Hi Vọng Nhỏ Nhoi
Thiên Ma Vọng Ái
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One Shot

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 4,472 từ - Cập nhật:

   Loài sinh vật bí ẩn đã đến Trái Đất từ hơn hai trăm năm trước và bắt đầu tàn sát nhân loại để có thể chiếm lấy những tài nguyên thiên nhiên trên hành tinh này cho riêng chúng. Mặc dù khoảng cách giữa hai chủng loài về sức mạnh và khoa học là quá lớn nhưng trận chiến giữa hai loài vẫn kéo dài đến cả trăm năm.

   Trong lần đại chiến cuối giữa nhân loại và chủng loài này, Vương và 80% giống loài của chúng đã bị tiêu diệt.

   Mặc dù vậy nhưng nhân loại cũng đã phải trả một cái giá đắt không kém, trận đại chiến đó đã cướp đi 70% dân số. Và quan trọng nhất là tài nguyên thiên nhiên đã bị chúng lấy đi hoàn toàn, không khí thì kiệt quệ khan hiếm, toàn bộ nước biển thì bị nhiễm độc hoàn toàn, quê hương của nhân loại đã bị phá hủy hoàn toàn, dập tắt hoàn toàn hi vọng của mọi người.

   Số lượng chủng tộc ban đầu của chúng vốn nhiều hơn nhân loại rất nhiều, không kể đến thể chất của chúng, vậy nên 20% của chúng vẫn còn lớn hơn 30% của nhân loại rất nhiều.

   Nhân loại đại bại.

   Dù cho nhân loại đã chống trả toàn lực ngay từ những trận chiến đầu tiên nhưng chỉ thế là chưa đủ. Môi trường sống biến đổi khắc nghiệt khiến cho dân số loài người sau đại chiến trên hành tinh đã ít nay lại càng ít đi. Giờ chỉ còn lại một vài nhóm nhỏ, chốn chui chốn lủi và luôn tìm cách lật ngược trận cờ đã kết thức từ đại chiến cuối cùng.

   Trong một nhà chứa tàu thuộc trạm nghiên cứu H-06, trạm duy nhất còn sót lại sau khi những trạm khác đã bị phá hủy bởi các cuộc đột kích của nhân loại.

   Một chiến hạm vừa đậu xuống bãi đáp sau khi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, chiến hạm này mang hình dáng hệt như chiếc du thuyền sang trọng mà mấy nhà giàu hay sở hữu vào những khoảng thời gian trước chiến tranh.

   Từ sàn của bãi đáp trồi lên một cây cầu kết nối với lối ra ở giữa nhà chứa tàu.

   Bước ra ngoài là cả một đoàn sinh vật xúc tu ghê rợn, đang nối đuôi nhau đi xuống bãi đáp. Ngày thường bọn chúng chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ trinh sát và theo dõi tình hình của nhân loại. Nhưng hôm nay, với những vết máu xuất hiện từ đầu tới chân của chúng kèm theo hàng tá thương tích khác nhau không giống như chỉ đi trinh sát cho lắm.

   Vì trinh sát, không thể dẫn theo một nhân loại trông như tù nhân chúng vừa bắt được ở cuối đoàn kèm theo vài cái xác được vác theo trên lưng được.

   Bề ngoài của tù nhân trông như một bé trai khoảng 12 tuổi mặc quân phục vài thô ráp màu nâu đất xen lẫn các họa tiết hòa vào màu cát bụi. Mái tóc đen tuyền của thằng bé bám đầy bụi bẩn cùng đôi mắt không chịu khuất phục lại có chút ươn ướt, đôi tay bị còng ngược ra phía sau mà dẫn đi.

   Cậu bé đưa mắt ngó nghiêng không gian xung quanh khi đang bị đưa đi. Mặc dù đã quen được với công nghệ tân tiến như này nhờ vào các tiền bối trong đội của cậu nhưng quả nhiên vẫn chưa thể hết choáng ngợp được.

   Nhìn sơ qua khoang chứa phi thuyền thì không có gì đặc biệt nhưng nếu chú ý hơn một chút thì có thể thấy được vài vết xước trên tường, trước khi vào khoang cậu còn loáng thoáng thấy vết tích hỏng hóc ngoài lớp vỏ trạm qua kính cửa sổ. Có vẻ trạm nghiên cứu này đã trải qua rất nhiều đợt tấn công khác nhau và trụ vững cho đến giờ.

   Tính mạng của mấy trăm người hi sinh vậy mà lại chẳng thể đạt được mục đích phá hủy trạm nghiên cứu cuối cùng của bọn chúng.

   Sau khi bọn chúng dừng lại bàn bạc với nhau xong đã đưa cậu bé đi đến một căn phòng chật hẹp. Theo như cách vận hàng của thiết bị này thì có vẻ như đây được gọi là thang máy, thiết bị dùng để đi lại giữa các tầng. Trước chiến tranh nhân loại cũng có thiết bị này nhưng sau khi chiến tranh thì con người đã dồn hết tinh lực vào vũ khí và áo giáp rồi, chẳng còn đủ tài nguyên để giúp việc vận chuyển đi lại nữa.

   Bước vào không gian tròn cùng cậu chỉ có duy nhất một tên đảm nhận việc đưa cậu đến nói nào đó hua hua cái càng của hắn trong không khí để điều khiển thang máy.

   Sau một hồi thì thang máy dừng lại ở một tầng không xác định.

   Mặc dù đã đi được một đoạn nhưng cậu lại không ngờ bọn chúng lại có thể có không khí trải dài từ phi thuyền nơi cậu bị giam giữ cho đến hành lang trước mặt cậu. Bọn chúng không cần oxi nên có vẻ như đây là nơi giam giữ nhân loại của bọn chúng.

   Vừa bị đưa đi vừa quan sát xung quanh thì cậu lại ngạc nhiên là tầng này lại chả có gì ngoài mấy căn phòng trống không, thậm chí còn không có cửa, chỉ có kính để nhìn vào phòng.

   Đến cuối hành lang mới xuất hiện một cánh cửa dẫn đến một căn phòng kín, cậu thật sự không thể đoán được trong căn phòng trước mặt này sẽ có gì chào đón cậu sau cánh cửa này. Nhưng cậu biết, cậu sẽ bị giam giữ để bị chúng thí nghiệm như mấy con chuột bạch.

   Xoạch

   Cánh cửa được mở sau ra sau khi tên đưa cậu đến nhập mật khẩu. Cánh cửa này chỉ đơn giản là ngăn cách căn phòng nhỏ này với hành lang bên ngoài, do đèn không được bật nên không gian trước mặt cậu tối như hũ nút.

   Thấy thằng bé chậm chạp không vào, tên đằng sau thô bạo đẩy thằng bé vô rồi đóng cửa ngay lập tức.

   Do chưa quen với bóng tối nên cậu chẳng thể thấy bất cứ vật thể gì xung quanh, cậu vội vã đưa tay mò lên bức tường xung quanh cửa mò bật công tắc đèn.

   Cạch

   Sau một hồi mò mẫm, căn phòng trong mắt cậu thoáng chốc sáng hẳn lên, hiện lên một không gian bé ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cho dù không gian sống của nhân loại bị ép lại chỉ còn rất ít nhưng đội của cậu cũng không sống ở cái chỗ bé tí như này.

   Bồn cầu ở cùng một góc với bồn rửa mặt đã xuất hiện nấm mốc và ố vàng với gương trên bồn bị bụi bám đầy góc. Trên trần chỉ có duy nhất một cái bóng đèn LED lúc nháy lúc không và bốn bức tường xung quanh toàn là chữ được viết bằng máu.

   Đáng nói là đồ đạc trong căn phòng này đều là những vật gần như chỉ có ở thời kỳ trước chiến tranh.

   Giờ điều đáng quan ngại nhất đối với cậu lại là thứ đang nằm ở dưới sàn, đúng theo nghĩa đen là có một sinh vật sống nằm dưới sàn. Cậu đã nhìn thấy quá nhiều thứ kì dị từ môi trường biến dị của Trái Đất tới chủng tộc ngoài kia nhưng cậu vẫn khá sốc.

   Đây là lần đầu tiên cậu thấy một nhân loại có ba cái cánh trông như cánh thiên thần đều nằm ở bên trái của lưng. Trên đầu thì có hai cái sừng, bên trái trông như sừng dê cậu đã từng được trông thấy ở trong cuốn sách động vật mà bố cậu từng cho cậu xem, bên phải là sừng dài vót thẳng tót lên trên trông như lưỡi lê.

   (Thật kinh khủng, rõ ràng người này cũng chỉ tầm ngang tuổi mình thôi mà vẻ bề ngoài đã thành ra như này rồi. Rốt cuộc cậu ấy đã phải trải qua những gì.)

   “Cậu là, nhân loại hả?”

   Bỗng có một âm thanh nhẹ nhàng thanh dịu vang lên dưới chân cậu khiến tim cậu như nhảy hụt một bước, lần đầu tiên nghe được giọng của một đứa con gái cùng tuổi nên cậu cũng hơi bỡ ngỡ.

   Hoàn hồn lại, cậu nhanh chóng đáp lại câu hỏi của người ta.

   “À ừ, chào cậu. Mình hoàn toàn là một nhân loại, tên mình là Nguyễn Thuyết Chiến, cứ gọi mình là Chiến, rất vui được làm quen với cậu.”

   “Ừ, Chiến.”

   Sau một câu trả lời cụt ngủn vô cảm, bầu không khí đột nhiên đọng lại trở nên khó xử, cậu bế tác không biết nên làm gì tiếp theo nữa thì giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên.

   “Tên cậu…”

   “Hửm? Tên mình làm sao cơ?”

   “Làm thế nào, mà cậu có tên vậy?”

   Đúng lúc này, cô gái quay một phần mặt của mình sang bên phía cậu, để lộ ra con mắt đang ngước lên nhìn cậu. Mắt của cô có hai màu đỏ nhạt và xanh lam hòa hợp mà chảy xuôi trong mắt cô. Ánh mắt lại phản chiếu sự lười biếng trong cô nhưng cậu lại cảm thấy như thể bị nhìn thấy hết tất cả mọi thứ như trần truồng vậy.

   Mặt của Thiên bất giác ửng đỏ nhưng cậu vẫn phải gắng gượng trả lời lại.

   “À thì, tên của mình là được người nhà của mình đặt cho thôi, cũng không có gì đặc biệt cho lắm .”

   Cậu đã nghe về cách mà cậu được đặt tên từ những bậc tiền bối của mình, ai ai cũng đã ở đó ngay sau khi cậu được sinh ra và được mọi người trọn ra một cái tên hợp với cậu nhất.

Tất cả đều là người nhà của cậu.

   “Người nhà? Đó là người gì vậy?”

   Chiến ngạc nhiên nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích.

   “Ơ?! Thì, người nhà là người trong gia đình mình, là những người sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để con của họ được hạnh phúc.”

   Đôi mắt long lanh lười biếng đó giờ lại mang chút vẻ đượm buồn. Có vẻ như cô gái đang trầm ngâm về điều gì đó, điều mà cô đã từng có nhưng giờ chẳng còn lại một hạt bụi.

   Thấy biểu cảm như vậy, Chiến bèn hỏi cô một điều.

   “Vậy, cậu có tên không?”

   “Tên? Không, mình không có.”

   “V-Vậy mình có thể gọi cậu là gì?”

   “Ngày xưa, mình luôn được gọi bằng đại từ xưng hô thay vì một cái tên hoàn chỉnh. Còn giờ thì, cậu muốn gọi mình là gì cũng được.”

   Cô gái lại úp mặt xuống sàn trông như đang suy tư về điều gì đó.

   Mái tóc màu bù xù màu bạch kim của cô xõa ra hai bên trông giống như một cái quạt được xòe ra. Bộ đồ cô mặc trên người có tuổi đời lâu đến mức bị sờn màu xám nhưng lại không có rách nát gì cho cam.

   Trong khi chỉ có duy nhất một bộ chăn nệm được xếp gọn ở một góc phòng đối diện với góc vệ sinh khi nãy. Mặc dù nệm còn đó nhưng chăn đã quấn quanh đùi của cô gái và bị kéo ra hẳn chỗ cô nằm bây giờ, gần như là ở giữa căn phòng.

   Sau một lúc, Chiến cảm thấy nhói nhói dưới chân. Nhìn xuống thì thấy cánh tay nhỏ nhắn của cô khó khăn bám lấy gấu quần của cậu không rời.

   Thấy cô ấy như vậy, Chiến liền nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

   “Hmm, vậy để tớ tìm cho cậu một cái tên nhé?”

   Lần này, cô giật quần cậu một phát rồi gật đầu ba phát. Có vẻ như cô không ghét điều này.

   “Để xem nào, tên của cậu… từ giờ tên cậu sẽ là Nanashi nhé?”

   “Nana…shi? Cái tên này nghe lạ quá, nó không giống với bất cứ cái tên nào mà tớ từng biết trước giờ cả.”

   “Theo như bố tớ có nói thì, nó có nghĩa là vô danh, là không có tên đó.”

   “Hả? Đặt cho tớ một cái tên có nghĩa là không có tên thì… có hơi dị không?”

   “Thì… lúc đầu bố tớ cũng định đặt cái tên này cho tớ nhưng may mà mẹ tớ nhất quyến không cho bố tớ làm tới. Có vẻ như đây là tên của một người mà bố tớ rất thần tượng nên ông ấy đã giải nghĩa cái tên đấy và mong tớ sẽ truyền lại cái tên này cho người quan trọng của tớ.

   Bầu không khí rơi vào trong sự tĩnh lặng, hai người không ai nói gì cả cho đến khi cô gái chống tay đứng dậy.

   Chỉ khi cô đứng thẳng người, ba cái cánh thiên thần duỗi ra che mất gần nửa chiều rộng căn phòng. Ánh mắt cô không còn chứa sự ngái ngủ trong đó mà được thế bằng sự sắc bén của đao kiếm cắt như cắt dọc sống lưng của cậu.

   Cô mỉm cười, lấy tay vỗ vào ‘tấm thớt’ chưa phát triển của cô và dõng dạc tuyên bố:

   “Vậy kể từ bây giờ tên của mình sẽ là Nanashi, mình sẽ quý trọng cái tên này suốt phần đời còn lại, từ giờ cậu cũng phải gọi mình là Nanashi không mình sẽ đá vào mông cậu đấy nhé.”

   Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

   Ngày trước, khi mọi người đều có cái tên của riêng mình chỉ ngoại trừ cô đã khiến cô cảm thấy lạc lõng một phần nào đó trong chính gia đình của mình. Nhưng giờ thì không thế nữa rồi, cái tên của cô, độc nhất vô nhị thuộc về riêng cô.

   Chiến không thể không mỉm cười trước sự tích cực của cô, và gọi tên cô theo ý nguyện.

   “Chắc chắn rồi, Nanashi. Cậu muốn đá mình bao nhiêu phát cũng được.”

   “Thế hả, vậy thì chuẩn bị đi.”

   Chiến giật mình lùi về sau một bước.

   “Hả? Chuẩn bị gì cơ? Chuẩn bị để ăn đá á?”

   Nanashi cười phá lên.

   “Há há há, ý của tớ là chuẩn bị đi tắm cơ, cậu vừa từ bên ngoài vào đây chắc cũng cần phải tắm chứ. Dù sao thì từ giờ cậu cũng là một phần gia đình của mình rồi mà, quan tâm lẫn nhau là một điều cần thiết.”

   Nụ cười của Nanashi trong mắt cậu giờ đây trông thật rực rỡ làm sao, nó tỏa sáng như Mặc Trời sưởi ấm lấy mùa đông giá lạnh vậy. Dường như nỗi buồn mà cậu đè nén trong lòng đã vơi đi được phần nào.

   Chiến sau khi nhìn lại bộ quần áo bám đầy bụi và máu thì không thể không đồng ý với Nanashi mà để cô bé hăng hái kéo tay cậu, lôi đi như một bao cát.

   Cậu cứ tưởng căn phòng này sẽ là thứ giam giữ vật thí nghiệm ở một chỗ, nhưng khi thấy Nanashi dễ dàng gõ mật khẩu để mở cửa và chạy dọc hành lang thì cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.

   Sau một lúc, có vẻ hai người đã đến phòng tắm, mặc dù cậu chả thấy gì ngoài một căn phòng khép kín nhưng Nanashi đã dừng ở đây thì chắc là không sai vào đâu được.

   Nanashi đưa tay đặt lên bức tường bên phải thì hiện lên tủ đồ trước mặt cô, một trong số đó lại có thứ giống hệt thứ mà cô đang mặc trên người.

   Nanashi ngay lập tức lột đồ của mình và đặt vào bên trong một cái giỏ rỗng.

   Chiến thấy vậy liền vội vàng quay mặt sang chỗ khác, mặt đỏ dựng cả lên như gấc.

   Mặc dù ngày xưa cậu luôn tắm chung với các chị các cô trong đội vì không phải ai cũng có chỗ tắm riêng, nhưng chưa bao giờ cậu thấy xấu hổ khi nhìn thấy ai đó khỏa thân cả. Không biết có phải do lần đầu cậu gặp con gái gần tuổi hay người con gái đó quá dễ thương nữa.

   Thấy Chiến cứ đứng đực một chỗ, Nanashi liền giục cậu.

   “Cậu còn ngẩn ra đấy làm gì, xuống tắm đi chứ. Quần áo cởi ra thì đặt bên trong cái rổ nhé, đặt bên ngoài rổ là bọn họ sẽ tức giận tiêu hủy luôn bộ đồ đó đấy, tớ từng bị rồi nên nhớ lắm. Tớ sẽ vào trước nhé, nhanh lên đấy.”

   Nhắc cậu xong, cô đặt tay lên bức tường chính diện để mở cửa vào phòng tắm. Hơi nước trào ra và nuốt mất bóng hình của cô bé, để lại Chiến bơ vơ một thân một mình bám đầy máu bụi.

   Sau khi ổn định lại tâm trạng của mình, Chiến nhìn xuống bộ quân phục của cậu, trầm ngâm một lúc rồi cởi ra đặt trong cái giỏ rỗng còn lại. Dù gì đây cũng là bộ quân phục tự tay mẹ cậu may, cậu không thể để món đồ thân thuộc cuối cùng của mình cũng không còn được.

   Bước vào phòng tắm, Chiến đã thấy Nanashi ngâm mình sẵn vào trong bồn tắm. Theo những gì cậu biết, trước khi vào bồn tắm thì sẽ phải tắm tráng với gội đầu trước ở bên ngoài xong mới xuống ngâm mình.

   Mặc dù khác về cơ sở vật chất và con người nhưng cách thức vận hành không khác mấy so với lúc cậu tắm cùng với đại gia đình của mình. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ những lúc được đi tắm cùng mọi người, do nhiều vấn đề nên rất hiếm khi tất cả có thể cùng tắm với nhau được một lần.

   Tắm tráng xong, Chiến chậm rãi ngâm mình xuống nước, cảm nhận sự ấm áp từ làn nước trong vắt, sự thoải mái như tràn vào trong ý thức của cậu, xoa dịu lấy sự căng thẳng bám víu trong từng dây thần kinh trong đầu.

   “Sướng lắm đúng không Chiến?”

   “Lâu lắm rồi tớ lại được tắm như này đấy, hồi còn trên Trái Đất tớ cũng chỉ tắm được vài lần vì nước sạch rất khan hiếm. Vì vậy khi tắm đều là thời gian tắm của cả đại gia đình.”

   Trên Trái Đất bây giờ cực kì khan hiếm tài nguyên. Các loại khoáng sản, đá quý bị khoắng sạch sẽ bởi lũ xâm lược kia, nguồn nước không bị cướp đi thì cũng bị hạ độc, cả đại dương xanh bát ngát giờ trông chẳng khác gì nồi súp của phù thủy, nhúng thân xuống chắc mòn nát cả xương.

   Động thực vật phong phú của Trái Đất cũng bị tuyệt diệt hàng loạt.

   Hành tinh chả còn gì ngoài loài người đang hấp hối chờ chết.

   “Nè, cậu ra đây kì đằng sau cho tớ cái đi, với tớ thì việc này nó không được thuận tiện cho lắm, cần người khác làm sẽ tốt hơn.”

   “À… được thôi, ủa mà tớ phải lấy cái gì kì bây giờ, xung quanh chả có cái chà bông nào cả.”

   “Không sao đâu, cậu cứ dùng tay thôi cũng được, ở đây vốn làm gì có nhiều đồ tiện lợi vậy đâu.”

   Nanashi quay lưng về phía Chiến và vén tóc của cô lên, để lộ ra tấm lưng đầy sẹo cùng với đôi cánh trắng.

   Một cảnh tượng quyến rũ như vậy không khỏi khiến Chiến cảm thấy xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy những vết bẩn bám đầy trên sẹo và chân cánh của Nanashi không thể rửa sạch chỉ với ngâm nước, cậu lọ mọ tiến về phía cô.

   Những vết sẹo lớn nhỏ chằng chịt như thể nói rằng đó đều là chiến tích của Nanashi, chứng minh rằng cô đã sống sót hết lần này đến lần khác dẫu cho cái đau đớn có hành hạ cô đến mức nào đi chăng nữa.

   Vết sẹo lớn nhất phải kể đến là vết sẹo chéo từ chỗ chân cánh mọc ra, chắc hẳn lúc cái cánh mọc ra đã đồng thời xé toạc lưng của cô.

   Aaaaaaaaaaaaa

   Trong khi kì lưng cho cô, Chiến đồng thời cảm nhận được từng nỗi đau được khắc lên trong từng vết sẹo một, dù cho cậu có muốn hay không.

   Cậu phải chật vật lắm mới hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.

   Thấy Chiến kì lưng cho mình xong, Nanashi liền duỗi thẳng ba cái cánh của mình ra.

   Ba cái cánh đều dài đến 2 mét, to như cánh chim hải âu mà lại trắng mịn không khác gì cánh chim bồ câu.

   Chiến đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào cái cánh đó và vuốt ve chúng, cảm nhận sự mềm mại của thịt và sự ấm nóng phả ra từ những chiếc lông xếp chồng lên nhau.

   Cậu mải mê kì cọ từng ngóc ngách của từng cái cánh một, khiến màu trắng của chúng càng thuần thêm nữa.

   Trong khi cậu đang dần đắm chìm sâu hơn vào chất nghiện khó cưỡng này thì mỗi lần cậu chạm vào chúng là lại có một tiếng kêu the thé phát ra ở phía trước.

   “N-Nè… cậu nhẹ nhàng chút được không? Mình vẫn chưa phát triển hoàn toàn để… kiểm soát cái cánh, chúng vẫn còn ah… nhạy cảm lắm.”

   Sau khi Nanashi quay mặt xuống cầu xin cậu cùng với khuông mặt ngại ngùng và tiếng rên dễ thương đó, Chiến mới lấy lại ý thức của mình, điều chỉnh lại lực chạm cũng như nhịp độ tay.

   “X-Xin lỗi cậu, mình có hơi mất chú ý.”

   “Kh-Không sao đâu…”

   Bầu không khí bỗng trở nên thật xấu hổi khiến cả hai đều ngượng ngượng ngùng ngùng.

   “Mà nè, nhân loại các cậu gọi sinh vật kia là gì vậy?”

   “Cái bọn đầu bạch tuộc càng cua kia á? Hồi còn ở tổ chức kháng chiến, bọn tớ thường gọi giống loài này là Octorin hoặc kẻ xâm phạm.”

   “Vậy… cậu nghĩ tớ sẽ là loài sinh vật nào? Tớ giờ chả còn là một nhân loại chính thống cũng không phải Octorin. Tớ không biết khi gặp những người khác, họ có chấp nhận tớ là cùng một giống loài với họ không?”

   Nanashi lo lắng về vấn đề  này cũng không phải là thừa thãi.

   Nhân loại luôn sợ hãi và bài xích những gì mà họ không biết, cho rằng đó là thứ gây hại cho họ.

   “Đừng lo Nanashi à. Cho dù cậu có bị biến đổi như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vẫn giữ được cảm xúc và niềm tin vào chính bản thân mình, thì không ai được phép gọi cậu là quái vật cả.”

   Không ai nói gì thêm nữa, phòng tắm lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

   Trong làn sương mờ ảo dường như có thể thấy được ánh nhìn vu vơ của Nanashi hướng về hư vô.

   Dường như suy nghĩ của cô đang bị thứ gì đó lấp đầy.

   Những lúc vui chơi chạy nhảy với các anh chị, giọng nói ngọt ngào và ấm áp của chị Hoa hay hi vọng mà mọi người đều hướng tới và đặt làm mục đích sống cuối cùng.

   Cô nhớ về tất cả khoảng thời gian đó.

   Nhờ những lời an ủi của Chiến, tâm lí cô cũng ổn định hơn rất nhiều so với khoảng thời gian cô độc không ai bên cạnh sẻ chia.

   Cô thu cánh, quay người lại rồi rướn lên áp đôi môi của mình vào má Chiến.

   “Cảm ơn nhé, mình vui lắm.”

   Chiến bối rối giật lùi ra xa, mặt đỏ chót. Não cậu dường như đã quá tải sau hành động vừa rồi của Nanashi. Những câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu cậu nhưng không tài nào có một câu trả lời thỏa đáng cho những câu hỏi đó.

   “Chị Hoa có bảo… hôn lên má là hành động thể hiện tình yêu thương của người trong gia đình, đồng thời cũng là một lời chúc dịu dàng mà người nhà hay dành cho nhau.”

   Trong lòng Chiến bỗng trở nên xúc động sau khi nghe Nanashi nói.

   Từ sau khi bị bắt đi bởi bọn Octorin, cậu vẫn luôn trong tâm trạng sợ hãi và lo lắng bất an dù cho điều đó không thể hiện ra mặt cậu.

   Sự thật rằng gia đình cậu đều đã không còn sau cuộc truy quét đó là điều mà cậu không bao giờ dám chấp nhận, nhưng dường như cậu lại có thêm một gia đình mới ở trên này rồi.

   Suy nghĩ của Chiến bỗng bị cắt đứt nhờ vào hành động của Nanashi.

   “Ê, sao tự dưng cậu lại hất nước lên người tớ vậy?”

   “Nghịch nước với tớ tí đi, lâu lắm rồi tớ mới được chơi ở bồn tắm với ai đó khác ngoài tớ đấy.”

   “Là cậu nói đấy nhé, hãy xem cú tạt nước vĩ đại của tớ đây.”

   Chiến quạt tay xuống nước để hất về phía Nanashi nhưng cú tạt nước này không khác gì tay mèo đấm vào má cả.

   “Hahaha, vậy thì để tớ đáp lại bằng cú bắn nước vui vẻ nhé.”

   Một cảm giác lạnh lẽo tự như lưỡi hái tử thần chạy dọc xương sống của Chiến.

   Một cảm giác mà Chiến không thể nào không để ý đến.

   Một khẩu shotgun vừa bắn ra những viên đạn làm từ nước trúng khắp nơi trên người cậu.

   Chiến lúc này chỉ muốn thét lên một tiếng thật đau và bảo Nanashi dừng lại, nhưng đợt hai lại tiếp tục ập đến không cho cậu cơ hội đó.

   Sự hành hạ đó kéo dài khá lâu.

   Sau một hồi nghịch ngợm của hai đứa, Chiến giờ đang lau khô người chỉ để mấy nốt mẩn đỏ hiện ra rõ hơn và mặc lại bộ quân phục lúc nãy nhưng sạch sẽ hơn. Có vẻ bọn Octorin đã rửa sạch cho Chiến vì chúng không có loại thay thế giống như của Nanashi đang mặc.

   Xong xuôi, Nanashi dắt tay Chiến đi tiếp trên hành lang dài.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận