Tập 01: Những Bước Chân Đầu Tiên
Chương 06: Thiên Tài Tự Xưng
2 Bình luận - Độ dài: 2,515 từ - Cập nhật:
Chương 06: Thiên Tài Tự Xưng
Ánh sáng xanh nhạt từ cơ thể Ashen dần tắt.
Cậu cảm nhận rõ sự khác biệt. Cơ thể không còn rã rời, yếu ớt mà tràn đầy sức sống.
“Tuyệt vời thật.”
Cậu nắm tay, cảm nhận được sức mạnh mới đang cuộn trào, mạnh mẽ hơn hẳn lúc ban đầu. Mọi vết thương đã lành, ngay cả những vết sẹo cũng biến mất. Cậu vươn vai, gân cốt kêu rắc rắc một cách dễ chịu, như thể một cỗ máy cũ kỹ vừa được tra dầu.
Ashen hít một hơi thật sâu, rồi bất giác tung một cú đấm vào khoảng không trước mặt. Tiếng gió rít lên sắc bén, khiến chính cậu cũng phải nhướn mày ngạc nhiên.
“Ồ… nhanh hơn hẳn.”
Cậu tiến đến gần bức tường bên cạnh, xoay người, đá mạnh một cú vào tường. Âm thanh nặng nề vang vọng trong gian phòng, từng mảnh vụn nhỏ rơi lả tả từ vết nứt mới xuất hiện. Ashen nhìn bàn chân mình, vừa thích thú vừa kinh ngạc.
Không dừng lại, cậu thử bật nhảy. Thân thể vút lên cao hơn hẳn bình thường. Khi tiếp đất, cậu khụy gối xuống, nhưng thay vì mất thăng bằng, cậu cảm thấy đôi chân cực kỳ ổn định, như thể chúng đã trở thành hai trụ sắt cắm sâu vào mặt đất.
Ashen xoay cổ tay, rồi thử vài chiêu thức đơn giản, đấm, đá, né, xoay người. Mỗi động tác đều mượt mà, không còn sự chậm chạp hay đau nhức quen thuộc. Cơ bắp co giãn theo ý muốn, phản ứng nhanh đến mức khiến cậu phấn khích.
“Ha… đây mới đúng là cơ thể mình muốn.”
Thế nhưng, một cảm giác khác đang dâng trào trong cậu, mạnh mẽ hơn tất cả. Đó là tiếng bụng cậu réo lên, nhắc nhở một sự thật rằng, cơ thể dù mạnh đến đâu cũng cần thức ăn.
Kìm lại cảm giác phấn khích, Ashen trầm ngâm, ánh mắt cậu liếc về phía hành lang tối nơi con quái vật khổng lồ nằm gục. Cậu đi vào trong bóng tối. Sau một lúc, cậu đã đứng trước xác của con quái vật to lớn. Nhìn lại con quái vật đã chết. Xác của nó vẫn nằm đó, im lìm, không còn chút hơi thở nào. Lũ quái vật bên ngoài tháp đã rút đi sau một hồi đập phá cánh cửa kim loại.
Ashen biết, chúng chỉ tạm thời bỏ cuộc chứ không có ý định tha cho cậu. Cậu không chắc chúng muốn báo thù cho đồng loại đã chết, hay là chỉ muốn giết cậu. Nhưng điều đó có thể để sau.
Bụng cậu bỗng réo lên thêm một tiếng, âm thanh phá vỡ sự im lặng của căn phòng. Ashen sờ bụng, nhận ra mình đói cồn cào. Từ lúc bước vào đây, cậu đã không ngừng hoạt động quá nhiều, cộng thêm trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Cậu cần thức ăn. Nhìn vào xác con quái vật, cậu chợt nghĩ đến một ý tưởng.
‘Mình có thể ăn thịt nó không?’
Đây là một suy nghĩ điên rồ, việc ăn thịt một sinh vật kỳ quái không phải là ý tưởng hay. Cậu còn không biết nó có gây hại gì cho cơ thể không, hoặc nó có độc thì sao? Nhưng Ashen không có lựa chọn nào khác. Cậu không biết khi nào mình mới tìm được thức ăn khác. Hồ nước chỉ làm dịu đi cơn khát của cậu, nhưng cơn đói thì không. Vả lại, dù sao cậu vẫn còn đường lui.
Sau khi cân nhắc một lúc, cậu tiến đến gần xác con quái vật, đưa tay chạm vào lớp lông đỏ máu, cảm giác thô ráp. Cậu lấy lại mảnh đá sắc nhọn đã dùng để đâm nó.
Cậu bắt đầu lột da con quái vật, công việc này khá khó khăn vì lớp da của nó vừa dày vừa cứng, nhưng với sức mạnh mới, cậu đã làm được. Sau khi lột xong, cậu rạch một đường trên đùi con quái vật, cắt ra một miếng thịt. Máu đen đặc chảy ra, mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi. Ashen chần chừ, nhìn miếng thịt đỏ đầy nghi ngờ. Cậu không chắc mình có thể ăn được thứ này.
Thực tế, cậu còn chẳng có lửa để có thể ăn đàng hoàng. Ashen nghi ngờ về việc trong tòa tháp này có một khúc gỗ nào đó để cậu nhóm lửa. Xung quanh chỉ toàn đá và kim loại… thêm một cái hồ thần kỳ, đó là những gì cậu khám phá được.
Nhưng rồi, một cảm giác đói khát mãnh liệt lấn át tất cả. Cậu cắn liều một miếng, cố nuốt xuống. Sau một khoảng thời gian ngắn, cậu nhận ra hai điều. Đầu tiên, là thịt không có gây hại cho cơ thể, thứ hai vị của nó tệ khủng khiếp. Khi cậu nuốt xuống miếng đầu tiên. Ngay lập tức, vị tanh nồng và dai cứng tràn ngập khoang miệng khiến cậu muốn nôn, nhưng cậu vẫn nhai và nuốt.
“Oẹ… vị của nó giống như rác vậy.”
Ashen rùng mình. Bỏ mặc cho cảm giác buồn nôn và kinh tởm, cậu cứ thế ăn, miếng này đến miếng khác.
Cậu suy nghĩ tiếc nuối.
‘Có vẻ như nướng lên sẽ ngon hơn.’
Ashen không chắc lắm về điều đó, nhưng nó chắc chắn sẽ tốt hơn việc cậu phải ăn sống.
Trong lúc ăn, Ashen đột nhiên nhớ ra.
“À… phải rồi, còn cái lõi.”
Sau khi cảm thấy no, cậu lau đi vết máu đen trên miệng bằng áo của mình. Cậu lại bắt tay vào công việc mổ xẻ.
Ashen đưa tay lên cầm lấy mảnh đá sắc vẫn còn dính máu. Cậu thận trọng rạch một đường từ cổ họng con quái vật xuống đến phần xương ức. Lớp da và cơ cứng chắc kháng lại lưỡi dao đá khiến cho công việc thêm khó khăn, nhưng rồi cũng bị tách đôi, lộ ra những lớp thịt đỏ sẫm.
Thật khó để cậu có thể tìm thấy lõi trong con quái vật to lớn thế này. Tuy nhiên, theo lời Kim, phần lớn lõi đều nằm ở phần ngực của quái vật. Đó là khu vực gần tim và não bộ, hai thứ quan trọng nhất của mọi loài sinh vật.
Kìm nén cảm giác khó chịu, Ashen lùa tay vào sâu, luồn lách qua các bó cơ, cảm nhận từng tảng xương sườn cứng cáp. Bàn tay cậu di chuyển chậm rãi, dò xét, tìm kiếm một vật chất bất thường.
Và rồi cậu tìm thấy nó.
Ashen dùng mũi đá sắc nhọn rạch nó ra. Ánh sáng đỏ nhạt từ bên trong lan tỏa, xua tan bóng tối xung quanh.
Cậu nói, giọng phấn khởi.
“Đây rồi!”
Ashen với tay nắm lấy, một viên đá trong suốt màu đỏ nằm gọn trong tay cậu. Viên đá tỏa ra một nguồn năng lượng huyền bí.
Cậu ngắm nghía viên đá đỏ trong lòng bàn tay. Viên đá tuyệt đẹp, phát ra ánh sáng lấp lánh như hòn đá quý, nhưng khi nhìn kỹ, cậu chợt cau mày.
Cậu lẩm bẩm, giọng mang chút thất vọng.
“Nhỏ quá…”
Trong trí tưởng tượng, Ashen luôn nghĩ lõi của một con quái vật to lớn như thế này phải khá to, ít nhất cũng đủ để cậu cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong. Nhưng thứ cậu cầm chỉ lớn hơn hai ngón tay cái của cậu một chút.
Ashen giơ tay lên xoay nó vài vòng giữa các ngón tay, ánh sáng đỏ nhạt hắt lên gương mặt cậu. Năng lượng bí ẩn bên trong chắc chắn tồn tại, nhưng so với kích thước con quái vật thì thật chẳng đáng là bao.
Cậu đảo mắt liên tục giữa cái xác to lớn và viên đá nhỏ bé trong tay.
“Con quái vật này to như vậy… mà chỉ để lại một viên đá nhỏ thế này sao?”
Ashen khẽ nhíu mày, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ.
“Hay là do mình đã giết một con ở cấp bậc thấp nhất, nên lõi của nó nhỏ hơn mình tưởng?”
Sau một hồi suy nghĩ, cậu nhận ra.
“Khoan đã… mình tưởng lõi năng lượng phải có hình tròn chứ?”
“Sao nó lại trông giống như một khối đá hơn?”
“...”
Cậu suýt nhảy lên vì phấn khích.
“Không! Không… Đ… đây không phải là một lõi! Mà là một viên TINH THẠCH!”
Kim từng nói với cậu, trong hầu hết các loài quái vật, đều tồn tại một lõi năng lượng hoặc hiếm hơn là tinh thạch. Tùy thuộc vào bậc và hạng mà chúng có nhiều kích cỡ khác nhau. Cả hai đều có giá trị, nhưng công dụng lại hoàn toàn khác nhau, thể hiện rõ mức độ quan trọng và độ hiếm của chúng.
Lõi năng lượng giống như một bộ pin của quái vật. Nó là nguồn cung cấp năng lượng chính, duy trì sự sống và các hoạt động cơ bản. Năng lượng trong lõi thường chỉ mang tính chất thuần túy, có thể chiết xuất và sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau.
Lõi năng lượng có rất nhiều công dụng, có thể chế tạo vũ khí, gia tăng năng lượng của người thức tỉnh, hoặc đơn giản là dùng để trao đổi…
Còn tinh thạch thì hiếm hơn nhiều so với một lõi bình thường. Trong khi lõi năng lượng chỉ chứa năng lượng thuần túy của quái vật, thì tinh thạch lại khác.
Tinh thạch có thể được xem như trái tim của quái vật. Nó không chỉ chứa năng lượng mà còn là nơi lưu giữ toàn bộ sức mạnh, đặc tính, thậm chí là bản chất và kỹ năng độc đáo của chúng. Tinh thạch chỉ xuất hiện ở một số quái vật nhất định, do đó nó cực kỳ hiếm.
Một người thức tỉnh khi hấp thụ một viên tinh thạch, họ sẽ nhận được toàn bộ sức mạnh và kỹ năng của chúng, từ đó gia tăng đáng kể khả năng chiến đấu.
Và… cậu vừa nắm trong tay một vật quý giá như thế. Tuy nó chỉ là bậc thấp nhất, nhưng chắc chắn rất có giá trị.
Cậu ngắm nhìn viên đá dưới ánh sáng lờ mờ, nghiêng qua nghiêng lại, thậm chí cậu còn tự cười một mình. Trong đầu thoáng hiện hình ảnh những kẻ mạnh mẽ ngoài kia sẽ phát điên thế nào, nếu biết một thằng nhóc như cậu lại sở hữu được thứ này.
Ashen từng khinh khỉnh cho rằng dựa vào may mắn là trò của bọn yếu đuối. Trong suy nghĩ cậu, những kẻ sống nhờ may rủi chẳng khác nào mấy tên ẻo lả chỉ biết ngồi chờ sung rụng. Nhưng bây giờ thì… ừ thì, cậu phải sửa lại quan điểm một chút. Vì rõ ràng, nếu không có may mắn, cậu đã không đến tòa tháp này mà đã trở thành bữa sáng của quái vật từ lâu. Nhờ vào may mắn cậu đã tìm thấy hồ nước thần kỳ, và nhờ vào may mắn cậu đã có được một viên tinh thạch quý giá mà nhiều người thèm muốn.
Ashen khẽ gật gù, rồi thở ra một hơi dài, ném viên đá lên không trung rồi bắt lại, miệng mỉm cười tự mãn.
“Có lẽ may mắn là một phần của thực lực.”
Đúng vậy… cậu cho là thế.
Như thể vừa nhận ra.
“Từ từ đã… nếu may mắn cũng tính là thực lực… thì mình đúng là thiên tài!”
Cậu phá lên cười, rồi lại lẩm bẩm một cách tự mãn.
“Ừ… nghe cũng hợp lý đấy.”
Cậu lại nhìn chầm chầm vào viên tinh thạch, tuy nhỏ bé, nhưng lại tỏa ra thứ gì đó khiến cơ thể cậu như khẽ rung động. Không biết là ảo giác hay thực sự, nhưng cậu cảm giác viên đá này đang vẫy gọi mình.
Ashen quay lại chỗ hồ nước. Những cột đá khổng lồ vươn cao, phản chiếu ánh sáng tựa như được dát bằng hàng ngàn viên kim cương, tỏa ra một vẻ uy nghi trầm mặc. Trên mặt nước, từng gợn sóng nhỏ tỏa ra ánh sáng lung linh xinh đẹp. Khung cảnh ấy phủ lên cậu một lớp yên bình lạ thường, như thể mọi nỗi sợ và hỗn loạn đều tan biến, chỉ còn cảm giác dễ chịu và bình yên.
Lý do cậu trở lại đây là chuẩn bị cho quá trình hấp thụ tinh thạch. Ashen biết quá trình hấp thụ viên đá sẽ không hề đơn giản. Cậu cần đề phòng cho những trường hợp xấu nhất.
Cậu đứng bên bờ hồ, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, lặp lại liên tục, tới khi cậu cảm thấy mình đã sẵn sàng.
Cậu nói, giọng đều đều.
“Được rồi, làm thôi.”
Ashen ngồi xuống kiểu thiền. Theo bản năng, cậu bóp mạnh viên đá trong tay. Tinh thạch vỡ ra thành vô số tia sáng đỏ lấp lánh. Các tia sáng lơ lửng trong không gian tối như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời, đang hướng về phía ngực cậu.
Khi hấp thụ tinh thạch, cơ thể sẽ tiếp nhận toàn bộ sức mạnh và bản chất của con quái vật. Điều này sẽ không dễ dàng với một người mới như cậu, nó có thể gây ra đau đớn khủng khiếp hoặc khiến con người phát điên. Cậu phải thật cẩn thận trong quá trình này.
Ashen nhắm mắt lại, cảm nhận nguồn năng lượng ấm áp từ từ chảy vào cơ thể. Cậu bắt đầu cảm thấy nóng ran, như thể có hàng ngàn con kiến đang bò trong ngực cậu. Cơn đau bắt đầu lan tỏa khắp các cơ và xương.
Cơn đau không ngừng tăng lên, dữ dội hơn, mãnh liệt hơn. Nguồn năng lượng từ viên tinh thạch như những dòng lũ, xuyên qua da thịt, luồn lách vào từng thớ cơ, đốt cháy từng đốt xương. Ashen cắn chặt răng, mồ hôi ướt đẫm trán. Cậu cố gắng duy trì sự tập trung. Cậu phải chịu đựng được thứ sức mạnh này. Nhưng nó quá mạnh, quá hung bạo.
Trước mắt cậu bỗng hiện ra một thế giới đầy những ảo ảnh méo mó. Tiếng gầm gừ của con quái vật vang vọng trong tâm trí cậu, đầy hận thù và điên loạn. Bản chất thú tính của nó đang tìm cách chiếm đoạt, đồng hóa ý thức của cậu. Cơn đau thể xác kết hợp với sự giày vò tinh thần khiến Ashen tưởng chừng như sắp tan vỡ.
Cậu hét lên một tiếng đau đớn, nhưng âm thanh đó đã bị nuốt chửng bởi tiếng gầm của quái vật.


2 Bình luận