Một thời gian sau.
Trong căn phòng chật hẹp ngày xưa, chỉ còn Chiến nằm trên nệm và lười biếng nhìn chằm chằm vào trần nhà.
“Haiz, đêm nay là lúc kế hoạch được thực hiện nên Nanashi mới bảo mình phải nghỉ ngơi nguyên ngày hôm nay, chứ thường ngày mình toàn bận làm này làm kia, giờ rảnh quá nó cứ ngứa ngứa tay chân thế nào ý nhở, chả biết bao giờ Nanashi mới về nữa.”
Đêm nay là đêm mà Nanashi đã chuẩn bị từ rất lâu để trốn thoát khỏi trạm thí nghiệm này nên cô muốn cả hai phải có đầy đủ thể lực trước khi kế hoạch được thực hiện, cô đã dặn dò như vậy với Chiến trước khi bị gọi đi thí nghiệm.
“Không biết mình có đủ mạnh để giúp Nanashi không nữa, đến cả cậu ấy cũng phải đợi đến lần sinh nhật 13 tuổi mới bắt đầu kế hoạch để đề phòng bất trắc xảy ra, còn mình thì vẫn đang tập sử dụng năng lực, lo quá đi mất.”
Suốt những năm qua, Nanashi đã thu thập đủ thông tin và dụng cụ để thực hiện kế hoạch, và đến giờ chỉ thiếu đúng hai điều kiện.
Thứ nhất, cô phải bước qua tuổi 13. Vì ở tuổi 12 cô vẫn còn đang phát triển về mặt thể chất, không thể đảm bảo sức mạnh vật lí.
Với cả khi Octorin thí nghiệm trên người Nanashi giúp cô mạnh lên, thì chúng cũng đồng thời phát triển những loại vũ khí khắc chế sức mạnh hiện tại của cô. Nên chỉ khi thể chất đạt đến đỉnh cao thì cô mới dám hành động
Thứ hai, kế hoạch này cần người thứ hai.
Cô thiếu hỏa lực diện rộng, vũ khí của bọn chúng thì không thể sử dụng, vì vũ khí thường được kết nốt sinh học với cánh tay trái của bọn chúng nên nhân loại không thể dùng, đem về thì không thể nghiên cứu vì trình độ khoa học quá thấp.
Và với người thứ hai, cô cần gì đó để giao tiếp qua lại khi cô đi lên khoang điều khiển chính với khoang lưu trữ để hướng dẫn cho người còn lại đi ngắt năng lượng ở khoang cấp năng lượng.
Điều kiện thứ hai rất khó để thỏa mãn, vậy nên cô đã từng đánh cược tất cả vào sức mạnh của mình, mạnh mẽ rời khỏi đây.
Thế nhưng Chiến đã xuất hiện trước mặt cô, trùng khớp hoàn toàn với điều kiện mà cô đang tìm kiếm, hệt như số phận đang đứng về phía cô vậy.
Sau khi sống cùng Chiến một thời gian, cô lại càng yêu quý chàng trai này hơn, càng muốn cùng cậu thoải khỏi chốn này để trở về ngôi nhà của nhân loại, trở về Trái Đất.
Vậy là cô ra sức huấn luyện cậu, giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô chia sẻ kế hoạch của mình cho Chiến, để cậu có thể tập dượt trước phần việc của cậu.
Cánh cửa bỗng dưng mở bật ra xé tan sự tĩnh lặng của căn phòng, để lộ ra thân ảnh của một thiếu nữ tóc bạch kim rối xù cả lên chứng tỏ cô nàng vừa chạy về đây, một điều bất thường.
“Chúng ta không còn thời gian nữa rồi, mau gói đồ rồi chạy khỏi đây thôi Chiến.”
Dứt lời, Nanashi chạy thẳng vào phòng gói ghém đồ đạc mà không cho Chiến thêm một lời giải thích nào nữa.
Thấy Nanashi hốt hoảng như vậy, Chiến liền vỗ vai cô rồi nhẹ nhàng trấn an.
“Được rồi Nanashi à, còn có tớ ở đây nữa mà, bình tĩnh lại chút đi, cậu không một mình đâu. Cậu có thể giải thích cho tớ là điều gì đã xảy ra khiến cậu quyết định đẩy thời gian hành động lên sớm như vậy không?”
Nanashi dừng tay lại, ngẩng lên nhìn Chiến với vẻ mặt hốt hoảng.
“Phải đi ngay thôi Chiến ơi. Lần thí nghiệm này bọn chúng đã tìm ra được năng lượng dùng để khắc chế sức mạnh của tớ rồi, nếu không đi ngay thì chúng ta sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây mất.”
Chiến bất giác nhăn mặt.
“Thế thì hỏng thật rồi, phải đi luôn thôi.”
Cậu vội vàng đi chuẩn bị phần đồ của mình.
Xong xuôi, hai người chạy nhanh ra phía cửa thang máy, dùng dụng cụ để truy cập vào hệ thống điều khiển rồi lên tầng trên.
“Tớ nhắc lại nhé, đến tầng của cậu thì đừng đi xa vội, đợi tớ ngắt hệ thống bảo mật với tìm thấy bản đồ nội bộ đã rồi hẵng đi, đến hộp dây dẫn thì cắt sợi dây tớ bảo, xong thì chui vào hệ thống thông gió bên cạnh, bò đến chỗ cánh quạt thì nhảy xuống, tớ sẽ đỡ cậu, rõ chưa?”
“Rõ rồi.”
Chiến gật đầu lấy ra trong túi một chiếc mặt nạ dưỡng khí rồi đeo lên mặt.
Vì các dụng cụ chuẩn bị đều rất thuận tay nên hai người chỉ cần đựng trong túi đeo trước hông là vừa tiện di chuyển linh hoạt.
Lên đến tầng của mình, Chiến bước ra ngoài và không quên dặn dò lại Nanashi.
“Cậu cũng cẩn thận nhé, đừng chết trước tớ đấy.”
Cửa thang máy dần đóng lại.
“Câu đấy phải là tớ nói…”
Chưa kịp nói hết câu, cửa thang máy đã tàn nhẫn đóng lại chia cắt hai người, để lại Chiến một mình.
Chiến quay đầu lại, nhìn vào hành lang dài chập chờn ánh đèn yếu ớt không đủ để xua tan đi bóng tối trước mắt.
“Giờ thì, chỉ cần đứng chờ Nanashi đi tắt hệ thống bảo mật rồi đọc đường cho mình đi thôi nhỉ.”
Một lúc sau, Chiến nhận được thông tin từ Nanashi tại khoang kiểm soát và đến được khoang năng lượng mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Vào phòng, Chiến lập tức chạy đi tìm hộp dây dẫn và hệ thống thông gió để mở, đồng thời chờ Nanashi tiến về khoang có chứa tài liệu cần thiết cho cậu.
(Cậu mở được hộp dây dẫn chưa?)
(Tớ mở được rồi, giờ phải cắt dây nào đây Nanashi.)
(Đầu tiên là… cắt dây màu đen đi.)
(Được rồi.)
(Sau đó là… dây màu vàng.)
(Rồi.)
(Tiếp đó là… màu đỏ.)
(Tiếp đi.)
(Cuối cùng là trắng.)
(Xong.)
(Được rồi, gặp lại cậu ở chỗ cánh quạt.)
(Ừm.)
Vừa ngắt liên kết, cả trạm nghiên cứu liền phải chịu một trận rung chấn mạnh kèm theo đó là hai loại chuông vang lên cùng một lúc inh ỏi khắp nơi.
“Đúng như kế hoạch của Nanashi nhỉ, một vụ nổ và hàng loạt sinh vật bị thí nghiệm khác cũng được thả ra theo, mình cũng phải nhanh lên thôi.”
Vì túi đeo hông đã không còn đất diễn và còn vô cùng vướng víu khi bò trong một không gian chật hẹp nên Chiến đã bỏ cái túi ở lại rồi bò vào ống thông gió đã được mở trước đó.
Nhờ vào việc sống cả đời dưới nguy cơ bị cướp đi tính mạng, Chiến đã thuần thục khả năng bò trườn nhanh chóng mà gần như không gây tiếng động nào.
Cộng thêm tiếng chuông đang kêu ở ngoài, chỉ cần ống thông gió không sụp xuống thì Chiến rất nhanh sẽ đến được chỗ cánh quạt.
“Hình như phía trước là khu cánh quạt mà Nanashi đề cập tới.”
Sau khi bò qua không gian hẹp, Chiến cuối cùng cũng đến được khu trung tâm của hệ thống thông gió, nơi lắp đặt cánh quạt khổng lồ của trạm nghiên cứu, giờ đang ngưng hoạt động do không còn năng lượng được cấp vào.
Khu cánh quạt được xây ngay trên nhà chứa tàu đồng thời kết nối với vô vàn ống thông gió khác nhau nên hai người chỉ cần đến được đây là có thể nhảy xuống kiếm một con tiêm kích để bay về Trái Đất nhân lúc hỗn loạn.
“Đúng thật, chỗ này rộng kinh đi được. Không biết Nanashi đến đây chưa nhỉ.”
(Nanashi, cậu đến chỗ cánh quạt chưa?)
(Tớ đến rồi, nhảy xuống dưới đi, tớ sẽ đỡ cậu.)
(Được rồi.)
Ở một độ cao không tưởng, nhìn xuống dưới không gian tối tăm chỉ phản chiếu lại hình ảnh lưỡi quạt khổng lồ không khỏi làm Chiến cảm thấy choáng váng và có phần lo sợ.
“Nói là sợ thì cũng không sai, dù sao mình không rõ cánh của Nanashi có thực sự bay được hay không, nhưng mà mình đoán mình nên tin tưởng nhiều hơn vào Nanashi.”
Chiến hít sâu, nhắm mắt lại, rồi dứt khoát nhảy ra khỏi đường ống.
Không khí quất ngang mặt cậu, cú rơi tự do khiến cơ bắp cậu căng cứng lại theo bản năng, trái tim cậu đập liên hồi, chờ đợi một hành động nào đó từ Nanashi.
Rơi được một quãng đường dài, từ đâu vụt đến một bóng hình nhỏ nhắn đỡ lấy Chiến đang nhắm tịt mắt lại.
Cả hai rơi thêm một đoạn ngắn nữa rồi dừng lại trên không trung.
Bất ngờ bởi va chạm vừa rồi, Chiến mở mắt tò mò nhìn về phía thứ vừa đỡ lấy mình.
“Thế nào, ‘hoàng tử’ của cậu đến kịp lúc chứ? Kế hoạch của tớ hoàn hảo đến từng giây từng phút luôn nhỉ, hì hì.”
Chiến nghẹn lời, cứ ngỡ như thiên thần trong giấc mơ của cậu xuất hiện ngoài đời và cứu lấy cậu, nhưng kết quả không giống như những gì cậu tưởng tượng cho lắm.
“Cười cái gì mà cười, mau thả tớ xuống đi còn vào việc chính nào.”
“Được rồi, được rồi, tớ đùa tí thôi mà cậu có cần phản ứng nghiêm túc như vậy không.”
Nanashi dần dần hạ cánh xuống nhà chứa tàu.
Khi chân của cả hai chạm sàn, hai người nhanh chóng nhận ra một chiếc tiêm kích giữa vô vàn con thuyền khác.
“Tớ còn tưởng là sẽ phải tốn thời gian để tìm cách lên chiến hạm trộm con tiêm kích cơ, ai ngờ lại có con được đậu ở ngay bên ngoài chứ, hôm nay vũ trụ ủng hộ kế hoạch của chúng ta rồi, đi thôi Chiến ơi.”
Nanashi vui mừng vì hai người sắp được thoát ra khỏi nơi này nhanh hơn thực tế, phấn khích cầm tay Chiến chạy nhanh về phía tiêm kích.
Trong chốc lát, Chiến cảm nhận được điều gì đó không ổn. Cậu quay mặt về phía thang máy nơi cậu từng bị dẫn vào.
Tại phía đó, lóe lên một màu vàng quen thuộc mà Chiến đã từng được chứng kiến trước đây, tại căn cứ của cậu.
“Đó là, màu mà mình thấy trước khi căn cứ của mình bị nổ tung mà.”
Chiến vô thức siết chặt tay của Nanashi lại, khiến Nanashi không thể không chú ý đến điều đó.
Bùm
Một chùm laze chiếu thẳng vào hai người, tạo ra một vụ nổ làm rung chuyển cả nhà chứa tàu.
Cùng lúc đó, từ hư vô hiện ra một tiểu đội Octorin vũ trang đầy đủ cùng tên chỉ huy của chúng, cũng là người đứng đầu trạm nghiên cứu này.
[Thật lấy làm tiếc cho ngươi, con quái vật nhỏ, nhưng ta không thể thả một con hổ về rừng của nó được. Nhất là khi con hổ đó thuộc chủng tộc có con đường có thể bước vào chiều không gian cấp 4.]
[Ngươi… từ khi nào.]
Từ trong làn khói hiện ra một hình bóng nhỏ được bao bọc lại bằng ba cái cánh của Nanashi, nhưng lớp ngoài của cánh đã bị cháy không ít.
Đôi cánh từ từ rút lại, lộ ra ánh mắt sắc bén của Nanashi hướng thẳng vào người tên chỉ huy, người luôn luôn đứng giám sát tiến độ nghiên cứu của trạm để đảm bảo mọi thứ đều đi theo kế hoạch mà hắn đề ra.
Cũng là người mà Nanashi luôn thấy có mặt mỗi khi cô bước lại vào địa ngục, người đã tước đi mạng sống của gia đình cô, người đã giam giữ cô ở đây cả đời, và là người cô hận nhất.
[Ta đã biết ngươi đã lên kế hoạch này từ đầu, nhưng ta không ngờ ngươi có thể làm được tới mức này chỉ bằng vào bộ não của ngươi. Thật tuyệt vời, kế hoạch của ngươi hoàn hảo tới mức trạm nghiên cứu của bọn ta thành ra thế này, điều mà ta không bao giờ ngờ tới. Nhưng rất tiếc, trong kế hoạch của ngươi có hai lỗ hổng.]
Tên chỉ huy giơ tay của hắn lên, ra hiệu cho đội quân của hắn sẵn sàng,
[Khai hỏa!]
“Chiến!”
Nanashi ngay lập tức kêu lên và né sang một bên.
Chiến hiểu ý lập tức dùng sức mạnh của mình bắt lấy một tên lính rồi quẹt một đường cong, trực tiếp va chạm với vài tên khác và loại chúng khỏi cuộc chiến.
Nhân lúc đội hình của bọn chúng bị rối loạn từ đợt tấn công vừa nãy, Nanashi liền tiếp cận những tên xạ thủ hòng đánh gục chúng.
[Đội xạ thủ lùi lại đằng sau, đội cận chiến dựng khiên bảo vệ đội xạ thủ và đối phó với các đòn đột kích của E4-09.]
Uỳnh
Đội cận chiến đã kịp thời dựng khiên trước khi Nanashi tiếp cận được hàng sau, xung lực sinh ra từ cú va chạm giữa đòn tấn công của Nanashi và tấm khiên đã đẩy lùi cả hai bên.
“Chậc.”
Tấn công không thành, Nanashi liền nhảy về đằng sau, giữ khoảng cách với chúng.
“Cậu không sao chứ.”
“Tớ không sao, xung lực vừa nãy không ảnh hưởng nhiều tới tớ.”
(Mình phải cẩn thận hơn khi tấn công mới được. Súng của chúng bắn quá nhanh và xa trong khi tốc độ và tầm của Chiến thì lại chậm và ngắn, mình phải luôn bế theo Chiến mới đảm bảo được cho cậu ấy.)
“Vì tớ không thể bỏ cậu xuống bây giờ được nên yểm trợ cho tớ nhé, tớ sẽ cố hết sức để bảo vệ và tiếp cận hàng sau cho cậu.”
“Được.”
Vừa né vừa chắn đạn bằng cánh của mình, Nanashi liên tục di chuyển một cách linh hoạt để tìm cơ hội phá tan hàng phòng thủ đồng thời không để Chiến bị thương.
Mặc dù đã tiêu diệt được một vài tên cận chiến nhưng Nanashi không thể cứ mãi chặn đạn bằng cánh của mình được.
Cánh của cô bị thương khắp nơi khiến ba cái cánh không thể cử động được linh hoạt như lúc đầu, nếu không đột phá vào hàng sau thì cả hai đều sẽ chết.
Vì vậy cô nghĩ ra một ý tưởng.
“Chiến, lần này giúp tớ vô hiệu hóa cái khiên của chúng được không, tớ cần xác của chúng.”
Bộ giáp sinh học của bọn chúng là bộ giáp tuyệt vời nhất để chặn những phát bắn từ khẩu súng laze.
Chỉ khi chiếc khiên của chúng bị vô hiệu hóa bởi sức mạnh của Chiến, Nanashi mới có thể nhân cơ hội dùng chiếc khiên thịt tiến sâu vào đội hình của chúng.
Đội xạ thủ không thể bắn xuyên qua bộ giáp tân tiến trên người đồng đội dẫn đến bị hai người áp sát.
Sức mạnh bộc phát từ hai người đã tiêu diệt hoàn toàn hàng sau.
Và không có hàng sau yểm trợ nên đội cận chiến cũng rất nhanh bị tiêu diệt.
Trận chiến kết thúc, Nanashi chỉ bị thương ở phần lớn cái cánh, trong khi Chiến thì gần như kiệt sức do dùng quá nhiều sức mạnh.
Nanashi dắt theo Chiến đến bên chiếc tiêm kích lúc đầu. Từ xa đã thấy tên chỉ huy đứng chờ sẵn ở đó cùng với một tên kì lạ đội mũ giáp màu đen to lớn kín mít từ đầu tới chân.
Càng nhìn vào tên kì lạ đó, Nanashi càng cảm thấy có một sự thân thuộc.
Lần này Nanashi lại đứng đối diện với tên chỉ huy một lần nữa, nhưng gần hơn.
[Nhanh thật đấy, không uổng công bọn ta thí nghiệm lên ngươi, thí nghiệm số E4-09.]
[Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn có thể cản bọn ta ư, đã không còn vũ khí nào có thể khắc chế ta nữa rồi, tất cả lính của ngươi đều bị mấy vụ nổ với sinh vật thí nghiệm giết hết, đến cả cái trạm này cũng sắp nổ tung. Ngươi sắp tiêu đời rồi.]
Đột nhiên một vụ nổ lớn xảy ra ở hàng chiến hạm đối diện khiến hàng chục chiếc chiến hạm nổ tung, xác chiến hạm bay tứ tung, một trong số chúng bay đến chỗ bọn họ đang đứng với vận tốc kinh hồn.
Ngay khi Nanashi vừa định chụp lấy thì nó đã bị thứ gì đó dừng nó lại, những chỗ bị nổ thì đều được vá lại như ban đầu, như chưa từng có gì xảy ra.
Kinh ngạc trước những gì cô chứng kiến, Nanashi liền quay mặt lại nhìn tên kì lạ kia.
Cô biết đây chính là hành động của tên này.
[Nhạy cảm đấy, đây chính là lỗ hổng thứ hai của ngươi mà ta đề cập đến trước đó, và cũng là lỗ hổng nghiêm trọng nhất. Trước đó tên này không có ở đây là vì ta đã phân công cho nó đi chữa trị cho trạm và trấn áp sinh vật làm loạn. Mặc dù cấp dưới của ta đã không còn nhưng chỉ cần trạm này vẫn di chuyển được thì ta vẫn về hành tinh được, không…]
Không chờ tên chỉ huy nói hết, Nanashi chớp thời cơ tấn công tên kì lạ nhưng hắn đã né được và rút ra thứ vũ khi cô chưa từng thấy, dùng nó đâm xuyên qua người cô và chế trụ cô xuống dưới sàn.
Chiến ngay lập tức phản ứng lại nhưng đã bị tên chỉ huy đánh ngã xuống sàn và khống chế ngay lập tức.
“Chết tiệt, tên khốn. Nanashi, cậu có sao không?”
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Rõ ràng không thể nào có đủ thời gian để bọn chúng tìm ra kim loại có độ tương thích cao với năng lượng này được.”
Với mỗi một câu nói, Nanashi đều vũng vẫy dùng sức thoát ra khỏi thứ vũ khí đó nhưng đều không thể. Năng lượng thấm nhuần trong đó đã phong ấn hoàn toàn sức mạnh của cô.
Đây cũng là lí do Nanashi rất sợ hãi khi biết được loại năng lượng này có tác dụng gì với cô và hoảng hốt bỏ chạy.
[Loại năng lượng này. Tại sao. Rõ ràng các ngươi chỉ vừa mới tìm được nó. Không thể nào.]
[Thường thì sẽ là như ngươi nói đấy, quái vật nhỏ. Nhưng nhờ vào mối liên hệ giữa thứ sức mạnh bọn ta đang tìm kiếm và chủng tộc của các ngươi, bọn ta đã nhanh chóng truyền được năng lượng này vào một trong những vũ khí mà nhân loại hay dùng.]
(Vũ khí… của nhân loại?)
Một trong những vũ khí mà tân nhân loại thường xuyên dùng để chống lại chủng tộc Octorin, kiếm, đang được cắm xuyên qua người Nanashi đồng thời ánh lên một màu đỏ thẫm, màu của loại năng lượng đang phong ấn sức mạnh của cô.
[Thật là tuyệt vời, mặc dù có hơi tốn nhân viên nhưng thí nghiệm của ta đã đến hồi kết rồi. Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, sự ấm áp, buồn bã, vui vẻ hay kể cả là niềm vui mà ngươi vừa cảm nhận được đều nằm trong kế hoạch của ta, không kể thời gian thực hiện không?]
Tên chỉ huy vừa nói vừa rút ra trong bộ giáp của hắn một cây kiếm khác giống hệt cây đang được cắm trên người Nanashi. Khác là nó không được truyền năng lượng gì vào.
[Nhân loại các ngươi có một thứ kì lạ mà bọn ta không có, được các ngươi gọi là cảm xúc. Thứ cảm xúc đó giúp chủng tộc các ngươi tạo nên một cây cầu dẫn đến thứ sức mạnh cao cấp hơn, cho phép các ngươi tiến hóa một cách dễ dàng. Chủng tộc bọn ta đã cố gắng mô phỏng cảm xúc của các ngươi nhưng chưa bao giờ thành công, dù cho ta đang cố bộc lộ cảm xúc qua câu nói, nhưng tâm trạng ta, khuôn mặt ta không thể biểu hiện được cảm xúc.]
Hắn cầm ngược thanh kiếm bằng cả hai tay rồi giơ lên cao.
Nhận ra tên chỉ huy đang định làm gì, Nanashi hoảng loạn cầm lấy lưỡi kiếm cố gắng kéo nó ra khỏi người cô, mặc cho lưỡi kiếm cắt đứt da thịt cô, mặc cho dòng máu đỏ tươi chảy xuyên cẳng tay cô.
Nhưng tên kì lạ đã giữ thanh kiếm lại, tàn nhẫn không lung lay dù chỉ một chút.
[Hãy để ta lại một lần nữa chứng kiến sức mạnh đã tiêu diệt Vương của chúng ta đi, nhân loại.]
“Không. Chiến, dùng sức mạnh của cậu đi.”
Không thể kéo thanh kiếm ra, không thể làm gì, Nanashi bất lực giơ tay ra với lấy Chiến hòng cứu cậu.
Chiến mặc dù không hiểu hai người nói gì với nhau nhưng không thể không biết là mình sắp bị giết.
Với tinh thần gần như cạn kiệt, cậu không thể dùng sức mạnh như lời Nanashi được.
Nhìn thấy bàn tay rỉ máu không ngừng của Nanashi đang cố gắng với tới cậu, Chiến hiểu được cảm xúc mà Nanashi dành cho cậu tới bây giờ nó lớn đến mức nào.
Có lẽ cậu đã nói dối quá nhiều, cho Nanashi quá nhiều hi vọng về một Trái Đất vẫn còn tươi đẹp.
Vậy nên, với chút sức quèn còn lại, cậu quyết định giúp Nanashi một lần cuối cùng trước khi đoàn tụ với gia đình.
“Xin lỗi Nanashi, chạy đi.”
Ngay khi tên chỉ huy dùng kiếm đâm xuyên qua tim Chiến, cậu đã kịp giáng một đòn lên tên kì lạ khiến toàn bộ giáp của hắn vỡ tan, để lộ ra cơ thể trần trụi khủng khiếp đang giãy giụa trong đau đớn.
Chứng kiến người đến với cô vào lúc cô độc nhất, tặng cho cô một món quà, một cái tên, người mà cô trao cảm xúc cho, chết, đã khiến cảm xúc trong cô chết lặng trong chốc lát.
Nanashi nghiến răng, cố giữ nhịp tim đang dồn dập như muốn nổ tung.
Nhưng nước mắt thì phản bội cô.
Chúng trào ra từ đôi mắt ngọc bích dưa hấu, nóng hổi và lăn dài trên đôi má hồng hào.
Cô không muốn hắn đạt được mục đích từ mình kể cả khi Chiến đã chết nên cô cố gắng kìm nén cảm xúc lại.
Cô hận hắn, hận không thể cắn nuốt hắn, hận không thể xé toạc cơ thể hắn bằng đôi tay trần của cô, hận không thể khiến hắn phải trải qua những cảm xúc đau đớn như cô.
Với sự hận thù mạnh mẽ đang trực chờ bộc phát, cô đành phải dời sự chú ý của mình đi để bình tĩnh lại.
Nhưng sự thân thuộc kì lạ mà cô cảm thấy trước đó ngày càng hiện rõ hơn khi cô nhìn sang tên kì lạ, toàn bộ sự thật ẩn dưới bộ giáp đen kịt đó hiện ra trước mắt cô.
Hắn có cơ thể của nhân loại nhưng tứ chi đều bị khâu dính lại với từ cả rất nhiều tay chân khác nhau. Đầu hắn do không có mũ giáp giữ lại nên phồng ra như quả bóng bay, để lộ ra vô sô gương mặt thân quen, toàn bộ gương mặt đó đều bị Nanashi thấy vô cùng rõ ràng, rõ ràng một cách đau đớn.
“Không thể nào… anh Khang, chị Hà, mọi người. Tại sao, mọi người lại đều ở đây.”
Một thí nghiệm mà Nanashi không hề ngờ tới, tạo thành một lỗ hổng trong kế hoạch, lại là thí nghiệm dung hợp gia đình của cô từ nhiều năm trước lại với nhau, tạo thành cơ thể to lớn như bây giờ.
Thí nghiệm E4-F1906.
Nhìn thấy kết cục của mọi người sau khi biến mất nhiều năm trước đang quằn quại biến hình đổi dạng, sợi xích trói buộc trái tim cô vỡ ra thành từng mảnh.
Lần này cô không còn giữ được cảm xúc của mình nữa rồi.
Sự tuyệt vọng tột cùng chết đi sinh ra sự giận dữ vô cùng.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Nanashi cầm vào chuôi kiếm và rút nó ra một cách dễ dàng.
“Tao hận mày, tên chó chết.”
Mắt của Nanashi chuyển sang màu đỏ thẫm.
[Tao sẽ giết mày!]
Nanashi vực người dậy, vết thương trên người cô lành lại một cách nhanh chóng, ánh sáng đỏ thẫm tỏa ra xung quanh lưỡi kiếm dần chuyển sang màu lam ngọc.
[Thật tuyệt vời, cảm xúc của nhân loại quả đúng là một phép màu. Năng lượng trong người ngươi đang nhảy vọt lên theo cấp số nhân. Và cây kiếm ngươi đang cầm trên tay, vốn có chức năng phong ấn thì bị ngươi viết lại thành khuếch đại. Mọi thứ thật đáng kinh ngạc.]
Sau lưng Nanashi mọc ra một cái cánh ở dối diện ba cái cánh màu trắng đó, nhưng cái cánh mới mọc lại hoàn toàn đối nghịch với ba cái trước đó.
Nó hoàn toàn không có thịt và lông, chỉ có một khung xương dài to bằng ba cái cánh cộng lại. Nó hoàn toàn gồ ghề và u tối như nuốt hết ánh sáng xung quanh khiến không gian xung quanh trở nên ngột ngạt, vặn vẹo.
[Nhưng đáng tiếc, đối thủ của ngươi ở chiều không gian này bây giờ chỉ có một mà thôi. Và đó lại không phải là ta, con quái vật nhỏ à.]
Nanashi lao về phía tên chỉ huy và giận dữ vung kiếm.
E4-F1906 lúc này đã phình ra to gấp mấy lần Nanashi, rít lên một tiếng thét chói tai và đánh bật đòn đánh của cô khiến cô bay ra khỏi trạm nghiên cứu.
Còn tên chỉ huy thì quay người bỏ đi, vừa đi vừa thao tác hệ thống gọi cho ai đó.
[Nạp năng lượng cho tia chết chóc đi, chúng ta có một mối đe dọa cần được loại bỏ đấy.]
Cùng lúc đó, bên ngoài không gian, Nanashi liên tục vung kiếm loạn xạ vào người E4-F1906.
Nanashi mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với vũ khí của nhân loại nhưng vẫn giận dữ cầm lên để vung nó.
Lấy hận thù đúc lại cơ thể, lấy hi vọng rèn lại lưỡi kiếm.
“Chết đi lũ khốn kiếp, cút khỏi tầm mắt của tao đi, tan biến vào hư vô đi.”
Mỗi một cú vung của cô mặc dù vụng về nhưng lại đủ mạnh để chặt đứt cả một chòm sao.
Cô muốn giết E4-F1906 để giải thoát cho gia đình của mình khỏi xiềng xích trói buộc họ ở lại thế gian này, cô không muốn họ phải tiếp tục trải qua những gì mà cô đang phải trải, cô muốn họ được đi đến một nơi tốt đẹp hơn thế này.
Bè lũ Octorin phải trả giá vì những gì mà chúng đã làm với gia đình cô, với Chiến, với nhân loại, và cả với bản thân cô.
E4-F1906 là thí nghiệm thất bại thứ 1906 của Octorin về con đường tiến hóa lên chiều không gian cấp 4. Thí nghiệm này sau đó được chuyển sang dự án khác, một dự án mà chúng dung hợp nhiều cá thể độc nhất vào với nhau, cả vật sống lẫn vật vô tri vô giác.
Vật sống gồm toàn bộ gia đình cô và nhiều sinh vật dị dạng khác, còn lại đều là tài nguyên quý giá mà chúng tìm được khắp chiều không gian này như kim loại cứng cáp nhất, bông hoa giàu sinh mệnh nhất, hay dòng chảy năng lượng thuần khiết nhất.
Nhưng tất cả những điều đấy không thể khiến E4-F1906 mạnh bằng Vương của chúng, vị chúa tể đứng đỉnh sức mạnh của chiều không gian này, được xưng là á thần.
Trong khi cảm xúc có thể khiến nhân loại từ một chủng tộc yếu nhất trở thành một chủng tộc đối cứng với chúng, chủng tộc mạnh nhất đã chinh phục vô số thiên hà ở chiều không gian này.
Nhân loại mạnh nhất thời bấy giờ đã dùng khả năng này để trưởng thành một cách chóng vánh và cùng đồng đội đồng quy vu tận với Vương của chúng.
Một khả năng gian lận mà chủng tộc nào cũng muốn sở hữu cho riêng mình.
Vì vậy khi cô càng tức giận, thì cô càng mạnh hơn theo cấp số nhân, theo đó mỗi lần cô vung kiếm là độ thành thạo khi sử dụng kiếm càng tăng lên.
E4-F1906 hoàn toàn bị áp đảo về mặt sức mạnh.
“Cứu… em… với.”
Nanashi cắn chặt răng tiếp tục vung kiếm.
Vung một lần, hắn đánh bật cô ra ngoài không gian.
Vung trăm lần, cơ thể hắn xuất hiện hàng trăm vết cắt lớn nhỏ khác nhau.
Vung vạn lần, từng nguyên tử trên người hắn bị chém nhỏ đến mức biến mất khỏi thực tại.
Đến khi Nanashi xác nhận rằng thí nghiệm E4-F1906 không còn trên thế gian này, cô mới chuyển sự tức giận của mình lên tên chỉ huy của trạm thí nghiệm H-06, người đã bay về phía hành tinh mẹ của hắn nhân lúc Nanashi và E4-F1906 đánh nhau ngoài không gian.
Đột nhiên, trước mắt cô bay đến một tia laze khổng lồ mang theo sự chết chóc nhắm thẳng vào vị trí của cô.
Trước vận tốc kinh hoàng của tia chết chóc, Nanashi đã kịp thời chặn đứng nó bằng tất cả những gì cô có.
“Đau quá, lũ chó chết, chúng mày còn muốn loại bỏ triệt để bà mày à. Mơ tiếp đi mấy con chó, xem bà mày đây.”
Nanashi tạm thời hấp thu một số lượng lớn năng lượng từ tia chết chóc sau đó vận sức phóng năng lượng bay lại về nơi bắn ra, hành tinh mẹ của chủng tộc Octorin.
Trong buồng lái của trạm nghiên cứu H-06, tên chỉ huy lúc này đang quay về hành tinh mẹ do đã hoàn thành nhiệm vụ được giao với trạm nghiên cứu này.
[Con quái vật nhỏ chắc hẳn đã bị tia chết chóc giết chết rồi, không biết mùi vị của vũ khí làm bằng chính linh hồn của đồng tộc sẽ thế nào nhỉ. À mà sao mình biết được cơ chứ, mình là một trong những người bắn tia đấy ra mà. Chà, nhiều câu nói của nhân loại cũng hay thật đấy.]
Trên màn hình của hệ thống định vị tự dưng xuất hiện một cột năng lượng bay đến từ phía sau.
[Hửm? Đoàn năng lượng này ở đâu ra thế n…]
Chưa kịp dứt câu, tên chỉ huy cùng với trạm nghiên cứu của hắn đã bị tia chết chóc nuốt chửng.
Không dừng lại ở đó, tia chết chóc tiếp tục bay đến nơi ban đầu nó được bắn ra, hành tinh mẹ của Octorin và phá hủy toàn bộ hành tinh đó.
Với sự biến mất của trạm nghiên cứu cuối cùng và hành tinh mẹ, chủng tộc Octorin gần như bị hủy diệt hoàn toàn và sẽ không bao giờ có thể phục hồi lại đỉnh cao của chúng một lần nào nữa.
“Thế là… xong rồi nhỉ.”
Sau khi dùng hết năng lượng của mình để bắn trả tia chết chóc về hành tinh mẹ của Octorin, Nanashi nhìn về phía xa để xác nhận mọi thứ đúng theo ý định của mình.
Sau khi xác nhận, Nanashi mới mệt mỏi nở một nụ cười yếu ớt.
“Cuối cùng, tất cả cũng đã xong rồi. Chiến à, bây giờ tớ đã có thể, quay về Trái Đất đẹp đẽ mà cậu hay kể cho tớ rồi. Tớ thật sự hạnh phúc lắm lắm luôn ý… Sau từng ấy thời gian nhịn nhục và chờ đợi, hi vọng mà mọi người trao cho tớ, cuối cùng tớ đã có thể đem chúng trở về ngôi nhà yêu dấu được rồi.”
Sau khi định vị được tọa độ của hệ Mặt Trời nơi nhân loại sinh sống, Nanashi trực tiếp nhảy đến bên cạnh hành tinh thứ ba tính từ Mặt Trời.
Nhưng hình ảnh bên ngoài của nó dường như không giống như trong tưởng tượng của cô.
“Hành tinh thứ ba từ Mặt Trời đổ đi… đúng rồi mà nhỉ. Sao Trái Đất lại trông như thế kia, không giống lời Chiến nói với mình tí nào cả…”
Trước mắt cô không phải là một hành tinh được tạo nên bởi hai màu chủ đạo xanh lục và xanh lam và... cô cũng không quét được bất cứ dấu hiệu của sự sống nào trên hành tinh này.
Chỉ có một màu xám hệt như một ngôi sao chết vậy.


0 Bình luận