• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Những Bước Chân Đầu Tiên

Chương 08: Khô Cạn

0 Bình luận - Độ dài: 2,648 từ - Cập nhật:

Chương 08: Khô Cạn

Giấc ngủ đến nhanh chóng. Cậu thấy mình không còn ở bên bờ hồ nữa, mà đang đứng trong một ngôi nhà nhỏ ấm cúng. Mùi hương của món súp nóng và tiếng cười nói vui vẻ lan tỏa khắp không gian. Ashen cảm thấy một cảm giác an toàn và bình yên, một cảm giác mà cậu đã đánh mất từ rất lâu rồi.

Trước mắt cậu là một người đàn ông và một người phụ nữ. Họ đang ngồi bên bàn ăn, khuôn mặt rạng rỡ và tràn đầy tình yêu thương. Người đàn ông có mái tóc đen, đôi mắt hiền lành, đang nheo mắt cười khi người phụ nữ đưa cho ông một bát súp nghi ngút khói. Người phụ nữ có mái tóc nâu, khuôn mặt phúc hậu, nụ cười của bà ấm áp như ánh nắng ban mai. Ashen nhận ra họ. Đó là ba và mẹ cậu.

Người mẹ nói, giọng nói của bà dịu dàng như một khúc ca.

"Ashen, con trai, lại đây ăn đi, đừng đứng đó nữa." 

Ashen bước tới, cảm giác như một đứa trẻ, và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cậu nhìn ba mẹ mình, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động không nói thành lời. Đã bao năm rồi cậu không được nhìn thấy họ, không được nghe giọng nói của họ, không được cảm nhận sự ấm áp của gia đình.

Ở đây, thời gian dường như không tồn tại. Ashen sống lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời mình. Cậu thấy mình được ba dạy cách đọc sách, từng nét chữ, từng câu chuyện về những người hùng hiện ra thật sống động.

Cậu thấy mình được mẹ vuốt tóc, được nghe những lời động viên khi vấp ngã, và được bà ôm ấp khi đêm về. Từng kỷ niệm, tưởng chừng đã bị lãng quên, giờ đây lại hiện về rõ ràng, chân thực đến nỗi cậu cảm thấy đau nhói trong tim.

Nhưng rồi, khung cảnh ấy dần thay đổi. Căn nhà nhỏ trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Tiếng cười nói tắt lịm. Người ba, người mẹ, bỗng trở nên mờ ảo, như một làn khói. Họ nhìn cậu, ánh mắt đầy luyến tiếc và đau khổ.

Giọng nói của mẹ cậu văng vẳng trong không gian, yếu ớt và xa xăm.

"Đừng bao giờ bỏ cuộc con trai… dù cho thế giới này có tàn nhẫn đến đâu. Hãy tin vào bản thân con, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn." 

Giọng ba cậu thì thầm, như một lời nhắc nhở cuối cùng.

"Ashen... con phải sống... phải mạnh mẽ." 

Khi họ dần tan biến vào bóng tối, cậu cố gắng với tay ra, cố gắng nắm lấy họ, nhưng chỉ chạm phải khoảng không. Cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng, nỗi sợ mất mát đã từng ám ảnh cậu suốt bấy lâu nay. Cậu không muốn tỉnh dậy, không muốn đối mặt với thực tại rằng họ đã không còn bên cậu nữa.

“Không!”

Cậu bật dậy, vội vã nhìn xung quanh. Tìm kiếm những hình ảnh về những người cậu yêu thương, rồi nhanh chóng thất vọng, cậu… không thấy gì cả. 

Ashen đưa một tay lên, che lấy gương mặt mình.

“Tại sao lại là lúc này?”

Đã lâu rồi cậu không còn mơ về họ nữa. Cậu thậm chí gần như quên đi gương mặt của ba và mẹ. Nhưng lần này cậu lại thấy họ, rõ ràng, sống động và hạnh phúc, mỉm cười với chính cậu. Cậu thấy bản thân thật yếu đuối vào lúc đó, bất lực nhìn họ ra đi… 

Cậu trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu.

“Được rồi, được rồi, đây không phải lúc hồi tưởng. Mình vẫn còn mắc kẹt ở đây nhớ chứ?”

“Còn rất nhiều việc để làm đấy!”

Cậu tự nhắc nhở bản thân. Gạt đi những cảm xúc u buồn. Hiện tại không phải lúc để bi thương. 

Ashen đứng dậy. Làm vài động tác giãn cơ, vẫn không khỏi ngạc nhiên trước cơ thể mình. 

Từng cơ bắp phản ứng nhanh nhạy với ý nghĩ của cậu, như thể chúng được sinh ra để phục vụ cho những chuyển động này. Làn da săn chắc, các khớp xương khớp vào nhau một cách hoàn hảo, và từng động tác đều mang một vẻ đẹp mạnh mẽ, sắc bén.

Sau khi khởi động xong. Cậu suy nghĩ về bước đi tiếp theo. 

“Để xem nào… đầu tiên mình cần giải quyết cái xác, sẽ thật lãng phí nếu cứ để nó nằm im như vậy. Con quái vật có xương rất cứng và da dày, mình có thể biến nó thành vũ khí và áo giáp. Còn thịt thì…”

Ashen rùng mình, nhớ lại vị của những miếng thịt mà cậu đã ăn. 

 “... để sau vậy. Mình sẽ kiếm gì đó ngon hơn.”

“Tiếp theo, khám phá khu vực xung quanh tòa tháp, còn rất nhiều thứ mà mình cần phải tìm hiểu. Cuối cùng là tìm cách vượt qua thử thách, mọi thứ sẽ là vô nghĩa nếu không thể thoát ra khỏi đây.”

Đó là tất cả những gì cậu cần làm vào lúc này.

Ashen bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cậu lang thang trong bóng tối, quay trở lại chỗ xác quái vật đã giết. 

Một lần nữa Ashen lại đứng trước cái xác này, ánh mắt cậu dán chặt vào cái xác khổng lồ đang nằm bất động. Thân thể con quái vật phủ đầy lớp lông đỏ rực, cháy sáng như chính bầu trời nơi này. Đôi mắt nó dù đã tắt lịm nhưng vẫn còn vương nét cuồng loạn điên dại, khiến người ta rùng mình. Hàm răng sắc nhọn khép hờ, lộ ra những răng nanh đầy đe doạ. Đôi vuốt cong dài, sắc bén như dao cạo đã mang đến nhiều vết thương đau đớn cho cậu.  

Có lẽ cậu đã ngủ không quá lâu, xác của nó vẫn chưa có dấu hiệu của sự phân huỷ, hoặc do cơ thể của sinh vật ở đây khác với thế giới mà cậu biết. 

Cậu kéo lê thân xác to lớn của con quái vật về gần với hồ nước, ánh sáng từ hồ sẽ giúp cậu nhìn rõ hơn trong bóng tối. Cậu nghĩ, việc này sẽ khá khó khăn và tốn nhiều sức lực, nhưng thực tế lại khá dễ dàng.

“Thật tuyệt!”

Khi đến nơi, cậu bắt đầu dùng mảnh đá sắc để cắt lớp da dày, việc này đã trở nên đơn giản hơn trước, giờ đây cậu chỉ cần dùng ít sức lực, miếng da nhẹ dàng tách ra dưới tay cậu. Cậu thao tác nhanh nhẹn như một thợ thủ công lành nghề. Không lâu sau, một tấm da hoàn hảo xuất hiện.

Ashen đặt tấm da xuống nền đá, hít sâu một hơi. Mùi tanh khó chịu vẫn còn phảng phất, nhưng cậu đã quen dần với điều này sau nhiều năm sống trong khu ổ chuột lạnh lẽo.

Cậu lật qua lật lại, quan sát bề mặt da. Nó dày, chắc và đủ lớn để che phần ngực, bụng, vai và chân. Không có kim và kéo, Ashen buộc phải dựa vào duy nhất công cụ duy nhất của mình là một mảnh đá sắc.

Trước tiên, cậu dùng đá cạo phần thịt thừa còn bám lại, kéo từng đường dứt khoát. Công việc tốn nhiều thời gian nhưng tấm da trở nên mịn hơn, không còn lớp nhầy trơn trượt. Ashen nhớ lại cách người ta buộc những sợi chỉ thành dây. cậu cắt những dải da mỏng từ mép ngoài, vặn xoắn cho đến khi thành sợi dây dài, dẻo và dai. Đây sẽ là chỉ khâu thay thế.

Cậu ướm thử tấm da lên ngực, rồi đánh dấu những chỗ cần cắt bằng mũi đá. Sau nhiều lần chỉnh sửa, tấm da được chia thành sáu mảnh có kích thước khác nhau, hai phần lớn nhất dùng để che ngực và lưng, bốn miếng nhỏ hơn cho tay và chân.

Vấn đề lớn nhất là làm sao ghép chúng lại. Ashen xé bộ đồ cũ của mình thành từng mảnh vải hẹp, kết hợp với dây da để buộc chặt các mép. Cậu chọc mũi đá xuyên qua da, tạo thành lỗ thô sơ, rồi xỏ dây vào. Cậu phải siết thật chặt, nếu không, giáp bị bung ra nếu có va chạm. 

Sau hơn một giờ, khung áo giáp thô ráp đã hình thành. Ashen mặc thử, nó khá nhẹ so với cậu tưởng, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn. Vai và ngực được che chắn, bụng không còn lộ ra trần trụi như trước, tay và chân cũng trở nên an toàn hơn. 

Bộ giáp trông chẳng đẹp đẽ gì, những đường buộc ngoằn ngoèo, sợi da chằng chịt, nhưng đó là một bộ giáp thật sự, thứ được tạo nên từ bàn tay cậu.

Ashen thử chạy, nhảy, làm vài động tác đấm và đá, cậu gật đầu, hài lòng với tác phẩm của bản thân. Bộ giáp khá linh hoạt, nó không làm vướng hay giảm tốc độ của cậu.

“Nhìn mình xem, giờ đã ra dáng một chiến binh hơn rồi!”

“Khoan đã… vẫn còn thiếu gì đó…”

Cậu vô thức nhìn vào bàn tay mình và thấy nó trống rỗng.

“Vũ khí! Phải rồi, một chiến binh cần có một vũ khí tốt.”

Ashen nhìn vào bộ giáp trên người mình. Cảm giác an toàn này khiến cậu tự tin hơn hẳn. Nhưng đúng như cậu nghĩ, một chiến binh không chỉ cần áo giáp, mà còn cần một vũ khí. Ánh mắt cậu dán vào cái xác to lớn của con quái vật, tập trung vào những chiếc xương và răng nanh cứng cáp.

Cậu đi vòng quanh xác, quan sát kỹ lưỡng. Bộ xương của nó chắc chắn, có thể làm thành một thanh kiếm hoặc một cây búa. Tuy nhiên, việc tách một chiếc xương lớn ra khỏi bộ khung đòi hỏi nhiều thời gian và công sức. Ashen quyết định tập trung vào những thứ dễ tiếp cận hơn… những chiếc răng nanh.

Răng nanh của con quái vật dài và sắc nhọn, cong như lưỡi dao, đặc biệt nó còn rất cứng. Cậu định bẽ chiếc răng nanh, nhưng điều đó có thể phá hỏng chúng, nên Ashen đã dùng mảnh đá sắc để cậy hai chiếc nanh lớn nhất ra khỏi hàm. Sau một hồi vật lộn, chiếc răng nanh cuối cùng cũng bật ra, để lại hai lỗ hổng trong hàm của con quái vật.

Chiếc răng nanh có kích thước lớn hơn một con dao găm bình thường. Đây là một vũ khí tầm gần hoàn hảo. Cậu cạo sạch phần thịt bám trên nó rồi mài mũi đá vào chiếc răng nanh, cố gắng tạo ra một bề mặt sắc bén hơn nữa. Cậu làm việc tỉ mỉ, tập trung cao độ. Cậu dùng một đoạn dây da quấn chặt vào phần gốc của chiếc răng, tạo thành một cái cán cầm chắc chắn. 

Giờ đây, Ashen đã có một vũ khí thô sơ nhưng hiệu quả. Cậu vung tay, thử nghiệm. Lưỡi dao bằng răng nanh sắc lẹm, uy lực hơn hẳn mảnh đá cậu đã dùng trước đó. 

Cậu cảm thấy hào hứng. Bộ giáp da, vũ khí, kết hợp với sức mạnh vừa nhận được, cậu đã sẵn sàng đối mặt với những sinh vật ngoài kia. Tất nhiên… lũ quái vật phải cùng bậc với cậu. Cậu sẽ không liều lĩnh mà chiến đấu với những con trên bậc của mình, Sợ hãi cậu phải tránh các sinh vật bậc này bằng mọi giá! 

Chỉ một con Hạ đẳng đã suýt giết chết cậu. Một quái vật Sợ hãi chỉ là… cậu sẽ không có khả năng sống sót nếu đối đầu trực diện, và đó không phải là ý định của Ashen.

Cậu dành thêm nhiều thời gian nữa để luyện tập trong tháp, ở đây cậu không thể xác định được chính xác thời gian, nên cậu đã luyện tập cho đến khi cơ thể đạt đến giới hạn. Lặp đi lặp lại quá trình này. Ashen không biết mình đã luyện tập trong bao lâu. Cậu chỉ biết mình luyện tập, ăn uống khi cần thiết, và ngủ khi cơ thể hoàn toàn kiệt quệ, trước khi lại thức dậy để bắt đầu lại. Mỗi lần như thế, cậu lại mạnh hơn một chút, thuần thục hơn một chút. 

Thực tế, cậu đã mạnh hơn rất nhiều nếu so với ngày đầu tiên cậu bước vào Cõi Thế Giới. Cậu không còn ốm yếu như trước nữa, cơ bắp của cậu đã săn chắc hơn, từng động tác không còn đơn lẻ mà trở nên liền mạch hơn, như thể cơ thể đã tự khắc ghi những bài học từ vô số lần vung tay, né tránh, siết chặt vũ khí trong bóng tối. 

Từ những đường chém đơn giản, thẳng xuống, chéo ngang, rồi ngược lên. Mỗi nhát dao ban đầu còn vụng về, nhưng dần dần, khi hông xoay theo, khi bàn chân dịch chuyển đúng nhịp, đòn đánh trở nên mạch lạc như một dòng chảy. Ashen cũng tự nghĩ ra những chuỗi động tác cho riêng mình, một tay chém, tay kia che chắn, khóa chặn, rồi phản công ngay tức thì.

Cậu luyện cả cách di chuyển, bước tiến, lùi, trượt ngang, xoay người để tránh đòn tưởng tượng rồi phản công bằng cú đâm chớp nhoáng. Khi cơ thể đã thuộc lòng động tác, Ashen bắt đầu di chuyển liên tục, để hai lưỡi dao múa lên thành một dòng sáng mờ ảo trong bóng tối.

Dù không có ai chỉ dẫn, Ashen vẫn tìm ra những quy luật riêng trong từng bước di chuyển, trong cách xoay hông để ra đòn mạnh hơn, trong việc tận dụng thế cân bằng để đứng vững trước sức ép. Cậu đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Khi đã hài lòng với kết quả luyện tập của mình, Ashen tiến đến trước cánh cửa kim loại khổng lồ. Nhưng trong lòng cậu vẫn còn một chút thất vọng, và lý do là cậu đã cẩn thận khoét rỗng thêm vài chiếc răng để làm vật chứa nước, hy vọng có thể mang nước từ hồ theo trong chuyến khám phá. Thế nhưng, mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.

Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn rời khỏi bờ hồ, thứ nước mát lạnh trong chiếc răng không còn tồn tại nữa. Nó không bốc hơi, cũng không phải nước rỉ ra ngoài, mà lặng lẽ tan biến thành những dải sáng mong manh, lơ lửng trong không khí rồi biến mất, như thể hồ nước chỉ chấp nhận hiện hữu trong ranh giới của nó.

Nỗi thất vọng dấy lên trong lòng, nhưng cậu nhanh chóng dập tắt. Không thể phụ thuộc vào hồ, điều đó có nghĩa là mỗi bước đi phía trước sẽ khắc nghiệt hơn nhiều. Cậu đã mất đi lợi thế duy nhất của mình, nhưng điều đó sẽ không thể làm lung lay bước chân của cậu.

Ashen hít sâu một hơi, hai tay siết chặt. Ánh mắt cậu kiên định đầy quyết tâm. Hơi thở cậu sâu và đều, ánh mắt dần trở nên sắc bén, phản chiếu quyết tâm cùng sự lạnh lùng của một kẻ sống sót.

Cậu gạt cần, cánh cửa kim loại khổng lồ di chuyển v

ới một tiếng rít âm ỉ, để lộ ra một thế giới màu đỏ rực.

“Được rồi, tiến lên nào.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận