng lên như một hòn than hồng! Một luồng hàn khí cực kỳ tinh túy, thâm sâu, mang theo sự cổ lão và tà dị, bỗng bùng lên từ Gương Đồng, thông qua kinh mạch trên cánh tay nàng, tuôn trào ra ngoài!

Nó không phải là màu trắng trong của băng hàn, mà là một thứ hàn khí màu xanh đen âm trầm, tựa như nọc độc của một con rắn cổ đại!

Phốc!

Hàn khí xanh đen va chạm với kim quang chói lóa!

Không có tiếng nổ lớn, mà là một âm thanh "xèo xèo" ghê rợn, như nước đổ vào dầu sôi! Kim quang dường như bị hàn khí xanh đen đó ăn mòn và nuốt chửng, ánh sáng nhanh chóng ảm đạm, tiêu tan trong nháy mắt! Thừa thế, hàn khí xanh đen như có sinh mệnh, xuyên thủng tấm linh phù đã mất hết linh quang, trực tiếp đánh vào ngực tên đệ tử nội môn!

"Không...! Đây là... Ma..." Y chỉ kịp kêu lên một tiếng đầy kinh hãi, ánh mắt trợn trừng, sau đó toàn thân co quắp lại, da thịt trong nháy mắt tái nhợt, ngưng kết một lớp sương trắng mỏng! Miệng y há hốc, nhưng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có từng đợt khí lạnh trắng xóa phụt ra. Y ngã vật xuống đất, thân thể run rẩy lên từng cơn, ánh mắt tràn đầy đau khổ và kinh hãi, đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu!

Lăng Vô Tâm sững sờ tại chỗ, hai tay vẫn giữ tư thế phòng thủ, nhìn bàn tay của mình. Luồng hàn khí xanh đen quỷ dị đó... tuyệt đối không phải của nàng! Mà là từ Cửu U? Nó... nó không chỉ là một tàn hồn, mà còn có thể xuất thủ trực tiếp như vậy? Sức mạnh đó... thật đáng sợ!

"Hừ... ha ha... tiêu hao không ít linh nguyên tích trữ." Giọng Cửu U vang lên, có chút yếu đi, nhưng không giấu nổi vẻ hài lòng và phấn khích tàn nhẫn. *"Không ngờ con lợn con này lại còn giấu Linh Phù... may mà ta kịp thời ra tay. Còn chờ gì nữa? Đoạt lấy tu vi của hắn! Một đệ tử Nội môn Luyện Khí tầng tám... đây là một bữa ăn ngon đấy! Đủ để ngươi đột phá!"

Lăng Vô Tâm run rẩy bước tới, đứng trước tên đệ tử nội môn đang nằm co quắp trên đất. Y nhìn nàng bằng ánh mắt cầu xin đầy đau khổ, miệng giật giật, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ phun ra những bọt khí lạnh.

"Tha... tha cho ta..." Cuối cùng, một lời cầu xin yếu ớt, đứt quãng thoát ra.

Lăng Vô Tâm do dự. Đây là lần đầu tiên nàng phải đối mặt với một con người như vậy, một kẻ có thể cầu xin sự sống. Sự yếu đuối của Lăng Mộng Tuyên trong nàng dâng lên, khiến bàn tay nàng run rẩy.

Nhưng cơn đói sức mạnh đang gào thét trong cơ thể và sự thúc giục điên cuồng của Cửu U nhanh chóng đè bẹp sự do dự đó. Nghĩ đến thân phận nô dịch, nghĩ đến Phế Linh Căn giả tạo, nghĩ đến những lời nhục mạ, nghĩ đến sự thật bị che giấu... Sự phẫn nộ và khát khao trả thù cuối cùng đã chiến thắng.

Nàng nhắm mắt lại, rồi mở ra, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn nhẫn.

Nàng đặt tay lên trán y, nơi đã lạnh cóng.

Cửu U Đoạt Linh Thuật - vận chuyển toàn lực!

"Ầm!"

Tu vi Luyện Khí tầng tám tinh khiết ào ạt, cùng với một phần khí huyết tinh hoa của đối phương, như thủy triều cuồn cuộn chui vào cơ thể nàng! Cơn đói khát được thỏa mãn khiến nàng rên lên một tiếng nhẹ, cảm giác khoái cảm chưa từng có lan tỏa khắp các kinh mạch! Bình cảnh Luyện Khí tầng bảy ầm ầm vỡ tan!

Luyện Khí tầng tám!

Dòng linh lực cuồn cuộn thậm chí còn không dừng lại, tiếp tục dâng trào, đẩy tu vi nàng thẳng tiến lên trung kỳ tầng tám mới ổn định!

Mà trên người tên đệ tử nội môn kia, da thịt nhanh chóng nhăn nheo, tóc tai từ đen nhánh biến thành bạc trắng trong nháy mắt, khí tức suy yếu đến mức tận cùng, tu vi hoàn toàn bị phế, trở thành một phàm nhân già nua tàn tạ, hôn mê bất tỉnh.

Lăng Vô Tâm đứng dậy, thở hổn hển, cảm nhận sức mạnh tràn trề chưa từng có trong người. Nhưng lần này, nàng không cảm thấy vui sướng, mà là một nỗi sợ hãi sâu sắc và sự trống rỗng khó tả.

Sức mạnh của Cửu U... thật đáng sợ! Và sự tàn nhẫn mà chính mình vừa thể hiện... cũng khiến nàng sợ hãi! Nàng vừa mới... cướp đi tu vi, cướp đi tương lai của một người!

"Đừng phát ngốc nữa! Thu thập linh thảo, nhanh lên! Còn muốn chờ người ta tới sao?" Cửu U lại thúc giục, giọng điệu đã khôi phục phần nào.

Lăng Vô Tâm gạt bỏ những tạp niệm trong lòng, nhanh chóng thu thập một số Ngọc Mễ và linh thảo có linh khí đậm đặc nhất, cho vào túi, sau đó nhanh chóng rời đi, cẩn thận xóa sạch dấu vết để lại, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm dày đặc.

Nhưng ngay khi nàng rời đi không lâu, một bóng người từ trong góc tối nhất của tảng đá lớn cách đó không xa lặng lẽ hiện ra.

Đó là một lão giả mặc áo xám, khuôn mặt khô héo, nếp nhăn như những vết sẹo khắc sâu, đôi mắt đục ngầu tựa hồ sắp mù, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sắc bén khó lường, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Hắn chính là Trưởng lão Vương, kẻ quản lý Linh Điền này.

Hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, từ lúc Lăng Vô Tâm lẻn vào, đến khi đại chiến nổ ra, và cuối cùng là cảnh tượng kinh khủng khi tu vi bị đoạt!

"Cửu U Đoạt Linh Thuật...?" Trưởng lão Vương nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và nghiền ngẫm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu. "Không ngờ... truyền thuyết về 'Cửu U Ma Tôn' năm đó của Cực Lạc Ma Tông lại là thật... Cái thứ đồ chơi nhỏ kia, rốt cuộc đã tìm được một cái xác thích hợp rồi sao..."

Hắn nhìn về hướng bóng lưng Lăng Vô Tâm đã biến mất, không hề có ý định truy đuổi, cũng không thèm để ý đến tên đệ tử nội môn đã bị phế kia đang nằm chờ chết trên mặt đất. Trên khuôn mặt khô héo của hắn nổi lên một nụ cười ý vị sâu xa, càng lúc càng rộng.

"Có ý tứ... thật có ý tứ... Bàn cờ này, càng ngày càng thú vị rồi..."

Lời thì thầm của hắn chìm vào trong gió, không một ai nghe thấy.

Lăng Vô Tâm trở về túp lều tồi tàn, đóng chặt cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa gỗ mục mà thở hổn hển. Sức mạnh tràn trề trong người và cảm giác sợ hãi sau khi giết chóc khiến đầu óc nàng hỗn loạn.

Nàng lấy ra chiếc Gương Đồng từ trong ngực. Lúc này, trên vết nứt nhỏ như sợi tóc của gương, ánh sáng xanh dường như sáng hơn một chút, nhưng cũng âm trầm và tà dị hơn, tựa như con mắt của một con quỷ đang ngủ say.

"Cửu U... ngươi vừa nãy..." Nàng khẽ hỏi, giọng có phần run rẩy.

"Chỉ là tiêu hao một chút linh nguyên ta đã tích trữ lâu nay thôi." Cửu U ngắt lời nàng, giọng điệu rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng ẩn chứa sự phấn khích khó giấu giếm. *"Không ngờ con mồi nhỏ đó lại còn giấu Linh Phù... xém chút nữa thì ngươi đã chết rồi. Ha ha... nhưng cũng không sao, thu hoạch lần này không nhỏ. Ta cần bế quan một thời gian ngắn để tiêu hóa và hấp thu. Ngươi cũng nhanh chóng ổn định tu vi. Nhớ kỹ, đừng tiết lộ tung tích, cũng đừng quấy rầy ta."

Nói xong, khí tức của Cửu U trong Gương Đồng nhanh chóng yếu đi, tựa hồ thực sự đã chìm vào trạng thái ngủ say.

Lăng Vô Tâm cầm Gương Đồng, trong lòng nặng trĩu như đeo đá.

Sự xuất thủ của Cửu U rõ ràng đã cứu nàng, nhưng cũng khiến nàng cảnh giác hơn bao giờ hết. Vật này rốt cuộc là thứ gì? Ma khí của nó sao lại tà dị và đáng sợ đến vậy? Và... nó thực sự đang giúp nàng, hay chỉ đang nuôi một con cừu béo hơn để giết thịt? Những lời nói đầy mê hoặc về việc giúp nàng "nhìn thấy" phong ấn... rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật?

Nàng nhìn đống Ngọc Mễ và linh thảo trên tay, linh khí nồng nàn tỏa ra không còn khiến nàng thèm khát như trước, mà chỉ cảm thấy một sự trống rỗng và chán nản khó tả.

Đêm khuya, gió vẫn gào rít bên ngoài cửa sổ. Lăng Vô Tâm nằm trên tấm phản cứng, thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại căng thẳng vô cùng, khó có thể chợp mắt.

Rốt cuộc, nàng cũng chìm vào giấc ngủ mê mệt. Và lần này, không phải là những cơn ác mộng về máu tanh hay sự truy sát, mà là một mảnh ký ức... một mảnh ký ức bị phong ấn từ lâu, chôn sâu trong tận cùng ý thức, giờ đây bị kích thích bởi sự biến động của linh hồn và sức mạnh, đã trỗi dậy!

Trong mơ, nàng thấy mình (Lăng Vô Tâm ngày xưa) đang ngồi xếp bằng trong một tĩnh thất trang nhã, xung quanh tràn ngập linh khí băng hàn tinh khiết đến mức ngưng kết thành làn sương mỏng. Một người đàn ông tuấn tú, khí chất phi phàm, mặc áo bào xanh (chính là phụ thân nàng - Lăng tộc trưởng) đang đứng trước mặt nàng, trên mặt đầy vẻ trìu mến nhưng cũng không giấu nổi lo lắng.

"Tâm nhi," giọng nói ấm áp và trầm ổn của phụ thân vang lên, "Thiên Băng Linh Căn của con tuy là thiên phú tuyệt thế, nhưng cũng giống như một viên minh châu lung linh, dễ dàng thu hút sự chú ý của những kẻ tà đạo để mắt tới. Để phòng ngừa, cha đã khó nhọc thỉnh cầu một vị tiền bối thần bí, dùng bản nguyên linh căn của con làm gốc, phối hợp với tinh huyết của tổ tiên, đặt cho con một đạo Băng Tâm Tổ Ấn."

Hình ảnh trong mơ chuyển động, phụ thân nàng chỉ tay vào điểm giữa lông mày nàng. Một luồng hơi lạnh thanh khiết thẩm thấu vào, khiến nàng (trong mơ) run lên.

"Tổ Ấn này không chỉ có thể che giấu khí tức chân thực của linh căn, khiến nó trông giống như một loại Linh Căn băng thuộc tính thông thường, còn có thể... bảo vệ con." Ánh mắt phụ thân trở nên sâu sắc, "Nếu sau này không may gặp phải nguy hiểm tính mạng, hoặc có người dùng thủ đoạn tà ác muốn hại con, xâm phạm linh hồn của con, Tổ Ấn này sẽ có thể..."

Giấc mơ đến đây đột ngột gián đoạn!

Một tiếng cười quỷ dị, lạnh lùng, đầy vẻ mỉa mai chua xót — chính là giọng cười của Cửu U! — đột nhiên vang lên từ hư vô, như một mũi dao sắc bén, chém đứt mạch mạch ký ức!

Lăng Vô Tâm giật mình tỉnh dậy, toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, tim đập loạn nhịp như trống đánh.

Băng Tâm Tổ Ấn!

Cha nàng từng nói đến! Nó không chỉ để che giấu, mà còn để... bảo vệ?

Nhưng tại sao... tại sao khi linh căn bị đoạt, thân thể bị phá hủy, ký ức bị xâm phạm, Tổ Ấn này lại không hề phát huy bất kỳ tác dụng nào? Hay là... nó đã bị kẻ nào đó dùng thủ đoạn cực kỳ cao minh phá giải hoặc... lợi dụng?

Và tiếng cười của Cửu U... tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng? Phải chăng nó đã biết từ trước, thậm chí... can thiệp và ngăn chặn ký ức của nàng thức tỉnh?

Một loạt nghi vấn như sóng triều ập đến, khiến Lăng Vô Tâm lạnh cả sống lưng, cảm giác bất an và nguy cơ tiềm ẩn còn đáng sợ hơn gấp bội so với đối mặt với cái chết.

Nàng nhìn chiếc Gương Đồng đang im lặng đặt ở đầu giường, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo và cô độc chưa từng có.

Có lẽ... từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một quân cờ trong tay Cửu U. Một con rối bị che mắt, đi trên một con đường tà ác do nó sắp đặt.

Mà con đường "nghịch thiên" này, rốt cuộc sẽ dẫn nàng đến đâu?

Nàng không biết.

Nàng chỉ biết, mình phải càng thận trọng hơn, phải tỉnh táo hơn.

Và phải... nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn nữa!

Mạnh đến mức có thể đối mặt với tất cả những nguy hiểm tiềm ẩn, mạnh đến mức có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, mạnh đến mức... có thể tự mình tìm ra sự thật!

Nàng nắm chặt Gương Đồng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo như băng, nhưng trong đáy mắt nàng, sự do dự và sợ hãi dần tan biến, thay vào đó là sự kiên định và lạnh lùng ngày càng sâu sắc.

Dù phía trước là vực sâu hay hỏa ngục, nàng cũng phải bước tiếp.

Bởi vì đã không còn đường lui.

Bởi vì, nàng phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, kể cả quyền được biết sự thật!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận