• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1

Chương 03 - Trả Giá Bằng Máu

0 Bình luận - Độ dài: 3,864 từ - Cập nhật:

Chương 3: Trả Giá Bằng Máu

Mưa rả rích suốt đêm không ngừng, biến sân sau ẩm thấp của Lôi Vân Tự thành một bãi lầy lội. Nước mưa hòa cùng rác rưởi và bùn đất, chảy thành những dòng nhỏ đục ngầu. Không khí nặng mùi ẩm mốc và mùi phân hủy của rơm rạ mục nát, một mùi hương quen thuộc của sự nghèo khó và cùng cực.

Dưới mái hiên thấp lè tè, Trưởng quản Lưu - một gã đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy tàn nhang và cái bụng phệ đang căng tròn vì rượu thịt - nhăn nhó nhìn những giọt mưa rơi tí tách. Gã vỗ vỗ tay áo rộng thùng thình, trên đó vẫn còn vết dầu mỡ từ bữa trưa. "Mẹ kiếp, cái thời tiết chó đẻ này," gã lầm bầm, giọng khàn đặc vì thuốc hút rẻ tiền, "cứ như thể trời cũng muốn chống lại lão Lưu này."

Lăng Vô Tâm, hay đúng hơn là Lăng Mộng Tuyên mà mọi người vẫn biết, lặng lẽ đi theo sau lưng một nữ nô dịch lớn tuổi hơn. Thân thể nàng gầy guộc, co ro trong bộ áo vải thô bẩn thỉu ướt sũng, dính đầy bùn đất. Mái tóc rối bù dính vào mặt, che lấp đi đôi mắt vốn dĩ trong veo giờ đây chỉ còn là hai hố sâu thất thần. Hai tay nàng ôm khư khư chiếc giỏ tre cũ kỹ, bên trong trống rỗng, nhưng với nàng, nó nặng tựa ngàn cân.

"Trưởng quản Lưu, con nhỏ ngốc này tìm thấy rồi." Người nữ nô dịch kia, với khuôn mặt khắc khổ và ánh mắt mệt mỏi, chỉ tay về phía Lăng Vô Tâm, giọng đầy vẻ bực dọc. "Nhìn cái bộ dạng này thì biết, chắc lại mất hồn ở đâu rồi té xuống vũng bùn nào đó chứ chẳng chơi. Giỏ trống không, chẳng có lấy một ngọn Thanh Tâm Thảo."

Trưởng quản Lưu quay lại, đôi mắt ti hí như mắt lợn liếc nhìn Lăng Mộng Tuyên từ đầu đến chân, rồi dừng lại ở chiếc giỏ trống không. Gã hất hàm, lớp mỡ dưới cằm rung lên: "Thanh Tâm Thảo đâu? Lão phái ngươi đi cả buổi sáng, chỉ mang về mỗi hai bàn tay không với đầy bùn đất này thôi sao?"

Lăng Mộng Tuyên thu người lại, giọng nói run rẩy, cố tạo ra âm thanh ngớ ngẩn và sợ sệt: "Con... con..."

"Con cái gì con!" Trưởng quản Lưu đột nhiên quát lớn, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt và tức giận, vang vọng trong sân ẩm ướt, khiến vài con gà ướt lướt thướt giật mình bỏ chạy. "Đồ phế vật vô dụng! Ăn hết gạo nhà người ta! Đến một giỏ cỏ rác cũng không hái nổi? Làm phí cả buổi sáng của lão tử! Đêm nay đừng có mơ đến hạt cơm nào! Và..." Gã với tay lấy cây roi mây dài, đen bóng vì máu và mồ hôi được treo trên cột nhà, "lão phải dạy cho ngươi biết thế nào là quy cũ của Lôi Vân Tự!"

Roi mây vút trong không khí ẩm ướt, phát ra tiếng rít lạnh lùng, quen thuộc đến rợn người.

Những nô dịch đang lúi húi làm việc dưới mưa, những đệ tử ngoại môn áo ướt dính sát vào người, tất cả đều dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía này. Trên những khuôn mặt đó, có người hả hê, có kẻ thờ ơ, có kẻ thậm chí còn nhoẻn miệng cười. Đánh đập và nhục mạ ở nơi này là thứ gia vị quá đỗi bình thường cho cuộc sống tẻ nhạt của họ. Lăng Mộng Tuyên vốn là mục tiêu yêu thích của Trưởng quản Lưu, một con cừu non ngoan ngoãn chưa bao giờ biết chống cự.

Lăng Mộng Tuyên bản năng thu nhỏ người lại, đôi mắt mở to, vẻ sợ hãi khắc sâu trong từng đường nét. Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt, một ngọn lửa phẫn nộ và căm hờn đang âm ỉ cháy, bén rễ từ những ký ức bị đánh cắp đang dần hồi phục, từ nhân cách thật sự của nàng đang trỗi dậy. Mùi bùn đất trên người, cảm giác đói meo của chiếc bụng lép kẹp, và sự sỉ nhục này khiến ngọn lửa đó bùng cháy dữ dội.

"Giết hắn! Giết con heo bẩn thỉu này! Đoạt lấy sinh mệnh yếu ớt của hắn! Hút cạn khí huyết của hắn! Để hắn biết thế nào là đau đớn thực sự!" Một giọng nói the thé, đầy vẻ tà ác và phấn khích như được uống phải rượu ngon, thì thầm trong sâu thẳm tâm trí nàng, giọng nói của Cửu U.

"Im miệng, Cửu U!" Lăng Vô Tâm gầm lên trong nội tâm, hai tay siết chặt thành quả đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đầy vết chai. Nàng biết không thể. Giết một tên trưởng quản ở đây, ngay lập tức nàng sẽ bị những tên đệ tử nội môn hoặc trưởng lão bắt giữ, tra tấn đến chết. Kế hoạch trốn thoát và trả thù sẽ tan thành mây khói.

Nhưng... nàng cũng không định cam tâm nhận lấy trận đòn này! Không phải nữa!

Roi mây vung tới, nhắm thẳng vào mặt nàng, mang theo sức mạnh và sự tàn nhẫn của Trưởng quản Lưu.

Mọi người đều trông đợi nghe thấy âm thanh quen thuộc: tiếng vút roi đập vào da thịt, tiếng kêu thảm thiết của Lăng Mộng Tuyên, và có lẽ là tiếng cười khoái trá của Trưởng quản Lưu.

Nhưng...

Vút!

Một âm thanh trầm đục, khô khốc.

Roi mây không đập vào má, mà dừng lại giữa không trung, bị một bàn tay nhỏ nhắn, đầy bùn đất và những vết xước chặn lại một cách chắc chắn!

Lăng Vô Tâm không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên. Nàng dùng tay phải nắm chặt lấy đầu roi! Lực mạnh đến nỗi những sợi tre trên roi có vẻ như muốn đâm vào da thịt nàng. Máu tươi từ kẽ ngón tay nàng thấm ra, nhuộm đỏ cả đoạn roi màu nâu đen, loang ra thành một vệt đỏ thẫm dưới làn mưa phùn.

"Ngươi...!" Trưởng quản Lưu trợn mắt, vừa kinh ngạc vừa tức giận đến mức mặt đỏ tía tai. Đồ phế vật này, con ngốc này, dám chống lại? Dám làm mất mặt hắn trước đám đông?

Những người xung quanh im phăng phắc. Những ánh nhìn hả hê biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên không thể tin nổi. Ngay cả những kẻ thờ ơ nhất cũng há hốc mồm. Lăng Mộng Tuyên? Chống cự?

Lăng Vô Tâm nhìn chằm chằm vào Trưởng quản Lưu. Trong mắt nàng không còn vẻ sợ hãi ngốc nghếch, mà là một sự lạnh lùng thăm thẳm, pha lẫn một tia điên cuồng mà ngay cả nàng cũng không nhận ra. Giọng nàng khàn khàn, cố gắng bắt chước sự run rẩy nhưng nghe đầy vẻ đe dọa: "Trưởng quản... con không cố ý... trên đường về, con bị... bị yêu thú cấp thấp cướp mất giỏ cỏ..."

"Yêu thú?" Trưởng quản Lưu nheo mắt lại, lòng đầy nghi ngờ. Nhưng ánh mắt của Lăng Vô Tâm lúc này khiến hắn ta, một kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Gã cố gắng giật lại roi mây, nhưng phát hiện cây roi như dính chặt vào tay nàng, không nhúc nhích! Sức mạnh trong tay nàng lớn một cách kỳ lạ!

"Đoạt lấy khí huyết của hắn! Chỉ cần một chút thôi! Hắn cũng chỉ là Luyện Khí tầng sáu, khí huyết đục ngầu, nhưng cũng đủ để ngươi no bụng một chút! Ngươi đang đói, đúng không? Ta có thể nghe thấy dạ dày ngươi réo đấy!" Giọng nói của Cửu U lại vang lên, đầy vẻ dụ dỗ và kích động.

Lăng Vô Tâm do dự trong một giây. Nhưng cảm giác roi mây đập vào lòng bàn tay, vị tanh của máu tự nhiên trong miệng, và ánh mắt kinh ngạc cùng sắp chuyển thành sợ hãi của những người xung quanh khi thấy nàng chống cự, tất cả như một ngòi nổ.

Cần phải trả giá. Cho hắn. Cho tất cả bọn họ.

Nàng hít một hơi thật sâu, và trong nháy mắt đó, Cửu U Đoạt Linh Thuật - vận chuyển!

Một luồng lực lượng vô hình, âm lãnh, tà dị, tựa như một con rắn độc vô hình, từ lòng bàn tay nàng truyền qua thân roi mây, xuyên qua da thịt Trưởng quản Lưu, xâm nhập vào cơ thể hắn!

Trưởng quản Lưu đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, tựa hồ có thứ gì đó thiết yếu trong cơ thể đang bị rút ra ngoài một cách tàn nhẫn. Một cảm giác yếu ớt kỳ lạ, trống rỗng ập đến, khiến gã run rẩy toàn thân, buông tay ra khỏi roi, lùi lại hai bước, sắc mặt từ đỏ tía chuyển sang tái nhợt trong nháy mắt. Gã cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, như thể vừa bị mất đi một phần sinh mệnh.

"Ngươi... ngươi làm cái quái gì thế?!" Gã hoảng sợ hét lên, giọng nói run rẩy, không còn vẻ hung hãn lúc trước, chỉ còn lại sự kinh hãi mơ hồ.

Lăng Vô Tâm cũng cảm nhận được. Một luồng khí huyết nóng hổi, tuy nhỏ bé, đục ngầu, tràn đầy tạp chất từ rượu và thức ăn dư thừa, nhưng vẫn mang theo sinh cơ, chui vào cơ thể nàng. Sự khó chịu, bức bối do linh lực hỗn tạp trong cơ thể gây ra lập tức giảm bớt đôi chút, như được tưới một ngụm nước bẩn vào miệng sa mạc. Vết thương trên lòng bàn tay ngừng chảy máu, thậm chí bắt đầu ngứa ngáy, lành lại một cách nhanh chóng kỳ lạ.

Công hiệu này khiến nàng vừa kinh hãi lại vừa... thèm muốn. Một sự thèm muốn nguyên thủy, tàn nhẫn.

Nàng buông roi mây ra, chiếc roi rơi xuống vũng nước, phát ra tiếng "tõm" nhỏ. Nàng lập tức lấy lại vẻ mặt sợ sệt, cúi đầu xuống, vai run lên: "Trưởng quản... xin lỗi... con... con không cố ý... con thật sự sợ..."

Trưởng quản Lưu sờ lên ngực, cảm thấy tim đập loạn nhịp và hơi thở ngắn dần. Gã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cho rằng vừa rồi có lẽ trúng gió hoặc tức giận quá độ. Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt, khúm núm của Lăng Vô Tâm, sự tức giận lại trỗi dậy, nhưng không hiểu sao, cơ thể mệt mỏi không buồn động tay động chân nữa. Sự kinh hãi mơ hồ vẫn còn vương vấn.

"Đồ phế vật! Đồ ăn hại! Cút xuống nhà bếp giúp việc! Lột vỏ khoai tây, nhặt rau! Làm không xong thì đừng nói đến cơm, ngay cả nước cũng đừng hòng uống!" Gã quát lên, nhưng giọng điệu đã yếu ớt hơn trước, xua tay như đuổi một con chó ghẻ.

Lăng Vô Tâm vội vàng cúi đầu, ôm chiếc giỏ trống rỗng, vội vã chạy về phía nhà bếp, để lại những giọt nước bùn trên nền đất.

Sau lưng nàng, ánh mắt của mọi người vẫn còn đầy kinh ngạc và nghi hoặc, nhìn theo bóng lưng gầy guộc của nàng.

"Tên ngốc đó... vừa rồi hình như có chút kỳ quái?" Một đệ tử ngoại môn thì thầm.

"Ừm, dám chặn roi của trưởng quản Lưu nữa. Không lẽ trời sập rồi?"

"Chắc là trúng gió rồi, hoặc là Trưởng quản Lưu đánh nhiều quá, nó hóa điên rồi. Ha ha."

Những tiếng cười khẽ vang lên, nhưng không còn thoải mái như trước.

Không ai để ý, sắc mặt của Trưởng quản Lưu đã chuyển từ tái nhợt sang xám xịt, tựa hồ già đi vài tuổi chỉ trong chốc lát. Gã lẩm bẩm một mình, xoa ngực, quay về phòng.

Đêm đó, trong căn lều tồi tàn dành cho nô dịch, hơi ẩm mốc và mùi mồ hôi hòa lẫn với nhau.

Lăng Vô Tâm ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ mục, cố gắng điều hòa dòng linh lực hỗn tạp, đục ngầu trong cơ thể. Một lần "đoạt lấy" khí huyết nhỏ nhoi đó, mặc dù bẩn thỉu, nhưng rõ ràng đã giúp tu vi của nàng tăng lên một chút, đẩy nàng đến gần ngưỡng cửa Luyện Khí tầng năm viên mãn. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến linh lực trong người nàng càng thêm bất ổn, phảng phất mùi máu tanh và sự tham lam của Cửu U. Nó như một con thú đói được cho nếm thử mùi máu, và giờ đây đang gào thét đòi thêm.

"Cảm thấy thế nào? Sức mạnh của sự đoạt lấy? Cảm giác được sự sống của kẻ khác chảy vào trong người mình?" Cửu U cười nhạo, giọng đầy khoái cảm, như vừa được thưởng thức một món ngon. "Chỉ là một tên tiểu nhân vật, khí huyết cũng đục ngầu và thấp kém như vậy, thật đáng thất vọng. Nhưng... cũng tạm được. Nếu là một tu sĩ Kim Đan, hoặc một yêu thú cấp cao, tinh huyết của bọn chúng... ha ha... sẽ khiến ngươi nghiện đấy!"

Lăng Vô Tâm mở mắt, trong bóng tối, đôi mắt nàng lấp lánh một cách phức tạp: "Phương pháp này... quá tà ác. Nó giống như... ăn thịt người."

"Tà ác?" Cửu U cười lạnh, âm thanh như tiếng ve sầu kêu trong đêm. "Trên con đường tu tiên dài đằng đẵng và tàn khốc này, kẻ mạnh là tôn, thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ có những kẻ ngốc mới ngồi rỗi mà bàn luận chuyện chính tà. Ngươi nghĩ kẻ đã đoạt linh căn của ngươi, hủy hoại gia tộc ngươi, đánh cắp cuộc đời ngươi, sẽ dùng những thủ đoạn 'quang minh chính đại' sao? Hắn ta, và thế lực đứng sau hắn, có bao giờ nói với ngươi về 'chính đạo' không?"

Lăng Vô Tâm im lặng. Nàng biết Cửu U nói đúng. Mỗi một mảnh ký ức phục hồi, mỗi một giấc mơ về quá khứ, đều thấm đẫm máu và sự phản bội. Nhưng bản tính lương thiện, nhút nhát của Lăng Mộng Tuyên trong hai năm qua vẫn còn in hằn trong nàng, khiến nàng cảm thấy ghê sợ và chối bỏ phương pháp tu luyện máu tanh này. Nàng cảm thấy nhơ bẩn.

"Được rồi, đừng giả vờ cao thượng nữa." Cửu U nói, giọng đột nhiên trở nên thực tế và lạnh lùng. "Ngươi cần sức mạnh. Gấp. Còn ta, ta cần ngươi giúp ta thu thập một số... nguyên liệu."

"Nguyên liệu gì?" Lăng Vô Tâm hỏi, giọng khàn đặc.

"Linh thạch. Linh thảo. Hoặc... linh huyết cường đại hơn." Giọng nói của Cửu U trở nên tham lam, khát khao. "Ta cần những thứ đó để hồi phục. Chỉ cần ta hồi phục một phần, ta có thể giúp ngươi nhiều hơn. Giúp ngươi kiểm soát Cửu U Đoạt Linh Thuật tốt hơn, thậm chí... đẩy nhanh tốc độ phá giải phong ấn trên ngươi. Ngươi muốn lấy lại linh căn của mình, đúng không? Muốn nhớ lại tất cả, đúng không?"

Lăng Vô Tâm nắm chặt tay. Đây rõ ràng là một giao dịch với ma quỷ. Một con đường không lối thoát. Nhưng nàng còn có lựa chọn nào khác? Sống cuộc sống của Lăng Mộng Tuyên cho đến chết? Hay là... nắm lấy cơ hội này, dù nó kinh tởm đến đâu?

"Ta biết rồi." Cuối cùng, nàng thốt ra ba từ đó, giọng nhẹ như hơi thở, nhưng mang theo sức nặng của một lời thề.

Sáng hôm sau, một tin tức chấn động lan truyền khắp Lôi Vân Tự: Một đệ tử ngoại môn Luyện Khí tầng năm, khi đi làm nhiệm vụ hái thuốc ở núi sau, đã bị yêu thú tấn công, may mắn thoát chết nhưng bị thương nặng, hiện đang bất tỉnh, tu vi gần như tan biến.

Mọi người đều bàn tán xôn xao về sự hung hãn bất thường của yêu thú và sự kém may mắn của tên đệ tử kia.

Chỉ có Lăng Vô Tâm biết rõ sự thật. Tên đệ tử đó chính là kẻ đã ném đá và đẩy nàng ngã xuống vũng bùn ngày hôm qua. Hắn ta thường xuyên bắt nạt "Lăng Mộng Tuyên", lấy đó làm trò tiêu khiển.

Đêm qua, sau khi hoàn thành công việc trong nhà bếp, nàng đã lén theo dõi hắn. Và tại một góc khuất vắng vẻ gần khu nhà ở của đệ tử ngoại môn, nàng đã ra tay. Dùng chính Cửu U Đoạt Linh Thuật, nàng đã "đoạt" đi một nửa tu vi Luyện Khí tầng năm của hắn!

So với khí huyết đục ngầu của Trưởng quản Lưu, tu vi này tinh khiết và mạnh mẽ hơn nhiều. Nó như một dòng suối mát ào ạt chảy vào cơ thể khô cằn của nàng. Tu vi của nàng không chỉ đạt đến Luyện Khí tầng năm viên mãn, mà còn vượt qua ngưỡng cửa đó, chạm đến bờ của tầng sáu! Thân thể nàng tràn đầy sức lực chưa từng có, các giác quan trở nên nhạy bén hơn, thế giới xung quanh như sáng rõ hơn.

Nhưng sau khi làm xong, nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của tên đệ tử kia nằm bất động trên mặt đất, thở yếu ớt, thần trí bất tỉnh, Lăng Vô Tâm đã không kìm được mà quỳ xuống, nôn thốc nôn tháo. Những thứ trong bụng nàng, vốn dĩ đã ít ỏi, giờ trào ra hết, chỉ còn lại vị đắng ngắt của mật xanh.

Nàng vừa nôn vừa khóc, nước mắt hòa lẫn với chất nôn. Trong lòng nàng là một mớ hỗn độn của sợ hãi, phẫn nộ, ghê tởm và một chút... khoái cảm tội lỗi. Nàng ghét cảm giác đó. Ghét sức mạnh này. Ghét bản thân mình.

Cửu U thì cười điên cuồng trong thức hải nàng, như một khán giả đang thưởng thức một vở kịch hay: "Đúng rồi! Chính là như vậy! Cảm nhận nó đi! Sức mạnh! Sự trả thù! Tiếp tục đi! Đoạt lấy tất cả những gì ngươi cần! Để cho những kẻ dám khinh rẻ ngươi, những kẻ đã làm hại ngươi, phải trả giá bằng máu! Bằng tu vi! Bằng mạng sống của chúng!"

Lăng Vô Tâm lau khóe miệng bằng tay áo bẩn, từ từ đứng dậy. Trong đôi mắt đẫm nước, nỗi sợ hãi và sự ghê tởm dần dần lắng xuống, nhường chỗ cho một sự lạnh lùng và tàn nhẫn mới. Một sự chấp nhận.

Nàng biết, mình đã không còn đường lui.

Con đường này, dù được rải bằng máu, lửa và tội lỗi, nàng cũng phải đi tiếp.

Bởi vì phía sau đã là vực sâu. Một bước lùi là sự diệt vong.

Và phía trước... dù là địa ngục trần gian, cũng có lẽ ẩn chứa một tia hy vọng mong manh - hy vọng đoạt lại tất cả những gì đã mất.

Nàng đưa mắt nhìn về phía những tòa kiến trúc tráng lệ, uy nghi nằm ở trung tâm Lôi Vân Tự - nơi ở của các đệ tử nội môn ưu tú và những vị trưởng lão quyền lực.

Nơi đó, có nhiều "thức ăn" hơn. Nhiều hơn nữa.

Và có lẽ... cũng có manh mối về kẻ thù năm đó. Về âm mưu đã hủy hoại cuộc đời nàng.

Gió đêm lạnh giá thổi qua, nhưng không còn khiến nàng run rẩy nữa.

Lời Bạt - chuyển biến Vô Tâm

Sự chuyển biến của nàng không phải là một cú nhảy vọt đơn thuần, mà là một cuộc vật lộn nội tâm đầy giằng xé, kinh hãi và cuối cùng là sự chấp nhận đắng cay. Mỗi một hành động của nàng trong chương này đều in hằn sự mâu thuẫn giữa bản ngã quá khứ (Lăng Mộng Tuyên nhút nhát, lương thiện) và hiện tại (Lăng Vô Tân đầy thù hận và khát khao quyền lực). Việc chặn cây roi của Trưởng quản Lưu không chỉ là hành động phản kháng đầu tiên bằng thể xác, mà còn là sự phản kháng của ý chí, tuyên bố rằng nàng sẽ không còn cam tâm làm nô lệ.

Tuy nhiên, cái giá của sự phản kháng ấy thật đắt giá. Nó không được trả bằng sự quang minh chính đại, mà bằng một thứ ma đạo tà thuật – Cửu U Đoạt Linh Thuật. Cảnh tượng nàng lần đầu đoạt lấy khí huyết của Trưởng quản Lưu, rồi sau đó là tu vi của tên đệ tử ngoại môn, được miêu tả một cách chân thực đến rợn người. Nó không hề mang lại cảm giác chiến thắng hay hả hê, thay vào đó là sự kinh tởm, sợ hãi và cả nỗi buồn nôn từ chính bản thân nàng. Điều đó cho thấy tâm tính căn bản của nàng vẫn còn vương vấn chút lương tri, khiến cho việc "ăn thịt người" này càng trở nên bi kịch hơn.

Nhưng chính trong sự ghê tởm ấy, nàng lại nếm trải "một chút... khoái cảm tội lỗi" từ sức mạnh và sự trả thù. Sự đối thoại với Cửu U không chỉ là cuộc tranh cãi giữa thiện và ác, mà còn là sự thuyết phục đầy ma tính của một kẻ từng trải, vạch trần sự tàn khốc của con đường tu tiên. Lời của Cửu U: "Trên con đường tu tiên dài đằng đẵng và tàn khốc này, kẻ mạnh là tôn, thắng làm vua thua làm giặc" như một lời nguyền, ép nàng phải đối mặt với sự thực rằng: muốn sống, muốn báo thù, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài con đường này.

Hình ảnh nàng "nôn thốc nôn tháo" rồi sau đó "sự sợ hãi và ghê tởm dần dần lắng xuống, nhường chỗ cho một sự lạnh lùng và tàn nhẫn mới" là một dấu mốc quan trọng. Nàng đã trả giá bằng máu (của kẻ khác và của chính mình) để mua lấy sức mạnh, và cũng bằng chính sự trong sạch ngày xưa của mình. Giờ đây, nàng đã chấp nhận bản thân máu me và tội lỗi này. Ánh nhìn hướng về khu vực trung tâm của Lôi Vân Tự không còn là của một kẻ yếu đuối ngưỡng vọng, mà là của một kẻ săn mồi đang thèm khát con mồi, một thực thể đã giác ngộ quy luật sinh tồn tàn khốc nhất.

Chương truyện này, vì thế, không chỉ là "Trả Giá Bằng Máu" mà còn là "Đánh Đổi Bằng Linh Hồn". Lăng Vô Tâm đã bước những bước đầu tiên trên con đường không thể quay lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận