Hi Vọng Nhỏ Nhoi
Thiên Ma Vọng Ái
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One Shot

Chương 07

0 Bình luận - Độ dài: 2,439 từ - Cập nhật:

   Đặt chân xuống một đống hoang tàn, Nanashi gần như không thể tin vào mắt mình thêm được nữa. Mặc dù nhìn từ ngoài không gian cô đã nghi ngờ phần nào, nhưng…

   Những tòa nhà chọc trời kiêu ngạo, những cánh rừng bạt ngàn cây cối, cả đại dương xanh thẳm hệt như một nửa màu mắt của cô, chúng đâu cả rồi.

   Chỉ có những tòa nhà đổ nát phủ đầy rêu xanh đã rất lâu không còn bóng người qua lại.

   Những mảnh đất khô cằn xơ xác không còn một bóng xanh che mưa che nắng.

   Đại dương xanh thẳm cũng đã cạn kiệt từ lâu, chỉ để lại vực sâu heo hút không thấy đáy.

   “Hoá ra đây là lý do cậu xin lỗi tớ ư, Chiến? Cậu vẽ ra hy vọng cho tớ về một thế giới tươi đẹp của nhân loại, chỉ để tớ nhận ra rằng sự thật hoàn toàn đối nghịch? Rằng bè lũ Octorin đã rút cạn tài nguyên trên Trái Đất từ lâu?”

   Nanashi không chịu nổi khi hết chuyện này đến chuyện khác ập lên người cô chỉ trong một thời gian ngắn. Cô gục xuống trên nền bê tông loang lổ, rêu mọc chen chúc giữa những vết nứt dài, và khóc.

   Tại sao cuộc sống này lại bất công với cô đến như vậy?

   Tại sao cô lại phải là người trải qua mọi thứ, rồi cuối cùng chẳng nhận lại được gì?

   Tại sao cô, chỉ duy nhất mình cô, là người phải mang hi vọng trên vai bước đến ngày mai dù biết nó cũng chả đem lại một tương lai tốt đẹp hơn?

   Càng gào khóc to hơn, cô càng oán trách nhiều hơn về mọi thứ.

   Vai trò của cô trong cuộc sống này là gì?

   Suốt chặng đường vừa qua, cô đã làm sai điều gì ư?

   Cô đã làm nên tội gì để mọi thứ đều đứng lên chống lại cô?

   Cô càng tự nghi vấn bản thân mình thì tiếng khóc càng trở nên thảm khốc hơn. Cô khóc to đến mức cổ họng không chịu được nên bị rách ra rất nhiều lần sau mỗi lần liền lại.

   Tiếng khóc làm rung chuyển toàn bộ đất đá, làm chao đảo cả một phương trời, toàn bộ di tích quanh Trái Đất vốn chỉ còn là một đống đổ nát giờ lại bị phá hủy một lần nữa, đã hoàn toàn tan vào cát bụi.

   Tất cả những gì còn sót lại, minh chứng cho thấy nhân loại từng sống trên hành tinh này, đã biến mất không còn dấu vết.

   Nanashi tiếp tục khóc, khóc mãi cho đến khi từ đâu bay đến một con robot hình con nhộng, đáp xuống trước mặt cô không một chút sợ hãi.

   Bất ngờ trước vị khách không mời mà đến, Nanashi kìm nước mắt lại và nhìn xuống vị khách tí hon chỉ cao ngang đầu gối của cô.

   (Hả, cái gì đây? Mình chưa từng thấy thứ này bao giờ cả. Có phải là công nghệ của nhân loại không nhỉ, trông không giống thiết bị mà Octorin hay dùng cho lắm.)

   Khi Nanashi để ý thấy phần ở giữa con nhộng nhấp nháy ký hiệu có rất nhiều đường vân lạ, cô liền tò mò dùng ngón trỏ của mình ấn vào ký hiệu đó.

   Theo đó có giọng nói phát ra từ con robot.

   “Bíp! Bíp! Xác minh sinh trắc học thành công. Chào mừng trở lại, người nhà Emmest. Người có một thư chưa nhận.”

   Một màn hình hiện ra trước mặt cô, giống màn hình mà cô hay thao tác trên trạm nghiên cứu.

   Nanashi giật mình và lùi lại vài bước để xác nhận an toàn. Sau khi nhận ra màn hình, cô mới an tâm tiến lại gần và thao tác nó.

   “Cái này mặc dù giống hệt những gì mình hay tiếp xúc nhưng nhiều biểu tượng lạ quá. Biểu tượng kia đang nhấp nháy với số 1 bên cạnh à, nhấp vào xem sao.”

   Theo thao tác của Nanashi, từ con robot hiện lên một hình chiếu của một thiếu nữ tóc dài ăn mặc như nữ tư tế của một tôn giáo, trên mặt đeo băng che mắt.

    “Chào mừng trở về nhà, bé con. Ta là Emmest Aina, là chị của mẹ con và cũng là bác của con. Chắc hẳn con đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn rồi nhỉ, nhưng không sao đâu, ở đây còn có bác của con mà, con muốn giãi bày điều gì cứ thoải mái mà nói nhé, ta sẽ lắng nghe và giải đáp cho các câu hỏi của con.”

   Aina vừa nói vừa giơ tay ra hòng vuốt má Nanashi nhưng cô không thể vì cô không có cơ thể thật.

   Nghe những thông tin sét đánh vừa rồi chỉ khiến Nanashi há hốc mồm. Hóa ra trên Trái Đất thật sự có gia đình thân sinh của cô như lời Chiến nói, cậu không hoàn toàn nói dối cô.

   “Mọi người, gia đình của con, mọi người suốt thời gian qua đã ở đâu vậy bác.”

   “Về mọi người thì, họ đều đã hi sinh trong trận đại chiến cuối cùng rồi bé con à. Ông ngoại của con cùng ta thì lại quyết định rời khỏi chiều không gian này để lên chiều không gian cấp cao hơn. Vậy nên giờ chỉ còn con và ông ngoại con là hai người nhà Emmest duy nhất còn sống thôi.”

   “Con và… ông ngoại con ư? Thế còn bác thì sao, bác là chị của mẹ con mà.”

   “Chà, theo xưng hô thì là vậy, nhưng ta chỉ là một trí tuệ nhân tạo được ông ngoại con tạo ra trước khi mẹ con được sinh ra, vậy nên ta có thể được tính là người nhà Emmest nhưng đồng thời lại không phải, do ta không mang dòng máu của gia đình.”

   Nghe được câu trả lời về gia đình vốn có của mình, Nanashi không bất ngờ cho lắm vì mọi thứ đều trong dự đoán của cô.

   “Thế tại sao con lại ở trên trạm thí nghiệm của Octorin vậy hả bác? Từ khi con nhận thức được mọi thứ thì con nhận ra con đã luôn ở trên đó rồi.”

   “Ừm… bé con à. Khi ông ngoại con tìm được cách để đi lên chiều không gian cao hơn, thì lúc đó con thậm chí còn chưa cả được chính thức sinh ra trên đời này nên bọn ta không thể liều mạng cho con đi cùng được. Vậy nên ông con quyết định cho một phần dữ liệu của ta vào bào thai của con để con có thể tự phát triển mà không cần chúng ta trực tiếp ở đấy. Nhưng nhược điểm là không thể cho con ăn… à, ta đoán được vì sao con lại ở trạm thí nghiệm rồi.”

   Câu trả lời rõ như ban ngày rồi nên Nanashi không thể đòi hỏi được gì thêm.

   Cô thật không ngờ đến là chỉ vì thiếu thức ăn mà phần dữ liệu tách ra từ bác Aina lại cho cô lên trạm thí nghiệm của Octorin. Nhưng may sao cô vẫn lớn lên khỏe mạnh mà không thiếu dinh dưỡng nên cô không thể phàn nàn gì hơn được.

   “Ủa, mà phần dữ liệu đó của bác thì làm gì trong con thế, con nhớ là con sống có khác gì mọi người đâu.”

   “Hả, không thể nào đâu. Ta kia có nhiệm vụ nuôi nấng con trưởng thành, dạy cho con về kiến thức, về sức mạnh, về cảm xúc, cơ bản là mọi thứ trên đời. Sao có thể không khác gì mọi người được cơ chứ.”

   “Dạy cho con á? Nhưng con nhớ là… A.”

   Người nuôi nấng, chăm sóc cô từ thuở bé, dạy cho cô về mọi thứ trên đời… không phải là người chị thân yêu của cô, chị Hoa ư.

   Từ đây, tất cả những điểm bất hợp lí trong cuộc sống mà cô bỏ qua dường như kết nối lại với nhau, hình thành một liên kết chặt chẽ và giải quyết vô số câu hỏi khác của cô.

   Lí do tại sao cô thấy trong phòng có mười đứa trẻ nhưng cô lại có mã số là E4-09.

   Lí do tại sao tên chỉ huy lại ngạc nhiên về khả năng của một mình cô.

   Lí do tại sao trong toàn bộ khuôn mặt của tên kì lạ kia, không có mặt của chị Hoa.

   Lí do tại sao ai cũng biết Nanashi là đứa út, nhưng lại luôn gọi cô là chị.

   Vì cô vẫn luôn là người đóng vai trò chị cả giữa 9 đứa trẻ trong phòng, họ được cô dạy cho hết cái này đến cái khác, được cô ôm vào lòng mà an ủi, vì cô là hi vọng của mọi người.

   Chị Hoa, chỉ là phần dữ liệu khác của bác Aina, chị luôn xuất hiện trong mắt của Nanashi nhưng không phải trong mắt người khác. Vậy nên không ai biết sự tồn tại của chị Hoa, ngoài cô.

   Toàn bộ sự thật về cuộc sống của cô trên trạm nghiên cứu H-06 được tiết lộ theo một cách không ngờ nhất, sự thật phũ phàng khiến nước mắt cô lại bất giác rơi xuống một lần nữa, nhưng lần này đã có bàn tay ảo của Aina vươn ra để đón lấy giọt nước mắt đấy.

   Mặc dù giọt nước mắt vẫn xuyên thấu qua bàn tay ấy và rơi xuống đất nhưng Nanashi lại cảm thấy được tình yêu ấm áp mà gia đình dành cho cô, thứ mà cô chưa từng có được.

   Cô đành cười trừ bước hình chiếu của bác rồi lấy tay gạt nước mắt đi.

   “Con cảm ơn, bác Aina, giờ con ổn rồi.”

   “Ừm, vậy con còn câu hỏi gì nữa không? À khoan đã, con có tên chưa để ta đặt tên luôn. Ta vừa nhớ ra là ta kia không có chức năng đặt tên, nên tiện thể ta ở đây thì đặt cho con luôn. Xong lần đối thoại này t cũng sẽ chuyền lại thông tin cho ta và ông con ở trên chiều không gian kia mà, tiện thể cho họ biết tên luôn.”

   Nghe thấy vậy, Nanashi liền xua tay.

   “Dạ thôi không cần đâu bác ạ. Con có tên rồi, bác không cần nhọc lòng đâu ạ.”

   “Ồ. Có rồi hả. Tên là gì vậy con?”

   “D-Dạ, tên con là Nanashi, Emmest Nanashi ạ.”

   “Chà, Nanashi à. Quả là một cái tên đầy ‘ý nghĩa’. Thế này thì bọn ta an tâm về con rồi, sống tốt nhé Nanashi, ta đi đâ...”

   “Khoan đã bác Aina à! Bác đi vội thế này thì cháu biết phải sống sao đây hả bác. Bác nhìn xung quanh xem cháu còn có thể sống tốt như nào theo lời bác đây.”

   Ngay khi Aina chuẩn bị tắt cuộc hội thoại thì Nanashi đã nhanh chân lao lên vồ hình chiếu của bác Aina nhưng kết quả lại bắt phải con robot, cô đành phải ngước đầu lên để nói.

   Nghe vậy, Aina liền quét khắp hành tinh để đánh giá tình hình, đồng thời quét cả người Nanashi. Cô cũng khá tò mò vì sao Nanashi lại như vậy nhưng không thể hỏi nhiều vì năng lượng sắp cạn.

   “Ơ vãi ò. Sao Trái Đất trông như hành tinh chết thế này. Liên bang các quốc gia đâu rồi, rừng núi biển đâu hết cả rồi. Ảo thật đấy.”

   “Ôi bác ơi, sao giờ bác mới thấy vậy bác. Con khổ quá mà.”

   “Chà, ta không biết con đang trải qua những gì nhưng mà con đang mang trong mình sức mạnh của một á thần đấy Nanashi à. Con có thể tái tạo lại sự sống trên hành tinh này mà, không có gì phải lo lắng đâu.”

   “T-Tái tạo lại sự sống ý ạ? Vậy tức là người đã chết có thể sống lại không ạ?”

   “À không, ý ta không phải vậy. Ở đây ý ta là, con chỉ cần hồi phục lại cho ý chí thế giới của Trái Đất là sự sống sẽ tự động xuất hiện thôi, nếu muốn thì con tự thúc đẩy thời gian tiến hóa của vạn vật chút cũng được. Sao con lại hỏi vậy? Có ai con muốn gặp lại à?”

   “V-Vâng ạ… người mà con yêu quý nhất.”

   “Hì hì, vậy thì con đừng lo. Chỉ cần linh hồn của người đấy không bị bắt đi làm nguyên liệu thì họ sẽ luôn có thể luân hồi sang kiếp sau. Mặc dù họ sẽ không còn nhớ con là ai, nhưng họ sẽ luôn là người con biết, phần lớn là như vậy.”

   Nanashi vui quá, cô không kìm được mà khóc lớn.

   “Huhu, biết nhậy nà quá đủ dồi bác nhạ, con cả mơn bác nhìu.”

   “Hehe, được rồi con gái, ta đi đây.”

   Hình chiếu phụt tắt, để lại Nanashi mít ước một mình cùng con robot đã cạn kiệt năng lượng.

   Nhưng bây giờ, Nanashi biết cô không hề cô độc.

   Con đường cô đi từ trước tới giờ, và từ bây giờ cho đến mãi sau, đều sẽ luôn có người dõi theo. Họ kéo cô dậy khi cô ngã, họ đẩy cô đi khi cô chùn chân, họ luôn ở bên cạnh cô, chỉ là không thể thấy được bằng mắt thường mà thôi.

   Nanashi đứng dậy, một tay ôm con robot, một tay gạt đi nước mắt của mình rồi bay xuống lõi Trái Đất qua những cái hố khổng lồ rải rác khắp bề mặt hành tinh, nơi bị bọn Octorin khai thác đến 99,99% năng lượng.

   Đứng trước một cái lõi đã gần cạn năng lượng, cô nhắm mắt tập trung truyền năng lượng vào lõi.

   Mối liên kết giữa ý chí thế giới và Nanashi đã được hình thành.

   Cảm thụ được sự huyền diệu của ý chí thế giới, Nanashi từ từ mở đôi mắt giờ đã chuyển sang màu xanh lục, một màu sắc thấm nhuần bản nguyên của sinh mệnh.

   “Khoảnh khắc này, dưới cái tên Emmest Nanashi… ta cất tiếng gọi. Hỡi ý chí của thế giới, hãy lắng nghe. Thức dậy đi, và cùng ta dựng nên một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên dành cho loài người, rực rỡ và tràn đầy tình thương.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận