• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Những Bước Chân Đầu Tiên

Chương 04: Kế Hoạch Táo Bạo

1 Bình luận - Độ dài: 2,673 từ - Cập nhật:

Chương 04: Kế Hoạch Táo Bạo

Đau buốt. Đó là cảm giác đầu tiên khi Ashen đặt chân vào bên trong. Cậu khuỵu xuống, thở hổn hển, lưng áp chặt vào cánh cửa kim loại khổng lồ vừa cứu mạng cậu. Tiếng gầm gừ điên loạn từ bên ngoài vọng vào, nhưng rồi nhanh chóng nhỏ dần và biến mất, thay thế bằng một sự im lặng chết chóc.

Khi đã lấy lại được hơi, Ashen bắt đầu kiểm tra vết thương trên cánh tay phải. Vết cào sâu và dài, máu vẫn đang rỉ ra và cơn đau buốt vẫn còn đó. Cậu xé vội một mảnh vải từ tay áo, quấn chặt lấy vết thương. Nó không giúp cậu hết đau, nhưng ít nhất cũng cầm máu được phần nào. Sau khi tạm thời xử lý xong, cậu ngước nhìn lên. Bên trong tòa tháp tối đen như mực. Ánh sáng vàng mờ bí ẩn từ bên ngoài không thể xuyên vào. Không gian xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ, cậu có thể nghe được nhịp tim của mình đang đập mạnh mẽ.

Thở ra từng nhịp hơi dài, cậu cố ổn định lại tâm trí của mình. Cậu nhớ lại những lời Kim nói với cậu.

‘Bình tĩnh, cảnh giác và không được sợ hãi.’

‘Nhưng… cái quái gì thế? Mình suýt chết! Chỉ chưa đầy 20 phút khi mới bước vào đây!’

Kim từng nói, thử thách sẽ rất khó khăn với những người như cậu. Những người không có vị thế trong xã hội. Không được đào tạo cách chiến đấu, thiếu nhiều kiến thức, Kim đã cố gắng giúp cậu hết sức, nhưng cậu không thể học hết tất cả chỉ trong vòng một đêm, một ngày được.

Ashen nhận ra mình đang trong tình huống tuyệt vọng đến nhường nào. Lý do mà cậu vẫn còn sống là hoàn toàn nhờ vào vận may của mình. Đúng vậy, cậu có lẽ đã chết nếu chạy sai hướng, nếu không gặp được tòa tháp này, mọi thứ sẽ là kết thúc, dù sớm hay muộn.

Dựa vào may mắn để sống sót không phải là cách Ashen mong muốn. Cậu không muốn chỉ là một con tốt trong ván cờ chết chóc này, để rồi lại bị vứt đi khi không còn giá trị. Cậu muốn giành lấy quyền kiểm soát cuộc đời mình, không phải là một kẻ chạy trốn vô vọng, mà là một chiến binh.

Nhìn lại vết thương trên cánh tay đang nhói đau, Ashen siết chặt nắm tay. Cậu nhớ lại những ánh mắt khinh miệt mà người khác dành cho cậu. Cậu nhớ lại lời Kim nói rằng thế giới này chỉ dành cho kẻ mạnh. Kim đã cố gắng dạy cậu mọi thứ, từ những điều cơ bản đến những mẹo sinh tồn, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể trước những hiểm nguy đang chờ đợi.

Ashen từng nghĩ, tại sao cậu phải lao vào một cuộc chiến này, tại sao cậu không thể sống một cuộc đời bình thường, vô tư như bao người khác? Không phải cậu không muốn, mà là không thể. Thế giới đã thay đổi. Sự sống không còn là một đặc ân, mà là một đặc quyền, một thứ phải chiến đấu để giành lấy.

Cuối cùng, Ashen đã được trao cơ hội để thay đổi cuộc đời của mình. Nhưng cơ hội này có thể sẽ giết chết cậu. Rủi ro lớn đi kèm với phần thưởng tương xứng. Cậu đang chơi một canh bạc tử thần.

Nhưng làm thế nào, cậu có thể chiến đấu với những con quái vật kinh tởm ngoài kia? Không vũ khí, không có kỹ năng chiến đấu, không gì cả. Cậu không có gì hết. Cậu thậm chí còn không biết làm thế nào để vượt qua thử thách này. Cậu chỉ cần sống sót hay giác ngộ về điều gì đó? Có quá nhiều điều cần biết trong khi cậu gần như không biết gì.

Cậu cười thầm khi nói:

“Lạc à.”

Đúng như cái tên, cậu đang rất lạc lối. Sau khi suy nghĩ một lúc, Ashen đưa ra hai lựa chọn: một là chiến đấu và chết, hai là chờ ở đây chết đói và khát… cậu thấy cả hai đều không phải lựa chọn tốt, nên cậu đưa ra quyết định thứ ba, khám phá nơi này.

Cậu không cho phép mình nghỉ ngơi quá lâu. Khi đã ổn định được bản thân, cậu đứng dậy, lấy hết can đảm, lần mò trong bóng tối. Lòng bàn tay cậu chạm vào một bức tường bằng đá lạnh ngắt. Cậu cứ thế bước đi men theo bức tường, từng bước, từng bước một.

Tiếng bước chân của Ashen vang vọng trong không gian tĩnh mịch, mỗi âm thanh đều bị bóng tối nuốt chửng. Cậu cố gắng đi chậm và cẩn thận, cảm nhận từng viên đá lạnh dưới tay. Bên trong tòa tháp lớn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của nó. Cậu đã đi được một khoảng khá xa so với bề ngoài của tháp, nhưng chưa thấy điểm cuối của bức tường này. 

Sau một lúc đi dò dẫm trong bóng tối, Ashen chợt cảm nhận thấy điều gì đó khác lạ. Bức tường đá lạnh lẽo bỗng biến mất, thay vào đó là một khoảng không rộng lớn. Cậu dừng lại, lắng tai nghe. Không có tiếng gầm gừ, cũng không có tiếng bước chân, có một âm thanh rất nhẹ, như tiếng nước chảy róc rách.

Cẩn thận tiến về phía âm thanh, bóng tối dần tan đi, để lộ một cảnh tượng khiến Ashen sững sờ. Trước mắt cậu là một khoảng không gian rộng lớn, với những cột đá khổng lồ vươn lên trần nhà, lấp lánh như được đính hàng ngàn viên kim cương. Ở trung tâm, một hồ nước màu xanh ngọc bích đang phát sáng lấp lánh. Ánh sáng dịu nhẹ của nó không chỉ soi rõ mọi thứ xung quanh mà còn mang đến một cảm giác ấm áp, an toàn đến lạ thường.

Ashen tiến lại gần, nhìn vào mặt nước phẳng lặng. Ánh sáng từ dưới đáy hồ tỏa ra, lấp lánh như hàng vạn ngôi sao. Cậu đưa tay chạm vào. Nước mát lạnh và trong vắt, mang theo một năng lượng kỳ diệu. Ngay khi cậu chạm tay vào, vết thương trên cánh tay cậu bỗng chốc ngừng rỉ máu, cơn đau buốt cũng dịu đi nhanh chóng.

"Đây là..."

Ashen thốt lên, kinh ngạc nhìn vết thương đang dần khép miệng. Dù vẫn còn một vết sẹo dài nhưng cơn đau đã biến mất hoàn toàn.

Hồ nước này có thể chữa lành vết thương. Nước hồ không chỉ có khả năng chữa trị mà còn mang theo một cảm giác thư thái, bình yên, như xua tan đi tất cả nỗi sợ hãi và mệt mỏi trong lòng cậu. Cậu ngồi xuống bên bờ, đưa cả hai bàn tay xuống vốc nước lên. Nước hồ màu xanh ngọc bích lấp lánh như những viên ngọc quý. Ashen đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ, từng ngụm nước ngọt lịm chảy vào cơ thể, mang theo một nguồn năng lượng mới. Cậu cảm thấy cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh, tinh thần trở nên sảng khoái hơn bao giờ hết.

Sau khi uống vài ngụm, Ashen chợt nhận ra điều bất thường. Vết cào trên tay cậu đã lành lặn gần như hoàn toàn. Vết sẹo cũng mờ đi, chỉ còn một vệt mỏng. Ashen sững sờ, không tin vào mắt mình.

“Thật kỳ diệu!”

Sự kỳ diệu này khiến cậu nảy ra một ý tưởng khá... táo bạo. Nếu hồ nước này có thể chữa lành vết thương, cậu vẫn còn cơ hội. Điều đầu tiên cậu cần làm là mạnh lên. Kim từng nói với cậu, cách để trở nên mạnh mẽ hơn là giết quái vật. Càng giết nhiều, cậu càng lớn mạnh. Nghĩ mà xem, cậu có thể bước ra ngoài kia dụ dỗ chúng vào đây, liều mạng đối đầu với một con quái vật trong bóng tối. Có thể nó sẽ xé toạc da thịt cậu, có thể cậu sẽ ngã gục và hấp hối, nhưng chừng nào còn kịp lê tấm thân tàn về đây… hồ nước này sẽ kéo cậu trở lại, và rồi, khi đứng dậy lần nữa, cậu sẽ càng trở nên mạnh hơn, mạnh hơn và mạnh hơn nữa.

Ashen ngồi lặng bên bờ hồ, ánh nước xanh lấp lánh phản chiếu khuôn mặt gầy gò và đôi mắt u tối. Ý tưởng điên rồ vừa lóe lên lại khiến cậu cảm thấy… hợp lý một cách quái đản. Nếu hồ này thật sự có thể chữa lành bất cứ vết thương nào, vậy thì nó chính là lợi thế duy nhất cậu có. Thay vì chờ chết trong nỗi sợ hãi, cậu sẽ tự biến mình thành kẻ săn mồi.

Cậu bắt đầu vạch ra kế hoạch. Trước hết, cần xác định loài quái vật nào quanh đây yếu nhất hoặc ít ra, có sơ hở đủ để một kẻ tay trần như cậu có thể sống sót sau khi tấn công. Cậu sẽ không lao ra như một kẻ điên, mà quan sát từ xa, cách chúng di chuyển, cách chúng săn mồi, điểm yếu nào để khai thác.

Sau đó, cậu sẽ chọn thời điểm. Một phát đánh bất ngờ, rồi rút lui ngay lập tức. Kéo nó vào đây, giết nó rồi quay lại hồ. Lặp đi lặp lại quá trình này.

Ashen nắm chặt bàn tay, móng tay khứa vào lòng bàn tay đến rớm máu. 

“Đúng… phải biến nơi này thành bãi luyện ngục. Chết đi, rồi sống lại. Lặp đi lặp lại cho đến khi bản thân không còn run rẩy trước bất kỳ con quái vật nào nữa.”

Ý nghĩ ấy vừa đáng sợ, vừa mang đến một tia sáng le lói trong tâm trí cậu. Lần đầu tiên, có một con đường để thoát khỏi sự tuyệt vọng.

Ashen không nán lại lâu bên hồ. Cậu biết rằng mỗi giây phút chần chừ đều là một cơ hội bị bỏ lỡ. Vết thương đã lành, tinh thần đã vững, cậu đứng dậy, bước trở lại con đường tối tăm đã đi qua. Lần này, không còn là những bước chân dò dẫm, sợ hãi nữa, mà là những bước đi dứt khoát, mang theo một sự quyết tâm lạnh lùng. Cậu không còn là con mồi, mà là một kẻ săn mồi.

Men theo bức tường đá lạnh, cậu quay trở lại lối vào. Ánh sáng vàng mờ bí ẩn từ ngoài cánh cửa kim loại hắt vào đủ để soi rõ một vài mét phía trước, nơi những vệt máu khô của chính cậu còn vương lại.

Ashen hít một hơi thật sâu, áp tai vào cánh cửa khổng lồ. Một sự im lặng đáng sợ. Cậu không nghe thấy tiếng gầm gừ, cũng không có tiếng chân chạy. Có vẻ như lũ quái vật đã rời đi. Nhưng cậu không thể liều mạng mở cửa ngay lập tức. Bước đầu tiên của cậu là tìm một con mồi đơn lẻ, yếu nhất có thể. Cậu cần một chiến thắng, dù nhỏ, để củng cố niềm tin.

Cậu khẽ khàng lùi lại, tìm một khe hở hay một lỗ thủng nào đó để quan sát. May mắn thay, chỉ cách cánh cửa không xa, cậu tìm thấy một vết nứt nhỏ trên tường, đủ để cậu có thể nhìn ra ngoài.

Ánh sáng yếu ớt từ ngoài tháp chiếu vào, xuyên qua khe nứt, để lộ một khung cảnh hoang tàn. Những tòa nhà đổ nát, những chiếc xe bị lật nghiêng, và... một con quái vật đang lẩn khuất trong bóng tối. Nó có hình dáng giống một con chó, nhưng da  thịt nó đỏ rực. Đôi mắt đỏ ngầu của nó liên tục đảo quanh, tìm kiếm con mồi. Tiếng gầm gừ yếu ớt phát ra từ cổ họng nó, nghe như tiếng rên rỉ đau đớn.

Ashen nhận ra đây chính là con quái vật đã đuổi theo cậu lúc nãy. Trông nó khá to lớn nếu so với một con chó bình thường, có vẻ đang bị thương. Một con quái vật bậc Hạ đẳng hạng Thấp. Đây chính là mục tiêu hoàn hảo. Cậu siết chặt nắm tay. Giờ cậu cần một mồi nhử. Một vật gì đó gây ra tiếng động đủ lớn để thu hút sự chú ý của nó, nhưng không quá lộ liễu để nó nhận ra cậu đang ở đây.

Cậu nhìn xung quanh. Gần đó, có một vài mảnh kim loại bị gãy nát, có lẽ là một phần của cánh cửa hoặc bức tường tháp. Ashen cẩn thận nhặt một mảnh kim loại nhỏ, nặng trịch. Hít một hơi thật sâu, cậu ném nó ra ngoài qua khe nứt. Mảnh kim loại rơi xuống nền đất, tạo ra một tiếng va chạm loảng xoảng trong không gian tĩnh mịch.

Con quái vật lập tức quay đầu lại. Đôi mắt đỏ ngầu của nó lóe lên, dán chặt vào nơi phát ra tiếng động. Nó bắt đầu tiến lại gần, bước đi xiêu vẹo, đầy cảnh giác. Ashen nín thở, theo dõi từng cử động của nó. Khi nó đã đi qua khe nứt, cậu biết mình không còn nhiều thời gian.

Cậu nhanh chóng rút lui, lấy đà, và dùng hết sức lực đang có của mình, đấm mạnh vào cánh cửa kim loại.

"RẦM! RẦM! RẦM!"

Tiếng động lớn vang vọng. Con quái vật bên ngoài giật mình. Nó không còn quan tâm đến mảnh kim loại nữa, mà lao thẳng về phía cánh cửa. Với tốc độ nhanh hơn hẳn so với dáng vẻ chậm chạp lúc nãy, nó đâm sầm vào cánh cửa kim loại khổng lồ. Cánh cửa rung lên bần bật, nhưng không hề hấn gì. Tiếng gầm gừ giận dữ của nó vọng vào bên trong.

Ashen mỉm cười lạnh lẽo. Kế hoạch đã thành công. Cậu lùi lại một chút, chờ đợi. Con quái vật gầm gừ, cào cấu vào cánh cửa. Nó cứ lặp đi lặp lại hành động vô ích này, không hề để ý rằng có một kẻ đang chờ đợi nó trong bóng tối. Ashen biết, khi con quái vật đã đủ mệt mỏi và mất cảnh giác, đó chính là lúc cậu ra tay.

Cậu tiếp tục đấm vào cửa, nhưng lần này với một lực nhẹ hơn, như một lời trêu chọc. Con quái vật càng điên cuồng hơn. Nó liên tục gầm gừ, cào cấu, đâm đầu vào cánh cửa. Sau vài phút, nó bắt đầu chậm lại. Tiếng thở hổn hển của nó rõ hơn bao giờ hết. Lúc này, Ashen biết, thời điểm đã đến.

Nhưng vấn đề lại đến. Làm sao để mở cánh cửa này đây? Cậu nhìn xung quanh, nheo mắt lại để nhìn rõ hơn.

“Chết tiệt, phải có một công tắc hay một bảng điều khiển gì chứ?”

Trong bóng tối, bàn tay Ashen run nhẹ khi chạm vào một thiết bị giống như cần gạt. Hơi thở cậu khựng lại, và sau một thoáng do dự, cậu đẩy nó lên. Cánh cửa khổng lồ rung chuyển, để lộ một thứ ánh sáng đỏ lọt qua khe cửa. Cánh cửa di chuyển với tiếng kêu chói tai của ma sát kim loại.

Cánh cửa mở toang, để lộ con quái vật, mệt mỏi đang nhìn về phía cậu.

Cậu hét lớn trong tâm trí.

‘Ngay lúc này!’

Ashen không chần chừ. Cậu lấy hết sức bình sinh, lao ra khỏi tháp. Cậu nhắm vào gáy của con quái vật, nơi có vẻ là điểm yếu của nó.

Và rồi... một tiếng va chạm mạnh vang lên.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Liều thì ăn nhiều 🗣️
Xem thêm