Chương 03: Thử Thách
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chói chang xuyên qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào gương mặt cậu. Mặc dù đêm qua cậu đã ngủ rất ít, chỉ khoảng vài tiếng đồng hồ, nhưng khi mở mắt ra, cậu cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng một cách kỳ lạ. Có lẽ là do sự thay đổi của linh hồn mà Kim đã đề cập. Cậu ngồi dậy, nhìn về phía chiếc bàn xếp. Kim vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn chiếc máy quét trên bàn.
Cậu nói:
"Chào buổi sáng."
Kim ngước lên, đôi mắt thạch anh tím nhìn cậu.
"Chào buổi sáng. Tần số linh hồn của em vẫn còn dao động, nhưng không mạnh như đêm qua. Có lẽ thử thách sẽ đến vào tối nay."
Cậu gật đầu, đi vào bếp. Cậu lấy ra hai quả trứng, một ít thịt nguội và vài lát bánh mì. Dù có một người lạ trong nhà, nhưng cậu không cảm thấy khó xử. Cậu đã sống một mình quá lâu rồi.
Cậu hỏi:
"Cô ăn sáng không?"
Kim im lặng một lúc, rồi trả lời:
"Có, cảm ơn em."
Cậu chuẩn bị bữa sáng cho hai người, đặt đĩa lên bàn.
"Cô đã thức cả đêm sao?"
"Phải, nhiệm vụ của tôi là giám sát tần số linh hồn của em. Tôi không thể ngủ cho đến khi thử thách kết thúc hoặc tần số trở lại bình thường."
Cậu hỏi, chỉ vào ấm nước đang bốc hơi.
"Vậy cô có cần một tách cà phê không?"
Kim khẽ cười.
"Được, cảm ơn em."
Hai người ngồi ăn sáng trong im lặng. Bữa sáng diễn ra khá suôn sẻ. Sau khi ăn xong, cậu rửa bát và quay trở lại bàn, nhìn Kim.
"Vậy, bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Cô sẽ giải thích thêm về những gì tôi sẽ đối mặt?"
Kim gật đầu.
"Phải, chúng ta có cả một ngày để chuẩn bị. Tôi sẽ nói cho em biết tất cả những gì em cần để sống sót."
Kim bắt đầu giải thích chi tiết hơn về Cõi Thế Giới. Cô nói về các loại quái vật, những quy tắc của không gian đó, và cách thức để sử dụng năng lượng linh hồn. Cô nói rằng mỗi người thức tỉnh đều có một khả năng đặc biệt, một loại sức mạnh riêng biệt, nhưng chỉ khi đối mặt với thử thách, khả năng đó mới được bộc lộ.
Kim nghiêm túc nói. Giọng cô trầm ấm đầy uy lực.
“Em nghe cho kĩ đây. Thế giới này không đơn giản chỉ là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Nó có những quy tắc và cấp bậc riêng, em cần phải hiểu rõ chúng, nếu không muốn lao đầu nguy hiểm và hy sinh một cách vô nghĩa.”
Cậu nghiêng đầu. Kim tiếp tục giải thích.
“Đầu tiên là sức mạnh của con người. Chúng ta bắt đầu từ Lạc, cấp bậc thấp nhất, khi chúng ta còn chưa biết cách sử dụng chút sức mạnh nào, sau đó là Thức tỉnh khi vượt qua thử thách đầu tiên. Khi đã bão hoà lõi của mình và học cách sử dụng sức mạnh mới, họ có thể chọn thách thức thử thách thứ hai, trở thành Thăng hoa. Tiếp tục là Vượt giới hạn và sau đó là Sứ giả.
Kim dừng lại một chút, như để nhấn mạnh.
"Đây là những cấp bậc mà nhân loại hiện tại có thể đạt được. Nhưng sau đó thì sao?”
Kim chỉ tay về phía bầu trời, nếu đó là điều mà cô muốn ám chỉ, vì họ đang ở trong nhà.
"Trong các di tích cổ đại mà còn người có thể khám phá được, tồn tại những nền văn minh vượt xa chúng ta hiện tại, họ có thể trở thành những người mạnh nhất trong số chúng ta ở thế giới này. Đó là những người có thể thay đổi thế giới theo ý muốn. Đó là Toàn năng, Tối thượng, Thiên thần, Đại thiên thần, những người có sức mạnh được coi là bất tử.”
Kim lắc đầu.
“Nhưng cuối cùng những người đó đều đã hy sinh. Thế giới của họ bị huỷ diệt và nuốt chửng. Những người được xem là thần thánh đã chết.”
“Con người không phải là sinh vật duy nhất có được sức mạnh.”
Kim nói tiếp, giọng cô trở nên căng thẳng.
"Những con quái vật cũng có cấp bậc riêng của chúng, và chúng nguy hiểm hơn nhiều."
“Chúng bắt đầu từ Hạ đẳng, những con quái vật yếu nhất mà cậu có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, đến Sợ hãi, Hàm vực, Vực sâu, Kinh hoàng và Đại hoạ. Đây là những con quái vật mà chúng ta phải đối mặt."
Giọng Kim trở nên run rẩy một chút.
"Và sau đó là những con quái vật mà chúng ta gần như không bao giờ muốn gặp."
"Đó là những con quái vật ở cấp độ Chúa tể, Tận thế, Tuyệt chủng, và cuối cùng là những con quái vật mạnh nhất được gọi là Khởi nguyên và Bất diệt. Chúng là những con quái vật có thể hủy diệt cả nhân loại chỉ trong một tích tắc.”
"Và cuối cùng là Hạng Quái Vật, một cách để đánh giá sức mạnh của quái vật trong từng cấp bậc."
Kim nói thêm.
"Mỗi cấp bậc, từ Hạ đẳng đến Bất diệt, đều có các hạng từ Thấp, Trung, Cao và Đỉnh. Ví dụ, một con quái vật bậc Hạ đẳng hạng Đỉnh sẽ mạnh hơn một con Hạ đẳng hạng Thấp. Nhưng có một vài con quái vật đặc biệt, chúng có thể mạnh hơn tất cả. Đó là những con quái vật hạng Vua, Huyền thoại và Thần thoại. Chúng là những con quái vật có thể chiến đấu ngang hàng với những người mạnh nhất trong chúng ta nếu ở cùng bậc.”
Kim nói giọng cô có phần bất lực.
“Nhân loại hiện tại rất yếu so với các nền văn minh trong các di tích. Chỉ cần một Chúa tể hạng Thần thoại xuất hiện ở thế giới của chúng ta… nhân loại sẽ đến hồi kết.”
Tràn ngập trước lượng thông tin của Kim, cậu giơ một tay lên biểu hiện cho cô dừng lại.
“Khoan đã, tôi cần chút thời gian để tiêu hoá lượng thông tin này. Ý cô là sao khi người thức tỉnh chỉ có 9 bậc, trong khi đó lũ quái vật tận 11 lận? Đó có phải lý do khiến họ bị huỷ diệt không? Không ai trong số họ lên được những bậc cao hơn?”
Kim nói, giọng cô có chút bất ngờ.
“Em tinh ý đấy. Thật ra không ai chắc điều gì đã xoá bỏ họ, nhưng đó là lý do hợp lý nhất hiện tại mà ta có thể đưa ra.”
Cậu gật đầu, suy nghĩ.
"Được rồi, những vấn đề này còn quá xa vời với tôi. Hiện tại, tôi chỉ cần vượt qua thử thách phải không?”
Kim mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Phải, em nói đúng. Hiện tại chỉ cần vượt qua thử thách. Mọi chuyện sau này có thể để sau.”
Kim tiếp tục giải thích về những gì cậu sẽ phải đối mặt.
"Thử thách của em có thể là một mê cung, một trận chiến sinh tồn, hoặc một bài kiểm tra tâm lý. Nó được thiết kế để đẩy em đến giới hạn, để buộc em phải thức tỉnh."
“Hãy nhớ, mọi thứ em thấy trong thử thách chỉ là ảo ảnh, hãy làm tất cả những gì có thể để sinh tồn, sử dụng mọi thủ đoạn mà em có.”
“Điều quan trọng nhất là luôn giữ một suy nghĩ bình tĩnh, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Đừng để nỗi sợ giết chết em, tất cả những gì em cần làm là sống sót, chỉ cần sống sót thôi. Những vết thương phải chịu trong sẽ biến mất hoàn toàn, nếu em vượt qua được thử thách vì thế… trong những trường hợp cực đoan, em có thể hy sinh cơ thể của mình một cách có tính toán.”
Cậu gần như nhăn mặt, tay cầm tách cà phê khẽ di chuyển khi nghe thấy lời đó của Kim.
“À, được thôi, hy sinh… có tính toán, phải không?”
Kim cười đám lại khi thấy hành động của cậu.
“Phải, có tính toán.”
Sau đó cậu và Kim cùng trò chuyện cho đến khi bầu trời dần tối. Cậu hỏi rất nhiều câu hỏi, và Kim luôn trả lời một cách kiên nhẫn và chuyên nghiệp.
Khi màn đêm buông xuống, chiếc máy quét trên bàn bắt đầu nhấp nháy liên tục, những con số nhảy múa điên cuồng. Tần số đã vượt đến ngưỡng nguy hiểm.
Kim nói, giọng nói trở nên căng thẳng.
“Đã đến lúc rồi."
Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt thạch anh tím tuyệt đẹp của cô.
"Tôi đã sẵn sàng!."
"Tốt! Hãy nhớ những gì tôi đã nói, chỉ cần sống sót, tất cả mọi thứ sẽ là vô nghĩa nếu em chết, vì thế hãy tàn nhẫn. Luôn cảnh giác và đừng sợ hãi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cậu nói, giọng cậu khẳng định chắc chắn.
“Tôi sẽ vượt qua thôi! Cảm ơn cô giám sát Kim… hẹn gặp lại.”
Kim chợt nhớ ra điều gì đó, cô nói lớn giọng đầy vội vàng.
“Khoan đã! Tại sao tôi lại quên được điều này chứ?”
“Tôi vẫn chưa biết t—.”
“Hả? Ý cô là g–.”
Ngay lúc đó không khí trong căn phòng bắt đầu trở nên nặng nề. Xung quanh cậu, mọi thứ dần trở nên méo mó, mất dần màu sắc. Khung cảnh căn nhà nhỏ dần biến thành một màu đen tuyền. Cậu đã bị hút vào một thế giới hoàn toàn khác. Cậu… vẫn chưa kịp nghe hết lời Kim nói, có lẽ nó khá quan trọng nên cô mới vội vã đến vậy.
Bất ngờ, một giọng nói không cảm xúc vang lên trong đầu cậu. Giọng nói đều đều như được lập trình sẵn, nghe có phần giống nữ.
[Chào mừng đến Cõi Thế Giới, Ashen.]
[Thử thách sẽ bắt đầu sau 3 giây.]
[3.]
[2.]
[1.]
[0.]
[Chúc may mắn người Lạc.]
Cậu cảm thấy mình như đang bị vứt đi bởi một lực lượng vô hình. Khi cậu mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng trên một con đường đất hoang tàn, xung quanh là những tòa nhà đổ nát. Bầu trời có màu đỏ máu, không khí lạnh lẽo và đầy mùi hôi thối. Từ phía xa, những tiếng gầm gừ vang vọng. Đó là những con quái vật. Hàng trăm con quái vật đang chạy về phía cậu.
“C… cái quái gì thế?”
Thành phố này giống như một cơn ác mộng bị đông cứng lại. Những tòa nhà chọc trời với kiến trúc kỳ lạ đã biến thành những khối bê tông vỡ vụn, trơ trọi những thanh sắt gỉ sét và những tấm kính vỡ tan tành. Mặt đất không còn là đường nhựa, mà là một lớp đất khô cằn, nứt nẻ, lởm chởm những mảnh vỡ từ gạch, đá và xương trắng không rõ của sinh vật nào.
Bầu trời không có mặt trời hay mặt trăng, chỉ có một vầng hào quang đỏ thẫm như máu đang loang ra, phủ lên mọi thứ một màu sắc đỏ rực, chết chóc. Trong không khí, một mùi tanh tưởi, hôi thối nồng nặc của thịt thối rữa và lưu huỳnh bốc lên, khiến cậu buồn nôn. Tiếng gầm gừ từ phía xa như muốn xé toạc không gian, và cậu nhận ra, chúng đang ở rất gần.
Một luồng adrenaline chạy khắp cơ thể, thôi thúc Ashen hành động. Cậu không nghĩ ngợi, ngay lập tức quay lưng và chạy vào một con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà đổ nát. Tiếng gầm gừ phía sau càng lúc càng gần, xen lẫn với tiếng chân của lũ quái vật giẫm lên đất đá, tạo thành một bản giao hưởng chết chóc.
Ashen phóng đi như một mũi tên. Mùi hôi thối nồng nặc và không khí lạnh lẽo dường như bám lấy cậu, nhưng cậu không dám chậm lại. Cậu chạy xuyên qua những đống đổ nát, nhảy qua những chướng ngại vật và lách qua những con hẻm nhỏ hẹp. Cậu cố gắng đi theo hướng ngược lại với tiếng gầm gừ, nhưng dường như lũ quái vật đang bao vây cậu.
Bỗng nhiên, một con quái vật với thân hình to lớn, xù xì, toàn thân phủ đầy những khối u màu tím bỗng từ một góc khuất lao ra. Nó gầm lên một tiếng khàn đặc, móng vuốt sắc nhọn như dao cạo giơ lên, sẵn sàng xé nát cậu. Ashen, bằng một phản xạ sinh tồn, lập tức quăng mình sang bên phải, lăn lộn trên mặt đất đầy mảnh vỡ. Cánh tay phải của cậu đau buốt như bị xé toạc, và khi cậu gắng gượng đứng dậy, một vết cào dài từ khuỷu tay đến vai bắt đầu rỉ máu, thấm ướt tay áo.
Đau đớn và hoảng loạn, cậu tiếp tục chạy. Máu nóng chảy ra từ vết thương, cảm giác đau buốt cứa vào từng thớ thịt, nhưng sự sống còn là ưu tiên duy nhất. Cậu chạy dọc theo bức tường của một tòa nhà đã bị phá hủy, mắt liên tục đảo khắp nơi để tìm một nơi ẩn nấp. Cậu gần như đã tuyệt vọng khi nhìn thấy một tòa tháp cao khổng lồ, tòa tháp phát ra một nguồn ánh sáng vàng mờ bí ẩn. Không do dự, cậu lao mình về phía trước.
Quá trình truy đuổi dường như không có hồi kết, Ashen bắt đầu cảm thấy sức lực cạn kiệt. Cậu không biết đã chạy bao xa, chỉ biết rằng mỗi bước chạy đều là một nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi cái chết. Những tiếng gầm gừ phía sau vẫn không ngừng bám riết, như thể lũ quái vật đang thưởng thức trò chơi mèo vờn chuột này. Cánh tay bị thương của cậu vẫn đau nhức, nhưng cậu không có thời gian để nghĩ đến nó.
‘Phải đến đó! Nhanh lên nào! Nhanh hơn nữa!!’
Ý nghĩ đó thôi thúc Ashen, tiếp thêm cho cậu một nguồn sức mạnh. Cậu dồn hết sức lực còn lại, chạy về phía ánh sáng. Những con quái vật dường như cũng nhận thấy sự thay đổi hướng đi của cậu, chúng gầm gừ điên loạn hơn, tăng tốc để bao vây cậu.
Ashen lao vào chân tháp, cánh cửa bằng kim loại khổng lồ hiện ra. Nó không có tay nắm hay ổ khóa, chỉ là một bề mặt phẳng lặng, cậu cố mở nó nhưng vô ích. Phía sau cậu, tiếng gầm gừ và tiếng chân đang đến gần. Vô số con quái vật, với hình dáng gớm ghiếc khác nhau, đã tạo thành một bức tường thịt và móng vuốt, chặn lối thoát của cậu. Cậu quay người lại, chuẩn bị cho một trận chiến không cân sức. Suy nghĩ cậu hỗn loạn vào lúc này.
'Không thể nào, thật vô lý! Đáng lẽ mình sẽ chỉ giết vài con thôi chứ!. Ở đây có cả một bầy, hàng trăm con! Thật không công bằng! Tại sao chứ?!'
"Mình sẽ chết ở đây sao? Ngay vào lúc thử thách chỉ vừa mới bắt đầu."
Cậu tuyệt vọng nhìn xung quanh, cố tìm cho mình một con đường thoát, nhưng cậu đã hoàn toàn bị bao vây. Ashen không bỏ cuộc, cậu chuẩn bị tư thế, hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng cho một trận tử chiến.
Cậu hét lớn.
"Lại đây! Dù có chết tao sẽ kéo chúng mày theo!"
Ngay khi lũ quái vật chỉ còn cách vài mét, tòa tháp bỗng nhiên rung chuyển. Một âm thanh chói tai như tiếng kim loại ma sát vang lên, và cánh cửa kim loại từ từ hé mở, lộ ra một khoảng không tối đen. Một lực lượng vô hình kéo cậu vào trong, và ngay khi cậu lọt qua khe cửa, cánh cửa lập tức đóng sập lại với một tiếng ầm vang vọng.


0 Bình luận