Hi Vọng Nhỏ Nhoi
Thiên Ma Vọng Ái
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One Shot

Chương 04

0 Bình luận - Độ dài: 3,500 từ - Cập nhật:

   Trong phòng, Chiến đang quỳ đối diện với Nanashi trên nệm.

   Với những gì dài ngoằng mà Nanashi nói với Chiến, não cậu sẽ phải tự phân tích và tóm gọn lại cho dễ hiểu hơn.

   Một, hít thở sâu, thường thì cần phải làm liên tục vài phút nhưng do cậu đã ăn thức ăn do Nanashi làm nên chỉ cần vài lần thôi. Bước này sẽ giúp não bộ cảm nhận được thông tin từ bên ngoài tràn vào gột rửa tạp thức, giúp cậu tập trung vào một việc nhất định dễ hơn.

   Hai, cắt đứt tiếp nhận thông tin từ bên ngoài cơ thể vật lí, nhìn sâu vào bên trong, đồng thời ý thức phải trống rỗng không được nghĩ về bất cứ điều gì cả.

   Ba, thấy một cánh cửa, đó là tiềm ý thức, gặp cơ duyên mới có thể tự mình khai mở nó thông qua sinh tử hoặc đạt đến đỉnh cao của một trong thập đại Sắc Anh, hoặc dùng thuốc, hoặc là được người khác giúp khai thông.

   “Mà khoan đã, sao cậu biết được những kiến thức này thế? Mà Sắc Anh là gì?”

   “À, tất cả những gì tớ biết đều là một thân chị Hoa dạy cho tớ hết đấy. Tớ chỉ ghi nhớ và truyền đạt lại cách hiểu của tớ cho cậu thôi. Mặc dù Sắc Anh dịch theo nghĩa đen thì sẽ là màu sắc của loài hoa, còn nghĩa bóng sẽ là cảm xúc của nhân loại, theo lời chị kể, là mấy cái vui, buồn mà mọi người hay biểu hiện ra thôi.”

   Thắc mắc của Chiến ngay lập tức được Nanashi giải đáp và điều đó khiến trong đầu cậu nảy ra thêm một câu hỏi nữa.

   “Ra vậy, mà chính xác thì người mà cậu gọi là chị Hoa là ai vậy? Mặc dù trước đó tớ cũng từng nghe cậu đề cập đến chị ấy rất nhiều, nhưng chị ấy đã dạy cho cậu tất cả kiến thức như ngôn ngữ, chữ viết hay những thứ như này à? Không có ý gì đâu nhưng mà tớ chỉ tò mò thôi, kiểu muốn biết thêm về người đó ý”

   Nghe thấy câu hỏi của Chiến, Nanashi không nhịn được mà nhớ về khuôn mặt hiền từ ấy.

   “Chị Hoa là người lớn nhất trong đại gia đình của bọn tớ, vì vậy mà chị dạy tất cả những thứ chị biết cho mọi người. Đồng thời, chị là chỗ dựa tinh thần mỗi khi cơn ác mộng lại ập đến, một lần nữa. Đau buồn thay, chị lại đi cùng với mọi người trong đợt thí nghiệm tàn khốc nhất, chỉ còn lại một mình tớ ở đây, cô độc suốt quãng thời gian qua.”

   Nanashi nhẹ nhàng cầm lấy một bên tay của Chiến.

   “Cũng may là giờ đã có cậu ở đây nên tớ thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cô độc một mình, không còn là lựa chọn duy nhất của tớ nữa.”

   Thấy sự ngạc nhiên trên mặt Chiến, Nanashi bèn mỉm cười hết cỡ càng làm Chiến thêm khó hiểu.

   “Được rồi, quay lại chủ đề ban đầu. Sau khi cậu được cánh cửa thì tớ sẽ giúp cậu mở nó ra để đến được với tiềm thức.”

   Mặc dù Chiến vẫn còn khá nhiều thắc mắc về người đó nhưng giờ cậu chả buồn hỏi Nanashi thêm nữa, cậu quyết định làm theo các bước mà cô bảo.

   Hít vào thật sâu rồi thở ra, ngay lập tức cậu đã cảm nhận được hiệu quả mà việc này mang lại. Não bộ của cậu tràn đầy cảm giác sảng khoái mà trước kia chưa từng cảm thấy, mạch suy nghĩ của cậu cũng dần vơi đi, chỉ còn những lời nói của Nanashi vang vảng bên tai.

   Sau khi lặp lại hành động này một vài lần, Chiến bắt đầu chuyển sang bước hai, cắt đứt nhận thức của mình với thế giới bên ngoài, nhìn sâu vào bên trong ý thức của chính mình.

   Vì bước này cần sự tập trung cao độ trong một khoảng thời gian dài nên hai đứa chỉ yên lặng ngồi đối diện nhau rất lâu, thậm chí Nanashi cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng tới quá trình của Chiến, chờ cậu tiến vào ý thức hoàn toàn mới dám đứng dậy đi lấy đồ lau mồ hôi cho Chiến.

   Đến khi Chiến mở mắt ra, xung quanh cậu chỉ có một màu đen của bóng tối, tưởng chừng như là một khoảng không vô tận, xa không thấy tường, sâu không thấy đáy, cao không thấy trần.

   Lang thang một hồi trong ý thức, Chiến cuối cùng cũng tìm thấy một cánh cửa đôi màu nâu.

   (Vậy ra đây chính là tiềm ý thức, một cánh cửa đôi màu nâu? Trông khá phổ thông, hệt như mấy cái cửa của nhà dân trong khu đổ nát mà mình đi qua.)

   Ngay khoảnh khắc Chiến giơ tay chạm vào cánh cửa, không gian xung quanh cậu rung lên một cách mất cân bằng. Sau một hồi đấu chọi với rung chấn, Chiến nhận ra cánh cửa đôi trước mắt cậu đã biến mất nhưng đằng sau nó lại chả có gì cả.

   Lạ lùng thay, cậu vẫn cảm thấy có một vật nào đó đang hiện diện ở ngay đấy, trước mặt cậu, chỉ là không thể thấy bằng cách thông thường.

   Lúc Chiến vẫn còn nghi ngờ về sự tồn tại trước mặt mình, cậu đã bị thổi bay ra khỏi ý thức của mình.

   Cậu choàng tỉnh lại.

   Xung quanh vẫn vậy, vẫn là Nanashi với cặp sừng và ba cái cánh đang cầm một cái khăn trên tay, nhưng không hiểu vì sao, không gian xung quanh cậu lại chập chờn một sự huyền ảo không xác định.

   “Ai dà, cậu tỉnh rồi hả? Cảm thấy thế nào rồi? Vẫn nhận thức được xung quanh đấy chứ?”

   Nanashi vừa hỏi vừa giờ ra 2 ngón tay.

   Cái cách kiểm tra độ tỉnh táo của Nanashi thật sự làm Chiến không nói nên lời. Cậu giơ tay lên gạt phăng cánh tay của của cô đi.

   “Không cần thiết phải làm vậy đâu Nanashi à, tớ vẫn chưa lú lẫn đến mức ấy đâu. Tớ vẫn cảm thấy cực kì khỏe khoắn và tỉnh táo mà. Chỉ là, bầu không khí xung quanh cứ lạ lạ thế nào ý, không giống như những gì tớ nhớ.”

   Nanashi vỗ nhẹ vào lưng Chiến để xoa dịu cảm giác lạ lẫm của cậu.

   “Vậy là ổn áp cả rồi đấy Chiến. Cái lạ mà cậu thấy là dấu hiệu nhận biết rằng cậu đã thành công mở ra tiềm thức của mình đấy. Giờ chỉ cần tìm hiểu xem cậu có thể làm được những gì là xong việc rồi.”

   Những gì mà Chiến nhận thức Nanashi đều đã trải qua hết rồi nên cô có thể hiểu được cảm giác của cậu bây giờ ra sao.

   Do vừa trải qua một đợt gột rửa về ý thức bên trong não bộ nên bối rối hay cảm thấy mới mẻ cũng là điều hiển nhiên. Bù lại thì mọi thứ dưới góc nhìn của Chiến đều được đổi mới hoàn toàn.

   Nanashi mặc dù cũng trải qua cảm giác đấy nhưng không bị như Chiến. Một phần là do sự thức tỉnh của cô nghiêng về tố chất cơ thể để chống chọi với mấy đợt thí nghiệm hơn là thức tỉnh hoàn toàn về mặt tinh thần như Chiến.

   Nhưng bù lại, với tiềm năng linh hồn không thể đo được bằng công nghệ của Octorin, cô có vô hạn khả năng.

   Và thí nghiệm của bọn chúng, cũng phần nào giúp cô bù đắp được khuyết điểm trên cơ thể vật lí.

   Sau sự thay đổi về mặt tinh thần của Chiến, Nanashi tò mò kích hoạt đôi mắt khác của cô để kiểm tra trạng thái vật lí của cậu.

   “Hừm, lạ nhỉ? Các khối cơ của cậu chả thay đổi gì hết, cân nặng cơ thể vẫn vậy. Có vẻ là sau khi khai phá tiềm thức thì sức mạnh của cậu tập trung ở trên não bộ hết rồi. Nè Chiến, cậu thử tập trung ý thức của mình lại đi, để xem sức mạnh của cậu là gì.”

   Theo trải nghiệm của Nanashi, sau mỗi lần khai phá tiềm thức thì sức mạnh sẽ di chuyển qua lại trong cơ thể mấy lần trước khi tập hợp lại ở não bộ. Quá trình này sẽ giúp đả thông huyệt đạo xuyên suốt cơ thể và tăng cường thể chất vật lí.

   Theo lời Nanashi, Chiến nhắm mắt lại, hít thở đều.

   Sau một hồi tập trung cao độ của Chiến, cơ thể cậu run rẩy một cách mất kiểm soát, các cơ mặt nhăn nhúm cả lại.

   “Nhẹ nhàng thôi, đừng gắng dùng sức quá nhiều.”

   Theo đó, bàn tay trắng nõn của Nanashi chạm vào vai Chiến khiến cậu dần dần bình tĩnh lại.

   “Hãy dẫn dắt thứ sức mạnh đấy như thể cậu đang nâng niu thứ mình yêu quý trong lòng bàn tay vậy. Hãy dùng tâm để cảm nhận và điều khiển nó, chứ không phải cái đầu nóng hổi của cậu. Cứng quá sẽ gãy đấy, sử dụng sức mạnh tự nhiên hơn chút đi, đừng vội vàng làm gì cả.”

   Tiếp thu lời khuyên của Nanashi, Chiến thả lỏng tâm trí, không còn gồng sức như lúc nãy nữa. Thay vào đó cậu hòa mình vào nguồn sức mạnh đang chảy trong cơ thể cậu, dẫn dắt nó ra ngoài cơ thể.

   Nhẹ nhàng cùng tình cảm, như thể cậu đang cầm trên tay khẩu súng đầu tiên cậu nhận được từ cha trong ngày sinh nhật lên 6 vậy. Cậu quý trọng và bảo dưỡng nó kĩ càng, nhờ đó khẩu súng đấy vẫn hoạt động rất tốt cho đến khoảng thời gian gần đây.

   Xung quanh Chiến, các món đồ vật nhẹ từng chút một nhúc nhích. Chúng nhích sang trái, nhích sang phải loạn xạ cả lên, nhưng ngay sau đó chúng đồng nhất mà hướng về phía bản thân cậu.

   Cảnh tượng bây giờ trông như đàn kiến đang tiến về phía nữ hoàng của chúng, chực chờ quỳ xuống hầu hạ cho nữ hoàng tôn quý.

   Sau khi thở dốc một lúc, Chiến lại một lần nữa dùng sức mạnh của mình để nâng vật dụng lên. Mấy món đồ đều bay lên nhưng không chịu ở im một chỗ mà bay xung quanh Chiến, lúc thì rơi xuống thấp, lúc thì bay lên cao.

   Nanashi ngạc nhiên với điều mà Chiến đang làm. Cô không ngờ cậu có thể chống lại được chỉ số trọng lực được thiếp lập trên trạm này khi chỉ vừa mới khai phá tiềm thức.

   Cho đến khi cậu đuối sức hẳn đi, chân chống chân quỳ thì vật dụng bay xung quanh mới rụng dần đi. Dường như tinh thần của cậu đã đạt đến giới hạn nên ngã xuống.

   May thay, Nanashi nhanh tay đến bên cạnh đỡ lấy Chiến trước khi cậu ngã hẳn xuống sàn.

   “Vất vả cho cậu, cậu làm tốt lắm. Thế này là đủ cho ngày hôm nay rồi, chúng ta đi nghỉ rồi mai lại tiếp tục luyện tập ha!”

   Sau khi ngã tự do vào lòng Nanashi, Chiến ngượng chín mặt vì bản thân đang mắc kẹt trong tình huống khó xử thế này vì không thể cử động được còn mặt thì úp vào đồng bằng cỏ lúa.

   Nanashi đặt tay lên lưng Chiến, tay còn lại đặt ở cẳng chân của cậu rồi nâng lên, hình thành phong cách bế công chúa mà từ xưa cô từng nghe từ chị Hoa. Mặc dù cô chỉ muốn đặt Chiến lên đệm để nghỉ ngơi nhưng ham muốn làm thử kiểu bế công chúa này khiến cô hành động khác đi.

   Lúc này Chiến cháy bo mạch não luôn rồi nhưng lại nghe thấy Nanashi nói gì đó.

   (Không biết mình bế kiểu này có đúng không nhỉ? Không biết mình đụng chạm vào mấy chỗ này Chiến có giận mình lắm không nhỉ? Mong là cậu ấy không bị thương quá trầm trọng, có bị thương chỗ nào khác không nhỉ? Không biết mình với Chiến có thể làm cái trò mà chị Hoa chỉ mình lúc đấy không nhỉ? Dù sao thì sức mạnh tinh thần của cậu ấy cũng mạnh lắm mà nhỉ?)

   “Sao cậu hỏi nhiều câu cùng một lúc quá vậy? Làm sao mà tớ trả lời hết được chứ! Từ từ thôi được không? Đầu tớ đang choáng lắm đây này, cậu tính áp lực chết tớ luôn hay gì trời?”

   Nghe thấy lời phàn nàn của Chiến, Nanashi không khỏi bối rối trong chốc lát.

   Nhưng sau một hồi cô cũng bế Chiến đến bên cạnh nệm rồi đặt cậu xuống, cô lùi ra sau vài bước rồi quỳ xuống giơ ngón tay ra trước mặt cậu, trông cô như một con mèo đang trong tư thế săn mồi vậy.

   Ngón tay Nanashi liên tục nhấp nhả trên má của Chiến đồng thời kiểm tra vài thứ.

   (Hê hê hê :D )

   (...)

   (Lmao Lmao :U )

   (...?)

   (Ô~~~~! :o )

   (...!?!)

   (Trông Chiến thế này ngu vãi chưởng)

   (Cậu mới ngu ý!)

   “Này! Tại sao tự dưng cậu lại nói tớ ngu vậy hả? Có thôi đi không con nhỏ kia.”

   Cậu cảm thấy nếu cứ tiếp xúc gần với Nanashi như này thì một ngày nào đó cậu sẽ bị lây bệnh vừa ngốc vừa ngáo của cô mất.

   Ngón tay nhấp nhả liên tục trên má Chiến bỗng chọc sâu vào bên trong khiến vùng thịt đó lõm hẳn một lỗ vào bên trong.

   “Tớ đoán là sức mạnh của cậu giống như là vận dụng ý chí của mình vậy, cách không ngự vật, thần giao cách cảm, đề là những năng lực yêu cầu nặng về mặt ý chí. Nhưng mà bọn mình chỉ giao tiếp được khi tiếp xúc da thịt với nhau thôi, tớ đoán là thời gian sẽ thật sự cần thiết cho cậu đấy Chiến à. Để tớ xem xem có cách nào nhanh hơn cho cậu không chứ, thời gian quá ít ỏi để cho cậu tự do phát triển được.”

   Chiến sẽ phải tự mình tìm ra cách để phát triển năng lực của mình vì Nanashi không có kinh nghiệm về loại năng lực này, do trong thời gian qua cô chỉ phát triển về cơ thể vật lí là chính.

   Dẫu vậy, Nanashi vẫn đang cố gắng vận dụng hết não bộ của cô để nhớ lại những lời Hoa dạy xem liệu cô có thể nhớ chút gì đó về mảng này không.

   Sau một lúc hồi tưởng lại, phân tích và áp dụng các kiến thức vào trường hợp của hai đứa, Nanashi mới có thể đưa ra quyết định hợp lí nhất để nói cho Chiến biết.

   “Nè Chiến. Tớ nghĩ ra được ý tưởng giúp cậu sử dụng thần giao cách cảm của cậu tốt hơn rồi. À nhưng mà cậu cũng cần phải cải thiện thêm khả năng cách không ngự vật của cậu đấy, năng lực này cũng quan trọng lắm đấy.“

   Gạt ngón tay đang chọt má của cậu ra, Chiến đáp lời.

   “Tớ biết rồi mà, đừng có chọc vào má của tớ nữa, nói cho tớ ý tưởng của cậu đi để xem tớ có thể làm được gì nào.”

   “N-Nhưng mà nè, giả sử ý, giả sử tớ có làm điều gì đó kì lạ với cậu thì cậu có ghét tớ không…?”

   Cảm thấy khó hiểu về sự lo lắng của Nanashi, Chiến lập tức an ủi.

   “Sao cậu lại hỏi vậy? Chỉ cần điều đó không gây hại cho tớ thì không có vấn đề gì đâu, chắc vậy.”

   “À đâu, tớ có lo lắng gì đâu, chỉ là… cái cách này tớ nghe được từ hội chị em lúc đấy bàn tán sôi nổi lắm, ai ai cũng rôm rả háo hức cả lên nên tớ nghĩ thể nào cũng không bình thường cho được. Nhưng mà tớ đảm bảo đây chắc chắn là một cách hay.”

   Hội chị em? Đây là lần đầu tiên nghe thấy một điều mà Nanashi không hề tiếp thu từ người chị Hoa đó mà là từ tất cả chị em từ hồi đó. Nhưng mà nếu như Nanashi đã đảm bảo một điều mà chính cô cũng thấy đáng lo ngại như thế, thì không có lí do gì mà Chiến từ chối cách này cả.

   “Cứ làm theo xem sao, chắc gia đình cậu lúc đó không có bàn tán gì hại người lắm đ-?!?Ư, ưhm…”

   Chưa dứt câu thì đôi môi của cậu đã bị khóa lại bởi bờ môi nhỏ nhắn ngọt ngào của Nanashi, cả cơ thể của cậu như bị một luồng điện nhỏ chạy dọc qua vậy.

   Từng dây thần kinh trong người, từng khối cơ bắp được xây bởi máu cũng phải run lên vì sự sung sướng tới một cách bất ngờ. Đôi môi xinh xắn của cô vẫn còn đọng lại chút mỡ từ bữa ăn lúc nãy làm cho quá trình của hai người không khỏi có chút cảm giác trơn trượt.

   Chiến, vừa bị Nanashi cưỡng hôn, bị cô ấy đẩy rầm xuống sàn một cách thô bạo rồi dùng thứ vũ khí ngọt ngào ấy đe dọa cậu.

   Lúc này trong đầu cậu đã trống rỗng không thể nghĩ được gì khác nữa, nhận thức của cậu đã bị câu đi bởi đôi môi mềm mại ấy rồi.

   Khi hai đôi môi dính với nhau được một lúc thì chuyện không tưởng lại tiếp tục xảy ra với cậu.

   Thứ đó của Nanashi dùng sức cậy mồm của cậu ra và tàn nhẫn tiến thẳng vào bên trong, hung hăng mà bắt nạt cái lưỡi yếu đuối của cậu.  Sự kích thích càng lúc càng lớn không khỏi khiến tim cậu đập nhanh hơn mà mặt cậu cũng mê man ửng hồng.

   Chưa dừng lại ở đó, Nanashi tiếp tục dùng lưỡi của cô tàn phá bên trong cậu, nó linh hoạt mà vuốt ve lấy từng ngóc ngách một.

   Hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề.

   Nanashi cứ khi hết hơi sẽ rất nhanh thở dốc lấy lại sức hôn tiếp, không cho Chiến một giây ngơi nghỉ.

   Mặc dù đầu óc của cả hai dều đã trở nên mụ mị nhưng giữa cả hai lại có cái gì đó hiện lên. Nanashi càng hôn Chiến tới tấp đến đâu thì cái đó càng hiện lên rõ nét tới đó.

   Một lúc lâu sau, Nanashi mới chậm chạp tách môi mình ra khỏi đôi môi của Chiến, cô đã cảm nhận được mối liên kết tinh thần giữa hai đứa vừa được hình thành.

   Sau khi tách nhau ra thì Chiến bất tỉnh nhân sự, nằm sõng soài trên sàn do Nanashi lỡ dùng hơi nhiều ‘kỹ thuật’.

   Chứng kiến cảnh tưởng dở khóc dở cười này, Nanashi chỉ đành mỉm cười rồi bế Chiến lên nằm nệm để nghỉ ngơi.

   Trước khi đi chỗ khác, Nanashi dừng lại một nhịp, đôi mắt song sắc của cô bắt được khuôn mặt đang ngủ của Chiến, bắt được sự thoải mái đang hiện lên qua khuôn mặt đó.

   Có lẽ trước khi bị bắt vào đây, cậu đã quá mệt mỏi vì phải liên tục chạy trốn và chiến đấu suốt đêm ngày. Cho đến giờ, cậu cuối cùng cũng được ngủ ngon giấc mà không màng đến sự ưu phiền xung quanh. Vì đã có cô ở đây rồi.

   (Hí hí, nhìn cái cách cậu ấy nói mớ kìa, thật đáng yêu làm sao. Có lẽ mình nên động viên Chiến một chút, có thể cậu ấy sẽ không nhớ, nhưng biết đâu.)

   Nanashi thầm nghĩ vậy rồi ghé sát vào tai Chiến.

   “Cậu phải nghỉ ngơi đầy đủ để hồi phục cho thật tốt đi nhé, sự kích thích có trong nụ hôn đó đồng thời cũng sẽ giúp tinh thần của cậu được nghỉ ngơi một cách tốt nhất. Mà… nói đi nói lại thì, cũng đừng có quên cảm giác đó đấy, dù sao thì đó cũng là nụ hôn đầu của tớ mà. Tớ không muốn… khoảnh khắc quý giá của chúng ta bị quên đi một cách lãng xẹt như vậy đâu.”

   Sau một lúc, cô bé mới hôn lên trán cậu rồi nằm xuống ngay bên cạnh.

   “Ngủ ngon nhé Chiến.”

   Nói xong, Nanashi xoay người lại rồi nhắm mắt bắt đầu chuyến phiêu lưu vào trong cõi mơ của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận