• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.1

Chương 08 - Bóng Ma Từ Quá Khứ

0 Bình luận - Độ dài: 4,011 từ - Cập nhật:

Chương 8: Bóng Ma Từ Quá Khứ

Ba ngày. Ba ngày dài đằng đẵng với sự im lặng đáng sợ.

Đối với Lăng Vô Tâm, đó là một cực hình tinh thần không kém gì những trận đòn roi thể xác. Mỗi tiếng gió thổi qua khe cửa, mỗi bước chân vang lên từ xa, thậm chí tiếng côn trùng rỉ rả trong đêm, đều khiến tim nàng đập thình thịch như trống đánh. Nàng sống trong trạng thái đề phòng cao độ, mỗi sợi thần kinh đều căng như dây đàn, sẵn sàng cho một cuộc truy bắt có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Nhưng không. Không có gì xảy ra cả.

Tên đệ tử nội môn kia biến mất một cách kỳ lạ, như bốc hơi khỏi Lôi Vân Tự. Không ai nhắc đến hắn, không có cuộc điều tra nào, không một lời thăm dò. Trưởng lão Vương - kẻ mà nàng tin chắc sẽ nổi trận lôi đình - vẫn xuất hiện mỗi ngày với vẻ mặt lạnh lùng thường lệ, thậm chí còn có vẻ khoan dung hơn đôi chút với đám nô dịch, giảm bớt một vài nhiệm vụ nặng nhọc. Sự yên tĩnh khác thường này không những không xoa dịu được nỗi sợ trong lòng nàng, ngược lại còn như một lớp sương mù dày đặc, càng khiến nàng bất an, mơ hồ cảm nhận được một âm mưu nào đó đang ẩn giấu.

Nàng có cảm giác như đang bị một đôi mắt vô hình theo dõi từ trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi nàng mắc sai lầm, chờ đợi nàng tự lộ ra sơ hở.

Đêm thứ ba, khi Lăng Vô Tâm đang cố gắng vật lộn để nhập định, ổn định tu vi Luyện Khí tầng tám vừa mới đột phá - thứ tu vi được đánh đổi bằng mạng sống của người khác - thì một cảm giác nóng rực đột ngột xuyên qua lớp vải thô, thiêu đốt làn da nơi ngực.

Chiếc gương đồng!

Nàng giật mình, vội vàng rút nó ra. Mảnh đồng vỡ giờ đây không còn vẻ ngoài xỉn màu, xấu xí nữa. Nó tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, ấm nóng, và trên bề mặt lấp lánh những đường vân phức tạp như có sinh mệnh.

Oanh!

Một luồng sóng thần thức âm lãnh, mạnh mẽ gấp bội so với trước đây, ập vào thức hải nàng như một cơn lốc, khiến đầu óc nàng choáng váng, ý thức mơ hồ.

"Ha ha ha! Thật là thoải mái! Thoải mái quá!" Giọng nói của Cửu U vang lên, tràn đầy sức sống và một sự thỏa mãn gần như phấn khích. "Linh khí tinh túy của đệ tử nội môn quả nhiên không cùng đẳng cấp với thứ đồ bỏ đi bên ngoài! Vài viên linh thạch của hắn đủ để ta phục hồi một phần không nhỏ!"

Lăng Vô Tâm trấn định tinh thần, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp: nhẹ nhõm vì Cửu U tỉnh lại, nhưng cũng căng thẳng vì sự trở lại đầy uy hiếp của hắn. "Ngươi... ổn chứ?"

"Đương nhiên! Không chỉ ổn, mà còn có tin tốt cho ngươi đây." Giọng Cửu U đầy vẻ hứng thú. "Sau khi hấp thu lượng linh khí tinh túy lần này, khả năng cảm ứng của ta đã tăng lên đáng kể. Ta có thể 'nhìn' rõ hơn cái phong ấn quỷ quái trên người ngươi. Trên cái gọi là 'Băng Tâm Tổ Ấn' đó, ngoài khí tức huyết mạch của Lăng gia, còn tồn tại một đạo Huyết Ấn cực kỳ tà dị và thâm độc! Chính nó đã bóp nghẹt và bẻ cong lực lượng của Tổ Ấn, biến thứ vốn là bảo vật bảo hộ huyết mạch thành một cái lồng giam cầm, không ngừng trấn áp linh căn thật của ngươi!"

Huyết Ấn!

Lăng Vô Tâm cả người như bị sét đánh, toàn thân lạnh toát. Hình ảnh từ cơn ác mộng đêm đó - bàn tay đẫm máu, tiếng cười quỷ dị - lập tức hiện lên sống động trước mắt. "Là của ai?!" Nàng gần như gào lên, giọng khàn đặc vì phẫn nộ và hốt hoảng.

"Tạm thời còn chưa thể xác định." Cửu U đáp, giọng điệu lần đầu tiên có chút nghiêm túc. "Nhưng khí tức của đạo Huyết Ấn này... có một mùi vị rất quen thuộc, khiến ta vừa giận dữ vừa... hưng phấn." Giọng hắn đột nhiên trở nên băng hàn, đầy sát khí. "Hừ, dám nhúng tay vào thứ mà ta đã để mắt tới, lại còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, thật không biết sống là gì!"

Lăng Vô Tâm trầm mặc. Cửu U nói "để mắt tới", rõ ràng là chỉ bản thân nàng và Thiên Băng Linh Căn của nàng. Nhưng giờ phút này, nàng không còn tâm tư để phân biệt hay so đo những chi tiết đó. Manh mối về kẻ thù thực sự, kẻ đã hủy hoại cuộc đời nàng, cuối cùng cũng lộ diện. Ngọn lửa căm hận vốn chỉ âm ỉ cháy trong lòng giờ bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi sợ hãi và do dự.

"Làm thế nào để phá giải nó?" Nàng hỏi, giọng điệu khẩn trương, gấp gáp.

"Rất khó." Cửu U lập tức dập tắt hy vọng của nàng. "Huyết Ấn này đan xen chặt chẽ với Tổ Ấn, tựa như rễ cây ăn sâu vào lòng đất. Nếu dùng sức mạnh thô bạo để phá giải, không chừng sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến căn cơ và huyết mạch của ngươi, thậm chí khiến ngươi phế truất hoàn toàn. Chỉ có hai cách: một là dùng linh khí tà dị của Cửu U Đoạt Linh Thuật từ từ ăn mòn, gặm nhấm nó; hai là... tìm ra chủ nhân của Huyết Ấn, giết chết hắn ta. Một khi chủ thể chết đi, Huyết Ấn tự nhiên sẽ suy yếu, thậm chí tự động tan rã."

Ăn mòn? Giết chủ nhân?

Lăng Vô Tâm nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Dù là phương pháp nào, cũng đều đòi hỏi một sức mạnh tuyệt đối, một sức mạnh mà nàng hiện tại còn cách xa vạn dặm!

"Đừng nóng vội." Cửu U dường như nhìn thấu sự bất lực trong lòng nàng, giọng điệu trở nên dụ dỗ. "Muốn chạm tay vào Huyết Ấn, trước hết ngươi phải có đủ thực lực. Luyện Khí tầng tám? Chỉ như con kiến hôi trong mắt những kẻ thực sự mạnh mẽ. May mắn thay... trong cái Lôi Vân Tự nhỏ bé, tầm thường này, hình như cũng ẩn giấu một vài thứ thú vị, có thể giúp ngươi tiến nhanh hơn một chút."

"Thứ gì?" Lòng nàng như được nhấc lên.

"Một cỗ khí tức rất yếu, rất mờ nhạt, nhưng cực kỳ tinh khiết và nồng nặc." Giọng Cửu U trầm xuống, đầy vẻ thèm khát. "Cảm giác giống như... một dòng Linh Tuyền cấp thấp, hoặc một mạch Linh Tuyền nhỏ sắp cạn kiệt. Nếu có thể tìm thấy nó, dùng Cửu U Đoạt Linh Thuật hấp thu toàn bộ, lượng linh khí đó đủ để đẩy ngươi vượt qua cửa ải, đột phá Trúc Cơ! Một khi Trúc Cơ, ngươi mới thực sự bước chân vào con đường tu tiên, mới có tư cách nghĩ đến chuyện trả thù!"

Linh Tuyền! Trúc Cơ!

Lăng Vô Tâm hít một hơi thật sâu, như thể muốn nuốt lấy hy vọng vừa lóe lên. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Nhưng...

"Nơi đó ở đâu?" Nàng cố gắng giữ bình tĩnh.

"Phương hướng... đại khái là ở khu vực hậu viện, nơi những lão già tự cho mình là cao quý kia tọa vị." Cửu U đáp, giọng đầy khinh miệt. "Nhưng cụ thể ở đâu, ta cũng không rõ. Linh khí quá mờ nhạt, lại bị vô số trận pháp và khí tức khác che lấp. Ngươi cần tự mình đi tìm. Và... phải cực kỳ cẩn thận. Nơi đó không phải chỗ mà một nô dịch Luyện Khí kỳ như ngươi có thể tùy tiện ra vào. Một sơ suất nhỏ, ngươi sẽ chết không toàn thây."

Hậu viện! Nơi ở của trưởng lão!

Lăng Vô Tâm trong lòng thắt lại. Nơi đó canh giữ nghiêm ngặt, toàn là cao thủ Trúc Cơ kỳ trở lên. Lấy tu vi hiện tại của nàng, một khi bị phát hiện, sẽ không còn đường sống. Nhưng... cơ hội đột phá Trúc Cơ quá hấp dẫn, như một ngọn đèn pha dẫn lối trong đêm tối.

Sau một hồi do dự, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, lạnh lùng. Sự sống chết, nàng đã nếm trải quá nhiều rồi.

"Ta biết rồi."

Hai ngày sau, một cơ hội không ngờ tới đã ập đến, như một món quà từ định mệnh, hay một cái bẫy tinh vi.

Trưởng quản Lưu, với khuôn mặt đỏ gay đầy khó chịu và hơi thở nồng nặc mùi rượu, đột nhiên phân công nàng và một nhóm nô dịch khác đến hậu viện để dọn dẹp một số phòng khách đã lâu không sử dụng. Đây vốn là công việc định kỳ, nhàm chán, thường bị các nô dịch ghét bỏ vì xa xôi và dễ bị các đệ tử nội môn bắt nạt. Nhưng đối với Lăng Vô Tâm lúc này, nó lại là chiếc chìa khóa vàng.

Bước vào khu vực hậu viện, không khí dường như cũng khác biệt. Linh khí nồng nặc hơn hẳn bên ngoài, hít một hơi thôi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái. Kiến trúc ở đây tinh xảo hơn, lầu các san sát, mái ngói cong vút, tường vôi trắng xóa, thoang thoảng mùi gỗ thơm và hương trầm. Một bầu không khí trang nghiêm, tĩnh lặng bao trùm, khiến người ta không dám thở mạnh.

Lăng Vô Tâm cúi đầu, giả vờ chăm chỉ làm việc, lau chùi những hành lang dài vắng lặng. Nhưng toàn bộ tâm thần của nàng đều dồn vào việc cảm ứng. Thần thức non nớt của nàng, dưới sự dẫn dắt vô hình của Cửu U, âm thầm giăng ra như một tấm lưới mỏng, rà soát từng ngóc ngách.

"Chậm lại... phía bên trái... cảm giác gần hơn một chút rồi..." Giọng Cửu U thì thầm trong đầu nàng, có vẻ cũng đang tập trung cao độ. "Đúng rồi... cứ theo hành lang này mà đi tiếp... lệch về phía tây một chút..."

Tim Lăng Vô Tâm đập nhanh hơn. Nàng lặng lẽ tách khỏi nhóm nô dịch đang tụm năm tụm ba nói chuyện, lợi dụng bóng râm của những hàng cây cổ thụ và những cột trụ chạm khắc, len lỏi tiến sâu vào khu vực cấm.

Càng đi sâu, linh khí càng trở nên nồng nặc, đặc quánh đến mức gần như có thể sờ thấy. Nhưng đồng thời, một cảm giác bị theo dõi, bị giám sát cũng trở nên rõ rệt hơn, như có vô số con mắt vô hình đang đổ dồn về phía nàng, khiến lưng nàng lạnh toát.

Cuối cùng, nàng dừng chân trước một tòa tiểu viện nhỏ nằm ở một góc hẻo lánh. Nó trông có vẻ cũ kỹ và hoang phế nhất trong khu vực. Cánh cổng gỗ màu nâu sẫm đã bong tróc, phủ đầy bụi và mạng nhện, bị khóa chặt bằng một ổ khóa sắt lớn đã hoen gỉ. Xung quanh vắng tanh, không một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua khe lá xào xạc.

Và nguồn khí tức tinh khiết, mời gọi kia, rõ ràng là phát ra từ chính bên trong tòa tiểu viện hoang vu này!

"Ở bên trong! Chắc chắn là ở bên trong!" Cửu U kích động truyền âm, giọng điệu không giấu nổi sự thèm khát. "Một mạch Linh Tuyền nhỏ! Tuy sắp cạn kiệt, nhưng đủ cho ngươi dùng! Tìm cách vào đi! Nhanh lên!"

Lăng Vô Tâm nhìn quanh, xác định tứ phía không có người, hít một hơi thật sâu, định vận chuyển linh lực, dùng thủ đoạn mạnh tay phá hủy ổ khóa.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, một giọng nói ôn hòa, trầm ấm, không chút xúc động vang lên ngay sau lưng nàng, như một tiếng sét giữa trời quang:

"Tiểu nữ oa, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến."

Lăng Vô Tâm toàn thân cứng đờ, máu dường như ngưng đọng trong giây lát. Nàng từ từ quay người, trong lòng đã lặp đi lặp lại hai chữ "toi đời".

Người đứng sau nàng chính là Trưởng lão Vương - người mà nàng đã gặp ở Linh Điền, và cũng là người mà nàng e sợ nhất lúc này! Hắn mặc một bộ áo dài màu xám giản dị, khuôn mặt hiền hòa, nhưng đôi mắt đục ngầu kia lại sâu thẳm như vực, không thể đoán định, toát ra một uy áp vô hình khiến người ta run sợ.

"Trưởng... trưởng lão." Lăng Vô Tâm vội vàng cúi đầu, cố gắng ép ra một giọng nói run rẩy, sợ hãi, "Đệ tử... đệ tử đi lạc đường... xin trưởng lão tha thứ..."

"Đi lạc đường?" Trưởng lão Vương khẽ mỉm cười, bước chậm rãi tiến lại gần. Mỗi bước chân của hắn đều nhẹ nhàng, không một tiếng động, nhưng lại như giẫm lên tim nàng. "Đi lạc đến tận nơi cấm địa của bản tọa sao? Tiểu nữ oa, trí nhớ của ngươi có vẻ không được tốt lắm."

Ánh mắt của hắn như hai mũi kim băng, xuyên thấu lớp vỏ bọc yếu đuối của nàng, khiến nàng gần như không thở nổi. Nàng có cảm giác như mọi bí mật, mọi tội lỗi trên người đều bị nhìn thấu, phơi bày ra dưới ánh mắt đó.

"Chết tiệt! Lão già này không đơn giản! Khí tức của hắn... thâm bất khả trắc! Chuẩn bị chạy! Bằng mọi giá!" Cửu U cảnh báo khẩn cấp, giọng điệu lần đầu tiên có chút hoảng hốt.

Nhưng đã quá muộn.

Trưởng lão Vương đột nhiên đưa tay phải lên, năm ngón tay khô gầy khẽ vuốt nhẹ. Một cỗ lực lượng vô hình, to lớn khủng khiếp, lập tức trói chặt lấy Lăng Vô Tâm, không chỉ khóa chặt thân thể, mà còn như đông cứng cả dòng linh lực đang chuẩn bị bộc phát trong người nàng. Nàng hoàn toàn bất lực, như một con bướm bị ghim trên bàn tiêu bản.

"Thiên Băng Linh Căn thuần khiết bị phong ấn, lại tu luyện Cửu U Đoạt Linh Thuật tà dị..." Trưởng lão Vương nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt phức tạp, vừa như tò mò, vừa như cảm thán, lại thoáng chút... thích thú. "Tiểu nữ oa, ngươi thật sự khiến người ta kinh ngạc. Một mẻ đồ tể nhỏ tuổi thật sự."

Lăng Vô Tâm trong lòng bay lạnh: Hắn biết! Hắn biết tất cả! Từ linh căn cho đến công pháp, thậm chí cả chuyện ở Linh Điền!

"Trưởng lão... xin ngài tha mạng!" Nàng cố gắng tỏ ra yếu đuối, tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má.

"Tha mạng?" Trưởng lão Vương cười khẽ, nụ cười lạnh lùng không chút nhiệt độ. "Ngươi cho rằng bản tọa sẽ tin vào trò diễn xuất non nớt đó sao? Đêm đó ở Linh Điền, ngươi giết đệ tử của ta, đoạt linh thạch, thủ đoạn sạch sẽ và tàn nhẫn, làm sao có thể là một nô dịch tầm thường chỉ biết run rẩy?"

Lăng Vô Tâm im lặng, tuyệt vọng nhắm ghìm mắt. Trong lòng nàng, sự tàn nhẫn và ý chí liều chết lại trỗi dậy. Nàng định vận chuyển toàn bộ linh lực, tự bạo kinh mạch, dù chết cũng phải khiến hắn trả giá.

Nhưng Trưởng lão Vương lại lần nữa khiến nàng bất ngờ.

"Bất quá..." Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. "Bản tọa cũng không có ý định giết ngươi."

Lăng Vô Tâm ngẩng đầu lên, khó hiểu.

"Ngược lại," ánh mắt của Trưởng lão Vương lóe lên một tia quang mang kỳ dị, như một người thợ săn nhìn thấy một món đồ chơi thú vị, "bản tọa có thể cho ngươi một con đường sống, thậm chí... giúp ngươi giải khai phong ấn, đoạt lại Thiên Băng Linh Căn mà ngươi hằng khao khát."

"Vì sao?" Lăng Vô Tâm cảnh giác hỏi, không dễ dàng tin tưởng.

"Vì ngươi có giá trị." Trưởng lão Vương nói một cách thẳng thắn, không chút giấu giếm. "Ta cần một người... một người giống như ngươi, thông minh, nhẫn nại, và đủ tàn nhẫn, để giúp ta làm một số việc mà những đệ tử bình thường không thể làm được. Đổi lại, ta có thể cung cấp cho ngươi tài nguyên tu luyện, che chở cho ngươi, để ngươi trở nên mạnh mẽ hơn."

Hắn dừng một chút, ánh mắt đảo qua cánh cổng đóng chặt của tiểu viện, nói: "Ví dụ như... Linh Tuyền trong viện này. Nếu ngươi đồng ý, nó có thể thuộc về ngươi."

Lăng Vô Tâm trong lòng chấn động. Hắn thậm chí còn biết nàng muốn tìm Linh Tuyền! Mọi thứ dường như đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!

"Đồng ý với hắn!" Cửu U đột nhiên truyền âm, giọng điệu vội vàng và có chút kích động. "Lão già này không đơn giản! Trên người hắn có một cỗ khí tức... khiến ta cảm thấy rất quen thuộc! Có lẽ... có liên quan đến Huyết Ấn trên người ngươi! Ở lại bên cạnh hắn, gần gũi với hắn, có lẽ chúng ta có thể tìm ra manh mối về chủ nhân của Huyết Ấn!"

Lăng Vô Tâm do dự. Đây rõ ràng là làm việc cho hổ, mạo hiểm tính mạng. Nhưng... nàng còn có lựa chọn nào khác? Từ chối? Có lẽ sẽ chết ngay lập tức. Đồng ý? Ít nhất còn có cơ hội sống, cơ hội biến mạnh, cơ hội tiếp cận sự thật.

Nàng nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Trưởng lão Vương, nơi ẩn giấu quá nhiều bí mật và nguy hiểm. Cuối cùng, nàng gật đầu, giọng nói trầm xuống: "Đa tạ trưởng lão không giết. Đệ tử... nguyện ý vì trưởng lão làm việc."

"Tốt." Trưởng lão Vương gật đầu, vẻ hài lòng thoáng hiện trên khuôn mặt. Áp lực vô hình trên người Lăng Vô Tâm lập tức biến mất. "Từ hôm nay, ngươi không cần làm nô dịch nữa. Ta sẽ cho ngươi một thân phận đệ tử ngoại môn, ở lại trong viện của ta, chuyên tâm tu luyện. Đợi khi nào ta cần, tự nhiên sẽ bảo ngươi làm việc."

Nói xong, hắn ném cho nàng một viên linh thạch. Viên đá tỏa ra ánh sáng ấm áp, linh khí nồng nặc gấp bội những viên linh thạch hạ phẩm nàng từng thấy.

"Linh thạch trung phẩm. Cầm lấy, coi như tiền đặt cọc."

Lăng Vô Tâm tiếp nhận viên linh thạch, cảm nhận hơi ấm và sức mạnh từ nó, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.

Như vậy... là nàng đã tìm được một chỗ dựa, hay là vừa mới ra khỏi hang hùm lại vào hang sói?

Nhưng dù sao, nàng đã có được thời gian và không gian để chuyển mình. để lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Và quan trọng hơn, một cơ hội vàng để tiếp cận với sự thật - sự thật về quá khứ, về kẻ thù, và về chính con người mình.

Nàng nhìn theo bóng lưng của Trưởng lão Vương khuất dần sau góc hành lang, trong tay nắm chặt viên linh thạch trung phẩm, như nắm chặt một cơ hội sống còn mong manh.

Con đường phía trước còn rất dài, quanh co và nguy hiểm.

Nhưng nàng sẽ không lùi bước.

Bởi vì trên con đường đó, giờ đây đã bắt đầu xuất hiện một bóng ma từ quá khứ, mốt dấu vết đang chờ đợi nàng tìm đến và vạch trần sự thật.

Lời Bạt - Ván Cờ Ba người

Vậy là bức màn im lặng cuối cùng đã được vén lên, không phải bằng một cuộc truy bắt ồn ào, mà bằng một sự sắp đặt tinh vi và lạnh lùng.

Chương truyện khép lại với hình ảnh Lăng Vô Tâm cầm trên tay viên linh thạch trung phẩm - chiếc phao cứu sinh cũng là xiềng xích trói buộc mới. Sự xuất hiện của Trưởng lão Vương không chỉ là một mối đe dọa, mà còn là một cánh cửa mở ra những bí ẩn còn lớn hơn. Hóa ra, kẻ đứng sau hậu trường, thấu hiểu mọi chuyện, lại chính là người mà nàng e sợ nhất.

Bóng ma từ quá khứ cuối cùng cũng lộ diện, không phải trong cơn ác mộng, mà ngay trong ánh sáng ban ngày, dưới lớp vỏ của một vị trưởng lão. Chương truyện này không chỉ là bước ngoặt trong số phận Lăng Vô Tâm, từ nô dịch thành đệ tử, mà còn là sự chuyển mình của cốt truyện.

Thế cờ đã được dàn xong. Từ đây, không còn là cuộc vật lộn đơn phương của một nô dịch với số phận nghiệt ngã, mà là một ván cờ tử thần chớp nhoáng giữa ba kẻ với những toan tính đan xen, những âm mưu chồng chất.

Cửu U, kẻ lão luyện trong bóng tối, xem đây như một cuộc chơi thú vị. Hắn dùng Lăng Vô Tâm làm con tốt thí, vừa muốn khai thác triệt để thân thể và thiên phú của nàng, vừa thông qua nàng để thăm dò và tiếp cận Trưởng lão Vương, kẻ địch tiềm tàng có liên quan đến Huyết Ấn. Hắn thì thầm những lời đường mật về quyền năng và trả thù, gieo rắc sự phụ thuộc, biến nàng thành công cụ đắc lực và cũng là miếng mồi ngon nhất cho âm mưu của chính hắn.

Trưởng lão Vương, kẻ nắm thế thượng phong trên bàn cờ, tự tin với quyền lực và tầm nhìn của mình. Hắn nhìn thấy giá trị tiềm ẩn trong Lăng Vô Tâm - một vũ khí sắc bén được rèn bởi nghịch cảnh và tà thuật. Hắn nhìn thấy những cơ hội, những mảnh ghép quan trọng từ nàng - những thứ sẽ giúp hoàn thiện âm mưu đen tối phía sau hắn . Hắn ban cho nàng "ân huệ" để buộc nàng vào trận, nghĩ rằng mình có thể khống chế hoàn toàn con cờ đặc biệt này. Nhưng hắn có thực sự hiểu rõ "Cửu U Đoạt Linh Thuật" là gì? Có thực sự biết hồn ma trong gương kia đang thao túng quân cờ của mình? Hay chính hắn cũng chỉ là một quân cờ trong một ván cờ lớn hơn?

Lăng Vô Tâm, quân cờ tưởng chừng yếu ớt nhất, giờ đây bỗng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Nàng bước vào ván cờ với lòng căm thù làm vũ khí và sự sinh tồn làm động lực. Nàng tưởng mình đang tìm đường thoát khỏi bàn cờ, nào ngờ lại bước thẳng vào trung tâm, trở thành mục tiêu tranh đoạt của cả hai phe. Mọi nước đi của nàng giờ đây đều phải cân nhắc giữa hai lưỡi dao: một từ Trưởng lão Vương ở bên ngoài, một từ Cửu U trong chính tâm trí.

Ván cờ đã bắt đầu.

Ai sẽ là người lợi dụng được ai?

Ai sẽ là kẻ đi săn thực sự, và ai mới là con mồi cuối cùng?

"Cuộc chơi giờ mới thực sự bắt đầu. Ta đang rất... mong chờ." - Lăng Vũ Tinh

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận