Trong phòng kiểm tra, Chiến và Nanashi đứng bên cạnh một cái thùng lớn.
“Mà này, tớ tưởng sẽ phải có người giám sát chúng ta đi theo để làm mấy việc mà cậu đang làm chứ, họ đâu cả rồi?”
“Trước thì cũng có nhưng mà sao một thời gian tớ tự làm được hết thì họ chả thèm để tâm gì đến tớ nữa. Chắc lâu lâu có mấy con đi vào phòng lưu trữ thôi. À, đây rồi.”
Lục lọi trong thùng chứa đồ một lúc, Nanashi cuối cùng cũng lôi ra một đồ vật mang hình dáng một chiếc mũ ôm đầu.
Theo như lời Nanashi nói thì đây có vẻ là chiếc mũ dùng để đo giá trị và tiềm năng linh hồn. Còn thiết bị giữa phòng vừa hiện lên là để cậu nằm lên kiểm tra sức mạnh cơ thể vật lí.
“Hừm… Mặc dù lâu lắm không động đến cái mũ này nhưng tớ khá chắc nó sẽ hoạt động được thôi, không có gì nguy hiểm lắm đâu.”
Sau đó, Chiến nằm im trên thiết bị để Nanashi làm mọi thứ còn lại. Lấy dữ liệu xong, Nanashi liền thao tác trên màn hình để dữ liệu hiển thị lên không trung cho Chiến có thể xem cùng.
“Nhìn này, tớ phần nào hiểu được tại sao bọn chúng lại bắt cậu đem về đây rồi.”
Giá trị linh hồn: 3/10
Tiềm năng linh hồn: 10/10
Cơ thể vật lí: 4/10
“Giá trị linh hồn giống như sự trưởng thành trong tính cách, hành động lẫn cảm xúc của cậu vậy. Còn tiềm năng linh hồn lại chính là thứ sức mạnh ẩn sâu trong mỗi cá thể nhân loại mà họ có thể khai thác và sử dụng nó. Cơ thể vật lí thì như mặt chữ thôi, một người đàn ông trưởng thành thường được đánh giá là 5/10, có vẻ như cậu đã rèn luyện cơ thể trong một thời gian dài và điều đó không phí công tí nào nhỉ.”
“Có lẽ tớ hiểu được đại khái những gì cậu nói rồi…”
“Đừng lo, không hiểu cũng không sao đâu mà. Sau khi ăn xong tớ sẽ giúp cậu khai phá tiềm năng linh hồn của cậu cho.”
Tổng thể lời nói của Nanashi quả thật rất khó để hiểu đối với một đứa trẻ còn chưa cả được ăn học đoàng hoàng, nhưng quan trọng hơn cả, Chiến lại để tâm đến tiềm năng linh hồn của cậu hơn.
Sự háo hức không khỏi hiện lên trong mắt cậu khi Nanashi bảo tối nay sẽ khai phá nó giúp cậu, thứ sức mạnh không đến là từ đao kiếm hay súng ống.
Hồi còn ở tổ chức, cậu cũng đã từng có cơ hội được kiến thức những đột biến giả kì dị và mạnh mẽ. Theo như những gì cậu nghe được từ các bậc cha chú, đột biến giả là nhân loại đột biến thành do các tác nhân từ nhiều yếu tố của khoa học kĩ thuật.
Ục Ục
Có vẻ như cô nàng đã rất đói trong khi đứng nhìn cậu ngẩn người ra như vậy, Chiến cảm thấy xấu hổ vì phải để một đứa con gái chờ cậu làm mấy trò con bò xong rồi mới có thể đi lấp đầy cái bụng của mình.
Chiến đưa tay của cậu ra trước mặt Nanashi và gượng cười tỏ vẻ sự bất lực cũng như cần sự trợ giúp. Nhất thời hiểu ý, Nanashi ngay lập tức nắm lấy bàn tay ấy rồi quay người chạy phắt về phía phòng bếp.
Một thời gian sau, Chiến được lôi tới một căn phòng trống hơn mấy căn phòng trước. Trước mặt cậu chỉ đơn sơ một cái ghế dài cùng với một cái bàn trống được làm bằng chất liệu cậu chưa từng thấy bao giờ. Lúc cậu ngẩn ngơ nhìn vào mặt bàn thì bên trên lại đột ngột xuất hiện mấy chiếc xúc tu từ trên trần xuống và dọn đồ ăn lên trên mặt bàn.
Những món ăn vừa được hạ xuống ngay lập tức thu hút được sự chú ý từ mắt Chiến.
Nhìn từ ngoài vào thì chả khác gì mấy thứ chất hóa học nằm vương vãi ở nhà máy hạt nhân bỏ hoang cả. Không những thế mà mấy thứ được bày biện trong bát hay trên đĩa đó còn đang nổi bọt khí và thoát ra thứ mùi hắc kinh khủng khiếp như thể phản ứng hóa học trong đó vẫn chưa xảy ra hết vậy.
Một món đủ làm ác mộng của cả một đời người rồi, đây trên bàn lại còn phải có tới bốn món sêm sêm nhau như vậy. Cho dù đặc điểm là đều giống hệt bãi chất hóa học nhưng có món thì có đầu cá, món thì trộn lẫn rau củ trên Trái Đất, thành phần chính không món nào giống món nào.
Thật sự thì Chiến cảm thấy không an toàn lắm khi hấp thụ đống này vào cơ thể mình.
“Nè Chiến, cậu ngồi xuống ghế ăn thử mấy món tớ tự tay nghiên cứu và nấu xem, tớ cá chắc là cậu sẽ phải thăng thiên vì độ ngon của nó đấy.”
Nanashi chắc nịch tuyên bố với vẻ mặt cực kì rạng rỡ và tự tin về khoản nấu ăn của mình. Dù sao thì mấy năm trước cô đã thử nấu ăn với số nguyên liệu xin được nhưng đó cũng không phải là một quá trình dễ dàng gì cả.
Nguyên liệu từ Trái Đất toàn bộ đều đã bị nhiễm chất hóa học, bị hỏng, bị ôi, thiu, còn nguyên liệu từ hành tinh của bọn Octorin thì… chắc chắn không có lợi cho cơ thể con người.
Dẫu vậy Nanashi vẫn rất cố gắng nghiên cứu và nấu nước các món ăn từ đống hỗn độn đấy sao cho hợp với cơ thể nhân loại nhất. Thú vui như này phần nào giúp cô có thể cảm nhận được niềm vui và hơi ấm từ việc được làm một con người bình thường dù chỉ là một chút.
(Mình muốn từ chối để bảo toàn tính mạng quá mà lại… cứ mỗi khi nhìn vào ánh mắt đáng thương và công sức cậu ấy bỏ ra thì mình lại càng khó lòng mà từ chối được.)
“À đừng lo, tớ đã dành ra mấy năm liền để chế biến đống nguyên liệu này sao cho nó ngon hơn và mất đi chất độc ăn mòn cơ thể nhân loại rồi. Mấy món này đều an toàn cả, tớ đảm bảo 100% luôn đó!”
“Nh-Nhưng mà… cơ thể cậu ở một đẳng cấp khác tớ rồi còn gì? Biết đâu trong thức ăn còn lượng chất độc mà cậu thấy an toàn 100% còn tớ thấy nguy hiểm 100% thì sao?”
“Huphm!!!”
Nanashi phồng má trợn mắt nhìn chằm chằm vào mắt Chiến mà không chớp mắt lấy một cái.
“Được rồi mà… vậy cậu nghĩ tớ nên ăn món nào trước tiên đây?”
“Xem nào, từ trái qua phải lần lượt là cá, rau, cà rốt, thịt, trứng. Cá thì húp cả xương cũng được, không cần nhằn đâu, tớ nấu nó mềm như thịt rồi, và nó cũng có rất nhiều chất tốt cho mắt và xương nữa. Rau trộn với cà rốt giúp tinh thần sảng khoái, rất có lợi cho việc khai phá tiềm năng. Thịt thì ngọt nước dùng, chín đều từ trong ra ngoài, có thể bồi bổ cho cơ thể thiếu thốn dinh dưỡng. Và đặc biệt nhất là món trứng, trông nó vuông vức cứng cáp vậy thôi chứ nó là món ngon tuyệt vời nhất ở đây đấy, giảm lượng đường trong máu, cải thiện hệ tim mạch, lọc tạp chất trong máu cũng như làm sạch cơ thể.”
Lần này Chiến thật sự sốc ngang sốc dọc, trông vẻ ngoài rõ ràng như muốn cướp đi tính mạng của cậu vậy mà lại giàu dinh dưỡng cho cơ thể nhân loại đến vậy. Rốt cuộc Nanashi đã làm những gì suốt mấy năm qua để có thể cải thiện thức ăn được đến mức độ từ bỏ đi đến ăn ngon lành như này chứ.
Hết cách, Chiến đành giơ đôi đưa cậu vừa vớ được từ Nanashi và gắp lấy một miếng thịt nhỏ của con cá, do dự sau đó lại cho vào mồm.
Trong một chốc, cậu tưởng như mình đã chết, nhưng không ngờ miếng thịt cá không giết cậu mà các vết thương cũ trên xương của cậu lành hẳn đi. Cùng lúc đó độ béo ngậy của miếng thịt với chất lỏng ngọt bùi bao bọc xung quanh tan ra trên đầu lưỡi cậu.
“Ngon vãi! Món cá quả thực là một tuyệt tác, nó lại còn chữa lành cho vết thương bên trong cơ thể tớ nữa chứ. Cậu rốt cuộc đã làm thế nào mới có thể nấu ra được món này vậy, kinh khủng vãi.”
“Xời, tớ biết ngay cậu sẽ phải thấy ngon nhức nách rồi cảm thán với tài năng đầu bếp siêu hạng của tớ mà. Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ đồ háu ăn à, không ai ăn tranh của cậu đâu.”
Nanashi mỉm cười hạnh phúc khi được chứng kiến Chiến tận hưởng món ăn do mình tâm huyết làm ra.
Mục đích nguyên cứu ẩm thực mấy năm qua do cô đặt ra cuối cùng cũng đạt được, ước mơ từ tận thuở bé, từ khi cô được nhìn thấy hình ảnh của vô số các món ăn đặc sắc trong một trong những cuốn sách mà Hoa mang tới.
“Rau củ này, thịt này cũng ngon quá đi. Tớ thậm chí còn chả biết phải miêu tả độ tuyệt vời của nó bằng từ ngữ mỹ miều gì nữa. Còn cả món trứ… ơ? Sao tớ không di chuyển được khối trứng này thế nhỉ?”
“À, cái này thì để tớ làm cho, sức cậu không đủ để chia bé nó đâu. Đây, Ah~ nào.”
Nanashi lấy lại đôi đũa từ tay Chiến và chia nhỏ khối trứng thành một cục bé vừa miệng Chiến rồi đưa lên trước mặt cậu ta.
“Ơ ơ, nhưng mà, cậu chỉ cần chia nhỏ ra là tớ tự gắp được mà, đâu cần phải phiền tới cậu như này đâu?”
Lườm
“Á đù, mòn này chắc cũng phải ngon lắm đấy, A-Ahhhh~~~.”
Được Nanashi gắp cho ăn khiến Chiến cảm thấy khá xấu hổ nhưng cu cậu cũng vui lắm, dù có cố lấy tay che mồm khi nhai nhưng cũng không thể che nổi nụ cười toe toét của mình trước đôi mắt thần của Nanashi. Trông phản ứng của Chiến, Nanashi cũng không nhịn được mà cười tủm tỉm trong khi tay cầm đũa vẫn tiếp tục cắt khối trứng ra từng miếng bé rồi gắp lên cho cậu ăn.
Chiến thấy toàn Nanashi làm mà mình toàn ngồi hưởng cũng thấy chạnh lòng nhưng mà cũng phải gạt cảm giác đấy đi một bên, miếng ăn đã được Nanashi dâng tới tận miệng rồi thì phải tận hưởng trước đã, có vấn đề gì thì để sau.
Không ăn chính là phụ lòng cô.
Sau khi cả hai càn quét sạch sẽ bốn món trên bàn thì bát đũa cũng được máy móc tự động đưa đến máy rửa.
“Mà này, nguyên liệu với công cụ nấu ăn cậu kiếm đâu ra vậy? Tớ nhớ là cậu bị giam lỏng ở đây để thí nghiệm mà?”
“À, tớ nhờ mấy cha Octorin kiếm giùm ý mà. Một phần chắc là vì tớ càng giỏi thì họ càng có lợi, phần còn lại hình như là để giữ cho tâm trạng của tớ được ở mức tốt. Từ lúc sống ở đây bọn chúng đã mô phỏng lại môi trường sống của nhân loại cho bọn tớ sống và phát triển như một nhân loại. Có vẻ liên quan tới thứ mà chúng thí nghiệm, không biết nữa. Thôi giữ sức đi Chiến à, không tí lại ngất ra đấy thì khó nói lắm.”
Gật đầu, Chiến và Nanashi ngồi nghỉ ngơi với nhau thêm một chút rồi mới quay trở lại căn phòng ban đầu, nơi mà Nanashi dùng để ngủ.


0 Bình luận