Chương 05: Phước Lành
“Ầm!”
Cú va chạm dữ dội khiến cả thân hình Ashen lẫn con quái vật bị hất tung ra sau. Toàn thân cậu chấn động, xương cánh tay như muốn gãy vụn, cậu ngã xuống sàn. Trong khi đó, con quái vật nặng nề cắm thẳng vào bức tường đá, khiến từng mảnh vụn văng tung tóe, âm thanh chấn động dội khắp căn phòng như tiếng sấm.
Ashen lồm cồm chống tay ngồi dậy, hơi thở dồn dập. Lồng ngực cậu phập phồng, từng cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực như có hàng trăm lưỡi dao nhỏ đâm vào.
‘Không… vẫn chưa đủ mạnh.’
Trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực của con quái vật lóe lên, hung tàn hơn bao giờ hết. Nó nghiêng đầu, nhe hàm răng sắc bén vẫn còn vương máu, rồi gầm rú một tiếng dữ dội, âm thanh như muốn xé rách màng nhĩ. Lông đỏ như máu trên người nó dựng ngược, cả thân thể to lớn tỏa ra một luồng áp lực đáng sợ.
Nó đột ngột lao đến.
Nhanh. Nhanh đến mức Ashen chỉ kịp thấy một vệt đỏ nhòe đi trong không khí.
“Chết tiệt!”
Cậu nghiêng người tránh sang bên, nhưng móng vuốt cong dài của nó vẫn sượt qua ngực cậu. Bốn đường rách dài bỏng rát xé toạc lớp áo, máu tràn ra. Cơn đau nhói đến mức khiến tầm mắt Ashen mờ mịt, toàn thân chao đảo.
Chưa kịp lấy lại thăng bằng, con quái vật đã xoay người, chiếc đuôi to như cột thép quất theo chiều ngang.
“Bịch!”
“Aaa!”
Ashen bị hất bay, lưng đập mạnh vào bức tường đá lạnh buốt. Một luồng khí nghẹn cứng trong lồng ngực, cậu ho ra máu, khóe môi đỏ thẫm. Đôi chân run rẩy, cơ thể muốn đổ sụp, nhưng Ashen vẫn cắn chặt răng, gượng đứng dậy.
‘Khốn kiếp… đau quá… sao mọi thứ phải luôn khó khăn như thế này?! Đáng ra nó phải yếu đi sau khi mất sức và… bị bệnh?! Nhưng sao nó lại mạnh thế? Nó chỉ là một con quái vật Hạ đẳng hạng Thấp!’
Con quái vật không hề cho cậu thời gian nghỉ ngơi. Nó lại lao tới, đôi mắt đỏ như hai hố lửa. Ashen lăn vội sang một bên, bàn tay vô thức chụp lấy một tảng đá vỡ ngay cạnh đó.
Không kịp suy nghĩ, cậu ném thẳng vào đầu nó.
Hòn đá bật ra ngay khi chạm vào, nhưng lực ném đủ mạnh khiến quái vật khựng lại, tiếng gầm gừ khó chịu vang ra từ cuống họng.
Ashen lập tức lao lên, dồn hết sức vào một cú đấm thẳng vào mõm nó.
Tiếng xương khớp trong tay cậu răng rắc đau đớn, nhưng tiếng rống vang dội của con quái vật chứng tỏ nó cũng chịu tổn thương. Nó lùi lại, loạng choạng, hơi nghiêng đầu sang một bên.
Ashen không để cơ hội trôi qua. Trong giây lát, đôi mắt cậu lóe lên tia quyết liệt.
Cậu nhào tới, nhưng thay vì tấn công trực diện, Ashen cúi thấp người, trượt xuống dưới bụng con quái vật. Một nhát cắt vội vàng bằng mảnh đá vỡ cậu nắm trong tay rạch qua phần bụng dưới ít được che chắn. Máu đen đặc phụt ra, mùi tanh nồng nặc lan tràn khắp không khí.
Như bị phát điên, con quái vật gầm rú, cả cơ thể to lớn chấn động dữ dội. Nó quật mạnh xuống sàn, nhưng Ashen đã lăn ra ngoài trong tích tắc.
Con thú gầm lên, hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt cậu, mùi hôi tanh đến buồn nôn. Trong khoảnh khắc, Ashen đột ngột bật dậy, cắm thẳng mảnh đá nhọn vào mắt nó.
“Grừaaa!!”
Máu và dịch đặc phụt ra, con quái vật rú lên, điên cuồng vung vẩy như mất kiểm soát. Cả căn phòng rung lắc khi nó đập đầu và thân thể vào tường, cố hất cậu văng đi.
Ashen chớp lấy cơ hội. Cậu lao lên lưng nó, đôi tay gầy gò siết chặt quanh cổ dày cộp.
Con thú điên cuồng quăng, hất Ashen va đập liên tiếp vào tường. Máu chảy đầm đìa, thịt da rách toạc, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, không buông tay.
Đôi mắt đen của cậu ánh lên một tia sáng dữ dội.
“Chết đi!!!”
Cậu gầm lên, toàn bộ sức lực dồn vào hai cánh tay. Gân xanh nổi cuồn cuộn, từng thớ cơ run lên như muốn nổ tung. Con quái vật vùng vẫy, hai móng vuốt cứa rách lưng và vai Ashen, nhưng cậu vẫn siết chặt hơn, mạnh hơn.
Một âm thanh giòn rã vang lên.
“Rắc!!”
Con quái vật rú thảm thiết, toàn thân co giật rồi đổ sập xuống nền đá. Đôi mắt đỏ ngầu dần mất đi ánh sáng, cái thân thể khổng lồ run rẩy thêm vài lần rồi bất động.
Ashen lảo đảo buông tay. Cơ thể cậu rã rời, ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi và máu hòa vào nhau thành dòng. Bàn tay run rẩy, đỏ sẫm trong máu của cả cậu lẫn con quái vật.
Đôi mắt đen của Ashen vẫn cháy rực, ánh lên thứ ngọn lửa sinh tồn mãnh liệt, bất chấp cơ thể đã gần như kiệt quệ.
Tất cả diễn ra chưa đầy 5 phút từ lúc trận chiến bắt đầu đến kết thúc, nhưng cậu cảm giác như cả một ngày dài đã trôi qua.
Ashen quỵ xuống, thở dốc. Cơn đau từ các vết thương trên người khiến cậu suýt ngất đi. Máu vẫn tuôn ra không ngừng, làm ướt một mảng lớn đất đá. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể dường như không còn chút sức lực nào. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc buông thả.
“C… cánh cửa, phải đóng nó lại.”
Âm thanh từ trận chiến sẽ có thể kéo theo những con khác tới. Đúng như cậu nghĩ. Xa xa ngoài kia, dưới bầu trời đỏ rực, một đàn sinh vật to lớn đang lao tới vị trí của cậu. Đôi mắt chúng ánh lên vẻ điên dại.
‘Phải nhanh lên!.’
Cậu bắt đầu vội vã lê từng bước chân nặng trĩu về phía cánh cửa tháp. Tầm nhìn mờ dần, đầu óc quay cuồng. Mỗi bước đi là một cực hình. Ashen cảm nhận được cơ thể mình đang dần lạnh đi, hơi thở ngày càng yếu.
Tiếng gầm rú của những sinh vật bên ngoài càng lúc càng gần, nuốt chửng cả không gian. Cậu biết, chúng đang đến.
Vì đã biết vị trí cần gạt ở đâu, cậu không mất nhiều thời gian để tìm thấy. Ashen đã quá suy yếu sau trận chiến, cậu dùng cả hai tay và sức nặng của cơ thể để gạt cần xuống. Cánh cửa khổng lồ di chuyển với tiếng kim loại ma sát chói tai, kết thúc bằng một tiếng ầm nặng nề.
Ngay lập tức, một tiếng va chạm lớn vang lên. Cánh cửa kim loại khổng lồ rung chuyển. Chấn động từ vụ va chạm khiến Ashen chao đảo, ngã quỵ xuống đất, đầu đập mạnh vào sàn. Máu từ vết thương trên trán chảy xuống, hòa với vết máu trên ngực, tạo thành một vệt dài trên nền đất.
“Aaa!”
Nằm trên nền đá lạnh lẽo, Ashen cố trụ vững ý thức của mình, cậu không được phép bất tỉnh ngay lúc này. Vết thương đang giết chết cậu từ từ và nếu cậu ngất… thì mọi thứ sẽ là kết thúc.
Việc làm bây giờ là quay lại hồ nước đó.
‘Hồ nước... chỉ cần đến được hồ nước…’
Cắn chặt răng, kìm nén lại cơn đau, cậu nghiêng người đứng dậy, máu chảy xuống khắp các nền đá. Toàn thân run rẩy. Cậu khập khiễng bắt đầu bước đi trong bóng tối.
Cậu không biết mình đã đi được bao lâu. Mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối và sự im lặng. Ashen nghe thấy tiếng trái tim mình đập dồn dập, yếu ớt. Ánh sáng của sự sống trong cậu đang lụi tàn dần.
Đi được một đoạn cậu ngã xuống, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa. Tầm nhìn của cậu mờ đi, chỉ còn lại một màu đen vô tận.
Nhưng cậu vẫn chưa bỏ cuộc. Bằng một ý chí sắt đá, cậu vẫn cố gắng lết đi. Móng tay cào vào mặt đất, để lại những vệt máu loang lổ. Cơn đau cứ thế hành hạ, nhưng Ashen biết cậu không thể dừng lại. Dù không thể đứng dậy, cậu vẫn cố gắng bò đi. Từng tấc một. Các vết thương trên người đau buốt, nhưng một sự điên cuồng trỗi dậy trong tâm trí cậu. Cậu sẽ không chết ở đây. Cậu sẽ sống. Sống để mạnh mẽ hơn. Sống để thoát khỏi nơi này.
Tiếng nước chảy róc rách. Ashen nhận ra âm thanh quen thuộc. Bằng chút sức lực cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên. Ánh sáng xanh ngọc bích của hồ nước hiện ra trước mắt cậu, lung linh như một thiên đường.
Ashen dùng hết sức lực cuối cùng, lết được đến bên bờ hồ. Cậu đưa tay chạm vào mặt nước. Cảm giác mát lạnh và năng lượng chữa lành lan tỏa khắp cơ thể. Vết thương trên ngực cậu không còn rỉ máu nữa, cơn đau cũng dần dịu đi. Ashen vục cả khuôn mặt xuống hồ, uống lấy từng ngụm nước trong vắt, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào trở lại.
"Hộc... hộc..."
“Hôm nay đúng là một ngày dài mà.”
Ashen nằm vật ra, nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ xanh ngọc bích. Dù vết thương trên cơ thể đã lành, nhưng cơn đau tinh thần vẫn còn đó, quẩn quanh trong tâm trí cậu. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự sống đang trở lại từng tế bào, nhưng đồng thời, những hình ảnh về trận chiến vừa rồi cứ tua đi tua lại trong đầu.
Cậu đã suýt chết… một lần nữa. Ashen đã nghĩ rằng con quái vật Hạ đẳng sẽ yếu đi sau khi kiệt sức và bị bệnh, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Nó trở nên hung tàn và điên loạn hơn bao giờ hết, như thể bệnh tật và kiệt sức đã giải phóng hết bản năng nguyên thủy của nó. Cậu đã đánh giá thấp đối thủ. Sai lầm chết người.
Nhưng điều đó không còn quan trọng vì cậu đã thắng. Chiến thắng đầu tiên của cậu trong một thế giới tàn nhẫn. Dù nó không được đẹp, hào nhoáng như các anh hùng thức tỉnh trên các màn hình quảng cáo, nhưng chiến thắng vẫn là chiến thắng. Cậu hoàn toàn có thể tự hào về điều này.
Sau trận chiến Ashen đã cảm nhận được mình đang đi đúng hướng. Ban đầu cậu vẫn chưa nhận ra do vết thương, nhưng khi cơ thể đã hồi phục hoàn toàn. Một cảm giác mơ hồ dần xuất hiện, nó giống như một dòng nước ấm len lỏi qua từng thớ thịt và tế bào. Không giống như năng lượng từ hồ nước, mà mang một sự lạ lẫm, hoang dã hơn.
Cậu ngước nhìn hai bàn tay của mình. Chúng đã sạch máu. Cậu nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, và một cảm giác căng tràn, mạnh mẽ hơn hẳn lúc ban đầu dâng lên trong lòng. Có lẽ, việc giết con quái vật đã mang lại cho cậu một điều gì đó.
Ashen cảm giác như mình đang thay đổi. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận rõ ràng hơn.
“Khoan đã… cái này?”
Toàn thân Ashen bất chợt tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhạt. Cậu cảm nhận được luồng sức mạnh lạ lẫm kia đang dần kết hợp với nguồn năng lượng của hồ nước, tạo nên một sự cộng hưởng kỳ lạ. Nó không chỉ làm cho các vết thương của cậu lành lại mà còn dường như đang củng cố, tăng cường cơ thể cậu lên một tầng cao mới.
Không còn đơn thuần là chữa lành như ban đầu. Thứ sức mạnh này như đang khắc lại, tái tạo lại chính thân thể cậu. Cơ bắp vốn yếu ớt bỗng căng chặt, xương trở nên cứng cáp, gân mạch như trở nên rắn rỏi hơn. Trái tim đập ngày một vững chãi, từng nhịp tràn đầy sinh lực.
Một cảm giác khó tả dâng lên. Vừa lạ lẫm vừa mê hoặc. Cậu như đang bước qua một cánh cửa khác của chính mình.
Cậu không khỏi thốt lên kinh ngạc.
“Thật kỳ diệu!”
Chỉ trong vòng một ngày, cậu lại nói câu này tận hai lần.


0 Bình luận