Hi Vọng Nhỏ Nhoi
Thiên Ma Vọng Ái
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One Shot

Chương 05

0 Bình luận - Độ dài: 1,512 từ - Cập nhật:

   Đêm đó Chiến nằm mơ thấy bố cậu vừa từ bên ngoài trở về, đem về cho cậu vô vàn những linh kiện bắt mắt, nào là tua vít, cờ lê, bảng vi mạch hỏng. Cậu vui lắm, đã từ rất lâu rồi kể từ lần cuối cậu được tận tay nhận những món đồ mà ông mang về.

   Cậu không những gặp được bố mà còn cả các cô chú anh chị trong đội, vì cậu là đứa út trong đội nên ai cũng quý và quan tâm tới cậu. Cậu gặp được chú Thắng, chú luôn là người hướng dẫn cậu dùng súng mỗi khi rảnh rỗi. Cậu gặp được cô Liên, mỗi khi cậu lảng vảng bên cạnh cô là cậu lại được nghe về sự sáng tạo kì dị của cô khi chế tạo bom mìn.

   Nhưng điều mà Chiến không thể ngờ tới được là, cậu còn gặp được cả mẹ, người mẹ đã hi sinh từ khi cậu vừa mới cai sữa.

   Những gì cậu biết về mẹ chỉ là nghe được từ cô chú xung quanh nhưng cậu vẫn còn nhớ, nhớ cái cảm giác được bao bọc trong tình yêu thương vô bờ bến, nhớ cả lời ru nhẹ nhàng mà sâu lắng dẫn cậu vào giấc ngủ.

   Cậu nhớ lắm, hơi ấm thân thuộc ấy, lời ru ngọt ngào ấy.

   Thế nhưng giấc mộng không cho phép cậu tận hưởng giây phút ngọt ngào này thêm một giây nào nữa, bóng tối từ hư vô tràn ra khắp cõi mộng, bóng tối hóa thành những chiếc xúc tu ghê tởm tàn nhẫn xé toạc tình mẹ con.

   Mọi người trong đội cũng bị chúng lấn át mất dù đã chống trả quyết liệt.

   Chiến không thể chịu đựng được màn thảm kịch trước mắt.

   Vì vậy, cậu chạy.

   Chạy thật xa khỏi nơi mọi thứ bắt đầu, chạy không ngơi nghỉ bất kể ngày đêm.

   Quái vật săn đuổi cậu, thời tiết chối bỏ cậu, những suy nghĩ tiêu cực trong đầu liên tục tra tấn cậu, dù có muốn chạy, cũng không có nơi nào để cậu chạy.

   Chiến ngã khụy xuống, suy sụp và từ bỏ ý định của mình.

   Các nhánh xúc tu dễ dàng quấn lấy người cậu mà không gặp bất kì sự phản kháng nào, từ từ ăn mòn cậu từ ngoài vào trong.

   Trong khoảnh khắc then chốt, có một luồng ánh sáng rực rỡ xé toạc màn đêm, xua tan mọi xúc tu bóng tối.

   Nhận thấy có thứ gì đó đang giúp cậu thoát khỏi vòng vây, Chiến mơ hồ nhìn lên luồn sáng ấy nhưng chỉ có thể thấy mờ mờ một cái bóng nhỏ.

   Cậu không rõ đó là gì nhưng cảm giác nói cho cậu biết rằng, thứ giúp cậu xua tan bóng tối không phải là thiên thần cũng chả phải là thần tiên hay ác quỷ, chỉ là một cô bé loài người ngây thơ và hoạt bát giúp cậu vơi đi phần nào sự mất mát quá lớn trong lòng mà thôi.

   Đêm đó, cơn ác mộng tra tấn cậu mỗi giấc ngủ đã không còn, thay vào đó là những luồng ánh sáng ấm áp sưởi ấm tâm hồn.

   Cho dù có ở trong một không gian kín, đồng hồ sinh học của Nanashi vẫn luôn tự giác thức dậy lúc 6 giờ sáng, xưa giờ vẫn vậy, chỉ là giờ khái niệm thức dậy của cô đã khác, từ bật dậy ngay thành… vùi mặt vào nệm tiếp.

   Đây là thói quen được hình thành mỗi khi cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dù ngắn hay dài.

   Và sau khi cô ở một mình rất lâu thì thói quen này càng lộng hành hơn nữa, nhiều lúc cô chỉ nằm im một chỗ suốt mất ngày nếu không có lịch thí nghiệm gì.

   Vì vậy mặc dù đã qua giờ dậy của Nanashi được vài phút nhưng chỉ có một trong ba cái cánh của cô di chuyển, tiến lại gần chỗ của Chiến.

   Sau một hồi cựa quậy thì cái cánh cuối cùng cũng đáp lên vai Chiến, ra sức lay một hồi thì không lay nổi nữa nên cô đành phải vung cái thứ đầy lông của mình lên mặt Chiến với hi vọng sẽ gọi được Chiến dậy một cách lười nhất có thể.

   Mặt Chiến bây giờ bị bao phủ hoàn toàn bởi lông vũ, độ bao phủ dày tới mức thậm chí còn không hở lấy một góc để thở.

   Hơi thở nóng ấm của Chiến cứ thế mà phả vào cánh của Nanashi.

   Lần này thù cô tỉnh hẳn.

   Cái cánh của Nanashi vốn đã nhạy cảm do đang trong giai đoạn phát triển, giờ còn bị Chiến phà hơi vào nữa, đối với cô đây là địa ngục.

   (Ôi trời ơi, làm ơn bị khó thở mà dậy nhanh dùm tớ cái!!! Hình như là do khoảng trống  mà cánh mình để lại vẫn còn đủ oxi cho Chiến thở thì phải)

   “Ugh~”

   Đây là một cuộc chiến thời gian giữa việc liệu Chiến sẽ hết oxi trước hay Nanashi không chịu nổi sự kích thích này trước.

   “Ah~”

   (Chết tiệt, tớ đành phải dùng biện pháp mạnh thôi, đừng trách tớ nhé, không chịu được nữa rồi)

   Nanashi tập trung tinh thần lại, kết nối đến sợi dây liên kết ý chí giữa hai đứa, hít thật sâu và chuẩn bị.

   (DẬY NGAY CHO TỚ TÊN NGỐC NÀY!!!)

   Chiến ngay lập tức bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, lấy tay gạt cái cánh đang che mặt mình một cách khó hiểu ra rồi ngồi dậy, cố gắng hít thở để cân bằng lại việc hô hấp.

   “Này Nanashi… cậu có thể gọi tớ bình thường hơn một chút được không?... Cậu mà tiếp tục dùng cách này để đánh thức tớ thì… có ngày tớ sẽ chết mất.”

   Nanashi rút lại tinh thần của mình khỏi sợ dây liên kết ý chí đồng thời xoay mặt về phía Chiến.

   “Hừ! Ai bảo cậu không chịu dậy ngay chứ. Tớ mà không gọi như vậy chắc tớ là người chết trước mất, cái cánh bé nhỏ của tớ, chưa sẵn sàng để đối mặt với hành động đó đâu.”

   Nanashi vừa nói vừa phồng má, chu mỏ, giả bộ làm nũng trước mặt Chiến.

   Chiến vô thức liếc qua đôi môi của cô chu ra và nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Xấu hổ và đỏ mặt, cậu bất giác quay mặt đi, bàn tay vô thức đưa lên mặt để che đi phản ứng của mình.

   “X-Xin lỗi cậu, chỉ là khá lâu rồi tớ mới được ngủ ngon như thế này, để cậu chịu khổ rồi.”

   “Hả? Cậu xin lỗi chi vậy, đây đâu phải là lỗi của cậu đâu? Lỗi của ai thì người đấy phải chịu trách nhiệm chứ. Xin lỗi nhé, chuyện vừa nãy tớ chỉ muốn làm nũng tí thôi, không ngờ cậu lại xin lỗi thật.”

   “Kh-Không sao đâu Nanashi à, tớ chỉ nghe theo lời dặn của bố tớ thôi mà. Cậu biết đấy, bố tớ dặn là, con trai mà không biết xin lỗi thì không xứng làm đàn ông… kiểu kiểu vậy.”

   “Ái chà chà, lời bố cậu dặn cũng giống như những gì chị Hoa nói với tớ phết. Chị cũng bảo là, mỗi cá nhân đều là một con người độc lập, phải biết tự chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của bản thân thì mới trưởng thành hơn được.”

   “Chà, tuyệt thật đấy.”

   “Thôi được rồi, kéo tớ dậy đi, chúng ta còn phải ra sân chạy nữa. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ sinh hoạt theo đúng quy trình mà tớ đã sắp xếp như sau, chạy bộ, ăn sáng, rèn tinh thần, tự do, ăn trưa, rèn thể chất, rèn tinh thần, tắm, ăn tối, tự do, ngủ. Có thắc mắc cứ hỏi.”

   Vừa dứt lời, Nanashi lật người lại và giơ tay lên để Chiến bắt lấy, kéo người cô dậy.

   “À mà cậu dắt tớ ra nhà vệ sinh được không, tự dưng tớ đau bụng quá.”

   “Không cần đâu, bên cạnh nút bật đèn có nút bấm hiện bồn cầu cho cậu đi đấy, để tớ ra bấm cho. Với lại giờ cậu xả hết ra thì phí quá, thức ăn tối qua giàu dinh dưỡng lắm mà, chắc cơ thể cậu không tiêu hóa được hết.”

   Nanashi tiến gần đến cửa ra vào, bật bồn cầu cho Chiến và ngoảnh mặt lại.

   “Tí nữa ăn sáng xong tớ sẽ dạy cậu cách để chuyển hóa hoàn toàn thức ăn thành dưỡng chất thấm vào trong cơ thể, không thể để lãng phí thức ăn như này được.”

   Trông thấy Chiến sốt ruột nhìn vào mình, Nanashi không khỏi đỏ mặt, quay ngắt đi, mở cửa rồi bước ra ngoài.

   “Cứ từ từ mà đi nhé, tớ sẽ… chờ cậu ở bên ngoài.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận